Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ối hôm nay là buổi vũ hội tổ chức trên du thuyền Dispatch. Lorna nấn ná mãi, bây giờ mới quyết định tối nay sẽ nói với cha về phát hiện của Jens Harken, lúc nào có Tim Iversen cùng đứng bên cạnh hai cha con.
Lúc chị hầu phòng Ernesta giúp Lorna mặc bộ đồ vũ hội, Jenny nhìn họ vẻ ganh tỵ:
- Lạy Chúa, sao chị Lorna gặp may đến thế.
- Sao mà may?
- Chị vừa mới lên mười tám tuổi là đã được đi vũ hội ngay.
- Thì em cũng vậy, bao giờ đủ mười tám tuổi cũng sẽ được đi dự chứ sao?
- Ôi, còn những hai năm nữa, lâu quá! - Jenny nhăn mặt.
Bé Daphne nhìn Jenny chế.
- Nhưng lúc đó anh Taylor lấy vợ rồi thì làm sao còn mời chị Jenny nhảy được nữa?
- Câm con ranh! - Jenny quát.
Daphne nhìn Lorna:
- Ôi, chị Lorna hôm nay đẹp quá! Chẳng trách anh Taylor mê chị!
Lorna ôm em, chạm hai mũi vào nhau:
- Ôi, em chị đáng yêu quá!
Jenny nhìn Lorna nói giọng ghen tỵ:
- Trông chị Lorna như nàng công chúa kiều diễm ấy.
-Ôi, chị chẳng muốn kiều diễm chút nào. Chị muốn được chơi thể thao, được tổ chức nhóm phụ nữ đua thuyền. Chị muốn được đi săn sư tử trong rừng rậm Châu phi. Chị không muốn ai khen "Ôi, cô Lorna Barnett xinh quá!" Chị muốn người ta khen: "Ôi, cô Lorna Barnett giỏi quá, chiếm giải nhất trong Hội đua thuyền!"
- Rồi chị sẽ được thế, - Jenny bĩu môi. - Còn hôm nay chị hãy cố là người nhảy đẹp đôi với anh Taylor Duval.
Lorna cười vang, vẩy chào hai em, đi nhanh ra hành lang. Nàng gặp bà Agnes ở đó, cũng vừa bước trong phòng bà ra.
- Ôi, Lorna! Cháu đứng lại cho bác ngắm nào! - Bà cầm hai tay Lorna dang ra. - Cháu sẽ nhảy với cậu Taylor chứ gì? - Bà nháy mắt láu lỉnh nhìn đứa cháu gái.
- Vâng, thưa bác. Anh ấy đang đợi cháu ngoài bến.
- Bác tin rằng nhìn thấy cháu xinh đẹp như thế này, khéo cậu ta không nhường cho ai nhảy với cháu một điệu nào hết.
- Ôi, không được đâu bác ạ.
- Hồi ông đại úy Dearsley yêu bác, bác cố tình đợi người khác mời để nhận lời chọc tức ông ấy nhưng không được. Cháu biết tại sao không? Không chàng trai nào dám mời bác vì sợ đại úy Dearsley! Thế là bản nhạc nào bác cũng nhảy với ông ấy. Ôi, ông Dearsley nhảy rất giỏi nhé. Ông ấy quay tít làm bác hoa cả mắt. Cả gian phòng chao đảo và bác chẳng nhìn thấy gì ngoài hai cầu vai ông ấy lấp lánh những sợi chỉ kim tuyến.
- Vậy bây giờ cháu thay ông Dearsley! - Lorna nói rồi ôm bà Agnes quay tròn trong hành lang. Vừa quay họ vừa ra đến đầu cầu thang lớn dẩn xuống phòng khách.
- Cháu xuống đi kẻo cha mẹ đang đợi ngoài cổng - Bà Agnes buông đứa cháu.
Hai ông bà Gideon và Levinia đã ngồi trong cỗ xe ngựa. Lorna hớn hở bước lên. Xe chuyển bánh. Tiếng vó ngựa đập đều đặn trên con đường ven hồ. Những con hải âu cánh trắng bay lượn trên không trung. Trên mặt hồ những thuyền buồm rẻ sóng chạy băng băng. Chiều hôm nay trời rất đẹp.
Ông Gideon nói:
- Cha nghe mẹ bảo đã nói với con về Taylor Duval?
- Vâng, thưa cha.
- Vậy con đã biết thái độ của cha mẹ về nó. Hôm nay cha mẹ muốn Taylor sẽ làm vệ sỹ tháp tùng của con trong cuộc vũ hội
- Vâng, thưa cha.
- Tốt lắm.
- Nhưng thưa cha, theo con hiểu thì như vậy không có nghĩa là con chỉ được nhảy với anh Taylor.
Gideon cau mày:
- Cha chỉ yêu cầu con một thứ, là đừng làm điều gì khiến Taylor hiểu lầm con không muốn lấy nó.
- Ôi, cha bảo con lấy anh Taylor? Nhưng anh ấy đã ngỏ lời với con bao giờ đâu?
- Con hãy xử sự coi như nó đã ngỏ lời. Taylor là thằng con trai nhiều triển vọng nhất ở đây. Và nó cũng đẹp trai nữa, cha nói không đúng sao?
- Con không phản đối. Nhưng Taylor chưa ngỏ lời làm sao con có thể coi như anh ấy đã ngỏ lời được thưa cha?
- Nó sẽ ngỏ lời, con yên tâm.
Tối nay mình chẳng nên gây sự với cha. Lorna thầm nghĩ và nàng im lặng.
Du thuyền Dispatch trang hoàng lộng lẩy, đã đợi ngoài biển của khách sạn Chateaugay. Mọi người tụ tập ở bến, dưới mái bằng gỗ. Con đường chạy trước của khách sạn tên là Đại lộ ven hồ, đường phố lớn nhất của khu nghỉ mát dành cho những người giàu nhất bang Minnesota.
Các cổ xe ngựa sang trọng vẫn đang tấp nập đưa thêm khách đến. Tiếng vó ngựa đập rộn ràng trên mặt đường. Những tòa nhà, cửa hiệu hai bên đường nối dài chạy tít ra xa.
Ông bà Barnett Và Lorna vừa bước ra khỏi xe thì tiếng nhạc trên du thuyền Dispatch đã vang lên. Tối vũ hội bắt đầu. Taylor cùng cha mẹ anh đã đến trước. Nhìn thấy gia Barnett xuống xe, Taylor rời khỏi chỗ cha mẹ, đi nhanh đến. Anh nở nụ cười rạng rỡ.
- Chào hai bác!
- Chào anh! - Ông Gideon vui vẻ đáp.
Bà Levinia chỉ mỉm cười thân ái đáp lại.
Taylor quay sang Lorna:
- Lorna! Hôm nay em xinh quá!
Taylor nâng bàn tay, đặt lên đó một cái hôn, rồi lịch sự buông ra ngay. Hai ông bà Barnett nhìn thấy hai ông bà Duval bèn tiến về phía họ.
Taylor thì thầm:
- Em đẹp lắm Lorna! Trông em ngon lành như cái kem sữa vậy. Kem sữa pha nước quả nữa, bởi trên người em đầy mầu đỏ, mầu vàng, màu trắng...
- Anh cũng đẹp như bông hoa cam vậy, Taylor! - Lorna mỉm cười đáp.
- Và em thơm nữa chứ, một miếng trầm hương thơm ngát! Ta lên tầu chứ?
Taylor đưa khuỷu tay để Lorna khoác vào. Anh đúng là một vệ sĩ tháp tùng tuyệt vời. Lịch sự, niềm nỡ, tế nhị. Lúc hai người sóng đôi đi lên tầu, Lorna nhận thấy nhiều người nhìn họ. Nàng để ý thấy bộ râu và hàng ria mép của Taylor hôm nay cắt tỉa rất cẩn thận, hơi che một chút cái cằm chắc nịch và cái miệng đầy quyến rũ. Mũi anh hơi khoằm một chút tạo cho anh một vẻ tự tin. Mái tóc mầu nâu sẩm rẽ ngôi chính giữa, chải lật sang hai bên đến sát vành tai to một cách khác thường. Hôm nay trông Raylor rất đẹp trai trong bộ dạ phục màu đen và cổ áo trắng.
Lúc khoác tay anh, Lorna nói:
- Bác Agnes em gửi lời hỏi thăm anh đấy.
- Ôi, bác Agnes đúng là người đáng yêu vô cùng.
- Lúc nãy em nhảy với bác một bài van trên hành lang trước khi lên xe ra đây.
Taylor cười vang:
- Nếu em cho phép, anh xin nói rằng em cũng vô cùng đáng yêu.
Họ sóng đôi bước lên sàn du thuyền.
Phoebe đã đứng trên đó cũng với Jack Lawless. Cô chạy đến hôn má Lorna rồi quay sang chào Taylor. Lorna nhận thấy Phoebe nhìn Taylor hơi lâu.
Bây giờ tối rồi mà mặt trời vẫn chưa lặn, vẫn dọi ánh sáng chói chang. Nhưng chỉ lát sau ánh nắng đã giảm xuống đáng kể. Gió hồ thổi tung làn tóc Lorna và lật gấu váy nàng lên. Lorna đưa bàn tay lên che nắng, tìm Tim Iversen.
Ông Tim Iversen, nàng đã nhìn thấy ông đứng trong đám đông khách khứa.
Lorna vẩy tay chào và đi nhanh lại gần ông.
- Chào cô Lorna, - Tim Iversen bỏ tẩu thuốc trên miệng ra nói và ngắm nàng từ đầu đến chân.
- Ôi, tôi rất mừng thấy ông cũng đến đây, ông Tim.
- Tôi chẳng bảo cô tôi sẽ đến là gì?
- Đúng thế. Nhưng tôi rất lo ông gặp chuyện gì đột xuất không đến được. Tối nay ta sẽ thưa chuyện với cha tôi. Nhất định chứ?
- Cô vội vã thế Lorna!
- Ôi, ông đừng trêu tôi nữa. Thế nào? Ông có đưa chuyện ấy ra nói với cha tôi tối nay không?
- Tất nhiên là có, Jens cũng sốt ruột hệt như cô vậy. Cậu ta rất nóng lòng muốn biết phản ứng ông Gideon ra sao?
- Nhưng ông Tim ạ. Ta đợi mặt trời lặn và khí trời mát mẻ một chút hãy nói. Bởi cha tôi rất ghét trời nóng. Nóng bức làm cụ khó chịu trong người và dễ cáu gắt. Đợi lúc nào mát mẻ và cha tôi đã uống xong hai ly rượu bạc hà, bấy giờ ta sẽ đến cạnh cụ trình bày.
Tim Iversen nhìn cô gái trẻ xinh đẹp, mỉm cười nói:
- Tôi mạn phép hỏi cô một câu nhé, lorna? Tại sao cô tha thiết chuyện này như vậy? Phải chăng cô nóng lòng muốn đánh tan định kiến của ông Gideon về Jens?
Lorna cố giữ vẻ thản nhiên. Nàng thở thật chậm sao cho má khỏi đỏ lên. Khi thấy đã lấy lại được bình thản, Lorna nói:
- Tại tôi cho rằng Harken nhận xét chính xác và thuyền đóng theo cách anh ấy nói chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn mọi thuyền khác. Mà tôi thì rất mong cho cha tôi thắng cuộc trong Hội đua thuyền sang năm.
- Điều đó tôi biết. Nhưng còn nguyên nhân nào khác nữa không? Bởi tôi thấy chủ nhật vừa rồi, xem chừng hai người có vẻ hút nhau.
Lúc này thì Lorna không ngăn được bản thân. Hai má nàng đỏ ửng:
- Ô, không phải đâu, ông Tim. Harken chỉ là người làm công cho nhà tôi.
- Đúng thế. Và tôi nghĩ tôi có bổn phận phải nhắc cô điều đó. Bởi tôi quý cả cha mẹ cô lẩn Jens.
- Tôi biết. Nhưng ông Tim này, tôi cũng nhắc ông không được nói gì đến bữa picnic hôm đó đấy.
- Tôi đã hứa với cô rồi. Tôi sẽ không nói đâu.
- Ông biết tính cha tôi dấy, - Nàng nói và nắm lấy ống tay áo ông Tim Iversen. - Ông thừa biết cha tôi quan niệm con gái là phải như thế nào. Chẳng thể thay đổi được quan niệm phong kiến cổ hủ của cha tôi đâu. Thói gia trưởng đã ăn sâu vào đầu óc cha tôi đến mức cụ cho rằng chỉ mỗi cụ đúng còn không ai đúng hết. Mọi người chỉ có việc răm rắp tuân theo lệnh cha tôi thôi.
Lorna buồn rầu nói tiếp:
- Tôi mong được một lần, chỉ một lần thôi, nói để cha tôi hiểu rằng tôi cũng có đầu óc của tôi. Rằng tôi không muốn chỉ lấy chồng, đẻ con rồi lo việc nội trợ như mẹ tôi. Tôi muốn điều khiển thuyền buồm, tham gia Hội đua thuyền. Nhưng cha tôi không cho. Tôi muốn theo học đại học. Tôi muốn đi du lịch sang châu Âu. Cha tôi bảo bao giờ cưới, tuần trăng mật hai vợ chồng có thể sang đó. Ông hiểu rồi chứ, ông Tim, không hy vọng gì thay đổi được quan niệm của cha tôi đâu. Tuy nhiên nếu cha tôi chịu nghe Jens Harken và làm theo ý kiến của anh ấy, bỏ tiền và đóng một thuyền đáy phẳng, khi đó may ra cha tôi sẽ nghĩ lại đôi chút chăng. Khi đó rất có thể cha tôi cũng nhìn tôi khác đi nhiều.
Tim Iversen đặt bàn tay lên bàn tay Lorna lúc này đang nắm ống tay áo ông. Lorna thấy tẩu thuốc âm ấm chạm vào ngón tay nàng.
Ông mĩm cười nói:
- Bao giờ cô thấy đã sẵn sàng nói chuyện với cha cô, cô khẽ ra hiệu cho tôi biết.
Lorna cười, và rút nhẹ bàn tay ra khỏi bàn tay Tim Iversen. Nàng thầm nghĩ, ông ta quả là người đáng mến.
Lorna nhảy với Taylor, Jack và Percy con ông Tufts. Sau đó nàng nhảy với cha của Phoebe, rồi lại Taylor, một lần với Tim Iversen. Sau đó lại Taylor, rồi em trai của Phoebe là Mitchell. Cậu ta hỏi thăm việc nàng học điều khiển thuyền buồm đến đâu và ngỏ ý sẵn sàng hướng dẫn nàng thêm buổi nữa vào bất cứ thời gian nào cũng được.
Tuy Mitchell kém Lorna hai tuổi, nhưng nàng nhận thấy cậu ta có vẻ thích nàng. Điều này làm Lorna ngạc nhiên bởi xưa nay nàng vẫn coi Mitchell như em, không hơn gì thằng Theron em nàng là mấy. Tuy Mitchell ít tuổi nhưng vóc cậu ta cao lớn vai nở và cậu ta cố xoay trở cách nào đó không biết để cũng có được chòm râu bé xíu dưới cằm trông thật ngộ nghĩnh. Lúc hết bản nhạc buông Lorna để nhường cho Taylor, Mitchell bóp mạnh bàn tay nàng.
Mặt trời đã lấp sau đám mây mầu tím ở chân trời, phóng ra những tia đỏ rực. Trời bắt đầu dịu mát. Du thuyền Dispatch vẫn chạy chầm chậm trên mặt hồ rộng mênh mang. Tuy trên tầu thắp nhiều ngọn đèn, nhưng nhìn chung đèn không cưỡng lại được bóng tối tràn vào. Những chấm lửa đầu thuốc hút của đám đàn ông tạo thành những chấm đỏ trong làn ánh sáng mờ tối ấy.
Lorna vẫn nhảy với Taylor và nàng chợt thấy cha nhìn nàng với vẻ hài lòng. Nàng bèn cười với Taylor cốt để lấy lòng cha. Lúc này Lorna vẫn băn khoăn, thuyền đóng đáy phẳng thì làm sao không bị lật nghiêng được? Rồi nàng nghĩ miên man đến chuyện phải mất bao lâu mới đóng xong một con thuyền như thế và không biết Harken đã suy nghĩ cặn kẻ chu đáo chưa? Không biết lúc này anh đang làm gì ở biệt thự Rose Point của gia đình nàng? Rất có thể Harken đang tán tỉnh một trong hai cô hầu và liệu anh có dẫn một cô đi đâu không?
Nhìn qua vai Taylor nàng nhận thấy Tim Iversen đang đến gần ông Gideon, bắt chuyện. Đợi cho hết bản nhạc, Lorna bảo Taylor:
- Em ra với cha em một lúc. Sau đây hai bản nhạc em sẽ lại nhảy với anh.
- Được anh dẫn em ra.
Lúc Taylor dẫn Lorna ra chổ ông Gideon, nàng thấy anh ta dùng mấy ngón tay sờ vào chỗ bên trên hông nàng và đưa dần xuống mông bên phải nàng. Đột nhiên Lorna thấy mặt nóng bừng và toàn thân như bì điện giật. Nàng hốt hoảng nghe Taylor nói rất khẽ:
- Em cho anh xin phép cha em để lát nữa anh chở xe đưa em về nhé? Được không Lorna?
- Tất nhiên là không được, - Nàng đáp bụng nghĩ thầm, có lẻ vừa rồi chính là "sờ soạng" theo cách nói của mẹ nàng. Lorna rất ngạc nhiên thấy Taylor dám làm cử chỉ đó ngay trước mặt cha nàng.
Lorna vẫn đinh ninh cử chỉ "sờ soạng" kiểu như vậy chỉ có thể làm trong bóng tối, chỗ không có ai và theo cách lén lút thôi.
- Thưa bác Barnett, - Taylor nói lúc đưa nàng đến bên cha nàng. - Bác cho phép cháu lát nữa chở em Lorna về nhà, được không ạ?
Ông Gideon bỏ điếu xì gà ngậm trên miệng ra ho khẽ một cái nói:
- Được cháu ạ.
- Lát nữa anh đến đón em - Taylor thản nhiên nói rồi đi khuất vào đám đông.
Tim Iversen bảo Lorna:
- Ông Gideon với tôi vừa bàn về việc đóng một con thuyền mới để dự Hội đua thuyền sang năm.
- "Ôi, ông giỏi quá, Tim!"Lorna thầm nghĩ.
Ông Gideon nói:
- Thì ra ông Tim đã nghe thấy chuyện thằng cha giúp việc điên rồ ở nhà ta đề xuất ý kiến về một kiểu thuyền mới.
- Vâng, con biết. Hôm chủ nhật con có sang chơi bên nhà ông Iversen và được ông cho biết chuyện đó.
- Cha có nghe nói nghe bảo con chèo xuồng sang bên kia hồ?
- Hôm đó trời đẹp quá, thưa cha, con không tự kiềm chế được. Mẹ lại cho con khá nhiều thức ăn đựng trong giỏ, đủ hai người ăn. Thế là con mời ông Tim dùng luôn số thức ăn đó ngoài trời. Ông Tim và con có bàn đến ý đồ của Jens Harken.
Tim tiếp lời:
- Cậu ta đề ra sáng kiến đóng loại thuyền đáy phẳng. Tôi thấy ý đó rất hay, bởi kiểu đáy như thế không cản sức nước, sẽ chạy nhanh hơn loại thuyền đóng theo kiểu đáy khum như bây giờ. Nếu ở địa vị ông, tôi sẽ thử nghe cậu ta trình bầy xem sau.
- Bao nhiêu người đã nghe và đều phì cười rồi.
Lorna nói vào:
- Con nghĩ, nếu mọi người không nghe mà cha lại nghe và thành công thì cha là người đầu tiên sáng suốt. Cha lại là Chủ tịch Câu lạc bộ White Bear. Nếu thuyền đóng theo kiểu Harken đề xuất mà chạy tốt giống như anh ta nói thì cha sẽ nổi tiếng lừng lẫy.
Gideon hút một hơi xì gà, phả khói khoan khoái. Ông rất thích thú khi ai nhắc ông là Chủ tịch câu lạc bộ thuyền buồm, chỉ trừ trường hợp duy nhất vừa rồi, báo chí nhắc đến ông với tư cách chủ tịch một câu lạc bộ thua cuộc! Những bài báo ấy, kèm theo ảnh chụp của Tim Iversen không chỉ được đọc ở miền duyên hải phía Đông này mà khắp toàn quốc bởi cuộc thách đấu giữa hai câu lạc bộ thuyền buồm nổi tiếng này ai cũng quan tâm. Chưa kể cuộc thách đấu lại do Hiệp hội thuyền buồm Hoa kỳ bảo trợ và làm trọng tài.
Lorna lập luận:
- Xin cha nghe con nói. Nhìn trên du thuyền này cha cũng thấy mọi người giầu hơn ngày trước rất nhiều. Tiền để làm gì nếu không để tạo thú vui? Vài trăm đô la đối với cha có nghĩa lý gì đâu? Có mất cha cũng chẳng tiếc. Nhưng nếu thành công thì cha sẽ được biết bao nhiêu thứ? Harken bảo không thể đắm được. Ông Tim cũng vừa nói ông tán thành như thế. Vỏ thuyền ta sẽ đóng toàn bằng gỗ chứ không phải bằng sắt. Cột buồm thì rỗng chứ không đặc. Con nghĩ con thuyền như thế sẽ nhẹ và chạy rất nhanh. Harken bảo loại thuyền đó không cần cát hay thỏi chì làm gia trọng và chỉ cần năm thủy thủ điều khiển là đủ.
Ông Gideon im lặng. Lát sau Tim Iversen nói tiếp:
- Cậu ta bảo nếu buồm cao mười hai mét thì thuyền chỉ nặng hai trăm kí lô chứ không phải tám trăm như hiện nay. Ông thấy đấy, thuyền nhẹ như thế thì chỉ gió hây hây cũng đủ chạy vùn vụt.
- Cha ạ, ông Tim và con đề nghị cha nên nghe Harken trình bày.
- Cậu ta trực tiếp nói thì chính xác hơn tôi nói nhiều, thưa ông Gideon.
- Nếu thấy ý kiến của Harken không có giá trị thì cha không bỏ tiền. Nhưng theo con, đấy là cơ hội tốt nhất để cha có thể thắng cuộc trong Hội đua thuyền sang năm. Và cha cũng thừa biết như thế.
Gideon khẽ ho, nhổ nước bọt ra ngoài lan can và gạt tàn thuốc xuống nước.
- Được để tôi suy nghĩ thêm.
Ông nói với Tim và con gái rồi bật ngón tay thành một tiếng động nhỏ.
- Con ra chơi đi và đừng làm rối óc cha thêm nữa. Tối nay là tối giải trí, không phải lúc bàn công việc. Con ra nhảy với Taylor đi.
Lorna cười hớn hở
- Vâng thưa cha.
Lúc con gái đi rồi, ông Gideon nói với Tim Iversen:
- Con bé có gì phấn khởi không biết.
Du thuyền Dispatch quay về bến lúc mười một giờ mười lăm. Đèn trên cầu tầu được thắp lên và khách kéo vào bờ tản ra thành từng tốp nhỏ. Một số ít người vào khách sạn Chateaugay tiếp tục uống rượu vui chơi. Cha mẹ Lorna và cha mẹ Taylor lên bờ cùng với hai con, Lorna hôn vào má Phoebe chia tay bạn. Rồi Taylor đưa cánh tay cho nàng khoác.
- Xe ngựa của anh đỗ đàng kia.
- Anh có phải quay lại đây đón hai ông bà Duval không?
- Không, cha mẹ anh dùng xe riêng.
Họ nhảy như con choi choi trên hè đường, dưới ánh đèn phố. Sau lưng họ, con tầu đã tắt đèn, đứng lặng lẽ và trống rỗng trong bóng đêm. Mùi những cây dại bên hồ thoang thoảng trong không trung, chen với mùi ngựa chạy ngang bên cạnh. Xe của Taylor đậu trong bóng tối. Anh đỡ Lorna lên xe rồi đi vòng sang bên kia để ngồi cạnh nàng và cầm cương ngựa.
- Trời đêm hơi lạnh, - Taylor nói rồi với tay ra phía sau. Để anh kéo mui lên.
Lát sau vầng trăng lưỡi liềm lấp vào đám mây ta và mùi da thuộc thoang thoảng trên đầu nàng.
Taylor đưa dây cương lên cao, giật mạnh. Nhưng con ngựa xem chừng còn ngái ngủ chỉ chạy lờ đờ.
- Chà con Tulip hôm nay lười biếng quá. Tại nó bị đánh thức dậy nên bực tức đấy mà. Em chịu khó vậy nhé?
- Không sao, - Lorna đáp - Hôm nay thời tiết tuyệt đẹp.
Taylor cho xe chạy về phía đảo Manitou. Bây giờ trăng đã ló ra, lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây bay lờ lững trên bầu trời. Mỗi lúc trăng hiện ra ánh sáng chiếu vào người Lorna, da nàng trắng bệch. Để ra đảo Taylor cho xe chạy theo một lối nhỏ hai bên là những cây tùng cổ thụ. Rồi đến con đường lớn chạy giữa, cắt hòn đảo ra hai phần bằng nhau với những ngôi nhà lớn nhỏ đủ kiểu chen lẩn những bãi cỏ rộng. Xa xa là rừng màu đen.
Bỗng Taylor cho xe rời khỏi đường lớn đi vào bãi cỏ bằng phẳng chỉ có những bụi cây nhỏ.
- Anh định đi đâu thế này, Taylor?
- Ra bờ nước. Em không nhìn thấy nước ở trước mặt à?
Xe đã dừng lại trên một bãi trống, tràn ánh trăng. Cách đó vài chục mét là hồ nước thấp thoáng sau rặng liễu. Sau lưng họ là mặt sau của một tòa nhà. Có tiếng ngựa hí đâu đấy.
- Hình như đây là bãi sau trại ngựa phải không anh? - Lorna lo lắng hỏi.
Taylor đang buộc dây cương vào càng xe.
- Đúng thế. Em nhìn xuyên qua những cành liễu kia sẽ thấy được cửa sổ phòng của Phoebe.
- Em không nhìn thấy.
Taylorr mỉm cười, đặt một ngón tay lên vai Lorna
- Taylor! Ở đây nhiều muỗi đấy. - Lorna hốt hoảng nói.
- Anh cũng đoán vậy. Muỗi thì có nhưng không có mấy đứa nhỏ quấy rầy chúng ta.
Chiều ý Lorna, Taylor dắt nàng quay ra, ngồi lên xe. Anh cầm bàn tay trái nàng, thận trọng tháo găng tay của nàng. Anh tháo tiếp găng ở bàn tay phải Lorna. Khi hai bàn tay nàng không có gì bao bọc. Taylor nắm hai bàn tay đó, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Taylor! - Nàng thì thầm, tim đập mạnh. - Ta về thôi, anh!
- Đi đâu mà vội? - Taylor nói rồi cúi đầu xuống chắn ánh trăng rọi vào mặt Lorna, hôn nàng.
Chòm râu Taylor mềm mại. Môi anh nóng hổi, lúc anh kéo nàng áp người vào anh. Lorna đưa hai tay quàng cổ Taylor, nhận cái hôn. Taylor hé miệng. Lưỡi anh ướt và nóng khiến Lorna quên sạch muỗi vo ve bên cạnh cũng như cửa sổ phòng của Phoebe lấp ló sau những cành liễu.
Taylor nghiêng đầu để hai cái miệng áp vào nhau. Trong lúc lưỡi anh thọc vào miệng Lorna, bàn tay anh đặt lên hông nàng. Cái hôn mỗi lúc một tha thiết, đê mê. Bây giờ cả hai đều ngạt thở, hai vầng trán áp vào nhau và hai mũi đè vào nhau.
- Em có tha thứ cho anh không nếu anh đánh cắp em đem vào rừng, Lorna? - Taylor vừa nói vừa bập môi vào môi nàng.
- Ôi, Taylor, trước đây chưa bao giờ anh hôn em như lần này!
- Hôm nay anh đã thèm hôn em như thế này ngay từ lúc nhìn thấy em bước trong xe của cha mẹ em ra. Ngay lúc đó anh đã thầm nghĩ sẽ đưa em đến đây. Em đừng lo, các cụ ngồi ăn còn lâu mới chia tay. Em đoán bây giờ đến phần tráng miệng chưa?
- Em không biết, - Lorna thì thầm.
Taylor cúi đầu xuống lần nữa, Lorna đưa miệng lên đón. Lần hôn thứ hai này Taylor đưa bàn tay ôm sườn Lorna như thể sưởi ấm cho nàng. Lorna thầm nghĩ, chắc đây cũng chưa phải thứ "sờ soạng" mà mẹ nàng nói đến, bởi nàng thấy cảm giác vô cùng dể chịu và nàng không muốn bỏ chạy về nhà chút nào.
Taylor tự chấm dứt cái hôn. Anh khẽ rên rĩ sung sướng, đồng thời đưa cả hai tay ôm ngang người Lorna, lật ngược vị trí. Bây giờ lại là đầu nàng che ánh trăng. Taylor nghiêng sang một bên, nằm ngửa xuống bãi cỏ để Lorna nằm đè trên ngực anh.
- Lorna! - Anh thì thầm trong cổ nàng - Em là cô gái đẹp nhất Thượng đế sinh ra trong cõi trần gian. Da thịt em ngon đến mức anh có thể ăn tươi nuốt sống em được.
Taylor liếm cổ Lorna, làm nàng ngạc nhiên và nàng cười khúc khích.
- Đừng, Taylor! - Nàng cố đẩy anh ngồi dậy, nhưng lưỡi Taylor đã để lại vết ướt trên cổ nàng và một mùi hương thoang thoảng làm nàng ngây ngất.
Bây giờ Lorna không cưỡng lại nữa. Nàng nhắm mắt đê mê.
- Ôi, ai lại liếm em như thế? Anh có thấy đắng miệng không? - Nàng nói và cố ngẩng mặt lên để thở.
Một cảm giác rạo rực xuất hiện dưới bụng nàng. Taylor bậm môi vào vào da nàng, vào vành tai nàng. Anh bậm môi dần xuống môi nàng.
- Đúng là đắng! - Taylor nói và đưa lưỡi chạm vào lưỡi nàng truyền sang cho nàng vị da thịt của nàng. Lưỡi Taylor đưa đến đâu, Lorna quay đầu lưỡi đến đó và nàng thấy toàn thân rạo rức.
Vậy ra đấy là hôn mở miệng, Lorna thầm nghĩ, sao mà kỳ diệu đến thế. Bàn tay Taylor mở rộng vuốt ve bên ngoài áo nàng. Núm vú Lorna cứng lên và cảm giác sung sướng lan tỏa khắp cơ thể nàng
Lorna nhấc miệng lên run rẩy thì thầm:
- Taylor. Em phải về. Anh đưa em về đi.
- Được thôi... Taylor thì thầm đáp rồi lại úp miệng vào miệng nàng.
Bàn tay anh đã thọc vào dưới lần áo
- Taylor, đưa em về đi. Em van anh...
Taylor vẫn thọc sâu thêm bàn tay. Nhưng một con muỗi đáp xuống đốt trán anh và Taylor vội lấy tay đập con muỗi. Thừa dịp ấy Lorna vùng đứng lên, nhưng bị vướng gấu váy vào bàn chân Taylor.
- Em không muốn về nhà sẽ bị cha mẹ em cho em một trận, Taylor.
- Không. Cha mẹ em không đánh đâu.
Taylor cũng đứng lên vuốt lại hai bên tóc mai.
- Em có làm gì sai đâu?
Lorna sửa lại đầu tóc, rồi kéo váy xuống, vuốt lại nếp áo.
- Em có xốc xếch lắm không?
Taylor đưa hai tay ôm lấy mặt nàng quay về phía anh. Cặp mắt anh nhìn lên mái tóc nàng rồi chuyển dần xuống miệng nàng.
- Không ai nhìn thấy chúng ta đâu! - Taylor nói rồi ôm chặt Lorna, dùng ngón tay cái nâng cằm nàng - Em đẹp tuyệt vời, Lorna! - Anh hôn vào mũi nàng - Tiểu thư Lorna Barnett - Anh nói đùa - Tiểu thư sẽ thấy tôi quanh quẩn trước cửa nhà tiểu thư suốt vụ hè năm nay cho mà xem.
Lorna ngước mắt nhìn Taylor, cái nhìn của một cô gái lần đầu tiên bước vào vương quốc của sự đụng chạm da thịt giữa nam nữ và nhận được bài học vỡ lòng do một chàng trai dạy.
- Thưa ông Taylor Duval - Nàng nói giọng nghiêm túc - Em cũng rất hy vọng là như thế.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim