No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Phạm
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2209 / 11
Cập nhật: 2016-03-11 16:39:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đứa Con Trong Lâu Đài Cổ
âu đài này được xây từ khi nào, không một ai biết rõ. Xung quanh nó mọc toàn cỏ dại, cây bụi và những dây leo chằng chịt đầy gai, rêu phong đã phủ kín hầu hết những bức tường cũ kỹ. Khu vực lâu đài vô cùng âm u, lạnh lẽo, nhưng cũng đầy mê hoặc. Nó luôn khiến cho những kẻ đang bơ vơ, thèm khát tìm nơi gửi gắm danh tiếng ngoài kia vô thức bước vào và tận hiến.
Lại một ngày mưa, cơn mưa này đã bắt đầu từ sáng sớm và rả rích tới tận trưa. Có đôi quạ một già một non đang đứng rỉa lông trên mái, chúng nó nhìn ra ngoài cổng lâu đài, quan sát nhất cử nhất động của khối sắt han rỉ đầy, con non nhanh nhảu bảo: “Ầy, lại có người tới.”
Con quạ già càu nhàu: “Là nam hay nữ vậy con? Mắt ông dạo này kém quá nên nhìn không rõ!“
Quạ non reo vui: “Ồ, phụ nữ ông ơi, lần này là phụ nữ, lâu rồi mới thấy có phụ nữ tới!”
“Xì, rồi cô ta cũng sẽ bỏ xác lại thôi, bao người đã đến rồi chẳng về được nữa. Toàn những kẻ không biết lượng sức mình!”
“Ấy! Ông ơi nói nhỏ nhỏ thôi, không cô ả nghe thấy thì hỏng.” Quạ non vội vàng dùng cánh chặn miệng quạ già, hất hất cái mỏ khoằm về phía công trình lộng lẫy đối diện “Ông không thấy sát rạt nơi chúng ta ở, mấy con vẹt vừa xin các vị thần xây một lâu đài pha lê rất đẹp đấy sao? Nơi này vô cùng đông đúc, người người ra vào tấp nập, trông bọn họ lúc nào cũng bóng bẩy, sáng như ngọc trai. Còn ở chỗ này… Vài năm mới có một người tới, lại thêm ai nấy đều mặt mày phờ phạc, nghĩ mà chán. Nếu họ biết nguy hiểm rồi bỏ đi thì ông cháu ta chết đói, rồi đến phải bỏ chốn này mà đi thôi.”
“Con nói thế nào ấy chứ! Con có để ý thấy người của chúng ta khác với lũ người theo đám vẹt đầy đủ sắc màu kia ở đâu không?”
“Ông giải thích đi.” Quạ non nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Quạ già chỉ vào bụng, minh họa: “Là ngọn lửa, những người tới với lâu đài này, ai ai cũng có một ngọn lửa trong lòng đấy!“
Khi quạ già nói tới đây thì người phụ nữ kia đã đặt bước chân đầu tiên vào cánh cửa lâu đài vĩnh viễn để ngỏ, bụi đất sà xuống phủ lên gương mặt có phần xanh xao, đôi mắt màu nâu trầm sâu thẳm hướng về khoảng không gian u ám, cái cổ cao với hai dẻ xương quai xanh sáng rực, cơ hồ ngọn lửa ngày nào đang di chuyển xuống lồng ngực. Cô ta rất gầy, bộ váy xanh dài dường như quá khổ. Hành lí không nhiều, chỉ là một cái va li bằng da nhỏ, hai con quạ nghển cổ nhòm xuống, chúng biết trước rằng, trong đó chẳng có gì ngoài mấy lọ nước màu xanh tím than hoặc đen, mấy chục cuốn sách đã ố vàng, mấy chai rượu mạnh cùng dăm ba bao thuốc để bồi dưỡng cho đứa bé còn trong trứng nước.
Ai đến đây cũng vậy.
Người phụ nữ loạng choạng bước từng bước nhỏ, rồi mất hút sau cánh cửa thô nặng. Quạ non lúc này bỗng ngẩng lên, chỉ về đám người đang quay cuồng trong lâu đài pha lê: “Mấy người kia cũng có chứ sao!”
Quạ già nhìn cháu mình bằng ánh mắt thương cảm: “Con chẳng biết gì cả, người của mình lửa cháy bền bỉ hơn rất nhiều. Con xem, bao kẻ đến tá túc trong lâu đài, vật vã đêm ngày để thai nghén đứa con, rồi cục thịt đỏ hỏn đó mới ra đời thì đã bị mụ phù thủy trên đỉnh tháp kia bóp chết. Đấy là may mắn, có trường hợp cả mẹ cả con bị giết ngay từ khi mới tới cơ! Ấy vậy mà người ta có sợ đâu! Mấy năm trước có một ông đem con đến ở tạm, hình như con ông ta rất khỏe mạnh, lớn lên vô cùng xinh đẹp, thế mà được có ít ngày, mụ đã thấy ngứa mắt, ra tay bóp chết tươi báu vật đó. Nghĩ mà tiếc… Đấy! Có người hóa dại, có người bỏ mạng, có người ra đi với thân xác bầm dập. Vậy mà chẳng ai mất đi ngọn lửa đó cả, thậm chí nó còn sáng và rực rỡ hơn trước”
Câu chuyện của hai con quạ cứ vậy kéo dài cho tới khi trời tối, sương buông xuống, chúng thấy rét quá, đành ẩn tạm vào cái hốc nhỏ trong lâu đài cổ. Lúc này, người phụ nữ đang yên lặng ngồi trong phòng, ánh đèn xanh lét mờ tỏa rọi trên gương mặt hốc hác. Mùi ẩm mốc quẩn quanh lâu đài xộc lên khiến người ta choáng váng. Cô đưa tay vuốt ve đứa con đang dần thành hình, mở chiếc va li, lấy ra một lọ thủy tinh chứa thứ nước xanh tím kỳ lạ rồi dốc vào miệng, nuốt cạn. Đứa con bắt đầu cựa quậy trong bụng, quả cầu lửa càng ngày càng đượm, hắt lên làn da xanh tái để lại thứ ánh sáng rờn rợn.
Quạ non mò ra gần chỗ người phụ nữ, nó chăm chú nhìn rồi quay lại hỏi: “Ông ơi, cô ấy uống cái gì thế kia?”
“Ông cũng không biết nữa, có thể là một loại thuốc bổ chăng? Nhưng con có thấy kỳ lạ không, bất kỳ ai đến lâu đài này cũng đều mang theo thứ nước đó, mấy trăm năm qua đều vậy rồi.” Quạ già đáp.
Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi nửa năm đã trôi qua, đứa bé kia ngày càng lớn, thoải mái tung hoành trong bụng mẹ, ngược lại, người phụ nữ lại ngày càng gầy đi, toàn thân teo nhỏ. Quạ non, quạ già ngày nào cũng tới quan sát cô ta, chúng nó chỉ cảm thấy người phụ nữ này sống ở đây còn khó khăn hơn những người đi trước rất nhiều. Ngọn lửa nơi cổ họng của cô đã bò từ lồng ngực sang trái tim, lúc nào cũng rực cháy.
Một đêm mưa gió, đứa bé chào đời. Trái ngược với lâu dài bên kia – nơi người ta có thể dễ dàng sinh nở và những cục thịt đỏ hỏn đó luôn được người người đón chào - ở lâu đài cổ này, người mang thai phải vật vã tới chết đi sống lại, em bé ra đời trong sự quạnh quẽ, không một lời chúc tụng, thậm chí người ta còn xa lánh nó. Người phụ nữ vuốt ve nhóc tì còn đang say ngủ, bỗng thấy nó thật xinh đẹp. Nhưng rồi, cô lại nhận ra nó không được thông minh, vẻ bề ngoài chỉ là cái vỏ bọc, nó thậm chí chẳng có nội tâm, nó chẳng thể bất tử. Cô chán nản, cô căm ghét và thù hận nó, cuối cùng cô ra tay bóp chết đứa con mà mình dứt ruột sinh ra, miệng lẩm bẩm: “Con ơi, hãy đi thật xa nhé, tránh khỏi nơi đau khổ này rồi con sẽ hoàn hảo hơn…”
Hai con quạ nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, mụ phù thủy cũng ngạc nhiên không kém. Người phụ nữ thẫn thờ buông tay, bọc xác đứa con trong chiếc chiếu dệt từ những ký tự đen, tím khó hiểu, ngọn lửa đã nguội bớt. Bỗng từ đó bốc lên vệt sáng trắng đục, linh hồn ngây thơ vươn mình lên tầng mây cao vút rồi biến mất trên đỉnh lâu đài pha lê, đó mới là nơi nó thuộc về.
Cô nàng lại tiếp tục thai nghén, quá trình này còn khủng khiếp hơn lúc đầu, người phụ nữ hầu như không ăn không uống, cả ngày chỉ quanh quẩn với chồng sách dầy cộm, luôn uống loại nước kỳ quái kia, dùng rượu cồn để nuôi ngọn lửa, hút mấy điếu thuốc để tiêu sầu. Điều này thu hút hai con quạ và mụ phù thủy độc ác ở trên cao. Một năm trôi qua, đứa con cất tiếng khóc chào đời, em bé đẹp đẽ như viên kim cương quý giá. Người phụ nữ rất hài lòng, rất cưng chiều và nâng niu con của mình, cô trang điểm cho nó bằng vòng qua nguyệt quế tết từ những dải chữ lộng lẫy, mặc cho nó bộ quần áo đẹp nhất, chuẩn bị mọi thứ để nó trở nên thật thông thái.
Hai con quạ vô cùng vui mừng nhưng mụ phù thủy lại chẳng vui chút nào, chỉ là do cơ thể mụ đã mục nát tới cực điểm, mụn ghẻ vây kín toàn thân hôi thối, nếu không mụ đã bóp chết nó từ trong trứng nước. Mụ hối hận quá, hối hận tới mức phải bám vào sợi dây leo gai bên cạnh để đứng lên giết chết thứ “quái vật” kia dù biết điều đó sẽ khiến chút quyền lực và sức mạnh của bản thân hoàn toàn tan biến. Các vị thần đã muốn thay người cai quản nơi này từ lâu, mụ phải hoàn thành nốt chuyện cuối cùng mình phải làm. Mụ run rẩy vịn cầu thang bước xuống, tiếng bước chân nặng nề gõ nhịp vang khắp lâu đài. Người phụ nữ nghe tiếng liền giật thót, đứa con trong lòng bỗng khóc ré lên. Mụ phù thủy cười gằn ghê rợn, đứng trước cửa phòng, chậm chạp bước đến, mụ tin với chút sức tàn cũng đủ khiến cho hai con “quái vật” kia biến mất hoàn toàn. Ngay từ khi mới được bổ nhiệm tại nơi này, hội đồng thần linh đã nói với mụ rằng tất cả những kẻ tới lâu đài cổ - dù là nam hay nữ - cũng đều là “quái vật”, là thứ xấu xa nhất, chúng ta có nhiệm vụ phải tiêu diệt chúng.
Người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy, so với mụ, cô chỉ giống như người tí hon, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy nơi trái tim, chiếu sáng căn phòng u tối. Mụ phù thủy kinh hãi, tức giận rít dài, vươn những ngón tay khẳng khiu với mười móng tay dài ngoằng, tóm lấy cổ tay người phụ nữ. Cô trừng mắt, ôm chặt lấy đứa con. Mụ phù thủy lướt tới gần, hằn học, mùi thối rữa bốc ra từ cơ thể mụ khiến cô buồn nôn. Mụ tóm chặt lấy cái cổ kiêu ngạo của người phụ nữ, siết mạnh khiến cô ngạt thở, cô hoàn toàn không có sức mạnh chống cự. Mụ phá lên cười, rồi sẽ lại có kẻ phải bỏ mạng tại đây, các vị thần sẽ khen ngợi mụ, sẽ trả cho mụ sự thanh xuân và nhan sắc của mấy ngàn năm về trước. Mụ ghét những ngọn lửa.
Người phụ nữ dần mất đi ý thức, đứa con sắp tuột khỏi tay, hòn lửa nơi trái tim dần di chuyển lên tới cổ họng, chỉ e sẽ lụi tàn. Nhưng không. Con quạ non đang căng thẳng theo dõi thì bỗng nó reo lên: “ông ơi, ông nhìn kìa!”. Quạ già còn mải rỉa lông, hỏi: “Cái gì thế? Cô ả chết rồi à?”. Quạ non lắc đầu: “Ngọn lửa đang bay lượn!”
Quạ già nghe vậy liền ngẩng lên, quả như lời quạ non nói, ngọn lửa vẫn cháy, nó đã rời khỏi trái tim người mẹ, đập thẳng vào gương mặt xấu xí, già nua của kẻ thù. Người phụ nữ nhanh chóng sụp xuống, thân thể biến thành cát bụi nâng đỡ đứa con bay lên cao, dâng nó cho vị thần Sự Thật đang bị hội đồng thần linh giam lỏng. Mụ phù thủy rít lên như rắn độc, thét vang khi ngọn lửa thiêu cháy đôi mắt mụ, rồi lửa lan ra toàn thân, mụ quằn quại trong khối cầu đỏ rực, trở thành súc gỗ khô tẩm dầu. Nóng rát, đau đớn tột cùng, bụi xộc vào họng khiến mụ phải há miệng để thở nhưng cái nhận được lại là những đốm lửa, tàn tro bỏng rẫy.
Rồi mụ bỗng thấy mình thật thanh khiết, thật nhẹ nhõm, mụ bỗng nhìn thấy những đồng cỏ xanh mượt, những đồng hoa thơm mát trải ngút tầm mắt xa xa. Mụ cũng đã tới bên ghế của thần Sự Thật, ông khẽ vuốt ve trán mụ, thu lấy ngọn lửa, truyền vào thân xác của đứa bé mới sinh...
Nhện, Trịnh Và Thiên Thu Nhện, Trịnh Và Thiên Thu - Quỳnh Phạm Nhện, Trịnh Và Thiên Thu