Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 4
T
háng Tư chuyển mình sang tháng Năm và ngày ngày cứ thế trôi đi. Quán ăn ngày một bận rộn và nơi cất tiền bí mật trong hộp cà phê của Katie cũng đều đặn dày lên. Katie không còn thấy hoảng sợ trước ý nghĩ mình không có phương tiện để rời khỏi nơi này nữa, nếu có ngày cô phải ra đi.
Dù phải trả tiền thuê nhà, sắm đồ lặt vặt và tiền ăn, lần đầu tiên sau nhiều năm cô có tiền để ra. Không nhiều nhặn gì, nhưng đủ để khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và tự do. Sáng thứ Sáu, cô dừng ở Anna Jean, một cửa hàng giá rẻ chuyên bán quần áo cũ. Mất gần cả buổi sáng mới xem hết lượt quần áo ở đây nhưng cuối cùng cô cũng mua được hai đôi giày, hai cái quần dài, hai quần soóc, ba áo thun kiểu cách và mấy chiếc áo cánh, hầu hết các món đồ đều của hãng này hãng nọ và trông gần như còn mới nguyên. Katie ngạc nhiên khi nghĩ rằng có những phụ nữ có quá nhiều quần áo đẹp tới mức những thứ họ quyên góp có khi phải đáng giá cả một gia tài nho nhỏ trong một bách hóa lớn.
Katie vừa về nhà thì thấy Jo đang treo một cái chuông gió. Từ sau lần đầu gặp nhau, họ không nói chuyện gì nhiều. Công việc của Jo, dù đó là việc gì, khiến cô ấy rất bận rộn mà Katie cũng cố làm nhiều ca hết mức có thể. Buổi tối, Katie để ý thấy đèn nhà Jo sáng, nhưng đã quá muộn để cô có thể ghé sang, mà cuối tuần trước Jo lại không ở nhà.
“Lâu rồi không nói chuyện nhỉ,” Jo nói, vẫy vẫy tay. Jo vỗ vào cái chuông gió khiến nó kêu leng keng rồi băng qua sân.
Katie tới trước hiên nhà và đặt mấy túi hàng xuống. “Cô đã ở đâu vậy?”
Jo nhún vai. “Cô biết việc ấy thế nào rồi đấy. Đi sớm, về muộn, đi đây đi đó. Phân nửa thời gian, tôi cảm thấy như thể mình bị lôi đi bốn phương tám hướng vậy.” Cô ấy bước tới mấy cái ghế xích đu. “Cô có phiền không? Tôi muốn thư giãn một chút. Tôi đã lau chùi suốt cả buổi sáng và vừa treo thứ đó lên thôi. Cô biết không, tôi thích âm thanh của nó.”
“Cứ thoải mái đi,” Katie đáp.
Jo ngồi xuống xích đu và vặn vai kêu răng rắc. “Da cô đang rám nắng thêm kìa,” Jo nhận xét. “Cô ra biển đấy à?”
“Không,” Katie đáp. Cô xịch một chiếc túi qua bên để có chỗ bỏ chân. “Mấy tuần vừa rồi tôi làm thêm nhiều ca ngày, mà còn phải làm việc ngoài trời nữa.”
“Nắng vàng, biển xanh... gì nữa nhỉ? Làm việc ở quán Ivan chắc chẳng khác gì đi nghỉ đâu nhỉ.”
Katie bật cười. “Không hề. Nhưng chị thế nào rồi?”
“Chẳng có nắng vàng, cũng chẳng có niềm vui nào cho tôi trong những ngày này sất.” Jo hất cằm về phía mấy cái túi. “Sáng nay tôi định ghé qua uống một ly cà phê, nhưng cô lại đi mất rồi.”
“Tôi đi mua ít đồ ấy mà.”
“Tôi thấy rồi. Có tìm được thứ gì ưng ý không?”
“Tôi nghĩ là có,” Katie thú
“Ô, thế thì đừng ngồi đây nữa, cho tôi xem cô mua gì nào.”
“Chị chắc chứ?”
Jo phì cười. “Tôi sống trong một túp lều tranh cuối con đường rải sỏi ở một nơi đồng không mông quạnh và tôi vừa phải lau chùi nhà cửa suốt cả buổi sáng. Tôi phải làm gì khác để khiến mình thấy vui thú đây?”
Katie lôi đôi quần jean ra đưa cho Jo. Jo giơ nó lên, lật trước lật sau. “Oa!” Jo thốt lên. “Chắc chắn cô mua cái này ở Anna Jean rồi. Tôi thích chỗ đó lắm.”
“Sao chị biết tôi tới Anna Jean?”
“Bởi vì bán những món đồ xinh thế này thì quanh đây chỉ có chỗ đó thôi. Món này là từ tủ của một người khác. Một người phụ nữ giàu sang. Rất nhiều thứ ở cửa hàng ấy còn mới coóng.” Hạ chiếc quần xuống, Jo lướt tay trên những đường chỉ quanh các túi quần. “Đường may đẹp quá. Tôi rất thích thiết kế này!” Jo liếc nhìn về phía cái túi hàng. “Cô còn mua được gì nữa?”
Katie đưa ra từng thứ từng thứ một, lắng nghe khi Jo say sưa mê mẩn từng món đồ. Đến khi túi hàng không còn gì nữa, Jo bèn thở dài. “Thôi được rồi, nói thật nhé. Tôi đang ghen tị đây. Để tôi đoán xem, ở cửa hàng ấy không còn món nào như những món này nữa phải không?”
Katie nhún vai, bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng. “Xin lỗi,” cô nói. “Tôi đã ở đó một hồi lâu.”
“Ừ, cô gặp may đấy. Đây thật sự là những thứ đáng đồng tiền bát gạo.”
Katie hất cằm về phía nhà Jo. “Bên đó đến đâu rồi? Chị đã bắt đầu sơn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Công việc bận rộn quá à?”
Jo nhăn nhó. “Sự thực là, sau khi dỡ đồ rồi lau chùi khắp lượt từ trên xuống dưới, tôi thấy gần như kiệt sức. Thật tốt biết bao khi có cô làm bạn, vì điều đó có nghĩa là tôi vẫn có thể qua đây, một chỗ tươi sáng và vui vẻ.”
“Nhà tôi lúc nào cũng chào đón chị.”
“Cảm ơn cô. Tôi rất vui khi nghe thế. Nhưng ngày mai lão Benson tàn bạo sẽ mang sang mấy thùng sơn đấy. Đó cũng là lý do tại sao tôi ở đây. Tôi phát khiếp lên với cái ý nghĩ phải dành cả hai ngày cuối tuần chìm trong đống màu.”
“Không tệ thế đâu. Làm nhanh thôi mà.”
“Cô có thấy đôi tay này không?” Jo nói, giơ tay lên. “Nó được sinh ra để âu yếm những anh chàng đẹp trai, thế tức là đáng lẽ nó phải được chuốt móng thật đẹp và đeo kim cương. Nó không dành cho con lăn sơn và kiểu công việc chân tay ấy.”
Katie cười khúc khích. “Chị có muốn tôi qua giúp không?”
“Tất nhiên là không. Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực để-mai-tính thật, nhưng tôi cũng không bao giờ muốn cô nghĩ tôi còn là một kẻ bất tài vô dụng. Bởi vì thực tình làm việc gì tôi cũng hoàn thành tốt.”
Một đàn chim sáo đá vụt khỏi bụi cây, tiếng chúng vỗ cánh bay đi dìu dặt như điệu nhạc. Những chiếc xích đu trên thềm cọt kẹt khe khẽ.
“Thật ra thì chị làm gì?” Katie hỏỉ.
“Tôi làm chuyên viên tư vấn, đại loại thế.”
“Cho trường trung học à?”
“Không,” Jo lắc đầu đáp. “Tôi tư vấn giải tỏa nỗi buồn.”
“Ồ,” Katie khẽ nói. Cô ng lại. “Tôi không hiểu công việc ấy lắm.”
Jo nhún vai. “Tôi tới thăm những người gặp đau khổ và cố gắng giúp họ. Thường là do người thân của họ qua đời.” Cô ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp, giọng dịu đi. “Mọi người phản ứng theo vô số cách khác nhau và tôi phải cố tìm ra cách giúp họ chấp nhận chuyện đã xảy ra - thật tình, tôi ghét cái từ kia, vì tôi chưa từng gặp aimuốn chấp nhận nó cả - nhưng tôi chỉ giúp họ được chừng ấy thôi. Bởi vì dù có khắc nghiệt tới mức nào thì xét cho cùng, sự chấp nhận cũng sẽ giúp người ta tiến bước cùng những thứ còn lại của cuộc sống. Nhưng đôi khi…”
Cô ngừng lại. Trong yên lặng, cô cạo một miếng vảy sơn trên chiếc xích đu. “Đôi khi, lúc tôi ở bên một số người, vấn đề khác lại xuất hiện. Đó là những vấn đề mà sau đó tôi phải giải quyết. Bởi vì cũng có những lúc người ta cần được giúp theo những cách khác.”
“Nghe cũng đáng để làm đấy chứ.”
“Đúng vậy. Dù rằng cũng đầy thách thức.” Cô quay sang Katie. “Còn cô thì sao?”
“Chị biết tôi làm cho quán Ivan mà.”
“Nhưng cô chưa bao giờ kể cho tôi điều gì khác về bản thân.”
“Có gì đâu mà kể hả chị,” Katie đánh trống lảng, hy vọng đổi được chủ đề.
“Đương nhiên là phải có chứ. Ai chẳng có câu chuyện cuộc đời.” Cô ngừng lại. “Ví dụ thế này nhé, vì sao cô lại tới Southport?”
“Tôi nói với chị rồi đấy,” Katie nói. “Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu.”
Jo như thể đang nhìn vào nơi xa xăm vô định trong khi suy ngẫm về câu trả lời. “Okay,” cuối cùng cô lên tiếng, giọng rất nhẹ. “Cô nói đúng. Đó đâu phải là chuyện của tôi.”
“Tôi không có ý đó mà…
“Có đấy, ý cô chính là thế. Chỉ có điều cô cứ nói tránh đi thôi. Và tôi tôn trọng câu trả lời của cô vì cô đúng; đó không phải chuyện của tôi. Nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết, khi cô nói cô muốn bắt đầu lại từ đầu, bản tính tư vấn viên trong tôi tự hỏi tại sao cô lại thấy cần bắt đầu lại từ đầu. Và quan trọng hơn, cô đã để lại gì phía sau.”
Katie thấy vai mình căng cứng. Cảm nhận được sự lo lắng của cô, Jo nói tiếp.
“Thế này nhé,” cô nói nhẹ. “Quên hẳn câu hỏi của tôi đi. Chỉ cần biết rằng nếu có khi nào cô muốn nói, tôi luôn ở đây, nhé? Tôi rất biết lắng nghe. Đặc biệt là với bạn bè. Và dù tin hay không, trò chuyện đôi khi giúp ích đấy.”
“Nếu tôi không thể nói về chuyện đó thì sao?” Katie nói với giọng thoảng nhẹ như gió.
“Vậy thế này nhé. Gạt cái chuyện tôi là tư vấn viên đi. Chúng ta chỉ là bạn bè thôi, bạn bè thì có thể trò chuyện mọi điều. Như về nơi cô sinh ra hay những điều khiến cô hạnh phúc khi cô còn nhỏ chẳng hạn.”
“Sao điều đó lại quan trọng?”
“Nó không quan trọng. Vấn đề lại là chỗ đó. Cô không cần phải nói bất cứ điều gì cô không muốn nói.”
Katie nuốt từng lời rồi liếc nhìn sang Jo. “Chắc chị làm việc tốt lắm nhỉ?”
“Tôi cố mới được thế,” Jo thừa nhận.
Katie đan hai tay đặt lên lòng. “Thôi được. Tôi sinh ở Altoona,” cô nói.
Jo dựa lưng vào thành ghế xích đu. “Tôi chưa từng đến đó. Nơi ấy đẹp không?”
“Nó là một thị trấn cũ ven đường tàu hỏa,” cô đáp, “chị biết kiểu thị trấn ấy đấy. Một thị trấn toàn những con người lương thn, cặm cụi làm việc chỉ cốt để khiến cuộc đời mình tươi sáng lên. Nó cũng rất xinh đẹp, nhất là vào mùa thu, khi lá bắt đầu chuyển màu. Trước đây tôi thường nghĩ chẳng có nơi nào trên thế gian đẹp bằng quê mình.” Cô cụp mắt xuống, mơ màng chìm vào ký ức. “Tôi có một người bạn tên là Emily, chúng tôi hay cùng nhau đặt những đồng xu lên đường ray. Sau khi tàu lướt qua, chúng tôi lang thang xung quanh để tìm các đồng xu ấy, và khi làm vậy, chúng tôi luôn kinh ngạc vì sao những nét chạm khắc có thể biến mất hoàn toàn như thế. Đôi khi đồng xu vẫn nóng rộp. Tôi nhớ có lần tay tôi suýt bị bỏng. Khi nghĩ về thời thơ ấu, tôi hầu như luôn nhớ về những niềm vui nho nhỏ như thế.”
Katie nhún vai, nhưng Jo vẫn im lặng để khích lệ cô kể tiếp.
“Dù sao, đó cũng là nơi tôi bắt đầu tới trường. Cuối cùng tôi tốt nghiệp trung học ở đó, nhưng sau đấy, tôi cũng không biết nữa... tôi nghĩ tôi mệt mỏi với... với tất cả mọi thứ, chị hiểu chứ? Cuộc sống nơi phố huyện, cuối tuần nào cũng y như nhau. Cũng chừng ấy con người đến chừng ấy bữa tiệc, cũng những cậu con trai đó ngồi uống bia trên thùng sau xe tải. Tôi muốn một cái gì đó hơn thế, nhưng không vào được đại học nên cuối cùng, sau nhiều chuyện, tôi dừng chân ở thành phố Atlantic. Tôi làm việc ở đó một thời gian, có đi đây đó vài nơi, rồi, sau nhiều năm, giờ thì tôi ở đây.”
“Ở một phố huyện khác, nơi mọi thứ cũng hệt như thế.”
Katie lắc đầu. “Ở đây thì khác. Nơi này khiến tôi cảm thấy...”
Thấy cô ngập ngừng, Jo bèn kết thúc dòng suy nghĩ giúp cô.
“An toàn?”
Bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Katie nhìn trừng trừng vào mình, Jo dường như điếng cả người. “Đâu quá khó để đoán ra. Như cô nói đấy thôi, cô đang bắt đầu lại từ đầu, mà có nơi nào để bắt đầu lại tốt hơn nơi này? Nơi chưa từng có điều gì xảy ra?” Cô dừng lại. “Ừm, nói thế cũng không đúng lắm. Tôi nghe có chuyện hơi giật gân xảy ra vài tuần trước. Khi cô đang ở cửa hàng tạp hóa ấy?”
“Chị đã nghe chuyên đó hả?”
“Đây là một thị trấn nhỏ. Làm sao lại không nghe ngóng được cơ chứ. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sợ lắm. Lúc đấy tôi đang nói chuyện với Alex thì thấy chuyện xảy ra trên máy tính, tôi đoán anh ấy để ý thấy biểu hiện của tôi bởi vì ngay lập tức anh ấy chạy vọt qua tôi. Anh ấy băng qua cửa hàng nhanh như chớp, rồi Kristen nhìn thấy màn hình máy tính và bắt đầu hoảng loạn. Tôi bế con bé lên rồi chạy theo bố nó. Khi tôi ra tới ngoài đó thì Alex đã bơi đến chỗ Josh. Tôi thấy mừng quá vì thằng bé không sao.”
“Tôi cũng vậy.” Jo gật đầu. “Cô nghĩ sao về Kristen? Con bé đáng yêu quá nhỉ?”
“Con bé gọi tôi là Cô Katie.”
“Tôi yêu con bé lắm,” Jo nói, co đầu gối lên ngực. “Nhưng tôi không ngạc nhiên khi thấy cô và con bé thân nhau. Hay khi thấy con bé níu lấy cô khi nó hoảng sợ.”
“Sao chị lại nói vậy?”
“Vì Kristen là con bé khá là nhạy cảm. Nó biết cô có trái tim nhân hậu.”
Nét mặt Katie tỏ vẻ nghi ngại. “Có lẽ con bé chỉ lo sợ cho anh trai thôi, mà khi bố nó bỏ đi thì chỉ còn mỗi mình tôi ở đó.”
“Đừng xem thường bản thân thế. Tôi nói rồi đấy, con bé rất nhạy cảm.” Jo nhấn mạnh. “Còn Alex thế nào? Sau đó ấy?”
“Anh ấy vẫn còn run, nhưng ngoài chuyện đó ra, anh ấy có vẻ ổn.”
“Từ hôm đó tới giờ cô có nói chuyện với anh ấy nhiều không?”
Katie hững hờ nhún vai. “Không nhiều lắm. Anh ấy lúc nào cũng niềm nở khi tôi tới cửa hàng, và anh ấy dự trữ những thứ tôi cần, nhưng chỉ có thế
“Anh ấy luôn làm tốt những việc như thế,” Jo nói với giọng quả quyết.
“Nghe có vẻ như chị biết anh ấy rất rõ thì phải.”
Jo khẽ đung đưa xích đu. “Tôi nghĩ cũng đúng đấy.”
Katie chờ được nghe thêm, nhưng Jo yên lặng.
“Chị muốn nói về chuyện đó không?” Katie ra vẻ ngây thơ hỏi. “Bởi vì trò chuyện đôi khi có thể giúp đấy, nhất là với bạn bè.”
Mắt Jo sáng lên. “Cô biết không, tôi luôn nghĩ cô láu cá hơn vẻ ngoài rất nhiều. Gậy ông đập lưng ông đây mà. Cô không ngượng hay sao hả.”
Katie mỉm cười nhưng không nói gì, đúng như cách Jo đã làm vứoi cô. Và cô ngạc nhiên khi thấy cách đó hiệu quả.
“Tôi không biết mình nên nói bao nhiêu,” Jo nói thêm. “Nhưng tôi có thể nói với cô điều này: anh ấy là một người tốt. Anh ấy là kiểu đàn ông ta có thể tin tưởng là luôn làm việc đúng. Cô có thể nhận ra điều đó khi thấy anh ấy yêu con tới mức nào.”
Katie bặm môi lại hồi lâu. “Hai người gặp nhau bao giờ chưa?”
Jo dường như đang thận trọng chọn từ ngữ. “Rồi, nhưng có lẽ không phải theo cách cô đang nghĩ đâu. Và nói để chúng ta cùng rõ nhé: chuyện đó từ lẩu từ lâu rồi và mỗi người đều đã bước tiếp.”
Katie không rõ tại sao Jo lại trả lời như thế nhưng cô không muốn hỏi dồn. “À mà chuyện của anh ấy là gì vậy? Tôi nghĩ anh ấy ly dị rồi có phải không?”
“Cô tự hỏi anh ấy đi.”
“Tôi ấy à? Sao tôi lại cần phải hỏi anh ấy
“Bởi vì cô vừa hỏi tôi,” Jo nhướng mày đáp. “Điều đó hẳn nhiên có nghĩa là cô quan tâm đến anh ấy.”
“Tôi đâu có quan tâm anh ấy.”
“Thế sao cô lại hỏi về anh ấy?”
Katie cau có. “Nếu để làm một người bạn thì anh ấy là một người cuốn hút đấy.”
Jo nhún vai. “Tôi chỉ nói với mọi người điều họ biết sẵn nhưng lại sợ phải thừa nhận với bản thân thôi.”
Katie ngẫm nghĩ về điều đó. “Để tôi nói cho rõ nhé, tôi chính thức rút lại lời đề nghị giúp chị sơn nhà.”
“Cô đã bảo cô sẽ làm mà.”
“Tôi biết, nhưng tôi rút lại lời đề nghị.”
Jo cười vang. “Được thôi,” cô nói. “Này, thế tối nay cô làm gì?”
“Tôi phải làm việc một lúc. Lẽ ra giờ này tôi phải bắt đâu rồi.”
“Thế tối mai thì sao? Cô cũng làm việc à?”
“Không. Tôi có một ngày nghỉ cuối tuần.”
“Thế tôi mang sang một chai rượu nhé? Tôi tin chắc mình sẽ cần nó, và tôi thật sự không muốn hít mùi sơn lâu hơn thời gian bất khả kháng chút nào. Như thế được không?” “Thật ra là nghe rất tuyệt.”
“Tốt.” Jo bỏ chân xuống khỏi xích đu rồi đứng dậy. “Đó sẽ là một buổi hẹn hò đấy nhé.”