Số lần đọc/download: 177 / 28
Cập nhật: 2020-06-17 09:39:10 +0700
Chương 4 - Vòng Vây Của Rô-Ma-Nốp
G
IỮA lúc Lý Dĩ xôn xao với ý định lấy cô gái có suối tóc bạch kim làm vợ thì vòng vây của gián điệp công sản dần dần khép chặt quanh mình.
Người điều khiển đầu dây mối nhợ là Rô-Ma-Nốp, một viên đại tá của sở R.U. của Nga.
Rô-Ma-Nốp trốn vào đất Mỹ từ hai năm nay với nhiệm vụ thu thập những tin tức về nguyên tử.
Bức ảnh Lý Dĩ trên tờ báo của Lát Vê Gát là hòn đá nam châm hút viên đại tá mật vụ về chốn ăn chơi sang trọng này. Rô-Ma-Nốp đáp máy bay rời Nữu Ước từ mấy hôm trước.
Vừa đến Lát Vê Gát, Rô-Ma-Nốp đã huy động bộ máy gián điệp Sô viết tại thị trấn sa mạc và dồn mọi nỗ lực vào việc bắt nhà bác học Lý Dĩ mang đi.
Rô-Ma-Nốp là một nhân viên gián điệp có biệt tài. Bàn chân hắn đã in khắp nơi trên trái đất. Bản tính hắn thận trọng và can trường, những đức tính tốt của một điệp viên giỏi.
Rô-Ma-Nốp trông hao hao như người Mỹ. Thoạt trông hắn không có nét nào đặc sắc. Hắn chỉ cao 1m 70 nghĩa là độ cao bình thường ở Mỹ. Dáng điệu hắn chậm chạp khiến mọi người đều lầm tưởng hắn là người thiếu nghị lực và làm biếng. Trái lại mỗi khi cần nhanh nhẹn hắn có thể nhanh như tên. Bàn tay gân guốc và mỏng dính của hắn lúc lâm sự có thể đánh ngã con bò mộng. Khẩu súng lục của hắn, một khi lảy cò, là bá phát bá trúng.
Rô-Ma-Nốp ở trong một khách sạn gần bin đinh của Katy. Đó là một căn buồng gồm phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ ở trên tầng thứ 10 của một hotel đắt tiền, chỉ có du khách triệu phú mới dám đặt chân tới.
Vừa uống sâm banh xong, Rô-Ma-Nốp cắt điếu xì gà Ha van thơm phức bằng lưỡi dao vàng tây cất trong một cái hộp bằng bạch kim. Rô-Ma-Nốp hít một hơi xì gà, ngửa cổ thở khói lên trần nhà.
Bề ngoài ai cũng tưởng Rô-Ma-Nốp nhàn rỗi, ngồi hút thuốc cho đỡ buồn. Nhưng không, Rô-Ma-Nốp đang đợi...
Rô-Ma-Nốp đợi một cộng tác viên báo cáo về kế hoạch bắt cóc nhà bác học Lý Dĩ.
Tiếng chuông điện vào phòng reo vang, Rô-Ma-Nốp đứng dậy, ra mở cửa.
Khách là một thanh niên Mỹ, ăn mặc chải chuốt. Bắt tay Rô-Ma-Nốp xong, khách nói:
- Tôi nghe nói ngài cần mua kim cương để mừng đám cưới. Tôi là chủ hãng kim hoàn Thiên Thai đến gặp ngài để hầu chuyện đây.
Rô-Ma-Nốp cười, để lộ hai cái răng hàm dưới bịt vàng óng anh:
- Cám ơn ông. Tôi không thích mua kim cương. Ông có mang ngọc trai Nhật bản đấy không?
Đó là mật hiệu liên lạc. Nụ cười tắt trên môi, Rô-Ma-Nốp đổi giọng nghiêm nghị đàn anh:
- Chào chú Dôn.
Dôn nghiêng mình thi lễ:
- Kính chào đồng chí Rô-Ma-Nốp
Rút xì gà ra mời Dôn, Rô-Ma-Nốp hỏi:
- Việc Lý Dĩ đến đâu rồi?
Dôn đáp:
- Lý Dĩ đã kết hôn với Katy. Hiện Lý Dĩ chưa về căn cứ Nê va đa. Nếu đồng chí chấp thuận tôi xin đề nghị bắt cóc Lý DĨ tối nay, trong bữa tiệc hắn tổ chức mời bạn.
Rô-Ma-Nốp cười gằn:
- Kế ấy tầm thường lắm, không xong đâu. Lý Dĩ là một nhân vật khá quan trọng. Bọn họ không rời hắn nửa bước đâu.
- Hay là chúng ta đợi vợ chồng hắn rời Nê va đa đi trăng mật ở một nơi khác?
- Họ hưởng tuần trăng mật ở đâu?
- Thưa, nghe đâu họ xuống bờ biển.
- Kể ra đợi lúc họ rời Nê va đa mà bắt thì dễ hơn, nhưng tôi vẫn thấy không lợi. Anh đừng quên rằng chúng ta muốn bắt Lý Dĩ mang về Mạc Tư Khoa, trao cho một công tác quan trọng chứ không phải bắt để cầm tù hoặc tra khảo. Bây giờ tôi quyết định chương trình như này: Ủy ban Nguyên Tử năng Hoa Thịnh Đốn ngăn không cho Lý Dĩ lất Katy, mà hắn mê gái làm liều, thế tất sẽ bị khiển trách, hoặc thuyên chuyển sang nơi khác, biện pháp này sẽ làm cho hắn bất mãn. Đợi hắn bất mãn rồi hành động cũng chưa muộn. Thôi cảm ơn anh. Anh chuyển với các đồng chí khác trong tiểu tổ lời khen ngợi của tôi.
Dôn đứng nghiêm, giơ tay lên trán chào Rô-Ma-Nốp theo kiểu nhà binh:
- Kính chào đồng chí đại tá.
Rô-Ma-Nốp nhíu mày vẻ không hài lòng. Hắn ném mẩu xì gà tắt ngúm vào cái sọt giấy ở góc phòng, đoạn nói giọng bực bội:
- Tôi muốn từ rày trở đi anh đừng hớ hênh như thế nữa. Anh phải luôn luôn nhớ rằng chúng ta hoạt động trên đất địch, và tôi là chủ hãng quảng cáo du lịch, chứ không phải đại tá. Nếu họ mà nghe thấy thì chết rục xương trong lao thất rồi còn gì? Hoặc giả họ tìm ra bằng cớ thì lên ghế điện cả nút.
Dôn chôn chân vào sàn nhà, nét mặt lộ vẻ lo âu, mồ hôi ướt đầm cả gáy:
- Em xin lỗi.
Rô-Ma-Nốp lấy lại nụ cười bình thản lúc đầu: - Đấy là tôi muốn dặn anh kỹ thêm nữa. Một đường tơ, sợi tóc cũng phải hết sức thận trọng, nghe chưa?
- Thưa vâng.
Dôn mở cửa bước ra. Rô-Ma-Nốp gọi giật lại:
- Lúc anh lên đây có ai biết không?
Dôn đáp:
- Thưa không, tôi đã thận trọng hết sức.
Rô-Ma-Nốp bẻ tay răng rắc, ra vẻ bằng lòng:
- Tốt lắm! À này đồng chí Dôn, có hút thuốc xì gà nữa không? Tôi mới mua được mấy điếu Ha van thượng hạng. Đây này, cầm lấy điếu thuốc hút thử, nếu ngon để tôi gửi cho một hộp.
Rô-Ma-Nốp đưa tận tay Dôn một cái ống tròn bằng nhôm mỏng, bên trong là một điếu xì gà và con dao nhỏ để cắt đầu bằng thép.
Vốn nghiện xì gà nên Dôn cảm ơn ông chủ rối rít. Hắn đóng cửa phòng của Rô-Ma-Nốp, tạo một điệu bộ bình thường như người làm nghề lương thiện, tiến ra thang máy. Hắn định hút điếu thuốc mới, nhưng lại thấy hơi tiếc. Để chút nữa ra xe hút cũng không muộn. Sau đó hắn sẽ vào tửu quán tự thưởng một chai rượu sâm banh sủi bọt tuyệt ngon.
Dôn vẫy tắc xi, dặn tài xế đến một quán ăn sang. Hắn chọn một cái bàn khuất sau một giấy bóng xanh đỏ in hình cô đào Marilyn ăn mặc hở hang. Trên tường, ảnh khỏa thân treo la liệt, cái in màu, cái đen trắng, cái nào cũng gợi cho người ta một cảm giác nóng sôi và khát nước.
Dôn là một thanh niên Mỹ lai Nga, đẻ trên đất Mỹ.
Hắn hoạt động cho R.U. mới được 3 năm nay. Hắn rất thích chủ nghĩa cộng sản.
Hắn buột miệng huýt lên tiếng sáo, một cô ả mỹ miều mặc xiêm xẻ lườn, để lộ hai bắp đùi không đi tất trắng mịn, bó trong cái áo mỏng tanh và lộ liễu, núng nẩy tiến lại phía Dôn ngồi. Dôn đã quen với cảnh gợi tình trắng trợn ấy. Ở đây người ta gợi tình bất kể lúc nào. Có thể là sáng, cũng có thể là trưa, chẳng cần đêm hay tối nữa, con người ở Lát Vê Gát đã mất quan niệm ái tình cổ điển.
Cô gái ném cho Dôn một cái nhìn cháy ngùn ngụt, ý bảo sẵn sàng đợi hắn nếu hắn ưng thuận và nếu có ở túi sau một cái ví đựng ba tờ giấy một trăm đô la.
Dôn lắc đầu, cười hềnh hệch. Hằn còn bận giải quyết những vấn đề khác. Hồi còn ở lớp huấn luyện do thám cấp tốc mà R.U. tổ chức tại Mỹ cho các phần tử địa phương trung kiên, Dôn được học không nên dính liền công việc với tình ái.
Hắn tợp một cốc rượu bỏng họng, đoạn trịnh trọng tháo giấy bóng, nhấc đầu ống nhôm, lấy ra điếu xì gà màu nâu nâu, hai đầu tròn tròn, xinh xẻo toát ra mùi thơm khêu gợi. Dôn rệu cả nước miếng lên miệng.
Như nhà giải phẫu trước cuộc mổ xẻ quan trọng, khó khăn, Dôn từ tốn lấy cái cưa nhỏ xíu trong ống ra cưa một đầu.
Hắn châm xì gà bằng cái bật lửa bằng bạc mà đại tá Rô-Ma-Nốp tặng hắn năm ngoái sau khi đánh cắp được một tài liệu quan trọng. Rô-Ma-Nốp thương hắn như em ruột. Nhiều lần Rô-Ma-Nốp đã thốt ra miệng như vậy.
Riêng hắn, hắn cũng yêu Rô-Ma-Nốp. Có lẽ trên đời chưa có ai tử tế và thủy chung với hắn bằng Rô-Ma-Nốp. Rô-Ma-Nốp thường bảo nếu phải hạ sát hàng trăm người để bảo toàn tính mạng cho hắn, Rô-Ma-Nốp cũng không ngần ngại. Vì Rô-Ma-Nốp có cảm tình đặc biệt với Dôn nên hắn được chọn làm liên lạc viên giữa Rô-Ma-Nốp với các điệp viên sở tại.
Dôn hít một hơi thuốc Ha van vào trong phổi. Hắn có cảm giác hình như hơi khói làm buồng phổi nở ra một cách khoan khoái.
Hắn hít thêm một luồng nữa. Trong thâm tâm, hắn cảm ơn lòng tốt của ông chủ Rô-Ma-Nốp. Hắn định lần tiếp xúc sau sẽ bộc lộ sự tri ân sâu xa của hắn đối với Rô-Ma-Nốp.
Nhưng điếu thuốc trên môi Dôn đã có một chất khác.
Chất này hao hao như sợi thuốc nhưng chính là một thứ thuốc nổ cực kỳ mạnh mẽ mà các gián điệp thường trộn vào xì gà để ám sát.
Lúc nãy bắt tay từ giã đứa em yêu quý, Rô-Ma-Nốp đã có nhã ý biếu điếu xì hà Ha van có chất nổ.
Đột nhiên Dôn nóng ran cả người. Một linh tính lạ lùng chạy rần rần trên óc. Dôn không kịp suy nghĩ nữa. Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra.
Dôn ngã vật xuống cái thảm đắt tiền của quán rượu, phát nổ làm mặt hắn tan ra từng mảnh vụn. Chất óc bầy nhầy tung tóe khắp nơi, một cặp nhân tình trẻ ngồi uống huýt ky cách chỗ Dôn ngã gần 50 thước cũng bị chất óc bắn đầy ly rượu. Dôn bị cắt đứt gần đến cổ, áo quần rách bươm như tổ đỉa.
Mọi người biến sắc, đổ xô ra đường, la hét om sòm. Cũng may vụ nổ chỉ làm một mình Dôn thiệt mạng và cốc chén đổ vỡ, bàn ghế tan nát mà thôi. Chỉ trong giây phút trong quán rượu đông như nêm đã không còn một ai. Tiếng còi của cảnh sát cấp cứu ré lên. Tiếng xe thắng kin kít trước quán rượu, và tiếng giày đập cồm cộp, một oán cảnh binh mang băng ca tới chở cái xác chết mất mặt của Dôn lên xe.
Một vụ ám sát nữa lại xảy ra ở thủ đô đổ bác Lát Vê Gát. Ở đó giết người là chuyện cơm bữa, nhưng lần này là lần đầu nạn nhân bị giết bằng mìn nổ giấu trong điếu xì gà.
Cũng như trong mọi cuộc giết người khác, nhà chức trách cảnh sát Lát Vê Gát mở cuộc điều tra tận tình. Nhưng họ sẽ đụng phải một bức tường kiên cố. Ngay từ khi lượm xác chết lên xe, viên cảnh binh đi tuần đã lắc đầu.
Kẻ giết người đã cẩn thận không lưu lại giấy tờ trong túi nạn nhân. Nếu cảnh binh biết sát nhân là đại tá mật vụ Rô-Ma-Nốp, có lẽ họ sẽ không kinh ngạc.
Rô-Ma-Nốp ra lệnh cho tất cả các nhân viên dưới quyền mỗi khi đi tiếp xúc hoặc hành động đều không mang một mảnh giấy nào dù là cỏn con trong người. Muốn họ khỏi quên, Rô-Ma-Nốp bắt họ mặc quần không có túi. Áo veston cũng mang ba túi giả ở ngoài. Mọi đồ vật được để trong một túi lớn ở trong, thế thôi. Những vết tích có thể dẫn nhà chức trách phăng ra căn cước, như mẩu vé chiếu bóng, kỷ niệm gia đình, tên hiệu nhà may, đều không được lưu lại.
Trong trường hợp của Dôn, đại tá Rô-Ma-Nốp đã cẩn thận gấp hai mọi lần. Trước khi trao thuốc nổ cho Dôn, Rô-Ma-Nốp đã khám áo hắn.
Họa là ba đầu sáu tay, họa là có phép thông thiên nhã, công an Lát Vê Gát mới tìm ra tên tuổi, chỗ ở, nghề nghiệp và nguyên nhân cái chết của Dôn.
Cách chỗ Dôn chết một cây số, Rô-Ma-Nốp đương khoan thai cắt điếu xì gà Ha van mới. Trên môi hắn, nở một nụ cười đanh ác.
Dôn chết vì dại mồm dại miệng, hắn trót lỡ chào Rô-Ma-Nốp là đại tá.
Trên sân thượng của khác sạn "Biên giới" ở Lát Vê Gát, đêm ấy, quang cảnh nhộn nhịp khác thường.
Nhà bác học Cao Ly Lý Dĩ mở tiệc ăn mừng. Vì gấp rút nên số bạn bè dự tiệc không được đông đảo, tuy nhiên khách sạn Biên Giới không vì thế mà còn chỗ chen chân.
Có đến ba, bốn trăm tân khách đến dự tiệc rượu. Lý Dĩ không gửi thiệp mời riêng, mà chỉ đăng báo chung. Vì vậy tuy không quen, Rô-Ma-Nốp cũng tới góp mặt.
Sân thượng sực nức mùi nước hoa và mùi thuốc lá đắt tiền. Quần áo người đàn ông nào cũng thẳng băng, cặp môi phụ nữ nào cũng đỏ chót và ươn ướt.
Rô-Ma-Nốp vốn sành sắc đẹp nên không bỏ lỡ cơ hội. Hắn nhìn về phía trước thấy một thiếu phụ tóc hung hung, cặp mắt to rộng, cái mũi thon thon và thon nhất là cái eo, và đôi chân giấu sau làn tất mỏng hơn giấy bóng. Thiếu phụ còn trẻ và đẹp, rất tiếc bên cạnh lại có ông chồng già gấp đôi tuổi.
Vợ trẻ chồng già là điều mà Rô-Ma-Nốp hay gặp ở xứ Mỹ. Xứ triệu phú có khác, đồng tiền làm cho già hóa trẻ và ái ân đậm đà.
Người bên hữu Rô-Ma-Nốp cũng tuyệt sắc giai nhân. Người chồng trong trường hợp này trẻ hơn, đẹp hơn, xứng hơn, nhưng Rô-Ma-Nốp lại ghét cay ghét đắng. Vì người chồng là một nhà bác học Ba Lan trốn sang Mỹ tị nạn. Nếu nhà bác học này được biết cách ông có một thước là một đại tá R.U. Sô viết tất sẽ rụng rời tay chân mà té xỉu.
Mà không riêng gì nhà bác học Ba Lan phần đông đều như vậy. Phần đông tân khách đều là người ngoại quốc, trốn khu vực cộng sản qua Mỹ.
Rô-Ma-Nốp rút bật lửa ra châm thuốc cho một thiếu phụ có cái miệng đa tình và khêu gợi, thiếu phụ nhoẻn miệng cười, và để tỏ lòng biết ơn, hít một hơi thuốc thật dài, thở phào vào mặt Rô-Ma-Nốp. Rô-Ma-Nốp khen:
- Bà đẹp quá!
Thiếu phụ thở thêm một hơi khói nữa:
- Tôi không thích ai gọi bằng bà cả. Tôi chưa có chồng, tôi là An Nờ. Tại sao không gọi tôi là An Nờ có phải thân mật hơn không?
Rô-Ma-Nốp cười giòn:
- Vâng, An Nờ đẹp lắm. Mặt đã đẹp, thân hình lại đẹp hơn và giọng nói còn đẹp hơn nữa.
Thiếu phụ chống tay lên cằm, mơ màng hỏi Rô-Ma-Nốp:
- Còn anh, anh tên gì?
- Tôi tên Ru đôn.
Thiếu phụ reo lên, đoạn ôm chầm lấy cánh tay Rô-Ma-Nốp:
- Ru đôn, Ru đôn cái tên hay quá. Anh uống một cốc rượu với em đi.
Rô-Ma-Nốp được thể kéo tay nàng lại bên mình nhưng trong đám đông có tiếng gọi:
- An Nờ đâu, An Nờ ơi?
Một thanh niên cao lớn rẽ đám người đang thi nhau uống rượu tới gần thiếu phụ. Thanh niên trách:
- Lại say rồi.
Thiếu phụ thở khói vào mặt anh ta và đáp:
- Sao anh dám chắc tôi say?
Thanh niên kia lắc đầu và nói:
- Là chồng mà không biết vợ say hay sao? Thôi đi về, An Nờ.
- Không, em thích ở đây tán gẫu với anh Ru đôn của em kia.
Người chồng nhìn Rô-Ma-Nốp chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu ở trong trường hợp khác có lẽ Rô-Ma-Nốp đã trừng mắt nhìn lại, nhưng ở đây Lý Dĩ là mục tiêu quan trọng hơn. Hắn đành nuốt giận xuống ngực.
Người chồng sừng sộ:
- Anh không biết nàng là vợ tôi hay sao mà còn dở trò chim chuột?
Rô-Ma-Nốp cố đáp nhã nhặn:
- Xin lỗi ông, tôi chưa được hân hạnh quen bà.
Người chồng không chịu phục thiện:
- Anh coi chừng đấy. Đã biết danh vô địch quyền Anh ở Lát Vê Gát chưa?
Rô-Ma-Nốp nín thinh. Vô địch quyền Anh hay vô địch nhu đạo nữa không phải là điều hắn sợ. Đến cái chết hắn còn coi thường, huống hồ một trận ẩu đả. Hiện hắn sợ nhất là bị lộ. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Hắn đành nhường nhịn.
Người chồng văng một câu tục tĩu. Máu nóng trào lên màng tang Rô-Ma-Nốp. Vừa may khi ấy Lý Dĩ dắt Katy lại chào tân khách, nhìn thấy. Lý Dĩ nắm tay người chồng giọng thân mật:
- Sao thế anh?
Lời khuyên của Lý Dĩ như một mệnh lệnh. Người chồng đổi ra sắc mặt tươi cười, dắt vợ đi. Lý Dĩ nắm tay Rô-Ma-Nốp, giới thiệu vợ, đoạn mời Rô-Ma-Nốp cạn một ly sâm banh.
Cặp vợ chồng mới cười lại đi sang chỗ khác. Rô-Ma-Nốp nâng ly sâm banh lên môi, cặp mắt không rời Lý Dĩ nửa bước.
Bỗng một quân nhân ăn mặc nghiêm trang rẽ đám đông tới gần Lý Dĩ, nói nhỏ vào tai nhà bác học. Độ một hai phút sau, Rô-Ma-Nốp liếc thấy Lý Dĩ biến sắc.
Lý Dĩ quay lại nói riêng với Katy rồi cùng người quân nhân kia mở cửa phòng bên.
Quân nhân đó là thiếu tá Sim, của sở an ninh căn cứ thí nghiệm nguyên tử Nê va đa.
Rô-Ma-Nốp bước rảo theo. Tuy hai người nói nhỏ bên kia tấm cửa nhưng Rô-Ma-Nốp vẫn nghe rõ. Thiếu tá Sim nói:
- Tôi đã bảo trước rồi mà... Ông không nghe tôi nên mới xảy ra cơ sự này.
Tiếng Lý Dĩ:
- Rồi tôi cứ liều xem họ định làm gì tôi nào?
Thiếu tá Sim đáp:
- Liều không được đâu. Họ ra lệnh cho ông phải về Hoa Thịnh Đốn để tường trình về chuyện đó. Nếu ông liều họ sẽ phái người đến bắt.
Lý Dĩ cười gằn:
- Tôi không ngờ sau bao nhiêu công trạng lại được trả ơn bạc bẽo như thế. Dầu sao tôi cũng xin cảm ơn thiếu tá đã báo tin cho biết.
Thiếu tá Sim hỏi một câu chót:
- Bao giờ bác sĩ đi Hoa Thịnh Đốn?
Lý Dĩ đáp:
- Tôi sẽ mang nhà tôi đi hưởng tuần trăng mật ít bữa. xong xuôi rồi hẵng hay.
Thiếu tá Sim bắt tay nhà bác học Cao Ly rồi mở cửa hông xuống lầu. Lý Dĩ quay vào sân thượng nét mặt lỳ lợm, không lộ một chút lo nghĩ.
Katy hỏi: - Thiếu tá Sim đến đây vì việc gì hả anh?
Lý Dĩ cười xòa:
- Ồ, một việc thường ở căn cứ mà thôi.
Katy thốt "thế à" rồi thản nhiên uống rượu với mấy người bạn gái. Nàng dư biết Sim đến gặp Lý Dĩ về chuyện gì rồi. Vả lại vai trò của nàng sắp kết thúc.
Tiệc rượu tan dần. Đến khuya Lý Dĩ lái xe đưa Katy về căn cứ Nê va đa.
Rô-Ma-Nốp lái xe từ từ đi sau. Hắn nhìn tới khi cặp vợ chồng khuất sau cánh cửa thang máy mới lặng lẽ bước ra, sau khi ghi số phòng của hai người vào trí nhớ.
Tuy uống rượu nhiều nhưng Lý Dĩ vẫn không say, có lẽ cơn tức đã làm giảm sức say của rượu mạnh. Chàng dìu vợ vào phòng ngủ, nét mặt hân hoan, tưởng tượng đến đêm tân hôn đầy lạc thú thần tiên đang chờ chàng.
Lý Dĩ nắm lấy vai nàng, rồi kéo nàng vào sát mình, đặt một cái hôn lên môi. Katy đứng yên. Một lát sau buông Lý Dĩ ra, nàng đề nghị:
- Mình uống rượu với em nhá? Lý Dĩ phản đối:
- Chết, uống nhiều quá, mất thú đi.
Katy nũng nịu:
- Vợ mới cưới mà anh không chiều được một chút hay sao?
Lý Dĩ đáp, giọng lè nhè:
- Ừ thì chiều, nhưng chỉ một ly nhỏ thôi nghe.
Lý Dĩ vào phòng ngủ thay quần áo. Ờ ngoài phòng khách Katy không còn cái dáng điệu nũng nịu lúc nãy nữa. Nhanh như cắt, nàng rút trong túi ra một viên thuốc nhỏ xíu, bỏ vào ly rượu của chồng. Viên thuốc vừa chìm xuống rượu đã tan ngay.
Lý Dĩ lẹp kẹp đi dép ra, Katy nói:
- Mình uống mừng em đi nào.
Lý Dĩ uống hết sạch. Uống xong chàng ôm chầm lấy vợ lần nữa rồi nằm dài xuống đi văn bọc nỉ màu cánh sen tình tứ. Katy không cưỡng lại tuy nàng không mảy may yêu người chồng mới cưới. Nàng chỉ yêu Lý Dĩ theo đúng chỉ thị của ông Sìmít thôi. Đầu Lý Dĩ bỗng nặng như đeo quả tạ trăm cân. Trước mắt chàng không phải một Katy mà là hai Katy, ba Katy, bốn Katy. Katy dính chân lên trần, và đầu chấm đất rung rinh như khói sóng... Rồi hình Katy tan dần tan dần.... Lý Dĩ không trông thấy gì nữa hết, chàng thiếp đi dưới tác động của một thứ thuốc ngủ cực mạnh.
Katy lấy chăn đơn đắp lên người Lý Dĩ, đoạn gọi dây nói cho thượng cấp.
5 phút sau, cửa phòng mở. Người bước vào là Văn Bình. Văn Bình vào phòng Katy bằng chìa khóa riêng.
Vừa gặp Văn Bình, Katy sững sờ suýt kêu lên một tiếng. Lý Dĩ giả không khác Lỹ Dĩ thật cho đến chân răng kẽ tóc. Cũng cái bộ mặt ấy, cũng lối phục sức ấy, cũng cách đi đứng ấy. Đến nàng là người gần gũi với Lỹ Dĩ mà còn lầm nữa, huống hồ...
Văn Bình nhoẻn miệng cười rất Lý Dĩ, đoạn nói khẩu hiệu:
- Em Katy có muốn đi xe ca nhạc đêm mai không?
Katy đáp:
- Vâng, anh lấy vé đi. Lấy ba cái vé đấy nhé?
Văn Bình ngồi xuống ghế sa lông rồi nói với Katy:
- Trông tôi có giống ông chồng thật hay không?
Katy đáp:
- Giống lắm, đến em cũng phải lầm.
Văn Bình nói:
- Từ phút này chúng mình là vợ chồng đấy, nghe chưa?
Katy phản đối:
- Tuy nhiên chỉ là vợ chồng trên nguyên tắc thôi.
Văn Bình khôi hài:
- Ai cưỡng bách đâu mà phải dọa trước.
Katy cũng cười. Văn Bình rót rượu mời nàng và hôn nhẹ lên trán nàng.
Katy mở cửa, Văn Bình xốc nách nhà bác học Lý Dĩ lên vai rồi mang vào phòng ngủ, đặt lên giường đắp chăn lại. Chốc nữa nhân viên hành động của ông Sìmít sẽ tới đem đi.
Chợt có tiếng chuông reo ngoài cửa, Văn Bình đưa mắt nhìn Katy. Khác là Rô-Ma-Nốp.
Rô-Ma-Nốp điềm đạm bước vào, khép cửa lại cẩn thận đoạn bắt tay Văn Bình, miệng nói:
- Tôi xin lỗi ông bà, đã đến làm rộn vào lúc không nên. Nhưng tôi không thể trì hoãn được đến mai.
Văn Bình đáp:
- Không, ông không hề gì. Còn sớm chán. Lệ thường đến ba giờ sáng chúng tôi mới đi nghỉ.
- Nếu thế thì hân hạnh cho tôi quá. Thú thật là tôi có việc quan trọng muốn thưa với bác sĩ.
Rô-Ma-Nốp không nói tiếng Anh nữa, mà chuyển qua tiếng Nga. Lý Dĩ là người thạo tiếng Nga. Ý hẳn Rô-Ma-Nốp không muốn Katy tham gia vào cuộc nói chuyện.
Văn Bình cũng đáp lại bằng tiếng Nga:
- Nếu ông muốn thì xin để nhà tôi đi nghỉ trước.
Rô-Ma-Nốp như được gãi đúng chỗ ngứa:
- Vậy, được vậy thì còn gì bằng.
Văn Bình nói nhỏ với Katy, dặn nàng vào phòng trước. Ở ngoài sa lông, Rô-Ma-Nốp bật lửa châm xì gà mời chàng. Văn Bình từ chối. Chàng vốn ghét xì gà, chàng muốn hút Salem thơm mùi bạc hà nhưng ác thay nhà bác học Cao Ly lại là kẻ thù của thuốc Salem. Rô-Ma-Nốp nói chậm rãi từng tiếng một:
- Tôi xin phép được giới thiệu. Tôi là một trong những người hâm mộ tài năng của bác sĩ. Tôi đến đây để tỏ lòng phẫn nộ đối với thái độ của nhà cầm quyền Mỹ về vụ ông thành hôn với bà.
Văn Bình giả vờ giật mình:
- Cảm ơn ông, à, nhưng làm sao ông biết?
Rô-Ma-Nốp cười hóm hỉnh:
- Chúng tôi cái gì cũng biết ở đâu cũng biết. Chúng tôi có mặt khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi có bổn phận đi tìm chân tài, vì... thưa bác sĩ, chân tài như bác sĩ, phải ở những trung tâm thí nghiệm to tát hơn, xứng đáng hơn, bác sĩ phải giữ những chức vụ chỉ huy cao cấp và có dưới quyền dụng cụ và máy móc thí nghiệm tối tân hơn.
Văn Bình ngắt lời:
- Thế nghĩa là...
- Nghĩa là chúng tôi muốn mời bác sĩ rời Mỹ để đến một nơi khác sinh sống và làm việc tự do hơn, sung túc hơn.
Văn Bình cười ngất:
- Ông đùa đấy chứ? trên thế giới này còn có nơi nào à đời sống và làm việc lại được tự do hơn thoải mái hơn ở nước Mỹ?
Rô-Ma-Nốp phản đối một cách ngọt ngào:
- Vâng, vì ở đây có tự do nên khi ông muốn thành hôn với người ông ưa thích thì công an mới làm khó dễ và chính quyền hăm dọa khủng bố. Một nhà bác học có tiếng tăm như ông mà không có đủ tiền tổ chức những bữa tiệc lớn hơn lúc nãy, không có nhân vật chính quyền cao cấp nào dự vui mà ông cho là tự do, thoải mái được ư? Lý do phản đối của nhà bác học giả mạo có vẻ yếu đi. Văn Bình hỏi:
- Đúng ra tôi rất công phẫn khi hay tin này. Không ngờ người ta lại xử tệ với tôi như vậy. Nhưng chính vì họ cạn tàu ráo máng nên tôi mới cho họ một bài học đau đớn. Họ cấm tôi đi lại với người tôi yêu. Tôi trả đũa bằng cách kết hôn với người đó tức khắc. Ông xem có phải tôi sợ đâu?
- Tôi không dám nói là ông sợ. Tôi chỉ nói rằng sự cấm đoán ấy hoàn toàn không xứng đáng. Theo tôi biết thì Hoa Thịnh Đốn còn bắt ông phải đến tận nơi để báo cáo về sự bất tuân lệnh của họ nữa.Và từ báo cáo đến thuyên chuyển ra tòa cũng không còn xa mấy chốc.
Văn Bình giả vờ giật mình lần nữa:
- Ông là ai? Tại sao ông lại biết chuyện ấy?
Rô-Ma-Nốp cười đáp:
- Thiếu tá Sim vừa nói với tôi hồi nãy.
Văn Bình ấp úng:
- Nếu thế thì...
Rô-Ma-Nốp cướp lời: - Nhân danh đại diện một cường quốc vĩ đại tôi đến đây mời bác sĩ cộng tác. Nếu bác sĩ đồng ý tôi sẽ bố trí cho bác sĩ rời Mỹ được dễ dàng. Mặt khác tôi sẽ bảo đảm cho ông bà một đời sống hạnh phúc gấp ở đây nhiều lần, về cả hai phía, tinh thần và vật chất.
Văn Bình băn khoăn:
- Ông có thể cho tôi bàn lại với nhà tôi một lát được không?
Rô-Ma-Nốp trù trừ:
- Nếu ông muốn bàn thì tôi không cản. Nhưng riêng tôi, tôi xin tiết lộ cho ông biết rằng bà nhà chính là một đảng viên cộng sản như thiếu tá Sim đã nói.
Văn Bình giơ hai tay lên trời tỏ dấu ngạc nhiên:
- Trời ơi, thật Katy là đảng viên cộng sản ư?
Rô-Ma-Nốp tiếp, giọng đắc thắng:
- Không tin, bác sĩ thử hỏi lại bà xem, bà đã gia nhập một tổ chức cộng sản ở Nữu Ước với bí danh là Ca tơ rin.
Văn Bình ngồi phịch xuống ghế, mặt tái như gà cắt tiết. Trông mặt chàng, ai cũng đọc thấy sự thất vọng vô tả của người vừa gặp sự thật phũ phàng. Quả Rô-Ma-Nốp có một bộ máy thông tin cực kỳ nhanh lẹ và hữu hiệu. Vì đúng Katy là đảng viên cộng sản Nữu Ước với sự thỏa thuận của ông Sìmít nàng đã gia nhập một tiểu tổ cộng sản và từ đấy đến nay đã giúp cộng sản khá nhiều.
Rô-Ma-Nốp rót cho Văn Bình một cốc rượu đầy, đưa cho chàng với lời khuyên nhủ thân mật:
- Tôi là đồng chí, đúng hơn là một thượng cấp của Ca tơ rin. Tôi là đại diện của chính phủ Liên Sô hùng mạnh đến đây mời ông về Mạc Tư Khoa.
Văn Bình nhắp rượu xong, xuýt xoa một phút, rồi hỏi:
- Tôi chỉ là một chuyên viên tầm thường, đâu phải là người phát minh ra những bí mật nguyên tử mà quý quốc lại hạ cố tới như vậy.
Rô-Ma-Nốp cười một cách tươi tắn:
- Bác sĩ nhũn nhặn quá. Tôi được lệnh của chính phủ tôi tới tiếp xúc trực tiếp với bác sĩ. Thời gian gấp rút quá, xin bác sĩ cho biết ý kiến.
Văn Bình thừ người ra, vẻ mặt suy nghĩ.
Chừng như thông cảm được nỗi băn khoăn của nhà bác học Lý Dĩ vào giữa đêm tân hôn, Rô-Ma-Nốp đề nghị:
- Tuy gấp rút nhưng để đến mai cũng kịp chán. Tôi sợ là sợ cho sự an ninh của bác sĩ và bà đó thôi. Kính chúc ông bà hạnh phúc, sáng mai tôi sẽ tới.
Rô-Ma-Nốp quay ra mở cửa, Văn Bình khóa lại cẩn thận rồi mới lại bàn xa lông tắt công tắc máy thâu thanh. Câu chuyện giữa chàng và Rô-Ma-Nốp đã được ghi vào băng nhựa và lát nữa đây sẽ được gửi đến cơ quan nghiên cứu của C.I.A.
Văn Bình tắt đèn ở phòng khách. Nhân viên C.I.A. đến mang nhà bác học Cao Ly thực thụ đi đã có chìa khóa riêng. Chàng khỏi phải bận tâm những chi tiết đó.
Chàng cũng không cần biết Lý Dĩ sẽ được đưa đi đâu. Tuy nhiên chàng biết Lý Dĩ sẽ không bị giam giữ mặc dù tự do bị phần nào hạn chế trong thời gian chàng hoạt động.
Katy đã cởi áo ngoài từ nãy. Nàng bận cái áo ngủ bằng vải tuyn mỏng tanh. Giá nàng đừng mặc áo thì còn nghiêm chỉnh hơn vì thứ hàng mỏng tanh này càng làm tăng tính chất khêu gợi của những đường cong tuyệt trần trên thân hình Vệ nữ của nàng.
Văn Bình vốn là người biết rung động trước đàn bà đẹp. Mặc dù lúc nãy Katy đã cảnh cáo rằng nàng chỉ là vợ trên nguyên tắc của nhà bác học Lý Dĩ, Văn Bình vẫn cảm thấy không thể có thái độ lãnh đạm.
Còn gì thú hơn một đêm trong một khách sạn sang trọng bậc nhất với một sắc đẹp bậc nhất? Mặc, hãy gác cuộc phiêu lưu này lại đến ngày mai đã. Văn Bình còn trẻ hơn ông Hoàng, ông Sìmít nhiều lắm. Chàng cần yêu cũng như các ông ấy cần cặp kính cận thị dày cộm vậy.
Nghĩ thế, chàng thực hành ngay. Chàng nhích lại gần Katy, nâng bàn tay nàng lên môi hôn. Rồi đến hôn môi, Katy chỉ thoáng chống cự qua loa trước cuộc tấn công khôn ngoan của chàng thanh niên khác chủng tộc nhưng đẹp trai và khỏe mạnh.
Văn Bình ngoái tay tắt ngọn đèn màu xanh trên bàn đêm, từ chiếc máy thâu thanh phòng bên vẳng lại một bài ca nhè nhẹ quyến rũ. Văn Bình và Katy rủ nhau vào cõi mộng.