Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 2 - Già Tom Và Nancy
N
ancy đã quét dọn sạch sẽ căn phòng gác mái nhỏ. Cô đặc biệt chú ý đến những góc phòng, mê mải làm việc để xoa dịu tinh thần hơn là cố gắng quét sạch bụi bẩn. Trước mặt chủ, cô tỏ ra sợ hãi, răm rắp phục tùng mọi mệnh lệnh. Nhưng Nancy không phải là một vị thánh. Cô lẩm bẩm nhát gừng: “Mình ước có thể moi ra được những ngóc ngách trong tâm hồn bà ấy.” Mỗi từ đi kèm với từng nhát chà mạnh của bàn chải. “Vì sao lại có nhiều việc phải làm ngay và làm tốt cùng một lúc? Vì sao trong cả ngôi nhà rộng lớn này, bà chủ lại cho cháu gái mình một căn gác xép nóng nực vào mùa hè, một chỗ ngủ không có lò sưởi trong mùa đông giá buốt. Mình và cô bé đáng thương ấy là những người thừa trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này.” Nancy bực tức thốt lên, hai bàn tay vắt mạnh miếng giẻ lau làm lớp da đầu ngón tay đỏ ửng lên. “Chắc tại trẻ con thì chả được tích sự gì.” Cô lại kêu lên vẻ căm phẫn, rồi im lặng làm nốt công việc. Khi việc đã xong, Nancy đưa cặp mắt bực dọc nhìn khắp căn phòng gác mái trơ trọi, rồi tự nhủ: “Ít ra mình cũng làm được một việc tốt cho cô bé tội nghiệp. Thật là một tâm hồn bé bỏng bơ vơ!” Xong việc, cô bước ra ngoài và sập mạnh cánh cửa, “Ối giời!” Nancy kêu lên, rồi bặm chặt môi. Nhưng rồi cô tự nhủ một cách gan góc: “Mình chả sợ, mình chỉ mong bà ấy nghe thấy tiếng sập cửa ra vào. Mình phải sập mạnh cửa để bà ấy nghe thấy mới được!”
Chiều hôm ấy, Nancy có được ít phút chuyện trò với già Tom trong vườn. Ông là người làm vườn lâu năm nhất ở đây.
“Bác Tom ơi, - Nancy mở lời, mắt liếc nhanh mọi hướng xem bà Polly có xuất hiện bất ngờ không. - Bác có biết cô bé sắp đến đây sẽ sống cùng bà Polly không?”
“Cháu nói cái gì thế?” - Ông già hỏi, thẳng người lên một cách khó nhọc.
“Có một cô bé sắp đến sống cùng bà Polly, bác ạ.”
“Đừng nói đùa thế chứ!” Ông hài hước hỏi. “Cháu không định nói với ta mặt trời mọc ở đằng tây đấy chứ?”
“Chuyện có thật đấy bác ạ. - Nancy tiếp tục, - Chính bà chủ đã nói với cháu như vậy. Bà còn nói cháu ruột bà năm nay mười một tuổi.”
Ông già há hốc miệng: “Thật quá sức tưởng tượng!” Đôi mắt đã mờ của ông bỗng có vài tia sáng dịu dàng. “Không lẽ là con gái bé bỏng của cô Jennie? Chỉ có cô Jennie là đã lập gia đình. Lạy Chúa lòng lành, đã cho cái thân già tôi được chứng kiến chuyện này.”
“Bà Jennie là ai hả bác?”
“Cô ấy là một thiên sứ đích thực đến từ Thiên đàng,” - ông già thốt lên với giọng nồng nhiệt. - “Cô ấy là con gái lớn của ông bà chủ. Jennie lấy chồng khi mới 20 tuổi, và đã rời nơi đây nhiều năm trước. Hai người con đầu của cô ấy đã mất, tôi nghe nói thế, cô con út chính là cô bé sẽ đến đây đấy.”
“Năm nay cô ấy 11 tuổi bác ạ.”
“Có lẽ đúng tầm tuổi ấy.”- Ông già gật đầu xác nhận.
“Pollyanna sẽ ngủ trên gác xép. Thật tội nghiệp cho cô ấy quá!” - Nancy bực mình nói, đưa mắt nhìn về gian nhà nằm ở phía sau xem có bóng dáng bà Polly không.
Ông Tom cau mày nghĩ ngợi. Nụ cười bí ẩn bỗng nở trên môi ông:
“Bác cũng đang nghĩ không biết bà Polly sẽ đối xử với cô bé thế nào.”
“Còn cháu đang muốn biết cô bé sẽ đón nhận sự lạnh lùng, nghiêm khắc của bà Polly ra sao.” - Nancy khó chịu thốt lên.
Ông Tom bật cười: “Thật đáng tiếc là cháu cũng không thích bà Polly.”
“Cháu thấy có ai yêu mến bà ấy đâu.”
Ông Tom lại mỉm cười đầy ẩn ý, rồi cúi người tiếp tục làm việc. Một lúc sau ông mới chậm rãi nói: “Cháu chưa biết chuyện tình của bà Polly nên mới nói thế.”
“Chuyện tình của bà ấy ư? Không đời nào. Sao cháu chẳng biết tí gì thế? Cháu đoán chắc cũng chẳng ai biết tí gì.”
“Ồ, có chứ.” - Ông già gật gù. “Và người đàn ông đó cũng đang sống ngay trong thị trấn này thôi.”
“Ông ấy là ai thế bác?”
“Ta không thể nói cho cháu biết được. Đó không phải chuyện nên nói lung tung.” Ông già vươn thẳng người. Trong đôi mắt xanh đã nhạt màu vì tuổi tác ẩn giấu một niềm tự hào. Niềm tự hào của một tôi tớ trung thành đối với gia tộc lớn mà ông đã phụng sự và yêu mến bao năm nay không bao giờ thay đổi.
“Chuyện tình của bà ấy cháu thấy lạ lùng thế nào ấy. Không thể tin được.” Nancy vẫn kiên trì giữ vững ý kiến.
Ông Tom lắc đầu.
“Cháu làm sao biết bà Polly bằng ta. Trước đây bà ấy đẹp lắm, và bây giờ nếu muốn thì bà cũng vẫn đẹp.”
“Bà Polly mà đẹp ư?”
“Đẹp chứ. Nếu bà ấy buông xõa mái tóc một cách tự nhiên như trước kia, hay thi thoảng bà ấy cuộn tóc lại thành những búi nhỏ rồi cài hoa lên; mặc xiêm y trắng viền đăng-ten, cháu sẽ thấy bà đẹp lắm! Bà Polly nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều.”
“Mặc dù trước đây bà ấy thế, nhưng giờ thì trang phục của bà ấy xấu ghê lắm bác ơi.” - Nancy vừa nói vừa khịt mũi.
“Bác biết. Sau những muộn phiền tình cảm yêu đương, bà ấy thành ra như bây giờ. Cay đắng và gai góc, như thể ngày nào bà cũng ăn ngải đắng với cây gai vậy.”
“Nhất định cháu phải nói cho bà Polly biết, cháu không thích bà ấy chút nào. - Nancy tuyên bố. - Nếu bà ấy không trả tiền công cho cháu, cháu sẽ không làm ở nhà này nữa. Mẹ và các em cháu ở nhà đang rất cần tiền. Nhưng dù thế nào sẽ có ngày cháu khiến bà Polly nhận ra tính tình cáu bẳn khó gần của mình, dù cho có phải từ biệt công việc ở đây đi nữa.”
Ông Tom lắc đầu nói: “Bác biết. Bác cũng hiểu vì sao cháu lại có suy nghĩ đó. Nghe lời bác đi, cách ấy không hay đâu.” Rồi ông cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
“Nancy!” - Giọng bà Polly đột ngột vang lên làm Nancy giật bắn người. Cô vừa chạy vội vào nhà vừa lắp bắp: “Cháu đây, thưa bà.”