Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 4
H
ọ sắp xếp một bữa ăn ngoài trời trong Công viên Forest, Ramon trải tấm chăn mà Katie mang theo dưới một tán sồi khổng lồ, nơi họ say sưa thưởng thức món thịt bò muối cắt lát mỏng, giăm bông nhập khẩu và bánh mì Pháp vỏ cứng giòn mà anh mang từ nhà đi.
Trong lúc ăn uống và trò chuyện, Katie cảm nhận mơ hồ cái nhìn tán thưởng của anh vào khuôn mặt sôi nổi của cô, sự say mê của anh với mái tóc vàng ánh đỏ chảy tràn rực rỡ trên đôi vai mỗi khi cô nghiêng người với lấy giỏ đồ đan bằng liễu gai. Nhưng cô đang trong tâm trạng vui vẻ đến vậy, nên cô không hề cảm thấy phiền lòng.
“Tôi tưởng gà rán mới đúng phong tục của Mỹ khi đi dã ngoại.” Ramon mở lời khi cuộc trò chuyện của cả hai có một khoảng tạm lắng. “Thật không may, tôi không biết nấu ăn. Nếu còn đi dã ngoại nữa, tôi sẽ mua đồ và để cho cô chuẩn bị.”
Katie gần như nghẹn lại vì ngụm rượu Chianti mà cô đang nuốt dở. “Thật là một giả thuyết cực đoan hết chỗ nói,” cô mắng anh và cười ngặt nghẽo. “ Sao anh lại cho là tôi biết nấu ăn?”
Ramon chống một khuỷu tay nâng người lên và vờ tỏ ra vẻ nghiêm nghị đầy phóng đại. “Dĩ nhiên rồi, vì cô là phụ nữ mà.”
“Anh … anh có nghiêm túc không vậy?” cô lắp bắp.
“Nghiêm túc về chuyện cô là phụ nữ? Hay là chuyện có biết nấu ăn không? Hay là về chính cô?”
Khi anh hỏi đến câu hỏi cuối cùng cô nhận thấy giọng anh khàn đi. Cô nghiêm nghị đính chính lại. “Nghiêm túc về chuyện tất cả phụ nữ đều phải biết nấu ăn ấy.”
Anh cười toe toét trước sự lảng tránh của cô. “Tôi không nói rằng tất cả phụ nữ đều giỏi nấu ăn, chỉ là phụ nữ nên thực hiện công việc đó. Đàn ông phải đi làm để mua thức ăn về cho họ. Đó là hiển nhiên.”
Katie nhìn chằm chằm vào anh với sự hoài nghi không thốt nên lời, cô tưởng anh đang cố tình trêu chọc cô. “Có thể anh sẽ ngạc nhiên với điều này, nhưng không phải người phụ nữ nào sinh ra cũng có mong muốn cháy bỏng được cắt hành và nạo bơ.”
Ramon cố nín cười, và rồi đột ngột thay đổi chủ đề. “Cô làm nghề gì?”
“Tôi thuộc phòng nhân sự một tổng công ty. Tôi phỏng vấn các ứng viên xin việc, đại loại vậy.”
“Cô thích công việc đó không?”
“Rất nhiều,” cô nói với anh, và với lấy chiếc giỏ moi ra một quả táo to màu đỏ. Co người, cô vòng tay ôm lấy hai chân và cắn ngập vào quả táo mọng nước. “ Ngon lắm.”
“Thật đáng tiếc.”
Cô nhìn anh ngạc nhiên. “Đáng tiếc vì tôi thích quả táo này hả?”
“Đáng tiếc vì cô rất thích công việc của mình. Cô có thể sẽ bực mình khi phải nghỉ việc để lập gia đình.”
“Bỏ việc khi tôi…” Katie lắc đầu, khúc khích cười vui vẻ. “Ramon, thật may cho anh là vì anh không phải người Mỹ. Anh có khi còn không an toàn ở đất nước này. Phụ nữ ở đây vui lòng nấu nướng cho anh theo đúng cách mà anh nghĩ.”
“Tôi là người Mỹ” anh đáp trả, phớt lờ lời dọa dẫm khủng khiếp của Katie.
“Tôi tưởng anh đã nói anh là người Puerto Rican.”
“Tôi bảo mình sinh ra ở Puerto Rico. Thực ra tôi là người gốc Tây Ban Nha.”
“Anh vừa nói anh là người Mỹ và Puerto Rico.”
“Katie,” việc anh gọi cô bằng tên thân mật đã khiến trong lòng cô trào lên một sự thích thú khó tả. “Puerto Rico là một phần của Mỹ. Ai sinh ra ở đó tự động sẽ trở thành một công dân Mỹ. Song tổ tiên của tôi lại là người gốc Tây Ban Nha, chứ không phải gốc Puerto Rico. TÔi là người Mỹ, sinh tại Puerto Rico, và gốc Tây Ban Nha. Giống như cô…” anh đưa ánh mắt dò xét chậm rãi làn da trong sáng của cô, đôi mắt xanh và mái tóc vàng ánh đỏ lộng lẫy. “ cô là người Mỹ, sinh ở Mỹ và gốc Ailen vậy thôi.”
Katie hơi khó chịu vì sự lên giọng trong bài thuyết trình của anh vừa đưa ra. “ Một gã đàn ông Mỹ - Tây Ban Nha – Puerto Rico, thật cực đoan. – tệ thế.”
“Sao cô lại dùng cái giọng đó với tôi nhỉ? Hay là vì tôi cho rằng một khi kết hôn rồi, thì nhiệm vụ của người phụ nữ là phải chăm lo cho chồng?”
Katie đưa mắt trịch thượng nhìn anh. “Anh tin sao cũng được, sự thật vẫn là nhiều phụ nữ cần có những mối quan tâm và mục đích khác cũng như đàn ông vậy. Chúng tôi muốn một sự nghiệp mà chúng tôi có thế tự hào.”
“Phụ nữ có thể tự hào với việc chăm sóc người chồng và đám trẻ con.”
Katie biết mình sẽ nói bất cứ điều gì để xóa tan đi cái điệu cười tự mãn không thể nào chịu nổi trên khuôn mặt của anh. “Thật may cho chúng tôi, đàn ông Mỹ sinh ra ở Mỹ, không phản đối vợ của họ đi làm. Họ hiểu biết và thông cảm hơn nhiều.”
“Họ rất hiểu biết và thông cảm,” Ramon thừa nhận một cách nhạo báng. “Họ để cô đi làm, để cô tiêu tiền cô kiếm được, cho phép cô sinh em bé cho họ, tìm người chăm sóc những đứa con của họ, dọn dẹp nhà cửa cho họ và,” anh chế giễu, “vẫn phải nấu ăn.”
Katie chết sững người vì câu nói đó, rồi cô ngồi phịch xuống và phì ra cười. “Anh hoàn toàn đúng!”
Ramon nằm ngả người xuống một cách thoải mái bên cạnh cô, lồng hai bàn tay ra sau đầu, nhìn chăm chăm lên bầu trời xanh trong rải rác những đám mây trắng như bông. “Cô có điệu cười rất đẹp, Katie.”
Katie cắn thêm một miếng táo và vui vẻ đáp lời. “Anh chỉ nói thế vì anh nghĩ đã thay đổi được quan điểm của tôi, nhưng không đâu. Nếu một người đàn bà muốn đi làm cô ta trước hết phải có một nghề nghiệp đã. Thêm nữa là hầu hết trong số họ thích nhà và quần áo đẹp hơn không chỉ bằng mỗi tiền lương của chồng thôi đâu.”
“Thế nên cô ta có nhà, quần áo đẹp của mình trả giá bằng lòng tự trọng của ông chồng, tự mình kiếm việc và chứng minh cho anh ta cùng mọi người xung quanh biết rằng những gì mà anh ta chu cấp cho vơ vẫn còn chưa đủ.”
“Những người chồng Mỹ không kiêu hãnh bằng những người chồng Tây Ban Nha.”
“Những người chồng Mỹ chối bỏ trách nhiệm của họ. Họ chả có gì đáng tự hào hết.”
“Vớ vẩn!” Katie bật lại. “Anh sẽ muốn người anh yêu và cưới làm vợ phải sống ở một nơi như thành phố Harlem vì đó là nơi tốt nhất anh có thể đưa cô ta tới bằng tiền anh lái chiếc xe tải đó phải không; khi anh biết rằng nếu cô ấy làm việc mà cô ấy thích, cả hai sẽ có nhiều tiền hơn chứ.”
“Tôi muốn cô ấy hạnh phúc với những thứ mà tôi có thể đem lại.”
Tâm trí Katie rùng mình run rẩy với viễn cảnh một cô gái Tây Ban Nha ngọt ngào nào đó phải sống trong khu ổ chuột vì lòng tự trọng của Ramon không cho phép cô ta đi làm việc ở ngoài. Anh nói thêm với giọng uể oải.” Và tôi sẽ không thích nếu như cô ấy xấu hổ với những thứ mà tôi phải làm để kiếm sống, không như cô.”
Lời anh nói có ngụ ý trách cứ Katie, nhưng dù thế nào đi nữa cô vẫn khăng khăng. “Anh chưa từng muốn mình làm một việc gì tốt hơn lái một cái xe chở hàng à?”
Anh im lặng, còn Katie ngờ rằng anh ta đang dìm cô xuống thành một người đàn bà Mỹ huênh hoang tham vọng. “Có. Tôi cũng chăn nuôi trồng trọt.”
Katei nhướng mày. “Anh làm trong trang trại? Ở Missouri?”
“Ở Puerto Rico,” anh chữa lại. Katie không thể quyết định được liệu cô đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng vì anh sẽ không còn ở St. Louis nữa. Đôi mắt anh đang nhắm hờ, và cô để ánh mắt mình lang thang từ mái tóc đen dày hơi quăn tới khuôn mặt của anh.
Khuôn mặt màu đồng của anh có những nét quý tộc Tây Ban Nha, vẻ kiêu ngạo và quyền uy trong chiếc mũi thẳng và quai hàm cương nghị, nét quả quyết trong chiếc cằm chẻ. Tuy vậy, Katie mỉm cười nghĩ, đường chẻ mảnh ở giữa cằm và hàng mi cong dài đã làm cho tổng thể khuôn mặt của anh mềm mại hơn. Đôi môi mạnh mẽ đẹp như tạc, và với một sự hào hứng náo nức Katie tự hỏi về cảm giác thế nào khi đôi môi đó chuyển động một cách nồng nhiệt trên đôi môi cô. Ngày hôm qua anh đã nói với cô rằng anh ba mươi tư tuổi, nhưng giờ thì Katie cho là anh trông còn trẻ hơn khi nét mặt anh giãn ra trong giấc ngủ.
Cô đưa mắt nhìn xuống cơ thể cao lớn, cường tráng và vừa vặn một cách tuyệt hảo đang nằm dọc trên tấm chăn bên cạnh cô. Chiếc áo sơ mi nam màu đỏ anh đang mặc ôm lấy hai bờ vai và khuôn ngực rộng của anh, hai ống tay ngắn làm lộ ra hai bắp tay to lớn vững chãi. Chiếc quần Levis làm nổi bật hai bên hông hẹp, cái bụng phẳng lì và hai bắp đùi rắn chắc. Thậm chí cả khi đang ngủ, anh dường như cũng toát ra vẻ mạnh mẽ nguyên sơ đầy uy lực, nhưng không còn làm cho cô khó chịu nữa. Một cách nào đó, cô đã thừa nhận với anh rằng khuôn mặt anh làm cô hơi gợi nhớ đến David.
Đôi mắt anh không mở, nhưng khuôn miệng anh cong lên thành một nụ cười nửa miệng. “Tôi hy vọng những gì cô đang nhìn đáp ứng được điều kiện của cô.”
Cái nhìn xấu hổ của Katie bay sang đám cây được cắt tỉa cẩn thận. “Đúng rồi. Công viên này hôm nay thật đẹp, cây cối giống như…”
“Cô đang không nhìn cây, senorita.”
Katie chọn cách không đáp lại câu nói đó. Cô thấy mừng vì anh gọi cô là señorita; nghe có vẻ xa lạ và kỳ quặc với cô, tạo sự khác biệt rõ giữa hai người và vô hiệu hóa vẻ nam tính rõ ràng đang tác động vào cô hiện giờ. Cô đã nghĩ gì vậy, muốn Ramon hôn cô ư? Dính dáng xa hơn nữa với anh có thể dẫn đến cả một thảm họa. Giữa hai người hoàn toàn chẳng có gì chung, họ đến từ hai thế giới đối lập nhau. Về mặt xã hội, thì càng cách nhau cả nghìn dặm. Ví dụ như ngày mai, cô dự tính sẽ tham gia cuộc liên hoan thịt nướng ngoài trời ở ngôi nhà sang trọng của bố mẹ cô tổ chức trong sân Forest Oaks Country Club. Ramon chắc không bao giờ hòa hợp với những con người có mặt ở đó. Anh sẽ cảm thấy bối rối nếu như cô đưa anh ta đi cùng. Anh ta sẽ bị đứng ngoài cuộc chơi. Và lúc mà bố mẹ cô phát hiện ra rằng anh chỉ là nông dân lái một chiếc xe tải chở hàng chạy suốt mùa xuân, thì chắc họ sẽ tỏ rõ với Ramon họ không nghĩ anh thuộc về nơi này, và cũng không phù hợp với cô con gái của họ.
Cô sẽ không gặp lại Ramon sau ngày hôm nay nữa, Katie quyết định. Chắc sẽ không bao giờ thực sự có gì xảy ra giữa hai người, và sự lôi cuốn về mặt thể xác đang hình thành của cô đối với anh chỉ là một lý do mạnh mẽ đủ để phá bỏ ngay tức thì mối quan hệ này. Nó chẳng bao giờ dẫn đến bất kỳ điều gì ý nghĩa hay lâu dài cả.
“Tại sao cô lại tránh xa tôi, Katie?”
Đôi mắt đen sắc sảo của anh mở ra tìm kiếm khuôn mặt của cô. Katie cảm nhận được sự mềm mại của tấm chăn bên dưới mình, và cô nằm xuống. “Tôi không hiểu ý anh.” Cô nhắm mắt lại và cố tình đẩy hình ảnh của anh đi.
Giọng nói của anh trầm lại đầy gợi cảm. “Cô muốn biết tôi thấy gì khi tôi nhìn cô không?”
“Không,” cô nghiêm nghị đáp, “nếu anh tỏ vẻ giống như một người tình Latin si tình khi anh nói với tôi. Và từ giọng điệu của anh, tôi nghĩ đó chính xác là những gì anh sẽ làm.” Katie cố thư giãn, nhưng sự im lặng theo sau câu nói của cô thì cô không thể nào mà thư giãn nổi. Vài phút sau, cô ngồi bật dậy. “Tôi nghĩ đến lúc tôi phải về rồi,” cô báo, rồi quỳ gối xuống và bắt đầu gói ghém các thứ đồ xung quanh lại. Không một lời, Ramon đứng dậy xếp chăn.
Sự im lặng căng thẳng suốt thời gian lái xe quay về chỉ bị Katie phá vỡ hai lần, người hy vọng chuộc lại lỗi lầm vì cách cư xử khiếm nhã của cô trước đó, nỗ lực cố gắng bắt chuyện của cô bị Ramon dứt khoát từ chối bằng những câu trả lời nhát gừng. Cô hổ thẹn với những ý nghĩ trưởng giả của mình, xấu hổ vì cách mà cô nói với anh, và tức tối vì anh sẽ không để cho cô làm lành với anh.
Khi anh quành chiếc Buick Regal vào vị trí đỗ xe trước cửa nhà cô, Katie chẳng muốn gì hơn là kết thúc ngày hôm nay, ngay cả khi giờ chỉ mới 3 giờ chiều. Trước khi Ramon vòng ra mở cửa xe cho cô, cô đã xô mạnh cánh cửa và đã bước hẳn ra ngoài.
“Tôi sẽ mở cửa giùm cô,” anh cáu kỉnh. “Đó là một cách cư xử lịch sự thông thường.”
Katie, người lần đầu tiên nhận thấy anh tỏ ra rất giận dữ, bất thần điên tiết với tính ương ngạnh cố chấp của anh. “Chắc anh sẽ ngạc nhiên khi nghe được điều này,” cô lên tiếng khi cô vùng vằng bước đi và làm kẹt chìa trong ổ khóa. “nhưng hai tay tôi chẳng có vấn đề gì hết và tôi hoàn toàn đủ khả năng mở cái cánh cửa xe chết dẫm đó. Tôi không hiểu tại sao anh lại cư xử lịch thiệp với tôi khi mà tôi đã rất khó chịu với anh.”
Tính hài hước cáu kỉnh trong lời bình luận này. Sự hài hước tức tối trong lời bình luận của cô chẳng tác động gì tới Ramon, nhưng câu nói tiếp ngay sau đó của cô thì hoàn toàn làm anh chủ tâm. Khi cô đẩy bật cánh cửa căn hộ cô quay ngoắt lại và cáu kỉnh nói. “Cám ơn, Ramon. Tôi đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu.”
Katie, người không hiểu tại sao Ramon bỗng cười toe toét, nhẹ nhõm rằng anh đã không còn giận dữ, và đột nhiên cực kỳ cảnh giác với cái cách anh theo cô vào phòng và đóng sập cánh cửa phía sau anh, và giờ anh đang nhìn cô bằng vẻ mặt không thể nhầm lẫn được.
Lời nói của anh phát ra dịu dàng nửa như lời mời, nửa như ra lệnh: “Lại đây, Katie.”
Katie lắc đầu và thận trọng lùi lại một bước, nhưng sống lưng cô ngứa ran lên vì kích động.
“Không phải thói quen của phụ nữ Mỹ tự do là thể hiện lòng cảm kích của họ cho khi đã có “một khoảng thời gian rất dễ chịu” bằng một nụ hôn à?” Ramon kiên trì.
“Không phải là tất cả,” Katie càu nhàu. “Một số chúng tôi chỉ nói cám ơn thôi.”
Một nụ cười thoảng qua trên môi anh, nhưng cái nhìn chăm chú sụp mí vẫn dính chặt vào vẻ đầy đặn mời mọc của đôi môi cô, và nấn ná ở đó. “Lại đây, Katie.” Khi cô vẫn còn do dự, anh êm ái thêm vào. “Em không tò mò chuyện người Tây Ban Nha hôn và người Puerto Rico làm tình như thế nào à?”
Katie nuốt xuống dữ dội. “Không,” cô thì thào.
“Lại đây, Katie, và tôi sẽ chỉ cho em thấy.”
Bị thôi miên bởi giọng nói êm như nhung và đôi mắt đen của Ramon, Katie tiến lại gần anh, lòng trào dâng cảm xúc vừa sợ hãi vừa thích thú.
Bất cứ điều gì cô mong đợi khi bước vào vòng tay của Ramond không phải là thấy mình bị siết chặt trong cái ôm cứng nhắc mà là cuốn vào một bóng tối ngọt ngào dày đặc, nơi cô chỉ cảm nhận được đôi môi anh hé mở di chuyển không ngừng trên môi cô; cảm giác duy nhất, những đợt hơi nóng trùm lên cô qua những cái chạm dịu dàng ân cần của đôi bàn tay anh. “Katie,” anh thì thầm hoang dại, nhấc miệng ra khỏi cô và hôn lên đôi mắt, lên trán và lên má cô. “Katie,” anh nhắc lại tên cô bằng một lời thì thầm nhức nhối khi đôi môi anh một lần nữa chiếm hữu lấy cô.
Dường như thời gian kéo dài vô tận cho đến tận khi anh ngẩng đầu lên. Yếu đuối và run rẩy, Katie tựa má vào khuôn ngực vững chãi của anh và cảm thấy tim mình đang đập thình thịch. Cô hoàn toàn bị tàn phá bởi những gì vừa mới xảy ra. Cô đã được hôn nhiều lần đến nỗi còn không nhớ nổi, và với những người đàn ông đầy kinh nghiệm và kỹ năng hôn hoàn hảo gần như trở thành một nghệ thuật. Trong vòng tay họ, cô cảm thấy thích thú – nhưng không giống như thế này, trong cô niềm hân hoan vui sướng nổ bùng ra theo sau là khao khát mãnh liệt không còn suy nghĩ được gì.
Đôi môi của Ramon luớt nhẹ trên mái tóc lộng lẫy của cô. “Tôi sẽ kể cho em suy nghĩ của mình mỗi khi nhìn em nhé?”
Katie cố trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của cô khàn lại gần giống như của anh vậy. “Anh sẽ kể như một gã Latin si tình chứ?”
“Đúng.”
“Được rồi.”
Tiếng cười của anh sâu lắng và ấm áp. “Tôi thấy một người đẹp với mái tóc vàng ánh đỏ và nụ cười của thiên thần; và tôi nhớ có một nàng công chúa đứng bên quầy rượu trông cực kì phiền muộn với mọi người xung quanh; rồi tôi nghe tiếng mụ phù thủy nói với một gã đàn ông đang tán tỉnh mụ ta rằng đám bạn chung phòng chỉ là những cô nàng đồng tính.” Anh lướt hai bàn tay của mình dọc theo khuôn mặt của cô, những ngón tay dịu dàng chạm vào đôi má. “Khi tôi nhìn thấy em, tôi nghĩ em là cô phù thủy – công chúa – thiên thần của tôi.”
Cái cách anh ám chỉ cô là ‘của anh” khiến cho tâm hồn đang xao động của Katie quay phắt về thực tế. Giật người thoát ra khỏi vòng tay của anh, cô nói với vẻ rạng rỡ giả vờ và đánh trống lảng. “Anh có muốn xuống bể bơi không? Hôm nay mở cửa, mọi người ở khu nhà này sẽ ra hết ngoài đó.” Khi cô mở lời cô nhét hai tay vào túi quần sau, chính vì thế lại khiến cái nhìn của Ramon trựơt theo làn vải chiếc áo thun đang căng ra trên ngực cô và cô lại vội vàng thả hai tay ra.
Một bên lông mày đen của anh nhướng lên hơi dò xét, anh thầm nghĩ tại sao cô lại phản đối anh nhìn cô khi anh vừa lúc nãy thôi mới đặt tay lên người cô.”Dĩ nhiên,” anh nói, “Tôi rất vui được gặp bạn bè của em ở bể bơi.”
Một lần nữa Katie lại cảm thấy thiếu thỏai mái bên cạnh anh. Anh dường như là một người nước ngoài xa lạ, bí ẩn đang quan tâm quá mãnh liệt đến cô. Thêm nữa, hiện giờ cô đang dở trò ranh mãnh ra với anh, và vì một lý do chính đáng. Cô biết khi nào một người đàn ông có ý định dụ dỗ cô vào giường, và đó chính là nơi mà Ramon muốn. Càng sớm càng tốt.
Trượt cánh cửa kính mở ra phía sau phòng khách của cô để đến một khoảng hiên nhỏ gần với hàng rào bảo vệ. Hai chiếc ghế dài gỗ đỏ lót những tấm đệm dày in hoa đặt ngay giữa dùng cho việc tắm nắng. Phía sau hai chiếc ghế, là những lùm cây tươi tắn mọc quanh, một số đã nở hoa rực rỡ.
Cô dừng chân bên cạnh một chậu hoa làm bằng gỗ đỏ nở xòe những bông hoa dã yên thảo trắng và đỏ. Một tay đẩy cánh cửa ở hàng rào, Katie ngập ngừng, cố nghĩ ra làm thế nào để diễn tả được những điều cô muốn nói.
“Em có một căn hộ đẹp,” Ramon lên tiếng nhận xét phía sau cô. “Tiền thuê nhà hẳn rất đắt.”
Katie xoay người lại, ngay tức khắc bắt lấy lời nhận xét vu vơ của Ramon như một phương cách hòan hảo thu hút sự chú ý về những khác biệt giữa hai người, và hy vọng rằng sẽ làm giảm bớt đi những ý định mãnh liệt của anh. “Cám ơn. Đúng là giá thuê rất cao. Tôi ở đây vì phải chứng tỏ cho bố mẹ tôi biết rằng bạn bè và những người hàng xóm xung quanh đây toàn là những kiểu người thích hợp.”
“Những người giàu có?”
“Không nhất thiết, nhưng phải được xã hội chấp nhận, và thành đạt.”
Khuôn mặt Ramon biến thành một cái mặt nạ vô cảm, xóa nhòa tất cả cảm xúc. “Nếu em không giới thiệu tôi với bạn bè, hẳn thế lại hay hơn.”
Liếc nhìn khuôn mặt đẹp, xa cách ấy, Katie một lần nữa lại cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Lùa bàn tay bối rối vào mái tóc, cô hít một hơi quả quyết và đương đầu với câu chuyện thật. “Ramon, cho dù việc vừa mới xaỷ ra giữa chúng ta trong căn hộ của tôi, thì tôi muốn anh hiểu rằng tôi sẽ không lên giường với anh đâu. Không bao giờ.”
“Vì tôi là người Tây Ban Nha à?” anh dửng dưng hỏi.
Làn da trắng mịn của cô chuyển thành màu hồng phấn. ‘Không, dĩ nhiên là không. Chỉ vì…’’ Cô cười mỉm đầy giễu cợt. “Dùng cách diễn đạt cũ rích nhé, Tôi không phải loại con gái đó.””GIờ thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi mọi thứ đã được giải quyết rõ ràng giữa họ, cô quay người hướng về phía cổng. “Nào, chúng ta trở vào thôi, xem có chuyện gì ở bể bơi chứ?”
“Tôi không nghĩ thế sẽ là thông minh đâu,” anh nói một cách mỉa mai. “Bị nhìn thấy bên cạnh tôi chắc sẽ khiến em xấu hổ trước những người bạn “thành đạt, đựơc xã hội chấp thuận” của em.”
Katie ngửa đầu nhìn chăm chú người đàn ông cao lớn giờ đang chúi cái mũi quý tộc của anh ta xuống nhìn cô, đôi mắt nghiêm nghị của anh ánh lên châm biếm và khinh thị. Cô thở dài, “Ramon, chỉ vì tôi phát ngôn tự phụ, không có nghĩa là anh cũng phát ngôn giống thế. Vui lòng xuống bể bơi cùng tôi chứ?’’
Nụ cười rộng sáng bừng khuôn mặt khi anh liếc nhìn cô. Không nói một lời, anh khoác vai cô và kéo cửa cho cô.
Trong khu vực bể bơi được thiết kế theo đúng chuẩn thi đấu là một khung cảnh hoàn toàn hỗn độn, Katie biết thừa điều đó. Bốn nhóm tham dự trò bóng nước gào thét và văng tung tóe nước. Những cô gái mặc áo tắm và đàn ông mặc quần bơi nằm ngổn ngang trên những chiếc khăn tắm và ghế bố dài, thân hình họ thoa đẫm kem bắt nắng, phơi mình dưới ánh mặt trời. Lon bia và radio xách tay ở khắp mọi nơi, tiếng nhạc đang vang lên om sòm qua những chiếc loa từ câu lạc bộ.
Katie bước đến gần chiếc bàn che ô gần đó, và kéo một cái ghế nhôm. “Anh nghĩ gì về chuyện bắt đầu một ngày ở bể bơi kiểu Mỹ?” cô hỏi Ramon lúc anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cái nhìn khó hiểu của anh quét một vòng qua đám đông huyên náo và ầm ĩ. “Thú vị.”
“Hi, Katie,” Karen vẫy vẫy tay, nổi lên từ dưới bể bơi y như một cô người cá duyên dáng, cơ thể gợi cảm của cô ta bóng lên với những vệt nước nhỏ. Như thường lệ, Karen được ít nhất hai gã đàn ông sốt sắng hộ tống, hai gã uớt nhẹp nhón chân đi bên cạnh tới chỗ Katie và Ramon đang ngồi.
“Cô biết Don và Brad chứ?” Karen nói, hất hàm hờ hững với hai gã đàn ông đều là chủ khu căn hộ này. Katie quen biết cả hai người bọn họ gần bằng Karen, vì thế cô chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi, cô sớm nhận ra là Karen chả thèm quan tâm đến chuyện ai quen biết ai, cô ta chỉ cần được giới thiệu với Ramon mà thôi.
Với sự miễn cưỡng kỳ quặc, Katie bắt đầu màn chào hỏi. Cô cố không để ý đến sự đánh giá nồng nhiệt trong nụ cười sáng lóa của Ramon khi anh được giới thiệu với Karen, và tia sáng rạng rỡ trong đôi mắt xanh của Karen khi cô ta chìa tay ra với anh.
“Sao cả hai người không thay đồ bơi đi?” Karen mời mọc, mắt vẫn không rời khỏi Ramon. “Sẽ có tiệc lớn lúc mặt trời lặn. Anh cũng phải ở lại đấy nhé.”
“Ramon không mang theo đồ bơi.” Katie nhanh chóng từ chối.
“Không thành vấn đề,” Một Karen có tài xoay sở đối phó, lần đầu tiên rời mắt khỏi Ramon khi cô leo ra khỏi bể bơi. “Brad sẽ cho Ramon mượn, phải không, Brad?”
Anh chàng Brad, kẻ đã theo đuổi Karen cả gần một năm, trông như thể anh ta thà cho Ramon vé một chiều ra cuốn xéo ra khỏi thành phố còn hơn, song anh ta vẫn lịch sự đưa ra lời đề nghị. Làm sao anh ta lại không giúp cho được? Từ trước đến giờ ít có gã đàn ông nào từ chối Karen bất cứ chuyện gì – vẻ bề ngoài của Karen hứa hẹn quá nhiều đền đáp. Cô cao bằng Katie, 5 feet 6, nhưng có một bản năng tình dục mãnh liệt trong đôi mắt sẫm và thân hình tròn lẳn đẫy đà khiến cô trông y như quả lạc tiên sẵn sàng hái xuống – nhưng chỉ dành cho gã đàn ông mà cô chọn thôi. Vẻ tự tin rạng ngời trong đôi mắt xanh sẫm đang liếc nhìn của cô hoàn tòan tỏ rõ rằng cô tự mình lựa chọn. Và từ cái cách mà Karen dõi theo bước chân của Ramon bên cạnh Brad đi thay đồ, Katie thấy rõ Ramon là sự lựa chọn của Karen. Karen thở ra gần như tôn kính. “Cậu tìm được anh ta ở đâu thế? Anh ấy giống y như là Adonis của Hy Lạp ấy… hay là một Adonis tóc vàng? Này, dù sao đi nữa thì trông anh ấy cứ như một ông thần Hy Lạp tóc đen.
*Adonis: người yêu của thần Vệ nữ trong thần thoại Hy Lạp, một anh chàng đẹp rực rỡ.
Katie kìm nén niềm thôi thúc mãnh liệt làm giảm bớt sự quan tâm thích thú của Karen bằng việc thông báo cho cô ta biết rằng Ramon chỉ là một nông dân người Tây Ban Nha tóc đen mà thôi. “Tớ gặp anh ta ở Quán Canyong, tối thứ sáu.” Cô thật thà đáp.
“Thật không? Tớ không nhận ra anh ấy ở đó, khó mà bỏ qua anh ấy được. Anh ấy làm gì ngoài việc trông long lanh và gợi cảm thế kia nhỉ?”
Katie lưỡng lự, rồi để tránh cho Ramon bất kì tình huống bối rối có thể nào, cô nói. “Anh ấy làm trong ngành vận tải. Thực ra là vận chuyển bằng ô tô tải.”
“Không đùa chứ?” Karen bác lại, và trao cho Katie cái nhìn dò xét. “Có phải anh ta là hàng riêng của cậu hay ai đó thử được không?
Katie không thể nào không cười trước tính thẳng thắn của Karen. “Có phiền không?”
“Cậu biết thừa rồi còn gì. Chúng mình là bạn bè mà. Nếu cậu nói cậu muốn anh ta, tớ sẽ không cướp anh ấy đi đâu.”
Kỳ cục là Katie biết Karen hoàn toàn có ý như vậy. Karen có những nguyên tắc riêng; cô không đánh cắp bạn trai của bạn bè mình. Tuy vậy, chuyện đó lại dày vò Karen khiến Katie băn khoăn rằng Karen tự động cho là cô ấy có thể cướp bay Ramon, nếu như không vì tinh thần bè bạn, cô ta hẳn sẽ không bỏ qua. “Tự nhiên đi,” Katie nói với một vẻ thờ ơ tỏ rõ là mình hoàn tòan không để ý. “Anh ta là của cậu từ đầu đến chân nếu như cậu muốn. Tớ đi thay đồ đây.”
Vừa thay bộ đồ tắm trong căn hộ của cô, Katie vừa bực bội với bản thân vì đã không bảo Karen hãy để cho Ramon yên. Cô cũng bực bội vì đã lo lắng hết chuyện nọ xọ chuyện kia. Cô hơi chạnh lòng vì sự ngưỡng mộ thẳng thắn mà cô thấy trên nét mặt của Ramon khi anh nhìn thân hình căng tràn nhựa sống bó gọn trong bộ áo tắm của Karen.
Katie đứng trước gương trong bộ đồ tắm, ngắm nghía kỹ lưỡng vẻ bề ngoài của mình. Bộ áo tắm màu xanh sáng với tất cả vẻ lộng lẫy của nó làm tôn lên một cơ thể tuyệt đẹp, từ khuôn ngực vun cao tròn đầy, cái eo thon đến hai bên hông cong thanh tú, xuống đôi chân dài thẳng tắp. Chán nản, Katie nghĩ mình hẳn là người phụ nữ duy nhất còn sống trông cực kỳ nhạt nhẽo khi hòan toàn khỏa thân.
Đàn ông chỉ huýt sáo tán dương những cô gái như Karen Wilson mà thôi; họ im phăng phắc nhìn Katie Connelly. Sự kiêu hãnh lặng thầm ẩn trong cái cằm nghiêng nghiêng của cô và nét duyên dáng thanh nhã tự nhiên trong từng cử động luôn khiến cô dường như cách biệt với mọi người, và Katie hoàn toàn bất lực trong chuyện thay đổi hình ảnh của mình, ngay cả nếu có muốn cũng bất lực.
Ngoài ngoại lệ ở những quán bar dành cho người độc thân, Katie hiếm khi được đàn ông mà cô không quen tiếp cận. Thường thì, đàn ông nhìn vào làn da không tì vết và đôi mắt xanh trong trẻo của cô và thấy một vẻ đẹp cổ điển hơn là sự hấp dẫn gợi dục. Họ cho là cô lãnh đạm, không chạm tới nổi và họ đối xử với cô bằng lòng ngưỡng mộ dè dặt. Lúc họ thân được với cô đủ để nhận ra rằng cô thực ra rất nồng nhiệt và thân thiện với tính hài hước sẵn có, thì họ cũng hiểu cô nhiều đến mức đủ để không thúc bách và dồn ép cô hơn là cô sẵn lòng dâng tặng. Họ trò chuyện, cười đùa, hẹn hò với cô, nhưng lời đề nghị thể xác của họ thường bằng lời hơn là bằng ngôn ngữ cơ thể - những lời bóng gió được nói ra rất nhẹ nhàng mà Katie cố tình lờ đi một cách vui vẻ và châm biếm.
Katie nhanh nhẹn chải tóc, tạo một kiểu tóc bồng bềnh, tự do không theo nếp và liếc cái nhìn bất mãn cuối cùng vào gương.
Khi trở lại hồ bơi cô đã thấy Ramon nằm dài trên ghế bố bên cạnh ba người phụ nữ trẻ trải khăn tắm trên sàn bể xi măng và ngồi lên đó, ngang nhiên tán tỉnh anh. Ngồi ở bàn có tán ô che phía bên kia anh là Karen, tiếp theo là Brad và Don.
“Cho tôi tham gia vào đoàn hậu cung của anh với nhé, Ramon?” Katie châm biếm, cô đứng trước anh cười nhạt.
Một nụ cười lười biếng, tàn phá quét qua khuôn mặt rám nắng khi anh ngước lên nhìn cô, rồi anh nhẹ nhàng khoanh chân lại, ngồi thẳng dậy nhường cho cô chiếc ghế dài. Trong thâm tâm, Katie thở hắt ra. Cô cũng có thể khoác áo đi ra khỏi đây, Cái nhìn của Ramon lang thang không chỉ một lần xuống phía dưới cổ của cô.
Anh ngồi xuống cái bàn có Karen và hai gã đàn ông đang nằm.
Cố tình gạt phắt đi những cảm xúc lẫn lộn của mình, Katie bắt đầu thoa kem chống nắng lên chân.
“Tôi giỏi việc đó lắm đấy, Katie.” Don toét miệng cười với cô. “Cần giúp không?”
Katie liếc nhìn anh ta với vẻ mặt tươi cười cố ý. “Chân tôi đâu có dài.” Cô khước từ. Không giống như Brad, Don hoàn toàn không bị Karen ám ảnh, và Katie vài tháng trước đã ý thức được rằng nếu cô gửi cho anh ta một sự khích lệ dù chỉ là mong manh nhất thì hẳn anh ta sẽ dễ dàng chuyển mối quan tâm của mình từ Karen sang cho chính cô. Cô vẫn tiếp tục thoa kem lên cánh tay trái thì nghe thấy tiếng Karen. “Katie bảo tôi là anh làm việc tại một doanh nghiệp vận tải, Ramon.”
“Cô ấy nói vậy hả?” Ramon lè nhè giọng mỉa mai để cho Katie phải ngừng lại và quay sang nhìn anh trừng trừng Anh đang dựa lưng vào ghế ngậm một điếu xì gà nhỏ kẹp giữa hai hàm răng trắng lóa, đôi mắt sắc nhọn nhìn xuyên sang cô. Katie đỏ mặt và vội vàng tránh ánh mắt của anh.
Vài phút sau, Karen tìm đủ mọi cách để kéo anh đi bơi cùng với cô, nhưng lại va phải lời từ chối lịch sự cực kỳ kiên quyết.
“Anh có biết bơi không?” Katie hỏi Ramon khi mọi người đều rời đi hết.
“Puerto Rico là một hòn đảo, Katie,” anh khô khan đáp lại. “Một bên là Đại Tây Dương, bên kia là vùng biển Caribe. Không thiếu nước để bơi đâu.”
Katie cau mày khó hiểu nhìn anh. Từ lúc anh hôn cô trong căn hộ của cô, một sự thay đổi vị thế khó nhận biết về đã diễn ra. Trước thời điểm đó cô đã rất tự tin và kiểm soát mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Nhưng giờ cô cảm thấy bối rối và dễ bị tổn thương, trong khi đó Ramon lại dường như tỏ ra quả quyết và tự tin hơn. Nhún vai, cô lên tiếng, “Nếu anh không biết bơi tôi sẽ đề nghị dạy cho anh. Không cần phải bắt đầu thuyết trình một bài về địa lý Puerto Rico đâu.”
Lờ đi giọng điệu cáu kỉnh của cô, anh trả lời, “Nếu em muốn bơi, thì chúng ta sẽ bơi.”
Hơi thở của Katie đông cứng lại khi anh đứng thẳng lên và cúi xuống nhìn cô trong bộ đồ bơi màu trắng hiệu Brad. Anh cao 6 feet 3, vẻ đàn ông nam tính hiển hiện ở đôi vai rộng và bờ hông hẹp, những múi cơ rắn chắc của một vận động viên. Một lớp lông đen nhạt phủ trên ngực, và khi Katie đứng dậy, cô cẩn thận giữ cho đôi mắt mình dán chặt vào sợi dây có gắn một chiếc mặt dây bằng bạc mà anh đeo trên cổ.
Vừa lúng túng vừa bối rối vì hình ảnh cơ thể sáng bóng như đồng của anh đang tác động đến cô, Katie không nhìn lên anh cho đến khi nhận ra rằng anh không có ý định nhường đường cho cô. Cuối cùng khi cô nhướng mắt lên với anh, anh mới nhẹ nhàng nói. “Tôi thấy em cũng rất xinh đẹp.”
Hai viền môi của cô tự động mím lại thành một nụ cười. “Tôi không nghĩ là anh đã nhận ra.” Cô nói khi họ bắt đầu bước về phía bể bơi.
“Tôi tưởng em không muốn tôi nhìn em.”
“Anh toàn nhìn Karen,” Katier nghe thấy câu nói của mình phát ra. Cô điếng người lắc lắc đầu và cũng nói luôn ý nghĩa tiếp theo trong đầu. “Tôi không có ý nói vậy đâu.”
“Không,” anh thích thú. “Tôi chắc là em không.”
Muốn bỏ qua cuộc đấu khẩu giữa hai người, Katie đứng vào tư thế sẵn sàng ở phía cuối bể bơi vùng nước sâu. Cô lao xuống, rẽ làn nước thành một đường thẳng duyên dáng. Ramon ở ngay phía sau cô, bơi sải nhịp theo cô không tốn một chút sức lực nào khiến Katie phải lấy làm thán phục. Họ bơi hai mươi vòng cùng nhau trước khi Katie chạm chân xuống đáy bể. Cô đứng nhìn Ramon tiếp tục thêm 10 vòng nữa rồi mới vui vẻ gọi anh. “Khoe khoang!”
Anh lặn xuống và biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Katie đột nhiên bật lên cười ngặt nghẽo khi có hai bàn tay nắm lấy chân cô kéo xuống tận đáy bể. Khi cô ngoi lên được mặt nước, cô thở hổn hển hớp lấy không khí vào phổi, đôi mắt cay xè vì chất clo. “Làm thế này thật trẻ con. “ Cô vừa cười vừa nói khi Ramon vuốt mái tóc quăn của anh ra sau đầu và cười toe toét với cô “Gần trẻ con như thế này… này”. Cô vung tay té nước vào mặt Ramon, rồi cô quay đầu cố tránh sự trả đũa lại của anh. Trò đùa kéo dài cả mười lăm phút với những tràng cười vui vẻ khiến cô hụt hơi và kiệt sức.
Leo lên khỏi hồ bơi, Katie bước về phía ghế bố và đưa cho Ramong chiếc khăn tắm mà cô đã mang theo cho anh lúc trước. “Anh chơi thô.” Cô lên tiếng trách nhẹ nhàng khi cúi người xuống lau khô mái tóc dày dài.
Ngực nhấp nhô, Ramon quấn chiếc khăn quanh cổ và chống hai tay vào hông. Anh nói lặng lẽ::”Tôi sẽ nhẹ nhàng với em như em muốn tôi làm thế.”
Katie tan ra thành nước trước câu nói đầy ám chỉ của anh. Gần như chắc chắn anh đã đề cập đến chuyện làm tình với cô, cô nằm úp xuống ghế bố và gác đầu lên hai tay. Làn da cô nhạy cảm khi được Ramon thoa kem chống nắng, và anh ngồi xuống bên cạnh cô. Cô rung động và cảm nhận hai bàn tay anh bắt đầu chầm chậm vuốt ve lên xuống trên lưng cô, nhịp nhàng xoa cho kem thấm vào làn da mềm mượt như sa tanh của cô. “Tôi tháo lưng áo nhé?”
“Đừng có cố thử.” Katie cảnh cáo. Lúc hai bàn tay anh dịch chuyển lên hai vai cô thì những ngón tay của anh đã vòng qua sau gáy cô, Katie thở gấp, từng inch trên làn da cô rung động mạnh mẽ ở những nơi anh chạm tay vào.
“Tôi có đang làm phiền em không, Katie?” Anh thì thầm với chất giọng khàn khàn.
“Anh biết mà.” Katie hững hờ lẩm bẩm, trước khi cô có thể ngăn bản thân mình lại. Cô nghe thấy tiếng cười lúc khúc thỏa mãn của anh và quay đầu lại. “Anh làm thế là có ý đồ, việc này khiến tôi bực bội.”
“Thế thì, tôi sẽ để em nghỉ ngơi.” Anh trả lời và rời khỏi chiếc ghế anh đang ngồi. Khi anh đi rồi, Katie cố không muốn biết anh đang làm gì và kiên quyết nhắm chặt mắt lại tránh ánh nắng mặt trời chói chang buổi chiều muộn.
Thi thoảng cô lại nghe thấy giọng nói trầm sâu của anh vọng tới cùng với tràng cười khúc khích của một phụ nữ, hoặc là của một người đàn ông nào đó đang nói chuyện với anh. Anh chắc chắn là cực kỳ hòa hợp với nơi này, Katie mơ màng. Nhưng rồi cô lại nghiêm khắc nghĩ, sao anh ta không được chứ. Yêu cầu duy nhất để được người khác giới yêu mến ở đây là chỉ cần sở hữu một cơ thể quyến rữ, tốt hơn nữa là kèm theo khuôn mặt hấp dẫn, và với đàn ông, thì thêm một điều kiện nữa là phải có nghề nghiệp kiếm ra tiền. Katie, với lời nói dối nho nhỏ của cô, đã trao cho Ramon cái vế sau hoàn hảo đó.
Chuyện gì xảy ra với cô vậy nhỉ, Katie thẫn thờ tự hỏi, Cô hoàn toàn chẳng có lý do nào đáng để phàn nàn. Ngoại trừ gần đây xảy ra vài cơn bất mãn vô cớ, cuộc sống của cô dường như bị những con người giả tạo, nông cạn vây quanh, ngoài ra cô hưởng thụ sự đùa bỡn ranh ma của cô trong lúc trò chuyện với những gã đàn ông tự cao tự đại mà cô quen biết. Cô thích quần áo đẹp, một căn hộ tốt, và cô thích trở thành người được đàn ông ngưỡng mộ. Cô hoàn toàn hưởng thụ sự bầu bạn của đàn ông mặc dù cô cẩn thận tránh việc trở nên thân thiết với bất kỳ ai trong số họ, vì những ham muốn thể xác của Katie chưa bao giờ mạnh hơn nhu cầu giữ lại lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh mà David đã để lại cho cô.
Rob sẽ là người đàn ông duy nhất mà từ trước đến nay cô cho phép anh ân ái cùng cô. Thật may là cô đã phát hiện ra rằng anh ta đã kết hôn trước khi cô để cho chuyện đó xảy ra. Người đàn ông đích thực sẽ đến vào một ngày nào đó và rồi cô sẽ đáp lại anh ta. Người đàn ông đích thực cho cô chứ không phải chỉ là bất kỳ người đàn ông nào đó. Nhiều lúc Katie mơ thấy mình ngồi ở hồ bơi hay ở một trong những quán bar dành cho người độc thân, ba bốn người đàn ông vây xung quanh và tất cả bọn họ đều đã từng quan hệ thân mật với cô. Điều này luôn xảy ra với những người phụ nữ khác, nhưng Katie lại cảm thấy cái ý tưởng này thật ghê tởm và đồi bại.
“Này, Katie, dậy đi, xoay người lại nào,” Don khều cô.
Katie chớp mắt, ngạc nhiên thấy mình đã lơ mơ chìm vào giấc ngủ, và rồi ngoan ngoãn xoay qua một bên.
“Gần 6 giờ rồi. Brad và tôi sẽ đi lấy ít bia và pizza cho buổi tiệc tối nay. Có muốn tôi mang cho cô và Ramon thứ gì đó mạnh hơn không?” Có phải có một sự xem thường trong cái cách anh ta gọi Ramon không nhỉ?
Katie nhăn mũi trước kẻ hâm mộ đang cười toe toét của cô. “Mạnh hơn pizza của Mama Romano? Lạy trời!” Cô nhìn quanh tìm Ramon và thấy anh đang đi về phía cô với Karen và một cô gái nữa kèm sát hai bên. Cẩn thận dập tắt đi nỗi ghen tuông vô lý trong lòng, Katie nói với Ramon, “Tối nay sẽ tổ chức tiệc ngoài trời. Anh muốn ở lại không?”
“Dĩ nhiên là có chứ, Katie,” Karen nhanh chóng chen vào.
“Với tôi thì tốt thôi,” Katie nhún vai. Cô sẽ hưởng thụ buổi tiệc với bạn bè mình, còn Ramon có thể vui vẻ với Karen hay bất kỳ ai khác mà anh chọn.
9h 30 tối đó bia và một lượng lớn rượu cùng với thức ăn đã được tiêu thụ hết. Những ngọn đèn ở hồ bơi được thắp sáng trưng, biến làn nước dưới hồ thành một màu xanh lá lóng lánh, ai đó đã bật nhạc trên dàn loa phóng thanh. Katie rất thích nhảy, cô đã làm như vậy gần một giờ đồng hồ với nhiều người xung quanh trước khi cô nhận thấy Ramon đứng cách xa đám đông, đơn độc dựa vào tường rào bao xung quanh khu vực hồ bơi, anh đang nhìn chăm chú khoảng không trước mặt. Bóng anh nổi bật trong màn đêm, chiếc quần bơi màu trắng hiện rõ trong bóng tối, anh trông xa cách, và lúc này đây, dường như rất cô đơn.
“Ramon?” Katie lo lắng, cô tiến đến đằng sau anh và đặt tay lên cánh tay anh. Anh xoay người chầm chậm và nhìn xuống cô, cô cảm nhận được niềm vui khi cái chạm nhẹ của mình đã khiến cho anh mỉm cười. Cô thận trọng buông tay ra. “Sao anh lại ra ngoài này một mình?”
“Tôi cần thoát khỏi đám đông ồn ào để suy nghĩ. Em chưa bao giờ có nhu cầu được ở một mình sao?”
“Có,” cô thừa nhận, “nhưng không thường xuyên giữa một buổi liên hoan.”
“Chúng ta không cần phải ở đây cùng với mọi người,” anh chỉ ra đầy ý nghĩa.
Trái tim Katie đảo đi một nhịp, cô liền nhanh chóng lờ đi cảm giác ấy. “Anh muốn nhảy không?”
Anh nghiêng đầu theo tiếng hát của Neil Diamond vọng ra trên loa. “Khi tôi nhảy tôi thích ôm một người phụ nữ trong vòng tay.” Anh trả lời, “Thêm nữa, tôi định sẽ chờ đến lượt mình được đặc ân nhảy với em.”
“Ramon, anh biết nhảy không?” Katie vẫn kiên trì, cô chắc có thể anh không, và cô định sẽ đề nghị dạy cho anh.
Vung điếu xì gà tạo thành một vòng cung đỏ rực rỡ, anh nói cộc lốc, “Đúng, Katie. TÔi biết nhảy. Tôi biết bơi. Tôi biết cách tự mình thắt dây giày. Giọng của tôi nhấn âm, hình như vì thế mà em nghĩ tôi lạc hậu và ngu dốt, nhưng cũng chính là điều mà nhiều người phụ nữ lại cho là hấp dẫn đấy.”
Katie cứng người giận dữ. Nâng cằm lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói một cách cực kỳ rõ ràng và bình tĩnh. “Cút xuống địa ngục đi.” Định bỏ đi, cô xoay gót và rồi thở hắt ra vì bất ngờ bàn tay của Ramon nắm chặt lấy cánh tay cô, giật mạnh lại để cô đối mặt với anh.
Bằng giọng nói rung lên giận dữ, anh đáp trả. “Đừng bao giờ nói chuyện với tôi theo cách ấy nữa, và không được nói bậy. Không hợp với em đâu.”
“Tôi sẽ nói với anh bất kỳ cách nào mà tôi thích,” cô nổi nóng. “Còn nếu những người phụ nữ khác mà thấy anh hấp dẫn ghê gớm vậy, thì họ cứ việc tự nhiên với anh. “
Ramon nhìn sâu vào đôi mắt xanh đầy bão tố và khuôn mặt đẹp đầy kiêu hãnh và một nụ cười miễn cưỡng hiện lên làm dịu đi nét mặt khắc nghiệt của anh. “Em hơi nóng tính, “ anh cười lặng lẽ. “Và khi em giận…”
“Tôi chả hơi cái gì hết,” Katie hùng hổ ngắt ngang. “Tôi cao gần 5 feet 7. Và nếu anh cho rằng lúc tôi điên tiết tôi mới đẹp thì tôi cảnh báo anh, tôi sẽ cười nhạo. Đàn ông lúc nào cũng lải nhải chuyện đó với phụ nữ vì họ hóng hớt được trong một bộ phim cũ dở hơi, và…”
“Katie,” Ramon thở ra khi khuôn miệng cứng rắn và gợi cảm của anh hạ thấp xuống môi cô. “Em đẹp khi em giận dỗi – còn nếu em cười, tôi sẽ quăng em vào hồ.”
Sự ngạc nhiên choáng váng lao vụt xuyên qua hệ thống thần kinh của Katie, đôi môi nóng ấm của anh áp vào môi cô cho một nụ hôn kéo dài bất tận. Khi anh ngẩng đầu lên, anh trượt đôi tay mình quanh eo Katie, kéo cơ thể mềm mại không hề kháng cự của cô sát vào anh, và dẫn cô vào giữa các đôi nhảy vào đúng lúc một điệu slow bắt đầu được dạo lên.
Giọng nói trầm của Ramon thì thầm vào tai cô khi họ nhảy, nhưng Katie không hiểu được những gì anh đang nói. Cô quá bận tâm với cảm giác kích động không ngờ của đôi bàn chân trần và hai bắp đùi của anh áp sát vào cô khi họ di chuyển theo tiếng nhạc. Nỗi khao khát đang dâng trào trong cô, làm tan đi ý chí khiên cưỡng trong lòng. Cô muốn ngẩng đầu lên và cảm nhận được đôi môi của anh đòi hỏi đôi môi cô theo cái cách mà anh đã làm trong căn hộ vừa rồi, cô muốn được nghiền nát trong vòng tay mạnh mẽ của anh và buông xuôi theo sự quên lãng hoang dại, ngọt ngào mà anh chỉ cho cô biết.
Nhắm chặt mắt trong tuyệt vọng, Katie thừa nhận sự thật với bản thân mình. Cho dù cô chỉ biết anh được 48 giờ đồng hồ, cô đã muốn Ramon làm tình với cô tối nay. Cô khao khát nhiều đến mức cô run rẩy và kinh ngạc… nhưng ít nhất cô cũng hiểu sự hấp dẫn thể chất với anh. Điều mà cô không hiểu, và điều làm cô sợ hãi chính là sức lôi cuốn mạnh mẽ, xa lạ mà cô cảm thấy những lúc bên cạnh anh. Thi thoảng, khi anh nói chuyện với cô bằng chất giọng trầm sâu đầy sức thuyết phục đó, hay nhìn cô bằng ánh mắt đen sắc sảo, Katie gần như cảm nhận như thể anh đang lặng lẽ tiến tới cô và kiên quyết kéo cô gần vào anh hơn nữa.
Trong thâm tâm Katie chối từ mạnh mẽ thứ cảm xúc đó. DÍnh dáng đến Ramon sẽ là thảm họa. Họ không thích hợp với nhau đến vô vọng. Anh kiêu hãnh, nghèo khó và kiềm chế, còn cô cũng kiêu hãnh, quá giàu có so với anh và sinh ra đã sung túc. Mối quan hệ nào giữa hai người cũng chỉ kết thúc trong nỗi giận dữ và tổn thương mà thôi.
Là một người phụ nữ trẻ, thông minh, nhạy cảm, Katie quyết định cách tốt nhất để chạy trốn mối đe dọa của sức thu hút từ Ramon là chạy trốn chính bản thân Ramon. Cô sẽ tránh xa anh càng nhiều càng tốt suốt quãng thời gian còn lại của tối này và kiên quyết từ chối gặp lại anh lần nữa. Đơn giản vậy thôi. Nhưng lúc đôi môi anh chạm nhẹ vào thái dương, rồi đến trán cô, Katie gần như quên tiệt đi ý nghĩ rằng cô thông minh, nhạy cảm và gần như nhón chân ngước mặt lên để nhận nụ hôn nồng nàn mà cô biết anh sẽ trao cho cô.
Bài hát bỗng nhiên ngừng lại, Katie tách ra khỏi anh. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt, cô bắt gặp cái nhìn dò hỏi của anh và vui vẻ hỏi, “Sao anh không hòa nhập và vui chơi đi? Tôi sẽ gặp lại anh sau.”
Trong vòng một tiếng rưỡi Katie tán tỉnh bất cứ gã đàn ông nào mà cô quen, và một số khác cô chưa từng quen. Cô tỏ rõ bản tính sôi nổi của mình một cách sáng chói, và đàn ông bám lấy cô như mèo thấy mỡ, ai cũng sẵn sàng nhảy, bơi, uống hoặc làm tình, tùy theo sở thích của cô. Cô cười vui vẻ, cô uống và nhảy nhót… Và lúc nào cô cũng nhận thức rằng hình như Ramon đã tiếp thu lời gợi ý của cô, anh hoàn toàn đang vui thú với ít nhất là bốn người đàn bà khác, đặc biệt là Karen, người chưa bao giờ rời anh nửa bước.
“Katie, ra khỏi đây và tới nơi nào yên tĩnh đi.” Hơi thở của Don nóng bỏng phả vào tai cô khi họ nhảy một điệu disco rộn ràng.
“Tôi ghét những nơi yên tĩnh,” Katie trả lời, quay người lẩn khỏi anh ta và buông mình vào Brad đang há miệng ra sửng sốt, nhưng không hề lấy làm phiền vì đột nhiên cô ngồi vào lòng anh ta. “Brad cũng không thích những chỗ yên tĩnh, phải không nào?”
“Chắc rồi,” Brad liếc mắt đểu cáng. “Thế nên hãy cùng tôi về chỗ tôi và khuấy động kín đáo nhé.”
Katie không nghe thấy đến nổi một từ. Cô mải liếc mắt nhìn cảnh Karen nhảy cùng Ramon. Hai cánh tay cô ta bám chặt lấy cổ anh, cơ thể cô ta dính sát đầy kích động. Karen đang nói câu gì đó hẳn phải thú vị lắm, vì Ramon, người từ nãy đến giờ cứ nhìn chăm chú xuống cô ta, đột nhiên ngẩng đầu lên và phá lên cừơi. Thật vô lý, Katie bị cái gạt bỏ dễ dàng của anh làm tổn thương. Nỗ lực gấp đôi để cố tỏ ra hớn hở, Katie đứng dậy và kéo một Brad bất đắc dĩ lên. “Dậy đi, đồ lười, nhảy cùng tôi nào.”
Brad thả lon bia của anh ta ra, thong thả tiến vào giữa đám đông đang nhảy nhót, một tay anh ta quàng lên vai Katie, rồi bất ngờ siết chặt. “Cô đang bị cái quỷ gì vậy?” anh ta thốt lên. “Tôi chưa bao giờ thấy cô cư xử như thế này. “
Katie không trả lời vì cô còn mải tìm Ramon và Karen, cô sớm nhận ra là, cả hai người họ đã biến đi đâu mất. Trái tim cô đập thình thịch. Ramon đã rời bữa tiệc cùng với Karen mất rồi.
Ba mươi phút sau họ vẫn không trở lại, Katie từ bỏ mọi sự giả vờ hưởng thụ của mình. Dạ dày cô vặn xoắn và dù cô có nhảy nhót hay trò chuyện, mắt cô vẫn liên tục đảo qua đảo lại xung quanh, vô vọng tìm kiếm dánh người cao lớn của Ramon.
Katie không phải là kẻ duy nhất nhận thấy sự biến mất của Karen cùng với Ramon. Katie cùng nhảy với Brad một điệu nữa, hoàn toàn lờ tịt anh ta đi trong khi cô rướn cổ tìm hai kẻ còn đang mất tích, thì Brad rít lên khinh khỉnh. “Cô không có cơ hội nào với cái gã Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha mà Karen vừa đưa đến chỗn ở của cô ta, phải không?”
“Đừng có gọi anh ta như thế!” Katie cáu kỉnh đáp, cô giằng ra khỏi vòng tay anh ta. Nước dâng đầy trong mắt cô khi cô quay lại và lao vào giữa đám động. “Em đi đâu vậy?” một giọng nói biểu thị uy quyền vang lên ngay đằng sau cô.
Katie xoay ngoắt lại và nhìn thẳng vào Ramon, hai tay cô yếu ớt chống hông. “Anh đã ở đâu?”
Một bên lông mày đen nhướng lên. “Em ghen?”
“Anh biết không,” cô nói, gần như ghẹn giọng, “Tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện thích anh.”
“Tối nay tôi cũng không thích em nhiều lắm,” Ramon đáp lại đều đều. Bất ngờ ánh mắt anh chiếu thẳng vào mặt cô. “Em khóc. Tại sao vậy?”
“Vì,” Katie cáu kỉnh thì thầm, “vì gã ngốc kia gọi anh là một gã Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha.”
Ramon phá lên cười và kéo cô vào vòng tay anh. “Ôi, Kaite,” anh cười và thở nhè nhẹ trên đỉnh đầu cô. “ anh ta chỉ tức tối vì người đàn bà mà anh ta muốn lại đi dạo với tôi thôi.”
Ngửa đầu ra sau, Kaite nhìn vào mặt anh. “Chỉ đi dạo thôi ư?”
Tiếng cười vụt tắt. “Chỉ đi dạo. Không gì hơn.” Vòng tay anh siết chặt kéo cô vào gần anh hơn khi họ di chuyển theo tiếng nhạc bắt đầu một bài mới. Katie tựa má vào lồng ngực đầy sức mạnh và vững chãi của anh rồi đầu hàng cảm giác vui sướng khi đôi bàn tay anh vuốt ve bờ vai trần và lưng cô, rồi trựơt xuống thấp hơn, dọc theo xương sống để bắt cơ thể mềm mại của cô áp sát theo đôi chân và hông anh. Một bàn tay của anh nâng lên ôm vào gáy cô, vuốt ve đầy nhục cảm, rồi siết chặt trong một sự kìm nén vội vã. Ép xuống tiếng thở rời rạc của mình, Katie ngoan ngoãn ngửa đầu lên đón nhận cái hôn của anh. Tay anh lùa vào mái tóc dày mựơt của cô, giam cầm cô vào nỗi khao khát đang dâng lên trên đôi môi.
Đến lúc cuối cùng anh buông ra, thì hơi thở của Ramon cũng nặng nề và nhịp đập của Katie cũng ngoài vòng kiểm soát, máu dồn lên hai tai cô. Cô nhìn chằm chằm vào anh và run run thốt lên. “Tôi nghĩ mình đang cực kì hoảng sợ rồi.”
“Tôi biết, querida,” anh dịu dàng. “Mọi thứ đang xảy đến với em quá nhanh.”
“”querifa” nghĩa là gì?”
“Em yêu.”
Katie nhắm mắt nuốt xuống, ngọ ngoạy một cách yếu ớt để thoát khỏi. “Bao giờ anh quay lại Puerto Rico?”
Câu trả lời của anh đến sau một thoáng im lặng. “Tôi có thể ở lại đến chủ nhật, một tuần nữa kể từ hôm nay, nhưng không lâu hơn. Chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau cho tới ngày đó.”
Katie trông cực kỳ thất vọng đến nỗi cô không thèm che giấu. “Chúng ta không thể. Tôi phải tham dự kỳ nghỉ lễ cùng gia đình vào ngày mai. Tôi nghĩ thứ Ba nhưng thứ Tư tôi phải quay lại làm việc.” Cô thấy anh chuẩn bị lên tiếng tranh luận, và vì cô cũng muốn ở cùng anh càng nhiều trong khoảng thời gian còn lại càng tốt, nên Kaite hỏi. “Ngày mai anh có muốn đi cùng không?:
Anh có vẻ thiếu thoải mái và đầu óc Katie minh mẫn trở lại. “Có thể không phải là ý hay. Anh sẽ không thích họ, và họ sẽ không thích anh.”
“Vì họ giàu còn tôi thì không?” anh cười nhạt. “Tôi chắc sẽ yêu quý họ cho dù họ có giàu thế nào đi chăng nữa, ai mà biết được?”
Katie mỉm cười trước cái cách mà anh cố ý hiểu sai vấn đề, và vòng tay anh siết chặt đầy sở hữu, áp cô sát vào anh hơn nữa. Anh có một nụ cười cực kì quyến rũ làm mềm đi những nét đẹp trên khuôn mặt anh và khiến anh nhìn trẻ lại. “Chúng ta quay về nhà nhé?” Katie dò hỏi.
Ramon gật đầu và Katie đi thu đồ trong lúc anh rót Scotch vào hai chiếc cốc giấy, thêm đá và nước vào, và rồi tiến về nơi cô đang đợi.
Khi họ về khoảng sân nhỏ có hàng rào bao quanh của cô, Katie sửng sốt, thay vì bước vào bên trong nhà, Ramon lại đặt đồ uống xuống chiếc bàn nhỏ đặt giữa hai ghế gỗ đỏ dài, rồi thả mình xuống ghế. Bằng cách nào đó, cô đã nghĩ rằng anh sẽ cố tình tiếp tục phần còn lại của buổi chuyện trò ở trên giường của cô.
Lẫn lộn giữa cảm giác vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm, cô co người trên chiếc ghế còn lại và xoay về phía anh. Anh châm một điếu xì gà, trong bóng tôi cô chỉ nhìn thấy chấm đỏ sáng rực của nó. “Hãy kể cho tôi về bố mẹ em, Katie.”
Katie nuốt xuống một ngụm rượu. “Theo như các tiêu chuẩn của hầu hết mọi người thì họ rất giàu, nhưng trước kia thì không. Mười năm trước bố tôi chỉ sở hữu một cửa hàng tạp hóa bình thường, khi ông thỏa thuận được với nhà băng cho phép ông mở rộng cửa hàng thành một siêu thị cao cấp. Công việc rất thuận lợi, sau đó ông mở thêm hai mươi cái nữa. Anh chưa từng đi qua siêu thị hiện đại nào có tên “Connely’s” chứ?
“Tôi cho là vậy.”
“Của chúng tôi đó. Bốn năm trước bố gia nhập Forest Oaks Country Club. Nó không uy tín bắng Old Warson hay St. Louis Country Club, nhưng thành viên của Forest Oaks chứ cho là như thế, và bố xây một ngôi nhà lớn nhất trên đất của câu lạc bộ, ngay trên sân gôn.”
“Tôi hỏi về bố mẹ em, còn em lại kể về tiền của họ. Trông họ thế nào?”
Katie cố tỏ ra trung thực và khách quan. “Họ rất yêu tôi. Mẹ chơi gôn, còn bố thì làm việc cực kỳ vất vả. Tôi đoán ngoài những đứa con ra thì điều quan trọng nhất với họ là phải có một ngôi nhà lộng lẫy, một quản gia, hai chiếc Mercedes, và là hội viên của câu lạc bộ thành phố. Bố ở tuổi 58 vẫn đẹp, còn mẹ thì trông lúc nào cũng tuyệt vời.”
“Em có anh em gì không?”
“Hai người. Tôi là út. Chị Maureen, ba mươi tưổi và đã kết hôn. Bố trao cho chồng chị ấy chức phó chủ tịch Tập đoàn Connelly, và giờ anh ấy không thể đợi để tiếp quản khi bố nghỉ hưu. Anh Mark, hai mươi lăm tuổi, và anh ấy rất dễ thương. Anh ấy hầu như không tham vọng và ham muốn như Maureen, chị ấy dành cả đời chỉ để lo rằng Mark có thể sẽ chiếm mất phần lớn hơn so với phần dành cho chị ấy và chồng trong sản nghiệp cùa gia đình khi bố về hưu. Giờ thì anh biết chuyện tệ nhất rồi, ngày mai anh có còn muốn đến nữa không? Rất nhiều bạn bè và hàng xóm của bố tôi cũng sẽ có mặt ở đó, và họ rất giống tính cách của hai người.”
Ramon dập tắt điếu xì gà và mệt mỏi ngả đầu xuống ghế. “Em có muốn tôi đến không?”
“Có.” Katie trả lời một cách dứt khoát. “Nhưng thế thật ích kỉ, vì chị gái tôi sẽ nhìn anh bằng nửa con mắt nếu như chị ấy phát hiện ra nghề nghiệp anh đang làm để kiếm sống. Còn Mark, anh trai tôi có thể sẽ còn quá đáng hơn để thể hiện cho anh biết rằng anh ấy không giống Maureen, thậm chí anh ấy sẽ khiến anh còn lúng túng hơn nữa. “
Ramon hỏi cô bằng một giọng dịu dàng, trầm ấm mà cô thích. “Em sẽ làm gì, Katie?”
“Tôi… tôi thực sự không biết nữa.”
“Tôi đoán nhé, tôi sẽ phải đi cùng em khám phá ra.” Đặt chiếc cốc xuống, anh đứng lên.
Katie, nhận ra rằng anh có ý định rời đi, liền năn nỉ anh ở lại uống cà phê vì một lý do đơn giản là cô không thể chịu đựng được cảnh anh đi lúc này. Cô mang cà phê vào trong phòng khách bằng một cái khay nhỏ và ngồi xuống bên cạnh Ramon trên chiếc ghế sôfa. Họ uống cà phê trong sự im lặng khó chịu ngày càng tăng, sự im lặng mà Katie vô vọng không thể nào phá vỡ hay hiểu nổi.
“Anh đang nghĩ gì thế?” cuối cùng cô buột miệng, dõi theo nét mặt buồn nhìn nghiêng trong ánh sáng chiếc đèn bàn.
“Em.” Anh gần như khắc nghiệt. “Những thứ quan trong với ba mẹ em thì cũng sẽ là quan trọng với em phaỉ không?”
“Chỉ một số thôi, em cho là thế.” Katie thừa nhận.
‘Quan trọng như thế nào?”
“So với cái gì đây?”
“Với cái này,” anh thì thầm một cách hoang dại. Đôi môi anh hạ thấp nghiến lấy môi cô, di chuyển dữ dội lên xuống, bắt đôi môi cô phải tách ra để cho lưỡi anh xâm chiếm vào, trong lúc anh kéo cô nằm xuống ghế và đè nửa người anh bao phủ lấy cô.
Katie rên lên phản đối và ngay lập tức miệng anh dịu đi, rồi bắt đầu một sự dụ dỗ gợi tình chậm rãi, không chịu đựng nổi đến nỗi Katie quằn quại dưới người anh trong nỗi khát khao hoang dại. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, rút ra rồi lại tiến vào sâu hơn, từ từ lùi lại khi cô cố giữ lấy, cho đến khi Katie gấp gáp siết chặt môi của cô vào anh, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngaò.
Khi anh chuẩn bị ngẩng lên, cô lại vòng tay ôm lấy đầu anh, có giữ nụ hôn của anh, ngay lập tức thở hổn hển vì cảm giác thích thú lan tỏa dữ dội khi anh giật phần trên vai chiếc áo tắm của cô xuống, khuôn ngực cô bung ra và hạ môi anh xuống một bên đầu ngực hồng hồng. Chậm rãi anh mút mạnh và chuyển sang đầu ngực bên kia, cho đến khi đầu óc Katie mụ mẫm, nỗi khát khao trong cô trào dâng nhức nhối.
Ramon nâng người lên bằng hai cánh tay, anh yếu ớt rời khỏi cô, đôi mắt nóng bỏng của anh không ngừng vuốt ve bầu ngực căng ra của cô, hai núm nhỏ cứng lại và dựng đứng lên vì sự đụng chạm của miệng anh. “Vòng tay em quanh anh, Katie.” Anh thở dốc.
Katie nhấc tay cô, chầm chậm di chuyển những ngón tay tê dại của mình ra khỏi lồng ngực mạnh mẽ của anh, quan sát chúng run rẩy theo phản xạ và rồi thả lỏng ra. “Anh đẹp,” cô thì thầm, hai bàn tay xòe ra lang thang từ khuôn ngực như đúc bằng đồng thau có mảng lông thô ráp đến hai bờ vai rộng, và hạ xuống những bắp tay nổi cuộn lên của anh.
“Đàn ông thì không gọi là đẹp,” anh cố tình chọc cô, nhưng giọng nói của anh thì trầm lại khi đôi bàn tay cô đang còn lang thang trên người anh.
“Anh có. Đẹp như các đại dương và những ngọn núi vậy.” Không nghĩ ngợi gì, cô để những ngón tay của mình chạm vào đám lông ngực dày của anh.
“Đừng!" anh khàn khàn lên tiếng. Kaite dừng tay và nhìn lên mặt anh lúc này đang tối đi vì nỗi đam mê mà anh phải đấu tranh để kiềm chế lại.
“Anh đẹp và anh mạnh mẽ,” cô thì thầm vào cái nhìn đang thiêu đốt của anh. “Nhưng anh cũng rất dịu dàng. Em nghĩ anh là người đàn ông dịu dàng nhất mà em từng biết – em thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại nghĩ như thế nữa.’’
Sự kiềm chế của anh vỡ vụn. “Lạy chúa tôi,” anh rên rỉ. Miệng anh áp vào miệng cô với niềm đam mê được giải thoát, những đợt sóng khao khát trong lòng cô dâng trào. Đôi tay anh chìm vào trong mái tóc dày mượt của cô, giữ lấy đầu cô thật chặt cho sự cướp bóc bất tận của đôi môi anh. Katie choáng váng cảm nhận được cái đàn ông cứng rắn đang áp sát vào cô, và cô rên lên với ham muốn mãnh liệt đến phát sốt khi anh bắt đầu xoay tròn hông anh ấn vào cô. “Muốn anh đi,” anh cộc cằn ra lệnh. “Hãy muốn anh hơn em muốn những thứ mà tiền bạc mua được. Hãy muốn anh nhiều như anh muốn em vậy.”
Katie gần như thổn thức vì dục vọng trong cô thì anh đột ngột nhấc người khỏi cô, anh ngồi dậy và tựa đầu vào ghế sô fa và nhắm mắt lại. Cô nhìn anh thở nặng nhọc, sau vài phút, cô chỉnh lại quần áo của mình và đưa bàn tay đang run rẩy vuốt lại mái tóc rối tung và ngồi ngay ngắn. Cảm thấy bị loại bỏ và tổn thương, cô dịch sát đến tận cuối ghế tránh xa anh và co chân lại.
“Katie,” giọng anh lạnh và khắc nghiệt. Katie thận trọng liếc nhìn anh. Đầu anh vẫn dựa vào sau ghế, đôi mắt anh vẫn nhắm trong lúc anh lên tiếng. “Anh đã không muốn nói điều này với em khi em còn trong vòng tay anh, cả hai chúng ta đều điên cuồng vì khao khát lẫn nhau. Từ trước đến giờ anh không hề muốn đề cập đến điều này, nhưng anh biết ngay từ tối đầu tiên trước khi rời đi anh sẽ vẫn phải nói ra…”
Trái tim Katie ngừng lại. Anh sẽ nói với cô rằng anh đã kết hôn, và cô… cô sắp trở nên kích động.
“Anh muốn em tới Puerto Rico với anh.”
‘Cái gì?” cô thì thào.
“Anh muốn em kết hôn với anh.”
Katie há hốc miệng sửng sốt, mất vài giây sau những từ ngữ mới phát ra được “ Em… em không thể. Ở đây em có việc làm, có gia đình, bạn bè… tất cả họ đều ở nơi này. Em thuộc về nơi đây.”
“Không,” anh giận dữ quay đầu lại và nhìn thẳng vào cô. “Em không thuộc về nơi đây. Anh đã quan sát em lần đầu tiên nhìn thấy em trong quán rượu, và anh quan sát em cả tối nay. Em thậm chí còn không thích những con người ấy. em không liên quan gì với họ hết.” Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi đang lớn dần lên trong đôi mắt mở to của cô và đưa tay ra với tới cô.
“Đến đây,” Anh nhẹ nhàng lên tiếng. “Lúc này anh muốn em trong vòng tay của mình.”
Quá choáng váng không thể làm bất kỳ điều gì khác ngoài việc tuân theo, Katie dịch vào và buông mình trong vòng tay ấm áp của anh, cô tựa đầu vào vai anh. Anh dịu dàng tiếp tục. “"Tính cách cao thượng trong con người em đã khiến em khác với những con người mà em gọi là bạn đó.”
Katie chầm chậm lắc đầu. “Anh thậm chí còn không thực sự biết em. Anh không thể nào nghiêm túc về chuyện kết hôn.”
Anh đưa tay chạm vào cằm cô, nâng khuôn mặt của cô lên, và anh mỉm cười nhìn vào đôi mắt xanh thẫm thẫn thờ đó. “Anh biết em từ khoảng khắc em làm rơi đóa hoa mà anh đã mang đến tặng em xuống đất, em đã gần như phát khóc vì xấu hổ với việc em đã làm. Anh 34 tuổi rồi, anh biết chính xác những gì mà anh muốn.” Môi anh áp vào môi cô trong một nụ hôn sâu. “Katie, lấy anh nhé,” anh thì thầm.
“Anh ở lại Mỹ, ở lại St. Louis có được không, để chúng ta có thể hiểu nhau hơn nữa? Có thể rồi sau đó…”
“Không,” anh quả quyết. “Anh không thể.” Anh đứng dậy và Kaite cũng đứng lên theo. “Đừng trả lời anh bây giờ. Vẫn còn thời gian cho em quyết định.” Anh liếc vào chiếc đồng hồ bằng thủy tinh nho nhỏ đặt bên cạnh cây đèn bàn. “Muộn rồi. Anh phải thay đồ để hoàn thành nốt công việc tối nay. Sáng mai anh có thể đón em đến chỗ bố mẹ em vào lúc nào?”
Lặng người, Katie trả lời anh. “Ôi, em nghĩ mẹ nói đây là buổi tiệc ngoài trời, chúng ta hoàn toàn có thể mặc đồ Levi’s được mà.”
Khi anh rời đi, Katie lang thang quanh nhà, cô máy móc thu dọn ly uống cà phê, tắt đèn và thay đồ đi ngủ.
Cô nằm xuống nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố hấp thụ toàn bộ những gì vừa mới xảy ra. Ramon muốn cô lấy anh và tới Puerto Rico cùng anh! Không thể nào, hoàn toàn không thể hiểu nổi, chỉ nghĩ đến một việc đó thôi thì thậm chí cũng còn là quá sớm.
Quá sớm? Kể cả nếu Ramon có cho cô thời giờ để suy ngẫm về chuyện đó, liệu cô có thực sự nghĩ đến nó không?
Cô úp mặt vào gối và có thể cảm nhận được đôi bàn tay anh đang vuốt ve cô với một sự dịu dàng mạnh liệt đến vậy, đôi môi anh đói khát và vội vã trên đôi môi cô. Không người đàn ông nào trên cõi đời này từng khiến cơ thể co bừng cháy sống động đến thế, và cô ngờ rằng sẽ chẳng còn một ai khác nữa. Đó không chỉ là kỹ năng tình dục cô có với Ramon, mà đó còn là bản năng. Anh làm tình bằng sự nhục dục thống trị, đòi hỏi, anh, sinh ra và lớn lên, đã là người có khả năng thống trị mọi thứ.
Cô khôi hài nghĩ, cô đã thích để cho anh thống trị mình. Ngày hôm trước cô thậm chí còn cảm thấy kích thích dâng trào trước cái cách anh ra lệnh cho cô tiến vào vòng tay anh chỉ bằng sự im lặng, “Katie, hãy đến đây,” Và lúc anh, anh đã quá dịu dàng.
Katie nhắm mắt cố tập trung suy nghĩ. Nếu Ramon cho cô thời gian, có thể nào cô sẽ lấy anh không? Tuyệt đối không! Lý trí cô đáp lại một câu trả lời hợp lý. Nhưng trái tim cô thì thầm rằng, có thể…
Tại sao, Katie tự hỏi, tại sao cô lại nghĩ đến chuyện kết hôn với anh. Câu trả lời nằm trong thứ cảm xúc lạ kỳ mà thỉnh thoảng cô nhận ra khi họ cười hay chuyện trò – một thứ cảm xúc không thể nào giải thích nổi, sâu thẳm trong tâm hồn, họ gần như thích hợp với nhau đến hoàn hảo; cảm giác có một thứ gì đó sâu lắng trong anh đang đến với cô và tìm kiếm một sự hưởng ứng trong cô, tác động mạnh mẽ, lôi cuốn đó dường như chầm chậm, kiên định, kéo họ xích lại gần nhau hơn.
Với dòng suy nghĩ ấy, lý trí của Katie ngay lập tức tranh đấu với những xúc cảm của mình: Nếu cô ngốc nghếch đến độ kết hôn với Ramon, anh sẽ mong đợi cô sống dựa vào thu nhập của chỉ mình anh, và rồi cô sẽ cực kỳ phiền muộn với cuộc sống như một cô công chúa Mỹ mà cô đang sống hiện giờ.
Anh là một gã đàn ông cố chấp người Tây Ban Nha, và bản năng trong cô báo cho cô biết rằng anh là một con người nhạy cảm, có khả năng dịu dàng tuyệt vời cũng như sức mạnh…
Katie gần như rên to lên vì điều tiên đoán mà cô vừa nghĩ đến. Cô nhắm mắt, và rồi cuối cùng cũng chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, cả lý trí và tỉnh cảm đều không thắng cuộc.