Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôi mắt chớp lịa, Thư Thư biết Thạch Hải nhìn thấu tim đen của mình có chuyện gì cô giấu anh ấy được:
- Em... em...
Thạch Hải lắc đầu vẻ thông cảm:
- Anh biết khi yêu ai mà người ta không đoái hoài tới thì buồn chết đi được.
Thư Thư tròn mắt:
- Anh có kinh nghiệm vậy ư? Anh đã yêu bao giờ chưa?
Cười buồn Thạch Hải di di bàn chân trên cát lắc đầu:
- Thấy em yêu anh sợ quá không dám đâu. Vả lại lính nghèo yêu ai bây giờ.
- Anh nói sao thật bi quan. Tình yêu đến bất chợt đâu phân tuổi tác hèn sang.
- Anh chưa yêu nhưng anh dành cảm tình rất sâu đậm cho một người.
Thư Thư reo lên:
- Vậy là yêu rồi ông tướng ạ.
- Nhưng người ta không hề cảm nhận được.
Thư Thư chú ý đến giọng nói và cử chỉ của anh đang cố né tránh điều gì đó, rất lạ:
- Tại anh không nói hay người ta không hiểu?
Thạch Hải nhăn nhó:
- Cả hai.
- Ôi, thôi chết rồi. Mai mốt anh nói với em đi, em làm mai cho.
Thạch Hải thở dài:
- Cám ơn lòng tốt của bà mai. Nếu làm mai không thành thì bà mai thay thế chắc.
Thư Thư không nghi ngờ gì về Thạch Hải có tình cảm với mình. Cô đấm nhẹ vào ngực anh mấy cái.
- Quỷ anh đùa hoài người ta đang rầu thúi ruột gan.
- Vậy để anh đưa em đi dạo nha!
- Ở đâu?
- Theo anh ráo một vòng các đồn biên phòng.
Thư Thư phụng phịu:
- Có được không anh?
- Được. Tùy em anh không ép. Anh sẽ đưa em đi dạo bằng ca nô trên biển.
Thư Thư quẹt ngang mắt:
- Đừng dụ em nha!
Thạch Hải cười khì:
- Từ nhỏ đến bây giờ anh dụ em điều gì hả?
- Có đó tại anh quên rồi ngày ấy em đòi ăn kẹo anh dụ em vẽ xong bức tranh rồi chạy về mất.
- Lần ấy em giận anh ghê.
Thạch Hải búng mũi cô:
- Cô bé này nhớ dai ghê. Vậy mà anh không biết...
Thạch Hải bỗng lắc đầu và quay vội đi Thư Thư lạ lùng chạy theo níu anh:
- Kìa anh nói nửa chừng đã bỏ đi, định hứa lèo hả? Em ghét anh.
- Đâu có. Ai thích thì đi theo. Anh lấy ca nô mà.
Thư Thư buộc lại mái tóc rối bời vì gió cười khúc khích:
- Vậy mà em tưởng... xin lỗi anh nghe.
- Lỗi phải gì. Em là ruột bố ngoài da mà. Anh đâu dám trách em.
Thư Thư chạy đuổi theo anh cô ré lên:
- Dám nói xấu người ta hả? Đứng lại đi Thạch Hải.
Thạch Hải chạy nhanh trên bãi. Thư Thư đuổi theo. Bất ngờ anh dừng lại và Thư Thư thắng không kịp ngã nhào vào người anh, Thạch Hải ôm gọn lấy.
- Á! Trời ơi.
- Em làm gì vậy?
- Còn anh?
Cả hai ngượng nghịu. Thư Thư đỏ mặt lần đầu tiên cô thấy Thạch Hải thật đáng yêu. Anh ngượng ngập như con gái vội buông ra Thư Thư chợt nhớ vòng tay nồng ấm cúa Đăng Triều bế cô dưới cơn mưa bão. Hình như họ rất giống nhau:
- Tự dưng em đuổi theo anh?
- Hờ. Bảo người ta đi theo anh thật là.
Mặt Thạch Hải ngớ ngẩn:
- Anh có bảo em theo anh sao?
Thư Thư đứng lại thụng mặt:
- Em về đây?
Thạch Hải chợt nắm lấy tay cô lôi đi:
- Thôi đừng giận mà công chúa. Trông mặt của em tệ hơn bánh bò ế buổi chiều nữa. Thấy hết muốn chọc:
- Ai biểu anh chọc người ta. Đang buồn không thấy hả?
Thạch Hải phì cười:
- Dĩ nhiên là thấy rồi. Nhưng đừng hờn giận ai đó rồi mượn người khác trút giận. Tội nghiệp thân anh.
Thư Thư vỗ vào ngực anh bảo:
- Yên chí đi. Em mượn ngực anh để khóc thôi. Còn giận thì em rút chỗ khác, em khóc với gió, than với mây, với sóng em thèm nói với anh làm gì:
- Ê! Lúc nãy hứa kể hết cho anh nghe rồi mà. Không được nuốt lời.
Thạch Hải nhặt một cái vỏ ốc thật đẹp dứ dứ trước mặt cô, cái vỏ ốc đầy gan?
- Em nhớ nó không?
Thư Thư lắc đầu:
- Em và vỏ ốc này đâu có bà con dòng họ gì?
- Có đấy. Hãy nhớ lại đi cô bé:
Thư Thư cô lục trí nhớ, cô không thể hiểu anh nói gì:
- Em chịu thua.
Thạch Hải nhướng mắt:
- Vật kỷ niẹm giữa em và người ấy.
Thư Thư ngạc nhiên:
- Đăng Triều hả?
Thạch Hải dừng bước nhìn Thư Thư bằng đôi mắt khó hiểu:
- Đúng vậy, cậu ấy. Em hết chối rồi nha. Chính vì bị vỏ ốc cứa đứt chân nên người ta chăm sóc, cõng về. Em khóc lóc vì đau người ta phải dỗ dành. Và bấy nhiêu đó đủ cho trái tim vốn mơ mộng của em đập liên hồi đúng không?
Thư Thư đành gật đầu nói giọng buồn xo:
- Anh ấy tốt với em quá. Chưa ai đối xử với em như thế, vừa cảm động vừa khâm phục em thấy Đăng Triều là chàng trai tuyệt vời.
Thạch Hải liếc xéo Thư Thư dài ngoằng:
- Chà cảm động quá nhỉ. Khi yêu xấu cũng trở nên tốt.
Thư Thư nhăn mặt cãi lại:
- Không phải đâu, anh ấy tốt thật mà nếu anh gặp một người giúp anh trong tình trạng máu chảy, suýt ngấy như vậy anh làm gì?
- Thì anh sẽ mang ơn người ta.
- Mang ơn mà không trả được thì đâu phải là người trung nghĩa.
- Có những điêu người ta làm ơn cho mình đâu cần mình phải trả bằng cách yêu người ta như vậy chứ.
- Ơ... việc này... em không cãi với anh nữa.
Thạch Hải phán quyết:
- Làm sao cãi được khi em lý luận sai. Em giấu tình cảm của mình vào tim rồi đau khổ. Có người Thạch Hải không đối xử tốt với em như Đăng Triều ư?
Thư Thư ngỡ ngàng nhìn anh:
- Anh cũng tốt. Nhưngg anh khác, anh ấy khác.
- Khác cái gì em nói thử xem.
Thư Thư lại chớp đôi mắt u buồn:
- Em không hiểu nổi trái tim mình muốn gì nữa anh à. Đăng Triều và em không có hứa hẹn gì cả. Đêm ấy ở bên Đăng Triều Thạch Hải nôn nao sốt ruột:
- Đêm ấy làm sao? Hắn có làm gì em không?
Thư Thư nắm nhẹ bắp tay anh dịu dàng:
- Anh đừng nghĩ xấu Đăng Triều có được không? Anh ấy giống như anh rất tốt với em.
Thạch Hải im lặng cho lòng anh xuống cơn sóng dữ vừa nổi lên:
- Nhưng anh đâu có làm em đau khổ.
Thư Thư ấn sâu chân xuống làn cát lạnh như lần đầu cô đến đảo - Chính em làm em đau. Anh ấy không hay biết gì cả.
Thạch Hai tròn mắt nhìn cô:
- Nghĩa 1à em tự đến với cậu ta. Em yêu đơn phưong phải không?
Thư Thư mỉm môi thắt chặt:
- Không hẳn như vậy. Anh ấy cũng rất thích em.
Thạch Hải tuyệt vọng:
- Vậy cậu ta chẳng lừa dối em là gì.
- Không có - Cậu ấy đã có người yêu là Dạ Lý rất xinh đẹp. Họ đã có những ngày rất êm ái bên nhau trong khung trời đại học. Dạ Lý yêu cầu anh cho Đăng Triều về làm đám cưới. Em không nghe Đăng Triều nói điều này ư?
Thư Thư nghe buồn dâng lên khóe mắt. Lòng cô bâng khuâng bao điều đã qua. Vui hay buồn? Cô thật sự thấy quá chông chênh. Đăng Triều đâu có giấu cô điều gì anh kể cho nghe về Dạ Lý về gia đình anh, gia đình cô ấy và cả ý định không cưới Dạ Lý. Vì anh thấy không hợp với cô ta. Điều đó khiến cô hi vọng. Và Thư Thư không ngờ Dạ Lý sang đảo tìm anh. Cả Đăng Triều cũng không ngờ. Tình cảm hai người như lửa mới nhen. Thật đẹp nhưng cũng dễ bùng lên hoặc tắt ngấm chẳng ai hay.
􀃋 􀃋 􀃋 Thư Thư đã bàng hoàng, hụt hẫng buồn não nề khi chứng kiến hai người ôm hôn nhau thắm thiết làm sao Thạch Hải hiểu được nỗi lòng cô lúc ấy. Hi vọng quá cao chơi vơi để rồi rơi xuống thật thấp, thật đau. Thư Thư phải đối diện với sự thật thôi, cô nuốt giận vào tim. Giận ai, chỉ giận mình đúng hơn hết:
- Em biết nhưng em vẫn không cưỡng được ý nghĩ của mình.
Nhìn đôi mắt long lanh, đỏ hoe của Thư Thư, Thạch Hai cảm thấy thương thương trong lòng trào dâng lên ngoài ý muốn. Cô ấy đang trút nỗi buồn cho anh nghe. Không thể để Thư Thư buồn tủi, Thạch Hải ngước mắt lên trời bảo:
- Hôm nay biển lặng, trời êm anh sẽ đưa em đi dạo một vòng đảo nha.
Thư Thư vẫn chưa hết buồn:
- Em nghĩ mình không có tâm trí đi dạo.
Thạch Hải kéo chiếc ca nô ra ngoài. Chờ cho Thư Thư bước lên, chiếc ca nô tròng trành, cô ôm chầm lấy anh suýt ngã.
- Cứ lên đi, em sẽ thấy hào hứng ngay. Em cẩn thận nghe. Mặc áo phao vào.
Quả như lời anh nói, chiếc ca nô xé làn nước làm đôi. Thư Thư tướng mình đang bay trên mặt nước. Một cảm giác mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể cô, Thạch Hải lái ca nô thật cừ khôi. Thư Thư nhắm tít mắt lại những lúc chiếc ca nô bay trên mặt nước, cô hét lên trong gió.
- Từ từ đi anh, em sợ quá.
Thạch Hải giảm ga đôi chút:
- Em muốn đi xuồng ba lá ha. Ca nô chạy chậm còn tệ hơn xuồng.
Thư Thư di chuyến đến chổ an toàn hơn. Cô ngắm mặt biển xanh nhấp nhô như dát ngọc rồi lại nhìn gương mặt rám nắng, manh mẽ cương nghị của Thạch Hải. Lần đầu tiên cô thấy anh thật đẹp như chàng lãng tử trong phim tình báo.
Tóc anh bạt qua bên xuôi theo chiều gió, đôi mắt đặc biệt rất ấn tượng dưới đôi mày rậm.
- Thích không.
- Thích.
- Hết buồn chưa?
- Bớt đôi chút.
- Mỗi lần buồn anh tự nhủ với lòng rồi lao ra biển chạy xé gió thế này. Bao nhiêu nỗi buồn cứ trôi tuột đi theo sóng gió cả.
Thư Thư nghiêng đầu cười:
- Thật há Thạch Hải. Anh cũng biết buồn ư. Vậy mà em cứ tưởng...
- Tưởng gì hả?
- Tường trái tim anh chai như nắng gió ở đảo này rồi chứ.
Thạch Hải nhìn cô bằng anh mắt thật dịu dàng. Anh ngắm cô mà xót xa trong lòng. Giá như cô đừng vì Đăng Triều làm vướng bận thì đúng là trời định.
- Tim anh vẫn như bao chàng trai khác vẫn ấm nồng bao tình cảm dạt dào.Yêu ai anh chỉ yêu một người không thích chia sẽ làm khổ phụ nữ.
Thư Thư ném một con ốc vào người anh nheo mặt:
- Giỏi nói. Mai mốt anh làm khổ ai, em sẽ thay mặt cô gái ấy trừng trị cho anh biết tay.
- Không bao giờ. Em tin anh đi, Thư Thư.
Cô nháy mắt:
- Ừ thì tin. Nhưng coi chừng kìa... Thư Thư hét lên khi anh mãi nói chuyện với cô suýt đâm sầm vào hốc đá nhô lên ngoài biển. Nghe tiếng thét, Thạch Hải lái bạt chiếc ca nô sang bên. Thư Thư hoảng hồn sợ văng xuống biển, cô hét lớn và ôm chầm lấy anh cứng ngắt. Mặt màu xanh như tàu lá.
Thạch Hải cho ca nô dừng lại thở dốc. Anh lắc Thư Thư:
- Này mở mắt la xem:
- Ôi, chúng ta còn sống hả anh?
- Ừ... còn sống nhăn. Em sợ lắm hả.
- Còn hỏi, anh định làm cho lá gan em teo tóp phải không. Có khi vỡ tim mà chết đó.
Thạch Hải cười khì:
- Tim em bị vỡ mất từ lâu rồi còn đâu mà lo vỡ nữa.
- Hừ! Chọc người ta nè. Cho anh chết luôn.
Thư Thư véo vào hông anh thật đau.
Thạch Hải nhăn mặt nhát cô:
- Á, chết... chết... ai đưa em về cho biết.
Thạch Hải vờ chết trân, ngồi im như hóa đá. Đây là trò chơi của anh thuở bé thường dọa cô mỗi lần anh bị Thư Thư cắn đau. Cô bật cười trước gương mặt đáng ghét của anh. Tuổi thơ giữa anh và cô lại ùa về.
Thư Thư bứt sợi tóc của mình se lại. Và ngoáy vào mũi anh liên tục.
- Cho chết nè. Giả ma nhát em hả?
- Ách... xì... ách... xì...
- Ôi! Mưa trên phố Huế vào mặt em ghê quá.
- Anh thật xấu xa.
Thạch Hải quơ qươ tay tìm cô. Thư Thư thụt lùi trên chiếc ca nô cười vang.
- Ê... ê... té em dưới biến bây giờ.
- Thua đi cô bé... thua đi...
- Thua đó...
Thư Thư xô anh bật ngửa trên ca nô. Cô cười khúc khích. Thạch Hải mở mắt ra cưói toe.
- Em nhớ trò chơi lúc nhó ta thường ở cạnh nhau chưa?
Thư Thư gật đầu:
- Nhớ, nhớ chứ. Mới đây hơn mười mấy năm rồi hả anh?
- Ừ... ước gì mình bé lại để được ở cạnh bên nhau Thư Thư nhỉ?
Đôi mắt Thạch Hải cứ nhìn Thư Thư một cách tha thiết. Bàn tay anh vô tình tìm tay cô ấm nồng. Hai người nhắc về kỷ niệm thuở còn bé bên nhau, những ngày ấy thật đẹp nhưng đã xa lắm rồi. Thạch Hải muốn quay lại cùng cô về vùng trời thời ấy. Nhưng hình như thật xa vời, thật khó. Với Thạch Hải lại không hề xa, vẫn còn mới như in. Ngày đó anh thường nắm tay cô dạo trên bãi biền vắng. Có hôm mải mê bắt dã tràng xe cát cả hai phơi nắng cả buổi. Gia đình đi tìm. Hôm ấy về Thạch bị đòn, còn Thư Thư bệnh số mấy ngày làm cho ba mẹ cô cuống quít, sợ mất cả hồn vía.
Kỷ niệm ấy còn động trong hồn của Thư Thư mỗi khi nhắc đến Thạch Hải nhắc lại, đôi mắt anh buồn xa xăm lạ lùng. Thư Thư không dám đùa với anh những lúc như thế này. Ở cạnh anh, bao giờ Thư Thư cũng thấy thật bình yên.
Đêm nay ánh trăng tròn và sáng lung linh trên vòm trời thật đẹp. Thư Thư lại nhớ Đăng Triều cồn cào. Cô nhớ những lúc bên anh dạo trên biển dưới ánh trăng vàng thì thầm bên tai cô bao giờ êm ái. Tình yêu cửa anh dành cho cô thật cao thượng. Biết mình có người yêu, Đăng Triều rất khó xử. Cô hiểu lòng anh mà ấy khi ở nhà một mình, cô lại lén ra bãi biển dể mong gặp Đăng Triều.
Nhưng nhớ lời Thạch Hải cố nén lòng mình Thư Thư suy nghĩ trăn trở. Mình sống cao thượng như anh ấy đi. Yêu là hi sinh con người mình yêu hạnh phúc.
Thư Thư có thể làm được điều lý tưởng ấy không. Cô nghĩ mình rất đơn giản và trần tục như bao người khác.
- Thư Thư!
Cô giật mình khi thấy Đăng Triều đứng trước mặt cô như một pho tượng chấn ngang đường.
Cô nhìn anh trăn trối. Một chút hờn giận bùng lên trong mắt cô.
- Tôi đáng thương lắm hả?
- Anh không nghĩ vậy nghe anh nói nè Thư Thư.
- Chúng ta có gì để nói với nhau nữa, bao giờ anh cưới vợ.
- Anh... và Dạ Lý chia tay rồi.
Giọng Thư Thư cay đắng:
- Vậy hả? Em nên chia buồn hay chúc mừng anh?
Đăng Triều lắc dầu:
- Anh muốn giải thích cho em hiểu.
Thư Thư tự ái dâng trào. Cô phẩy tay:
- Không cần đâu. Bây giờ em rất bận.
Đăng Triều nắm lấy tay cô kéo lại.
- Còn giận anh hả?
- Ai giận người dưng làm gì?
Cô bĩu môi, gỡ tay anh ra.
- Anh cũng mong như vậy.
- Anh nên tránh ra cho em đi. Từ đây chúng ta cứ xem như người xa lạ đi.
Đăng Triều trầm ngâm:
- Giữa anh và em có sự hiểu lầm. Anh sợ em buồn nên gặp em giúp em hiểu rõ.
Cô cười khẩy:
- Anh tưởng em ngốc như con vịt ư? Ngốc đến độ không hiểu anh nói gì, muốn gì sao?
Thư Thư quày quả bỏ đi. Đăng Triều lẽo đẽo theo sau:
- Anh muốn em xem anh như một người bạn không được ư. Tại sao em lại coi anh như kẻ thù. Anh rất khổ tâm.
Thư Thư không muốn nghe:
- Anh đừng làm phiền tôi nữa Đăng Triều - Anh biết, chỉ vì em có cảm tình với anh nên em buồn khi Dạ Lý đến thăm anh. Anh muốn hỏi tại sao em và cô ấy quen nhau và em đưa cô ấy đến làm gì cho đau lòng.
Thư Thư nghe giận vô cùng. Anh ấy đang giễu cợt mình chăng. Cô hước thật nhanh về phía chỗ ở của Thạch Hải cất lời đe dọa.
- Nếu thấy anh đi cùng em Thạch Hải sẽ nổi nóng đấy.
- Anh ấy là gì của em?
Thư Thư cố tìm cách lãng tránh anh nên đáp gọn:
- Là người yêu mới được chưa?
- Em nói gì?
Đăng Triều đứng lại. Anh thấy tim mình đập rộn ràng muốn vỡ tung cả lồng ngực. Có lẽ mặt mày của anh khó coi lắm. Anh đứng yên dưới ánh trăng sáng thật cô đơn. Thư Thư vội vàng rời khỏi anh như đang chạy trốn.
Lớp học có khoảng bảy tám em là ào ra rối rít:
- Cô giáo đến kìa. Chúng em chào cô ạ.
- Ừ ngoan lắm. Các em đến lâu chưa?
- Dạ mới đến ạ. Bác Hải đưa rước tụi cháu đó.
- Vậy hả.Bác ấy đâu rồi?
- Bác ấy bảo đi tìm cô đó.
Thư Thư giật mình. Cô lo lắng không hiểu anh có nhìn thấy cô và Đăng Triều nói chuyện không.
Cô hứa với anh không gặp Đăng Triều nữa. Cô sẽ quên anh ấy. Nhưng...
- Em đến rồi hả? Lúc nãy ghé qua chỗ của em, anh thấy đông cứa em đi đâu vậy?
- Em đi dạo anh ạ.
- Sao không bảo anh đưa đi?
Thạch Hải tươi cười nhìn cô. Trông anh vui vẻ lắm, Thư Thư yên lòng.
- Anh bận việc em đâu dám làm phiền anh mãi.
- Em khách sáo quá làm như chúng ta vừa quen biết.
- Thôi em dạy bọn trẻ học đi. Anh chờ.
- Cám ơn anh.
Sợ cô buồn Thạch Hải lái ca nô đi dạo rồi tự chiêi sinh nhóm trò nhỏ con của dân chài thất học ở đảo cho Thư Thư dạy chữ cho đỡ buồn. Thư Thư cảm thấy lòng khây khỏa đôi chút. Bọn trẻ thật đáng yêu. Nhìn gương mặt ngây thơ, ham đọc chữ thích nghe cô kể chuyện mà cô nghe vui vui tự bao giờ.
- Cô ơi tụi con thích nghe chú cuội trên cung trăng lắm cô kể đi.
Thạch Hải cười khì khi bọn trẻ vậy lấy cô đòi kể chuyện tiếp không chịu về.
Cô hứa với chúng.
- Ngày mai mình học tiếp nha. Hôm nay các em về khuya rồi, ba mẹ lọ lắng chờ đợi.
- Để bác kể cho các cháu nghe.
Thư Thư lườm anh:
- Sao anh không để các cháu vè sớm một tí?
- Cái tật nuông chiều con nít quen rồi.
- Anh kê nhanh thôi mà. Ngày xửa ngày xưa, tại một hòn đảo hoang. Có một chàng trai lạc đến đây chàng rất buồn bã.
- Chàng trai bị đày hả bác?
- Không phải chàng trai bị đắm tàu lạc vào đảo?
- Bọn trẻ cãi nhau om sòm. Thạch Hải ngăn lại anh đùa giọng.
- Đoạn này mới hay nè. Im lặng đi mấy đứa. Một hôm có một nàng tiên bước xuống đảo.
- Nàng tiên đó đẹp không bác?
- Đẹp lắm, đẹp đến nỗi chàng trai ngơ ngẩn.
Thư Thư che miệng cười khúc khích. Cô biết anh đang cố làm cho mấy đứa trẻ vui.
- Rồi sao nữa bác?
Thạch Hải cười to:
- Nàng tiên bay tuốt về trời. Hết chuyện rồi.
- Trời ơi! Tiếc quá.
Bọn trẻ lao xao, không hài lòng với kết thúc ngang xương của anh. Thư Thư lắc đầu.
- Anh khéo dụ bọn trẻ quá.
- Anh đâu có tài đó. Nhờ em đấy.Sao vui không cô bé?
Bọn trẻ về rồi. Thạch Hải và Thư Thư ngồi ở ban công ngắm trăng. Biển đêm nay thật đẹp. Trời trong vắt cao lồng lộng không một ánh mây. Biển xôn xao ngàn lượn sóng vàng ánh trăng vẫn soi và sáng trong ngần. Thư Thư cảm thấy nhớ Đăng Triều quá. Lúc tối cô lỡ nặng lời với anh. Có lẽ anh buồn lắm.
Mãi suy nghi vẫn vơ, Thư Thư quên Thạch Hải đứng ngắm nhìn cô dưới ánh trăng thật lãng mạng. Trăng đẹp hiền đẹp, người cũng đẹp, Thạch Hải bỗng mơ mộng viễn vong. Ước gì anh được gần Thư Thư mãi.
- Em có biết nàng tiên lúc nãy anh kể cho trẻ nghe là ai không?
Thư Thư chỉ cười ngập ngừng:
- Nàng tiên của lòng anh chứ gì. Anh bịa giỏi thật.
Tựn vào ban công, Thạch Hải cất giọng trầm ấm.
- Nàng tiên là em đó cô bé ạ.
Thư Thư ngó sững vào anh cười khẽ.
- Anh lãng mạn thật. Em mà là tiên em cũng bay tuốt luốt cho mà xem.
Thạch Hải nghe xao xuyến bâng quơ.
- Em ghét chàng trai đó ghét đảo lắm sao?
- Đâu có.
Thư Thư lại cười. Nụ cười của cô khiến tim anh chao đi mấy nhịp:
- Em có định ở lại đảo với anh không Thư Thư.
- Em không biết.
- Chắc ca nhà lo lắng cho em.
- Vâng.
- Em định bao giờ về?
- Em chưa tính gì cả.
Thạch Hải dịu dàng:
- Anh nghĩ em không nên về vội. Bác trai là người khó tính. Bác không bỏ qua lỗi của em đâu. Trốn một ngày không thể trốn cả đời. Bác ấy nguôi giận, anh sẽ đưa em về tạ lỗi với người.
Thư Thư buồn buồn:
- Cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nếu không có anh em biết nương tựa vào đâu.
Thạch Hải gượng cười nhìn cô:
- Dường như ông trời đã định sẵn em vì em bỏ ra đảo lạc đến nhà Đăng Triều rồi lại trở về với anh.
- Thật ư?
- Cứ tin là thật đi sẽ bớt buồn.
Thạch Hải đùa khi cô cám ơn anh:
- Em cảm ơn anh lắm Thạch Hải. Anh đã cực khổ vì em từ nhỏ đến giờ.
Anh nháy mắt, tinh nghịch:
- Chắc anh mắc nợ em quá.
- Nợ gì?
- Nợ đời đó.
Thư Thư vỗ nhẹ vào vai anh thân thiết:
- Anh không sợ cục nợ này theo anh mãi sao?
- Không anh còn mong em mãi là nợ của anh để anh trả cho hết cuộc đời này?
- Anh muốn nói gì hả Thạch Hải. Đừng đùa trên nỗi buồn của em nữa.
Thấy Thư Thư đứng yên lặng, Thạch Hải ngắm nhìn cô dưới ánh trăng. Lần đầu tiên anh ngân lên những nốt nhạc trầm bổng. Anh khoác lên vai Thư Thư chiếc áo khoác mình đang mặc. Bàn tay anh lầ tìm tay cô, ấm nồng.
- Thư Thư em có biết lòng anh không?
Cô để yên tay mình trong tay anh lắng nghe bàn tay anh không rời tay cô:
- Anh muốn nói với em môt điều quan trọng.
- Việc gì hả anh?
Đừng buồn vì Đăng Triều nữa, hãy vì anh mà vui lên nha Thư Thư.
- Thì em đang vui đây.
Cô cứ đứng yên anh. Thạch Hải nghe lòng xôn xao một cảm giác mới. Chưa bao giờ anh thấy xúc động mãnh liêt như lần này. Tay anh xiết chặt tay cô hơn nói nhanh:
- Em bằng lòng làm bạn anh không?
Thư Thư im 1ặng nghe anh nói lời tha thiết nhất. Cô như lạc vào thế giới có hoa thơm, cỏ lạ. Dưới ánh trăng huyền hoặc có người đang chờ cô mong cô và yêu cô. Nhưng Thư Thư không lãng tránh cô cũng không thấy xao động như khi ở cạnh Đăng Triều Thư Thư cũng thấy làm lạ với cả chính mình.
Thạch Hải cứ nghĩ khi anh lo lắng cho cô, chăm sóc cho cô thì Thư Thư dần dần hiểu tấm lòng anh, anh đối với cô là sao. Nhưng Thư Thư không hiểu hay cô đã gởi trọn trái tim mình cho người khác? Thạch Hải quyết định thổ lộ tình cảm của mình dưới vầng trăng đẹp đêm nay:
- Em bằng lòng không Thư Thư?
- Thì chúng ta chẳng là bạn hay sao?
- Không, ý anh là...
Thạch Hải ôm lấy đầu cô áp vào ngưc mình nghe quả tim đập loạn xạ.
- Em nghe đi, em biết mà. Từ ngày còn bé thơ em thường nép đầu vào ngực anh mà khóc mỗi khi anh có tâm sự hoặc bị đau đớn nào đó.
Thư Thư ngốc đầu dậy nhẹ nhàng, cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng khả ái:
- Em từng nghe tim anh mách bảo nhiều điều nhưng lần này em không thể.
Thạch Hải nhìn vào mắt cô anh nhỏ giọng:
- Thư Thư cho anh xin một lần đi. Anh muốn em nghe hết lời anh.
- Anh nói đi. Em hiểu anh mà. Giọng anh buồn hiu:
- Em hiểu mà em không có chút tình cảm gì với anh sao? Anh yêu em lâu lắm rồi Thư Thư. Hãy bằng lòng làm vợ anh nha Thư Thư?
Giọng anh cuống quýt hối hả. Gương mặt anh thật gần môi cô. Thư Thư bình tĩnh cụp mắt xuống, cô quay mặt né tránh làn môi đang khao khát của anh.
Thạch Hải ôm lấy khuôn mặt cô chờ đợi. Thư Thư không lãng tránh ánh mắt rực lửa yêu thương của anh đang dành cho cô. Hai người thật gần nhau mà sao lòng cô xa cách quá. Thư Thư vội lắc đầu:
- Thạch Hải hãy tha lỗi cho em nha anh. Từ lâu em chỉ xem anh như nột người anh đáng kính.
Thư Thư thở dài. Cô vẫn nhìn khuôn mặt rám nắng, đầy ấn tượng của anh dưới vầng trăng sáng Thạch Hải buông cô ra. Với anh, một lời từ chối của cô cũng khiến anh quá não nề.
Thạch Hải vịn lấy lan can nhìn ra dòng biển bạc lấp lánh dưới ánh trăng.
Anh nghe nỗi buồn không tên đang xâm chiếm vào lòng mình như những ngọn sóng biển ngoài kia. Đêm nay anh sẽ mang niềm thất vọng vào trong giấc mơ.
Mãi mãi Thư Thư không là của anh. Trái tim cô đã có người khóa kỹ mất rồi.
Thư Thư tựa người vào vai anh thở dài:
- Có phải anh đang giận vì em lắm không.
Thạch Hải? Hãy nói gì đi, đừng yên lặng như thế làm em lo lắm.
Cố nén tiếng thở dài, Thạch Hải lắc đầu:
- Em đừng lo lắng cho anh. Xem em kìa. Coi như anh chưa nói gì với em cả có được không Thư Thư. Anh biết anh không xứng đáng với em. Từ lâu, tình cảm trong anh nhen nhún dần lên. Mỗi lần ở cạnh em anh không muốn rời xa.
Anh cảm thấy trên thế giới này anh là người bất hạnh phúc. Chỉ nghe em cười lòng anh lâng lâng bao niềm vui. Khi em khóc tim anh đau nhói xốn xang.
Thư Thư vẫn ngả đầu vào ngực anh ấm áp, cô mím môi:
- Em cảm nhận tất cả những điều anh vừa nói. Nhưng trái tim em luôn luôn cưỡng lại nó phản bội em mất rồi. Em không thể đáp lại tình anh. Hãy giữ mãi tình cảm đẹp trong lòng giữa hai chúng ta Thạch Hải nhé.
Đến lượt Thạch Hải buồn rầu:
- Em yêu người ta đến vậy sao, có lẽ anh nên giấu tình cảm của mình vào tim thì hơn. Nói ra càng thêm hụt hẫng đau buồn.
Thư Thư ôm chật lấy vai anh cô nghẹn lời:
- Đừng như vậy mà Thạch Hải. Bây giờ em đâu còn yêu anh ấy. Anh đừng bỏ em đi nha anh.
Thạch Hải vuốt nhẹ tóc cô. Lòng anh buồn tênh vậy mà anh phải mềm lòng trước sự khổ tâm của Thư Thư mới lạ. Ai biểu anh tự nguyện vì cô làm gì:
- Khờ quá, anh có đi đâu mà em lo sợ. Yên chí đi. Anh chẳng chết vì thất tình mà.
- Ừ. Anh nói thật hả?
- Thật. Anh chưa bao giờ dối ai cả. Em còn nhớ ngày xưa không?
- Ngày xưa nào? Lúc buồn mà anh vẫn bịa nổi à?
Thạch Hải lắc đầu:
Không anh không hề bịa, chuyện ngày xưa, cô bé và một cậu bé lớn hơn 5 tuổi quen biết nhau.
- Anh đang kể về kỉ niệm của chúng mình hả?
- Em có muốn nghe anh nhắc lại không?
Nắm lấy bàn tay anh đặt lên bàn tay mình. Thư Thư giục:
- Anh nhắc đi em nghe. Hi vọng em giải tỏa được lòng mình là em vui rồi.
Có phải em luôn làm anh buồn lòng không?
- Đừng tự trách mình nữa Thư Thư. Tại mình có nợ mà không có duyên nên chẳng thể gần nhau. Anh mong em gặp nhiều hạnh phúc.
- Cảm ơn anh.
Thạch Hải nở nụ cười héo hắt. Hai người lại ngồi dưới ánh trăng càng khuya càng sáng. Trăng đẹp sao lòng người lại não nề quá. Tự nhiên, Thạch Hải vẫn còn hy vọng vào Thư Thư. Biết đâu một ngày nào đó, cô thay đổi ý định. Biển luôn thay đổi lẽ nào lòng người chẳng dời đổi hay sao? Giọng Thạch Hải đều đều,êm ái dưới vầng trăng mượt mà.
Ngày ấy cha anh lái tàu cho cha của em, anh lớn hơn em mấy tuổi. Em là công chúa còn anh chỉ thân phận của kẻ làm mướn.
- Nhưng tuổi thơ em khônghề có ý niệm về giai cấp cho đến bây giờ. Em nhớ thích mèo nheo vòi vĩnh anh đi thử.
- Có lần đứt tay em khóc mờ cả mắt. Anh không sợ máu tìm lá cây cầm máu rồi cõng em về.
- Một lần em đòi anh xuống biển mò cho em con cua trú trong kẹt đá. Trật chân anh ngã xuống vũng nước sâu.
Thạch Hải cười cười:
- Nếu không có em kêu cứu có lẽ anh đã trở thành ma biển mất rồi.
- Thật ra, lần ấy em rất sợ anh chết. Ba em vớt anh lên đã trắng bệch.
Giọng anh thảm não:
- Phải chi lần ấy anh chết luôn cho xong để giờ đây không thấy em lên xe hoa với người khác. Xem như anh chết lần thứ hai.
Thư Thư vỗ nhẹ vào má anh động viên:
- Anh hứa với em khôngbuồn rồi cơ mà. Anh từng bảo nếu buồn anh phóng ca nô ra biển lao vun vút nỗi buồn sẽ trôi tuột theo gió mây đi mất.
Thạch Hải quay qua nhìn cô. Gương mặt Thư Thư thật dễ thương. Cô đang nhìn anh bằng ánh mắt buồn buồn thê thiết. Anh thấy xao cả lòng một chút gì nhoi nhói trong tim.
Không anh không thê để cho Thư Thư lo lắng vì anh. Anh là một chàng trai mà. Thạch Hải cứ nhắc lại những kỷ niệm xưa thật tha thiết. Bao nhiêu kí ức lại quay về với hai người vui có buồn có Những kỷ niệm ấy cứ xoáy vào tâm tư của Thư Thư, làm cho lòng cô chùng xuống xốn xang khó xử.
Trên đầu hai người vầng trăng lơ lửng giữa đỉnh đầu sáng trong như tấm lòng của họ. Đêm về khuya và cảnh vật thật đẹp và im lặng vô cùng. Trăng soi thấu cả cõi lòng hai người đang ngổn ngang vì chẳng được yêu.
Buổi trưa cơn mắt không lớn nhưng bất chợt rả rích, dai dẳng. Đã gần mười hai giờ rồi mà chưa thấy ánh mặt trời, mặt biển xa xa mang màu buồn ảm đảm.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé