Số lần đọc/download: 3184 / 31
Cập nhật: 2016-01-15 12:35:17 +0700
Chương 3
Đ
ến khoảng giữa cánh đồng, giáo sư Palmer dừng chân. Ngọn gió thổi qua những khoảng trống, mong muốn cất đi những gánh nặng cho ông, nhưng đó chỉ là mong ước. Giáo sư Palmer đứng như một cây cột trên đất mềm và nhìn về hướng xa xa, nơi có những ngọn đồi thẫm màu đang nhô lên, nhìn chăm chú như thể chúng sẽ giúp ông tìm ra câu trả lời.
Nhưng liệu có câu trả lời không?
Liệu có câu hỏi hay chăng? Cả hai thứ chắc chắn phải tồn tại, chỉ có điều ông không diễn giải nổi những câu hỏi đó trong một dạng thể nhất định. Ngài giáo sư như trôi bồng bềnh trong một không gian không có không khí, ông không biết ông cần phải đưa tay về đâu, bởi mỗi lần bàn tay tinh thần của ông duỗi ra là thêm một lần nó chỉ chạm vào chân không. Vạn vật đột ngột không còn tồn tại và lời giải thích đáng tiếc cũng không có. Người đàn ông chí biết rằng tình trạng bất an của ông hiện nay có liên quan đến Diondra Mayne, cô ta là một câu đố, một hạt dẻ có cái vỏ rất chắc, chắc đến nỗi những người cắn nó phải gãy răng.
Cô ta không chỉ là một thiên tài toán học. Không, đằng sau cô ta còn một cái gì khác nữa, một thứ mà ông không hiểu, nhưng lờ mờ cảm nhận nó mang nét đe dọa. Như một đám mây u ám vừa trồi lên từ những nếp gấp bí ẩn của tâm linh, nó ra vẻ vui sướng vì đã tự giải thoát được mình.
Giáo sư Palmer chẳng quên một từ của cô ta, lại càng không thể quên được ánh mắt. Đó là người đàn bà với một bí mật sâu đậm, kỳ quái và cũng nguy hiểm nữa. Nếu không cẩn thận, rất có thể bí mật này sẽ bẻ gãy ông. Thế rồi đến hình ảnh ban nãy, hình ảnh đã đột ngột hiện lên trước mắt khi ông đưa xe rời xa lộ. Một hình ảnh khủng khiếp khiến người đàn ông không muốn nghĩ tới nó nữa. Một cảnh tượng tàn nhẫn đấ hiện lên trước con mắt tinh thần của ông. Trung tâm là khuôn mặt của Diondra, rồi đến đôi tay, cầm một vật gì đó trông giống như một cánh tay người. Rồi hai hàm răng cắn vào thịt, máu...
Một hình ảnh như vậy không thể xuất hiện vô nguyên cớ.
Giáo sư Palmer là một nhà toán học và là một người theo chủ nghĩa duy vật. Một người khô khan, cho tới nay hoàn toàn không quan tâm đến khía cạnh tâm lý. Đây là những vấn đề mà ông khoán trọn cho một chuyên gia là vợ mình. Bản thân ông đã chọn đối tượng là những vấn đề khác, bởi ông thuộc nhóm người luôn bám theo ảo vọng là đến một lúc nào đó, con người sẽ hiểu được toàn bộ thế giới này và diễn giải nó qua một công thức toán. Nhà khoa học thiên tài Haekingổ cùng cuốn sách về trường thời gian đã tạo nên điểm bắt đầu, đã kích thích những người cùng chí hướng suy nghĩ tìm tòi. Mục tiêu cao cả đó phải được tiếp tục theo đuổi, bây giờ đến lượt những nhân vật đàn em đối mặt với những lý thuyết của Haekings. Giáo sư Palmer là một người trong nhóm này. Vậy là cùng với Diondra Mayne, ông đang phải chìa lưng ra gánh thêm một gánh nặng mới. Một cánh cửa u ám vừa mở ra, nhả ra những sự vật và những hiện tượng mà ông chưa tìm được lời giải thích khoa học.
Dĩ nhiên thế giới này là có ảo ảnh. Ông đã nghe nhiều người nói như vậy, cũng đã đọc nhiều bài báo về nó và không khỏi cười thầm. Nhưng chuyện đó bây giờ xảy ra với chính ông khiến Robert Palmer cảm thấy bất an. Mà làm sao kẻ đóng vai chính lại là Diondra?
- Cô là ai, cô gái? - Ông lẩm bẩm vào ngọn gió - Cô từ đâu tới đây? Điều gì ẩn đằng sau cô? - Chính những từ ngữ đó khiến ngài giáo sư rởn da gằ. Ông đưa tay vuốt mặt mới hay lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Đôi mắt cay xè như vừa qua một đêm mất ngủ. Có cái gì gõ gõ bên dưới lớp xương sọ. Chẳng ai đánh ông cả, đơn giản chỉ là những suy nghĩ u tối đang dồn về.
Tại sao lại là những suy nghĩ u tối? Hay còn là một thứ khác nữa? Nỗi sợ chăng? Có phải những ảo ảnh thật sự là những hình ảnh từ tương lai trôi ngược về? Sẽ có lúc ông phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đó ư?
Cổ họng người đàn ông thoắt đắng ngắt. Ông không thể tưởng tượng là chuyện đó lại có thể xảy ra. Mà tại sao xảy ra với một nhà khoa học khô khan như ông?
Nửa giờ đồng hồ qua đã lay động ông đến tận gốc rễ. Giáo sư Palmer thấy mình già nua và yếu ớt, ông thấy ngọn gió đang thổi lồng lộng qua cánh đồng thoáng đãng không còn dễ chịu như trước nữa.
Trên đầu ông là vô vàn những đám mây u ám đang lừ đừ trôi như những quái vật thuở hồng hoang. Những ngọn đồi phía xa gây ấn tượng đe dọa, mảnh đất bằng phảng trước mặt ông trở thành một mặt phẳng u tối và những chòm sao trên trời đã rút lui như thể ngượng ngùng.
Ngài giáo sư không biết mình đã đứng giữa cánh đồng bao lâu. Thế rồi ông nhớ tới vợ mình, nhớ ngôi nhà, nhớ quầng lửa ấm áp trong lò sưởi. Kỳ lạ làm sao, tất cả những thứ thân thương đó bây giờ nằm xa tít tắp, xa như đã vượt khỏi tầm tay, đã trở thành quá khứ.
Có cái gì đó đang ở bên ông...
Giáo sư Palmer giật nẩy người lên. Có cái gì chạm nhẹ vào vai ông, tuột xuống dưới cánh tay, trơn và lạnh, như có một bóng đen bò xuống dưới làn áo khoác, lướt dọc sơmi rồi thấm qua lần vải đó.
Người đàn ông rởn người...
Cả điều này cũng không bình thường. Giáo sư Palmer tự hỏi tại sao mình lại đứng chịu lạnh và rởn người lên. Trong khi những việc ông cần làm chỉ là quay người lại, đi về với chiếc xe, ngồi vào trong đó, khởi động máy và đi nốt đoạn đường về nhà. Chỉ thế thôi, chẳng hơn cũng chẳng kém. Nhất định ông phải làm được.
Lại một lần chạm nhẹ nữa. Lần này ông quay đầu lại. Trong khi quay đầu, ông có cảm giác như một quầng tối đang lướt thẳng qua trán và mắt mình.
Phải chăng ông nhầm lẫn? Ông đưa tay đập theo vệt tối, đồng thời lùi hai bước, người như lảo đảo.
Bóng tối biến mất.
Nhưng hồi ức về nó ở lại. Nó kết đôi với cái lạnh bất thường mà ông cảm nhận trong nội tâm. Nó như một lời cảnh báo, từ ngọn gió hình như vẳng ra những giọng nói rất khẽ, muốn thổi thẳng vào trí não ông, truyền cho ông một thông điệp từ một trường thời gian xa cách.
Đó có phải là những lời cảnh báo? Có phải ông đã đi quá xa? Phải chăng bây giờ có kẻ ra đòn trở lại? Ông lại nhìn thấy hình ảnh Diondra trước mặt mình, ông nhìn thấy ánh mắt của cô ta, đôi mắt rất lạ với con ngươi hoàn toàn thay đổi. Không phải đôi ngươi của con người, mà là cua một thực thế đã nhìn thấy rất rất nhiều điều trên thế giới này và ghi nhớ không thiếu một chi tiết nhỏ.
Giáo sư Palmer chớp chớp mắt. Rồi ông lắc đầu. Ông muốn bám chắc vào mảnh đất hiện thực, không muốn để cho kẻ khác thúc ép ông phát cuồng. Những gì không là hiện thực, không được giải thích bằng logic, cũng sẽ không được phép tồn tại. Vạn vật đều là thành phần của hiện thực chẳng có gì kỳ ảo bí hiểm. Có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ thời gian cuối ông đã làm việc quá nhiều và vì thế mà đâm mệt mỏi. Ông chỉ cần nghỉ ngơi, cần yên lặng, cần thư giãn. Hãy bay đến một hòn đảo cô đơn nào đó, hay ở lỳ trong tòa biệt thự bên bờ biển của mình, tắt điệiì thoại đi, đơn giản sống với một mình mình và không cho kẻ nào quấy rối.
Nó có thể là một khả năng, và Palmer nghĩ tới khả năng này khi chân ông bước trở lại hướng chiếc xe. Nó vẫn đứng bên vệ đường như ban nãy. Phía bên trái là con đường nhỏ rẽ từ xa lộ xuống. Cả bây giờ cũng còn tương đối nhiều xe trên xa lộ. Xe nối đuôi xe, những ngọn đèn pha hắt ra những tín hiệu sáng chói, lạnh lùng, trước khi hoặc rẽ sang phải, hoặc trái, chia tay với xa lộ.
Hình chiếc xe chỉ hiện lên lờ mờ trong ánh đèn pha. Nó là một chiếc xe hoàn toàn bình thường, một sản phẩm của nước Đức, nhưng sao bây giờ ông có cảm giác như đó là một vật thể vừa được các vị khách ngoài trái đất để lại.
- Dần dần thì mình bắt đầu nổi điên thật rồi. - Ông tự nói với bản thân - Phải bình tĩnh lại đi...
Người đàn ông nhanh bước hơn. Nền đất dưới chân ông ẩm và mềm. Thỉnh thoảng có những vật mờ mờ sáng, vẽ nên những hình ảnh rối rắm. Đó là những khúc rơm còn sót lại, đang ngước nhìn lên từ nền đất thẫm màu. Ông đạp lên trên những cọng rơm đó, đi tiếp. Cuối cùng, ông đến gần con đường. Hào nước rộng ngăn cách giữa con đường và cánh đồng thở ra một quầng tôi khiến ông kinh hãi.
Mặc dù âm thanh của những chiếc xe đang vẳrg qua cánh đồng đập đến tai, sao ông vẫn cảm thấy bị bỏ rơi. Người đàn ông lầm lũi bước trong im lặng và cả chiếc xe đằng trước mặt ông kia cũng giữ nguyên vẻ xa lạ khác thường.
Giáo sư Palmer dừng bước.
Ngăn cách giữa chiếc xe và ông bây giờ chỉ còn là hào nước. Chỉ một bước nhảy, hay một bước đi dài hơn bình thường, ông sẽ vượt qua được khoảng cách đó. Mặc dù vậy, giáo sư Palmer vẫn chần chừ, e ngại. Đột ngột, sao nhiệm vụ cỏn con đó mang màu sắc nặng nề, khó khăn. Có gì đó giữ ông lại. Một hình ảnh so sánh găm như tia chớp vào đầu óc: Robert Palmer thấy mình là một quán quân trượt tuyết đường dài, giờ đứng trước một ngọn đồi rất nhỏ mà không dám lướt qua. Song sự thực ông không phải quán quân trượt tuyết, mà cũng không bị ngăn ọản bởi hai tấm ván trượt rất dài dưới chân, ông chỉ đứng đó, và chỉ cần vượt qua một hào nước nhỏ. Tại sao mình lại không làm điều đó? Ông tự hỏi: “Khốn khiếp, có cái gì giữ mình lại ở đây?”
Chẳng có gì giữ ông cả, thật ra thì chẳng có gì. Vậy mà sao ông vẫn thấy mình rất lạ. Ông cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể. Có vẻ như máu ông bây giờ đã trộn đầy axít cacbonic, ông nghe thấy cả tiếng rì rào của người say rượu trong tai. Nguyên nhân không phải là mình, ông nghĩ thầm, là một cái gì khác. Thế giới ở đây đã thay đổi, đã có những sự việc xảy ra mà mình không thể hiểu được.
Nhảy đi!
Ông không nhảy. Thay vào đó, giáo sư Palmer nhìn về chiếc xe và chỉ một tích tắc sau, ông thấy mình như người vừa tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ rất sâu, nhưng chưa quên nổi những hình ảnh của cơn ác mộng, vàn thấy chúng rất sống động và rõ ràng trước mắt.
Nhưng thật ra không có cơn ác mộng nào cả. Ở đây chắc phải là một chuyện khác. Nhưng là chuyện gì?
Đằng sau lần cửa kính phía sau có một chuyển động. Đầu tiên còn lờ mờ trong quầng tôi trong xe, thế rồi nó tiến về phía làn kính và một bóng sáng xuất hiện.
Một đường viền...
Lung lay và run rẩy, một quá trình vật chất hóa? Một bóng ma? Một thực thể từ chiều sâu không ai biết tới? Có phải những thế giới khác đã mở cửa và phun ra thực thể đó?
Có phải là một khuôn mặt?
Người đàn ông rên lên, bởi đường viền sáng màu kia đang rời phần sau xe, tiến đến gần làn kính hơn và ông nhìn thấy nó rõ hơn.
Một mặt người!
Ngài giáo sư nuốt khan dữ dội khi ông nhìn thấy đó là mặt một người đàn bà. Lưng ông ớn lạnh như có làn nước giá băng đang chảy xuống, bởi ông biết khuôn mặt đó. Ông đã nhìn thấy nó nhiều lần, thậm chí chính trong ngày hôm nay.
Diondra Mayne!
Ông muốn giơ tay ôm lấy đầu, nhưng ông không thể chuyển động được. Không thể chuyển động được, khốn nạn thật! Làm sao lại như thế được? Làm sao Diondra lại vào xe của ông được? Phải chăng lại là một ảo ảnh mới?
Khuôn mặt ghê sợ kia tiến mỗi lúc một sát làn kính hơn, cuối cùng trông như nó đang dán chặt vào khung cửa và bị lực cản ấn bẹt ra. Ông nhìn đôi mắt, cái mũi, khuôn miệng, tất cả đã bị biến dạng khủng khiếp. Nó là từng đống những cục bột nhỏ, những cục bột cứ tan bẹt ra rồi lại tách khỏi làn kính, tạo lại khuôn mặt của người đàn bà bí hiểm.
Thế rồi, có một yếu tố thay đổi.
Một thứ chất lỏng thẫm màu đang bao quanh làn môi. Chúng chia đều quanh khuôn miệng như một lớp nhựa đường, nhưng là thứ nhựa đường rất mềm.
Ngài giáo sư lại rơi trở lại hồi ức. Ông nhớ tới ảo ảnh đầu. Lúc bấy giờ ông cũng đã nhìn thấy một cái gì đó thẫm màu, chỉ có điều lúc đó nó không phải nhựa đường mà là máu.
Vành miệng trên khuôn mặt kéo banh ra. Có lẽ nó muốn mỉm cười với giáo sư Palmer, nhưng kết quả đạt được chỉ là một cái nhếch mép ghê sợ.
Người đàn ông rùng mình. Bàn tay ông lại đẫm mồ hôi. Ông cảm giác có một con quỷ vừa chui lên từ những tầng đất rất sâu của địa ngục đến thăm ông và biến thành hình Diondra, biến thành cô gái đó, bởi cô ta chính là người đang khiến cho đầu óc ông phải bận rộn. Có thể vì thế mà ông đã bi sa vào ảo ảnh này. Những suy nghĩ của ông đã từ lâu xoay vòng xung quanh nhân vật đó, chỉ duy nhất cô ta và không một người nào khác. Vì thế mà ảo ảnh xuất hiện. Sản phẩm ánh xạ của trí tưởng tượng vào một bộ não quá mỏi mệt do đã tập trung quá nhiều.
Nỗi thông khổ lớn nhất là nỗi khổ mà một con người mang đến cho bản thân mình, ngài giáo sư thầm nghĩ và bám víu vào lý thuyết đó để mong hóa giải nỗi kinh hoàng cùng tình trạng đờ đẫn giá băng hiện thời.
Ông cũng thành công, nhưng chỉ thành công khi khuôn mặt kia đã biến mất. Nó chẳng đi chỗ khác mà đơn giản tan ra.
Ngài giáo sư đứng không nhúc nhích. Hình như đã qua một thời gian dài, đây là lần đầu tiên ông lại cảm nhận được rõ ràng và thực sự khung cảnh xung quanh. Ông cảm nhận ngọn gió, ông cảm nhận độ lạnh của nó khiến cho những ngón tay cứng lại và ông thấy mình lại chuyển động được như bình thường.
Giáo sư Palmer hơi nhún đầu gổì xuống. Ông đạp xuống đất rồi nhảy qua bờ hào. Bước tiếp, rồi dừng lại bên chiếc xe của mình, chống cả hai bàn tay lên vỏ xe, chờ đợi.
Ảo ảnh liệu có quay trở lại?
Ông nhìn vào làn kính thầm màu của chiếc Mercedes, thấy không gian trong xe trống vắng.
Giáo sư Palmer đột ngột cất tiếng cười. Tiếng cười bùng nổ từ trong ra ngoài. Ảo ảnh cuối cùng lại biến mất, ông lại có thể thở tự do, ông lại cảm nhận trong đầu óc mình sự rõ ràng, rành mạch, những đám mây thẫm màu và dày đặc đã biến đi.
Giáo sư Palmer mở khóa trung tâm, kéo cánh cửa bên tay lái ra. Xe ông đang đỗ bên rìa phải của con đường. Đã muốn cúi người bước vào với làn không khí ấm áp trong xe thì ông đột ngột phát hiện ra một vật. Giữ dáng lom khom, ông giật lùi người lại, cửa xe vẫn mở. Ngọn đèn nhỏ trong xe tiếp tục cháy và ông chỉ cần lùi thêm vài bước nữa là đã đến bên cửa kính phía sau.
Ông đã nhìn thấy khuôn mặt đó chính đằng sau tấm kính này.
Khuôn mặt không còn đây, nhưng nó đã để lại một dấu vết trên làn kính.
Một vệt thầm màu, một vết ố, hơi loang ra.
Khi giáo sư Palmer mở cánh cửa phía sau, một tiếng thét đột ngột bật qua bờ môi ông. Nó không chói gắt, nhưng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Lời giải thích về những ảo ảnh tan ra như bong bóng xà phòng. Ánh đèn trong xe đủ sáng để ông nhận ra cái gì đang hiện lên trên làn kính và lừ lừ chảy xuống.
Máu!