Nguyên tác: Airport
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Phần I . 04
J
oe Patroni - như Mel Bakersfeld đã được báo - đang trên đường từ nhà anh ở Glen Ellyn đến sân bay. Người trưởng ban bảo trì của hãng TWA tại sân bay là một người Mỹ gốc Ý, thân hình vạm vỡ, tính tự phụ, đã rời ngôi nhà gỗ kiểu trang trại bằng ô tô hai mươi phút trước. Chuyến đi cực kỳ chậm, như Mel dự đoán.
Có lúc, chiếc Buick Wildcat của Joe Patroni phải dừng hẳn lại vì giao thông tắc nghẽn. Phía sau và phía trước anh, xa hết tầm mắt, các xe cộ khác cũng dừng lại. Trong khi chờ đợi, dưới ánh đèn hậu của chiếc xe ở phía trước, Patroni châm một điếu xì gà mới.
Có nhiều truyền thuyết xung quanh Joe Patroni, một số về tay nghề, một số về cá nhân anh ta.
Anh bắt đầu cuộc đời làm việc của mình như là một công nhân tra dầu mỡ trong một xưởng ô tô. Chẳng bao lâu sau, anh thắng ông chủ xưởng ô tô trong một trò chơi xúc xắc, vì vậy khi trò chơi kết thúc, họ đã đổi ngược vai trò. Kết quả là, Joe trẻ đã trở thành người thừa hưởng các khoản nợ xấu khác nhau, bao gồm cả chiếc máy bay cổ Waco cánh kép hư nát mà anh cũng là chủ nhân. Với sự tháo vát và thành thạo cơ khí, anh đã sửa chữa chiếc máy bay, sau đó đã bay nó thành công - không qua lớp dạy lái máy bay nào, vì anh không có điều kiện đi học được.
Chiếc máy bay và hoạt động cơ khí của nó thu hút Joe Patroni hoàn toàn - đến mức anh dụ dỗ ông chủ cũ vào một trò chơi xúc xắc khác và cho ông ta thắng xưởng ô tô trở lại. Liền sau đó Joe nghỉ ở xưởng ô tô và chọn công việc thợ cơ khí hàng không. anh học ở trường nghề buổi tối, trở thành một thợ cơ khí hàng đầu, sau đó là một đội trưởng với danh tiếng như là một chuyên gia giải quyết tình trạng khẩn cấp xuất sắc. Đội của anh có thể thay một động cơ nhanh hơn nhiều so với quy định kỹ thuật của nhà sản xuất máy bay và với độ tin cậy tuyệt đối. Sau một thời gian, bất cứ khi nào có áp lực, hoặc một công việc sửa chữa khó khăn, người ta nói: gọi ngay Joe Patroni.
Một nguyên nhân góp phần cho sự thành công của anh là anh không bao giờ lãng phí thời gian cho xã giao. Thay vào đó, anh đi trực tiếp vào điểm chính, cả với con người cũng như máy bay. Anh cũng chẳng đếm xỉa đến cấp bậc, và thẳng thắn như nhau với tất cả mọi người, kể cả lãnh đạo cấp cao của hãng hàng không.
Có một lần, mọi người vẫn nói với nhau khi nhớ lại, Joe Patroni bỏ việc, không nói không hỏi ai, lên máy bay đi New York. Anh mang theo một cái gói. Đến New York, anh đi bằng xe buýt và tàu điện ngầm đến trụ sở của hãng hàng không Olympic tại trung tâm Manhattan, không cần thông báo hay giải thích, anh đi thẳng vào văn phòng của chủ tịch hãng. Mở gói, anh đặt trên chiếc bàn bóng lộn của ông chủ tịch bộ chế hòa khí đã tháo rời đầy dầu mỡ.
Ngài Chủ tịch, người chưa bao giờ nghe nói về Joe Patroni, và là người mà không ai có thể gặp mà không có hẹn trước, suýt bị ngất xỉu cho đến khi Joe nói với ông, “Nếu ông muốn một số máy bay bị rơi khi đang bay, thì hãy ném tôi ra khỏi đây. Còn nếu không, thì ngồi xuống và nghe tôi”.
Ngài Chủ tịch ngồi xuống - trong khi Joe Patroni đốt một điếu xì gà - và lắng nghe. Sau đó, ông cho gọi ông Phó chủ tịch phụ trách kỹ thuật, sau một lúc nữa, ra lệnh sửa đổi một số chi tiết cơ khí của bộ chế hòa khí bị ảnh hưởng bởi sự đóng băng khi đang bay, mà suốt mấy tháng trời Patroni thuyết phục những người ở cấp dưới không thành công.
Sau đó, Patroni được khen thưởng chính thức, và chuyện đó trở thành một trong nhiều chuyện thêm vào những truyền thuyết không ngừng sinh sôi nảy nở của Patroni. Chẳng lâu sau đó, Joe được thăng chức quản đốc, và vài năm sau nữa được thăng lên trưởng ban bảo trì của hãng TWA tại sân bay quốc tế Lincoln.
Về đời tư, một báo cáo khác nói rằng Joe Patroni làm tình với cô vợ Marie hầu như hàng đêm, giống như những người đàn ông khác thích uống bia rượu trước bữa ăn tối. Thực sự đúng như vậy. Cụ thể, anh đang làm điều đó khi nhận được điện thoại từ sân bay về chiếc máy bay Aéreo-Mexican sa lầy mà TWA được yêu cầu giúp giải thoát.
Tin đồn tiếp tục: Patroni làm tình giống như cách anh làm mọi thứ khác - với một điếu xì gà dài và mỏng, vui sướng ngậm bên mép. Nhưng điều này không đúng, ít nhất là bây giờ. Sau một số vụ cháy gối trong những năm đầu kết hôn của họ, Marie - người được đào tạo thành tiếp viên hàng không của TWA, có kinh nghiệm dập tắt lửa - đã kiên quyết cấm bất kỳ điếu xì gà nào trên giường. Joe đã chấp nhận điều đó bởi vì anh yêu vợ. Anh có lý do để yêu vợ. Khi anh kết hôn với cô, có lẽ cô là tiếp viên hàng không nổi tiếng và đẹp nhất trong toàn ngành hàng không, sau mười hai năm và ba đứa con cô ấy vẫn có thể là đối thủ với hầu hết người kế tục mình. Có một số người tự hỏi tại sao Marie - người được các cơ trưởng và viên chức hàng đầu hăng hái theo đuổi - lại chọn Joe Patroni. Nhưng Joe, thậm chí chỉ là một đội trưởng trẻ khi họ gặp nhau, đã tỏ ra là một người có nhiều triển vọng, và đã thỏa mãn Marie trong mọi mặt từ lúc đó.
Một điều khác về Joe Patroni là anh không bao giờ tỏ ra hoang mang bối rối trong mọi trường hợp khẩn cấp. Thay vào đó, anh nhanh chóng đánh giá tình hình, quyết định việc ưu tiên khẩn cấp nhất, và cân nhắc có nên hay không nên hoàn thành các nhiệm vụ khác trước khi đối phó với nó. Trong trường hợp của chiếc 707 bị sa lầy, bản năng nói với anh đó là một tình trạng khẩn cấp vừa phải, có nghĩa là còn có thời gian để tiếp tục làm tình với vợ, hoặc ăn bữa tối, nhưng không phải cả hai. Theo đó, anh bỏ bữa ăn tối. Sau lúc đó, Marie phải chạy vào nhà bếp trong chiếc váy choàng vội và chuẩn bị bánh mì cho Joe để ăn trong khi lái xe 25 dặm ra sân bay. Bây giờ anh đang gặm một chiếc bánh sandwich.
Bị gọi trở lại sân bay sau một ngày làm việc dài không phải là một kinh nghiệm mới, nhưng tối nay thời tiết tồi tệ hơn mọi lúc khác mà anh còn nhớ. Ảnh hưởng chồng chất của cơn bão ba ngày ở khắp mọi nơi, làm cho việc lái xe khó khăn và nguy hiểm. Những đống tuyết khổng lồ trải dài khắp các con đường, và khi đêm xuống, tuyết rơi nhiều hơn. Cả hai chiều vào và ra khỏi xa lộ, xe cộ đang bò lúc nhúc, hoặc dừng hẳn lại. Ngay cả với lốp xe đặc biệt để đi trong bùn tuyết được lắp trên chiếc Buick Wildcat của Patroni, mà lực kéo cũng rất yếu. Cần gạt trên kính chắn gió và thiết bị chống đọng tuyết hầu như không đối phó được với tuyết đổ xuống từng cơn bên ngoài và hơi nước bên trong, trong khi đèn pha chỉ chiếu sáng một khoảng cách ngắn ở phía trước. Những chiếc xe đang dừng, một số do người lái bỏ lại, biến đường thành cuộc đua vượt chướng ngại vật. Rõ ràng là chỉ những người có lý do chính đáng mới phải ra ngoài ban đêm như vậy.
Patroni kiểm tra đồng hồ. Cả hai xe của anh và xe ngay phía trước đã đứng yên trong vài phút. Xa hơn về phía trước vẫn thế, anh có thể nhận ra những xe khác, cũng dừng lại, và bên phải của anh là một làn giao thông dừng hẳn. Hơn nữa, sau một thời gian, không thấy có xe đến từ hướng ngược lại, do đó rõ ràng có một chuyện gì đó xảy ra đã cản trở tất cả bốn làn xe. Nếu không có gì xảy ra trong năm phút nữa, anh quyết định sẽ ra khỏi xe để điều tra, dù quan sát thấy bùn, các đống tuyết, và vẫn còn tuyết rơi bên ngoài, anh hy vọng sẽ chẳng phải bước ra tí nào. Sẽ có đủ thời gian để chịu lạnh và khổ sau khi đến sân bay - anh chắc chắn sẽ bị như vậy trước khi hết đêm. Trong lúc đó, anh bật đài thu thanh trong xe lên, đã được điều chỉnh đến một làn sóng rock-n-roll, và ngồi rít xì gà.
Năm phút đã trôi qua. Phía trước, Joe Patroni có thể nhìn thấy mọi người đang bước ra khỏi xe và đi bộ về phía trước, và anh chuẩn bị tham gia cùng họ. Anh mặc áo choàng lót lông cừu và xiết nó chặt xung quanh mình, kéo chiếc mũ trùm qua đầu. Anh với lấy chiếc đèn pin cực mạnh mà anh luôn mang theo. Khi anh mở cửa xe, gió và tuyết ùa vào. Anh bước nhẹ ra, đóng cửa một cách nhanh chóng.
Anh bước nặng nhọc về phía trước trong tiếng các cửa xe khác đóng sập lại và một giọng nói, “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Một người nào đó hét lên, “Có tai nạn. Thật là hỗn loạn”. Khi anh tiến lên, ánh đèn nhấp nháy trở nên rõ ràng hơn, và bóng tối di chuyển và tách ra, thành một đám đông người. Một giọng nói khác, “Tôi báo các ông biết họ sẽ không dẹp được chỗ này nhanh đâu. Chúng ta đều sẽ bị mắc kẹt ở đây cả giờ”. Một cái bóng to lớn, tối lờ mờ, được chiếu sáng một phần bởi ánh đèn chớp màu đỏ. Đó là một chiếc xe tải remorque có in tên một hãng vận tải lớn bên thành của nó. Chiếc xe cồng kềnh mười tám bánh đổ ra ngang đường, chặn tất cả giao thông. Một phần hàng hóa của nó - rõ ràng là các thùng đồ hộp - rơi vãi tứ tung, và một số người cơ hội, bất chấp cả tuyết, tranh nhau nhặt chúng, sau đó vội vã mang về xe ô tô của họ.
Hai xe cảnh sát tuần tra đang có mặt tại hiện trường. Người cảnh sát đang hỏi người lái xe tải, trông có vẻ không bị thương.
“Tất cả việc tôi làm là đạp cái phanh mắc dịch kia”, người lái xe to tiếng thanh minh. “Sau đó nó ngoặt đầu lại, và đổ kềnh xuống như một con điếm lên cơn thèm muốn”.
Một trong những cảnh sát đang ghi vào sổ tay của mình, và một người phụ nữ thì thầm với người đàn ông bên cạnh, “Ông có nghĩ rằng anh ta ghi đúng như thế vào sổ à?”
Một người phụ nữ hét lên, “Thôi đủ rồi đấy”. Giọng nói lanh lảnh của cô ta át cả tiếng gió. “Sao mấy ông cảnh sát không lôi thứ này đi?”
Một trong những cảnh sát đi qua. Tuyết bám đầy bộ đồng phục của ông ta. “Nếu bà nâng giúp chúng tôi một tay, thưa bà, chúng tôi đội ơn bà vô cùng”.
Một vài người cười khúc khích, và người phụ nữ lầm bầm, “Đồ cớm khôn như lỗ đít”.
Một chiếc xe kéo đến - trên nóc xe nhấp nháy đèn hiệu màu hổ phách - di chuyển chậm ở bên kia chiếc xe bị nạn. Người lái xe sử dụng hướng ngược chiều vì bây giờ các làn đường bên đó không có xe. Anh ta dừng lại và bước ra, lắc đầu hồ nghi khi anh ta nhìn thấy kích thước và vị trí của chiếc xe tải remorque.
Joe Patroni lấn lên phía trước. Anh rít điếu xì gà đỏ rực trong gió, và vỗ mạnh vào vai một người cảnh sát. “Nghe này, con trai, với mỗi một chiếc xe kéo các người sẽ không bao giờ di chuyển được cái thứ kia đâu. Giống như con chim sẻ bị cột vào cục gạch thôi”.
Các viên cảnh sát quay lại. “Dù giống cái gì đi nữa, thưa ông, có xăng bị đổ quanh đây. Tốt hơn ông hãy tắt xì gà đi”.
Patroni vẫn tỉnh bơ, giống như khi anh bỏ qua hầu như tất cả các quy định về hút thuốc lá. Anh vẫy điếu xì gà về phía chiếc xe tải remorque. “Hơn nữa, con trai, các người đang lãng phí thời gian của mọi người, kể cả của tôi, để cố lật lên cái đống khổng lồ đó trong đêm nay. Các người phải kéo nó tránh ra để xe cộ có thể di chuyển được, và để làm điều đó cần phải có thêm hai xe kéo - một ở bên này để đẩy, hai ở bên đó để kéo”. Ông bắt đầu đi xung quanh, sử dụng đèn pin của mình để kiểm tra chiếc xe tải remorque từ các góc độ khác nhau. Như mọi khi, khi xem xét một vấn đề, anh bị thu hút hoàn toàn. Anh vẫy điếu xì gà một lần nữa. “Hai chiếc xe kéo cột với nhau vào ba điểm. Chúng sẽ kéo phần cabin đầu tiên, và nhanh dần. Điều đó sẽ khắc phục sự gập lại. Chiếc xe kéo còn lại…”
“Khoan đã”, viên cảnh sát nói. Ông ta gọi một viên cảnh sát khác. “Hank, có một người nói anh ta biết phải làm gì đây nè”.
Mười phút sau, làm việc với các nhân viên cảnh sát, Joe Patroni hầu như chỉ huy toàn bộ công việc. Hai xe kéo thêm, như ông đã để nghị, được triệu tập bằng điện thoại vô tuyến. Trong khi chờ đợi chúng đến, theo hướng dẫn của Patroni, người lái chiếc xe kéo đầu tiên đang cố định sợi dây xích vào trục của chiếc xe tải remorque bị lật. Tình hình có vẻ tốt hơn khi người trưởng ban bảo trì của hãng TWA tham gia xử lý, một con người thành thạo, làm việc ăn ý, mẫu mực - một dấu hiệu của sự tiến triển.
Patroni nhớ lại nhiều lần, với mối quan tâm, lý do ra ngoài vào nhiều đêm như thế này, và thực tế là đáng lẽ bây giờ anh đã đến sân bay từ lâu rồi. Nhưng giúp giải phóng con đường cao tốc bị chặn, ông tính toán, là cách nhanh nhất để đến sân bay. Rõ ràng, ô tô của anh và những người khác không thể di chuyển tiếp cho đến khi chiếc xe tải remorque bị hỏng được kéo ra khỏi lòng đường. Quay trở lại và đi bằng một con đường khác là không thể được vì phía sau xe anh, giao thông cũng chật cứng, với các dòng xe liên tục - như viên cảnh sát nói - kéo dài nhiều dặm sau xe anh.
Anh trở lại chiếc xe của mình để gọi điện thoại vô tuyến được lắp đặt theo yêu cầu của hãng hàng không, và hãng cũng thanh toán chi phí hàng tháng. Anh gọi cho bộ phận bảo trì của hãng hàng không tại sân bay báo cáo về sự chậm trễ của mình, và ngược lại, nhận được tin nhắn của Mel Bakersfeld về nhu cầu cấp thiết cho đường băng 3-0 được giải phóng và đưa vào sử dụng.
Joe Patroni đã cho một số hướng dẫn qua điện thoại vô tuyến, nhưng nhận thức được rằng việc quan trọng nhất là phải tự mình vào sân bay càng nhanh càng tốt.
Khi anh rời chiếc Buick lần thứ hai, tuyết vẫn rơi nặng nề. Lách qua các đống tuyết mới hình thành xung quanh dòng xe đang chờ, anh đi gần như chạy quay lại khúc đường bị chặn và thở phào thấy rằng một trong hai chiếc xe kéo được điều thêm đã đến nơi.