Nguyên tác: Disgrace
Số lần đọc/download: 1076 / 18
Cập nhật: 2017-04-06 08:43:37 +0700
Chương 4
Ông làm tình với cô một lần nữa, trong phòng ngủ của con gái ông. Lần này thích thú y như lần đầu tiên; ông bắt đầu hiểu cử động của thân thể cô. Cô nhanh nhẹn, tham lam. Nếu ông không cảm thấy sự thèm muốn tình dục trọn vẹn trong cô, chỉ vì cô trẻ quá. Một khoảnh khắc nổi bật trong ký ức của ông là lúc cô quặp chân lên mông ông, kéo ông lại gần hơn: lúc sợi gân bên trong đùi cô xiết chặt lấy ông, ông cảm thấy trào lên một niềm vui và khao khát. Ông nghĩ, mặc kệ tất cả, biết đâu chẳng là một tương lai.
- Thầy có hay làm thế này không? - sau đó, cô hỏi.
- Làm gì?
- Ngủ với sinh viên của thầy. Thầy đã ngủ với Amanda chưa?
Ông không trả lời. Amanda là một nữ sinh viên khác trong lớp, một cô gái tóc vàng hoe lòa xòa. Ông chẳng chú ý gì đến Amanda.
- Tại sao thầy lại ly hôn? - cô hỏi.
- Tôi đã ly hôn hai lần. Kết hôn hai lần, ly hôn hai lần.
- Với người vợ đầu tiên đã xảy ra chuyện gì?
- Đây là một câu chuyện dài. Lúc khác tôi sẽ kể em nghe. - Thầy có ảnh không?
- Tôi không thu thập ảnh. Tôi không sưu tập đàn bà.
- Thầy không sưu tập em chứ?
- Không, tất nhiên là không.
Cô dậy, rảo bước đi quanh phòng nhặt quần áo, hơi bẽn lẽn như thể cô đơn độc. Ông đã quen với nhiều phụ nữ tự giác hơn trong việc mặc và cởi quần áo của họ. Nhưng những người đàn bà ông quen không trẻ trung như thế, hoàn hảo như thế.
Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa văn phòng của ông và một thanh niên ông chưa gặp bao giờ bước vào. Cậu ta ngồi không cần mời mọc, nhìn quanh phòng, gật gù thưởng thức các giá sách.
Cậu ta cao và dẻo dai, có chòm râu dê thưa, một tai đeo khuyên, mặc quần áo bằng da màu đen. Trông cậu ta lớn tuổi hơn đa phần các sinh viên, và có vẻ lo phiền.
- Vậy ra ông là giáo sư, giáo sư David. Melanie đã kể với tôi về ông - cậu ta nói.
- Thế sao. Vậy cô ấy kể những gì?
- Rằng ông đã ngủ với cô ấy.
Một lúc im lặng dài. Ra vậy, ông nghĩ: bọn con gái ngây thơ về nhà để ngủ. Lẽ ra mình phải đoán ra chuyện đó: một cô gái như thế sẽ không bị làm trở ngại.
- Cậu là ai? - ông hỏi.
Vị khách phớt lờ câu hỏi của ông.
- Ông tưởng ông khôn lắm - anh ta nói tiếp - Một quý ông thực sự của các bà. Ông tưởng ông vẫn khôn ngoan như thế khi vợ ông biết chuyện sao?
- Thôi đủ rồi. Cậu muốn gì?
- Đừng có nói với tôi là đủ rồi - Lúc này lời nói bắn ra nhanh hơn vì giận dữ - Và đừng có tưởng ông có thể bước vào đời người khác rồi lại bước ra lúc ông thích đâu - Lòng đen mắt cậu ra đảo lên. Cậu ra nhoài về phía trước đưa hai tay quét sang phải và sang trái. Giấy tờ trên bàn bay tung.
Ông đứng lên:
- Đủ rồi! Đã đến lúc cậu đi đi!
- Đã đến lúc cậu đi đi! - cậu ta nhắc lại, nhại ông - OK - Cậu ta đứng lên, ung dung tiến ra cửa - Chào giáo sư! Cứ đợi rồi xem! - Sau đó đi thẳng.
Một thằng kẻ cướp, ông nghĩ. Cô nàng đã dính dấp với một thằng kẻ cướp, còn bây giờ mình cũng dính dáng đến thằng kẻ cướp của cô nàng! Bụng ông cồn cào.
Dù ông đã thức khuya đợi cô, Melanie không tới. Thay vào đó, chiếc ô tô của ông đỗ trên đường phố, bị phá. Lốp bị xì hết hơi, keo đổ đầy ổ khóa, giấy báo dán bết lên kính xe, lớp sơn bị cào xước. Phải thay khóa, hóa đơn thanh toán là sáu trăm rand.
- Ông có nghĩ ai làm việc này không? - người thợ khóa hỏi. - Chẳng ai hết - ông đáp sẵng.
Sau cuộc đánh úp đó, Melanie giữ thái độ cách biệt. Ông không lấy làm lạ: nếu ông bị làm nhục, cô ta cũng xấu hổ chứ. Nhưng đến thứ Hai, cô lại xuất hiện ở lớp; bên cạnh cô là anh chàng mặc đồ đen, bạn trai của cô, tự phụ, vênh váo dựa lưng vào ghế, tay đút túi quần.
Thường ngày, đám sinh viên nói chuyện rì rầm. Hôm nay họ im thin thít. Dù ông không tin họ biết chuyện xảy ra, song rõ ràng họ đợi xem ông sẽ làm gì vị khách không mời mà đến kia.
Thực ra hắn sẽ làm gì? Chuyện xảy ra với cái xe của ông rõ ràng là chưa đủ. Hiển nhiên là sẽ còn nhiều việc tiếp theo nữa. Ông có thể làm gì được? Ông phải nghiến răng mà trả tiền, chứ gì nữa?
- Chúng ra học tiếp về Byron - ông nói, chúi vào quyển sổ điểm - Như chúng ta đã thấy tuần trước, danh tiếng và bê bối không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời Byron mà cả đến cách công chúng đón nhận thơ ca của ông. Byron tự thấy ông là một người đúc kết những tác phẩm thơ của ông với Harold, Manfred, thậm chí cả Don Juan.
Bê bối. Thật đáng tiếc phải động chạm đến chủ đề ấy, nhưng ông sẵn sàng ứng biến.
Ông liếc trộm Melanie. Thường ngày, cô là người ghi chép chăm chỉ. Hôm nay trông cô gầy gò và kiệt sức, cô ngồi xo rụi với quyển sách. Bất chấp bản thân, trái tim ông thắt lại vì cô. Con chim nhỏ tội nghiệp, ta phải ôm ghì em vào ngực, ông nghĩ.
Ông đã bảo sinh viên đọc “Lara”. Hôm nay ông phải giảng bài đó. Chẳng còn cách nào lẩn tránh được bài thơ. Ông đọc to:
Hắn ta đứng, như một người xa lạ giữa thế giới sinh động
Một linh hồn lạc lối bị ném từ một thế giới khác;
Một công cụ của những tưởng tượng hắc ám
Và hắn chọn hoàn cảnh hiểm nguy mà hắn đã ngẫu nhiên thoát khỏi
- Em nào giải thích được những dòng này cho tôi? Ai là “linh hồn lạc lối”? Tại sao hắn lại gọi mình là “một công cụ”? Hắn đã từ thế giới nào đến?
Đã từ lâu, ông không còn ngạc nhiên vì sự hững hờ, lãnh đạm của sinh viên nữa. Sau-Công nguyên, sau-lịch sử, sau-thoát nạn mù chữ, họ là những người được ấp, nở từ lứa trứng ngày hôm qua. Vì thế ông không mong gì họ biết về những thiên thần đã bỏ mạng hoặc có thể đọc Byron từ đoạn nào. Ông chỉ mong có những phỏng đoán thiện chí, để ông có thể dẫn dắt đến mục tiêu. Nhưng hôm nay ông gặp phải một sự im lặng, một sự im lặng lì lợm, tạo nên cảm giác sờ thấy người lạ ở giữa bọn họ. Họ sẽ không nói, không tham gia vào trò chơi của người lạ đó, chừng nào người lạ còn ở đó để lắng nghe, phán đoán và nhạo báng.
- Lucifer là một thiên thần bị ném khỏi thiên đường - ông nói - Chúng ta ít biết về cách sống của các thiên thần, nhưng chúng ta có thể giả định rằng họ không cần đến dưỡng khí. Tại nhà Lucifer, vị thần hắc ám đó không cần thở. Bất ngờ, hắn thấy mình bị đuổi vào “thế giới sinh động” này của chúng ta. “Lạc lối”: là người chọn cho mình một con đường riêng, luôn sống trong nguy hiểm, thậm chí còn tạo nên mối nguy hiểm cho bản thân. Chúng ta hãy đọc tiếp.
Lúc đó cậu thanh niên không nhìn xuống bài. Thay vào đó, cậu ta nghe ông, trên môi thoáng một nụ cười, một nụ cười làm người khác chết điếng.
- Vậy, Lucifer là loại như thế nào?
Lúc này, các sinh viên ắt phải cảm thấy luồng điện giữa ông và cậu thanh niên kia. Chính cậu ta bị gọi trả lời; và như một người đang ngủ bị lay tỉnh, cậu trả lời:
- Hắn làm điều hắn thích. Hắn không quan tâm đến điều đó tốt hay xấu. Hắn chỉ làm thôi.
- Chính xác. Hắn chỉ làm, dù tốt hay xấu. hắn không hành động theo một niềm tin mà vì bốc đồng, và chính hắn cũng không hay biết nguồn cơn bốc đồng của hắn. Hãy đọc mấy dòng tiếp
theo: “Sự điên rồ của hắn không phải ở trong đầu, mà ở trong tim”. Một trái tim điên rồ. Thế nào là một trái tim điên rồ?
Ông hỏi quá nhiều. Ông có thể thấy cậu trai kia sẽ dồn ép trực giác của ông hơn nữa. Cậu ta muốn tỏ ra biết nhiều hơn, ngoài xe máy và những bộ quần áo sặc sỡ. Và có lẽ cậu thế thật. Có lẽ cậu làm cái việc thực sự gần gũi với một trái tim điên rồ. Nhưng ở đây, trong lớp này, trước những người lạ, lời lẽ không đến. Cậu lắc đầu.
- Không sao. Xin lưu ý rằng chúng ta không chỉ trích người có trái tim điên rồ, có những hành động sai trái theo hiến pháp. Ngược lại, chúng ta cần hiểu biết và thông cảm. Nhưng thông cảm có giới hạn. Dù hắn có sống giữa chúng ta, hắn cũng không phải là một người trong chúng ta. Hắn đã tự gọi mình rất chính xác là một công cụ, một con quái vật. Cuối cùng, Byron đã gợi ý sẽ không thể yêu thương hắn theo một ý nghĩa sâu sắc hơn, nhân bản hơn. Hắn sẽ bị kết tội đọa đày trong cô độc.
Những cái đầu cúi xuống, họ ghi lời của ông. Byron, Lucifer, Cain, với họ tất thảy đều như nhau.
Họ đã đọc xong bài thơ. Ông đọc khổ đầu trong Don Juan và cho lớp nghỉ sớm. Ông gọi cô, vọng qua những mái đầu:
- Melanie, tôi có thể nói với em một lời được không?
Cô đứng trước ông, mặt đau đớn, kiệt sức. Một lần nữa trái tim ông thắt lại vì cô. Nếu chỉ có
hai người, ông sẽ ôm lấy cô, cố làm cô vui lên. Con bồ câu bé nhỏ của tôi, ông sẽ gọi cô như thế. - Chúng ta vào phòng làm việc của tôi – ông nói.
Ông dẫn cô lên gác, đến phòng làm việc của ông, cậu bạn trai của cô theo sau.
- Cậu đợi ở đây – ông bảo cậu ta và đóng cửa lại trước mặt cậu.
Melanie ngồi trước ông, đầu cô trĩu xuống.
- Em thân mến, tôi biết em đang trải qua một giai đoạn khó khăn – ông nói – Tôi biết thế, và tôi không muốn làm khó thêm nữa. Nhưng tôi phải nói với em như một thầy giáo. Tôi có trách nhiệm với các sinh viên của tôi, với tất cả. Việc cậu bạn em đã làm ở khu sân bãi là việc riêng của cậu ta. Nhưng tôi không thể để cậu ta phá những giờ giảng của tôi. Em hãy nói với cậu ta như thế hộ tôi. Còn về phần em, sắp tới em phải dành nhiều thời gian hơn nữa để học. Em phải lên lớp đều đặn hơn. Và em phải trả bù những bài kiểm tra đã vắng mặt.
Cô nhìn ông chằm chặp, bối rối, thậm chí sửng sốt. Ông đã rứt tôi ra khỏi mọi người – hình như cô muốn nói thế - Ông đã buộc tôi mang bí mật của ông. Bây giờ tôi không chỉ là một sinh viên. Làm sao ông có thể nói với tôi như vậy?
Lúc cô nói, tiếng cô khẽ chỉ vừa đủ ông nghe:
- Em không thể trả bài được, em chưa đọc được gì cả.
Ông muốn nói là không cần phải nói, đừng ý tứ thế. Nhưng ông chỉ có thể ra hiệu và hy vọng cô hiểu.
- Phải trả bài như những người khác, Melanie ạ. Nếu em không chuẩn bị chu đáo cũng không sao, vấn đề là giúp em thôi. Chúng ta sẽ hẹn vậy. Thứ hai sau, trong giờ nghỉ trưa nhé? Tôi để em đọc suốt kỳ nghỉ cuối tuần.
Cô hếch cằm lên, bướng bỉnh nhìn vào mắt ông. Cô không hiểu hoặc cô khước từ một cơ hội.
- Thứ hai, tại đây, trong phòng làm việc của tôi – ông nhắc lại.
Cô đứng dậy, hất cái túi lên vai.
- Melanie, tôi có trách nhiệm. Ít nhất cũng phải thảo luận về bản nhận xét. Đừng để tình hình phức tạp hơn mức cần thiết.
Trách nhiệm: cô không hé một lời đáp lại.
Tối hôm ấy từ một buổi hòa nhạc về nhà, ông dừng lại trước đèn giao thông. Một chiếc xe máy kêu ầm ầm, xe Ducati màu bạc chở hai người mặc đồ đen. Họ đội mũ bảo hiểm, nhưng ông vẫn nhận ra. Melanie ngồi ở yên sau, đầu gối dang rộng, khung xương chậu cong lên hình vòng cung. Một cơn rùng mình thèm muốn giật mạnh người ông. Mình phải đến đấy! Ông nghĩ. Lúc đó, chiếc xe máy vụt lao lên, đưa cô đi xa dần.