Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
iệc chuẩn bị thực hiện cánh cổng vĩnh cửu để đến Xanadu đang được tiến hành rất tốt. Khi Emily và Pegasus vào phòng chứa đồ tạo tác, họ đứng lùi lại, quan sát công việc. Thần Jupiter và các anh trai của mình đang giám sát việc xây dựng một chiếc cổng tò vò có thể giữ cho lối vào Xanadu trực tiếp qua Dòng Mặt Trời mở ra.
Chirion đang nói chuyện với các nhân mã khác và ra chỉ thị về việc khám phá Đền thờ Xanadu.
Emily thấy cha cô đang đi cùng thần Diana, thận trọng quan sát các món đồ được tìm thấy từ thế giới rừng xanh. Joel, Paelen và Chrysaor đang ngồi bên một chiếc bàn khác xem xét tỉ mỉ những món đồ tạo tác và cố gắng đoán xem công dụng của chúng là gì.
“Em, con ổn chứ?” Cha cô đặt một vật dụng có hình thù kỳ lạ xuống khi ông nhìn thấy cô. “Con rời đây đi nhanh quá, cha đã không thể tìm thấy con.”
“Con biết, nhưng con phải đi khỏi đây. Con đến nói chuyện với Tom.”
“Có giúp ích được gì không con?”
Emily gật đầu. Cô quay lại nhìn chỗ thần Jupiter đang kiểm tra phiến đá cuối cùng của cánh cổng tò vò. “Nhưng con vẫn còn sốc một chút sau tất cả mọi chuyện.”
“Cha cũng vậy, con yêu ạ”, ông nói. “Nhưng Emily này, cho dù chúng ta khám phá ra được chuyện gì đi nữa, thì nó cũng không làm thay đổi được một điều. Có thể một phần trong con thực sự bắt nguồn từ người Xan. Nhưng bất kể đó là gì, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này, giống như từ trước đến giờ chúng ta vẫn làm vậy.”
Đó là những lời nói tuyệt vời nhất trên thế gian này dành cho cô. “Cha có thể coi đó là một điều chắc chắn cha ạ,” cô nói một cách biết ơn rồi vòng tay ôm lấy ông.
Vốn dĩ chưa bao giờ là một người quá ủy mị, thần Diana hắng giọng và nói lớn. “Emily, giờ nếu con đã cảm thấy dễ chịu hơn thì con có thể xem xét một vài món đồ tạo tác này được không?”
“Này Emily,” Paelen gọi. Cậu ta đang đặt một miếng vải bằng da thuộc có hình thù kỳ lạ lên trên đầu. “Tớ nghĩ đây là một cái mũ đấy. Trông tớ thế nào?”
Emily nhìn Paelen đang cười lém lỉnh và ngốc nghếch cùng chiếc mũ khôi hài khiến cô bật cười. Cô bước tới và kéo cái vành mũ xuống. “Thế trông đẹp hơn. Giờ tớ chắc rằng các nàng tiên cá sẽ yêu cậu khi cậu đội cái mũ này đấy!”
Emily kéo chiếc mũ sâu hơn nữa xuống đầu của Paelen. Nhưng khi cô chạm vào nó, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô. Cô nắm vành mũ chặt hơn nữa và nhắm mắt lại.
Emily ngừng cười. Cô giật chiếc mũ từ trên đầu của Paelen và bước đến một cái bàn rồi đặt ngửa mũ lên. Emily huơ huơ tay phía trên chiếc mũ. Ngay sau đó, nó đầy ắp bánh phấn hoa tươi mới và ngon ngọt.
“Bánh phấn hoa, món ăn ưa thích của ta!” Paelen reo lên và đưa tay lấy một cái bánh
trong mũ rồi cho cả cái bánh đó vào mồm. “Ngon quá! Cảm ơn cậu, Emily,” cậu ta vừa nói vừa phủi chỗ vụn bánh khắp nơi.
“Ôi chao!” Joel nói. “Sao cậu có thể làm được như thế?”
“Mình không biết nữa.” Emily nhìn chiếc mũ kì quái. “Nhưng khi mình chạm vào nó, mình biết rằng nó có thể tạo ra thức ăn.”
Cô đổ hết chỗ bánh phấn hoa ra bàn và xem xét chiếc mũ. Phía bên trong sạch bong, không còn chút thức ăn của xứ Olympus nào dính lại. Cô mang nó tới chỗ Pegasus.
“Em thích ăn gì nhất nào, Pegs?”
Pegasus chạm vào vật giống hình chiếc mũ đó và rồi hí lên khe khẽ. Emily lại đặt nó lên bàn và huơ huơ tay. Giống lần trước, nó lại đầy ắp thức ăn. Nhưng lần này là món ưa thích của con tuấn mã, kem sô-cô-la cùng một ít ngũ cốc ngọt cho bữa sáng.
“Chuyện này hay thật đấy!” Joel reo lên. Cậu cầm chiếc mũ lên và đổ kem ra cho Pegasus. “Giờ đến lượt mình.” Cậu cầm chiếc mũ trước mặt rồi nói, “mình thích một ít bánh bao nhân phô mai với nước sốt cà chua, phủ phô mai cứng Pama, cùng một chiếc bánh mì tỏi thật dày nữa.” Sau đó cậu đưa nó cho Emily.
Emily huơ tay trên chiếc mũ. Một lần nữa, phần thức ăn Joel yêu cầu đầy ngập chiếc mũ, có cả bánh mì tỏi.
“Đây là cái gì thế?” Thần Diana hỏi khi Joel đang ngấu nghiến bữa trưa nóng hổi của mình. “Nó hoạt động ra sao?”
“Con thực sự không biết,” Emily thú nhận.
“Con chỉ biết rằng nó tạo ra thức ăn. Như thế chủ nhân của nó sẽ không bao giờ đói trên đường đi.”
“Lẽ ra chúng ta đã có thể sử dụng thứ đó ở Las Vegas!” Paelen vừa nói vừa ngấu nghiến chiếc bánh mật hoa thứ ba của mình.
Emily nhìn khắp lượt các món đồ trên bàn và cau mày. “Thật là lạ. Con cũng phần nào biết chúng là gì, nhưng thực sự con không nhớ nổi.”
Thần Jupiter, Pluto và thần Neptune nhìn đống thức ăn kì lạ đủ các món. Thần Jupiter lấy một chiếc bánh phấn hoa và nếm thử. Thần gật gù tỏ vẻ hài lòng. “Đây là phấn hoa. Rất tươi và rất tinh khiết.”
Thần Neptune lấy ngón tay quẹt một cái lên chiếc kem của Pegasus và lần đầu tiên nếm thử món sô-cô-la. “Món này thực sự rất ngon,” thần vừa nói vừa ngoác miệng cười với con trai mình. “Đúng là cái máy tuyệt vời.”
Thần Diana gấp chiếc mũ lại một cách gọn gàng cho đến khi nó chỉ còn to bằng cỗ bài. “Người ta viết rằng người Xan đã băng qua vũ trụ. Đây là cách hiệu quả nhất để vận chuyển thức ăn. Rất đơn giản và rất gọn gàng.”
Bà đưa nó cho Emily. “Đây, con gái, nó là của con.”
Emily đón lấy chiếc mũ đồ ăn và nhét nó vào trong túi áo chùng đúng lúc Joel nhoài tới gần cô và thì thầm, “Giờ thì chúng ta có thể ăn tất cả những món yêu thích từ quê nhà rồi.” Cậu tinh nghịch búng nhẹ một cái vào chóp mũi của cô bé. “Gồm cả món kẹo dẻo mà cậu thích ăn đấy!”
“Cả thanh sô-cô-la nữa,” Paelen nói.
“Và khoai tây chiên nữa chứ,” Joel gợi ý. Emily mỉm cười với các bạn mình và quay lại phía Pegasus. “Pegs, em muốn bao nhiêu chiếc kem sô-cô-la cũng được.”
Con tuấn mã hí lên thích thú và gật gù cái đầu. Nó đùa vui huých nhẹ vào người Emily.
“Còn rau nữa đấy,” cha cô nói thêm. “Mấy thứ đó các con ăn tốt nhưng nó lại hành hạ ta đấy!” Phía trước căn phòng, thần Jupiter, thần Neptune và thần Pluto đang đứng trước chiếc cổng vòm đã được hoàn thiện. “Mọi người, hãy lùi ra xa, chúng ta đang chuẩn bị xoay chuyển Dòng Mặt Trời đấy.”
Thần Jupiter gọi các anh của mình. “Tất cả sẵn sàng nào!”
Pegasus đưa Emily ra phía cuối căn phòng trong lúc mọi người tập trung lại quan sát. Bộ ba Quyền lực cùng chung tay và nâng họ lên trên không. Đột nhiên cả căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lòa từ Dòng Mặt Trời. Không khí xung quanh họ nổ tanh tách và xuýt lên cùng luồng năng lượng đang gầm rú. Những cơn gió dữ dội thổi tung mái tóc của Emily khi cô cố gắng nhìn các vị thần xứ Olympus, nhưng tất cả những gì cô thấy được là thứ ánh sáng chói mắt và vệt mờ nhạt của ba hình bóng to lớn đang đứng trước chiếc cổng vòm mới xây bằng đá cẩm thạch.
Một lát sau, ánh sáng rực rỡ cùng nguồn năng lượng ầm ầm dao động rồi giật ngược về phía sau như thể nó bị hút vào cổng vòm và bị giữ chặt tại đó.
Rồi, nó biến mất.
“Làm tốt lắm!” Thần Jupiter reo lên, vỗ vỗ vào lưng các anh của mình. Thần vuốt lại mái tóc hoa râm rối bù rồi quay lại phía mọi người. Emily có thể nhìn thấy mặt thần đầm đìa mồ hôi, cả khuôn mặt của thần Neptune và thần Pluto cũng vậy.
“Cái đó có thể thực sự thổi bay căn phòng áp mái của ai đó!” Thần Neptune vừa nói to vừa lắc đầu.
Mọi người trong phòng vỗ tay khen ngợi trong khi Pegasus hí vang dội và phi nước kiệu về phía cha mình. Emily quay lại đứng với các bạn cô. Cô hỏi Paelen, “Có phải suýt nữa họ đã phá hủy Trái đất bằng cách đó không?”
Paelen gật đầu. “Không ai có thể mạnh hơn năng lượng của Bộ ba Quyền lực khi được hợp sức lại.”
“Ồ,” Joel nói. “Nghe là một chuyện nhưng được tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác đấy.”
“Nó thật khủng khiếp,” Emily thì thầm.
Họ cùng nhau bước tới chỗ mái vòm. Giờ thì Dòng Mặt Trời đã bị đóng lại, trông nó đúng như hình dạng ban đầu.
“Nó hoạt động ra sao ạ?” Cha của Emily hỏi. “Rất dễ dàng,” thần Jupiter đáp. “Và ông không cần phải là người xứ Olympus để sử dụng nó, Steve ạ.” Vị chỉ huy của xứ Olympus vung tay gần về phía cổng vòm và Dòng Mặt Trời lại mở ra, chỉ có điều lúc này ánh sáng đã bị kẹp chặt trong chiếc vòng đá cẩm thạch.
“Tất cả những gì ông cần làm là đứng gần nó và nó sẽ mở ra. Đây chỉ là con đường trực tiếp để đến Xanadu mà thôi. Nó sẽ không đưa ông đến bất cứ nơi nào khác đâu.”
“Nhưng còn đi từ đó về đây thì sao ạ? Làm thế nào để quay về ạ?” Joel hỏi.
“Câu hỏi hay đó,” thần Neptune đáp. “Chúng ta sẽ sớm đến Xanadu để xây một cái cổng khác giống thế này rồi liên kết chúng lại với nhau. Nó sẽ là đường hầm vĩnh cửu giữa hai thế giới.”
Thần Jupiter vỗ hai tay vào nhau. “Trước hết, các thợ xây của chúng ta sẽ đưa vật liệu qua phía bên kia và xây một chiếc cổng vòm nữa.” Thần chỉ vào những anh em của mình. “Sau đó chúng ta sẽ đi để gắn Dòng Mặt Trời cố định vào nó.”
Thần quay về phía Emily. “Và rồi, con gái yêu quý của ta, sẽ là lúc chúng ta đưa con về nhà.” “Nhưng Olympus là nhà con mà,” Emily kêu lên.
Trước sự hốt hoảng của cô bé, Pegasus hí khẽ và đến bên cạnh cô. “Dĩ nhiên đây là nhà con,” thần Jupiter nói lại. “Cháu trai, hãy bình tĩnh,” thần bảo Pegasus. “Ta đang nói đến lịch sử. Dĩ nhiên Olym- pus sẽ luôn luôn là nhà của Emily, cháu biết điều đó mà. Nhưng nếu cô bé thực sự là một người Xan, thì chắc chắn đó cũng là nhà của cô bé. Chúng ta không thể phủ nhận gốc gác của cô ấy được.”
Lời giải thích đó đã xoa dịu Pegasus, nó dụi đầu vào người Emily.
“Cảm ơn em, Pegs ạ,” cô thì thầm một cách biết ơn, vòng tay ôm lấy cổ nó. Cô quay lại nói với thần Jupiter. “Khi nào thì nó sẵn sàng để tất cả chúng ta có thể lên đường ạ?”
“Đó là việc đầu tiên phải làm trong ngày mai,” thần Jupiter đáp. “Chúng ta sẽ cho gọi con khi chúng ta làm xong.”
Khi Emily, Pegasus và các bạn của cô lần lượt ra khỏi phòng, Emily quay lại nhìn chiếc cổng vòm. Chiếc cổng này có thể nắm giữ những câu trả lời về nguồn gốc năng lượng của cô. Nhưng khi cô nhìn tất cả những đồ vật kì lạ trong phòng, cô thực sự không muốn biết về phần tốt đẹp đó của mình.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus