Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hi Cal đứng dưới vòi hoa sen trong phòng thay đồ, anh thấy mình nghĩ về Rosebud thay vì mệt lử sau bài tập thể lực anh vừa mới hoàn thành hay nghĩ về cái thực tế là vai anh đau đớn, mắt cá chân anh nhức nhối, và không có gì của anh dường như hồi phục nhanh như nó đã từng. Đây không phải là lần đầu tiên anh nghĩ về Rosebud kể từ đêm sinh nhật của anh cách đây hai tuần, nhưng anh không thể giải thích lý do tại sao cô vẫn cứ nhảy vào tâm trí anh hay lý do tại sao anh lại ngay lập tức bị hấp dẫn bởi cô như vậy. Anh chỉ biết rằng giây phút cô bước vào phòng khách của anh với cái nơ con bướm hồng to oạch quấn quanh cổ, anh đã muốn cô là của mình.
Sự quyến rũ của cô khiến anh bối rối vì cô không phải mẫu người anh thích. Mặc dù cô rất hấp dẫn với mái tóc vàng hoe và đôi mắt màu lục nhạt, cô không đẹp cùng một kiểu giống như các cô gái xinh đẹp anh vẫn hẹn hò. Làn da cô đẹp tuyệt, anh phải công nhận với cô điều đó, kiểu như kem vani Pháp, nhưng cô quá cao, ngực quá phẳng, và quá đỗi già.
Anh cúi đầu và để cho nước từ vòi hoa sen chảy khắp người. Có lẽ anh bị quyến rũ bởi tất cả những điều trái ngược của cô: sự thông minh trong đôi mắt màu xanh lá ấy khi cô sáng tác ra những câu chuyện ngu ngốc cô đã kể cho anh, cái cách cư xử kiểu cách đầy ngộ nghĩnh đã chuyển thẳng thành những nỗ lực vụng về khi cô cố dụ dỗ anh.
Anh đã nhanh chóng nhận ra rằng cô là một cô nàng hâm mộ thượng lưu (upper-crust groupie) muốn tìm một chút giật gân rẻ tiền bằng cách đóng giả gái gọi, và anh không thích cái ý nghĩ rằng anh bị thu hút bởi một phụ nữ như thế, vì thế anh bảo cô đi đi. Nhưng anh đã không thật sự nỗ lực để tống cô đi. Thay vì cáu kỉnh bởi những lời nói dối của cô, anh lại chủ yếu là ngạc nhiên trước sự háo hức đến tuyệt vọng của cô khi cô sáng tác ra hết câu chuyện dối trá này đến câu chuyện dối trá khác.
Nhưng những gì xảy ra trong phòng ngủ mới là những việc khiến anh không thể nào quên được. Có cái gì đó rất sai trái ở đây. Sao cô lại từ chối cởi quần áo? Ngay cả khi họ sắp làm chuyện đó, cô cũng không để cho anh cởi quần áo của cô. Thật là lạ, và gợi cảm một cách quái quỷ đến nỗi anh không thể không nghĩ về nó.
Anh cau mày, nhớ lại rằng cô đã không để anh làm cho cô đạt đỉnh. Điều đó làm phiền anh. Anh có khả năng nhìn người khá tốt, và mặc dù anh biết cô nói dối, anh cũng biết rằng cô vô hại. Bây giờ anh không còn chắc chắn như thế nữa. Gần như kiểu cô có một chương trình ẩn nào đó, nhưng anh không thể tưởng tượng được nó là gì bên dưới cái dấu check đặt trước tên anh trước khi cô tiếp tục chuyển sang một bữa tiệc kỷ niệm của một gã vận động viên nào khác.
Ngay khi Cal vừa xả sạch dầu gội đầu trên tóc của mình, Junior hét vọng vào phòng tắm. "Này, Bomber, Bobby Tom đang ở đầu dây. Anh ấy muốn nói chuyện với cậu."
Cal quấn cái khăn tắm quanh hông rồi vội vã đến bên chiếc điện thoại. Nếu nó là bất kỳ người nào khác trong cái thế giới bóng bầu dục này, từ các ủy viên NFL đến John Madden, anh sẽ nói với Junior anh sẽ gọi lại sau. Nhưng không phải với Bobby Tom Denton. Họ đã không thi đấu cùng nhau cho đến một vài năm cuối cùng của sự nghiệp của BT, nhưng điều đó cũng không gì khác biệt lắm. Nếu B.T. muốn có cánh tay phải của anh, Cal cho rằng anh cũng sẽ đưa nó cho anh ta. Điều đó cho thấy anh tôn trọng cựu cầu thủ của đội Star, người theo ý kiến của anh, là cầu thủ bắt bóng tuyệt vời nhất trong lịch sử NFL, như thế nào. (John Earl Madden: là cựu cầu thủ bóng bầu dục chơi cho NFL, cựu huấn luyện viên trưởng của đội Oakland Raiders và là cựu bình luận viên của kênh truyền hình NFL. Năm 2006, ông được vinh danh tại Đại lộ danh vọng Pro Football Hall of Fame vì sự nghiệp huấn luyện viên)
Cal cười khi cái giọng nói lè nhè Texas quen thuộc vang lên bên kia đầu dây điện thoại. "Này, Cal, cậu sẽ xuống Telarosa dự giải golf từ thiện của tôi vào tháng năm chứ? Coi như đây là lời mời cá nhân tôi dành cho cậu nhé. Sẽ có một bữa tiệc thịt nướng lớn và cực kỳ nhiều những cô nàng xinh đẹp đến nỗi cậu không biết phải làm gì với họ. Tất nhiên, với Gracie trông chừng, tôi phải nhường lại cho cậu tiếp khách. Vợ tôi xích tôi chặt lắm."
Vì chấn thương đã ngăn cản Cal tham dự mấy giải đấu gần đây do BT tổ chức, anh vẫn chưa gặp Gracie Denton, nhưng anh biết Bobby Tom đủ để nhận ra rằng không một người phụ nữ nào trên thế giới này có thể xích anh ta lại.
"Tôi hứa sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình, B.T."
"Điều đó sẽ khiến Gracie vui lắm đấy. Cậu biết không, cô ấy được bầu làm thị trưởng Telarosa ngay trước khi sinh Wendy đấy?"
"Giờ thì tôi biết rồi."
Bobby Tom tiếp tục nói về vợ và cô con gái mới sinh của anh. Cal không quan tâm lắm đến cả hai, nhưng anh giả vờ là có, vì anh biết nó rất quan trọng đối với BT để hành động như thể gia đình là trung tâm cuộc sống của anh ta bây giờ khi mà anh ta đã nghỉ chơi bóng, và rằng anh ta đã chẳng nhớ bóng bầu dục tí nào cả. Bobby Tom chưa bao giờ phàn nàn về việc bị ép buộc phải từ bỏ cuộc chơi vì vỡ xương đầu gối, nhưng Cal biết nó vẫn như thể ruột của anh ta bị móc ra vậy. Bóng bầu dục là cuộc sống của BT, giống như nó là cuộc sống của Cal vậy, và nếu không có những trận đấu để mong ngóng, Cal biết sự tồn tại của đồng đội cũ của mình trống rỗng như thể sân vận động tối thứ ba vậy.
B.T đáng thương. Cal cực kỳ cảm thông cho anh chàng cựu cầu thủ nổi tiếng ấy vì không rên rỉ về cuộc sống bất công khi bị buộc phải từ bỏ cuộc chơi, ngay cả khi anh tự hứa với bản thân sẽ không cho phép bất cứ điều gì trên thế giới này đẩy anh vào quỹ hưu trí cho đến khi anh sẵn sàng. Bóng bầu dục là cuộc sống của anh, và không có gì có thể thay đổi được điều đó. Không phải là tuổi tác. Không phải là chấn thương. Không gì hết.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó đi đến tủ đựng đồ của mình để thay đồ. Khi anh mặc quần áo, những suy nghĩ của anh lại trôi từ Bobby Tom Denton và trở về đêm sinh nhật của anh. Cô là ai, mẹ kiếp? Và tại sao anh không thể gạt cô ra khỏi tâm trí mình?
"Ông bắt tôi đi cả quãng đường tới đây hôm nay chỉ để hỏi tôi về chi phí đi lại của tôi khi tham gia hội nghị Denver?" – Jane chưa bao giờ mất bình tĩnh trong những tình huống liên quan đến công việc, nhưng khi cô nhìn gã đàn ông quản lý các hoạt động ngày qua ngày của cô tại phòng thí nghiệm Preeze, cô muốn hét lên.
Tiến sĩ Jerry Miles ngửng đầu lên khỏi đống giấy tờ ông đang nghiên cứu trên bàn làm việc. "Cô có thể coi những chi tiết kiểu này là những rắc rối nho nhỏ, Jane, nhưng là giám đốc phòng thí nghiệm Preeze, tôi đảm bảo với cô chúng không nhỏ đối với tôi chút nào."
Ông luồn tay vào mái tóc bạc được để quá dài và ẻo lả cứ như thể cô là nỗi thất vọng không thể chịu đựng nổi. Điệu bộ trông cũng đầy tính toán như nét mặt của ông vậy. Hôm nay đồng phục của Jerry bao gồm một áo len cổ cao bằng sợi poliexte màu vàng với một đống cờ hiệu, áo khoác màu xanh đậm cũ rích với cổ áo dính đầy gàu và quần vải sợi to bạc màu bây giờ, nhờ ơn trời đã được cái bàn che khuất.
Jane không có thói quen phán xét người khác qua quần áo của họ, hầu hết thời gian cô quá bận rộn để mà để tâm chú ý, nhưng cô nghi ngờ cái vẻ ngoài không chải chuốt của Jerry là cố tình để trông phù hợp với hình ảnh của các nhà vật lý lập dị, một khuôn mẫu đã chết nghẻo hàng thập kỷ trước đó, nhưng Jerry chắc phải tin rằng nó sẽ ngụy trang cho thực tế là ông không còn có thể theo kịp với sự bùng nổ kiến thức tạo nên vật lý hiện đại ngày nay.
Những chuỗi học thuyết khiến ông hoang mang, khiến ông rối mù lên một cách tinh vi, và không giống như Jane, ông không thể xử lý được những thuật toán mới phức tạp mà những nhà khoa học như cô đã phát minh ra trên cơ sở thực tiễn hàng ngày. Nhưng dù có thiếu sót, Jerry đã được bổ nhiệm làm Giám đốc Preeze hai năm trước, một thủ đoạn đã được sắp đặt bởi những thành viên bảo thủ cao tuổi của Hội đồng khoa học, những người muốn một trong số người của họ điều hành một cơ sở giáo dục có uy tín. Mối liên hệ giữa Jane với Preeze đã trở nên quan liêu một cách khủng khiếp từ lúc đó. Ngược lại, vị trí của cô tại giảng đường Trường Cao đẳng Newberry dường như không có gì biến động đáng kể.
"Trong tương lai," Jerry nói, "chúng tôi sẽ cần nhiều tài liệu hơn từ cô để chứng minh những chi phí đắt đỏ kiểu này. Ví dụ như tiền taxi từ sân bay chẳng hạn. Nhiều quá mức cho phép."
Cô thấy không thể tin đuợc khi một người ở địa vị ông ta có thể thấy không có việc gì có ích để làm hơn là xét nét cô về một việc vụn vặt như thế này. "Sân bay Denver cách thành phố khá xa."
"Trong trường hợp đó, cô nên sử dụng xe đưa đón của khách sạn."
Cô hiếm khi có thể nuốt trôi sự thất vọng của mình. Jerry không chỉ là nhà khoa học không đủ năng lực, ông cũng là kẻ phân biệt giới tính nữa, vì các đồng nghiệp nam của cô không hề phải trải qua hình thức kiểm soát này. Tất nhiên, họ cũng không khiến Jerry trông giống kẻ ngốc.
Hồi Jane mới ngoài hai mươi tuổi một chút và vẫn còn nhìn cuộc đời toàn một mầu hồng, cô đã viết một báo cáo bác bỏ rành rọt một trong những học thuyết yêu thích của Jerry, tuy chỉ là một báo cáo liều lĩnh nhưng cũng khiến ông ta phải vất vả giàn xếp. Sự tín nhiệm của ông trong hội đồng khoa học không bao giờ còn được như trước nữa, và ông cũng không quên cũng như không tha thứ cho cô.
Bây giờ, trán ông ta cau lại, và ông phát động phong trào tấn công vào công việc của cô, vốn không phải là một chuyện đơn giản vì ông không hiểu gì nhiều về nó. Khi ông không thể nào nhầm lẫn được đang giả vờ, nỗi thất vọng đã gặm nhấm cô kể từ khi thất bại trong việc mang thai hai tháng trước đây, càng trở nên sâu sắc hơn. Chỉ cần bây giờ cô đã mang thai, có thể tất cả mọi thứ sẽ không còn có vẻ ảm đạm như thế này.
Là một người đánh giá cao sự thật, cô biết những gì cô làm đêm đó về mặt đạo đức là sai trái, nhưng cô bị bối rối bởi thực tế có cái gì đó có vẻ rất đúng đắn về nó, có lẽ thực tế đó là vì cô không thể nào chọn được một ứng cử viên tốt hơn để làm Cha của con cô. Cal Bonner là một chiến binh, một người đàn ông với sự xâm lược và sức mạnh tàn bạo, tất cả những phẩm chất mà cô thiếu. Nhưng có một cái gì đó nhiều hơn thế, cái gì đó cô không thể giải thích được hoàn toàn, về việc anh cực kỳ phù hợp. Một giọng nữ trong nội tâm cô, cổ kính và khôn ngoan, nói với cô rằng có những thứ logic cũng không thể giải thích được. Cha đứa bé là Cal Bonner hoặc không là ai cả.
Thật không may là tiếng nói nội tâm ấy không bảo cho cô biết làm thế nào để có đủ can đảm để tiếp cận anh thêm một lần nữa. Giáng sinh đến và đi, nhưng cũng tuyệt vọng như khi cô muốn một đứa con, cô không thể tưởng tượng việc sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình dục nữa.
Cái cảnh môi Jerry Miles mỏng dính lại thành nụ cười mèo-ăn-chim-sẽ kéo cô về với hiện tại. "...cố gắng tránh điều này nhé, Jane, nhưng xem xét những khó khăn chúng ta đã có trong vài năm qua, tôi có vẻ không còn lựa chọn nào khác. Bắt đầu từ bây giờ, tôi yêu cầu cô gửi báo cáo cho tôi vào ngày cuối cùng mỗi tháng, liệt kê mỗi chi tiết hoạt động của cô để tôi có thể nắm được tiến độ công việc của cô."
"Một báo cáo? Tôi không hiểu."
Khi ông ta bắt đầu rào trước đón sau những thứ ông muốn từ cô, cô không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình. Không có bất kỳ ai khác bị yêu cầu phải làm bất cứ điều gì như thế này. Nó đầy quan liêu, và cái ý tưởng này cực kỳ trái ngược với những tinh túy mà Preeze đại diện.
"Tôi sẽ không làm điều đó. Thật là thiếu công bằng."
Ông ta nhìn cô với đôi chút thương hại. "Tôi chắc chắn Hội đồng Quản trị sẽ không hài lòng khi biết chuyện, đặc biệt là khi học bổng của cô sẽ được xem xét trong năm nay."
Cô cực kỳ giận dữ, cô chỉ có thể nói được. "Tôi vẫn tiến hành công việc của mình một cách tuyệt vời, Jerry."
"Vậy thì cô chẳng có gì phải ngại việc chuẩn bị các báo cáo mỗi tháng để tôi có thể chia sẻ sự nhiệt tình với cô."
"Nhưng không ai khác cũng phải làm điều này."
"Cô khá trẻ, Jane, và cũng không được thành thạo như những người khác."
Cô cũng là phụ nữ nữa, và ông ta là kẻ phân biệt giới tính khốn khiếp. Hàng năm sống trong kỷ luật tự giác đã ngăn cô không nói to câu này, đặc biệt là khi cô sẽ kết thúc thảm thương hơn ông ta. Thay vào đó, cô bật dậy, không nói một lời, sầm sập lao ra khỏi văn phòng.
Cô bốc khói mù mịt khi thang máy xuống được tầng một và hiên ngang băng qua đại sảnh. Làm thế nào cô có thể chịu đựng điều này lâu hơn được nữa? Một lần nữa, cô hối tiếc một thực tế là Caroline, bạn cô đã ra nước ngoài. Cô rất cần một đôi tai biết lắng nghe.
Buổi chiều tháng một ảm đạm không một gợn mây trông xấu xí như nó vốn vẫn vậy, dường như luôn treo trên bầu trời miền bắc Illinois trong thời điểm này trong năm. Cô rùng mình khi leo lên chiếc Saturn và tăng tốc về phía trường tiểu học Aurora, nơi cô đã lên lịch dạy một khoá khoa học cho học sinh lớp ba.
Một số đồng nghiệp đã chọc ghẹo cô về công việc tình nguyện ở đây. Họ nói rằng một nhà vật lý lý thuyết nổi tiếng thế giới dạy học sinh tiểu học, đặc biệt là những đứa có hoàn cảnh khó khăn, giống như Itzhak Perlman bắt đầu dạy violin. Nhưng tình trạng giáo dục khoa học trong các trường tiểu học làm cô băn khoăn, và cô muốn góp một phần nhỏ của mình để thay đổi nó.
Khi cô vội vã vào hội trường, nơi các học sinh lớp ba đang đợi cô và đặt các thứ cô mang theo để tiến hành thí nghiệm xuống, cô buộc mình phải gạt sang một bên suy nghĩ về những hành động thù địch gần nhất của Jerry.
"Tiến sĩ Darling! Tiến sĩ Darling! "
Cô cười cách lũ học sinh lớp ba đã nói chệch tên cô. Nó xảy ra trong chuyến thăm đầu tiên của cô hai năm trước, và vì cô đã không bực bội bắt chúng sửa lại, cái tên đó đã được tiếp tục sử dụng. Khi cô đáp lại lời chào của chúng và nhìn vào những khuôn mặt láu lỉnh, háo hức, tim cô như bị xoắn lại. Cô muốn có một đứa con của riêng mình đến nhường nào.
Cô cảm thấy một cơn ghê tởm bất ngờ tràn qua người mình. Cô sẽ dành phần còn lại của quãng đời mình tự tiếc thương bản thân, không phải vì cô không có một đứa con, mà là vì cô không làm bất cứ điều gì để cải thiện tình hình đó? Không nghi ngờ gì nữa cô đã không thể thụ thai con của một chiến binh. Cô còn không có nổi một tí cứng rắn nào!
Khi cô bắt đầu thí nghiệm thứ nhất của mình, bằng cách sử dụng một ngọn nến và một cái hộp rỗng, bột yến mạch, cô quyết định. Ngay từ khi bắt đầu, cô đã biết cơ hội để thụ thai chỉ sau có một lần là rất nhỏ, và bây giờ là lúc để thử lại, cuối tuần này, khi khả năng thụ thai của cô là cao nhất.
Cô biết từ việc đọc mấy mục thể thao trên báo là đội Star sẽ tham dự tứ kết tại giải AFC Championship cuối tuần này ở Indianapolis. Theo Jodie, Cal sẽ về nhà với gia đình ở Bắc Carolina, ngay sau khi mùa giải kết thúc, vì vậy nếu cô lần lữa, anh có thể đi mất.
Lương tâm cô chọn thời khắc này để nhắc nhở rằng những gì cô làm là vô đạo đức, nhưng cô cứng rắn gạt đi cái tiếng mè nheo rên rỉ ấy. Vào thứ bảy, cô sẽ bỏ tất cả những lo âu lại đằng sau và hướng thẳng đến Indianapolis. Có lẽ lần này anh chàng tiền vệ huyền thoại có thể ghi một bàn chỉ dành riêng cho cô.
Trời mưa rả rích cả ngày ở Indianapolis, khiến chuyến bay buổi sáng thứ bảy về Chicago của đội Star bị hoãn và khiến lịch trình bị đẩy lùi lại. Khi Cal rời quán bar khách sạn vào tối thứ bảy, tiến thẳng đến thang máy, đã là gần nửa đêm, đã quá giờ giới nghiêm bình thường của đội bóng. Anh đi ngang qua Kevin Tucker, nhưng không ai mở miệng nói một câu nào. Họ đã nói mọi thứ cần nói trong cuộc họp báo vài giờ trước đó. Họ ghét cái việc nói những câu hoa mĩ để đánh bóng tên tuổi họ bị buộc phải làm, nhưng nó cũng là một phần của công việc.
Trong những buổi họp báo này, Cal bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt các phóng viên, lải nhải về tài năng của Kevin, anh đánh giá cao thế nào sự hỗ trợ của hắn ta và cả hai người bọn họ đều muốn những điều tốt đẹp nhất cho đội bóng. Sau đó, Kevin sẽ bắt đầu về việc anh ta tôn trọng Cal ra sao và cảm thấy đặc ân như thế nào khi anh ta được là một phần của đội Star. Toàn là lừa bịp. Các phóng viên biết điều đó. Fan hâm mộ biết điều đó. Cal và Kevin chắc chắn biết điều đó, nhưng họ vẫn phải lặp lại mấy câu lải nhải đó.
Khi Cal về phòng của mình, anh cho cuốn băng trận đấu cuối cùng của đội Colts vào máy chiếu phim VCR mà khách sạn đã cung cấp và đá bỏ giày ra. Khi anh leo lên giường để xem, anh cố đẩy những suy nghĩ về Kevin Tucker sang một bên để tập trung vào hàng phòng thủ của đội Colts. Anh tua lại hiệp đấu thứ hai và nhấn vào nút play, sau đó theo dõi đến khi anh tìm thấy những gì anh muốn. Anh nhấn nút tua lại và theo dõi một lần nữa.
Mắt vẫn dán chặt vào màn hình, anh bóc cái kẹo bạc hà để trên gối và ăn nó. Trừ khi mắt anh đánh lừa, hàng phòng ngự của họ có một thói quen xấu khi ra tín hiệu một đợt tấn công chớp nhoáng bằng cách nhìn về phía đường biên hai lần. Cal cười và cất kỹ thông tin này lại.
***
Jane đang đứng trước cửa phòng khách sạn của Cal Bonner mặc bộ đồ lụa tơ sống và hít một hơi thật sâu. Nếu đêm nay không hiệu quả, cô sẽ phải học cách sống với việc tự tiếc nuối vì cô không thể trải qua chuyện này một lần nữa.
Cô nhận ra rằng cô đã quên bỏ kính, và nhanh chóng nhét chúng vào túi xách của mình, sau đó sốc cái dây đeo mạ vàng cao hơn lên vai. Nếu cô có một vài viên thuốc giúp thư giãn của Jodie, chuyện này có thể dễ dàng hơn, nhưng tối nay cô tự mình đến đây. Tập trung tất cả năng lực ý chí lại, cô giơ tay lên gõ cửa.
Cánh cửa mở ra. Cô thấy một bộ ngực trần. Lông ngực màu vàng. Một cặp mắt màu xanh lá cây.
"T-Tôi xin lỗi. Hình như tôi nhầm phòng."
"Tôi đoán việc đó phụ thuộc vào việc em muốn tìm ai, buttercup." Anh ta khá trẻ, có lẽ khoảng 24 hoặc 25, và kiêu ngạo.
"Tôi đang tìm Mr Bonner."
"Vậy thì em thật may mắn, bởi vì em tìm thấy thứ còn tốt hơn. Tôi là Kevin Tucker."
Cô cuối cùng đã nhận ra anh ta từ các trò chơi truyền hình mà cô đã xem, mặc dù anh ta trông trẻ hơn khi không đội mũ bảo hiểm. "Tôi được bảo rằng phòng của Mr Bonner là số 542." Sao cô có thể tin Jodie có thể lấy được thông tin chính xác chứ?
"Em bị nhầm à." Miệng anh ta có đôi chút giận dỗi, và cô nhận thấy rằng cô đã xúc phạm anh ta bằng cách không nhận ra anh ta.
"Anh có tình cờ biết anh ấy ở phòng nào không?"
"Ồ, tôi biết, tất nhiên rồi. Em có việc gì với lão già đó thế?"
Có việc gì mới được chứ? "Nó là chuyện cá nhân."
"Tôi cũng cá là vậy."
Cái cách anh ta liếc mắt khiến cô bực mình. Anh chàng này chắc chắn cần phải được nhét vào đúng chỗ của mình.
"Tôi tình cờ là cố vấn tinh thần của anh ấy."
Tucker ngửa đầu ra cười. "Họ gọi nó thế hả? Well, tôi hy vọng em có thể giúp anh ta đối phó với việc mình đang già đi."
"Tôi giữ những thông tin của khách hàng một cách bí mật. Anh có thể cho tôi số phòng của anh ấy được không?"
"Tôi còn làm nhiều hơn thế. Tôi sẽ đưa em tới đó."
Cô thấy những tia thông minh xảo quyệt ánh lên trong mắt anh ta và biết rằng ngay cả với vẻ ngoài đẹp trai và thể lực dồi dào, anh ta quá thông minh để có thể ứng tuyển vào vị trí cha của con cô. "Anh không cần phải làm thế."
"Ồ, có đổi lấy cả thế giới tôi cũng sẽ không bỏ lỡ nó. Đợi tôi lấy chìa khóa nhé."
Anh ta lấy chìa khoá, nhưng anh ta chẳng buồn bận tâm mặc thêm áo sơ mi hay đi giày, và anh ta đi chân trần xuống hành lang. Họ rẽ vào một góc cua và đi xuống một hành lang trước khi dừng lại trước cửa phòng 501.
Đã đủ khó khăn để đối mặt với Cal mà không cần một người nhìn ngó xen vào, vì thế cô nhanh chóng chìa tay và bắt tay anh ta. "Cảm ơn anh rất nhiều, Mr Tucker. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của anh."
"Không có gì." Anh ta rút tay lại và gõ cửa.
"Tôi tin rằng tôi có thể xoay sở từ đây. Cảm ơn anh một lần nữa."
"Không có gì." Anh ta dường như không có ý định di chuyển.
Cánh cửa mở ra, và Jane thở mạnh khi cô lại một lần nữa thấy mình mặt đối mặt với Cal Bonner. Bên cạnh sự trẻ trung rực rỡ của Kevin Tucker, anh nhìn càng chết chóc hơn cô nhớ, và nếu bất cứ điều gì, ghê gớm hơn: cái vẻ từng trải của King Arthur đối với sự non nớt của Lancelot Tucker. Cô đã không nhớ rõ sự hiện diện của anh có sức mạnh như thế nào và cô phải chiến đấu với sự thôi thúc bản năng để không bước lùi lại.
Cái giọng lè nhè của Tucker dường như cố tình kể lể. "Xem tôi tìm thấy gì đang lang thang quanh đây này, Calvin. Cố vấn tinh thần cá nhân của anh."
"Cái gì của tôi?"
"Tôi đã bị cho nhầm thành số phòng của Mr Tucker", cô vội vàng nói. "Anh ta rất tốt bụng khi hộ tống tôi đến đây."
Tucker cười với cô. "Không ai nói với cô rằng cô nói chuyện buồn cười ư? Như thể cô đang thuật lại phim về động vật hoang dã trên kênh truyền hình công cộng."
"Hoặc là bà quản gia của một gã khốn nào đó," Cal lầm bầm. Đôi mắt nhạt màu của anh lia đến cô. "Em làm gì ở đây?"
Tucker khoanh tay lại và dựa vào khung cửa để theo dõi. Jane không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người đàn ông, nhưng cô biết họ không phải là bạn bè.
"Cô ấy đến đây để cung cấp cho anh những lời khuyên tinh thần nhằm đối phó với vấn đề tuổi tác, Calvin."
Một cái co giật nhẹ ở góc hàm của Cal. "Không có một bộ phim đào tạo nào phải xem hả, Tucker?"
"Không. Tôi đã biết tất cả những gì Chúa biết về phòng ngự của đội Colts rồi."
"Vậy ư?" Anh nhìn cậu ta với đôi mắt của một người dạn dày kinh nghiệm. "Cậu có tình cờ chú ý đến những tín hiệu khi họ chuẩn bị một đợt phản công nhanh không?"
Tucker cứng người.
"Tôi không nghĩ vậy. Về nhà làm bài tập đi nhóc. Cánh tay vàng của cậu chẳng có tí giá trị khỉ gì cho đến khi cậu học được cách đọc một chiến thuật phòng ngự."
Jane không hoàn toàn hiểu họ đang nói gì, nhưng cô hiểu rằng Cal bằng cách nào đó đã đặt Kevin vào đúng chỗ của cậu ta.
Tucker rời khỏi cái khung cửa và nháy mắt với Jane. "Em tốt nhất đừng ở lại quá lâu. Những lão già như Calvin cần một giấc ngủ thật ngon. Lúc ấy em có thể tự do ghé qua phòng tôi khi em xong việc. Tôi chắc rằng anh ta không làm em mệt nhoài được đâu."
Mặc dù sự trơ tráo của cậu nhóc này thật đáng ngạc nhiên, cậu ta vẫn rất cần phải đặt vào đúng trí của mình. "Cậu yêu cầu tư vấn tâm linh, Mr Tucker?"
"Hơn những gì em có thể tưởng tượng."
"Vậy thì tôi sẽ cầu nguyện cho cậu."
Cậu ta cười và đi về cuối hành lang, với dáng đi khệnh khạng và sự bất kính rành rành của một gã còn trẻ. Cô khẽ cười.
"Vậy sao em không đi cùng hắn ta luôn đi, Rosebud, khi em nghĩ rằng hắn ta hài hước như thế?"
Cô kéo sự quan tâm của mình trở lại với Cal. "Anh có tự mãn như thế khi anh còn trẻ không?"
"Tôi muốn mọi người thôi nói về tôi như thể tôi đã đặt một chân vào quan tài rồi ý!"
Hai phụ nữ rẽ vào góc cua và dừng lại đột ngột khi họ nhận ra anh. Anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào trong. "Vào đây."
Khi anh đóng cánh cửa phía sau cô, cô liếc quanh phòng. Gối được dựng lên thành của chiếc giường cỡ lớn, và ga trải giường nhàu nát. Ánh sáng chập chờn từ cái màn hình ti vi đã được ngắt tiếng.
"Em làm gì ở Indianapolis?"
Cô nuốt xuống. "Tôi nghĩ anh biết câu trả lời rồi." Với sự can đảm cô không thể tin cô lại có, cô trượt lòng bàn tay xuống cái công tắc điện gần cửa.
Căn phòng chìm trong bóng tối chỉ được giảm bớt bởi ánh sáng bạc nhấp nháy từ màn hình ti vi.
"Em không hay đi vòng vòng gây rắc rối phải không, Rosebud?"
Lòng dũng cảm của cô nhanh chóng xì hơi. Làm chuyện này lần thứ hai khó khăn hơn lần trước rất nhiều. Cô thả cái ví của mình rơi xuống sàn. "Thế thì sao? Cả hai chúng ta đều biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu."
Tim đập thình thịch, cô luồn ngón tay vào cạp quần anh và kéo anh về phía cô. Khi hông anh ép vào cô, cô cảm thấy anh đã cứng lên, và dường như mọi tế bào trong cơ thể cô sống dậy.
Đối với một người luôn e ngại với người khác giới, đóng vai cô nàng ẻo lả là một kinh nghiệm mạnh mẽ. Cô chìm những ngón tay mình vào mông anh, ép ngực cô vào ngực anh. Tay cô vuốt dọc hai bên sườn anh, cô cong cơ thể của mình dựa vào anh, cọ xát nó một cách quyến rũ.
Tuy nhiên, cảm giác quyền lực của cô thật ngắn ngủi. Anh ấn cô vào tường và thô bạo nâng cằm cô lên. "Có ông Rosebud nào không?"
"Không."
Tay anh siết chặt hơn. "Đừng có lộn xộn với tôi, tiểu thư. Tôi muốn biết sự thật."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không nao núng. Chuyện này, ít nhất, cô không phải nói dối. "Tôi chưa kết hôn. Tôi thề đấy."
Anh chắc phải tin cô vì anh thả cằm cô ra. Trước khi anh có thể hỏi thêm, cô đã luồn tay vào giữa họ và cới khoá quần anh.
Khi cô vật lộn với cái khoá kéo, cô cảm thấy tay anh trên vạt áo jacket của cô. Cô mở miệng phản đối khi anh kéo chúng mở ra.
"Không" Cô giật lấy vạt áo lụa, làm rách một đường dài khi cô cố gắng che đậy bản thân lại.
Anh ngay lập tức bước xa khỏi cô. "Biến khỏi đây ngay."
Cô túm hai vạt áo vào với nhau. Anh nhìn đầy tức giận, và cô biết cô đã phạm sai lầm, nhưng cách duy nhất cô có thể giữ chuyện này không trở nên hèn hạ đến độ không thể chịu nổi là tiếp tục sự nhã nhặn của cô.
Cô buộc mình nở một nụ cười. "Cách này thú vị hơn. Làm ơn đừng làm hỏng nó."
"Em khiến tôi cảm thấy như một kẻ cưỡng bức, và tôi không thích thế. Em mới là người theo đuổi tôi, tiểu thư."
"Đấy là sở thích của tôi. Tôi đã đi cả một chặng đường đến Indianapolis để cảm thấy mình bị tàn phá. Vẫn mặc quần áo."
"Bị tán phá, huh."
Cô kéo hai vạt áo chặt hơn trên vòng ngực trần của mình. "Vẫn mặc quần áo của tôi."
Anh nghĩ ngợi một chút. Giá như cô có thể đọc được tâm trí anh.
"Em đã bao giờ làm chuyện đó với bức tường chưa?" anh hỏi.
Viễn cảnh đó khiến cô háo hức, và đó là điều cuối cùng cô muốn. Chuyện này là để có con, không phải là vì khao khát. Bên cạnh đó, với tư thế như vậy, khả năng mang thai là rất khó. "Tôi thích trên giường hơn."
"Tôi cho rằng người bị tàn phá không được quyền quyết định, đúng không?"
Điều tiếp theo cô biết là anh đẩy cô vào tường và kéo váy cô lên cao đủ để có thể chạm vào phía trong đùi cô. Anh tách chúng ra, nâng cô khỏi sàn, và bước vào khoảng trơ trụi ở giữa.
Sức mạnh cứng rắn của cơ thể anh đáng lẽ phải khiến cô sợ hãi, nhưng không hề. Thay vào đó, cô vòng tay mình xung quanh vai anh và bám chặt.
"Quấn chân em quanh tôi." Cái giọng ra lệnh của anh thấp, khàn khàn.
Và cô nghe lời theo bản năng. Cô cảm thấy anh thả mình ra, và cô mong đợi anh vào trong cô một cách thô bạo, nhưng không. Thay vào đó, anh chạm vào cô với một đầu ngón tay nhẹ nhàng.
Cô vùi mặt vào một bên cổ anh và cắn chặt môi dưới để không bật ra một tiếng kêu. Cô tập trung vào việc xâm nhập, thay vì niềm vui, tập trung vào sự hổ thẹn khi mở mình ra thế này cho sự vuốt ve của một người lạ. Cô đã khiến bản thân mình như một con điếm của anh. Đó cũng là tất cả những gì cô có ý nghĩa với anh, một cô ả nhếc nhác được sử dụng cho một vài khoảnh khắc vui thú tình dục và sau đó bỏ đi. Cô tiếp tục tập trung vào sự bẽ bàng của mình để không cảm thấy khao khát.
Ngón tay anh tìm đường vào cơ thể cô. Cô rùng mình và tập trung vào sự căng cứng của bắp đùi đang mở ra của cô, sự khó chịu vì những cơ bắp bị kéo căng, bất cứ điều gì ngoại trừ những cái thúc vào mềm mại. Nhưng nó là không thể. Cảm giác quá ngọt ngào, vì vậy cô đâm móng tay vào lưng anh và ưỡn người chống lại anh.
"Tàn phá tôi đi, khỉ thật!"
Anh chửi thề, và nó nghe thật tàn phá, cô nao núng. "Chuyện quỷ gì với em vậy?"
"Chỉ cần làm đi! Ngay lập tức!"
Với một tiếng gầm gừ nho nhỏ, anh túm lấy hông cô. "Quỷ bắt em đi!"
Cô cắn môi khi anh đẩy vào trong cô, sau đó siết vai anh chặt hơn để cô không bị trượt khỏi anh. Tất cả những gì cô có thể làm được là bám chặt.
Hơi nóng từ cơ thể anh đốt cháy qua làn áo xuyên vào ngực cô. Bức tường đập vào cột sống của cô, và anh đã dạng chân cô quá rộng đến nỗi các cơ bắp nhức nhối. Cô không còn phải lo lắng về việc đè nén niềm khát khao của cô. Cô chỉ muốn anh kết thúc.
Anh đẩy sâu vào trong cô đến nỗi cô nhăn mặt. Anh chắc sẽ làm tình với cô nếu cô cho anh bất cứ dấu hiệu nào, nhưng cô không muốn thế. Cô đã xác định là sẽ không có khoái lạc, và anh đã làm như cô muốn.
Áo sơ mi của anh trở nên ẩm ướt bên dưới lòng bàn tay cô, và anh đã sử dụng cô để anh có thể làm cô cảm thấy như thể anh đang trừng phạt cả hai. Cô chỉ kịp bám chặt vào anh khi anh đạt cực khoái. Khi nó xảy ra, cô cố gắng ra lệnh cho cơ thể của mình hấp thụ tinh hoa từ anh, nhưng tâm hồn đen tối của cô chỉ muốn chạy trốn.
Một giây nữa lại trôi đi trước khi anh rút ra. Anh chầm chậm bước ra khỏi cô và hạ cô xuống sàn nhà.
Chân cô như thể được làm bằng cao su, cô dường như không thể đứng được. Cô từ chối nhìn anh. Cô không chịu nổi những gì cô đã làm, không chỉ một, mà những hai lần.
"Rosebud..."
"Tôi xin lỗi." Cô cúi xuống nhặt ví lên và vặn nắm đấm cửa. Một tay túm hai vạt áo vào với nhau, đùi vẫn còn ướt, cô chạy ra ngoài hành lang.
Anh gọi tên cô. Cái tên ngu ngốc cô đã lấy từ một bảng hiệu bia. Cô không thể chịu đựng được việc anh đuổi theo cô và thấy cô vỡ vụn ra từng mảnh, vì vậy cô nâng và vẫy tay mà không hề ngoảnh lại. Đó là một cái vẫy tay tự mãn, một cái vẫy tay hàm ý:
Lâu đấy, sucker. Đừng gọi tôi. Tôi sẽ gọi cho anh sau.
Cánh cửa đóng sầm phía sau cô. Anh đã nhận được tin nhắn.
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)