Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Vincent
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Long Le
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2304 / 31
Cập nhật: 2017-05-18 16:03:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hế nào? Bọn mình có học lớp nào cùng nhau không? Để mình xem nào…” Tôi giật vội lấy tờ thời khóa biểu trên tay Emma, lúc cậu ấy vừa từ phòng Hội đồng đi ra. “Ôi.” Tôi đọc lại một lần nữa, hy vọng là mình nhìn nhầm, “Trong số hàng trăm học sinh, tại sao bọn mình lại chỉ học chung với nhau có một lớp thôi?”
Lại còn là lớp tiếng Pháp, của cô Brown. Lớp duy nhất mà tôi và “Emily Cavanaugh” sẽ học cùng nhau lại chính là cái lớp mà Emma ghét nhất.
Emma nghiêng người sang thì thầm với tôi, mắt liếc về phía những khuôn mặt quen thuộc đang không hề nhận ra cậu ấy. “Đằng nào cũng một công khai gian tuổi, tại sao không làm cho mình 18 thay vì 17? Hay nếu được 21 thì càng tốt.”
“Cậu phải học xong trung học chứ, Emma.”
“Tại sao? Để làm gì?”
Tôi dám chắc có hàng tá câu trả lời họp lý cho câu hỏi đó, nhưng tạm thời tôi chưa nghĩ ra, bởi bản thân tôi cũng không hề muốn đi học. Vì thế tôi đành lấy cái lý do mà lâu nay tôi vẫn thường dùng để tự động viên chính mình. “Để đòi lại công lý. Đây chính là nơi lão Avari và đám tà ma thường lui tới, cậu quên rồi à? Có khi mụ Invidia cũng đang đứng ngay chỗ bọn mình đang đúng ở đầu bên kia thế giới ý chứ. Biết đâu giờ mụ ấy cũng đang nghe ngóng đánh hơi tìm chúng ta không biết chừng. Nếu cậu không đi học thì làm sao dụ mụ ta vào bẫy được?”
“Cậu nói cũng có lý. Nhưng mình thật không cam tâm. Lúc trước bị bắt buộc phải đi học đã đành. Giờ không ai bắt nữa thì lại phải mắc kẹt ở đây để tìm cách tiếp cận chúng.”
“Chào mừng cậu đến với kiếp sau của mình. Tiết đầu tiên của cậu là gì thế?”
Emma mở thời khóa biểu ra xem lại lần nữa rồi chúng tôi lững thững đi về phía cuối hành lang. Tôi cố gắng không để ý tới những ánh mắt soi mói của mọi người, cho tới khi có tiếng ai đó lọt vào tai tôi. “Không thể tin được là cô ta vẫn tới trường ngày hôm nay. Bạn thân vừa mới chôn chưa đầy 24 tiếng, và trông cô ta chẳng có vẻ gì là buồn phiền.”
Thì ra vậy, mọi người cho rằng đáng ra tôi vẫn đang phải ở nhà, vật vã khóc lóc tiếc thương cho Emma. Nhưng cậu ấy đang đứng ngay bên cạnh tôi. Tôi chỉ có thể giả vờ trong suốt một tuần rưỡi đầu khi cậu ấy chưa thể quay trở lại trường vì còn chờ kết quả giám định pháp y của cảnh sát.
“Phòng 204.” Emma ngẩng lên cau mặt nói, “Lớp mình ở trên tầng. Lát gặp nhau ở bữa trưa vậy nhé?”
“Ừ.” Ít nhất chúng tôi vẫn có thể gặp nhau vào giờ ăn trưa.
Tiết Toán trôi qua thật chậm chạp khi không có Emma. Mọi người vẫn tiếp tục nhìn tôi với những ánh mắt đầy khó hiểu. Và vì giờ chẳng còn ai để nói chuyện cùng, tôi đành lôi bài tập ra làm cho giết thời gian.
Tôi đã trở thành trung tâm của sự chú ý sau khi chết đi, và giờ đây tôi vẫn là trung tâm của sự chú ý mặc dù người chết là Emma. Dù thế nào thì người thua thiệt nhất vẫn là tôi.
“Chào cậu, Kaylee.” Chelsea Simms chạy tới ngồi xuống cạnh tôi, mà không cần đợi tôi mời, và tôi thầm nguyền rủa bản thân vì đã xuất hiện quá sớm.
“Chào cậu.” Tôi không có giờ vào tiết ba, vì thế tôi thường ra đây ngồi chờ anh Tod, trong trường hợp anh được nghỉ sớm.
Chelsea rút từ trong túi ra một cuốn sổ. “Cậu có thể cho mình hỏi vài câu về Emma được không? Mình đang phải viết về cậu ấy cho tờ báo trường.”
Thật xui xẻo cho tôi!
“Được thôi.”
Chelsea nhíu mày nghiên cứu thái độ của tôi. “Nếu giờ không phải là thời điểm thích hợp thì mình có thể…”
“Không, không sao. Cậu cứ hỏi đi. Mình sẵn sàng nói về Emma mà. Làm như thế các ký ức về cậu ấy sẽ còn sống mãi.” Tôi nói nghe cũng văn hoa đây chứ?
“Tốt quá. Thế... Emma là học sinh năm 3 đúng không?” Chelsea hỏi, và tôi gật đầu, “Cậu ấy có hai chị gái?” Lại thêm một cái gật đầu nữa, và tôi nhận ra là nãy giờ Chelsea cầm cuốn sổ trên tay thật nhưng không hề ghi chép gì hết. Rõ ràng cô ta vẫn chưa lấy đủ dũng khí để hỏi điều cần hỏi.
“Và... cậu ấy là một học sinh ngoan?”
Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt cô bạn kia và nói. “Chelsea, cứ hỏi cái gì cậu thật sự muốn hỏi đi. Cứ vòng vo thế này có khi mất cả ngày vẫn chưa vào được chủ đề chính.”
Chelsea chớp chớp mắt, nhìn tôi kinh ngạc rồi gật đầu. “OK. Cậu có nghĩ việc Emma Marshall và bạn trai cậu ấy chết cùng trong một ngày là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Lại còn chỉ một ngày sau khi người ta tìm thấy xác Brant Williams chết trong xe ô tô, ngay tại bãi để xe của trường?”
Tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên của mình. Tôi hiểu là mọi người ở trường cũng có nhiều hoài nghi, nhưng không hề nghĩ là sẽ có ngày bị hỏi thẳng như thế vào mặt. Không hiểu cô ta nghĩ sao mà hỏi tôi câu đó?
“Thê cậu có nghĩ đó là trùng họp không?” Tôi hỏi ngược lại, để câu thêm chút thời gian để suy nghĩ, “Bởi vì nếu không mình cũng không biết nên gọi đó là gì nữa. Cả ba người đều chết ở các thời điểm khác nhau, ở những nơi khác nhau và theo cách rất khác nhau.” Do không ai tìm ra được nguyên nhân tử vong của Brant và Jayson nên nhân viên pháp y đều kết luận là đột tử do đều được xác định là đột tử do bị suy tim. Một căn bệnh không hề phổ biến ở thanh niên độ tuổi 17-18.
“Lúc Emma chết, cậu có mặt ở đó không?” Chelsea chăm chú quan sát phản ứng của tôi.
“Có. Cùng vài người bạn khác nữa. Hôm đó là sinh nhật mình.” Nước mắt của tôi lúc này là thật. Tôi đang nói dốỉ nhưng sự thật cũng đau đớn không kém, “Bọn mình đang ngồi chơi ở chỗ xích đu bên hồ, và rồi Emma lấy đà bật lên rất cao.” Tôi nghẹn ngào nói, “Cậu ấy muốn chứng minh cho mọi người thấy là mình có thể làm được. Sau đó cậu ấy buông hai tay ra và... ngã khỏi cái xích đu. Lưng cậu ấy đập xuống sàn rất mạnh, nhưng mình đoán là cậu ấy đã bị đập đầu trước đó…”
Tôi ngừng lại, nước mắt rơi lã chã. Tôi đang khóc thực sự. Sau khi nhớ lại về chuyện vừa xảy ra hai tuần trước. Lúc bàn tay của mụ Belphegore chạm vào cổ Emma... Lúc nghe thấy tiếng khực vang lên chát chúa. Lúc chứng kiến Emma đổ sụp xuống sàn.
Trong ký ức của tôi, mọi chuyện diễn ra như một thước phim quay chậm, tua đi tua lại không có hồi kết. Đó là cách duy nhất giúp tôi vượt qua được các buổi lấy lời khai của cảnh sát. Và không ai có thể nghi ngờ gì về câu chuyện của tôi.
“Chắc kinh khủng lắm nhỉ.” Chelsea nói, và tôi gật đầu trong làn nước mắt.
“Ừ.”
“OK. Cảm ơn cậu.” Chelsea đứng dậy, cất cái bút và cuốn sổ vào trong túi, “Kaylee, mình chỉ muốn cậu biết rằng... bọn mình đã tạm dừng in cuốn kỷ yếu trường. Thực ra họ đã bắt đầu in được vài ngày rồi nhưng sau khi biết chuyện về Brant, Jayson và Emma, họ đồng ý in lại toàn bộ mà không tính phí. Vì thế... cuốn kỷ yếu năm nay có thể sẽ hơi muộn nhưng sẽ có riêng một trang dành cho Emma, cả Brant và Jayson nữa.”
“Cảm ơn cậu. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều.” Tôi thậm chí còn không hề biết Chelsea là người của đội làm kỷ yếu trường năm nay.
Chuông báo hiệu hết giờ vang lên, Chelsea chào tôi rồi đi vào bên trong.
Hai phút sau, chị Sophie xuất hiện, quăng cái bộp tờ báo xuống trước mặt tôi.
“Thử đọc mà xem, xem có nực cười không? May mà bố tôi vẫn còn đọc báo giấy.” Luca đặt khay thức ăn xuống và ngồi đối diện với tôi, trong khi bà chị họ của tôi vẫn đang đứng phẩy phẩy tay cho hạ hỏa. Chị ấy thậm chí còn chưa cả mua đồ ăn.
“Cái gì thế?” Tôi liếc về phía tờ báo và căng mắt ra đọc ngược, “Trung học Eastlake - Ngôi trường nguy hiểm nhất trong các trường cùng hệ thống.”
Chị Sophie gật đầu, mắt mở to đầy phẫn nộ.
“Uầy.”
“Cậu nhìn tiếp đến bức ảnh đi.” Luca vừa nói vừa đút miếng bánh mỳ kẹp thịt vào miệng.
Bên dưới tiêu đề đó là một bức ảnh đen trắng của... tất cả chúng tôi. Tôi, Nash, Sabine, và Emma, trong cơ thể của Lydia. Được chụp tại đám tang của cậu ấy.
Tôi bắt chéo ngón tay hy vọng bố mẹ của Lydia không nhìn thấy bức ảnh đó.
“Không thể tin nổi!” Chị Sophie vẫn tiếp tục hậm hực, “Họ gọi trường chúng ta là ngôi trường nguy hiểm nhất đất nước.”
“Trong cùng hệ thống thôi.” Luca chữa lại, “Em có muốn ăn gì không?”
“Làm sao em có thể nuốt nổi sau khi đọc được mấy dòng đó?”
“Có chuyện gì thế?” Anh Nash hỏi, lúc anh và Sabine ngồi xuống cạnh Luca.
“Chuyện gì à? Trường chúng ta vừa được bầu là ngôi trường nguy hiểm nhất nước Mỹ.”
“So với các trường cùng hệ thống thôi.” Luca nói thêm, “Anh dám chắc là mấy trường có vài ngàn học sinh còn nguy hiểm hơn nhiều.”
Anh Nash bật cười, ngay lập tức bị chị Sophie quay ra lườm cho một cái cháy mặt. “Chuyện này chẳng có gì đáng cười hết! Các trường khác trong danh sách cùng lắm là bị xếp vào dạng bạo lực hoặc tội phạm có tổ chức thôi.” Chị hạ giọng nói tiếp, “Chỉ riêng có trường chúng ta là bị đám quỷ Cõi Âm thao túng.”
“Làm sao cô biết?” Sabine bốc một miếng khoai tây rán trong đĩa của anh Nash.
“Chuyện gì?” Cuối cùng chị Sophie cũng chịu ngồi xuống ghế.
“Làm sao cô biết là mấy trường đó không bị đám tà ma quậy phá? Bài báo đó đâu có nói cụ thể trường chúng ta bị vấn đề gì đâu đúng không?” Sabine hỏi và chị Sophie miễn cưỡng lắc đầu.
“Chứng tỏ họ cũng không hề đả động gì tới vấn đề của các trường khác. Chúng ta chỉ biết chung chung là họ có vấn đề về bạo lực.”
“Và khi thấy chuyện gì buồn cười thì nên cười, để giải tỏa mọi bức bối trong lòng.” Anh Nash bổ sung, “Bằng không, theo thời gian nó sẽ khiến con người ta hóa điên và già đi với hàng tỷ nếp nhăn in hằn trên trán.”
Chị Sophie trợn tròn mắt nhìn anh Nash trân trối, ở bên cạnh, Sabine đang ôm bụng cười ngặt ngẽo.
“Sophie ơi!” Ai đó gọi ầm lên từ phía bên kia sân. Cả lũ đồng loạt quay ra nhìn và thấy Jennifer Lamb đang tiến về phía bàn chúng tôi, tay cầm quyển sách Hóa học, “Cậu đưa cái này cho em họ cậu giùm mình với. Cậu ấy để quên trong lớp.”
“Em họ mình á?” Chị Sophie đứng dậy cầm lấy quyển sách, bối rối nhìn về phía tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp chối không phải sách của mình thì Jennifer đã giải thích trước.
“Emily. Cậu ấy cùng tổ với mình. Mà này, cậu ấy lúc nào cũng... cục cằn như thế à?”
Chị Sophie nắm chặt lấy quyển sách, gằn giọng nói. “Đó là em họ của Kaylee. Không liên quan gì đến mình.”
Jennifer cau mày. “Nhưng họ của cậu ấy cũng là Cavanaugh mà.”
Trong khi chị Sophie quay sang lừ mắt nhìn tôi. “Tuyệt! Giờ tôi lại còn có thêm một cô em họ nữa cơ đấy.”
Tôi mím môi cố nín cười, còn Jennifer chỉ biết bối rối quay đi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bữa trưa trôi qua được gần một nửa mới thấy Emma xuất hiện. Chậm độ 30 giây nữa thôi là tôi đã định đứng dậy đi tìm cậu ấy rồi. “Ngày hôm nay thật kinh khủng!” Cậu ấy vứt phịch cái cặp xuống bàn, cũng may Luca nhanh tay đẩy kịp cái khay sang một bên chứ không thì đi tong cả bữa trưa, “Ông thầy giáo Toán mới bắt mình phải làm bài kiểm tra bù, làm mình vào lớp tiếng Anh muộn mất 15 phút. Và giờ thì cô giáo tiếng Anh cũng ghét mình. Chưa hết, đứa cùng tổ Hóa với mình vừa ngu vừa đần, quyển sách Hóa thì biến mất, báo hại mình tìm suốt nửa buổi rồi vẫn chẳng thấy đâu. Đồ ăn ở căng-tin thì chán ngắt.” Emma xổ ra một tràng rồi gục đầu xuống bàn, khiến cho ai nấy cũng phải bất ngờ.
“Emma ơi…” Tôi đặt một tay lên vai cô bạn thân.
“Gì?” Cậu ây thậm chí chẳng buồn ngẩng mặt lên.
Anh Nash cầm lấy quyển sách trên tay chị Sophie. “Cô bạn vừa ngu vừa đần mà em nói vừa tới nhờ trả cuốn sách Hóa này cho em.”
Emma ngồi bật dậy, giật lấy quyển sách từ tay anh Nash. “Chắc chắn là cô ta đã ăn trộm nó để chơi em đây mà. Sao chúng ta lại phải học chung với toàn lũ dở hơi cám hấp thế nhỉ?”
Có chuyện gì đó không ổn. Thật chẳng giống với Emma thường ngày chút nào.
Lông mày chị Sophie xếch ngược lên. “Này, cô ăn nói hơi bị xúc phạm rồi đấy nhé! Nên nhớ tôi cũng là một phần của đám người mà cô vừa gọi là dở hơi cám hấp kia.”
“Sự thật thường phũ phàng mà.”
Tôi há hốc mồm nhìn Emma. Đành rằng cậu ấy đang phải trải qua một giai đoạn vô cùng khó khăn, tất cả chúng tôi đều hiểu điều đó, nhưng nói gì cậu ấy cũng vẫn là Emma. Một người luôn trung thành với bạn bè và bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, trừ những lúc xù lông xù vẩy để bảo vệ người thân. Nói chung là một người dễ gần và quảng đại.
“Emma, có chuyện gì không ổn à?”
Cậu ấy quay phắt sang trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ. “Nãy giờ tai cậu để đâu thế? Mọi thứ đều không ổn. Mình quá lùn không thể nhìn rõ bảng từ phía cuối lớp. Cả ngày không ai thèm chào hỏi mình lấy một tiếng. Tất cả là lỗi tại cậu, Kaylee ạ. Cậu ném mình vào trong cái cơ thể ngu đần này và giờ không ai buồn ngó đến mình nữa. Thử hỏi có thằng con trai nào điên mà đi để mắt tới một đứa con gái gầy tong teo như cái đũa thế này không?” Nói xong cậu ấy đảo tròn hai mắt rồi phẩy tay nói tiếp, “À quên, hỏi nhầm hàng. Chỉ có anh em nhà Hudson mới đi thích mấy đứa con gái trông giống như con trai thế này. Cái kiểu lưỡng tính đó có thể hợp với cậu thật đấy nhưng với mình đó là một sự sỉ nhục.”
Tôi mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào. Bởi tôi vẫn còn đang quá sốc trước những lời lẽ cay độc vừa rồi của Emma.
Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy giận dữ đến như vậy.
Và tôi không phải là một kẻ lưỡng tính!
“Sabine?” Anh Nash trông cũng bối rối không kém gì mấy người bọn tôi, “Em đang làm gì đấy à?” Anh ấy không muốn để Sophie biết việc Sabine có thể điều khiển được nỗi sợ hãi của người khác theo ý mình.
“Không phải em.” Cô nàng mara giãy nảy lên, “Khả năng của em chỉ dừng lại ở các nỗi sợ hãi thôi. Nhưng nãy giờ em có thấy cô ta sợ hãi gì đâu. Không một chút nào luôn. Mùi vị này giống như nỗi tức giận thì đúng hơn.”
“Chị không tìm thấy chút sợ hãi nào á?” Tôi hỏi lại, và Sabine lắc đầu.
Vậy còn nỗi sợ không thể hòa nhập? Nỗi sợ khi trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý một cách bất đắc dĩ? Nỗi sợ khi phải trả nợ bài tập còn thiếu? Nỗi sợ bị hút ngược trở lại Cõi Âm bởi chính con quỷ đã từng bẻ gãy cổ cậu ấy?
Tôi chưa từng gặp ai mà không có một nỗi sợ hãi nào đó.
“Tất nhiên là nỗi tức giận rồi.” Emma hậm hực ném quyển sách Hóa vào trong cặp, “Tôi việc quái gì phải sợ ai? Tôi đang điên vì bị mắc kẹt trong cái cơ thể hạng hai này đây. Trường học thì chẳng ra làm sao, từ ô tô đến quần áo, giày dép đều mất sạch. Ý tưởng thông minh này là của ai thế? Của cậu đứng không?” Ánh mắt hừng hực lửa căm thù của cậu ấy khiến tôi sững sờ. Và có phần hoảng sợ. “Chắc chắn chỉ có cậu mới nghĩ ra được cái trò đó. Đúng là nhiệt tình cộng ngu dốt thành phá hoại mà.”
“Đủ rồi đấy, Emma.” Sabine đập mạnh hai tay xuống bàn, “Nói trước, đây là lời cảnh cáo duy nhất tôi dành cho cô thôi đấy. Có thể Kaylee ngây ngô và ngờ nghệch thật nhưng cô thật may mắn khi có cô ta làm bạn. Chính cô ấy đã cứu mạng cô.”
“Một phần mạng thôi.” Emma lầm bầm nói. Trông cậu ấy có vẻ đã bình tĩnh hơn.
Anh Nash kéo tay Sabine ngồi xuống và chị ta đành miễn cưỡng làm theo. “Có gì đó không ổn với cô ta.”
“Thì tôi chẳng vừa liệt kê ra một loạt những gì không ổn với tôi rồi đấy thôi.” Emma hậm hực nói.
“Hai ngày vừa rồi tâm trạng của cậu ấy có vẻ không ổn định lắm.” Tôi ngập ngừng bổ sung.
“Cậu đang nói cái quái gì thế?” Emma sẵng giọng hỏi.
“Cậu đã khóc ở đám tang.”
“Rất nhiều người khóc ở đám tang mà Kaylee.” Luca phân tích. Nghe cậu ấy nói vậy tôi thấy cũng có lý. Nhưng nghĩ lại vẫn có gì đó không ổn ở Emma, nhưng tôi không biết phải lý giải như thế nào.
“Mới một phút trước cậu ấy còn đang rất bình thường, lặng lẽ quan sát tang lễ mà cậu ấy đã tự chuẩn bị cho mình. Vậy mà chỉ một giây sau đã thấy cậu ấy bật khóc nức nở và ôm chầm lấy mẹ mình rồi.”
“Ừ thì tại mẹ cô ấy khóc trước mà.” Anh Nash nhún vai giải thích, “Ai nhìn thấy mẹ mình khóc mà chẳng muốn khóc theo.”
Chuyện không thể chỉ đơn giản như thế... “Rồi chiều hôm qua tự dưng cậu ấy nổi giận đùng đùng đòi đi trả thù mụ Invidia, một cách rất bộc phát…”
“Cái đó không thể gọi là bộc phát được.” Đến lượt Sabine nhảy vào phân tích, “Bản thân cô cũng muốn trả thù mà, Kay. Tất cả chúng ta đều muốn.”
Không sai. Và Emma đã lây nó từ chúng tôi.
“Khoan, chuyện đó xảy ra khi nào thế?” Chị Sophie nghển đầu lên hỏi và tôi nhận ra là mình đã nói quá nhiều.
“Làm ơn đừng có nói về tôi như thể tôi đang không có ở đây có được không?” Emma đứng bật dậy làm các bàn xung quanh quay ngoắt đầu lại nhìn.
“Xin lỗi cậu.” Tôi kéo tay Emma ngồi xuống, “Chỉ là mình thấy chuyện này thật khó hiểu. Bọn mình đã là bạn thân của nhau hơn chục năm nay và thường thì mình mới là người hay thay đổi cảm xúc từ thái cực này sang thái cực khác…”
“Đúng vậy.” Chị Sophie chêm vào, “Các trạng thái cảm xúc của Kaylee rất không ổn định.”
“Chị càng giúp chỉ càng khiến cho tình hình xấu đi thôi.” Tôi lừ mắt cảnh cáo bà chị họ, “Vấn đề là trước giờ Emma luôn là chỗ dựa tinh thần của em. Vững chắc và an toàn.” Tôi quay sang nhìn cô bạn thân bằng đôi mắt trìu mến, để cậu ấy hiểu rằng chúng tôi không hề loại cậu ấy ra khòi câu chuyện. “Cậu chưa bao giờ đổ lỗi cho mình về bất cứ chuyện gì. Kể cả những chuyện mình đáng bị trách mắng. Còn nữa, ba năm nay bọn mình vẫn ăn trưa ở căng-tin bình thường mà, tự dưng sao hôm nay cậu lại nổi khùng lên với thức ăn ở đó thế? Và Jennifer Lamb đã làm gì để mà bị gọi con dở hơi?”
Emma cụp mắt, cau mày suy nghĩ. “Cô ta... Cô ta huých vào khuỷu tay mình, làm đổ hết nước ra bàn. Nhưng cô ta đã xin lỗi. Và lau dọn chỗ nước đổ.” Cái nhíu mày của cậu ấy càng lúc càng sâu, “Có điều mình cực ghét thức ăn ở căng-tin. Còn cậu…” Emma dột nhiên như choàng tỉnh, “Ôi, Kay. Mình rất rất xin lỗi. Mình không có ý nói cậu như thế đâu. Tất cả những chuyện này không phải là lỗi của cậu. Cậu đã cứu mạng mình và mình thật may mắn khi có cậu làm bạn. Mình cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ là tự dung mình thấy giận dữ vô cùng.”
Nhưng tôi biết đó chỉ là một phần sự thật. Những gì Emma vừa nói khi nãy hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng của cậu ấy. Tôi có thể đọc được điều đó trong mắt Emma. Cậu ấy ghét phải sống trong cơ thể của Lydia và ở một góc độ nào đó cậu ấy thực sự có trách tôi. Nhưng tôi thấy nhẹ lòng một chút khi hiểu rằng cậu ấy, Emma mà tôi đã quen hơn chục năm nay, sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Cậu ấy thà mang theo bí mật ấy xuống mồ chứ không chịu làm tổn thương tôi.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy nhưng có vẻ như nó đã dịu dần đi.
Luca hắng giọng, đẩy cái khay trống không ra giữa bàn. “Mọi người nên hiểu là việc chết đi so với việc sống trong cơ thể của một người khác là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Có thể cái chết của cậu ấy hoặc việc cậu ấy đang phải điều chỉnh để thích ứng dần với cơ thể mới khiến cho các cảm xúc của Emma bị mất cân bằng.”
Cân bằng.
“Ôi, không...” Tim tôi thắt lại.
“Sao thế?” Emma hốt hoảng hỏi. Còn những người khác thì mặt đầy tò mò, “Chuyện gì? Chuyện gì?”
“Vấn đề cân bằng.” Luca đoán bừa nhưng hóa ra lại thành đúng. “Lydia là một syphon. Và giờ cậu đang ở trong cơ thể cô ấy.”
“Thế thì sao? Mà chính xác thì syphon là cái gì?” Sophie hỏi. “Em nghe nhiều rồi mà vẫn chưa hiểu lắm.”
“Là một dạng ký sinh như loài mara.” Sabine giải thích, nhưng tôi lắc đầu.
“Cũng không hẳn. Theo cách giải thích của Lydia thì trong người chị ta có cái gì đó rất nhạy cảm với sự mất cân bằng. Sự đau đớn. Căng thẳng. Giận dữ.” Tôi liếc về phía Emma, “Và khi một syphon cảm nhận được sự mất cân bằng ở ai đó gần mình, theo bản năng cơ thể của cô ta sẽ tự động san sẻ sự mất cân bằng đó, bằng cách lấy bớt đi nếu thấy quá nhiều hoặc bổ sung thêm vào, nếu thấy quá ít.”
“Đó là cách cô ta đã giúp em à?” Anh Nash hỏi. “Hồi ở bệnh viện Lakeside ý?”
“Vâng.” Lydia và tôi đã gặp nhau lúc đang cùng là bệnh nhân của khoa tâm thần. Chính cô ấy đã cứu mạng tôi, “Khi ấy em cần phải cất tiếng khóc cho linh hồn của một bệnh nhân. Nhưng em chưa biết mình là một bean sidhe, lại càng không biết làm sao để kiểm soát tiếng thét của mình. Càng cố kiềm chế em càng bị đau. Rất nhiều. Lydia cảm nhận được sự đau đớn của em và đã gánh giúp một phần. Đủ để em tiếp tục chịu đựng được.”
Mặt Emma tái đi. “Va cái năng lực syphon ấy gắn liền với cơ thể này?”
Tôi nhún vai. “Có thể lắm. Lúc lão Avari nhập vào người Alec và Sabine, năng lực của họ cũng đi liền với cơ thể mà.”
Sabine nhăn nhó khi bị nhắc lại việc từng bị người khác nhập vào người. Chị ta ghét phải thừa nhận chuyện không thể kiểm soát cơ thể của chính mình, dù chỉ là trong chốc lát.
“Có phải đó là điều mình đang làm không?” Emma hốt hoảng kêu lên, “Mình đang nhập vào xác của Lydia à? Giống như một tà ma? Hay một hồn ma? Bởi vì mình đã chết?”
“Suỵtttt!” Chị Sophie liếc vội ra xung quanh để chắc chắn là không có ai đang nghe lén câu chuyện của chúng tôi.
“Không!” Tôi cố trấn an cô bạn thân, mặc dù bản thân tôi cũng không hề chắc chắn, “Cậu không phải là hồn ma.” Cũng may là giờ tôi không còn phải lo tới chuyện bị người khác nghe thấy tiếng mình nữa.
“Trên đời này làm gì có ma.” Luca nói thêm.
“Biết đâu mình là người đầu tiên thì sao.” Hai mắt Emma mở to đến nỗi tôi chỉ sợ chúng sắp nhảy ra khỏi tròng bất cứ lúc nào, “Có khi hồn ma chính là những đứa như mình, một linh hồn sống nhờ trong cơ thể của người khác, nhưng không hề thuộc về nơi đó. Mình không thuộc về nơi này. Mình không hợp để làm một syphon. Mình không muốn làm syphon.”
“Cậu thuộc về nơi này.” Tôi nắm lấy vai Emma xoay sang đối diện với mình để có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy,, “Cậu thuộc về nơi này cùng với bọn mình. Dù cho cậu ở hình dạng nào đi chăng nữa. Và cũng có thể cơ thể của Lydia không hề có năng lực syphon, mà chỉ là một phần linh hồn của chị ta vẫn còn mắc lại trong đó cùng với cậu.”
“Một phần cái gì của chị ta cơ?” Emma giơ một tay lên ôm ngực, “Vẫn còn một phần linh hồn của Lydia ở trong này á?” Cậu ấy rít lên, “Cậu định bao giờ mới nói cho mình biết điều đó thế?”
“Mình xin lỗi.” Tôi nhún vai, giọng đầy ăn năn, “Dạo gần đây mình có quá nhiều chuyện phải giải quyết: Cho lời khai với cảnh sát về cái chết của cậu, chuẩn bị tang lễ cho cậu, tìm chỗ ở cho cậu và nghĩ xem làm thế nào để đưa cậu trở lại trường... nên đã quên béng đi vụ linh hồn đó.”
“Cũng không tệ như em nghĩ đâu Emma.” Anh Nash vội nhảy vào đỡ lời, khi thấy những lời tôi vừa nói chỉ càng như đổ thêm dầu vào lửa, “Lydia đã gánh một phần sự đau đớn cho em khi em chết, và khi Kaylee giữ lại linh hồn của em, cô ấy đã giữ lại một phần linh hồn của Lydia.”
“Còn phần còn lại thì sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, không biết nên giải thích thế nào cho cậu ấy đỡ sợ. “Chúng…”
“Phân tán khắp nơi.” Sabine sốt ruột trả lời thay tôi, “Tan biến vào các ngóc ngách của cả hai thế giới, loài người và Cõi Âm, đợi ngày tái hợp lại với nhau.”
“Khoan đã. Vậy là sẽ có ngày linh hồn của Lydia hợp nhất lại với nhau?”
Luca gật đầu. “Theo như lời bà trẻ của mình...” Madeline, bà trẻ của Luca, lại là sếp của tôi ở phòng Khiếu nại, “…chúng sẽ từ từ hợp nhất lại với nhau. Còn bây giờ… có lẽ chúng đang trôi nổi lung tung ở cõi u minh. Không có ý thức, không có cảm giác. Nói chung là không biết gì hết.”
“Thế... Lydia sẽ trở lại khi linh hồn của chị ta... liền lại à?” Hơi thở của Emma càng lúc càng nhanh, và mặt cậu ấy gần như chuyển sang màu đỏ, “Có khi nào chị ta sẽ muốn đòi lại cơ thể này không? Liệu bọn mình có phải chia sẻ nó không?” Hai tay cậu ấy bấu chặt lấy thành bàn, “Hay là chị ta sẽ tống cổ mình ra ngoài? Và mình sẽ trở thành một hồn ma vô gia cư hả Kaylee?”
“Emma, để điều đó xảy ra cũng phải mất vài thế kỷ nữa là ít. Đấy không phải là điều chúng ta cần lo lắng bây giờ.”
“Vài thế kỷ cơ á? Vậy là cũng có thể nó sẽ không xảy ra?”
“Thôi nào, chúng ta phải nhìn vào mặt tích cực của vấn đề chứ.” Chị Sophie đặt hai tay lên bàn, “Đó là cách tụi này vẫn làm ở CLB khiêu vũ, mỗi khi bị xếp thứ hai. Đừng nghĩ đứng thứ hai là thất bại hay thua cuộc. Hãy nghĩ xem dưới mình còn biết bao đội khác đang thèm được như mình.” Chị nhún vai nói tiếp, “Nghĩ như thế sẽ khiến ta cảm thấy thanh thản và thoải mái hơn rất nhiều.”
Trong một giây, chẳng ai nói được câu gì, chỉ biết trân trối nhìn Sophie. Ngay đến Luca trông có vẻ cũng hơi... khó chịu. Chỉ có Sabine là nhún vai gật gù tò vẻ đồng tình. “Cũng đúng. Và nếu mọi người hỏi tôi thì theo tôi, mặt tích cực của chuyện lần này là Emma biết mình là ai để mà học cách kiểm soát năng lực của mình. Tin tôi đi, chỉ cần kiểm soát được nó là mọi chuyện sẽ khác ngay.”
“Mình có thể kiểm soát đuợc nó à?” Emma mặt tràn trề hy vọng.
Tôi gật đầu. “Lydia có thể thì cậu cũng có thể.” Tôi đoán như thế, “Cậu thử nghĩ lại mà xem... ở đám tang hôm trước, cậu đang hoàn toàn bình thường lúc ở cùng bọn mình, bởi vì hội mình ai cũng biết là cậu chưa chết nên không đau buồn như những người khác. Nhưng khi mẹ cậu đến gần, cậu đã bị mất kiểm soát bởi mẹ cậu đang vô cùng đau đớn và cậu đã gánh đỡ một phàn cho mẹ.”
“Và...” Anh Nash hồ hỏi phân tích tiếp, “Ngày hôm qua, khi em đùng đùng đòi đi trả thù đám tà ma, có lẽ em đang san sẻ bớt một phần từ Kaylee. Kể từ sau cái chết của em, cô ấy luôn sục sôi ý chí trả thù lão Avari và đồng bọn.”
Sai, còn từ trước đó cơ. Bắt đầu từ cái ngày lão Avari lừa tôi giết Alec. Tôi đã học cách biến nỗi đau thành lòng căm thù, một thứ cảm xúc có ích hơn rất nhiều.
Luca nhíu mày. “Thế thì cơn giận dữ khi nãy của Emma là từ đâu? Ai đó hẳn phải đang rất điên mới có thể khiến cho Emma nổi đóa lên với cậu như thế chứ.”
Ôi, không! Tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Cơn thịnh nộ của Emma chắc chắn phải bắt nguồn từ một nơi nào đó trong trường. Với việc hàng trăm tà ma đang ngày đêm lượn lờ bên phiên bản Cõi Âm của trường học chúng tôi, khả năng là cơn giận dữ đó không phải có nguồn gốc từ con người. Đồng nghĩa với việc ai đó ở trường Eastlake lại sắp bị mất kiểm soát.
Một lần nữa.
Nữ Thần Báo Tử Tập 7 - Cõi Âm Nữ Thần Báo Tử Tập 7 - Cõi Âm - Rachel Vincent Nữ Thần Báo Tử Tập 7 - Cõi Âm