Số lần đọc/download: 3757 / 41
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Hồi 4 - Hận Thù Tích Tụ Hàn Tâm Hiệp
Đ
ồng Thiên Kỳ từ từ đứng lên, ngọn gió lạnh buổi sớm thổi tung phất phơ tà áo trắng tinh khiết, một con hổ giữa trần hồ, trông chàng càng thêm cô độc, càng lạnh lùng xa vắng. Chàng phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trên các hòn đá bao quanh động là các cao thủ giang hồ không dưới trăm người. Chàng có thể nhìn thấy cả sát khí đằng đằng trên khuôn mặt họ, song hình như chàng không có vẻ sợ hãi hay ngạc nhiên, thậm chí một tí thay đổi trên khuôn mặt cũng không hề có! Mục quan của chàng từ từ di chuyển đến một tảng đá lớn chính hướng với cửa động và dừng lại ở đó. Trên tảng đá ấy có ba người có lẽ là những nhân vật chủ chốt. Ở giữa là một lão nhân ước cũng bát tuần, mày tuyết tóc sương, mắt như mắt chim ưng, mũi lớn sư tử, khóe môi hơi nhếch lên như muốn nói cho người về khí phách hơn người của mình.
Bên trái và phải của lão nhân cũng là hai lão già niên kỷ ước chừng năm mươi.
Người bên trái tóc bạc lưa thưa, đôi mắt rất giống với lão ở giữa. Lão bên phải cũng có chiếc mũi to như lão ở giữa, nhưng trông lão còn tráng kiện với khí độ uy nghi đủ cho người nhìn vào có một cảm giác tàn khốc.
Ánh mắt của Đồng Thiên Kỳ từ từ quét qua khuôn mặt của ba lão già, chàng vẫn bình tĩnh cười nói:
- Các vị anh hùng, chỉ mới mấy canh giờ mà đã tìm ra tại hạ, tốc độ quả là nhanh, thế nhưng...
Không đợi Đồng Thiên Kỳ nói xong, lão nhân mày trắng đã cắt lời:
- Này bạn trẻ, muốn ngang dọc giang hồ thì phải có bản lĩnh, hảo hán làm hảo hán chịu, hà tất phải trốn tránh hay chối quanh co. Lão phu tin rằng mình không hề tìm sai người.
Thiên Kỳ cười nhạt đáp:
- Chưởng môn nhân! Tại hạ còn nói chưa hết lời, các hạ nghĩ rằng tại hạ sẽ nói sao? Đừng quên hôm nay chúng ta mỗi bên có một lập trường, mỗi bên có một thân phận, khó nói ai cao ai thấp.
Giọng nói lạnh lùng của chàng trai tất nhỉên khiến cho mọi người khó chịu, ý của câu nói lại càng khó thể chấp nhận Thác Nhật Sầu Cổ Phong là một nhân vật lừng lẫy trên võ lâm song chưa bao giờ thấy qua một chàng trai ngang tàng như vậy, đôi mày trắng nhường lên như định nói gì, lão già bên phải chợt quát - Tiểu tử, ngươi chưa biết ngươi đang đứng ở đâu sao?
Thiên Kỳ vẫn cười nhạt:
- Nếu tại hạ không nhầm thì mình đang đứng ở Thiên Đài Sơn!
Lão già cất giọng phẫn nộ:
- Ngươi đã biết đây là Thiên Đài Sơn chứng tỏ rằng ngươi không xem Thiên Đài Sơn chúng ta vào đâu cả:
Khá lắm! đến đây mau, lão phu Cổ Văn sẽ cho ngươi biết Thiên Đài Sơn là thế nào!
Nói xong lão bước lên hai bước, mắt nhìn trừng vào Thiên Kỳ không chớp.
Một luồng nhãn quang sắc bén từ Đồng Thiên Kỳ quét xuống, chàng vẫn cười lạnh:
- Bằng hữu! tại hạ chỉ với câu thứ nhất còn chưa nói hết, bây giờ ta xin tiếp lời, thế nhưng các vị không đến thì tốt cho các vị hơn!
Lão Cổ Văn quát lên:
- Tiểu tử? ngươi đợi lão phu lên kéo người mới xuống phải không?
Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của chàng trai bỗng phủ lên một màn sương lạnh, giọng chàng âm trầm hơn:
- Bằng hữu, tại hạ nghĩ rằng các người chưa tìm ra tử thi của hai lão đạo sĩ, chứ nếu không thì người sẽ không dám đại ngôn như vậy vì giá phải trả sẽ rất đắt!
Trên khuôn mặt già nua đang nổi cơn thịnh nộ của lão Cổ Phong bỗng thoáng vẻ kỳ dị, ánh mắt nhìn tỏ ra nghi hoặc, có lẽ lời nói lạnh lùng của thiếu niên hàm chứa một ngữ khí giết người khiến lão hoang mang và lão chợt nhớ một điều gì.
Cổ Văn lúc này thì tức giận cực độ, lão quét tia mắt rợn người, quát lên:
- Tiểu tử? xuống đây mau, câu nói vừa rồi của ngươi đã tự quyết định vận mệnh của mình!
Đồng Thiên Kỳ lại chậm chạp bước lên một bước nữa, lạnh lẽo:
- Bằng hữu! ngươi sẽ rất hối hận khi ta bước xuống!
Bỗng một thanh âm não nùng vang lên:
- Đồng công tử...
Đồng Thiên Kỳ giật mình tuy rằng không không hề quên nữ nhi ở trong động nhưng chàng vẫn không đoán ra tại sao nàng lại gọi tên mình trong lúc này. Chàng bước xuống thêm một bước, vẫn không quay đầu lại bình tĩnh nói:
- Mai cô nương! tại hạ tin rằng lệnh sư đã trở về rồi đó!
Phụng Linh thở dài:
- Đó là mệnh lệnh trục khách của công tử?
Thiên Kỳ nhìn xuống bên dưới, cười nhẹ:
- Mai cô nương! cô có biết rằng tại hạ là một khách lãng du, rày đây mai đó, không nhà, không cửa, không người thân thích. Tại hạ không dám đuổi khách nhưng chỉ vì bây giờ chính là lúc cô nương nên rời xa khỏi chỗ này!
Trên đôi mắt xinh của nàng chợt long lanh ngấn lệ, đôi bàn tay ngọc đưa lên ôm lấy ngực, nàng không lạnh song một cảm giác khó chịu hơn lạnh nhiều lần, sự cô đơn làm nàng rùng mình, nàng muốn cầm lấy chiếc áo khoác khoác lên lại trên mình chàng như chàng đã làm cho mình nhưng nàng không dám! Nàng cảm thấy hối hận vì lòng tự tôn của mình quá lớn như hôm qua!
Nàng nhìn theo bóng Đồng Thiên Kỳ bằng ánh mắt buồn ảo não, nàng bước lên một bước cất giọng yếu ớt:
- Đồng công tử! công tử còn buồn lòng vì chuyện hôm qua phải không? Xin công tử hiểu cho lòng của tiện nữ, lúc ấy tiện nữ không hiểu đại đức của công tử nên có lời mạo phạm, xin công tử...xin công tử Giọng nói u oán và xúc động của cô gái đã làm cho lòng Thiên Kỳ mềm nhũn, chàng quay người lại, không đợi Phụng Linh nói dứt, chàng vội cất lời:
- Mai cô nương, lời của cô tại hạ đã thấu hiểu, song người cần nói lời tạ tội chính là tại hạ, song từ trước đến nay tại hạ chưa từng dùng từ đó với ai cả!
Hai dòng lệ đã ngập ngừng rơi xuống vạt áo, nàng lắc nhẹ đầu:
- Đồng công tử không nên cho Phụng Linh một ngoại lệ vinh hạnh như vậy, có thể như vậy sẽ làm cho thành kiến giữa hai ta càng nặng nề hơn Chính tại lúc này bên dưới đã vang lên những tiếng quát:
- Tiểu tử ta biết rằng trong hang đá không còn đường thoát thứ hai, chẳng lẽ ngươi cứ muốn làm con rùa đen rút đầu rụt cổ mãi thế sao?
Thiên Kỳ không cần nhìn lại song chàng biết chắc người nói là người đứng bên phải của Cổ Phong, bởi một người tinh tế thì sẽ không buông lời thô lỗ như vậy Thác Nhật Sầu Cổ Phong nhìn lên sắc trời, lúc này ánh dương quang đã chiếu lên sườn núi và chiếu đến chỗ ông ta đang đứng. Cổ Phong là người rất tinh tế để phòng bất trắc, ông không muốn cùng với chàng thanh niên chưa rõ lai lịch này động thủ, nên khi Cổ Vũ vừa dứt lời ông tiếp:
- Tiều tử! ta Cổ Phong mỗi khi giết người khong bao giờ muốn hồn ma còn trăn trở vì những điềuu chưa kịp nói nên bất luận thế nào lão phu của đợi ngươi nói cạn lời...
Thiên Kỳ cười mỉa:
- Tại hạ! cũng có suy nghĩ như vậy, tôn giá hãy lợi dụng thời gian này mà nói hết những gì còn chưa kịp nói.
Nói xong chàng chẳng quan tâm đến phản ứng bên dướii như thế nào, liền quay lại Phụng Linh nói:
- Mai cô nương thời gian đã muộn lắm rồi!
Phụng Linh lắc đầu, giọng cương quyết:
- Đồng công tử vẫn chưa trả lời những điều tôi đã hỏi.
Thiên Kỳ hít một hơi dài như để trấn áp những phiền toái trong lòng, chàng trầm giọng:
- Thôi được! ta trả lời cô nương, Mai cô nương, hoàn cảnh của cô tại hạ cũng rất thấu hiểu. Cũng là những cánh nhạn lạc đàn, cũng là sông hồ du tử, tại hạ muốn cô nương suy nghĩ thật kỹ cho đến khi những thành kiến không thể tồn tại được lữa. Cô đừng quên những điều tại hạ đã nói:
Tại hạ là người vì cừu hận mà đến vì oan nghiệt mà sinh ra. Cô nương nghĩ xem chẳng lẽ tại hạ còn thành kiến gì với cô sao? i Phụng Linh mặt hoa rạng rỡ, buột miệng:
- Công tử! tiện nữ vô cùng hạnh phúc vì trong lòng công tử không còn thành kiến gì nữa, có điều tiện nữ vẫn không mong mỏi rằng lòng công tử sẽ không còn chỗ cho bất cứ điều gì, công tử trước phải là một con người đã, phải thế không???
Thiên Kỳ thản nhiên:
- Mai cô nương, có lẽ cô không tin song Thiên Kỳ này hình như sinh ra không phải để tận hưởng những quyền lợi của con người... cô nương tài hạ đã trả lời rồi đó!
Nói xong chàng nhẹ nhàng quay bước trông thản nhiên như một gã sư tăng đã quên hết những buồn vui của cuộc thế.
Phụng Linh như không tự chủ được, bước lên một bước, xúc động nói:
- Đồng công tử! Tôi không đi dâu!
Đổng Thiên Kỳ thoáng giật mình, song rồi lại thản nhiên nói:
- Mai cô nương không đi cũng chẳng sao, tôi tin rằng những người kia sẽ không làm gì được cô cả.
Nói vừa xong thì chàng cũng đã đến bên cửa động. Phụng Linh đột nhiên tung mình nhảy đến bên cạnh Đồng Thiên Kỳ, tay cầm chiếc áo khoác nâng lên nói:
- Đồng công tử hãy mang nó vào!
Thiên Kỳ nhìn xem chiếc áo đang phất phơ trong tay nàng, gật nhẹ đầu rồi vươn tay đón nhận. Không biết vô tình hay cố ý, đôi bàn tay họ chạm khẽ vào nhau, bàn tay Thiên Kỳ cũng bất giác rúng động còn Phụng Linh nàng cảm thấy tay chàng ấm áp làm sao!
Đôi mát sáng như điện của chàng trai phút chốc mất đi hoàn toàn vẻ lạnh lùng cố hữu, chàng nắm lấy chiếc áo rồi buột miệng:
- Mai cô nương đang bệnh ư?
Mai Phụng Linh cảm thấy như có một luồng hơi ấm tràn khắp châu thân, tuy rằng ánh mắt nhu hòa và tỏ vẻ quan hoài của chàng trai chỉ thoáng qua trong giây lát song nàng hiểu rất rõ chàng trai không phải là không quan tâm đến nàng Hạnh phúc cũng làm cho mắt ngọc long lanh, nàng cúi đầu nói nhỏ:
- Không! Không phải đâu, Đồng công tử.:.
Dứt lời nẫng đã cảm thấy hối hận vì nếu nói rằng bệnh có lẽ chàng sẽ quan tâm nhiều hơn chăng? Nàng hy vọng được chàng quan tâm song không muốn lừa dối chàng...
Thiên Kỳ đã trở lại với khuôn mặt bình thản, chàng nói:
- Đã đến đây có nghĩa là khách, tại hạ phải xuống nghênh tiếp họ!
Nhưng Phụng Linh cũng bước lên giọng bức thiết:
- Tôi cùng đi với công tử!
Thiên Kỳ lạnh nhạt:
- Mai cô nương, mọi chuyện nhất thiết phải tự chủ!
Tuy rằng sự lạnh nhạt của chàng cũng làm cho sự ấm áp trong lòng nàng có tan đi ít nhiều song thời gian không cho phép nàng lưỡng lự, vội vàng nói:
- Đồng công tử có biết vì sao khi mà Nhật Nguyệt Bang khống chế toàn cục của võ lâm, Tiêu Hán Môn vẫn đường hoàng tự tại không?
Lòng Đồng Thiên Kỳ hơi tò mò song ngoài mặt vẫn thản nhiên; cười hỏi:
- Phải chăng Tiêu Hán Môn có một loại võ công bàng môn tả đạo khó có thể đối phó?
Sự bình thản của chàng trai làm cho Phụng Linh thất vọng, nhưng thời gian đã quá cấp bách không cho phép Phụng Linh chần chừ, nàng vội vã:
- Không phải là mọi người trong Tiêu Hán Môn đều cao siêu quái dị mà chỉ có Thác Nhật Sầu Cố Phong. Đồng công tử, nếu như xảy ra huyết chiến, tiện nữ tha thiết yêu cầu công tử kết thúc chiến sự trước khi ánh mặt trời chiếu xuống cửa động!
Đồng Thiên Kỳ hơi lấy làm lạ hỏi:
- Có phải diệu này có liên quan đến hai chữ "thác nhật" (mặt trời bày ra)?
Chàng ngừng một lúc rồi tiếp:
- Trong phạm vi có thể được, tại hạ sẽ làm hết sức mình để cô nương khỏi thất vọng!
Chữ "vọng" vừa dứt chàng đã như một làn khói trắng biến mất ở cửa động.
Phụng Linh nhìn theo bóng chàng vừa biến mất ngoài cửa động, nàng như lạc loài giữa thâm xứ mênh mang, đôi môi mấp máy tự nói khẽ:
- Trong ước mơ của một thiếu nữ, ta chưa hề hình dung có một chàng trai như thế làm sao ta có thể chiếm được một vị trí trong chàng khi mà lòng chàng đã không còn chỗ cho bất kỳ một ai?
Nàng ủ rũ tấm kiều thân, phóng đôi mắt buồn qua làn nước mắt nhìn ra cửa động, trông nàng cũng đủ thể hiện hết tâm sự của một khúc thiên cổ tình hoài!
Phía dưới, trông thấy một chàng trai trẻ nhẹ nhàng hạ xuống bằng một thân pháp huyền ảo như đến từ cõi u linh, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Phong bỗng khắc sâu nét kinh ngạc dị kỳ, nhưng hai lão già hai bên thì cười lên những tiếng tàn khốc ghê rợn!
Thiến Kỳ quét ánh mắt sắc như dao về phía đối phương và dừng lại ở ba lão già trên tảng đá, chàng lạnh lùng:
- Nếu như tại hạ đoán không lầm thì ba vị đây là phụ tử và cũng là những nhân vật thống lãnh Tiêu Hán Môn?
Đôi mắt chim ưng của Cổ Văn quắc lên, gằn giọng:
.
- Ngươi đoán đúng song điều đó chẳng quan trọng gì cả, giả sử còn thời gian thì ngươi cố gắng nghĩ về những khoái lạc trong quá khứ để giảm bớt sự ân hận sau khi chết!
Vừa nghe hai chữ quá khứ, khuôn mặt Thiên Kỳ trầm hẳn xuống, chàng hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
- Bằng hữu! nếu chưa muốn đến Diêm La điện thì đừng bao giờ trước mặt Đồng mỗ nhắc đến hai chữ "quá khứ”.
Cổ Văn cười phá lên cuồng ngạo:
- Như vậy ta đã đụng vào cấm kỵ của ngươi ư? tiểu tử, ta đoán chắc rằng ngươi xuất đạo chưa lâu, nếu không ngươi chắc chắn sẽ hiểu rằng muốn người khác không đụng vào chỗ cấm kỵ của mình thì phải dựa vào thanh kiếm của mình!
Đồng Thiên Kỳ hhẽ nhướng mày, như một bóng ma chàng đã tiến đến trước mặt ba lão cách chừng năm trượng, không ai nhìn thấy rõ chàng dùng thân pháp gì để vượt qua cự ly gần mười trượng ấy.
Cổ Phong nhíu mày, khuôn mặt càng trở nên trầm trọng. Đồng Thiên Kỳ càng trở nên bí hiểm, chàng nói giọng lạnh băng:
- Bằng hữu! ta sẽ dựa vào máu của ngươi để lập nên điều cấm kỵ cho bản thân mình?
Cổ Vũ mở tròn mắt, đột nhiên tay phải lão khoa lên một vòng, cười nhạt:
- Tiểu tử, ngươi ngông cuồng đến mức phải ngạc nhiên, song Tiêu Hán Môn không thể tha cho những kẻ không biết trời cao đất rộng!
Theo cái khoa tay của Cổ Vũ, xung quanh Thiên Kỳ vang lên những thanh âm khe khẽ, tuy rất nhỏ nhưng không thể thoát khỏi đôi tai minh mẫn của chàng. Đồng Thiên Kỳ vẫn bình tĩnh nói:
- Bằng hữu, bây giờ ngươi có thể yên tâm mà xuống, có thể nói rằng ngươi được cứu kịp thời cũng nên.
Cổ Văn đã lấy lại được phong độ cũ, cười lạnh một tiếng nói:
- Lão phu hy vọng ngươi biết thức thời hơn, Tiêu Hán Môn chưa từng tha cho bất cứ ai mạo phạm.
Dứt lời như một cánh diều, người lão bay từ tảng dá xuống. Lúc này, ánh mặt trời đã chiếu xuống cách phân núi chừng năm mươi trượng. Đồng Thiên Kỳ lạnh lẽo nhìn Cổ Phong nói:
- Tôn giá có thể động thủ!
- Tiểu tử, ngươi có hối hận về điều này không?
- Tôn Giá cứ động thủ tất hiệu!
Lúc này bỗng nhiên từ phía sau tảng đá một giọng sắc nhọn vang lên:
- Tiểu tử! Nhị Môn Chủ của chúng ta thân phận quá cao không thể động thủ cùng với loại nhóc con cuồng ngạo như ngươi, Nhị Môn Chủ xin hãy nhường bước để cho Đoạn Hồn Thủ Lôi Tam Liên này cho nó một bài học!
Cổ Văn sở đi còn trù trừ vì thực chất nhãn quang của lão khá cao, tuy chưa biết hư thực thế nào song lão cũng biết chàng thanh niên này có võ học khó lường, để cho thủ hạ thử sức trước có lẽ đó là điều hay. Vì vậy, lão bước sang bên ba bước nhường lối cho Lôi Tam Liên.
Đó là một lão già chừng sáu mươi tuổi, cao không đầy năm xích, mặt quắt tai rươi, hình dung vô cùng quái dị.
Cổ Văn quay về lão nói:
- Lôi Điện Chủ xin hãy hạ thủ. dung tình ta muốn đem nó về cho Kim Lệnh công tử phát lạc!
Lội Tam Liên cưới đắc ý:
- Nhị Môn chủ xin hãy yên lòng, lão phu hiểu phải đối xử với nó như thế nào.
Lão quay về phía Thiên Kỳ đưa ngang song quyền thủ thế, lạnh lùng nói - Tiểu tử, ngươi muốn ai xuất thủ trước?.
Thiên Kỳ lấc đầu nói:
- Bằng hữu, ai trong đời cũng đều quí sinh mệnh của mình, tại hạ tin rằng tôn giá cũng không ngoại lệ!
Đoạn Hồn Thủ cười lạnh:
- Đừng phí lời nữa! nếu. đã biết quí sinh mệnh thì người đã không đến Thiên Đài Sơn! nói mau đi, ai xuất thủ trước!
Trên huyệt Mi tâm của chàng trai, nốt ruồi lại đỏ thắm lên như máu, chàng cười lạnh lẽo:
- Bằng hữu; ngươi sẽ hối hận, xuất thủ đi!
Chàng nói xong, khuôn mặt càng trở nên bình tĩnh và lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Lôi Tam Liên như cảm thấy không khí trong ngực không đủ dùng, gã hít mạnh một hơi thật sâu tập trung chân khí vào đôi tay từ từ đưa lên, trầm giọng:
- Tiểu tử, đỡ này?
Song chưởng của lão phóng ra như chớp giật, vừa nhanh vừa mạnh, tả chưởng thì tấn công vào đầu mặt, hữu chưởng thì tấn công vào bụng dưới, cự ly tuy gần hai trượng song vừa chớp mắt, chưởng phong đã đến nơi. Đồng Thiên Kỳ không né tránh, thân người chàng hơi nghiêng về một bên rồi đột nhiên vút lên cao như một cây pháo thăng thiên. Chưởng phong của Đoạn Hồn Thủ đánh vào khoảng không, lão hoang mang vì mất điểm trớ lực và không thấy địch thủ, trong khoảnh khắc ấy Đồng Thiên Kỳ đã bám sát sau lưng lão chừng năm thước, sự việc xảy ra thật bất ngờ cho lão, tuy là một người lịch thiệp giang hồ, xông pha trăm trận nhưng trong tình huống quá đột ngột này, lão không biết phải ứng xử thế nào.
Chợt nghe Cổ Phong quát lên:
- Qua trái, bước!
Như một chiếc máy lão vụt người qua bên trái nhanh như một mũi tên, nhưng đột nhiên bên tai lão lại vang lên giọng nói như của quỉ vô thường:
- Bằng hữu, muộn lắm rồi!
Tiếng "rồi" vừa dứt thì một tiếng rú hãi hùng vang lên, cả thân người Lôi Tam Liên đổ rầm xuống đất và trong một thoáng hoa mắt người ta chỉ thấy đứng bên cạnh xác lão là Thiên Kỳ vẫn lạnh lùng như muôn thưở...
Không ai nhìn thấy Đồng Thiên Kỳ ra tay như thế nào, như một cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rồi. Đồng Thiên Kỳ lại quét tia mắt về phía Cổ Văn, bình thản nói:
- Bằng hữu, bây giờ đến lượt các hạ!
Cổ Văn không tự chủ được, thối lui liên tục mấy bước buột miệng:
- Ngươi là môn hạ của ai?
- Điều đó không quan trọng, ta nghĩ rằng điều quan trọng nhất của con người là sinh mệnh, ngươi đang đứng ở bước đường sinh tử, mọi chuyện khác không đáng để chúng ta bàn cãi.
Nói xong chàng dừng lại phía trước mặt Cổ Văn chừng ba thước.
Bỗng nghe giọng nói âm trầm của Thác Nhật Sầu Cổ Phong vang lên:
- Tiểu tử, ngươi cảm thấy rằng đã làm chủ được cục diện hôm hay sao?
Đồng Thiên Kỳ cười nhạt quay đầu về phía chân núi... đây thật là cơ hội ngàn vàng của những cao thủ đang đối diện, ánh mắt Cổ Văn lóe lên những tia độc ác song chưởng của lão vung lên đột ngột chụp về phía Thiên Kỳ như chớp giật, chưởng đã xuất lão mới quát:
- Tiểu tử chết này!
Âm thanh vừa dứt thì kình lực. vũ bão của chưởng phong đã đến cách Thiên Kỳ chừng ba tấc! thế nhưng... Mi tâm huyệt của chàng trai hiện lên một nốt đỏ thắm tự bao giờ, thân hình chàng như một làn khói u linh bắn vụt ra khỏi tầm chưởng phong chừng năm thước với một tốc độ mà không ai có thể tưởng tượng Kình phong còn quét ngang lưng chàng, Cổ Văn tuy không đánh trúng đối phương, song là một tôn sư võ học lão biết tận dụng thời cơ là phải chiếm lấy tiên cơ nên lão không bỏ qua cơ hội truy quét. Lão lại quát lên mặt tiếng, song chưởng vừa phân liền hợp lài dụng chiêu “Song hoàn đoạt nguyệt" chụp xuống đỉnh đầu của Thiên Kỳ, lúc này thực chất hai chân của Thiên Kỳ chỉ vừa chạm đất mà thôi. Nhưng bằng một thân pháp quái dị, chàng thoát ra khỏi vòng chưởng phong chừng một trượng, rồi cười lên lạnh băng:
- Bằng hữu, cơ hội tốt nhất của ngươi đã qua rồi!
Cổ Văn không hổ danh là tôn sư của một môn phái, thân pháp của lão nhanh vô cùng. Thiên Kỳ vừa động thân lão đã bay vút người tới như bóng với hình trong một chớp mắt từ trên không lão đã xuất thủ bảy chưởng. Trong vùng chưởng ảnh mù mịt đá chạy cát bay, trong phạm vi ba trượng người ta không thề thấy rõ hai cao thủ đang giao chiến, uy mãnh của chưởng phong còn làm bật tung cây cỏ dưới đất trông thật kinh hồn tán đởm Thế nhưng lần này Thiên Kỳ vẫn không tiếp chưởng, bằng một thân pháp như quỉ ảnh chàng đã lạng người vượt ra ngoài vòng khống chế của chưởng phong dày đặc như một mạng lưới. Chàng cười nhẹ nói:
- Cổ bằng hữu, ta đã nói rồi, cơ hội của ngươi không còn nữa, sở dĩ ta để cho ngươi sống đến bây giờ bởi vì còn một điều chưa nói hết.
Trong khi chàng nói thì Cố Văn đã đáp xuống trên mặt đất. Thiên Kỳ cũng chưa thu lại thế thủ.
Lúc này, ở ngoài vòng cương tỏa của Tiêu Hán Môn, khuôn mặt của Mai Phụng Linh đã chảy nhễ nhại mồ hôi, vì quá lo lắng, đôi gót sen không biết tự bao giờ cứ lần từng bước về phia vòng vây của đối phương..... Thác Nhật Sầu Cố Phong đã biểu hiện rất căng thẳng, lão vẫn chưa phát hiện Mai Phụng Linh đang ở ngoài vòng vây. Lúc này Đồng Thiên Kỳ lại ngạo nghễ nói:
- Cổ chưởng môn, khi mặt trời còn chưa chiếu đến nơi này ta quyết chưa hạ thủ người, thế nhưng... có lẽ ta sẽ tiễn hai vị quí tử này đi trước.
Giả sử chưa thấy chàng động thủ có lẽ ai cũng sẽ cho nhưng lời kia là của người mất trí! Trong khi chàng nói thì Cổ Văn vẫn tiếp tục tấn công đến ba lần, nhưng chung qui vẫn chỉ hoài công dù chưởng phong càng lúc càng dày càng vũ bão.
Cổ Phong là một dại tôn sư, tất nhiên lão nhìn thấy lực lượng không cân bằng ở hiện trường, đôi mắt diều của lão chuyển động mấy lần rồi gằn giọng:
- Tiểu tử, lão phu quyết không để ngươi thất vọng. Cổ Vũ! ngươi xuống ngay đi!
Cổ Vũ vốn là người cực nóng nảy và tàn bạo, nảy giờ nhìn thấy đại ca của lão liên tục tấn công mà không thủ thắng được lão đã cảm thấy ngứa ngáy lắm rồi, nên vừa nghe phụ thân hạ lệnh lão liền quát lên:
- Tiểu tử, lão phu lãnh giáo ngươi mấy chiêu Dứt lời lão tung vút người lên không trung, người lão vừa đến thì chiêu thức cũng vừa xuất ra như sấm sét. Từ trên ao, khi chân còn chưa chấm đất, lão đã liên tục giáng xuống mười hai chưởng!
Đồng thời với sự giáng xuống của lão Cổ Vũ từ bên ngoài vòng vây vang lên tiếng thét lanh lãnh của thiếu nữ:
- Lấy nhiều để thắng ít là hiệp nghĩa của Tiêu Hán Môn đó chăng?
Tiếng nói vừa dứt thì hình bóng kiều đã phi thân xuống vòng vây. Thân pháp của nàng nhanh vô cùng song vì ở quá xa so với Cố vũ nên không đồng thời với Cổ Vũ để lọt vào vòng chiến!
Cổ Phong khi phát hiện Phụng Linh lọt vào vòng vây, liền quát lớn:
- Bắt con tiện tỳ cho ta phát lạc!
Hiệu lệnh vừa dứt thì nhanh như chớp đã có mười mấy hán tử xuất hiện cầm đại đao cản lối của nàng vào vòng chiến. Phụng Linh lúc này đang lo cho sự an nguy cua Đồng Thiên Kỳ nên sinh lòng hiếu sát, cùng trong một tiếng quát nàng xuất chiêu "Phụng Dực Phi Sương quét về bốn phía, người ta chỉ nghe ba tiếng rú thảm khốc vang lên!
Cổ Phong sở dĩ muốn bắt Phục Linh chỉ để phân tám Thiên Kỳ. Nhưng lão không thể ngờ rằng cô gái người đồn đại là mất hết công lực lại có võ công lợi hại như vậy.
Lúc cấp bách lão buột miệng:
- Lui ra, để ta bất ả!
Dứt lời thì lão giao vút đến như chớp mắt.
Phía bên kia, được Cổ Vũ trợ lực, Cổ Văn vững tâm thêm mấy phần, liền liên tục xuất chưởng, thế công càng lúc càng mạnh càng nhanh. Đôi mất lạnh lùng của Thiên Kỳ chợt lóe lên ánh tàn khốc, chàng lạnh lùng:
- Giờ chết của hai vị đã điểm!
Dứt lời, tả chưởng của chàng khoa lên hai vòng nhẹ nhàng, song chường của huynh đệ họ Cổ bị đánh dạt ra bốn phía. Cổ Văn và Cổ Vũ chấn động toàn thân song nhanh chóng hợp chưởng hai người lại, cùng xuất ra một chiêu trí mạng, chưởng phong dày kín, uy lực như chớp giật:
Giữa lúc mà một đằng là Cổ Phong muốn bắt giữ Phụng Linh. Một mặt là huynh đệ họ Cổ hợp sức đánh một đòn trí mạng, vậy mà thật ngoài tưởng tượng của mọi người, thân pháp như hoan ảnh của chàng trai vẫn chập chờn giữa vòng chưởng phong, chưa xuất chiêu, cũng không né tránh song chưởng phong của đối phương vẫn không làm gì được chàng trai cả chỉ có điều trên mi tâm huyệt, nốt son đã đỏ lên như máu?
Ánh mắt của chàng trai quét lên khuôn mặt của hai lão họ Cổ trông lạnh đến ghê người. Chàng cũng chỉ nhìn mà chưa có biểu hiện gì cả.. Giữa lúc mà song chường của huynh đệ họ Cổ tương cận thân ảnh của Thiên Kỳ, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên:
- Long hiện Thiên Ngoại! (Rồng hiện ngoài trời).
Không chỉ có huynh đệ họ Cổ mà toàn bộ đồng môn của Tiêu Hán Môn không ai thấy rõ song chưởng của Thiên Kỳ đang buông thỏng không biết bằng cách nào đã đưa lên... Giữa lúc toàn trường đang nghe một tiếng "Ngoại" vừa dứt thì cũng kịp lúc nghe thêm hai tiếng rú thảm khốc vang lên, âm vang của hai tiếng rú còn vang vọng mãi đến những vách núi xa xa nghe như tiếng quỉ rú kinh hồn... - Cổ Phong đang lao vụt người về phía Phụng Linh, chợt lão dừng lại nửa đường hai tiếng rú xuyên vào tai lão, lão cảm thấy tê cứng người vì không ai hiểu con bằng cha mẹ, lão đã biết điều gì xảy rạ.:
Quần hùng bốn phía cũng nhìn như dại vào hiện trường, không ai hiểu rõ hay thấy rõ chàng thanh niên kỳ bí kia xuất thủ như thế nào...
Thiên Kỳ vẫn đứng nguyên bình thản như không có gì xảy ra cả, hai bên trái phải của chàng chừng ba thước là thi thể của hai huynh đệ họ Cổ nằm ngửa người trợn ngược đôi mắt trắng dã vẫn còn bàng hoàng vì vẫn chưa hiểu hết những gì xảy ra. Trên ngực hai lão in hình chưởng ấn mà ở giữa là hình con rồng ổ đỏ như máu...
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng bình thản của Đồng Thiên Kỳ, Mai Phục Linh như không dám tin vào mắt mình nữa, làng như tự nghi vấn với mình:
- Những người này chính là tay chàng giết sao? Tại sao với hai sinh mạng con người chết trong tay chàng mà không làm nét mặt hàng đôi chút thay đổi!
Cổ Phong từ từ quay lại, trong lòng một đại tôn sư võ học đã chuẩn bị những điều bất hạnh lớn sẽ đến... thế nhưng khi nhìn thấy hai thi thể nằm trên mặt đất, lòng lão cũng nhói đau như cắt, trên gương mặt hằn sâu vết tháng năm hiện lên nỗi đớn đau cùng cực...
Vừa giận dữ vừa căm thù, vừa đớn đau vừa kích động, lão họ Cổ bất giác tiến lên trước mấy bước nghiến chặt hai hàm răng:
- Tiêu tử! ngươi phải hối hận!
Thiên Kỳ quét dôi mắt bình thản nhìn hai tử thi rồi từ từ đưa mắt nhìn lên mái tóc đã mỏi mòn tháng năm của Cổ Phong, lạnh nhạt:
- Đồng mỗ tin rằng người hối hận trước tiên phải là các hạ!
Cổ Phong rít lên:
- Xem ai là người hối hận?.. Thanh âm vừa dứt, lão đã bất ngơ xuất chiêu chụp tới trước Thiên Kỳ chiêu thức cực nhanh song lão lại dùng một chiêu quá sức phổ thông:
"Thôi Song vọng Nguyệt".
Tuy vậy uy lực của chưởng phong thật ghê người, chưởng chưa đến mà áp lực đã khiến người khác cảm thấy nghẹt thở. Trên khuôn mặt của Thiên Kỳ lần đầu tiên hiện vẻ tập trung chàng vung tả chưởng lên đê chống đỡ. Không hổ là cao nhân và kỳ hiệp ở đời, chưởng phong của hai bên làm rung chuyển cả núi rừng, cát đá tung bay mù mịt, những tiếng rào rạc vang xa cả mười mấy.trượng, những chiếc lá bất hạnh rơi lả tả như mưa..... Song chưởng giao chạm nổ làm trời đất rung chuyển, Thiên Kỳ thoáng chau mày, chàng hơi kinh ngạc về nội lực của đối phương. Cổ Phong thì lại chấn động cả toàn thân, thoái lụt đến ba bộ, hình như lão vừa nghĩ ra điều gì, khuôn mặt chợt thay đổi, lão phóng mắt nhìn qua thi thể của hai lão con trai. Ánh mắt lão dừng lại nơi vết ấn bàng long, thốt nhiên tảo giật bắn mình thối lui thêm hai trượng, buột miệng:
- Tiềm Long Chưởng!
Bốn phía, người của Tiêu Hán Môn đều kêu lên kinh ngạc, những âm thanh bàn tán cứ rào rào mãi không dứt. Trên khuôn mặt mê hồn của Phụng Linh hiện lên vẻ rạng rỡ trông càng làm dung nhan của nàng càng kiều diễm...
Thiên Kỳ cười nhạt nhắc lại lời hứa:
- Ánh mặt trời dã chiếu qua đây rồi, ngươi hãy chuẩn bị đi Cổ Phong hít vào một hơi thật dài sung mãn, gằn giọng:
- Lão phu nhắc lại ngươi sẽ hối hận!
Dứt lời lão rút phắt từ trong người ra một vũ khí hình như quả cầu bằng đồng, nhưng mặt lại có hình lăng diện nhiều mặt. Điều đặc biệt là quả cầu này sáng loáng, có thể soi hình như tấm kính vậy.
Lúc này ánh mặt trời đã cách chỗ họ đứng không quá mười trượng.