The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Ngã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:42:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Chương 4
ăng Tĩnh Ngữ mặc quân phục nên đặc biệt chói mắt, mới vừa xuống xe liền thu hút nhiều ánh nhìn của người khác.
Vóc người cô cao gầy, da trắng như sữa, không có điểm tỳ vết nào. Ngũ quan lớn lên rất đẹp, mắt to mày rậm, tựa như Lâm Thanh Hà trong phim “Đông Phương Bất Bại”, giống như nhân vật trong phim, vừa nam lại vừa nữ, bên trong cô gái dịu dàng lại lộ ra một loại khí chất nam nhân anh khí.
Mượn lời Diệc Thư nói "Nữ tử này đẹp nhất, nhưng đối với sắc đẹp của mình, một chút lòng tin cũng không có."
Cô cho là con gái đẹp thì phải đẹp như Trầm Ngôn, có ngũ quan xinh xắn, như cây mận mông lung ở Giang Nam, như mưa bụi trong mặt nước dịu dàng trong suốt. Mà cô không phải như vậy, là một người con gái, hành động động tác một chút cũng không giống con gái, cũng không phải con trai, lại luôn đem mình làm đại lão gia, kiên trì ình là Hộ Hoa Sứ Giả trung thành của các mỹ nữ.
Chỉ là cô không biết, chính tính tình hào sảng này của cô, mới để cho Thiệu Tuấn thay đổi cách nhìn về cô, cuối cùng tiêu tan hiềm khích lúc trước, kết giao bạn bè với cô.
Thiệu Tuấn lẳng lặng đứng chờ, Tăng Tĩnh Ngữ dựa theo ánh sáng đi tới, trên mặt của cô mơ hồ nở nụ cười, ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu vào người, có loại rực rỡ làm cho người ta không thể dời mắt được, giống như trong bóng tối âm u chợt thoáng hiện tia sáng mạnh.
Nhưng trong bóng tối quá lâu, cần nhất chính là ánh sáng nhẹ, ánh sang mạnh chỉ làm đau mắt thêm mà thôi. Trên mặt Thiệu Tuấn thoáng qua một tia tự giễu, cười khổ, phút chốc chớp mắt, đã biến mất không một dấu vết, sắc mặt trở về như thường ngày.
"Tới đón em làm chi, em biết nhà anh ở đâu." Tăng Tĩnh Ngữ dừng bên cạnh Thiệu Tuấn, giọng nói mang theo ấm áp, nhẹ nhàng.
Vẻ mặt Thiệu Tuấn tự nhiên, trong lời nói lộ ra lạnh nhạt: "Mẹ anh đi ra ngoài bày quầy rồi, em đi nhà anh cũng không thể gặp được bà ấy."
Tăng Tĩnh Ngữ cười một tiếng, lộ ra tám cái răng trắng bóng: "Vậy chúng ta đến chỗ cô bày quầy đi, vừa đúng còn có thể giúp một tay." Nói xong lại không nhịn được cau mày, "Anh làm con như thế sao, không có việc gì nhàn rỗi thì cũng nên đi giúp cô một chút chứ."
Nếu không phải là tới đón cô anh còn có thể ở chỗ này sao? Thiệu Tuấn hối hận, mặt liền biến sắc, tức giận đột nhiên đi đến phía trước. Tăng Tĩnh Ngữ luôn có bản lãnh chọc tức chết người không cần đền mạng.
"Anh chờ em một chút, mặc như thế đi không được, em thay quần áo mới được." Cô ở phía sau đột nhiên dừng lại nói, chỉ chỉ quân trang trên người nói.
Mặc quân trang đi bán đồ, quả thật không hợp thích lắm. Thiệu Tuấn lựa chọn im lặng, sải bước đến phía trước, dẫn cô tới nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Mẹ Thiệu bán đồ dựa theo thời gian từng mùa trong năm mà thay đổi cho phù hợp. Mùa hè bán trái cây, mùa đông bán khăn quàng cổ, bao tay hay đồ chơi nhỏ.
Lúc này là mùa hè, mặt trời nóng hừng hực, phách lối càng lúc càng lên cao, nhiệt độ càng ngày càng nóng hơn, mới đi mấy trạm, gương mặt hai người đã đỏ lên, mồ hôi như hạt đậu theo trán chảy xuống ròng ròng.
Thiệu Tuấn dẫn cô quẹo vào một cái hẻm nhỏ, dọc theo ngõ hẻm đi không tới mười mét, là có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Hai bên ngõ hẻm bày gian hàng đầy các loại.
Cụ ông mặc tạp dề cũ đã rám nắng, tay cầm sạn nhỏ đang trở bề đồ nướng trên vĩ nướng; một bác gái đội nón rộng vành, quần áo hoa lớn hoa nhỏ hét lớn cơm rang trứng Dương Châu; một bé trai trong quán nhỏ mặc T shirt, quần cụt đang khom người chào khách và mang bát đũa cho khách mới vào quán, còn có các loại bán vịt quay, bánh rán Sơn Đông, trái cây........................
Dòng người cuồn cuộn, đông nghịt trên dường, khó có thể chen chân, mắt nhìn phía trước, một đường thật dài, căn bản không thể thấy bóng dáng mẹ Thiệu.
Hai người duy trì khoảng cách 1m, sóng vai đi về phía trước, tuấn nam mỹ nữ thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Thậm chí còn có người ở sau lưng bình phẩm từ đầu đến chân, thấp giọng khen bọn họ xứng đôi.
Tăng Tĩnh Ngữ len lén liếc nhìn người nào đó vẫn không phản ứng, lấy cùi chỏ đụng đụng Thiệu Tuấn, có chút hả hê hỏi"Có người nói chúng ta là tình nhân kìa!!!"
Thiệu Tuấn nghiêng đầu nhìn cô một cái, thật lâu mới quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói hai chữ: "Không giống."
Tăng Tĩnh Ngữ ảo não câm miệng. Vốn cho là ăn mặc thục nữ như vậy có thể để cho người trước mặt sáng mắt lên, ai biết cô thay xong quần áo ra ngoài, người ta nửa điểm kinh ngạc cũng không có, liền ném ra hai chữ, "Đi thôi."
Kết quả cô vẫn lập tức đi, hơn nữa tốc độ không phải bình thường.
Phía trước là một ngã tư đường, đi hơn 10m nữa vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ Thiệu, Tăng Tĩnh Ngữ có chút hoài nghi, " Có phải anh nhớ nhầm hay không?"
Thiệu Tuấn không rãnh để ý tiếp tục tiến lên, rất nhanh đi ra ngã tư đường, bên trái cách đó không xa là cửa trường đại học Y Bắc Viện, bên phải tương đối vắng lạnh, chỉ lác đác có mấy gian hàng bày bán, mà sạp trái cây của mẹ Thiệu chính là một trong những cái đó.
"Mẹ!" Thiệu Tuấn bất chợt bước nhanh hơn, đi tới phía gian hàng mẹ Thiệu.
Mẹ Thiệu nghe vậy lặng một giây, chợt xoay người lại, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc: "Sao con lại tới đây?" Lại nhìn người bên cạnh anh - Tăng Tĩnh Ngữ - một chút, "Đây là..............." Tăng Tĩnh Ngữ? Mẹ Thiệu không dám tin ————- cà hai dường như có JQ, mẹ Thiệu nghĩ nghĩ.
Không đợi Thiệu Tuấn giới thiệu, Tăng Tĩnh Ngữ liền hào phóng đi đến phía trước, trên mặt là nụ cười nhiệt tình, tự giới thiệu mình: "Bác gái, không phải người đã quên con rồi chứ, con là Tăng Tĩnh Ngữ, lần trước ở nhà bác một đêm là con đó." Âm thanh của cô trong lúc này bất chợt trở nên vui vẻ mà thanh thúy, giống như tiếng chim Hoàng Oanh hót, thật dễ nghe.
"Cô ấy là bạn của con, vừa rồi chúng con gạp nhau ở trạm xe." Thiệu Tuấn liên tục giải thích không ngừng.
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy sững sờ, mày nhíu lại thành một chữ Xuyên (chữ xuyên là vậy nè 川), cô là bạn học của anh khi nào?
Đột nhiên sắc mặt có chút khó chịu nhìn Thiệu Tuấn, nặn ra nụ cười cứng ngắc, phụ họa nói: "Đúng vậy ạ, con tới đây thăm bạn bè, nhưng người đó không có tim không có phổi đã quên con, đem con quăng thẳng đến Thái Bình Dương rồi, đợi con đến nơi này mới nói hôm nay cô ấy có chuyện đi ra ngoài. Làm hại con đi một chuyến tay không."
Mẹ Thiệu không rõ sự tình bên trong, còn rất tốt bụng thay bạn của cô khuyên giải: "Có lẽ cô ấy thật sự có việc gấp nên mới như vậy."
Tăng Tĩnh Ngữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên từ phía trước truyền đến một tiếng hỏi thanh thúy: "Táo này bao nhiêu tiền một cân?"
Mẹ Thiệu muốn tiến lên, bị Thiệu Tuấn kéo lại: "Để con."
"Loại này bốn đồng một cân" Thiệu Tuấn chỉ vào xe hàng trước có vài quả táo nhỏ đáp, rồi sau đó vừa chỉ vào thùng hàng lớn phía sau nói, "Loại này năm đồng." Giọng nói không lành lạnh như lúc trước, mà là ôn hòa, đúng, có thể dùng từ ôn hòa để hình dung anh lúc này.
"Có thể bớt một chút không? Bốn đồng ruỡi được không?" Nữ sinh trước mắt vừa thấy Thiệu Tuấn, gương mặt đỏ mấy phần, cũng trong lúc bất chợt giọng nóicó chút làm nũng, phía sau còn kéo thật dài, Tăng Tĩnh Ngữ ở một bên nghe mà nổi hết cả da gà, lập tức cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Bước lên, cùng Thiệu Tuấn đứng sóng vai, cười nói tự nhiên nhìn hướng cô bé đối diện, nói mấy câu, "Cái này đã rất rẻ rồi, em đi siêu thị mua táo như vậy cũng phải bảy tám đồng một cân đấy. Chúng tôi ngày ngày ở nơi này làm ăn, không ngọt bao trả lại." Nói tới chỗ này Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên dừng một giây, cúi đầu liếc nhìn mặt mũi cô gái nhỏ, chỉ thấy trên trán cô gái đầy sẹo do bệnh đậu mùa để lại, còn chưa kịp phai mất, lời nói xoay chuyển nói: "Chị nói em nghe nè cô bé, ăn nhiều trái cây một chút, đối với thân thể rất tốt, đối với da cũng tốt, em xem chị này." Nói xong còn cố ý đem mặt tiến tới cho cô nhìn.
Tăng Tĩnh Ngữ có làn da đẹp nhất trong ký túc xá, trắng nõn mịn màng, đừng nói đậu mùa, một sẹo nhỏ cũng không có. Non nớt như da em bé, cô gái vừa nhìn, trong nháy mắt có chút hâm mộ.
Tăng Tĩnh Ngữ rèn sắt khi còn nóng, "Chị cho em biết một bí quyết làm đẹp. Mỗi ngày, buổi tối một quả táo, một chén lớn nước, nơi nào có sẹo thì bôi lên, kiên trì uống nước ép táo ba tháng trở lên có thể hoàn toàn chữa khỏi." Cô gái sợ bị lừa dối, có chút phòng bị hỏi: "Làm sao chị biết, có phải chị cũng từng bị như vậy. Những vết sẹo này trừ như thế nào đây?"
"Vết sẹo của em có thể dùng gừng, bôi ở trên mặt."
"Vậy chị cho em hai cân năm đồng, nếu là có hiệu quả lần sau em trở lại mua."
"Ừ, tốt."
Thiệu Tuấn bị Tăng Tĩnh Ngữ lừa dối có chút ngu, cho tới bậy giờ anh cũng chưa biết cô gái này có tài ăn nói như vậy. Nên không phản ứng kịp.
Tăng Tĩnh Ngữ chợt đẩy anh qua một bên, "Đứng ở đó làm gì, Mau tới cầm túi giúp em."
"Ách........ đưa túi cho anh." Thiệu Tuấn máy móc cầm túi đưa tới, Tăng Tĩnh Ngữ vừa giúp chọn quả táo, còn vừa nhiệt tình nói: "Nếu là hiệu quả tốt, em giúp chị giới thiệu với bạn bè nha. Bây giờ không phải là đang thịnh hành mua tập thể sao, các em có thể mua như vậy."
Cô gái có chút kích động, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tằng Tĩnh mà nói: "Chiết khấu bao nhiêu?"
"Dựa vào tình hình thực tế mà chiết khấu."
"Ha ha" cô gái khẽ cười một tiếng, nhận lấy táo Tăng Tĩnh Ngữ đưa tới, đưa mười đồng, cuối cùng trêu ghẹo nói: "Bạn trai chị rất đẹp trai nha."
Tăng Tĩnh Ngữ ngạc nhiên ngốc lăng tại chỗ, cô gái này............ Cũng quá thẳng thắn đi, chỉ là, lời này cô thích. Nhưng không đợi cô từ mừng rỡ phục hồi lại tinh thần, Thiệu Tuấn đã nói tiếp: "Cô ấy là em gái anh."
Nữ sinh có chút ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng đi ra ngoài. Tăng Tĩnh Ngữ ngây ngốc đứng ở đó, nửa ngày cũng chưa có phản ứng.
"Em trở thành em gái anh lúc nào vậy, sao em lại không biết?" Giọng nói của Tăng Tĩnh Ngữ cho thấy cô rất tức giận.
Thiệu Tuấn mặt nghiêm nghị: "Chẳng lẽ để cho cô ấy hiểu lầm em là bạn gái của anh sao?"
Tăng Tĩnh Ngữ rất muốn nói hiểu lầm thì thế nào, như vậy cũng hợp ý cô. Nhưng lời nói đến khóe miệng, làm thế nào cũng nói không nói ra được, trong lòng ê ẩm, chát chát.
Mẹ Thiệu là người từng trải, mơ hồ cũng có thể nhìn ra một chút. Vội chạy ra hoà giải, đẩy cánh tay bền chắc của Thiệu Tuấn một cái, "Nơi này có mẹ là được rồi, con nên trở về trước đi. Tĩnh Ngữ cũng thế, ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, có cái gì muốn mua, muốn đi thì nhanh đi, lát nữa đến trưa trời rất nắng."
"Không phải bạn con cho con leo cây sao, con vừa đúng không có việc gì." Tăng Tĩnh Ngữ lại cúp mặt tươi cười, rực rỡ trước sau như một.
Mẹ Thiệu vừa định nói những gì, điện thoại Thiệu Tuấn đột nhiên vang lên.
Thấy trên màn ảnh hiện ra hai chữ "Lý Hiểu", Thiệu Tuấn không nhịn được nhíu mày.
Mẹ Thiệu nhìn anh sắc mặt chợt biến hóa, nhịn không được hỏi một câu: "Là ai vậy?"
Thiệu Tuấn trả lời thành thật: "Lý Hiểu."
Mẹ Thiệu ý cười một tiếng: "Đoán chừng là người ta đã nghĩ thông suốt, con nên nghe nhanh đi."
"Dạ." Thiệu Tuấn nhàn nhạt trả lời một câu, đi tới bên cạnh nghe điện thoại.
Mẹ Thiệu lập tức đổi chủ ý, nhìn sang Tăng Tĩnh Ngữ đang đứng ở một bên, ôn nhu hỏi thăm: "Tĩnh Ngữ, dù sao con cũng không có việc gì, có thể bồi bác gái một lúc được không?"
Tăng Tĩnh Ngữ nhàn nhạt gật đầu, "Dạ" một tiếng.
Mẹ Thiệu có chút áy náy quay mặt qua chỗ khác, ngượng ngùng nhìn lại mặt của Tăng Tĩnh Ngữ.
Bà nói như vậy chỉ là muốn kéo Tăng Tĩnh Ngữ mà thôi.
Đều là phụ nữ, bà làm sao không nhìn ra tâm tư Tăng Tĩnh Ngữ chứ. Không phải nói Tăng Tĩnh Ngữ không được, mà là cô thật tốt quá, gia cảnh như vậy, con bà nào xứng với cô.
Theo Đuổi Lính Đặc Biệt Theo Đuổi Lính Đặc Biệt - Vô Ngã