Số lần đọc/download: 771 / 6
Cập nhật: 2016-06-02 00:12:37 +0700
Chương 4
Nếu không kể những mẩu giấy viết vội, nhắn gửi Quyên, thì đây là lá thư đầu tiên tôi viết cho Quyên.
Tôi không tin Quyên đã chết. Tôi không tin biển đông đã khép lại đôi mắt Quyên buồn bã. Thái Bình Dương đã rửa sạch những ô uế cùng những thảm thiết của một ấu thơ Quyên tối tăm với người cha nghiệm rượu và người mẹ ghẻ hung ác.
Tôi không tin nên mới viết lá thư này. Cũng như tôi tin sớm muộn gì những điều tôi viết ở đây sẽ về đến quê nhà. Về đến hay bay ngang qua những con đường chúng ta đã đi, căn gác chúng ta đã ở với Thược, quán cà phê chúng ta đã ngồi và cây nhãn (có lẽ chỉ còn cây nhãn) người chứng cuối cùng buổi tối tôi hôn Quyên. Những năm quê nhà đã bao lần tôi phải dỗ dành Quyên:"Cố mà sống, gắng mà sống, Quyên à!". Niềm tin, đến một mức độ nào sẽ thành chiếc khóa mở được cánh cửa mơ ước. Khi ấy chính là lúc ta sống được cái đời sống lẽ ra ta phải có."
Quyên biết không, tám năm quê người, hôm nay tôi đã dùng chính lời khuyên, lời dỗ dành, dành cho Quyến để dỗ dành tôi: "Cố mà sống, gắng mà sống. Niềm tin đến một độ nào sẽ trở thành chiếc chìa khóa mở được cánh cửa mơ ước…" Tôi đã tự dỗ dành tôi, mỗi đêm xuống. Quyên không thể hiểu được đâu "Ông Mèo Rừng" lúc này chỉ còn những ước mơ tầm thường, nhỏ mọn. Tỷ như mỗi buổi sáng mở mắt ra, tôi mong được thấy một dáng người! Dù chỉ là một dáng người mà thôi.
Tôi muốn lập lại ở đây đoạn cuối cùng trong lá thư sau cùng của Quyên, gửi cho Thược và tô:
"Hãy cầu nguện cho tôi. Một người bạn cũ. Và hãy quên, hãy cố quên đi cái hình ảnh, cái tên gọi ngày nào."Ông Mèo Rừng." Bởi vì "Ông Mèo Rừng" đã chết. Thực sự ổng đã chết, có chăng chỉ còn lại một người tầm thường tên Nam. Và có thể, chính cũng không còn là y nữa!"
9-83.
phải em, rồi như sương
tan theo ngày nắng vội
du tử lê
HẾT