"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iếng nước nhỏ giọt. Tiếng la hét và tiếng khóc… trong tranh cãi. Tất cả như một làn sóng âm thanh tra tấn đôi tai nó. Một mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi hôi thối của quần áo bẩn.
Chầm chậm mở mắt ra. Không gian tối tăm, chỉ có ánh đuốc lập loè hắt bóng họ trên tường đá. Chuyển động - có ai đó đang tiến lại gần.
“Có phải là thật không? Con đã tỉnh dậy ư, sau bao nhiêu lâu như vậy?”
Một giọng nói. Rất gần. Rất thân quen. Rất phấn khích.
“Lorin à. Dậy đi, con.” “Mẹ à?”
“Không, ta không phải mẹ con. Là ta, Phoebe đây mà - con không nhớ ta ư? Ta đã chăm sóc cho con bấy lâu nay.”
Lorin từ từ quay về phía gương mặt đang tiến lại gần. Mắt cô cố gắng nhìn, nhưng nó khô rát và đau nhức, và trong ánh sáng tối mờ này, cô không thể nào nhìn rõ được các đường nét. Phoebe. Loé lên trong trí nhớ cô. Phoebe là tên của người bạn thân nhất của mẹ cô.
Cô định ngồi dậy, nhưng không thể. Mọi việc không theo như điều khiển của cô.
“Đừng cử động,” Phoebe nói. “Con đã trải qua một giấc ngủ rất, rất dài, và các cơ bắp của con chưa quen với chuyển động đâu.”
Đôi mắt Lorin nhìn qua gương mặt tái xanh, buồn bã của Phoebe. Đằng sau và cả xung quanh bà là những bức tường đá tăm tối. Cô mệt mỏi ngẩng đầu nhìn những thanh sắt dày chắn lối đi duy nhất ra khỏi căn phòng này.
Cô cau mày. “Ở đâu…?”
“Chúng ta đang ở ngục Tartarus.” “Không phải ở nhà ư?”
“Không đâu, con yêu. Chúng ta không còn ở Titus. Chúng ta đã bị tống giam vào đây sau chiến tranh. Ta không biết chúng ta đã ở đây được bao nhiêu lâu rồi, nhưng cảm giác như hàng thiên niên kỷ. Cũng không còn quan trọng nữa, vì giờ đây con đã trở lại với ta.”
Những dòng ký ức hiện lại trong đầu Lorin.
Ánh nắng mặt trời, ngôi nhà hạnh phúc bên cha mẹ. Em trai cô và những người bạn của cô. Con cú và chó cưng của cô. Cô liếm đôi môi khô, nứt nẻ của mình.
“Đây, con uống cái này đi. Nó sẽ làm con khoẻ lại.”
Bà đưa chiếc cốc lại gần môi cô, và cô nếm thấy vị ngọt của mật tiên. Từ hớp đầu tiên cô đã thấy người tỉnh hơn. Cô nhìn qua người Phoebe một lần nữa và cau mày. “Cha và mẹ con đâu rồi?”
“Họ đi rồi.” “Đi đâu ạ?”
“Ta rất xin lỗi, con yêu quý. Họ không còn ở đây. Họ đã đi trước…”
Lorin không hiểu. “Họ - rời - bỏ - con?” “Họ cũng không muốn như vậy.”
Lorin giơ cánh tay lên và nhìn vào bàn tay cô không còn nhận ra. Nó khác hoàn toàn so với những gì cô nhớ. Nâng người lên, cô nhìn xuống chiều dài cơ thể mình. Hai bím tóc vàng dày và dài buông xuống ngực cô. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Đây không phải là cơ thể của cô, nó quá to lớn, và tóc của cô không dài như vậy, và cô không bao giờ thắt bím. Giọng của cô cũng hoàn toàn khác lạ. Nó trầm hơn - mọi thứ ở cô bây giờ đều rất khác.
Một nỗi sợ hãi bắt đầu bao trùm. “Con không hiểu,” cô khóc. “Con muốn cha và mẹ con! Làm ơn cho con gặp họ.”
Phoebe ngồi xuống cạnh giường và cầm tay Lorin. “Con hãy bình tĩnh. Con vẫn còn rất yếu.” “Nhưng con cần họ.”
“Ta biết con cần họ, con yêu ạ. Nhưng điều đó là không thể.”
“Tại sao vậy…?” Giọng nói của cô trở nên nhỏ và yếu dần. Nước mắt dâng lên đầy hai mắt.
Phoebe nhẹ nhàng vuốt ve má cô. “Nếu ta có thể mang họ trả lại con, ta sẽ làm ngay. Nhưng họ đã đi rất xa rồi.”
“Không, mẹ mới ở đây với con mà. Bà ấy còn hát bài hát của riêng chúng con và xoa lưng cho con cho đến khi con ngủ thiếp đi. Bà còn hôn con vào đây.” Lorin chỉ vào một điểm trên trán của cô nơi mẹ cô hôn chúc cô ngủ ngon mỗi đêm.
“Điều đó đã lâu lắm rồi.”
Lorin cau mày, “Không, mới chỉ đêm qua thôi mà.”
Phoebe nặng nề thở dài. “Thật khó để con hiểu được điều này. Nhưng con phải cố thôi. Đã rất, rất lâu rồi, một Ngọn lửa thần sáng rực đã chiếu qua bầu trời đêm. Chúng ta nghĩ nó là một mảnh vỡ của một ngôi sao nào đó mới qua đời, một ngôi sao chổi sượt qua Titus. Nó tiếp tục cháy cho đến khi rơi từ trên trời xuống, trúng ngay ngôi nhà của gia đình con. Lúc đó con và gia đình đang ngủ. Mọi vật và mọi người trong khu vực đều đã bị phá huỷ. Chúng ta tưởng chúng ta cũng đã mất con, cho đến khi người ta kéo được con ra từ đống đổ nát, vẫn còn sống sót và không hề bị thương.”
Lorin lắc đầu. “Đừng nói dối con!”
“Ta ước gì ta đang nói dối con. Ngôi sao chổi đáng nguyền rủa đó đã thay đổi mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta.”
Chắc chắn đó là một lời nói dối, Lorin nghĩ. Gia đình cô không thể biến mất như vậy được. Họ mới vừa ở đây với cô.
Như thể đọc được tâm trí cô, Phoebe vuốt ve đầu cô lần nữa. “Chúng ta rất vui khi kéo con ra được từ đống đổ nát. Nhưng con đã bị chìm vào một giấc ngủ rất sâu. Không gì có thể gọi con dậy, dù chúng ta đã thử đủ mọi cách. Rồi chiến tranh xảy ra, và ta đã giấu kỹ con với hy vọng một ngày con sẽ tỉnh dậy.”
Phoebe cười, nhưng rất buồn bã. “Và giờ, cuối cùng thì con cũng đã tỉnh. Nhưng con đã thay đổi rất nhiều. Con không còn là cô bé con vẫn hay ngồi lên lòng ta nữa. Qua ngần đấy năm trong giấc ngủ, con đã trưởng thành thành một cô gái trẻ xinh đẹp. Ta đã chăm sóc con từng phút giây kể từ thảm hoạ đó, và yêu con như con ruột của mình.”
Những ký ức khác ùa về trong Lorin. Cô nhớ ra Phoebe. Bà ấy như người mẹ thứ hai của cô. Nhưng khi nhìn gương mặt Phoebe, cô nhận thấy bà đã thay đổi rất nhiều. Đôi mắt bà u sầu và mệt mỏi. Nước da bà xanh tái, vàng vọt, nhưng thể nó đã bị mặt trời thiêu đốt. Mái tóc bà vẫn sáng nhưng đã rối bù, không còn mượt mà. Quần áo của bà rách rưới và người bà két bẩn.
Khi đủ sức ngồi dậy, Lorin nhìn xung quanh mình. Cô không còn trong phòng ngủ của mình; ở đây là một phòng giam nhỏ bằng đá, với hai chiếc giường hẹp và không có cửa sổ. Ngoài song sắt, cô có thể thấy phòng giam đối diện và nghe những người trong đó nói chuyện. Cô có thể cảm nhận được rất nhiều người xung quanh cô, bị giam chặt trong phòng giam của mình. Khi tập trung, cô còn cảm nhận được nhiều người khác ở các tầng trên và dưới cô.
“Đây là ngục tù Tartarus ư?” Cô vẫn còn nhớ cái tên đó. Cha mẹ cô đã từng nhắc đến nó. Họ nói đây là một nơi rất tệ, dành cho người xấu, và là nơi họ không bao giờ muốn tới.
Phoebe gật đầu.
“Tại sao chúng ta lại ở đây? Con đã làm điều gì xấu ư?”
Phoebe cười và điều đó làm gương mặt bà rạng rỡ hơn. “Không, con yêu ạ, con không bao giờ làm điều gì xấu. Đó là do chiến tranh. Chúng ta đã bị đánh bại. Họ đã tập hợp tất cả những người chiến đấu vì thần Saturn và tống giam chúng ta xuống đây. Họ cho chúng ta ăn và những gì chúng ta cần để sinh tồn. Nhưng chúng ta không bao giờ được tự do. Đối với chúng ta Titus đã không còn. Giờ chỉ còn Tartarus và sự giam cầm vĩnh viễn.”
“Con không hiểu. Chiến tranh là gì?” Phoebe cố gắng hết sức để giải thích khái niệm đó cho đầu óc non nớt, chưa phát triển của Lorin hiểu. Lorin cau mày.
“Ai đã tống giam chúng ta xuống đây?”
Mặt Phoebe đột nhiên tối sầm. “Kẻ phản bội, Jupiter đó, và những người Olympus của hắn ta.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan