Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 3
T
heresa mặc bộ váy đầm lưng xẻ lưng màu đỏ đậm. Cặp mông đầy đặn của cô thật hấp dẫn.
Trông cô thon thả hơn nhiều do với hồi còn trẻ.
Thật là một ngày tuyệt vời! Theresa Hagen thể hiện rõ điều này trên nét mặt. Không có vẻ giả tạo nào hết. Họ đang ăn diện để chuẩn bị cho bữa tối. Vì trận mưa to (thực ra là mối bất hòa sâu sắc giữa Bud Payton và Jimmy Shea), Tổng thống và phu nhân phải cắt ngắn chuyến du lịch và quay trở về Washington. Tom nói:
- Anh xin lỗi.
Một ngày của hắn thực sự không có lúc nào rảnh rang - sau một thông tin tốt lành, rồi cả ngày lăn lộn với công việc.
Theresa nói:
- Không cần đâu. Em nói thật đấy.
Tom cúi người và hôn lên gáy vợ mình:
- Thế thì hay rồi.
- Đừng làm vậy.
- Nhưng anh không chịu được. Anh không chịu nổi nữa.
Theresa mặc bộ váy đầm lưng xẻ lưng màu đỏ đậm. Cặp mông đầy đặn của cô thật hấp dẫn. Trông cô thon thả hơn nhiều do với hồi còn trẻ. Chỉ cần liếc nhìn là có thể thấy được cơ thể giơ xương của người phụ nữ này. Nhưng cặp mông của cô vẫn cực kỳ quyến rũ với những đường cong gợi cảm. Cô ngượng ngùng. Còn gì hấp dẫn hơn người phụ nữa da bánh mật, đang thẹn thùng ở độ tuổi bốn mươi. Sự ngượng ngùng khiến Tom nhớ lại cô nữ sinh mọt sách thủa nào đủ thông minh để nhìn thấu lòng người khác, đủ xinh đẹp để sử dụng như một thứ vũ khí sắc bén
Dòng đời xô đẩy và những biến cố đã mang cô đến với hắn, đến giờ cô vẫn say mê những lời đường mật và tình yêu tuyệt diệu.
Tom hỏi:
- Ngày hôm nay của em thế nào?
Họ cùng ở trong phòng khoảng nửa tiếng, chạy qua chạy lại để sửa soạn áo quần, miệng thốt ra những lời cằn nhằn quen thuộc.Sau lưng anh kìa. Em không biết. Cà phê không anh? Em xin lỗi. Kéo khóa hộ cho em.
Cô nói, kéo chiếc nơ và vuốt thẳng ve áo của Tom.
- Một câu chuyên dài.
- Kể cho anh nghe xem.
Đầu tiên có một trang trại nuôi khỉ, rộng ba dặm… Tiếng thang máy kêu lên. Tom nói:
- Đi đi kìa!
- Chúng ta có bắt buộc phải làm điều này không? Hắn cười nham nhở:
- Đây là lý do mà chúng ta đến đây đấy, búp bê ạ.
- Búp bê?
Tom nhún vai. Thì sao chứ? Búp bê. Một lời khen bình thường.
- Mau lên em.
Cô bước ra. Cánh cửa đóng lại. Tom đi xuống tầng dưới cùng.
Lối cầu thang rộng rãi, uốn cong quanh hành lang của khách sạn Fontainebleau, chẳng có mục đích nào khác ngoài việc này: Các quý bà sẽ ra thang máy trước. Sau đó quý ông sẽ đi xuống, chọn một chỗ ở hành lang, quan sát người phụ nữ của mình.
Khi Theresa ra khỏi thang máy, Tom ném cho tên mang hành lý một cái nhìn nhắc nhở. Và khi Tom quỳ dưới đất, tên này nhanh chóng dúi vào tay hắn một bó hoa. Thật đúng lúc. Tom nâng bó hoa lên và đưa tặng vợ mình. Mặc dù hắn ra vẻ lãng mạn, quý phái, nhưng không ai, thậm chí cả Theresa cũng không cười hay có phản ứng gì, chỉ như nhận một tờ báo chiều mà thôi. Cô hỏi:
- Anh gọi mẹ của những đứa trẻ là búp bê ư? Tom đứng dậy và ra dấu đi về phía phòng ăn:
- Đừng làm anh cụt hứng. Thôi nào, kể cho anh nghe về lũ khỉ, được chứ?
- Em rât tiếc. - Cô vuốt ve những bông hoa - Anh thật chu đáo. Bó hoa đẹp lắm.
Một tấm biển to cỡ biển hiệu quảng cáo được treo trong gian phòng với dòng chữ CHÀO MỪNG TỔNG THỐNG SHEA! Nhà Hagen là một trong số những người đầu tiên có mặt (tính đúng giờ có phần tiêu cực của hắn là học được từ Vito Corleone). Thứ làm Tom khó chịu nhất là rất nhiều kẻ có mặt ở đây ăn vận những bộ quần áo bình thường, không thích hợp với sự kiện trọng đại như vầy. Hắn lắc đầu ngán ngẩm. Ôi, Florida!
Tom và Theresa ngồi ở đằng sau hàng ghế chính, ít nhất để không phải nhìn thấy nhà Shea. Nhà Hagen tạo ra tiếng tăm trong giới nghị trường vì Tom có một nhiệm kỳ làm Dân biểu đại diện bang Nevada.
Khi họ định ngồi xuống, Tom chợt ghé miệng vào tai vợ và nói:
- Chúng mình đi thôi!
Mắt cô sáng bừng lên.
- Đi đâu vậy?
- Đâu cũng được, trừ nơi này. Một nơi nào đó đẹp đẽ, chỉ có anh và em. Họ tiếp tục đi ra phía cổng bên, bắt chiếc taxi đến quán Cua đá.
Trên đường đi, họ nói về lần cuối cùng điều này xảy ra: một đêm ở thành phố, không trẻ con, không phải cung phụng bất kỳ ai, không giới nghệ sĩ hay thành viên viện bảo tàng. Có lẽ đã bảy năm rồi, từ hồi họ còn ở New York.
Quán ăn đã kín chỗ, nhưng Tom, sau một hồi nói chuyện với chủ quán, cũng tìm được một góc yên tĩnh cho riêng mình. Gã bồi bàn ghi thực đơn và mang ra một lọ hoa hồng. Theresa nói:
- Anh muốn nghe em kể về ngày hôm nay à?
- Anh vừa định hỏi...
Theresa chớp mắt đầy tình tứ.
Cô có bữa sáng với một số người đang muốn mở Bảo tàng Mỹ thuật đương đại ở Miami, điều tương tự mà cô đã làm ở Las Vegas. Họ muốn tham khảo ý kiến của cô, dù chỉ là trên hình thức. Sau đó cô đến gặp nhà sưu tầm ở Palm Beach, một tên thừa kế lập dị, ít tiền đang muốn bán một số tác phẩm để gây quỹ cho trang trại nuôi khỉ. Cô cứu đoàn khỉ khỏi một sở thú bị phá sản và huấn luyện chúng trở thành những con khỉ giúp việc. Chính phủ cũng mua những con khỉ này, bao gồm cả NASA, cũng gửi một con lên quỹ đạo.
Tom nói:
- Hay là họ bắt buộc phải có một con. Theresa cười và cụng ly với chồng:
- Ai quan tâm chứ? Em chỉ cần danh tiếng.
- Chính xác như vậy.
Tom nói, mặc dù hăn không hiểu ý vợ mình là gì. Theresa nốc cạn ly rượu:
- Sau dó vào một buổi chiều em mua nột căn nhà.
- Em làm gì cơ?
- Đừng nhìn em như vậy. Em mua một căn nhà. Khá hời.
Theresa nói với chồng về giá tiền và gọi đó là món hời, nhưng đầu Tom thì đang ong ong. Thật không thể tin được Em mua một căn nhà nhà? Thậm chí còn không nói cho anh biết. Chúa ơi! Theresa, anh còn không biết rằng em đang muốn mua nhà. Môt căn nhà vào lúc này, để làm gì?
- Em đang định nói với anh về chuyện này. Lúc đầu em mới chỉ dự định, nhưng căn nhà này thực
sự…Ôi Tom ơi, rồi anh sẽ nhìn thấy nó. Nó là căn nhà gỗ, không xa nơi này lắm. Bên trong lớn hơn, nếu nhìn từ bên ngoài vào. Nó cách biển sáu dãy nhà, đằng sau là con kênh xanh xanh. Có bể bơi, vườn nho, mái lợp ngói, mái vòm, cửa bằng gỗ bách, thậm chí còn có một sàn gỗ hướng thẳng ra biển. Thật tuyệt vời! Một ngôi nhà cổ điển kiểu Forida. Khi lũ trẻ lớn lên, căn nhà như thế sẽ giúp gia đình mình xích lại gần nhau hơn. Đây sẽ là nơi dể gia đình ta sum vầy.
Frank, đứa con lớn, đang học năm đầu tại trường Luật ở Yale. Andrew là sinh viên Thần học ở Notre Dame.
- Không có đứa nào muốn sống xa nhà cả. Chúng vẫn đang học tại trường. Mấy bé gái vẫn còn là trẻ con.
- Rồi mấy thằng con của chúng ta cũng sẽ rời đi. Anh phải thừa nhận điều này. Chín và bốn tuổi cũng không phải là trẻ con nữa. Chúng cũng sẽ rời đi. Hãy nhìn Frank lớn nhanh như thế nào.
Đúng vậy, nhưng đó không phải là điều mà Tom định nói.
- Làm sao em có thể mua một căn nhà, thậm chí không có cả chữ ký của anh? Thực ra, đấy cũng không phải là điều đáng lưu tâm cho lắm. Thậm chí anh còn chưa từng nhìn thấy nó.
- Em có tiền riêng. Có những thứ em có thể mua và tự mình trả tiền.
Đây cũng không phải là điểm quan trọng. Điều quan trọng là càng nhiều tiền Tom và Theresa tiêu, thì càng nhiều dấu vết để lại. Tài khoản Theresa dùng để mua những bức tranh thực ra là của một tập đoàn hàng hải, Bermuda. Nhưng còn căn nhà này, ai biết được?
Tom nói:
- Nghệ thuật là một chuyện. Nhưng còn căn nhà... Theresa thú nhận:
- Đúng vậy, nó là chuyên khác. Nhưng đây chỉ là một vụ làm ăn thôi mà.
Hắn vui vì cưới được một phụ nữ thông minh, nhưng đôi lúc cũng có không ít phiền toái.
- Anh không thích Florida.
- Vô lý. Ai cũng thích Florida hết.
- Anh không thể sống ở căn nhà triệu đô này.
- Sau một thời gian, chúng ta sẽ kiếm lại được những gì đã bỏ ra thôi. Đây là phi vụ đáng để đầu
tư.
- Chúng ta phải đầu tư những chỗ khác.
- Nhưng gia đình anh ở đây, Tom. Đột nhiên, hắn hiểu ra:
- Đây có phải là kế hoạch của em và Sandra?
- Anh thông minh thật, luật sư ạ.
- Để anh nói điều này. Điều này là cần thiết. Sandra Corleone, vợ góa của Sonrty, sống ở Hollywood, Florida không xa đây lắm. Bà ta đã thành hôn với cựu cảnh sát trưởng ở New York, đang sở hữu chuỗi các cửa hàng rượu. Sandra và Theresa không phải họ hàng nhưng họ thân thiết còn hơn cả chị em ruột.
- Hai người lên kế hoạch bao lâu rồi?
Thế là thành công, Theresa cụng ly lần nữa.
- Chỉ cần nhìn thấy nó thôi, được không? Anh sẽ thích mê cho mà xem. Tom lắc đầu:
- Anh nghĩ không cần.
Tom có thể điều một số nhân viên kế toán giải quyết vụ này. Anh biết căn nhà này cần thiết với gia đình mình như thế nào. Một nơi ít ánh nắng. Cũng không nhất thiết hắn phải sống ở đây.
- Nếu em thích thì cứ tự quyết định đi.
- Em yêu anh, Tom!
- Nên thế, búp bê ạ!
Tên bồi bàn đến và rót rượu. Tom nói nửa đùa nửa thật:
- Cứ rót tiếp đi.
- Vậy còn ngày hôm nay của anh thế nào?
Họ nhìn vào mắt nhau. Lần đầu tiên, dưới ánh đèn này, Theresa nghĩ chồng mình sẽ nói thật mọi chuyện. Tom vẫn nhìn cô âu yếm. Sau rất nhiêu năm, sau tất cả những lời gian dối mà Tom đưa ra, cô vẫn muốn biết sự thật.
Tom cầm lấy ly rượu và nốc cạn. Thực sự thì Theresa muốn biết gì đây?
- Ơn Chúa, mọi chuyện đều tốt lành, em yêu ạ. Tên phá đám công việc làm ăn của anh đã xuất hiện, chỉ sau khi FBI vào cuộc. Những gì mà hắn biết có thể đẩy tất cả vào tù, tuy nhiên hắn sẽ không nói với bất kỳ ai trừ Michael, anh cũng không biết người này là ai, chỉ biết rằng, hắn ta âm mưu phá hoại một chiếc máy bay của tên bị giam giữ từ vài năm trước. Geraci cũng đã chết, hắn ta cũng đã hiểu ra được mọi chuyện trước anh. Phải tìm cách nào đó để tìm ra hắn ta rồi bịt đầu mối:
Chiều nay, như anh đã kể với em, anh có một vài chuyện cần phải giải quyết. Một luật sư cùng vali tài liệu của mình có thể moi được thông tin tốt hơn một trăm tên trang bị súng đạn đầy mình, và một lần nữa, anh cảm ơn em vì chiếc vali rất đẹp mà em tặng anh. Sau đó anh có một cuộc gặp ngắn với Tổng thống, nhưng anh không thể nói cho em biết đuợc. Cha của ngài Tổng thống truớc đây nằm trong mạng lưới của bọn anh, nhưng ông ta đã chết và con trai ông ta đang phản lại bọn anh, thật nực cười. Jimmy Shea đáng lẽ đã thua trong cuộc bầu cử nếu không có bọn anh. Bud Payton thì nhận lương từ một số đồng bọn của anh từ lâu lắm rồi, đến nỗi sau này khi lão nghỉ hưu, lão vẫn nhận được chút lợi lộc trong tài khoản hưu trí của mình. Lại một lần nữa, đấy là một thế giới lố bịch. Anh biết em tán thành với anh đó là lý do vì sao em luôn đam mê nghệ thuật. Sau đó, buổi đánh golf của Shea bị hoãn vì trời mưa, nhưng thay vì gặp anh, ông ta và Payton đi xem một trận boxing, nơi mà một võ sĩ người Cuba chiến đấu vì danh hiệu. Tuy nhiên nếu em muốn có tiền để mua ngôi nhà, đừng đặt cược cho hắn. Một vài tên đặc vụ nói với anh sẽ có một cuộc gặp gỡ trong chiếc Limo sau trận đấu. Anh đến nhà thi đấu đúng lúc nếu tên kẻ chiến thắng. Payton ghét cay ghét đắng Shea, nụ cười của lão méo xệch như một xác chết. Tất cả xảy ra trong một võ đài. Tên võ sĩ đứng đó, túm chặt lá cờ Mỹ nhỏ xíu. Khi ván đấu kết thúc, một đặc vụ kéo anh ra ngoài và nói buổi gặp gỡ bị hoãn.
Tom uống hết ly rượu rồi nắm lấy tay Theresa. Hắn dựa người vào bàn. Họ nhìn vào mắt nhau âu yếm.
Vậy nên anh quay trở về khách sạn. Đúng lúc đó, em và Sandra ra ngoài và tìm mua căn nhà, anh đã ra tay làm những chuyện còn tồi tệ hơn, không thể tha thứ được. Đây là nơi anh đến tối qua, khi anh nói với em rằng anh bị mất ngủ và cần đi dạo. Anh đã nói dối - không giống như Mike với chứng mất ngủ kinh niên và thường xuyên gặp ác mộng - anh vẫn ngon giấc, em biết đấy. Vậy mà em không hỏi anh đi đâu. Anh dậy, mặc quần áo rồi đi xuống ba tầng cầu thang, gõ cửa một căn phòng, nơi có người đang đợi anh.
Thực sự không có chuyện gì cả.
Nhưng mà anh không yêu bà ta. Bà ta. không gây hại gì tới em hoặc gia đình mình. Anh không thể lý giải được tại sao anh lại làm điều đấy, chỉ biết rằng đàn ông thường ham của lạ. Em ắt hẳn cũng biết về bà ta. Nó đã diễn ra nhiều năm rồi. Bà ta sống ở Las Vegas. Đấy là nơi anh thường xuyên đi công tác. Bà ta thích anh gọi bằng Búp bê.
Khi anh nghĩ về điều này, anh biết nó thật là kinh tởm. Anh không phải thằng ngu. Ở mỗi ngã rẽ cuộc đời, anh biết mình sẽ -phải trải qua những cung bậc cảm xúc mà anh chưa từng nếm trải trước đây. Anh hiểu nhưng anh không làm cách nào thoát ra được. Một người đàn ông có thể làm gì trong tình huống này?
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, gia đình bé nhỏ này cũng sẽ tan nát. Anh cũng tuyệt vọng, nhưng chỉ cần em không bao giờ biết về điều này, chỉ cần chúng ta không bao giờ nhắc tới nó, anh có thề chắc chắn rằng mình không cảm thấy quá tệ hại.
Anh không thấy gì bất thường cả. Chính vì vậy anh cảm thấy tồi tệ.
Anh lên kế hoạch giết rất nhiều tên và một ả điếm. Anh đứng ở căn phòng, nơi mà xác chết hãy còn ấm và bình tĩnh bàn công việc. Anh tự tay giết ba người. Lần đầu tiên, từ khi là một đứa trẻ mười một tuổi, lang thanh không nhà cửa, anh không thích nhắc lại điều này May mắn thay, Sonnỵ mang anh về. Hai vụ kia xảy ra vào năm ngoái, ngay trước trận đấu giữa Notre Dame và Syracuse mà anh và em cùng Andrew xem. Một tên trong số chúng, anh dùng chiếc thắt lưng mà anh đang đeo bây giờ. Tên còn lại kẻ bị bắn vào đầu là Louie Russo, tên cầm đầu băng nhóm ở Chicago, một kẻ bệnh hoạn. Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có những tên như vậy. Anh chắc chắn với em đây chỉ là một vụ tự vệ mà thôi. Cả ba lần, dù giết hay bị giêt, đều là anh trực tiếp ra tay.
Anh không bị ám ảnh bởi những điều này.
Không ai nghi ngờ anh về bất kỳ điều gì - không một ai, ngoại trừ em.
Và em phải biết rằng, em yêu ạ, anh không chỉ là luật sư và anh em với nhà Michael, anh còn là cô vấn, và gần đây trở thành phó tướng dưới trướng Bố già.
Nhưng anh không thể nào chính thống kiểu như em được, em yêu ạ. Anh không phải là người Sicily, người Ý thì càng không.
Em biết tất cả điều này, em nên biết sau vụ Trân Châu cảng, khi bố mẹ em bị đẩy vào tù như rất nhiều người nhập cư Italia khác, em nghĩ làm cách nào mà họ có thể thoát ra nhanh như vậy? Khi em họ của em gặp khó khăn, em không băn khoăn rằng, tại sao một giáo viên thể dục, chưa từng đặt chân đến Rhode Island lại có thể thuyên chuyển dễ dàng thành một người kinh doanh máy bán hàng tự động ở đấy?
Bao nhiêu lần, em muốn mua một bức tranh và nhận một phong bì đầy tiền từ anh mà không thắc mắc điều gì? Em là một phụ nữ thông minh, Theresa ạ. Anh sẽ không bao giờ hỏi em ước lượng xem chúng ta đã rửa bao nhiêu tiền bẩn, chưa kể đến số lượng thuê'gian lận từ việc mua tranh mà em tiếp tay. Anh biết, em có thể tính nhẩm ra trong đầu.
Em biêt mọi chuyện, em liên tục hỏi anh những câu mà anh không thể nói thẳng ra được. Ánh nhìn của họ bị cắt ngang khi hai đĩa cua đá được mang ra.
Theresa nói, hơi nhói đau trong tim:
- Vậy thì... anh không còn gì để nói nữa à?
- À, em biết đấy, cũng không còn gì nhiều để kể nữa. Một ngày dù sao cũng chỉ là một ngày. Ồ, nhìn đống thức ăn này! Em chưa bao giờ ăn thứ này cả.
Theresa phá tan bầu không khí im lặng như nhiều lần trước đây.
- Hãy gọi Sandra, cá với em rằng bà ta sẽ giúp. Thersa cười theo cách mà cô nghĩ là nham hiểm nhất.
- Em gọi rồi. Chị ấy và Stan đang trên đường tới đây.
Theresa có một trái tim nhân hậu, Tom nghĩ. Tuy nhiên nó cũng rất mỏng manh.