Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ó là lần đầu tiên Dương Tử Minh nhìn thấy Nguyệt Lượng của hắn.
Hắn mang tâm tư ti tiện bí mật đứng bên cửa sổ chằm chằm nhìn lén nhất cử nhất động của cô gái trong phòng nghỉ. Thiếu nữ mặc áσ lót màu lam nhạt có viền ren. Bầu ngực trắng nõn tròn trịa theo động tác của thiếu nữ mà khẽ run run đong đưa. Thiếu nữ ngẩng đầu lên uống nước, có lẽ bởi vì quá vội vã, vài giọt nước chảy ra ngoài, theo da thịt non mịn ngọc ngà của cô từ từ chảy vào khe rãnh mê người giữa hai khối tròn trịa.
Nắp bình rơi xuống nền nhà, cô đưa lưng về phía hắn, cúi eo nhỏ xuống định nhặt lên.
Hắn nghĩ, nếu chính mình ôm lấy vòng eo thon thả, bóp chặt cặp mông cong vểnh đó rồi tiến vào từ phía sau, có phải hay không thật con mẹ nó sướng?
Dương Tử Minh bị ý nghĩ biếи ŧɦái của chính mình dọa sợ tới mức lui về phía sau. Hắn đụng phải cây cột, phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Thiếu nữ có lẽ nghe được âm thanh, nhìn ra bên ngoài. Dương Tử Minh bước chân hoảng loạn vội vàng bỏ đi.
Đêm hôm đó, Dương Tử Minh mơ thấy cô. Ánh trăng chiếu vào trên người thiếu nữ càng làm cho làn da trở nên trắng như tuyết. Cô nằm trên người hắn, đôi tay ngọc thon dài bao lấy nơi đang sưng to lên của hắn. Thanh âm mềm mại như lông vũ của thiếu nữ vờn quanh bên tai hắn. Cô hỏi hắn, có muốn cô hay không.
Thiếu nữ cả người trần trụi, tay cầm lấy thứ nóng bỏng của hắn, đem nhét vào cơ thể của chính mình. Vừa mới bắt đầu cô còn di chuyển với biên độ nhỏ, sau đó dường như không thỏa mãn, cô rút ra, đưa lưng về phía hắn quỳ bò. Cô quay đầu lại, nhìn hắn với đôi mắt rõ ràng trắng đen đang tràn ngập du͙ƈ vọиɠ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Tử Minh, anh xem em có giống Nguyệt Lượng* đêm nay không, anh muốn có được Nguyệt Lượng hay không?”
*Nguyệt Lượng: Ánh trăng. Mình để luôn là Nguyệt Lượng vì là biệt danh của nữ chính. Dịch ra ánh trăng nghe cứ kì kì.
Dương Tử Minh bị đũng quần ướŧ áŧ làm cho bừng tỉnh, hồi tưởng thiếu nữ bộ dáng câu hồn trong mộng, hắn giương mắt nhìn nhìn trăng tròn đêm nay.
Sau đó, hắn luôn cố tình đi Tây Lâu kiểm tra, hy vọng lại sẽ có một trận gió đem rèm cửa thổi bay, Nguyệt Lượng động lòng người như vậy, chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Hắn luôn thường xuyên thấy nhiều nam sinh khác ở cổng trường chờ cô tan học. Hắn có khi sẽ tưởng tượng, có phải kẻ khác cũng đã thấy qua cơ thể trần trụi của cô rồi không?
Hắn muốn đến gần cô, nói cho cô biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, hắn cái gì cũng đều nguyện ý làm.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy, bởi vì hắn biết, cô là Cố Mãn Nguyệt, cô không cần liếm cẩu.
Hắn không thể để cho cô biết, chính mình thích cô nhiều đến bao nhiêu.
Hắn muốn bất động thanh sắc mà có được Nguyệt Lượng.
Sau khi khải giảng cao tam, chủ nhiệm lớp gọi hắn vào văn phòng, giới thiệu với hắn những học sinh chuyển đến từ Tây lâu.
Hắn thấy Cố Mãn Nguyệt đưa tay về phía hắn, đôi tay kia đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của hắn.
Lòng bàn tay hắn hơi hơi đổ mồ hôi, cầm lấy tay của cô. Cảm xúc mềm mại thật giống y như trong giấc mộng của hắn.
Dương Tử Minh thầm nghĩ, hắn đã cách Nguyệt Lượng ngày càng gần rồi.
Cố Mãn Nguyệt chạy đến mấy cửa hàng bán đồ trang trí, cô chưa bao giờ dùng bình giữ nhiệt, đối với các loại đồ đựng nước không hiểu rõ lắm. Cô tùy ý chọn một cái đắt nhất, kiểu dáng cũng phổ biến nhất đưa Dương Tử Minh.
Hôm sau, nhân lúc Dương Tử Minh đi văn phòng lấy bài tập, cô lặng lẽ đem bình nước để vào ngăn bàn hắn.
Tiết học sắp bắt đầu, Dương Tử Minh lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra, tay đụng phải một hộp giấy cứng, trong lòng hắn nghi hoặc, tiện tay lấy ra. Hắn tưởng lại có nữ sinh đưa quà tặng, cũng không nhìn kỹ nội dung trên hộp giấy, liền đi đến thùng rác bên ngoài ban công. Khi đứng dậy, một mảnh giấy màu vàng dán trên hộp theo động tác của hắn rơi xuống mặt đất.
Dương Tử Minh rũ mắt nhìn xuống, trên giấy là chữ viết hắn mà hắn rất quen thuộc. Ở nhà, hắn luôn bắt chước nét chữ của cô, tự viết ra những lời ngọt ngào. Hắn ảo tưởng rằng đây là những lời âu yếm mà Cố Mãn Nguyệt đang nói với chính mình.
Hắn khom lưng đem mảnh giấy viết “Xin lỗi” trên sàn nhà nhặt lên, nắm chặt trong tay, ngón cái khẽ vuốt ve qua lại chữ viết trên giấy.
Trầm tư một lát, hắn đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Mãn Nguyệt đang cùng Tần Giai Oánh vui cười đùa giỡn, trong con mắt tràn đầy tình yêu cùng với cả du͙ƈ vọиɠ quay cuồng ngập trời.
Cố Mãn Nguyệt và Tần Giai Oánh đi siêu thị mua hai que kem để giải cơn khát, vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy trong phòng học vang lên tiếng di chuyển bàn ghế rất lớn.
Tần Giai Oánh bắt lấy Hà Liễu đang ngồi phía trước, hỏi: “Làm gì vậy? Mọi người dọn sách vở làm gì? Trường học sắp đóng cửa sao?”
Hà Liễu là người duy nhất trong lớp chọn không bài xích bọn cô. Cô ấy thậm chí còn thích làm bạn cùng Tần Giai Oánh. Bởi vì chỉ cần Tần Giai Oánh còn ở trong lớp, cô liền không phải làm người đội sổ.
Hà Liễu trả lời: “Người ở Tây Lâu các cậu đang còn, trường học sao có thể đóng cửa được? Bây giờ phải đổi lại chỗ ngồi. Trên bảng trắng có sơ đồ rồi, tớ mới vừa nhìn qua, chúng ta hiện tại là bạn cùng bàn.”
Tần Giai Oánh nôn nóng, kéo lấy tay Hà Liễu hỏi: “Là ý gì vậy? Còn có tự do dân chủ sao? Cậu ngồi cùng bàn với tớ, vậy Mãn Nguyệt ngồi ở đâu?”
Hà Liễu nói: “Đều sắp xếp hết rồi. Mãn Nguyệt ngồi cùng ai, tớ cũng quên mất rồi, dù sao cũng cách cậu xa vạn dặm. Một người ở tổ một, một người lại ở tổ bốn. Nói không chừng chừng là cố ý đem hai cậu tách ra.”
Tần Giai Oánh có ý định muốn đi tìm chủ nhiệm lớp nói chuyện, Cố Mãn Nguyệt phải kéo cô ấy lại, dỗ dành vài câu, cô nàng mới từ bỏ.
Cố Mãn Nguyệt chính là sợ cô nàng lại nháo ra chuyện xấu, nếu ba mẹ các cô biết, không chừng lại muốn hợp sức lại xử lí hai người bọn họ. Không được ngồi cùng nhau thì không ngồi đi, dù sao tan học các cô vẫn là có thể đi cùng nhau.
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh