Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 3
S
au khi đã hứng nước xong, Emily đi về lại phòng ngủ. Bị cúp điện nên không xem được ti vi, không nghe được ra-đi-ô, cũng không có đèn nữa. Không thể làm gì được nữa nên cô bé leo lên giường.
Emily biết mình sẽ không ngủ được. Cho dù cơn bão có êm hơn đi chăng nữa thì cô cũng đang rất căng thẳng. Cô chỉ ước gì mình không đơn độc trong lúc này. Nếu là mẹ cô thì ắt hẳn bà đã biết làm gì rồi. Nhưng mẹ cô đã mất và Emily không thể làm cho bà sống lại được. Cô bé chỉ có một mình. Cô bắt đầu tiếc rằng mình đã không mời dì Maureen đến.
Bên ngoài cửa sổ lại là một tia chớp chói lòa và một tiếng sấm rền đinh tai. Emily thấy cả tòa nhà lắc mạnh. Nhưng khi cô bé lắng tai nghe, cô nghe thấy không chỉ có tiếng sấm. Ngay trên đầu cô là tiếng của một vật gì rất lớn, rất nặng rơi xuống mái của tòa nhà.
Vì cô sống trong căn hộ trên tầng cao nhất nên phía bên trên là mái bằng.
Gia đình của Emily đã trả thêm tiền để có thể lên được trên đó, và mẹ cô đã trồng một vườn rau và hoa thật lớn. Nhưng kể từ khi mẹ cô bé trở bệnh rồi mất, không còn ai bén mảng lên đó nữa.
Emily lo rằng một phần của chiếc ăng ten của tòa nhà Empire đã rơi xuống trên mái tòa nhà của cô. Hoặc có thể là sét đã đánh vào cái kho trên khu vườn của mẹ cô làm nó sập tan tành.
Cô đánh gọi cho bố để hỏi xem phải làm gì. Sét có làm cháy nhà được không nhỉ? Tòa nhà của cô sắp bị thiêu rụi sao? Bên ngoài đang mưa như trút nhưng nếu có hỏa hoạn thì cơn mưa này có dập tắt được không? Tim Emily gần như muốn ngừng đập vì ngày càng có nhiều câu hỏi và cả những nỗi sợ hãi nữa xuất hiện trong đầu cô.
Ngày lại càng có nhiều âm thanh lạ trên đầu cô. Cứ như thể ai đó hay một vật gì đó đang gõ vào mái của tòa nhà vậy.
Giơ cao đèn pin lên, Emily hít vào một hơi thật dài khi ánh đèn pin cho thấy một lỗ hổng thật lớn trên trần nhà bằng thạch cao. Ánh sáng trên đầu cô bé đong đưa qua lại. Mấy mảnh sơn và thạch cao đang sắp rơi xuống.
Emily đưa tay với lấy chiếc điện thoại di động. Nhưng thậm chí trước khi cô bé có thể bấm số, cô đóng nắp điện thoại lại. Cô sẽ nói gì với bố cô đây? Nói rằng có một vật gì đó thật lớn đã rơi xuống mái tòa nhà và làm nứt trần phòng ngủ của cô? Có thể bố sẽ bảo cô ra khỏi tòa nhà. Nhưng như thế có nghĩa là cô sẽ phải đi ra hành lang tối om và mò tìm đường ra đến đầu cầu thang. Rồi cô sẽ phải đi bộ hai mươi tầng để xuống dưới đất đi ra ngoài đường trong cơn mưa như trút này.
“Thôi đi, Em.” Cô tự nhủ. “Trên kia chả có gì đâu. Chắc cái nhà kho chứa dụng cụ làm vườn trên đó bị chao nghiêng rồi cánh cửa bị gió thổi đập tới đập lui chứ gì.”
Emily vừa kịp tự thuyết phục mình rằng không có gì nghiêm trọng thì lại nghe tiếng đập rầm rầm ở trên đó “Kỳ lạ thật!” cô bé nói. Và vừa nói cô vừa bước xuống khỏi giường. “Đừng lên đó nghe, Em...” Nhưng dường như cơ thể cô không chịu vâng lời trí óc cô. Tiếng nói trong đầu cô càng cố ngăn cô lại thì cơ thể cô càng quyết tâm muốn xem cho biết mấy âm thanh kỳ lạ trên mái tòa nhà kia là gì.
Emily lấy chiếc áo mưa dài qua đầu gối và đưa tay lấy chìa khóa căn hộ rồi đi ra cửa. Cô bé sực nhớ ra lấy thêm cây gậy bóng chày hai bố con thường để sau cửa đề phòng khi nguy cấp.
Chỉ với tia sáng chiếu ra từ chiếc đèn pin, Emily leo lên cầu thang. Cô nghe có tiếng chân đi nhè nhẹ và tiếng nói ríu rít của những người cư ngụ trong tòa nhà đang sử dụng thang để về nhà.
“Như thế này là không khôn ngoan, Em à. Sấm chớp đầy trời trên kia đó.” Cô bé tự cảnh cáo mình. Một lần nữa, cơ thể cô lại không nghe lời.
Cô lần mò leo lên đỉnh cầu thang dốc đứng, lúc này cô bé đang đứng đối diện với cánh cửa khóa kín dẫn thẳng ra ngoài mái tòa nhà. Một tay cô cầm cây gậy bóng chày, tay kia cầm chiếc đèn pin, Emily cố với lấy chiếc chìa khóa. Cô bắt đầu xoay chiếc chìa khóa và cánh cửa mở hé ra. Một cơn gió mạnh thình lình hất tung cánh cửa khỏi tay cô. Nó bung mạnh ra và rít lên như thể sắp bật tung khỏi bản lề. Cô bé tự mắng mình:
“Đang yên lành thì không chịu!” Emily bước ra ngoài cơn mưa đang quất mạnh và lia ánh đèn khắp mái nhà để tìm xem chỗ nào cháy. Đã gần một năm rồi kể từ lần cuối cùng cô lên đây. Cả khu vườn trên này đã thành khu vườn hoang. Dây leo đã bò chằng chịt lên những luống hoa từng được chăm sóc với tất cả trìu mến.
Vườn rau thì càng không nhận ra được. Trong bóng đêm, khi cơn bão hoành hành ở mức khủng khiếp nhất thì nó không còn là vườn rau Emily đã từng biết. Thay vào đó là một chỗ tối om rất kinh khiếp đầy bí mật và hiểm nguy.
Qua tiếng mưa như trút nước, Emily còn nghe những âm thanh khác nữa. Lại là tiếng đập rầm rầm.
Lần này mạnh hơn lần trước. Khi cô bé căng tai ra để nghe, trong tiếng mưa ầm ầm và tiếng sấm đùng đùng cô chắc chắn rằng mình nghe thấy tiếng rên rỉ, hay tiếng ai đó hay con gì đó đang khóc vì đau đớn.
Cô bé bò tiếp, tay đưa đèn pin chiếu ra phía trước trên khu vườn hoang. Bên phải của Emily là một mảnh vườn hồng lớn. Mảnh vườn này trước đây là niềm tự hào và là niềm vui của mẹ cô. Không mùa hè nào mà căn hộ của họ lại không ngát mùi thơm của hoa hồng tươi mới do mẹ cô tự tay trồng. Giờ đây những bụi hồng không người chăm sóc đã đang nghiêng khắp sàn.
Bỗng nhiên Emily thấy có gì đó cựa quậy trong những bụi hồng. Chĩa ánh đèn về hướng đó, cô bé nghĩ mình thấy một tia sáng vàng lóe lên. Cô nhích dần đèn rồi chiếu đèn pin và mấy bụi hồng. Đây rồi! Lại có một tia sáng vàng lóe lên. Căng thẳng, cô bước thêm một bước nữa và giơ cao cây gậy bóng chày lên. “Dù bạn có là ai thì cũng thử bước ra đây xem nào!”
Cô vừa thận trọng bước thêm một bước nữa thì một tia chớp sáng lòe xé toang bầu trời đen thẫm. Toàn bộ mái nhà sáng rực lên. Và Emily không thể tin được những gì mình thấy trên khu vườn hoa hồng.
Cô loạng choạng tiến tới, hơi hụt chân nên ngã ngồi xuống đất.
“Không phải là thật!” cô tự nhủ. Chống tay lên đầu gối, cô giơ tay với lấy chiếc đèn pin. “Những gì mi thấy không phải là thật đâu Emily à. Chỉ là cơn bão ghẹo mi chút chơi đó mà. Chỉ vậy thôi!”
Cô lại lia chiếc đèn pin về phía những bụi hồng, tim cô đập thình thịch, đập mạnh đến nỗi cô nghĩ mình ngất đi mất. Cố giữ thăng bằng, cô tiếp tục bò về phía trước. “Không phải là thật đâu, Em, không phải là thật.”
Vừa bò tới trước, cô bé vừa lặp đi lặp lại như thế. “Mi đã không thấy gì hết!”
Nhưng khi tia sáng của chiếc đèn pin chiếu tới nơi ấy thì cô không thể phủ nhận được sự thật.
Nó rất thật.
Một con ngựa trắng khổng lồ đang nằm nghiêng ở giữa vườn hồng. Cái tia sáng vàng vàng lóe lên trong ánh đèn pin là do một tràng mấy cái móng của nó phát ra. Emily nhìn và hít một hơi thật dài. Nó bằng vàng ròng. Khi đưa đèn pin lên cao, cô bé càng sửng sốt hơn. Một cái cánh! Một cái cánh khổng lồ chìm trong lớp bùn đất lá cây và cánh hoa hồng, nhưng rõ ràng là một cái cánh, với những chiếc lông vũ trắng dài.
Emily hét lên: “Không! Không thể thế được!”
Sét lại chiếu sáng mái tòa nhà, đủ để khẳng định là đúng những gì cô bé đang cố hết sức để phủ nhận.
Một con ngựa trắng với bốn chiếc móng bằng vàng và một chiếc cánh trắng thật vĩ đại đang nằm nghiêng giữa khu vườn hồng của người mẹ quá cố của cô.
Đứng như trời trồng, miệng há hốc, Emily nhìn chăm chăm vào con ngựa mà vẫn không thể nào tin được.
Cô còn đang ngắm nghía thì cánh của con ngựa bỗng nhúc nhích, tiếp đó là một tiếng thét đau đớn. Âm thanh đó làm tim Emily thắt lại. Con vật đang bị đau ghê gớm. Cô chạy nhanh tới trước bất kể gai nhọn đâm vào da thịt mình. Cô bước vào đám bụi hồng và bắt đầu vẹt chúng khỏi người con ngựa đang quằn quại vì đau kia.
Cô bé đi dọc theo cạnh sườn con ngựa, về phía đầu nó. Nằm bẹp trên mặt đất, nó hầu như bị phủ kín bởi những bụi hồng với gai nhọn cắm sâu vào lớp da mềm mại của nó.
Emily kêu lên đau đớn vì gai cũng đang cắm phập vào người cô khi cô cố nhấc đầu con ngựa khỏi những bụi cây đáng ghét kia. Nó tỉnh và đang nhìn cô với một đôi mắt đen sẫm.
Cô dịu dàng nói: “Ổn rồi. Em sẽ không bị đau nữa đâu chị sẽ đưa em ra khỏi chỗ này ngay đây. Và rồi em lại có thể đứng lên được nếu không bị thương nặng quá.”
Khi phần đầu của nó sắp ra khỏi đám gai của mấy bụi hồng, nó cố đứng lên.
Khi chiếc cánh bên sườn của nó nhúc nhích, nó lại thét lên đau đớn. “Chờ chút đi cưng, dừng lại đi!” Emily đưa tay ra vuốt ve cái cổ đang run bần bật của con ngựa. “Đừng nhúc nhích nghe. Để chị xem sao đã.”
Emily vừa tiếp tục vuốt ve chiếc cổ mạnh mẽ, âm ấm của nó vừa đưa đèn pin lên cao và chiếu đèn dọc theo người nó. Cô bé thấy một cánh của nó xếp dọc theo bên sườn nhưng cô không thể thấy chiếc cánh còn lại.
“Chị chắc là em không chỉ có một cánh.” Con vật nhấc đầu lên nhìn cô với cặp mắt nài van xin giúp đỡ.
Cô thở dài: “Ôi, không được. Chị nghĩ là chị không thể giúp em được.”
Chỉ ít phút sau cô đã nhấc được con ngựa ra khỏi mấy bụi hồng. Khi cô giơ cao chiếc đèn pin lên, cô nhìn thoáng qua cạnh trên của cái cánh kia. Nó nằm ở một tư thế rất kỳ lạ: nó đang bị cả trọng lượng của cơ thể con ngựa đè lên.
“Cái cánh kia của em đang bị kẹt dưới người em kìa,” cô giải thích, “nhưng chị nghĩ là em biết điều này rồi,” sau khi vẹt hết mấy bụi hồng sang một bên, cô đi về lại phía đầu con ngựa.
“Chị sẽ làm những gì chị có thể, nhưng trước hết là phải giúp cái cánh của em không bị đè nữa. Nếu chị ra sau lưng em rồi đẩy mạnh thì em có đứng dậy được không?”
Con ngựa dường như gật đầu, như thể để trả lời câu hỏi của cô bé vậy.
Cô lầm bầm trong miệng: “Mày thật là điên quá sức đi. Em ạ. Nó chỉ là một con ngựa thôi. Nó không thể hiểu mày được đâu.”
Cô quỳ xuống đám bùn trơn trượt rồi vuốt ve mạn sườn của con ngựa. “Nào, ta bắt đầu nào, chị rất tiếc vì có lẽ sẽ rất đau đấy. Khi chị bắt đầu đẩy, chị muốn em cố đứng dậy nhé.”
Đặt đôi tay thật chắc chắn lên lưng con ngựa, Emily dựa tới trước và bắt đầu dùng hết sức bình sinh để đẩy thật mạnh. Cô nói nho nhỏ: “Giờ thì đứng lên nào!”
Emily thấy cơ lưng của con ngựa căng ra dưới đôi tay cô khi nó cố hết sức để đứng dậy.
“Đúng rồi!” Vì căng người ra để đẩy mạnh, Emily thấy hai đầu gối mình bắt đầu trượt dài trên đất. “Tiếp tục đi em, em làm được mà!”
Lấy hết sức ra để đẩy mạnh con ngựa lên, Emily thấy nó bắt đầu chuyển động. Nhưng khi nó lăn về phía trước chiếc cánh bị kẹt bung lên đập thẳng vào mặt cô bé.
Emily hét lên đau đớn khi cô ngã ngửa vào mấy bụi hồng. Nằm giữa mảnh vườn, đám gai ác độc đâm toạc làm rách quần jeans và cả áo mưa của cô rồi đâm thẳng vào da cô bé.
Nhưng nỗi đau mới mẻ vì bị gai đâm này nhanh chóng biến mất khi những tia chớp chói lòa chiếu sáng cho thấy con ngựa đang đứng trên bốn chân, đối diện với cô. Dù rác rến từ vũng bùn và lá lẩu đầy khắp thân mình cùng cái bờm rối tung của nó, và dù không cảm nhận được vô số những vết cào xước đau đớn do gai gây ra nhưng Emily vẫn rất khiếp sợ. Trong đời cô, cô chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ vĩ như thế. Từ lúc cô phát hiện ra con ngựa trên mái nhà và thấy chiếc cánh của nó, một cái tên đã hiện ra trong đầu cô. Một cái tên đã bị lãng quên từ lâu từ một cuốn sách thần thoại cũ được mẹ cô dùng để đọc cho cô nghe. Nhưng cô không nghĩ thêm nữa vì cô đang rất lo cho con ngựa. Nỗi lo giờ đây đang ùa về trong cô. Bước ra khỏi mấy bụi hồng, Emily tiến gần đến con ngựa. Cô bước tới trước và con ngựa cũng tiến về phía cô. “Là em thật đấy, có phải không?” cô thì thầm nho nhỏ khi cô bạo dạn đưa tay vuốt ve chiếc mõm mềm mềm. “Em là Pegasus, có phải không? Ý chị là chú tuấn mã Pegasus thật, rất thật ấy, có đúng không?”
Con tuấn mã dường như hơi khựng lại một chút.
Rồi nó dụi dụi người vào tay cô bé, đòi cô vuốt ve thêm nữa. Trong giây phút mưa tầm mưa tã đó, Emily cảm thấy thế giới của cô thay đổi hẳn. Mãi mãi.