Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Di
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4/12
ì chưa biết trực trường là như thế nào nên ai cũng thấy náo nức.
Trời vừa sẫm tối, cả phòng nữ đã í ới giục nhau thay đồ. Cả mấy người ngoại trú cũng vậy, hăng hái ở lại cư xá để thức một đêm cho biết nó dài ra sao, và trực thì phải làm gì. Trong đầu ai cũng tưởng tượng chắc phải là vui dữ lắm, nhất là cảm thấy nhiệm vụ mình rất quan trọng. Cả một khu trường rộng lớn lắm chứ đâu phải nhỏ, trách nhiệm chắc phải nặng rồi... Kể cũng hồi hộp chứ bộ.
Lớp tôi tập trung đầy đủ trước cư xá nữ rồi mới kéo nhau lên trường. Mấy anh to to lớn lớn lo khiêng nồi chè, mấy người còn lại lo bê thau, thố rồi chén muỗng, mấy cây ghi ta. Giống hệt như sắp liên hoan.
Thầy hiệu phó và anh Tiến, trưởng ban bảo vệ của trường nhìn lớp tôi rồng rắn đi lên mà cứ lắc đầu mấy lượt. Thầy Trung hiệu phó chỉ cười cười nhưng anh Tiến thì không:
- Gớm! Các cô cậu đi trực mà như đi đâu thế. Tưởng là đi liên hoan đấy à. Không mang tập sách lên học lại lo chén bát lỉnh kỉnh....
Lớp tôi ai nấy đứng im, nhưng trong mỗi người hình như "nhuệ khí đã bay đi ít nhiều". Anh Thành lớp trưởng cười giả lả:
- Thì... tụi em cũng liên hoan chút vậy mà.
- Cậu là lớp trưởng à?
- Dạ.
Anh Tiến nhìn lớp trưởng tôi từ đầu xuống chân:
- Trông lớn nhỉ. Ði bộ đội về đấy à?
- Dạ, em đi bốn năm. Giờ chuyển ngành về đi học.
- Có nội trú không?
- Dạ không, vợ con rồi mà anh, nội trú đâu được.
- Thế đấy cả vợ con rồi kia đấy.
Anh Thành cười, gãi gãi cái đầu tóc bộ đội ngắn ngủn. Tụi tui đứng đó ngóng cổ nghe ké, chắng biết mình phải làm gì và sẽ làm gì?
- Lớp cậu có bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ?
- Dạ mười bốn nữ, hai mươi hai nam.
Anh Tiến chỉ tụi tui:
- Ðây cả à? Ðủ hết không?
- Dạ, đủ hết.
- Thế này nhé, tôi sẽ giao cho lớp cậu năm cây AR15 nhé. Không đủ đạn hết đâu, chí một súng có đạn thôi. Lớp cậu được mấy bộ đội phục viên?
- Chỉ có hai người.
- Hơi ít đấy. Giờ cậu tìm cho tôi mấy cậu nam để giữ súng.
Anh Thành hỏi đùa:
- Mấy cô nữ khỏi hả anh?
- Ối dào. Mấy cô với chả mấy cô. Có mấy cô đi theo giữ cho mấy anh khỏi buồn ngủ thôi chứ làm gì phải bắt giữ súng, chai tay hết.
Ai đó trong đám con gái vọt miệng:
- Tụi em học nông nghiệp không sợ chai tay đâu anh Tiến ơi. cho em giữ với.
Anh Tiến tìm trong đám coi ai nói:
- Thế các cô giành giữ súng còn các anh thì sao?
- Dạ... để mấy anh đó... cầm hoa.
Cũng giọng đó nhưng nói nhỏ xíu. Ai vậy ta, tối quá nên tôi nhìn không ra được. Chỉ nghe những tiếng cười rúc rích rúc rích....
Thầy hiệu phó giờ mới lên tiếng:
- Bây giờ các anh chị có thể liên hoan tùy ý. Nhưng đến hai mươi hai giờ phải giữ im lặng, không được làm ồn. Các anh chị tự phân ca và phân nhóm với nhau. Mỗi nhóm sẽ giữ một súng và một cái còi, nhóm nào đi tuần thì giữ súng có đạn. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì các anh chị chỉ được thổi còi, những người còn lại sẽ hô to lên....
....Rồi chắc thấy lớp tôi căng thẳng lắm hay sao mà thầy lại trấn an:
- Nguyên tắc thì phải phổ biến vậy thôi, chứ tình hình cũng chẳng có gì phức tạp lắm đâu. Có điều tối nay lớp anh chị phải canh thêm phòng 101 này.
Thầy bước đến chỉ căn phòng nhỏ có khóa ngoài:
- Phải canh căn phòng này 24/24, cả phía sau. Ðể thôi anh ta leo cửa sổ ra ngoài thì gay lắm.
Tụi tôi nhao nhao:
- Ai vậy thầy, ai trong đó vậy thầy?
Thầy hiệu phó cười:
- Cũng không gì. Anh này xưa cũng học ở trường, chiều nay lại về lẻn lên khoa ăn cắp dụng cụ thí nghiệm. Anh Tiến phát hiện được đã giữ trong kia, sáng mai sẽ giải sớm qua công an Thủ Ðức. Vì vậy, trách nhiệm cô cậu tối nay mới hơi nặng.
Thầy Trung với anh Tiến thay nhau dặn dò lớp tôi kỹ lưỡng mới đi. Thầy và anh Tiến đi rồi, như mang cả những hưng phấn của lớp chúng tôi đi theo. Ai nấy ngồi nghe phân công mà ỉu xìu như cây thiếu nước. Cũng không buồn nhớ đến nồi chè chắc đã nguội ngắt. Mình ăn uống ngoài này, có người bị nhốt trong kia vui sao nổi mà vui.
Thì ra trực trường cũng không có gì ghê gớm cho lắm. Lớp tôi chỉ có nhiệm vụ canh gác xung quanh thôi, chủ yếu là án ngữ phía trước. Còn phía sau cửa nẻo bít bùng chí cần mười, mười lăm phút đi vài vòng là được. Các tầng trên càng không cần thiết. Hú hồn hú vía, tưởng phải trực cả trên lầu nữa chắc tụi tôi tha hồ đứng tim. Nội ban ngày mà đi một mình ở hành lang hun hút cũng đủ sợ khiếp rồi.
Tôi được phân công trực chính ca từ một đến hai giờ sáng, cùng hai tên Phúc Châu và Thanh Tân. Hai tên này không những thuộc hàng to con lớn tướng của lớp, mà còn biết hát với biết đàn. Tôi mà có buồn ngủ quá sẽ có thuốc để chữa, chỉ cần hai tên hắn đàn hát um sùm lên thì đố ai mà ngủ cho được. Nhưng nói cho vui vậy thôi, chứ anh Tiến đã bảo nhiệm vụ tụi con gái là giữ cho mấy anh thức mà, tôi mà ngủ trước còn thể thống gì nữa.
Hoa Xinh chợt kéo tôi ra hỏi nhỏ:
- Hồi nãy bộ mi chọn trực với mấy tên đó hả?
- Ðâu có, ta chỉ đăng ký ca chứ không chọn người, một lát Thanh Tân mới lại kêu trực chung.
- Thấy chưa, ta nói mà Xuân Hiếu không tin.
Tôi tò mò:
- Chuyện gì vậy?
Hoa Xinh cười cười trước khi bỏ đi:
- Quên rồi hả, quên thì thôi....
Tôi nhìn nhìn theo nó một hồi....rồi la với theo:
- Biết rồi, con khỉ. Tưởng gì.
Tôi biết ý của Hoa Xinh muốn nhắc tới việc cầu cơ chứ đâu. Nó làm như chỉ có tụi nó mới biết... theo dõi vậy. Hổm nay tôi cũng để ý lắm chứ bộ, nhưng đoán ai thì chưa biết chứ hết người sao mà đoán đúng tên Tân. To con lớn tướng vậy chứ....con nít thấy mồ luôn. Nhìn mặt hắn non èo non uột kêu tôi bằng chị chứ ở đó mà lộn xộn. Xưa giờ không nghe người ta nói con trai hay chậm "lớn" hơn con gái đó sao? Huống gì năm sinh tháng đẻ hắn kém tôi đến.... cả tháng. Nhỏ này đúng là không tâm lý gì hết.
Nhưng hình như tên Tân cũng có ý gì với tôi thật. Trong lớp tôi mà dòm qua ngó lại thế nào cũng đụng cái nhìn của hắn. Có lúc siêng thì tôi còn cười lại chứ lúc lười thì giả bộ lơ luôn. Ði học cũng vậy, tôi có đi sớm cỡ nào cũng hay gặp hắn đứng đâu đó trong sân hoặc trong hành lang. Công nhận hắn cũng làm tôi thấy vui vui. Có người dòm ngó đến mình cũng thích quá đi chứ. Nhưng thích để vui vui là một lẽ. Còn cho hắn là người mà cơ tiên đoán thì thôi đi, bạn bè cười cho. Mới tí tuổi đầu không chịu lo học. Hơn nữa tôi làm sao cao đủ thước tấc để mà xoa đầu cho hắn. Lo xa làm chi cho mệt.
Ðã mười giờ đêm. Bắt đầu trực. Ai nấy phải lo về vị trí của mình. Chưa đến phiên của nhóm nên tôi rủ Phúc Châu và Thanh Tân đi coi mặt cái tên bị nhốt. Mới đầu hai tên ấy không chịu, tôi phải hăm là sẽ leo cửa sổ một mình, chắc sợ tôi bị lọi giò nên cả hai mới phải chịu đồng ý.
Tôi và Phúc Châu, Thanh Tân đứng từ xa ngó ngó. Tên Tân chắp hai tay sau lưng nói như ông cụ:
- Ðể đèn chi sáng quá sao anh ta ngủ được.
- Phải sáng vậy anh ta mới thấy đường....ngủ chứ. Có vậy cũng không biết.
- Thế à. An giỏi quá nhỉ! - Phúc Châu làm như khen tôi.
- Chứ sao. - Tôi giả bộ hỉnh mũi.
- Chắc kêu tụi mình giữ cho có việc vậy thôi chứ làm sao tên đó trốn được, trốn ngả nào. Tôi nhón chân lên nhưng không thấy được gì hết, chỉ mỗi cái quạt bên trong đang quay vù vù. Chắc hắn ngủ mất tiêu rồi quá.
- Vậy đi được chưa? Có thấy gì đâu mà cứ đứng hoài. - Thanh Tân nhắc.
Tôi nhóng tới nhóng lui:
- Làm sao coi mặt hắn được ta?
Thanh Tân lắc đầu:
- Ðợi sáng mai coi đi An ơi. Năm giờ anh Tiến dẫn ảnh đi, lúc đó tha hồ mà coi.
- Hay giờ An coi mặt thằng Tân đỡ đi. Nó cũng đẹp trai lắm đó.
Tôi xí dài:
- Lãng chưa. Mặt Tân có lạ gì đâu mà biểu tui coi.
- Những bữa nay An nhìn lại đi, có cái khác lắm.
Tôi quay nhìn thiệt:
- Khác chỗ nào? Bộ mới cắt tóc hả?
Tên Tân có vẻ mất tự nhiên, hắn ngó lơ ra chỗ khác. Phúc Châu cười cười:
- An hỏi nó thử coi. Tôi đi à.
Vậy rồi hắn bỏ đi một nước, bỏ cho tôi và Tân đứng đó. Mới đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ chút xíu thôi, nhìn điệu bộ ngường ngượng của tên Tân là tôi hiểu ra liền. Tên Châu tạo điều kiện để tên Tân đứng riêng với tôi chứ gì. Ý đồ lộ liễu chưa từng thấy... Nhưng sao tôi không thấy hồi hộp hay lãng mạn gì hết vậy ta, đêm nay trời cũng đẹp lắm chứ!
Tôi trở hết chân này đến chân kia. Muốn nói gì thì nói đại đi để tôi biết đường trả lời. Ðứng hoài thế này bộ không mỏi chân hả. Hắn tưởng hai chân tôi khỏe như cặp giò đá banh của hắn hay sao ấy mà.
Một lát tôi phải chắt lưỡi giậm chân:
- Mỏi chân quá Tân ơi. Chuyện gì mà bắt An đứng lâu dữ vậy?
- Vậy... lại đằng kia ngồi nghe Thục An. - Thanh Tân rụt rè.
Tôi ngó quanh. Phía trước là mặt sau trường, còn lại ba phía toàn cây cỏ. Ðằng kia là chỗ nào? Ðất ở dưới chân sao không ngồi xuống cho rồi. Tự nhiên tôi thèm nhéo tai hắn dễ sợ luôn.
- Mà chuyện gì, đứng đây không nói được hả?
Giọng điệu không mấy dịu dàng của tôi có lẽ làm hắn mất tinh thần. Cứ ngắc nga ngắc ngứ như trả bài không thuộc. Nhìn hắn mà tôi muốn thở dài hoài, không lẽ chỉ có hơn một tháng tuổi mà tôi già hơn nhiều vậy sao? Hắn mà đọc được những ý nghĩ này chắc không thèm nhìn mặt tôi quá.
- Nói gì nói đại đi Tân ơi! Sao bắt An đứng lâu quá vậy?
Nghe giọng của mình tôi thấy buồn cười, chẳng có gì e ấp dịu dàng, nhất là khi đứng với một tên con trai, vào lúc hương đêm nhẹ nhàng như thế này.
- Cuối tuần này An có về Sài gòn không?
- Có chi không Tân? - Tôi mở to mắt.
Hắn ấp úng:
- Nếu An về... mình đợi An về chung.
Tôi ngẩn người, rồi lại thở phào, thì ra chỉ có vậy.... vậy mà nãy giờ tôi cứ lo hắn sẽ nói cái điều long trời lở đất. Mà thôi, không phải là mừng rồi.
- Nhưng An đi xe đạp mà, sao đi chung được?
- Ðể mình... chở An cho.
- Rồi mốt sao An trở lên?
- Mình chở lên. - Hắn có vẻ dạn lên đôi chút.
Chết rồi, hình như tôi đang vẽ đường cho hươu chạy. Nói sao mà cứ chở lên chở xuống hoài. Hồi nãy cứ trả lời "không" là an toàn rồi. Dốt quá!
- Thôi đi, để Tân bắt An đổ xăng cho xe Tân hả? An đi xe đạp được rồi.
- Không có. Ai làm gì kỳ vậy. Có bao nhiêu đâu.... - Hắn vội lắc đầu.
Tôi cố tình trêu hắn:
- Ở đó mà không bao nhiêu, giả bộ dụ An hả?
- Không có thiệt mà.
Tôi thôi cười:
- Nói chơi thôi Tân ơi. An ít về Sài Gòn lắm, ở lại giữ phòng cho tụi nó về. Mấy nhỏ đó siêng về chứ không làm biếng như An đâu. Hay Tân rủ tụi nó kìa.
Thanh Tân hơi ngơ ngác:
- Rủ ai? Tụi nó nào?
- Thì tụi Xuân Hiếu, hay Hoa Xinh. Tân sợ về một mình buồn thì rủ tụi nó đi chung. Dám không? Không dám hả? Ðể An hỏi giùm cho nghe.
Tôi cố tình lôi hắn đi vòng vòng cho chóng mặt chơi, trả thù cái tội bắt tôi chào cờ cả buổi. Có mà xâm mình hắn mới dám về chung với hai nhỏ đó. Chằn nhất trong đám bà chằn, lớ ngớ là bị tụi nó quay như quay dế ấy chứ.
Mặt hắn bây giờ buồn xo:
- Vậy mình cũng không về đâu, mình ở lại.
Tôi lại trêu:
- Không sợ nhớ má hả? Nhưng cũng phải về cho má thăm chứ.
Thấy hắn không vui tôi đổi giọng:
- Cư xá cuối tuần buồn lắm à nghe. Ở lại Tân chịu không nổi đâu.
Hắn tự ái:
- An coi mình là con nít à?
Tôi thôi cười, nhún vai:
- Không tin thì ở lại thử tuần này đi rồi biết, nhớ là không được khóc nghe.
Thanh Tân bất mãn ngó đi chỗ khác. Tôi cũng không dám cười nữa, hình như tôi đã hơi quá. Nhưng nếu không hơi quá rủi hắn không coi tôi là "chị" thì sao. Cực kỳ nguy hiểm.
Vô tình tôi thấy mình bắt chước từ "cực kỳ" của thầy Quang vật lý.
- Cực kỳ mỏi chân rồi nghe Tân. An đi kiếm chỗ ngồi à.
Tôi bỏ đi hắn vội theo sau lưng:
- Còn định coi mặt tên trộm đó nữa không?
- Làm sao coi. Mà thôi đi, An hết thích rồi.
Thanh Tân nhìn tôi:
- An buồn ngủ hả?
Hắn làm như tôi là gà ấy, chưa gì đã buồn ngủ. Tôi lắc đầu làm giọng trách nhiệm:
- An lên đây để trực chứ không phải để ngủ đâu nghe.
Hắn mỉm cười:
- Biết An giỏi rồi. Nhưng sáng mai vô lớp đừng ngủ gục nghe, mình cười cho đó.
Tôi cong môi:
- Còn lâu mới bị ngủ gục.
- Thiệt không?
Tôi đắc chí:
- Sáng mai An... cúp học để ở nhà ngủ bù, ai vô lớp chi cho bị gục. Khỏi cho Tân cười đâu.
- Vậy mà tưởng giỏi lắm chứ... An định cúp học thiệt hả?
Tôi lườm ngọt xớt:
- Nói vậy cũng đi tin. Làm như cúp học dễ lắm vậy. Không lẽ đơn xin phép lại viết: nghỉ học để ở nhà ngủ? Có mà bị đuổi về vườn cho đuổi gà.
Thanh Tân ngó tôi:
- Gì nghiêm trọng vậy. Mình thấy nhiều người cúp học hoài có sao đâu.
- Người ta khác, An khác.
- Khác sao?
Tôi cao giọng:
- Khác ở chỗ người ta làm biếng, còn An thì siêng.
Hắn phì cười:
- An nói chuyện vui ghê. Giờ không chịu ngủ, một lát sao thức nổi. Còn ngày mai học nữa đó.
- Ngủ ngủ hoài.
- Vậy giờ làm gì?
Tôi suy nghĩ rồi thở dài. Làm gì cho đến một giờ bây giờ? Mấy tiếng đồng hồ ngủ thì thấy ít nhưng thức thì lê thê phải biết.
Tôi nhìn đồng hồ. Chỉ mới mười một giờ, mấy nhóm kia đang ngồi rải rác trong sân, ai cũng khe khẻ nói, khe khẻ hát. Tôi nhìn Tân, tôi mà thức cùng với hắn cho hết ca trực, thế nào hắn cũng tranh thủ nói gì đó... Mà tôi thì không dám trả lời thẳng thừng, gì chứ làm khác ý người khác tôi ngại dữ lắm. Thà để dần dần hắn biết thì hay hơn. Nghĩ vậy tôi bèn lủi đến chỗ Thiên Lý:
- An lại với Thiên Lý nghe. Tân đi với An không?
Hắn nhìn theo tôi, chần chừ một lúc rồi lắc đầu. Ờ, vậy cũng được. Tôi nghĩ thầm và thấy đỡ lo phần nào.
Như Là Tình Cờ Như Là Tình Cờ - Khánh Di