Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 4
H
à Tử đếm từng ngày chờ đợi Đinh Lăng trở về, trong tâm trạng bời bời thấp thỏm lo âu. Và Đinh Lăng trửo về vào một buổi trưa. Sài Gòn ngập nắng.
Chiếc xe của đoàn kịch chạy luôn vào bản doanh của đoàn, trong lúc Hà Tử đang sốt ruột đi đi lại lại. Vpha cô đứng chựng lại. mắt mở to tìm kiếm, tim đập muốn vỡ lồng ngực. Kia rồi, Đinh Lăng đang nhoài ngưopừi ra vuông cửa kính hét to:
- Hà Tử, anh đây nè.
- Đinh Lăng.
Hà Tử nhảy tung lên như đứa trẻ được qà, chạy ngay đến cửa xe. Đinh Lăng tay xách valy lách nhanh mọi người, chú Đoàn Nam đạo diễn phải lên tiếng:
- Mày từ từ có được không Đinh Lăng?
Không nói không rằng, Đinh Lăng nhảy xuống xe đầu tiên, ôm chầm lấy Hà Tử trước cặp mắt bao người, mắt anh sang ngời tình yêu:
- Đón anh có lâu lắm không cưng?
Hà Tử nũng nịu:
- Nửa giờ rồi và em muốn hóa đá.
- Tội chưa, một lát anh đền, đi với anh.
Đinh Lăng choàng vai Hà Tử kéo đi.
Cô dậm chân:
- Em có xe này anh Đinh Lăng, em ôm valy anh chở em.
- Nặng lắm bé.
- Không sao đâu.
Để chiếc valy nhỏ của Đinh Lăng lên yên hành lý, Hà Tử ngồi lên xe, tay vòng qua bụng ĐInh Lăng:
- Được rồi anh.
Đinh Lăng siết nhẹ tay Hà Tử thì thầm:
- Nhớ em quá, không ngờ vừa về đến thành phố đã được gặp em, cám ơn ông trời.
- Em cũng nhớ em nữa Đinh Lăng.
Đinh Lăng xúc động, siết chặt tay Hà Tử hơn nữa, tăng tốc độ cho xe chạy nhanh.
Vừa mở cửa bước vào nhà, Đinh Lăng reo lên:
- Hoa đẹp quá, em mua phải không Hà Tử?
- Thì anh nói hôm nay về mà.
- Ôi, cưng của anh tuyệt quá.
Đinh Lăng bế bổng Hà Tử và xoay tròn lấy cô say đắm.
- Anh yêu em Hà Tử.
Môi anh tìm lấy môi Hà Tử cuống quýt nồng nàn. Sau nụ hôn anh kéo cô ra ngắm say sưa, bỗng anh giật mình kêu lên:
- Em ốm đi thì phải Hà Tử?
Cô rút mặt vào vai Hà Tử phụng phịu:
- Đã bảo em nhớ anh mà.
Đinh Lăng sung sướng ghì chặt Hà Tử vào long, nụ hôn thứ hai tưởng chừng như bất tận.
- Hà Tử, anh mua quà Nha Trang và Đà Lạt cho em nhiều lắm, anh lấy cho em xem nhé.
Đinh Lăng lôi đủ thứ quà, Hà Tử đùa:
- Hèn nào valy anh nặng gần chết.
Lòng cô dạt dào hạnh phúc, bao nhiêu quà đó, đủ biết tình yêu Đinh Lăng thế nào rồi, tim Hà Tử lại rối bời lo âu, đau khổ.
Đinh Lăng rất tinh ý, anh nhìn thấy mới vui tíu tít đó, Hà Tử đã thoáng buồn, dù cô cố dấu nỗi buồn của mình, ôm lấy quà mà mắt hình như muốn khóc. Thương quá, Đinh Lăng nâng mặt Hà Tử nhìn sâu vào mắt cô:
- Hà Tử, ở nhà có chuyện gì, nói thật đừng dấu anh nghe em, trông em hốc hác và bơ phờ thế kia?
Không kềm long, Hà Tử gục mặt xuống bàn tay Đinh Lăng, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi ướt tay anh. Đinh Lăng cuống quýt nâng Hà Tử lên xót xa:
- Điều gì đã xảy ra cho em, hãy nói để anh cùng chia sẻ … đừng im lặng ôm khổ một mình, anh chịu không nổi đâu Hà Tử.
Không muốn nói để phút giây hội ngộ được vui trọn vẹn, thế mà trước tình yêu của Đinh Lăng, Hà Tử đã mềm yếu. Cô đau đớn nhìn Đinh Lăng:
- Đinh Lăng ơi, nếu mẹ buộc em lấy chồng, mà người đó không phải là anh, em phải làm sao?
Đinh Lăng điếng người, anh buông Hà Tử, giọng khan đặc:
- Em không đùa chứ Hà Tử?
- Nếu em đùa, em đã không đau khổ đến thế này. Trước đây năm năm gia đình em và Hoài Vũ đã hứa hôn cho nhau. Giải phóng, họ chạy sang Úc, em cứ ngỡ họ sẽ đi luôn, nhưng họ lại trở về nhắc lời hứa hôn.
- Trời ơi, sao có chuyện vô lý như vậy hả. Bây giờ mà cha mẹ còn ép đặt duyên con. Hà Tử, nếu ba mẹ em chê anh là 1 nghệ sĩ nghèo anh chấp nhận, nhưng chuyện buộc em ưng Hoài Vũ thì tội cho em quá.
Hà Tử vẫn khóc nức nở.
- Em đã gặp họ chưa?
- Đã gặp.
- Họ nói sao?
- Hoài Vũ nói bằng mọi giá em phải là vợ hắn.
Đinh Lăng ôm đầu. Mơ ước cuộc sống chung trong anh sụp đổ, cú sốc quá lớn làm anh chơi vơi, mặt anh nhăn lại già cỗi. Hà Tử rụt rè gỡ tay Đinh Lăng nhìn anh. Mắt Đinh Lăng đang hoe đỏ, không chịu nổi, Hà Tử ôm chầm lấy Đinh Lăng khóc ngất.
- Nín đi em, chúng ta cùng tính lối thoát cho 2 đứa.
- Tính gì bây giờ hả anh, mẹ nói nếu em còn tiếp tục yêu anh, mẹ sẽ làm cho anh không còn ở Sài Gòn này được nữa. Đinh Lăng ơi, nếu em còn yêu anh là em đã hại anh.
- Anh không sợ điều này đâu Hà Tử, anh chỉ sợ mất em mà thôi.
- Em chưa biết phải làm sao, nhưng em yêu anh nhiều lắm Đinh Lăng ơi.
Đinh Lăng gục mặt lên tóc người yêu tim anh đau xé. Bỗng chốc tình yêu vỡ nát, người con gái anh yêu sẽ rời xa anh mãi mãi ư? Tàn nhẫn quá ông trời ơi.
Hà Tử dịu dàng ấp tay Đinh Lăng lên hai má mình ấu yếm:
- Hãy tạm thời quên đi anh. Chúng ta cứ tiếp tục cho đến khi nào tìm được giải pháp tốt đẹp. Đinh Lăng, anh đi tắm và thay quần áo đã.
Đinh Lăng uể oải làm theo lời Hà Tử như cái máy. Niềm vui hội ngộ chưa kịp hưởng đã nhận lấy nỗi đau của viễn ảnh chia tay.
Đinh Lăng mải mê đắm chìm trong dòng nước mát với bao ý nghĩ. Bên ngoài Hà Tử đang soạn lại quần áo và sắp xếp cho gọn những món quà Đinh Lăng mua. Như cô vợ hiền, Hà Tử soạn cỗ bàn bày biện thứa ăn đã nấu sẵn, chỉ chờ Đinh Lăng ra.
Đập nhẹ tay lên cửa phòng tắm, Hà Tử gọi to:
- Nhanh đi anh, tắm gì lâu vậy?
Đinh Lăng gài vòi sen lại chỗ cũ, đáp vọng ra:
- Ra ngay, anh sẽ ran gay.
Đinh Lăng trở ra trong bộ quần áo pyjama, đến sau lưng Hà Tử âu yếm ôm vai cô:
- Em làm gì cho anh vậy cưng?
Hà Tử mỉm cười:
- Em nấu canh chua và cá lóc kho tiêu.
- Ồ … khon quá.
Có tiếng gõ cửa mạnh mẽ, Hà Tử đẩy Đinh Lăng ra:
- Có người, anh xem ai đến.
- Ừ … để anh xem.
Đinh Lăng đi vội ra cửa, cánh cửa vừa rút chốt đã bị xô mạnh, bà Qúi Châu xuất hiện cùng ông Năm tài xế. Hà Tử buông rơi tô canh chua kêu lên sợ hãi:
- Mẹ..
Bà Qúi Châu bước hẳn vào trong, chống nạnh hai tay lên hông quắc mắt:
- Hà Tử, về ngay.
Đinh Lăng lung túng:
- Thưa bác …
Nhìn Đinh Lăng từ chân lên đầu bà Qúi Châu cười gằn khinh miệt:
- Cậu Đinh Lăng, cậu nhìn xem cậu có xứng đáng làm rể tôi không. Hãy buông Hà Tử ra đi, cậu chỉ đóng kịch được trên sàn diễn trên tivi chứ không đóng kịch được với gia đình tôi đâu.
Mặt Đinh Lăng trắng bệt, danh dự anh bị xúc phạm nặng nề. Đinh Lăng nuốt giọt đắng vào long, cố cất gọng mềm mỏng:
- Thưa bác, con yêu Hà Tử và con hứa sẽ không để cho em khổ.
Bà Qúi Châu ngạo mạn:
- Bảo bọc nó, hay cậu sẽ làm cho đời nó đau khổ, nghèo nàn, thiếu thốn vì tư cách nghệ sĩ của cậu. Rồi một lúc nào đó, gia đình tôi chịu không nổi, phải lạy lục mà dâng của cải cho cậu.
Đinh Lăng xám mặt, tay chân anh run lẩy bẩy vì giận. Quả là những lời xúc phạm thô bỉ quá đáng. Mắt anh tóe lửa nhìn bà Qúi Châu:
- Tôi cấm bà xúc phạm đến tôi, con bà kia bà mang đi đi.
Hà Tử nước mắt chan hòa đứng giữa mẹ và Đinh Lăng van nài:
- Mẹ Ơi, anh Đinh Lăng không phải là người như vậy, đừng nói nữa mẹ Ơi.
Bà Qúi Châu quát to:
- Về ngay Hà Tử, bao nhiêu đó đủ rồi, Chú Năm lôi đầu con Hà Tử r axe cho tôi.
Hà Tử vùng vẫy trong bàn tay mạnh mẽ của chú Năm cố lôi cô đi. Đinh Lăng muốn chjay theo người yêu, mà đành bất lực nhìn theo.
Hà Tử đã bị bắt về, còn lại Đinh Lăng với căn nhà đầy ắp quà và mâm cơm dọn dở dang.
Đinh Lăng ngồi bệt xuống ghế, gục đầu vào hai tay, nước mắt anh ứa ra. Trước đây dăm phút, căn phòng này đây là thế giới hạnh phúc đầy nụ cười mà thoáng chốc đã biến thành địc ngục trần gian.
Từ nay em se bị mẹ giam cầm kỹ hơn rồi. Hà Tử, gắng chịu đựng nếu mẹ trút cả thịnh nộ lên đầu nhé em.
Hoài Vũ ngồi đối diện trước Hà Xuyên, anh cố giữ nét thản nhiên cố hữu:
- Tôi xin phép gọi Hà Xuyên là chị dù Hà Xuyên nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng tôi sắp là chồng của Hà Tử, do vậy tôi phải tập cho quen.
Hà Xuyên biến sắc:
- Vậy là từ nãy giờ tôi trình bày với anh là vô ích, anh vẫn giữ ý định cưới Hà Tử?
- Đúng, và tôi sẽ ở lại Việt Nam cho Hà Tử gần mẹ.
- Nhưng Hà Tử không yêu anh.
Hoài Vũ khoát tay:
- Chị đừng nói them nữa, tôi đã gặp Đinh Lăng. Đinh Lăng đẹp trai hơn tôi, tôi công nhận, nhưng nếu làm vợ Đinh Lăng Hà Tử sẽ khổ tâm suốt một đời cì xin lỗi - Hoài Vũ nhún vai - Đinh Lăng không bao giờ là người chung thủy, một vợ một chồng. Tôi yêu Hà Tử và tôi không muốn điều đó xảy ra cho Hà Tử.
- Anh không phải là thầy tướng số.
- Dù không phải tôi cũng không lùi bước trước Đinh Lăng.
Hà Xuyên giận run trước vẻ ngoan cố của anh. Thuyết phục Hoài Vũ thất bại rồi, sứ mạng tô tần đã gãy đổ, Hà Xuyên ngồi buồn hiu ngó mông ra đường.
Không chịu nổi trước sự héo hắt đau khổ của Đinh Lăng, Hà Xuyên đã nhảy vào làm sứ giả hoà bình. Cuối cùng tên địch vẫn muốn khiêu chiến. Giọng Hoài Vũ trầm buồn như tâm sự:
- Tôi yêu Hà Tử lúc còn bé thì hơi quá đáng, vì lúc tôi rời Việt Nam, Hà Tử mới 11 tuổi, nhưng hoàn toàn chọ không biết kỷ niệm ấu thơ giữa tôi và Hà Tử. Năm năm xa quê hương tôi vẫn ôm ấp đôi mắt như ngọc thỏ của Hà Tử. Khi trở về đối diện Hà Tử, tình yêu mãnh liệt trong tôi và tôi tâm niệm Hà Tử phải là của tôi dù cô ấy có thế nào đi nữa. Tôi nhận bây giờ Đinh Lăng đang yêu Hà Tử nhưng nếu hắn sang chói như một ngôi sao, lập tức hắn sẽ vứt bỏ Hà Tử sang một bên.
Hà Xuyên bĩu môi:
- ANh chỉ nghĩ xấu cho Đinh Lăng vì thành kiến, anh yêu mà không biết hy sinh cho Hà Tử.
- Tôi đành mang tiếng ích kỷ thôi chị Hà Xuyên.
Hà Xuyên giận dữ đứng lên:
- Được rồi, tôi sẽ chống mắt lên mà xem Hà Tử nó có chịu để anh cưới không cho biết.
Hoài Vũ ngạo nghễ:
- Làm sao không được khi tôi muốn và ba mẹ Hà Tử bằng long.
Thật hết biết, Hà Xuyên đùng đùng xách ví rời quá caphé, long nặng trĩu lo âu.
Hà Tửđón ngay Hà Xuyên lúc cô vào nhà, Hà Xuyên vứt ví da lên giường lắc đầu chán nản:
- Hoài Vũ nói hắn không bao giờ lùi bước hắn nói như đóng đinh sẽ cưới em và nếu em dại dột ưng Đinh Lăng mai sau Đinh Lăng cũng sẽ bỏ em.
Hà Tử thừ người:
- Em khổ quá, như vậy là em hết cách rồi chị Hà Xuyên ơi.
- Chị chỉ giúp em thuyết phục Hoài Vũ còn cô dượng chị không dám, cô khó lắm, khi cô đã quyết định có trời cản.
Hà Tử mím môi căm hờn:
- Được rồi, Hoài Vũ đã muốn cưới thì em cho cưới. Hắn chỉ nhận được cái xác của em thôi.
Hà Xuyên lo lắng:
- Đừng làm bậy nghen em, Đinh Lăng sẽ đau khổ lắm đó.
Nhắc đến Đinh Lăng, Hà Tử lại bật khóc. Gần 1 tháng nay, kêt từ hôm bị mẹ bắt về nào có gặp được Đinh Lăng, nhờ Hà Xuyên thỉnh thoảng có thư của Đinh Lăng. Anh thường say vùi, mặc cho đoàn kịch lung túng vì không có người thay.
Có những lúc vừa tan trường, xe nhà đến đón, Hà Tử trông thấy từ xa Đinh Lăng đứng nép bên rào như tên trộm để được nhìn cô, cô đã nhìn anh mê mải, để hiểu mình bất lực trước hoàn cảnh, trước sự khe khắt của cha mẹ mình.
Một lần đang xem truyền hình, chương trình văn nghệ có Đinh Lăng, Hà Tử mừng quá, mẹ đã tắt máy. Hà Tử đâm oán Hoài Vũ thấu xương. Hắn là con ác quỷ gây khổ đau cho cô.
Tiếp Hoài Vũ ngoài vườn hoa, Hà Tử giữ nét mặt lạnh lung. Anh vừa ngồi xuống bên cạnh liền bị Hà Tử ngồi dịch ra:
- Em ghét anh lắm sao Hà Tử?
Hà Tử vùng vằng:
- Làm sao tôi thương anh được khi anh làm cho tôi đau khổ.
- Em đau khổ nhiều lắm sao khi phải xa Đinh Lăng?
- Hẳn là như vậy, anh thấy tôi phờ phạc và ốm đi mà.
Hoài Vũ đặt tay lên vai Hà Tử nhưng bị cô phủi ra, lạnh nhạt:
- Anh muốn nói gì nói đi, đừng đụng đến người tôi.
Hoài Vũ thở dài:
- Chỉ có 5 năm thôi mà em thay đổi nhiều quá. Em quên mất ngày anh đi theo ba, em ôm cổ anh khóc đòi theo. Chính vì những giọt nước mắt đó mà anh quay lại.
Hà Tử thoáng chạnh long, giọng cô mềm đi:
- Em không ghét anh đâu, nhưng tình yêu em đã giành hết cho Đinh Lăng.
- Thiệp cưới đã phát đi, áo cưới may xong, ba mẹ anh và ba mẹ em cả hai bên đều rất khó và trọng chữ tín, vì anh ba đã quay lại Việt Nam, nếu anh hủy bỏ đám cưới ông sẽ nổi cơn thịnh nộ uất lên, mà người già em biết, xúc động dễ đưa đến tai biến mạch máu não.
Hà Tử thổn thức:
- Anh nói điều đó để rang buộc em có phải không?
- Hoàn toàn không, mà là sự thật, còn ba hôm nữa đám cưới, nếu em muốn anh sẵn sang giúp em một số vốn, em và Đinh Lăng rời xa thành phố đi, bao giờ tiện, cha mẹ nguôi giận em quay trở về thú tội, chứ nếu anh đứng ra xin hủy bỏ đám cưới, anh không làm đâu.
Hà Tử nhìn sững Hoài Vũ, cô không tin được những lời nói đó là của anh, nó khác hẳn những lời nói hôm nào Hà Xuyên đã thuật lại lúc đi gặp Hoài Vũ. Anh vuốt tóc cô như vuốt tóc em gái:
- Em không tin lời anh nói sao?
- Tin …tin, em tin. Hoài Vũ, bây giờ thì em hiểu được tình yêu của anh.
Hoài Vũ cười buồn:
- Nhưng đã muộn rồi phải không em, tình cảm em đã gởi cho Đinh Lăng, tất cả, anh chấp nhận làm kẻ thua cuộc nhưng được em kính trọng, còn hơn ôm em trong vòng tay mà em nhìn anh bằng cặp mắt rực lửa hận thù.
- Anh cao cả quá, em và Đinh Lăng mang ơn anh cả một đời.
- Em cần tiền không, có lẽ là rất cần. Hãy cầm đi đừng từ chối, coi như anh biếu em ngày đi theo chồng, tấm ngân phiếu tuy ít nhưng sẽ giúp em vượt qua bước đầu khó khăn.
- Cám ơn anh.
Lần đầu tiên sau 5 năm xa cách, Hà Tử gục đầu vào long Hoài Vũ mà khóc. Con đường Hoài Vũ vạch ra sẽ làm cha mẹ buồn phiền, nhưng đành thôi, tha thứ cho con bất hiếu ba mẹ Ơi.
Hoài Vũ ra về, dáng anh heo hắt làm Hà Tử đau long. Đinh Lăng, vì yêu an hem dấn than vào con đường phiêu lưu. Nụ hồng trong tim em là anh, nhưng một nửa ít nhiều đã theo bước chân Hoài Vũ.
Cơn mưa chiều xối xả đổ lên thành phố mờ mịt và kéo dài mãi cho đến chin giờ đêm vẫn chưa chịu tạnh.
Đinh Lăng ngồi gật gưỡng bên chai rượu, gian phòng nồng thuốc lá. ANh nâng tấm thiệp hồng lên tay, màu đỏ chói của tấm thiệp làm anh nhức mắt. Hừ, Mai Hà Tử và Lâm Hoài Vũ. Hai tên đó nhảy múa trước mắt anh như thách đố như muốn cường điệu nỗi đau trong anh vô bờ.
Hà Tử, Hà Tử.
Đinh Lăng bỏ đoàn kịch từ nửa tháng nay, giam mình trong phòng, râu mọc tùm lum, cũng không them cạo, tóc tai bù xù. Rượu không làm anh say bao nhiêu để quên một điều, người yêu sắp đi lấy chồng, nụ hồng tình yêu vỡ nát như chiếc bong bong bay.
Rồi em sẽ theo chồng rời bỏ quê hương, kỷ niệm chìm vào quên lãng. Giọt nước mắt ướt bờ môi anh hôm nào còn đây, mà em thì xa mãi ngút ngàn, Hà Tử ơi.
Đinh Lăng đấm mạnh tay lên bàn, những lon bia rỗng ngả nghiêng lăn trên nền gạch gây tiếng vang như thức tỉnh nổi đau. Đinh Lăng gục xuống nghe hồn mình rữ rời, nước mắt mặn môi, những giọt nước mắt khóc tình yêu bay xa.
Anh đa yếu đ đuối thường tình như một nhi nữ Hà Tử ơi, khi chỉ có mình anh trong đêm dài cô lẻ.
Mưa và gió bên ngoài càng nhiều hơn, gió rít từng cơn, lạnh buốt.
- ANh Đinh Lăng ơi …
Hình như tiếng kêu của Hà Tử, Đinh Lăng ngẩngphắt đầu lên. Không phải, đó chỉ là tiếng vọng trong mơ.
- Anh Đinh Lăng ơi mở cửa.
Lần gọi thứ hai, lần này Đinh Lăng không ngồi yên được nữa, anh phóng nhanh đến cửa rút chốt. Mình có nghe nhầm không đấy? Giờ này mưa gió ầm ầm, ngày mai đám cưới của Hà Tử kia mà, tiếng gọi của Hà Tử có là điều hoang tưởng không vậy?
Cánh cửa bị xô mạnh, gió lạnh mang theo cả mưa thốc vào, Hà Tử xuất hiện trong chiếc áo mưa.
- Hà Tử, em.
Đinh Lăng dang rộng vòng tay, Hà Tử lao vào đôi cánh tay người yêu, người cô sũng nước mưa, môi tái ngắt run lập cập:
- Đóng cửa lại Đinh Lăng.
Đinh Lăng sực tỉnh đóng vội cửa lại, đón chiếc áo mưa trên tay Hà Tử. Hai hàm răng cô đánh vào nhau, Đinh Lăng xót xa chạy vội vào trong lấy khăn lau và ủ Hà Tử trong vòng tay mình.
- Em đi đâu cho mưa ướt hết thế này Hà Tử?
Đã có hơi ấm của Đinh Lăng, Hà Tử bớt run. Cô mỉm cười với anh đôi môi tái ngắt:
- Em đi tìm anh, nhớ anh quá.
- Vào trong tay quần áo đã em, không thôi cảm chết.
- Em có đem theo quần áo nè.
Đinh Lăng sửng sốt:
- Em đi đâu mà ôm theo cả quần áo vậy Hà Tử?
- Khopan, cho em thay đồ đã, em lạnh quá.
Rồi cô nhăn mặt, làm xấu:
- Anh cũng thay đồ nữa, quần áo anh bị em làm ướt hết rồi.
Đinh Lăng thở dài:
- Em thay quần áo trước đi.
Hà Tử trở ra trong bộ quần áo khác, cô kéo tay Đinh Lăng:
- Anh vào thay quần áo đi.
Đinh Lăng nghiêm giọng:
- Nói anh nghe, đang đêm em đi đâu giữa lúc mưa to gió lớn thế này.
Hà Tử cúi đầu:
- Đinh Lăng, nếu em nói em đã trốn nhà ra đi, anh có bỏ được thành phố này để đi cùng em không?
- Còn đám cưới của em vào ngày mai?
Hà Tử mím đôi môi còn nhợt nhạt của mình:
- Chính vì vậy mà em cương quyết bỏ nhà ra đi, em muốn đi cùng với anh anh có đi được không Đinh Lăng?
Ôm chặt Hà Tử vào long, nước mắt Đinh Lăng ứa ra mi:
- Anh không biết nói làm sao trước tình yêu của em, anh sẵn sang làm bất cứ điều gì để có em trong cuộc đời. CHỉ sợ về sau em hối hận. vì chấp nhận làm vợ anh, là chấp nhận cuộc sống gian khổ nghèo nàn, em biết không Hà Tử?
- Em biết và đã suy nghĩ kỹ, một là yêu anh, làm vợ anh, hai là em tìm đến cái chết thôi, Đinh Lăng ơi.
- Hà Tử.
Đinh Lăng kêu lên nghẹn ngào, anh nghẹn lại không nói thành lời trước tình yêu của Hà Tử, nếu anh yêu Hà Tử một thì tình yêu của Hà Tử dành cho anh càng mãnh liệt hơn.
- Đinh Lăng ơi, em đã lén ba mẹ trốn đi, tìm đến an hem chỉ còn có một con đường sống bên anh, nếu anh không yêu em nữa, em cũng không bao giờ trở về đâu anh.
Đinh Lăng hôn lên má Hà Tử âu yếm:
- Anh dang rộng vòng tay đón em, nụ hồng của quả tim anh, của đời anh, và chấp nhận cùng gian khổ.
Hà Tử lo ngại nhìn đồng hồ:
- Em rời nhà cũng khá lâu, có thể bây giờ ba mẹ em phát hiện em vắng mặt cũng nên. Chúng mình không thể ở đây đến sang đâu anh, anh có tính được xem mình đi đâu không?
Đinh Lăng bóp trán suy nghĩ:
- ANh đưa em về nhà ngopại ở Châu Đốc, không ai biết được nơi này. Còn tạm thời đêm nay chúng ta rời nơi này mướn phòng trọ tạm qua đêm, khuya nay khởi hành.
- Dạ, tùy anh tính,
Không đầy 15 phút sau, quần áo Đinh Lăng được dồn hết vào valy, cùng một ít vận dụng cần thiết, họ khóa cửa nhà lại, khoác chung một áo mưa, dấn than vào mưa gió.
Nước chảy cuồn cuộn trên đường, gió thổi mạnh, Hà Tử nép sát vào Đinh Lăng, anh vòng tay ôm lấy người tình như chở che sưởi ấm cho cô.
Thật lâu mới có được một chiếc taxi chạy trờ tói. Đinh Lăng mừng rỡ nhoài ra đường vẫy.
- Đi đâu anh Đinh Lăng?
- Mình ra xa cảng miền Tây mướn phòng trọ đỡ vài tiếng đồng hồ, đến một giờ là có chuyến xe đầu tiên đi Châu Đốc rồi em ạ.
Đến xa cảng, Đinh Lăng hỏi mướn một phòng trọ, rồi dắt Hà Tử vào. Phòng trọ chỉ có một cái giường trải chiếu, hai cái gối, Đinh Lăng an ủi:
- Tạm đi nha em.
Vừa vào phòng Đinh Lăng đã căng quần áo ướt của Hà Tử lên móc, mở quạt cho khô. ANh dìu Hà Tử nằm xuống, lấy khăn lau tóc cho cô như chăm sóc một đứa trẻ, Hà Tử rưng rưng nước mắt:
- Đinh Lăng, không bao giờ em quên được những giây phút thế này.
Lấy chăn phủ lên Hà Tử, Đinh Lăng âu yếm:
- Ngủ đi em, không thôi khuya xe chạy, đường xa mệt lắm.
- Anh không ngủ sao?
- Có chứ, nhưng anh muốn nhìn em ngủ.
Hà Tử nằm dịch vào phía trong:
- ANh nằm xuống cạnh em đi.
- Anh chỉ muốn được nhìn em thôi, Hà Tử, anh cứ tưởng đã mất em vĩnh viễn, bây giờ lại có em hiện diện bên anh, anh cứ ngỡ như mình đang mơ, vì thế sẽ không bao giờ anh ngủ được đâu.
Đặt tay Đinh Lăng lên môi mình, Hà Tử ngậm ngùi:
- Em ra đi như thế này ba mẹ em sẽ buồn và rối lắm trong ngày cưới, ba mẹ em chỉ có một mình em. Em đã coi trọng tình yêu hơn chữ hiếu, anh có khing em không?
- Làm sao anh có ý nghĩ đó khi em đã hy sinh vì anh hả Hà Tử? Anh thề cả cuộc đời anh sẽ vì em.
- Một thời gian sau khi có con mình sẽ trở về nha anh?
Những giọt nước mắt của Hà Tử lăn dài trên má, Đinh Lăng thương quá, hôn mãi lên đôi má đẫm nước mắt vỗ về:
- Ngủ đi em, đừng khóc nữa.
Hà Tử khép mắt lại. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời xa thành phố và cõ lẽ lâu lắm mới trở về. Đinh Lăng nằm xuống bên cạnh Hà Tử, giữa họ chỉ có một khoảng cách nhỏ. Cánh quạt trần vẫn quay nhè nhẹ trên cao, Hà Tử lịm vào giác ngủ.