Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Louis Sacha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1229 / 65
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
tanley Yelnats là hành khách duy nhất trên chuyến xe buýt, không kể tài xế và lính áp giải. Người lính ngồi cạnh bác tài, nhưng ghế của anh ta quay ngược lại, đối mặt với Stanley. Một khẩu súng trường nằm vắt ngang đùi anh lính.
Stanley ngồi ở phía sau xe, trên hàng ghế thứ mười, hai tay bị cùm. Ba lô của cậu đặt trên ghế kế bên. Trong ba lô có bàn chải, kem đánh răng và hộp giấy bút mẹ cậu dúi cho. Cậu hứa sẽ viết thư cho mẹ ít nhất mỗi tuần một lần.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù chả có gì nhiều để nhìn - hầu như chỉ là những đồng cỏ khô cằn và những cánh đồng bông vải. Cậu đang chu du trên chuyến xe đường dài chưa biết bến tới là đâu. Xe không gắn máy lạnh, khí trời nóng hừng hực, nặng nề và ngột ngạt như chiếc cùm đang siết lấy hai tay cậu.
Stanley và cha mẹ cậu ráng vờ làm như cậu chỉ đi cắm trại xa một thời gian, giống như bọn con nhà giàu vẫn làm vậy. Hồi nhỏ, Stanley thường chơi thú nhồi bông, và bày trò cho lũ thú đi cắm trại. Trại Trò Vui, cậu đặt tên cho trò chơi như thế. Có lúc cậu để bọn thú đá banh bằng hòn bi. Lúc khác cậu lại cho chúng chạy vượt chướng ngại vật, hoặc cột chúng vào một sợi dây thun đứt để nhảy bungee(,) từ mặt bàn. Lúc này, Stanley cố tự nhủ rằng cậu đang trên đường tới Trại Trò Vui. Cậu nghĩ mình sẽ kết thân được với vài đứa bạn ở đó, hoặc ít ra cậu sẽ được bơi lội trong hồ.
Ở nhà, Stanley chẳng có đứa bạn nào. Cậu bị béo phì và bọn trẻ cùng trường thường trêu chọc tấm thân quá cỡ của cậu. Thậm chí các giáo viên đôi khi cũng vô tình buông ra những nhận xét ác nghiệt. Vào ngày đi học cuối cùng của cậu, cô Bell, giáo viên toán, dạy bài tỉ lệ. Để làm ví dụ, cô chọn đứa nặng ký và đứa nhẹ ký nhất trong lớp rồi bảo chúng tự cân. Stanley nặng gấp ba lần thằng bé kia. Cô Bell viết lên bảng tỉ lệ thức 3:1 mà không mảy may nhận ra cô đã làm cho cả hai thằng bé sượng sùng đến cỡ nào.
Cũng ngày hôm đó, Stanley bị bắt giam.
Cậu nhìn người lính áp giải ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế và tự hỏi anh ta có ngủ gật không. Người lính đeo kính râm nên Stanley không thể nhìn thấy mắt anh ta.
Stanley không phải là đứa trẻ hư hỏng. Cậu hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cái tội danh mà người ta quy cho cậu. Chẳng qua chỉ vì cậu đã có mặt tại nơi không thích hợp, vào thời điểm không thích hợp mà thôi.
Tất cả chỉ tại cụ-cố-tổ-ăn-trộm-lợn-chết-tiệt- xấu-xa-bẩn-thỉu của cậu!
Cậu mỉm cười. Đó là câu đùa cửa miệng của gia đình Stanley. Bất cứ khi nào gặp xúi quẩy hay trục trặc, họ đều đổ lỗi cho cụ-cố-tổ-ăn-trộm-lợn-chết-tiệt-xấu-xa-bẩn-thỉu của họ.
Nghe đâu cậu có một cụ cố tổ đã ăn trộm lợn của một người đàn bà Di-gan cụt chân, thế rồi bà ấy buông lời nguyền rủa ông cụ và tất cả các hậu duệ của ông. Stanley và cha mẹ cậu vốn không tin những lời nguyền vớ vẩn - tất nhiên - nhưng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu có thể đổ lỗi cho ai đó mỗi khi gặp rắc rối.
Mà họ lại rất hay gặp rắc rối, cứ như thể họ luôn có mặt không đúng nơi và không đúng lúc.
Stanley ngó qua cửa sổ, nhìn ra chốn đồng không mông quạnh. Cậu dán mắt vào những đường dây điện thoại vút lên rồi lại thõng xuống. Trong đầu, cậu nghe thấy cái giọng gáo vỡ thường ngày của cha đang hát.
Phải chi, phải chi - Con chim gõ kiến thở dài,
Vỏ cây mềm hơn chút chút.
Trong khi chó sói đói khát và cô độc chờ bên dưới. Nó khóc với tră-ă-ng.
Phải chi, phải chi.
Đó là bài hát mà cha hay hát cho cậu nghe. Giai điệu của nó ngọt ngào và buồn da diết, nhưng đoạn Stanley thích nghe nhất là khi cha cậu rống lên từ “tră-ă-ng”.
Xe buýt xóc nhẹ, người lính áp giải ngồi nhổm dậy, cảnh giác ngay lập tức.
Cha của Stanley là nhà sáng chế. Là nhà sáng chế, muốn thành công, bạn cần phải có ba thứ sau đây: trí thông minh, tính kiên nhẫn và một chút may mắn.
Cha của Stanley rất thông minh và cực kỳ bền chí. Một khi đã bắt tay vào dự án, ông sẽ làm việc miệt mài, có khi nhiều năm liền, thường là trải qua nhiều đêm không ngủ. Chỉ có điều ông chưa bao giờ có tí chút may mắn nào cả.
Mỗi lần thí nghiệm thất bại là Stanley lại nghe cha cậu nguyền rủa cụ-cố-tổ-ăn-trộm-lợn-chết-tiệt- xấu-xa-bẩn-thỉu.
Cha của Stanley cũng tên là Stanley Yelnats, nếu gọi đầy đủ là Stanley Yelnats III. Anh bạn Stanley của chúng ta đây là Stanley Yelnats IV.
Mọi người trong dòng họ cậu luôn tâm đắc với cụm từ “Stanley Yelnats” đánh vần xuôi hay ngược đều như nhau cả. Vì thế, họ cứ đặt tên cho con trai của họ là Stanley. Stanley là con một, hệt như tất cả những Stanley Yelnats trước cậu.
Tất cả họ còn có một điểm chung khác nữa: Mặc dù hay gặp đen đủi nhưng họ vẫn luôn hy vọng, như cha của Stanley thường nói: Thất bại là mẹ thành công.
Nhưng hình như đó cũng là một phần của lời nguyền. Nếu Stanley và cha không luôn nuôi hy vọng thì chưa chắc họ phải đau đớn nhiều đến thế mỗi khi niềm hy vọng bị nghiền nát.
- Không phải Stanley Yelnats nào cũng là kẻ thất bại - mẹ của Stanley thường nhấn mạnh như thế mỗi khi Stanley hoặc cha cậu nản lòng đến độ sắp sửa tin lời nguyền nọ là có thật. Stanley Yelnats đầu tiên, tức cụ cố tổ của Stanley, từng tạo dựng được một gia tài kếch sù nhờ thị trường chứng khoán đấy thôi - Ông cố tổ đâu có quá xui xẻo.
Những lúc ấy, mẹ Stanley thường phớt lờ không nhắc tới vận xui tận mạng rơi lên đầu cụ Stanley Yelnats thứ nhất. Cụ đã mất sạch gia tài khi đang trên đường di chuyển từ New York tới Califonia. Chiếc xe ngựa chở cụ trên tuyến đường ấy bị chính Kate Barlow Hôn Môi cướp.
Nếu cụ không bị cướp, hẳn bây giờ gia đình Stanley đang sống trong một dinh thự trên một bãi biển nghỉ mát ở Califonia rồi. Nhưng thay vào đó, họ đang phải chen chúc trong một căn hộ bé tí, sực mùi cao su cháy và mùi mồ hôi chân bốc ra từ những chiếc giày cũ.
Phải chi, phải chi...
Sở dĩ căn hộ của họ bốc cái mùi đặc trưng ấy là vì cha của Stanley đang cố phát minh cách tái sử dụng giày thể thao cũ.
- Người đầu tiên tìm ra cách sử dụng giày cũ sẽ rất giàu có - ông quả quyết.
Chính dự án mới nhất này của ông đã đẫn đến việc Stanley bị bắt.
Cuộc hành trình trên xe buýt càng lúc càng dằn xóc mạnh do con đường đã hết đoạn được trải nhựa.
Quả tình, Stanley khoái trá vô cùng khi lần đầu tiên được biết cụ cố tổ của cậu bị chính Kate Barlow Hôn Môi đánh cướp. Đương nhiên cậu thích sống bên bờ biển California hơn, nhưng vẫn cứ thấy sướng rơn vì dòng họ nhà cậu có người bị một kẻ sống ngoài vòng pháp luật nổi tiếng như Barlow cướp bóc.
Trên thực tế Kate Barlow đã không hôn cụ cố tổ của Stanley. Chuyện này khá ngạc nhiên nhưng Kate Barlow chỉ hôn những nạn nhân mà cô ta định giết. Thay vì xuống tay với cụ cố tổ Stanley, cô ta cướp sạch và bỏ ông cụ lại một mình giữa hoang mạc.
- Phải may mắn lắm cụ cố tổ mới sống sót - mẹ Stanley kết luận ngắn gọn.
Chiếc xe buýt đi chậm lại. Người lính áp giải vừa càu nhàu vừa duỗi cánh tay cho đỡ mỏi.
- Chào mừng quý vị đến Trại Hồ Xanh - người tài xế cất tiếng.
Stanley nhìn qua khung cửa sổ bẩn thỉu của xe. Tuyệt nhiên chẳng thấy cái hồ nào.
Và khó mà thấy thứ gì đó có màu xanh cây lá.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố