Nguyên tác: The Gold Hunters
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Chương 3: Trên Con Đường Của Woonga
N
hững tiếng hét đến gần hơn, xen lẫn là tiếng ngọn roi của Mukoki xé gió vun vút khi ông ta thôi thúc những con chó mà Wabi đã để lại. Giây lát sau, người chiến binh già và đội của ông hiện ra trong tầm mắt. Cả hai chàng thợ săn trẻ vội vã tới đón ông. Nhìn thoáng qua, Rod nhận thấy ông cũng đã phải nằm lại trên đường tương tự như Wabi. Cả hai đưa người đồng đội trung hậu tới đống da gấu trên chiếc xe thư và bảo ông ngồi đó trong lúc chuẩn bị món xúp nóng hổi.
- Cậu đã bắt kịp cậu ấy – Mukoki mỉm cười vui sướng – Cậu bắt kịp cậu ấy nhanh đấy.
Rod bổ sung:
- Và suýt chút nữa là gần như tự sát khi làm được điều đó, ông Muky ạ. Bây giờ... – Anh liếc nhìn từ người này sang người kia – Điều đầu tiên cần làm là gì?
Wabi đáp:
- Chúng ta tìm kiếm dấu vết của Woonga ngay, không trì hoãn phút giây nào. Những giây phút lúc này là vô giá, và trễ hoặc sớm hơn một giờ có nghĩa là mọi thứ.
- Nhưng còn đàn chó...
Người bưu tá xen vào:
- Các bạn cứ lấy chó của tôi. Có tất cả sáu con, con nào cũng khoẻ như vâm và còn sung sức lắm. Các bạn có thể bổ sung thêm vài con của mình, còn tôi sẽ lấy những con còn lại cho chiếc xe thư. Tôi muốn khuyên các bạn nên nghỉ khoảng một giờ để chúng cũng như bản thân các bạn khoẻ hơn lên. Điều này sẽ có hiệu quả trên chặng đường dài.
Mukoki làu bàu tán thành những lời của người bưu tá và ngay lập tức Rod gom thêm củi cho đống lửa. Túp lều trại tạm thời nhanh chóng trở thành một quang cảnh sống động. Trong khi người bưu tá tháo gỡ những thứ thực phẩm, Mukoki và Wabigoon tập hợp đàn chó lại và chọn ra ba con chó khoẻ nhất của họ cùng với những con của chiếc xe thư để thắng cương vào xe. Những con chó đến từ Bưu cục Wabinosh đang đói gần chết, thế nên chúng gầm gừ và nhe răng khi nhìn thấy và nghe mùi của những tảng thịt mà người bưu tá đang cắt ra cho chúng, rồi bắt đầu cắn nhau một cách hỗn loạn cho tới lúc giọng nói của những người chủ nhân của chúng chìm vào những âm thanh náo động. Mỗi con chó được quăng cho một cân Anh thịt, và những miếng vụn còn lại được đặt trên tấm thảm than hồng rút ra từ đống lửa. Trong lúc đó, Rod đào một lỗ xuyên qua lớp băng dầy của mặt hồ để lấy nước. Một lúc sau Wabi tới bên cạnh anh.
- Xe trượt đã chuẩn bị xong – Anh nói, khi Rod ngưng lại nghỉ giải lao.
- Chúng ta chỉ có một ít thức ăn cho chín con chó và ba người, nhưng chúng ta có khá nhiều đạn. Chúng ta cần phải tìm một vài con thú gì đó trên đường.
- Thế thì bắn thỏ.
Rod đề nghị, tiếp tục đào. Thêm vài nhát dao nữa, một luồng nước vọt lên.
Đong đầy xong hai xô nước, hai chàng trai quay trở lại khu trại. Bóng của những rặng tuyết tùng trên bìa rừng bắt đầu đổ dài khi bữa ăn chấm dứt, và mặt trời đã chìm xuống nghỉ ngơi ở phía sau vùng đất hoang vu, chỉ còn để rớt lại chút hơi ấm khi ba người thợ săn chuẩn bị lên đường. Chỉ mới ba giờ chiều, nhưng một luồng khí lạnh buốt thấu xương đã bắt đầu lan tỏa trong không gian. Thêm nửa giờ nữa, chỉ còn vầng sáng đỏ rực của mặt trời miền bắc hiện lên yếu ớt. Ở miền Viễn Bắc đêm mùa đông ập xuống mau như một cánh chim, nó che kín vạn vật như một thứ gì có thể chạm tay vào được, chao động, một tấm màn nhung có thể sờ thấy và cảm thấy. Và giờ đây nó đã đến, trong khi đàn chó đã đứng yên trong hàng ngũ. Rod, Mukoki và Wabigoon từ giã người bưu tá của Bưu cục Vịnh Hudson.
- Ông sẽ qua mé bên kia trong bốn giờ nhé – Ông ta gọi, khi tiếng hét của Mukoki thúc giục đàn chó xuất phát đến mặt hồ – Còn tôi sẽ hạ trại ở đây.
Mukoki chạy dẫn đầu và đánh dấu con đường. Wabi thực hiện cú ngoặt đầu tiên của chiếc xe trượr và Rod, người còn khoẻ nhất trong nhóm, theo sát phía sau. Một lúc sau anh vọt lên cạnh chàng trai da đỏ và đặt một bàn tay lên vai anh ta trong khi chạy.
- Chúng ta sẽ tới chỗ cắm trại cũ ở đồng cỏ vào ngày mai chứ? – Anh hỏi giữa những hơi thở.
Wabi khẳng định:
- Ngày mai. Mukoki sẽ chỉ cho chúng ta con đường tắt gần nhất đến đó. Sau đó, khi đã tới khu trại, mọi chuyện tùy thuộc vào cậu.
Rod lui lại phía sau, bên trong lối mòn được tạo thành bởi chiếc xe trượt, và thở đều lại. Tâm trí anh làm việc căng thẳng hơn lúc nào hết. Khi họ tới khu trại mà Mukoki đã nằm dưỡng thương sau cuộc đào thoát khỏi bọn Woonga, anh có tìm được dấu con đường cũ, nơi anh đã nhìn thấy dấu chân của Minnetaki hay chăng? Anh hoàn toàn tự tin, thế nhưng anh nhận thức rằng có một điều gì đó không thể lý giải được đang ngày càng lớn dần trong đầu khi anh càng lúc càng nhận ra những gì mặt trời đã thực hiện trong ngày hôm đó. Đó là sự căng thẳng, hay là nỗi sợ hãi? Chắc chắn là anh có thể tìm ra con đường, dù cho nó hầu như bị xoá mờ do ánh nắng! Nhưng anh ước gì phải chi Mukoki hoặc Wabigoon sẽ là người phát hiện ra nó. Người nào cũng có một bản năng đi rừng bẩm sinh và có thể tìm ra nó dễ dàng như một con cáo tìm ra những dấu vết bị che khuất bởi những lớp lá mùa thu. Nếu anh không tìm ra... Anh rùng mình, ngay cả khi đang chạy, anh cũng nghĩ tới số phận đang chờ đợi Minnetaki. Một vài giờ trước đây anh từng là một trong những chàng trai hạnh phúc nhất trần gian. Anh đã tin tưởng rằng cô em gái xinh đẹp của Wabi đang an toàn ở Bưu cục Kenegami; anh đã chào tạm biệt các bạn bè ở bưu cục; và mỗi giây phút sau đó mang anh ngày càng gần hơn với thành phố xa xôi ở miền Nam, gần hơn với mẹ anh và nhà anh. Còn giờ đây đột nhiên anh hầu như không thể nhận thức được hoàn cảnh mà anh đang chìm đắm bên trong nó. Một hoàn cảnh ly kỳ nhất và một chuyến mạo hiểm bi thảm nhất của đời anh. Một vài tuần nữa, khi mùa xuân tới, lẽ ra anh sẽ quay lại với những người bạn, cùng đi là mẹ của anh, và cả ba người bọn anh – Mukoki, Wabigoon và anh – có thể tiến hành cuộc săn tìm lãng mạn mỏ vàng thất lạc, đã được hé lộ bí mật bởi những bộ xương cổ trong căn lều gỗ cũ. Những viễn cảnh lung linh trong tâm trí anh đột nhiên đã bị cắt ngang –những tiếng súng báo hiệu trên hồ, sự quay lại của chuyến xe thư, và giờ đây là cuộc truy lùng để giải cứu Minnetaki!
Trong cơn nôn nóng, anh chạy lên phía trước chiếc xe trượt và thúc hối Mukoki cho xe trượt nhanh hơn. Cứ mỗi mười phút người đánh xe lại đổi chỗ với những người chạy bộ, và như thế mỗi người sẽ được nghỉ giải lao hai lần mỗi giờ. Vầng sáng đỏ phía trên những cánh rừng phía tây nam đã nhòa dần. Bóng tối đậm hơn; xa xa phía trước, như một trang giấy trắng dài vô tận tự biến mất trong bóng tối nhạt nhòa là khoảng băng tuyết của hồ Nipigon. Không có cây cối nào, không có tảng đá nào để định hướng con đường, nhưng chưa bao giờ Mukoki hay Wabigoon chùng bước. Những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời. Xa xa, vầng trăng đỏ lừ mọc lên từ thế giới của rừng, băng và tuyết, phập phồng như một quả cầu đang cháy, như người ta có thể thỉnh thoảng nhìn thấy trong những đêm trăng miền Bắc mênh mông.
Chuyến truy tìm tiếp tục băng qua hồ Nipigon không mệt mỏi, dặm nối tiếp dặm, giờ nối tiếp giờ, chỉ ngắt quãng bởi những chặng nghỉ giải lao trên xe trượt. Mặt trăng lên cao hơn; màu đỏ máu dần chuyển thành sắc thắm, rồi chuyển sang màu bạc khi nó đã lên tới đỉnh trời, cho tới lúc quả cầu tròn trông như một chiếc đĩa trắng ngà. Dưới ánh sáng lộng lẫy của vầng trăng, vùng đất băng tuyết cứ lóng lánh trải ra dường như vô tận. Không có âm thanh gì khác ngoài tiếng rít của chiếc xe trượt, tiếng chân của đàn chó mang lớp giày bọc, và đôi khi là những tiếng thì thào của Rod hoặc các bạn đồng hành. Đồng hồ đeo tay của Rod chỉ hơn tám giờ chút ít khi mặt hồ trước mặt họ đột nhiên thay đổi.
Wabi, đang ở trên xe, là người đầu tiên nhận thấy, và anh quay lại thét to với chàng trai da trắng về phát hiện của mình.
- Khu rừng! Chúng ta đã vượt qua hồ!
Những con chó mệt nhoài dường như bừng tỉnh sau lời của anh, và người dẫn đầu đoàn đáp lại với một tiếng hét vui mừng khi mùi thơm của rừng cây thông và linh sam ùa vào mũi ông. Những chóp nhọn của cánh rừng, chọc vào màn đêm trắng nhờ nhờ, ngày càng hiện lên rõ hơn khi chiếc xe trượt tiến tới, và năm phút sau cả đội tiến vào những cụm cây mọc hỗn độn trên bờ hồ. Trong ngày hôm đó, đoàn người và chó xuất phát từ Bưu cục Wabinosh đã vượt qua sáu mươi dặm.
- Chúng ta hãy cắm trại ở đây! – Wabi tuyên bố khi anh nhảy lên chiếc xe trượt – Chúng ta sẽ cắm trại ở đây, trừ khi các anh bỏ tôi ở lại!
Mukoki, vẫn bền bỉ cho tới phút cuối, đã tìm ra một cái rìu.
- Không được nghỉ ngay lúc này – Ông cảnh cáo – Quá mệt rồi! Nếu các cậu nghỉ ngay lúc này thì sẽ không dựng trại được. Hãy dựng trại rồi hẳn nghỉ!
- Ông nói đúng, Muky – Wabi nói, dẫm mạnh chân với lòng nhiệt huyết bị thôi thúc – Nếu tôi ngồi xuống chừng năm phút tôi sẽ ngủ thiếp đi. Rod, cậu hãy đốt một đống lửa. Tôi và Muky sẽ dựng lều.
Trong vòng nửa giờ, một túp lều trại dựng bằng những nhánh thông đã hoàn tất, và phía trước nó là một đống lửa rừng rực cháy, toả ra hơi nóng và ánh sáng trong phạm vi hai mươi bước. Ba người đã kéo về đó nhiều nhánh gỗ từ bìa rừng, và ngay khi chúng đã được quẳng vào đống lửa, cả Mukoki và Wabigoon cuộn người trong những tấm da thú và chìm sâu vào đống lá thơm mùi nhựa thông bên dưới lều trại. Rod hiểu rằng cả ngày hôm đó những bạn đồng hành của mình đã vất vả khủng khiếp, và khi họ đã ngủ được giây lát, anh ngồi sát vào đống lửa, suy ngẫm về sự lạ lùng mà với nó tương lai của anh cũng đổi thay, và anh ngắm nhìn ánh lửa bập bùng đang tạo thành hàng ngàn hình dáng lạ kỳ trong màn đêm sâu thẳm của khu rừng. Đàn chó đã lết tới gần những khúc củi đang cháy sáng và nằm im lặng như thể cuộc sống đã thoát khỏi thân hình của chúng. Từ rất xa có tiếng tru của một con sói; một con cú mèo khổng lồ đảo cánh quanh lều trại và phát ra những tiếng kêu rùng rợn; những thân cây vặn mình răn rắc dưới lớp tuyết dày, nhưng cả tiếng sói tru hay những âm thanh ma quái vẫn không thể quấy rầy những người đang say ngủ.
Đã một giờ trôi qua, Rod vẫn ngồi bên đống lửa; khẩu súng trường gác qua đầu gối. Trí tưởng tượng của anh vẽ nên hàng ngàn hình ảnh vào lúc ấy. Không có giây phút nào tâm trí anh ngưng nghĩ ngợi. Cũng ngay đêm ấy, đâu đó trong vùng hoang dã mênh mông có một đống lửa trại khác, và Minnetaki bị cầm tù ở đó. Một cảm giác không thể định nghĩa được len vào lòng anh, bảo cho anh biết nàng vẫn đang còn thao thức, đang nghĩ về những người bạn của nàng. Có phải đó là một thoáng mơ ngủ, hay đó là một điều kỳ diệu được gọi là sự thần giao cách cảm, đã gợi nên một hình ảnh khác trong đầu anh? Anh nhìn thấy người con gái ngồi bên đống lửa. Mái tóc êm ả của nàng đen óng ánh dưới ánh lửa chập chờn, chảy thành một dòng suối xuống bờ vai. Đôi mắt nàng nhìn vào ánh lửa một cách hoang dại, như thể nàng muốn nhảy vào trong đó. Dường như nàng ở rất gần anh, đến nỗi anh tưởng như có thể chạm vào nàng được. Sau lưng nàng là một hình dáng khác, làm cho cả người anh rùng mình ớn lạnh. Đó là Woonga, tên tướng cướp. Hắn đang nói chuyện, gương mặt đỏ lừ của hắn đầy vẻ hung ác, rồi hắn vươn bàn tay ra!
Với một tiếng kêu làm đàn chó giật mình, Rod đứng bật dậy. Anh run lên như đang trong cơn ớn lạnh. Có phải anh đã mơ không? Hay đó là một cái gì đó khác với một giấc mơ? Anh nghĩ tới cảnh tượng đã xảy ra với anh mấy tuần trước khi ở trong hẻm núi bí ẩn, cảnh tượng những bộ xương khô đang nhảy múa, những bộ xương đã hé lộ bí mật của căn lều gỗ cũ và mỏ vàng thất lạc. Anh cố thoát khỏi sự căng thẳng và nỗi sợ hãi một cách vô hiệu quả. Woonga giơ bàn tay hướng về Minnetaki để làm gì? Anh tìm việc để làm, để giải thoát mình khỏi gánh nặng đang đè xuống con tim. Anh cào đống lửa cho tới khi một đám mây những tia lửa nhỏ bay tung toé lên trong bóng tối của hàng cây, rồi bỏ thêm vào đó một ít củi.
Rồi anh lại ngồi xuống, và lần thứ hai mươi kể từ khi rời bưu cục Wabinosh, anh rút từ túi ra tấm bản đồ sẽ dẫn dắt anh và các bạn vào cuộc săn vàng khi anh trở lại đó với mẹ của anh. Chính một viễn tượng đã đưa anh tới việc khám phá ra tấm bản đồ quý giá này, và nhận thức về điều đó lúc này càng làm cho anh thấy khó chịu hơn. Một vài phút giây trước, anh đã nhìn thấy Minnetaki rõ ràng như thể nàng đang ở đây với anh bên đống lửa; anh hình dung mình sẽ nã một phát súng vào gương mặt của tên tướng cướp da đỏ khi hắn giơ cánh tay dài của hắn hướng về phía người con gái.
Anh cào đống lửa một lần nữa, đánh thức một con chó để nó canh gác, rồi đi vào nằm xuống giữa Mukoki và Wabigoon, cố gắng ru mình vào giấc ngủ. Suốt những giờ sau đó, anh chỉ có được những giấc ngủ ngắn chập chờn. Anh nằm mơ, mơ thường xuyên về Minnetaki bất cứ lúc nào anh đánh mất ý thức của mình. Anh thấy nàng trước đống lửa, giống như đã thấy lúc nãy; và một lần nữa, nàng đang vùng vẫy trong nắm tay xiết chặt của Woonga. Ở một khoảnh khắc nào đó, cuộc giằng co giữa hai người – cô gái nhỏ và tên cướp hung tàn, trở nên kinh khủng trước mắt anh, và cuối cùng, anh nhìn thấy tên cướp ôm nàng trong vòng tay hắn, rồi biến mất trong bóng tối của khu rừng.
Lần này khi giật mình thức giấc, Rod không cố ngủ lại nữa. Chỉ mới vừa qua nửa đêm không lâu. Các bạn của anh đã ngủ được bốn giờ rồi. Một giờ sau anh sẽ đánh thức họ. Anh lặng lẽ chuẩn bị cho bữa ăn sáng và cho lũ chó ăn. Lúc một giờ rưỡi, anh lay lay bờ vai của Wabigoon.
- Dậy đi! Đã tới lúc lên đường – Anh gọi, và chàng trai da đỏ ngồi ngay dậy.
Anh cố dằn sự căng thẳng của mình xuống khi Mukoki và Wabigoon đến ngồi bên anh cạnh đống lửa. Anh quyết định không nói cho họ biết những viễn tượng đã thấy vì nó quá đen tối. Nhưng anh phải khẩn trương. Anh là người đầu tiên ăn xong bữa sáng, người đầu tiên thắng đàn chó vào xe. Khi Mukoki khởi hành ở vị trí dẫn đầu đội băng qua khu rừng anh lên sát cạnh ông ta, thúc giục ông tăng tốc độ bằng sự nỗ lực của chính anh.
- Chúng ta còn cách khu trại bao xa, Mukoki? – Anh hỏi.
- Bốn giờ... Hai mươi dặm – Người mở đường già đáp.
- Hai mươi dặm. Chúng ta phải tới đó trước lúc trời sáng.
Mukoki không đáp, nhưng tăng tốc độ lên khi cánh rừng tuyết tùng và vân sam mở ra một khoảng trống trải dài chừng một hai dặm phía trước họ. Suốt một giờ sau đó, mặt trăng vẫn còn soi sáng miền đất hoang; và rồi nó ngày càng xuống thấp dần về hướng tây. Bóng đêm trở nên dày đặc, cho tới khi chỉ còn những vì sao định hướng cho những người truy đuổi. Nhưng ngay cả những vì sao cũng mờ dần khi Mukoki tạm cho đội nghỉ trên đỉnh của một ngọn núi. Mukoki chỉ tay về hướng bắc.
- Đồng cỏ!
Cả ba người đứng lặng lẽ một lúc, nhìn đăm đăm vào bóng tối của dải đất mênh mông trải dài đến Vịnh Hudson. Một lần nữa dòng máu của Rod bị kích động với vẻ đẹp trữ tình của dải đất trải ra dưới chân anh cho đến xa tít chân trời. Anh xúc động với vẻ đẹp và sự bí ẩn của vùng đất hoang vu kéo dài hàng trăm dặm về miền Bắc, và trong đó gần như chưa hề có một dấu chân của một người da trắng.
Phía trước anh, bao phủ bởi màn đêm dày đặc của miền Bắc, một thế giới mênh mông chưa được khám phá đang nằm thiếp ngủ, một miền đất mà câu chuyện về những thời đại đã trôi qua vẫn còn là một bí mật. Những thành trì im lặng của nó đã chứng kiến những tấn thảm kịch gì của thiên nhiên? Nó đã ấp ủ những kho tàng nào? Cách đây nửa thế kỷ hoặc hơn nữa những người đàn ông mà các bộ xương của họ bọn anh tìm thấy trong căn lều gỗ đã đương đầu với những hiểm họa của vùng đất hoang vu không có dấu vết một con đường này, và ở đâu đó vài trăm dặm ngoài kia họ đã tìm thấy vàng, số vàng đã được để lại như một di sản cho bọn anh khi phát hiện ra tấm bản đồ vẽ trên vỏ cây bạch dương.
Và ở đâu đó, ở đâu đó ngoài kia là Minnetaki!
Chỉ cách đây khoảng một tuần, họ đã từng chạy băng qua đồng cỏ để thoát khỏi tay bọn cướp Woonga khát máu. Giờ họ băng qua nó lần thứ hai, với tốc độ còn nhanh hơn trước, vì lần trước họ không có chó. Một giờ sau đó Mukoki giảm tốc độ chậm lại như đi bộ. Đôi mắt ông thường xuyên đặt trong tình trạng cảnh giác. Thỉnh thoảng ông dừng đàn chó lại và dò tìm ở bên trái hay bên phải con đường một mình. Ông không nói gì với hai bạn đồng hành, và Rod cũng như Wabigoon cũng không nói gì. Họ biết mà không cần phải hỏi, rằng họ đang tới gần khu trại cũ, và người thợ săn giàu kinh nghiệm không đưa ra cử chỉ hoặc lời nào trong khi con chó của ông đang đánh hơi tìm một con đường đã gần như bị xoá đi. Ngôi sao cuối cùng đã tắt. Trong một lúc, bóng đêm có vẻ sâu thẳm hơn; rồi từ hướng đông nam, một vầng sáng đầu tiên của bình minh hiện lên. Ngày đã tái sinh hệt như nó đã chết đi ở vùng đất này. Chẳng bao lâu sau, trời đủ sáng để Mukoki tiếp tục cuộc hành trình chạy nước kiệu. Thêm vài phút nữa, một khóm cây vân sam và linh sam lấp ló hiện ra ở phía trước. Cả Rod và Wabigoon đều không nhận ra nó cho tới khi người chiến binh già dừng đàn chó dưới bóng mát của nó và cả hai nhìn thấy vẻ thắng lợi trên gương mặt Mukoki.
“Khu trại! – Wabi thở mạnh – Khu trại!
Người anh run run, giọng của anh cũng run theo vì sự kích động bị đè nén, chàng trai da đỏ quay sang Roderick Drew.
- Rod. Giờ thì do cậu đấy!
Mukoki đã tới gần bên anh.
- Đó là khu trại. Còn giờ... con đường của Minnetaki ở đâu?
Đôi mắt của người lính già long lanh.
- Ở đâu?
Cách đó chừng mười bước là túp lều bằng cây vân sam mà họ đã dựng. Nhưng đó là tất cả. Không còn một dấu vết nào trên mặt tuyết. Mặt trời ấm áp đã xoá đi mọi vết tích hiện diện của con đường trước đó không lâu!
Nếu con đường không còn, làm sao anh hy vọng tìm ra dấu chân nhỏ bé của Minnetaki?