Số lần đọc/download: 913 / 6
Cập nhật: 2015-07-18 07:20:24 +0700
Chương 4 Mèo Đưa Thư
S
áng hôm sau, ông Sanh lại hỏi Đình:
- Sao! Cháu vẫn còn giữ ý định đêm qua?
- Dạ! Để cháu gọi chú Tịt.
Chú Lùn Tịt còn đang ngủ, chú ngáy khò khò. Đình phải lay chú dậy:
- Chú Tịt ơi! Dậy đi, cháu nhờ chú một tí! Cháu phải đi ngay bây giờ! Cháu rời bỏ đoàn xiếc này để dấn thân vào cuộc hành trình mới. Vì thế cháu phải nhờ chú giúp đỡ. Cháu sẽ đem con mèo bị thương bỏ vào vườn hoa cô nhi viện chỗ em Vân ở. Bà Giám Đốc ở đó là một thiên thần! Cháu sẽ gởi cho bà ấy một bức thư cột ở cổ mèo nhờ bà săn sóc em Vân hộ.
Chú Lùn Tịt lồm cồm ngồi dậy:
- Cháu bỏ đi à? Cháu đi đâu chú theo đó! Dù cháu không muốn chú cũng theo...
Đình liền xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày vào một cái xắc, rồi Đình viết cho bà Liên Hương một bức thư như sau:
Kính thưa bà Liên Hương,
Trước tiên, con xin lỗi bà, xin bà tha lỗi cho con về tội con đã bỏ trốn không vào ở trong cô nhi viện. Thưa bà! Con phải trốn là vì con không thể nào sống mất tự do trong bốn bức tường cô nhi viện được... Con hứa với bà, con sẽ cố gắng can đảm đón nhận mọi hoàn cảnh khó khăn, con sẽ làm việc và con sẽ để dành cho em Vân một phần lớn tiền kiếm được để dành cho tương lai của em Vân con.
Con xin gởi bà một con mèo tình cờ con cứu được nó khi nó sắp bị thú dữ nghiền nát. Con mèo này bị gãy chân đó, thưa bà!
Con xin kính chào bà và xin bà săn sóc giúp em Vân con, con xin đội ơn bà!
Cuối cùng con xin bà đừng báo tin với cảnh sát là bà đã biết tung tích con. Con tin tưởng nơi bà!
Kính chào bà
Nguyễn Văn Đình.
Con mèo mang ở cổ bức thư để gửi bà Liên Hương sắp được vào ở trong vườn hoa cô nhi viện.
Tối đến Đình và chú Lùn Tịt lìa khỏi gánh xiếc và tiến về hướng cô nhi viện.
Cô nhi viện được một bức tường cao bao quanh. Chỉ nháy mắt hai nhà xiếc đu lên cao và bỏ con mèo xuống đám cỏ bên kia tường.
- Kìa, chú Tịt xem kìa! Cái cửa sổ chỗ giường em Vân, gần cành hoa hồng đó! Mình đến đó xem em Vân đang làm gì?
- Chú, em Vân kìa! Vân xinh quá hé chú! Những lọn tóc nhỏ hai bên tai Vân thật đẹp! Cả cái áo xanh da trời nữa! Để Vân ở đây cháu chả lo ngại gì cả!
- Ô kìa chú Tịt! Sao chú khóc? Sao chú thiếu can đảm vậy? Chắc chú cũng muốn cháu và em Vân không theo nghề xiếc nữa?
Chú Lùn Tịt mếu máo nói:
- Cháu Đình ơi! Chú khóc bởi vì chú thương cháu Vân quá! Chú nhớ có một lần Vân nói với chú: "Chú Tịt, chú bảnh quá!" với một giọng thật êm dịu, trong khi tất cả những đứa trẻ khác đều ngạo chú tật nguyền. Chú thương cả hai anh em cháu... Chú theo cháu…
- Cháu biết chú không bao giờ bỏ rơi cháu! Chú vừa mới quyết định theo cháu hả chú?
- Vừa mới hả? Cháu lầm rồi, chú quyết định từ lúc sáng cơ mà, lúc cháu gọi chú dậy đó. Đây là bằng chứng: Cháu kéo sợi dây thun quần chú đi!!
- Dây thun quần của chú... Chi vậy chú?
Đình vô cùng ngạc nhiên.
- Thì cháu cứ kéo đi rồi sẽ rõ!
Trước thái độ quyết liệt của chú Lùn Tịt, Đình phải chấp thuận kéo dây thun quần chú và nhờ đó, Đình nhận thấy chú Lùn Tịt đã để trong quần một gói quần áo của chú từ hồi nào...
Đình cười:
- Hèn chi, cháu thấy chú bỗng nhiên mập phì ra!
° ° °
Sáng sớm, một chị giữ em vừa mở cửa phòng thì thấy ngay một cái gì có vẻ khác thường...
- Kìa một con mèo! Con mèo lại đeo ở cổ một tờ giấy nữa. Lạ quá! Mình đến xem giấy đó là giấy gì?...
"Kính gởi bà Liên Hương… "
- Thưa bà! Thưa bà! Thưa bà Liên Hương!
Nghe gọi, bà Liên Hương mở một cửa sổ ló đầu ra hỏi:
- Có gì vậy, cô Bích! Tại sao cô la to vậy? Chắc cô biết tôi không muốn ai làm ồn phá sự yên tĩnh trong này!
- Xin lỗi bà! Nhưng tôi gặp một con mèo ở gần cửa… Con mèo này có đeo một bức thư gởi cho bà.
- Một con mèo? Ai gửi thư cho tôi vậy? Cô chờ một lát, tôi đến ngay! Ai có thể gởi đến cho tôi con vật nầy? Ồ! - Bà giám đốc la lên. - em Nguyễn Văn Đình. Em ấy đã nhớ đến tôi... Không phải là một tên bụi đời tầm thường... Xem cậu ta viết cho mình cái gì nào...
Bà Liên Hương ngồi trên một bậc thềm và bắt đầu đọc bức thư của Đình gởi cho bà; bà đọc nhanh bức thư ngắn ngủi đó, nhưng bà có vẻ suy nghĩ thật nhiều sau khi đọc xong… Phải chăng, không nên báo tin cho cảnh sát biết có một đứa bé mới mười một tuổi đầu đang dấn thân lang thang trên các nẻo đường? Bà Liên Hương tính điện thoại báo cho cảnh sát biết nhưng rốt cuộc bà từ bỏ ý định đó; đôi mắt nghiêm nghị có vẻ người lớn của đứa bé, lòng thương xót thú vật của đứa bé, nhất là sự lo lắng đặc biệt cho cuộc sống và tương lai em mình, tất cả là những chứng cớ hùng hồn cho lòng tốt và sự ngay thẳng của tâm hồn đứa bé… Phải! Bà không có quyền làm tiêu mất gia tài còn lại độc nhất của Đình: Sự tự do!