Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Chương 4
Á
i Thy vừa mở cửa, một bó hoa hồng to hiện ra trước mặt cô, án mất gương mặt người ôm hoa, song cô vẫn nhận ra đó là Đức Thuận, vị giám đốc công ty Lana.
- Anh Thuận!
Đức Thuận nghiêng mình thật sâu:
- Chúc Ái Thy sinh nhật vui vẻ.
Ái Thy cảm động:
- Cám ơn lời chúc sinh nhật của anh song em không định mừng sinh nhật.
- Sao vậy?
- Em buồn quá!
Ái Thy nhận bó hoa trên tay Đức Thuận, buồn bã:
- Em và anh Minh, Thiên quen và yêu nhau ba năm dài, ba sinh nhật của em đều có anh ấy, nhưng không ngờ cưới nhau mới mấy tháng lại ra nông nỗi này, vui gì mà vui.
- Vậy là em đang khóc à?
Ái Thy lau nước mắt, cô không ngăn được dòng nước mắt khi nhìn thấy hoa mừng sinh nhật. Ngày ấy chỉ một cành hồng thôi, Minh Thiên mang đến đơn giản như thế, lòng Mai Thy lại vui vẻ hạnh phúc, bây giờ hạnh phúc ấy còn đâu.
- Đừng khóc Ái Thy! Em khóc làm cho anh đau lòng.
Đức Thuận toan lau nước mắt cho Ái Thy, cô lùi lại cười gượng:
- Em luôn mau nước mắt như vậy.
- Hay là ra ngoài đi dạo với anh đi. Hãy cho phép anh có mặt trong sinh nhật của em, và hãy cố quên một người, anh ta yêu em đâu có làm em đau lòng như thế này.
Đức Thuận ngước mình Ái Thy, giọng nhuốm buồn:
- Anh không ngờ là vừa được danh hiệu hoa hậu, em lại đám cưới. Nếu như biết anh không đi Pháp, mà ở lại ngăn cản em. Hôn nhân là con đường cản trợ sự nghiệp của em. Em điên thật. Nhưng bây giờ em đã ly hôn, hãy làm lại nhé!
- Anh chờ em một chút, em đi thay quần áo.
Đức Thuận mỉm cười:
- Lúc nào em cũng chờ em mà.
Đức Thuận sung sướng xoa tay vào nhau. Bây giờ cả hai đã ly hôn, anh sẽ là người cận kề bên Ái Thy, lo gì trái tim cô không mở rộng đón anh.
Ái Thy trở ra đơn giản trong bộ đồ thun trắng, mái tóc xõa dài, Đức Thuận kêu lên:
- Em xinh thật!
Ái Thy cười nhẹ. Lòng cô đang buồn, dù sao có Đức Thuận vẫn hơn là nằm khóc một mình. Có ai biết được, trước mọi người, trước đám đông cô tươi tắn rực rỡ, nhưng khi về nhà một mình đối diện với mình nước mắt cô lại lặng thầm rơi. Sao Minh Thiên có thể vội quên lời thề bao nhiêu năm yêu nhau. Mỗi lần cô gặp anh là đều có Kiều Phương xuất hiện. Cô là người vợ bất hạnh, bao nhiêu người tôn vinh cô, nhưng cô chỉ lụy có một mình. Còn anh lại phản bội cô.
- Em nghĩ gì vậy?
Từ lúc nào Đức Thuận đứng sát vào Ái Thy, anh nhìn chăm chú vào mặt cô.
Ái Thy giật mình đứng dịch ra:
- Chúng ta đi thôi, anh Thuận.
- Em vẫn nhớ Minh Thiên, đúng không?
Ái Thy im lặng đi ra xe, một sự lặng như công nhận cô đang nhớ Minh Thiên.
Đức Thuận thở dài:
- Hy vọng thời gian giúp em quên. Nhớ làm gì con người ấy, anh ta đang chạy trốn, bị đuổi việc nữa, mẹ của Kiều Phương bắt cưới, không cưới không được, còn cưới cũng không được vì Kiều Phương chưa tuổi kết hôn. Có thể anh ta sẽ bị đưa tòa về tội quan hệ gái vị thành niên.
- Anh đừng nói nữa!
Ái Thy bưng hai tai, nước mắt của cô lại chan hòa. Cô chịu không nổi những điều về Minh Thiên. Tại sao anh lại đẩy cuộc đời mình vào ngõ cụt, bị đuổi việc, mang tai tiếng. Thật đáng kinh tởm.
- Anh xin lỗi!
Đức Thuận đặt tay lên vai Ái Thy:
- Anh lại làm cho em khóc rồi, khi nói những việc xấu xa của Minh Thiên cho em nghe.
Ái Thy lau nước mắt:
- Không sao! Em sẽ quên một người không đáng cho em yêu.
Ái Thy ngồi vào xe, Đức Thuận cẩn thận đóng cửa xe lại rồi vòng qua ngồi vào xe.
- Chúng ta đi ăn nhé!
Xe vừa quẹo qua đường, Đức Thuận hoảng hốt thắng xe lại két... Phía trước đầu xe, Minh Thiên cũng vừa hoảng hồn đứng khựng lại. Anh đúng là lơ đãng, qua đường không nhìn trước sau. Nhưng rồi cái hoảng sợ chưa kịp tan, nhường lại là cảm giác đau đớn, trên xe là Ái Thy. Kẻ ngồi bên cạnh cô là Đức Thuận.
Cắn mạnh môi, Minh Thiên cúi đầu đi lầm lũi. Ái Thy cũng vừa nhận ra Minh Thiên, trông anh luộm thuộm quá, áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù. Bây giờ anh trở nên tệ hại như vậy sao? Trái tim Ái Thy rưng rưng buồn. Không phải là niềm vui sướng hả hê khi xa cô, Minh Thiên đón nhận lấy một hoàn cảnh u ám. Nhìn thấy anh rồi, cô càng đau lòng hơn, nên đưa tay lên thành xe:
- Anh Thuận! Em xin lỗi là không đi với anh được.
Ái Thy mở cửa xe bước nhanh xuống đường. Đức Thuận kêu lên:
- Ái Thy, đi đâu vậy?
Ái Thy đã băng nhanh qua đường chạy đi. Tức giận, Đức Thuận đấm tay vào khoảng không giận dữ. Khốn kiếp! Đồ chết tiệt, lúc nào không xuất hiện, lại xuất hiện lúc này vậy? Nếu mày cứ xuất hiện kiểu này, tao sẽ đập què giò mày đó.
Tối đêm nay sinh nhật Ái Thy, Đức Thuận cứ ngỡ chinh phục được Ái Thy, lại hóa thành công cốc, có đáng giận không? Đi đâu bây giờ?
Vòng xe để tìm Ái Thy, tăm dạng củ cô đâu không thấy, Đức Thuận tiếc công mình...
- Cho ly rượu, nữa đi!
Đưn tay vẫy người phục vụ mang rượu cho mình, Đức Thuận mới chợt nhìn thấy Kiều Phương. Trước mặt cô bé bé là ba, bốn vỏ lon bia. Đức Thuận đứng đứng lên đi lại, kéo ghế ngồi trước mặt Kiều Phương:
- Tại sao ngồi một mình? Cả tháng nay cô và anh ta khăng khít lắm mà.
Kiểu Phương quắt mắt:
- Anh còn hỏi tôi nữa hả! Chính anh xúi biểu má tôi làm ầm ĩ, cho anh Thiên giận tôi. Nhưng còn lâu mẹ tôi đưa anh Thiên ra tòa mà thắng kiện.
- Cô ra tòa nói tại cô thích anh ta chứ gì?
- Đúng vậy! Hơn nữa, còn đúng hai thắng nữa, tôi mười tám. Mười tám anh rõ chưa, quá tuổi vị thành niên rồi.
- Chúc mừng cô sắp bước qua tuổi mười tám. Nhưng tôi và cô đều là hai kẻ thất bại đúng không? Tối nay, tôi vừa đưa Ái Thy đi chơi, mới ra đường đã chạm mặt Minh Thiên.
Kiều Phương bật dậy, cô dằn chìa khóa nhà của Minh Thiên lên bàn một cái "cốp", tức giận:
- Gặp ở đâu?
- Gần đây. Vậy là Ái Thy không đi với tôi nữa, cô ấy mở cửa xe chạy theo cái gã ma đó.
Nói xong tức quá, Đức Thuận ngửa cổ tu hết phần rượu trong ly, rồi rót tiếp vào, gầm gừ:
- Khốn kiếp! Tao sẽ thuê du đãng đánh mày quê giò.
Kiều Phương nhảy nhổm:
- Này, tôi cấm anh không được đụng đến anh Minh Thiên! Bây giờ công việc của anh là chinh phục Ái Thy, thất bại hay thành công là chuyện của anh.
- Nhưng Ái Thy vẫn yêu hắn.
- Cũng đâu phải tội của anh Minh Thiên.
Kiều Phương điểm mặt Đức Thuận:
- Anh mà hại anh Thiên, tôi sẽ la làng lên cho báo chí biết, giám đốc công ty Lana...
- Thôi cô đi, tôi sợ cô quá rồi!
Bực dọc, Đức Thuận tóm cả chai rượu bỏ vào miệng tu một hơi. Bắt chước Đức Thuận, Kiều Phương cũng khui lon bia uống, mặt cô đỏ bừng lên. Kiều Phương gõ lon bia lên bàn:
- Tại sao vậy, sao Minh Thiên không yêu tôi?
- Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Ái Thy cũng không chấp nhận tình yêu của tôi.
Đêm nay là đêm sinh nhật cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một đêm sinh nhật vui vẻ.
Vậy mà vừa trông thấy Minh Thiên, cô ấy đã bỏ rơi tôi chạy đi. Uống cho quên buồn đi Kiều Phương?
- Phải! Uống để quên sự thất bại của tôi và anh.
Kiều Phương uống một ly, Đức Thuận uống một ly. Đã say, Kiều Phương vỗ vào vai Đức Thuận:
- Anh là giám đốc một công ty, có mấy trăm người dưới quyền anh, anh điều hành họ chạy tuốt, vậy sao dở quá vậy, không điều hành được trái tim của Ái Thy?
Đức Thuận trừng mắt:
- Vậy còn cô, tại sao lại thất bại? Tự tử suýt chết vì Minh Thiên, vậy mà hắn cô yêu cô đâu.
- Nói nhiều quá, tôi và anh đi tìm họ!
- Tốt nhất, cô nên về nhà đợi anh ta, chẳng lẽ anh ta ngủ ngoài đường?
- Anh có lý!
Đã say nên mở cửa được nhà Minh Thiên, Kiều Phương lảo đảo đi vào, cô ngã soài lên giường của Minh Thiên thiếp đi.
- Anh Minh Thiên!
Ái Thy đuổi kịp Minh Thiên và níu áo anh lại. Minh Thiên quay người lại nhìn Ái Thy và bàn tay đang níu áo anh, anh không dám nghĩ là có đuổi theo anh trong lúc đang đi với Đức Thuận. Cái nhìn của Minh Thiên làm Ái Thy lúng túng bỏ tay ra. Minh Thiên lãnh đạm:
- Không phải cô đang đi với gã giám đốc giàu có của cô sao?
Ái Thy tức giận, cô quên mất việc mình đi tìm anh:
- Còn anh, Kiầu Phương đâu lại ra nông nỗi này, mọi khi có anh là có cô ta mà.
- Không liên quan đến cô. Bây giờ tôi không còn gì cả, cả đến công việc tôi yêu thích cũng không được làm nữa.
- Vậy anh cho là tại tôi hay sao? Quan hệ với một cô gái mới mười bảy, thật xấu hổ.
Minh Thiên nạt đùa:
- Tôi chẳng làm gì thẹn với lương tâm cả. Người đáng hổ thẹn là cô.
- Tôi làm sao?
- Người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi chồng. Cô bây giờ giàu có và là người nổi tiếng rồi, tôi biết tôi không nên có một cô vợ hoa hậu.
- Này, tôi chưa cô làm điều gì xấu xa, kẻ xấu xa mới là anh. Anh đã ngoại tình. Ừ, mà vì anh ngoại tình, nên tôi và anh mới ly hôn, tại sao bây giờ lại cãi nhau. Điên thật rồi!
Ái Thy buông Minh Thiên ra quay lưng đi, nhưng mới mấy bước, cô đứng lại:
- Bây giờ anh làm gì để sống?
Minh Thiên lạnh lùng:
- Có phải ăn đất để sống, tôi cũng không nhờ cô.
Minh Thiên bỏ đi. Đi một quãng không thấy Ái Thy đuổi theo, Minh Thiên đi chậm lại anh buồn rầu nhìn lên cao. Đêm nay bầu trời đầy sao trong vắt không gợn áng mây, đêm đang đẹp, nhưng trong lòn anh u ám xám xịt.
Điệu nhạc mừng sinh nhật từ chiếc tivi quảng cáo của công ty Samsung trên cao.
Happy birthday to you. Chúc em một sinh nhật tươi vui...
Minh Thiên đứng sang lại, anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Hồm nay là sinh nhật của Ái Thy. Không suy nghĩ, Minh Thiên chạy ngược lại tìm Ái Thy:
- Ái Thy!
Ái Thy đã bỏ đi, đi lầm lũi với một nỗi cô đơn hoang vắng. Cô không hiểu tại sao mình bỏ tất cả cuộc vui Đức Thuận dành cho có, để chạy theo Minh Thiên, cuối cùng cãi vã với anh, mỗi người quay mặt đi một hướng. Mình còn yêu Minh Thiên. Ái Thy hiểu rõ điều ấy. Tình yêu đã sai khiến cô chạy đi tìm anh, cho dù anh đã phản bội cô, cô và anh đã ly hôn sau năm tháng sống đời vợ chồng. Anh gọi điện thoại cười đùa với Kiều Phương thì được. Còn cô, cô có lỗi lầm gì với anh đâu. Nếu có lỗi, anh mới đúng là người có lỗi.
Không hiểu bước chân nào lại xui khiến Ái Thy đến bên Hồ Con Rùa, những đôi tình nhân ngồi bên nhau tâm sự. Trên cao, dòng nước phun ngợn nước chảy xuống lay động cả mặt hồ. Ái Thy nhớ nơi này ba năm trước anh đã nói yêu cô; nơi này anh và có trao nhau nụ hôn đầu tiên. Tất cả đã thành kỷ niệm mất rồi.
Đứng cúi đầu một lúc, Ái Thy bước đi. Vừa quay mặt cô chạm vào Minh Thiên... anh ngẩn người ra khi nhìn thấy có, cả hai nhìn nhau rồi chợt cùng nhìn về chiếc băng đá năm nào họ đã ngồi, một đôi tình nhân vừa đứng lên đi để lại ghế đá trống.
Ái Thy không nói gì, cô lặng lẽ đi lại ngồi lên băng đá. Không hiểu sao Minh Thiên cũng đến và ngồi xuống, giữa cả hai là một khoảng cách ngắn, không ai nói gì với nhau. Ái Thy bật điện thoại nghe nhạc.
Còn nhớ không phút vui hôm nào Mình bên nhau mơ ước dài lâu Mình đã trao nhau chiếc hôn ban đầu Còn nhớ không em...
Không ngờ mình lại mở ngay bài nhạc "Đừng làm mình xa cách nhau", Ái Thy ngượng ngùng tắt máy.
Minh Thiên bâng quơ:
- Hôm nay sinh nhật của cô, chúc mừng sinh nhật nghen:
- Cám ơn. Có thể mời tôi một ly rượu không?
- Được! Chờ một lát!
Minh Thiên sờ vào túi quần. Còn đúng một trăm ngàn. Nhằm gì! Mua hết chai Rhum. Minh Thiên băng qua đường, vào quán cà phê mua chai Rhum và mượn hai cái ly, anh trở lại, mở nắp chai rót đầy hay ly, đưa cho Ái Thy một ly:
- Mời!
- Cám ơn!
Ái Thy nhấp môi. Lâu quá cô mới uống Rhum, mùi cay nồng, song cô vẫn muốn uống ly nữa và ly nữa.
- Anh là kẻ xấu! Thật ra tôi không muốn gặp lại anh. Bao giờ thì anh sẽ cưới Kiều Phương hả?
- Chưa biết. Còn cô, bao giờ Đức Thuận cưới cô?
- Nếu tôi gật đầu, sẽ có đám cưới ngay tức khắc.
- Sao không gật đầu?
- Tôi chán kết hôn rồi. Tôi và anh yêu nhau lúc nào cũng vui vẻ, đôi khi qúa bận rộn không gặp được thì điện thoại cho nhau, lúc gặp nhau vui dễ sợ. Còn cưới nhau rồi...
Giọng Ái Thy chùng xuống:
- Tôi sợ mất phọt, sợ có thai, tôi biết anh tức giận và đã đi tìm Kiều Phương, tôi không chịu nổi sự phản bội.
- Cô không chịu nổi sự phản bội, vậy cô có nghĩ đến cảm giác của tôi khi cô đi Thái Lan một tháng trời.
- Lần nào tôi gọi điện thoại cho anh cũng là Kiều Phương nghe.
Ái Thy xua tay:
- Thôi nói làm gì, tôi và anh dù gì cũng ly hôn.
Minh Thiên thẫn thờ:
- Phải, dù gì cũng ly hôn. Chúng ta uống rượu lần cuối cùng. Sang năm ngày sinh nhật cô, hoàn cảnh hai chúng ta đã khác, Thật ra, chưa bao giờ tôi hết yêu cô cả.
Đã ngà ngà say, Ái Thy ngoẹo đầu và thành ghế:
- Tôi cũng vậy, chưa bao giờ tôi hết yêu anh.
- Vậy tại sao chúng ta phải bỏ nhau?
- Anh đã có Kiều Phương.
- Nói bậy! Không tin, em cứ về nhà. Nếu có Kiều Phương, cái gì anh cũng chịu thôi.
- Thật không?
- Không tin thì đi.
Minh Thiên kéo Ái Thy ra đường, anh vẫy chiếc taxi chạy trờ tới, đẩy Ái Thy lên. Ái Thy la lên:
- Đi đâu?
- Chứng minh với em, nhà anh không bao giờ có Kiều Phương cả.
Minh Thiên cương quyết lôi Ái Thy đi xe về đến nhà, anh nhíu mày vì cửa khép hờ.
- Đúng là anh đoảng thật. Hồi chiều đã ném chìa khóa cho Kiều Phương, cô nhỏ này dám bỏ nhà đi, không khóa cửa lại. Minh Thiên bật ngọn đèn phòng khách lên, ánh sáng chói cả căn phòng và... đánh thức Kiều Phương. Cô mặc quần đùi, ái cũn của Minh Thiên, ngồi dậy đưa tay dụi mặt, mặt nhăn nhó:
- Anh đi đâu cho tới bây giờ mới về, hư quá rồi.
Minh Thiên đờ người ra. Đúng là tình ngay lý gian! Anh muốn chứng minh sự vô tội của mình, nhưng sự có mặt của Kiều Phương trong nhà lúc nửa đêm, khiến vô tội trở thành vô số tội!
Ái Thy quắt mắt nhìn Minh Thiên:
- Tôi đúng là ngu ngốc đi theo anh về đây, chẳng bao giờ anh là con người tốt cả.
Quay ngoắt người, Ái Thy chạy ra đường. Chẳng bao giờ còn cô còn tin lời Minh Thiên. Bây giờ anh có cuộc sống của anh và cô cũng vậy, là người xa lạ.
- Ái Thy, nghe anh nói nè!
Minh Thiên toan đuổi theo Ái Thy, Kiều Phương ôm anh anh lại:
- Nói cái gì mà nói, Khuya quá rồi anh Thiên.
Minh Thiên bực dọc gạt mạnh Kiều Phương ra:
- Sao lúc nào cô cũng hại tôi vậy?
Minh Thiên băng mình chạy đi.
- Á... - Kiều Phương kêu lên đau đớn, đầu cô đập vào cạnh bàn kiến vì bị Minh Thiên gạt mạnh ra. Tiếng kêu đau đớn bắt Minh Thiên đứng lại.
Kiều Phương cố gượng dậy, cô kinh hoàng vì máu chảy xuống mặt. Thì ra trán cô đập vào bàn kiếng tứa máu, Minh Thiên hoảng kinh ôm lấy Kiều Phương:
- Kiều Phương, anh xin lỗi.
- Đau quá! Đau quá...
Kiều Phương bật khóc, Minh Thiên quýnh quáng:
- Anh đưa em đi bệnh viện. Xin em, Phương ơi...
Tất cả đã kết thúc, tại sao mình còn nuối tiếc đi tìm lại dư hương của kỷ niệm, để chứng kiến một sự thật nát lòng, Kiều Phương đang ở nhà, căn nhà từng chứng kiến hạnh phúc của cô và Minh Thiên. Nếu còn yêu cô, anh đâu mang Kiều Phương về. Mình đúng là ngây thơ khờ dại.
Lên xe taxi rồi, Ái Thy mới khóc được, khóc nức nở cho một tình yêu không thể nào hàn gắn.
- Cô ơi về đâu đây?
Sực nhớ, Ái Thy nói tên đường số nhà chiếc taxi chạy thẳng về.
- Ái Thy!
Đức Thuận thở phào sung sướng khi thấy Ái Thy:
- Chiều giờ anh đi tìm em, sao không mở điện thoại?
Giành trả tiến cuốc xe, Đức Thuận đưa Ái Thy vào nhà, anh ái ngại khi biết cô khóc:
- Em cứ vì gã Minh Thiên tự giày vò làm khổ mình.
Ái Thy nghẹn ngào:
- Sau này em sẽ không vì con người này mà rơi nước mắt nữa.
- Đã ăn gì chưa? Nhìn bộ dạng của em là anh biết em chưa ăn gì. Anh có mua cháo nè, vào nhà hăm lại. Em cứ như vầy hoài, ngã bệnh thì sao?
Ái Thy cảm động vụt ôm choàng lấy Đức Thuận:
- Chỉ có anh là tốt với em.
- Anh luôn luôn vì em, cho dù trái tim em không hề có anh.
- Đức Thuận! Hãy cho em một thời gian, em không muốn lừa dối anh.
- Anh sẽ đợi mà.
Đức Thuận mỉm cười siết nhẹ vai Ái Thy:
- Anh đợi cho đến khi nào em gật đầu và nói:
Đức Thuận, em bằng lòng làm vợ anh. Anh sẽ lập tức làm đám cưới thật long trọng.
- Em không đáng cho anh yêu như vậy đâu.
- Không! Em rất xứng đáng.
Đức Thuận hôn lên trán Ái Thy:
- Mỗi việc hái sao trên trời là anh không làm được cho em, ngoài ra vì em anh làm tất cả Thy ạ.
Ái Thy khép mắt lại. Hình ảnh Minh Thiên đã hoàn toàn rời khỏi tâm hồn cô. Cô sẽ đón một tình yêu mới, một người yêu cô tha thiết và vì tình yêu anh làm cho cô tất cả, tại sao cô không mở rộng lòng, đón nhận một tình yêu?
Tổng giám đốc công ty Lana và hoa hậu Ái Thy sẽ cưới nhau, đám cưới tổ chức tại nhà hàng Cung Đình.
Trên các báo đồng loạt đăng tin hoa hậu Ái Thy kết hôn lần thứ hai, Minh Thiên lặng người trong đau đớn. Không còn cứu vãn gì được nữa. Ngày hôm qua là cơ hội cuối cùng, nhưng một lần nữa sự có mặt của Kiều Phương đã phá hỏng hết còn trông mong gì nữa một cơ hội tái hợp.
- Anh Thiên!
Kiều Phương cựa mình rên khẽ. Minh Thiên định gắt gỏng quát nạt Kiều Phương đã hại anh, nhưng nhìn đầu cô đang băng bó, Minh Thiên dịu lại:
- Em thức rồi hả? Vết thương có đau lắm không?
Kiều Phương nũng nịu:
- Đau lắm! Anh xô người ta ngã, may là chỉ vỡ trán chứ không chấn thương.
Ừ, cũng tại em làm khổ anh, đáng kiếp.
Minh Thiên lắc đầu héo hắt:
- Có lẽ duyên nợ của anh và Ái Thy chỉ có như thế thôi. Mà em cũng khờ thật, tại sao lại yêu anh, anh là kẻ đang thất nghiệp, hạnh kiểm xấu.
- Anh đâu có xấu. Nếu là người xấu anh đã lợi dụng em.
Minh Thiên lảng ra:
- Sao rồi, đói chưa để anh lấy cháo cho em ăn. Lúc nãy mẹ em mang vào, anh sợ muốn đứng tim, tưởng bà sẽ làm ầm ĩ lên. Nhưng rồi bà nói đợi em đủ mười tám đi đã. Nhưng mà em chẳng nên ưng người như anh.
- Chỉ cần anh không chê em.
Minh Thiên cười buồn:
- Cái thân anh bây giờ lo còn chưa xong, nói gì nuôi ai hay lo cho ai.
Minh Thiên đứng lên sớt cháo trong bình thủy ra chén:
- Cháo đang nóng, anh đỡ em ngồi dậy ăn nghen.
Kiều Phương sung sướng bá hai tay lên cổ Minh Thiên để anh đỡ cô ngồi dậy. Cô vờ kêu lên:
- Ai da! Sao cái tay cũng đau nữa.
- Nhỏ này, muốn anh đút ăn còn làm bộ làm tịch.
Kiều Phương đỏ mặt:
- Ai làm bộ hồi nào, để tự em múc ăn cũng được.
- Nóng lắm!
Minh Thiên vừa thổi vừa đút cháo cho Kiều Phương:
- Thật ra ở tuổi em không nên yêu vội và lấy chồng vội, hôn nhân cũng là thứ thách đó. Em thấy không, anh và Thy yêu nhau ba năm ròng, vậy mà cưới nhau mấy tháng đã bỏ nhau.
- Rút kinh nghiệm của chị Ái Thy, tem sẽ rất ngoan không bao giờ cãi lại anh.
- Có thật không, mặt em đâu phải mặt hiền hay chịu khuất phục ai.
Kiều Phương cong môi phụng phịu:
- Vậy anh nói em dữ.
- Cô mà hiền, tôi đi bằng đầu gối luôn.
- Hứ, nói xấu em!
Kiều Phương véo vào hông Minh Thiên, Minh Thiên vẹo người qua:
- Nhột nghen! Anh làm đổ cháo nóng lên người em bây giờ.
- Anh Thiên! Có anh đút cho án cháo, cháo thành ngon tuyệt vời luôn.
Minh Thiên bật cười. Thật ra thì Kiều Phương cũng đáng yêu lắm chứ. Có điều là trái tim anh chưa dễ dàng quên Ái Thy để hướng về cô.
Đút cho Kiều Phương ăn xong, Minh Thiên lau miệng và lau tay cho cô:
- Em khỏe rồi, anh đi tìm việc làm, nếu không chết đói tới nơi.
- Mấy ngày nay tiền đâu anh lo cho em vậy?
- Hấp đồ?
- Hấp đồ? Trời đất! Anh hấp cái gì?
- Đồng hồ và... nhẫn cưới. Hai món đó cái đồng hồ là của Ái Thy tặng anh, anh không muốn giữ lại. Cô ấy và giám đốc Đức Thuận sắp đám cưới, báo chí đăng tin ầm ầm.
- Anh ta đã làm được lời thề của mình.
Minh Thiên nhíu mày nhìn Kiều Phương. Biết mình lỡ lời, Kiều Phương bưng miệng không dám nói. Minh Thiên gắt:
- Sao không nói?
- Thì... anh Thuận là người có công giúp chị Thy đoạt giải hoa hậu, nhưng không ngờ ngày chị đăng quang, anh Thuận phải đi Paris gấp vì bà ngoại anh mất. Chừng trở qua, anh và chị Thy đã cưới nhau nên ảnh thề... ảnh sẽ giành lại chị Ái Thy.
- Anh và Ái Thy tan vỡ, có lẽ tại tình yêu chưa đủ lớn, để vượt qua thử thách của hôn nhân. Hai người sống chung với nhau, đôi khi bất đồng quan điểm.
Người ta nói chén trong sống còn khua, huống hồ gì vợ chồng. Nhưng thôi, đừng nhắc chuyện này nữa.
Kiều Phương mỉm cười:
- Hết tiền rồi, anh hay cầm tiền của em đi.
Kiều Phương rút tiền dưới gối đưa cho Minh Thiên. Minh Thiên cầm lấy:
- Em còn đi học làm gì có tiền nhiều?
-... Của mẹ em cho.
- Thôi, tiền mẹ em cho em anh không lấy đâu.
- Thì xem như cho anh mượn, đi mua đồng hồ khác đeo.
- Thôi, em nghì đi.
Minh Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Anh có hẹn với thằng bạn, nó hứa giới thiệu cho anh việc làm, nên anh phải.
Kiều Phương bịn rịn:
- Chạy xe cẩn thận nghen anh.
- Anh biết rồi!
Minh Thiên quay đi, Kiều Phương gọi giật lại:
- Anh Thiên!
Anh Thiên đứng lại:
- Em cần anh lấy gì?
- Không có... em muốn... anh hôn em như người ta hay hôn tạm biệt nhau vậy.
Minh Thiên phì cười:
- Nhõng nhẽo quá đi.
Nói là nói như vậy, chứ Minh Thiên cũng bước lại hôn nhẹ lên trán Kiều Phương:
- Ngủ đi!
Kiều Phương vòng tay qua cổ Minh Thiên, kéo anh sát xuống, cô hôn nhẹ vào môi anh và mỉm cười:
- Chúc may mắn!