Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Chương 2
H
iện giờ, ngay trước mắt, tấm biển gỗ vì nhân dân phục vụ lại không ở trên bàn ăn. Nó đã chạy đến sàn nấu trong nhà bếp. Bởi vì trước khi mặt trời lặn, anh ra vườn sau nhà sư trưởng, tưới nước và chăm bón cho những cây rau xanh, củ cải và luống hẹ đang vào mùa. Ra vườn rau sau nhà, khi về anh có thể đi vòng sân trước, cũng có thể đi tắt từ cửa cạnh nhà bếp. Nhà bếp là trung tâm công tác của anh. Khi ra vườn rau, anh thường đi từ cửa cạnh, cho nên tấm biển gỗ đã từ nhà ăn chạy vào bếp chờ anh.
Giống như mấy hôm trước, giữa mùa hè, đã là lúc mặt trời lặn, mà miền đồng bằng phía đông tỉnh Hà Nam, nắng lửa vẫn rừng rực, y như một biển lửa mênh mông cháy ngùn ngụt trên đường chân trời đằng tây.Còn trong doanh trại, trên thao trường sau bữa cơm, bên đường cái, trên bãi trống trước nhà các đại đội, anh em binh sĩ đều đang tiến hành các khoa mục huấn luyện chống đế quốc, phòng xét lại và các hoạt động giáo dục mà xây dựng lại thượng tầng kiến trúc là trung tâm, củng cố trường thành xã hội chủ nghĩa làm mục đích, như trăm hoa nở rộ trong doanh trại sư đoàn bộ và dưới bầu trời lục địa trung nguyên. Mấy ngôi nhà gác nhỏ của các thủ trưởng sư đoàn xếp thành hai dãy, có sáu ngôi tất cả. ở phía bắc doanh trại, lại có một ngôi nhà dùng chung cho lính gác và cảnh vệ, tường vây gạch đỏ, giống như Trung Nam Hải trong thành Bắc Kinh người ta thường nói. Mà sáu ngôi nhà gác nhỏ, ngôi nào cũng có tường vây căng dây thép, tách hẳn nhau. Trên tường vây nhà nào cũng bò kín bầu bí dưa mướp, giành riêng cho lính công vụ kiêm cấp dưỡng, hoặc lính cấp dưỡng kiêm công vụ. Sáu ngôi nhà gác nhỏ lần lượt giành cho sáu thủ trưởng sư đoàn cấp chánh phó. Các thủ trưởng ngày ngày hội họp, cùng nhau bàn bạc kế lớn quốc gia, đều ở trong một phòng họp. Nhưng khi về, lại hầu như chẳng bao giờ họ sang nhà nhau. Ngô Đại Vượng không biết vì sao các thủ trưởng không bao giờ sang thăm nhau, không biết vì sao gần đèn thì rạng, mà người trong gia đình họ cũng không qua lại với nhau. Có lẽ, đây là điều phức tạp và bí mật trong quan hệ láng giềng của các gia đình thủ trưởng, mang hàm ý nào đó thần bí mà sâu sắc của các ngôi nhà thủ trưởng nằm trong doanh trại lớn quân đội. Anh không quan tâm chuyện ấy và cũng rất ít nghĩ đến chuyện ấy. Tôn chỉ lời nói và việc làm của anh là phục vụ trong gia đình thủ trưởng, cũng coi như vì nhân dân phục vụ.
Khi từ vườn rau đẩy cửa cạnh nhà bếp đi vào,Ngô Đại Vượng cầm trong tay một nắm rau xanh, chuẩn bị bữa sáng mai cho Lưu Liên vợ sư trưởng. Bữa nào, chị cũng thích ăn một ít rau xanh. Chị bảo trong rau xanh có nhiều vi ta min. Sau bữa cơm, chị còn thích cắn vài hạt thông. Chị bảo trong hạt thông có dầu thực vật rất cần cho cơ thể con người. Nhưng khi cầm rau xanh đi vào bếp, nhìn thấy tấm biển gỗ vì nhân dân phục vụ xuất hiện trên sàn nấu, anh đứng tại chỗ trơ như phỗng. Nắm rau xanh trong tay từ từ rơi xuống từng cây cạnh chân anh.
Anh dự cảm có việc sắp sảy ra, y như sợi dây cháy chậm đã châm ngòi không thể dập tắt, tình yêu như khối thuốc nổ mạnh đang chờ anh, giống như một quả mìn đã gài dưới chân. Mà vấn đề không phải ở chỗ quả mìn anh dự kiến, mà là ở chỗ anh biết rành rành trên lối đi dưới chân có mìn hẳn hoi, lại cứ phải dẫm lên mìn trước mặt mà đi. Từ cửa sau nhìn ra, trong vườn rau sau nhà, có mấy con chim sẻ về muộn, cứ bay qua bay lại, hót ríu ra ríu rít, khiến lòng anh rối tinh rối mù, như nhà kho chất đầy đồ vật tạp nham của gia đình sư trưởng do anh cai quản. Anh không biết làm thế nào mới có thể đi vòng qua bãi mìn. Anh chỉ biết rõ ràng trước mặt có mìn cũng vẫn phải đi. Mà điều tồi tệ hơn, khiến anh tim đau đầu nhức, không thể buông tha, là anh thừa biết dẫm lên mìn sẽ thân tàn danh bại, thịt nát xương tan, song ở nơi sâu kín trong trái tim mình, ở nơi không thể tiết lộ với ai bí mật nào đó xuất phát từ xương tuỷ, chốc chốc lại nẩy sinh khát vọng, cổ vũ anh xông bừa dẫm phứa lên mìn, nẩy sinh lòng dũng cảm và ý tưởng liều lĩnh, thừa biết núi có hổ vẫn cố tình leo lên. Bởi lòng dũng cảm, anh đâm ra lo lắng. Cũng bởi lòng dũng cảm, anh trở nên hào hứng. Anh thấy sờ sợ, lại thấy nhơ nhớ, y như kẻ trộm nhút nhát và khát vọng trong việc lấy cắp. Cứ thế anh đứng trơ như phỗng giữa nhà bếp. Nhìn biển gỗ vì nhân dân phục vụ, vừa mụ mị đầu óc, vừa mừng thầm, anh cứ đứng chết dí một chỗ không hề nhúc nhích. Trong đầu anh chợt lướt qua cảnh tượng và đời sống tình dục giữa anh và vợ mình đã trải qua trong bóng tối và giá lạnh, trong ngu muội và tủi hổ. Đó là thứ hôn nhân và tình yêu khô cằn bị cuộc đời và năm tháng bức bách nhấn chìm.
Mà thứ tình yêu khô khan băng giá chỉ ở nhà quê mới có, trên thực tế chính là giường đệm của tình yêu bốc lửa giữa anh và Lưu Liên sau này, hay nói một cách khác là tiếng chuông và dự báo, khởi đầu vở kịch lớn tình yêu giữa anh và Lưu Liên.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút. Mặt trời lặn ngoài cửa sổ cũng từ hồng tươi chuyển sang hồng nhạt. Đàn chim sẻ ríu rít trong vườn rau không biết đã bay đi đâu. Một con châu chấu lưng cong như đòn gánh, không biết từ đâu bay về, bay từ vườn rau qua ngưỡng cửa bếp, nhẩy đến bên chân anh. Trong nhà bếp, ngột ngạt mùi rau xanh ướt, nóng hầm hập, lẫn mùi mồ hôi oi nồng đặc biệt lúc hoàng hôn, có cả mùi tanh tanh trên thân con châu chấu vừa xanh vừa trắng lẫn trong mùi nhà bếp, giống như dòng nước nhỏ nhờ nhờ chảy qua bãi đục. Dời ánh mắt khỏi tấm biển gỗ, anh nhìn thấy con châu chấu đang bò, cố gắng lắm, nó mới bò được lên lá rau anh đánh rơi trên nền nhà. Giữa lúc anh đang định cúi xuống nhặt cây rau, xua con châu chấu, thì vừa ngoái lại, anh đã bất thình lình nhìn thấy Lưu Liên đứng ở cửa bếp thông sang nhà ăn. Trên người chị vẫn mặc chiếc váy ngủ thoáng mát, rộng thùng thình, tay cầm chiếc quạt giấy. Trong váy ngủ, cả người chị như cây nến cứng đơ, đứng trơ trơ tại chỗ.
Ngô Đại Vượng thuận mồm gọi một tiếng dì Lưu.
Chị phớt lờ anh, sắc mặt tái xám, giống như bỗng chốc nhúng chàm.
Anh nói:
Tôi vừa về, chưa kịp lên gác.
Chị bảo:
Liên biết Vượng về lâu lắm rồi, ít nhất cũng đứng đây mười phút.
Sau đó, chị hậm hực cầm biển gỗ, gõ một cái đánh bốp lên sàn bếp, cảnh cáo nghiêm trọng. Quay ngoắt người, đi xuyên qua phòng ăn, ra phòng khách, chị lên gác như một cơn gió xoáy. Đôi dép lê nhựa mềm đi trên chân, rất thịnh hành thời đó chỉ có đàn bà con gái nhà giầu ở thành phố mới dùng, y như thanh gỗ bào đồng, gõ lẹp kẹp lên mặt đá. Trong tiếng kêu dòn tan trống rỗng, Ngô Đại Vượng nghe ra cơn giận dữ của chị, như gió lạnh thổi trên bình nguyên mùa đông. Người anh run run, nỗi sợ lập tức lan ra toàn thân như điện. Không nói một câu, anh vội cúi xuống, nhặt rau xanh rơi trên đất, bỏ vào bể nước, vội vàng rửa tay, bước lên gác, đứng trước buồng ngủ của Lưu Liên, y như đứa trẻ có lỗi, lại giống như lính mới đến tìm thủ trưởng nhận khuyết điểm. Đầu cúi gằm, tay buông thõng trước áo lót màu trắng in ngôi sao đỏ và chữ bát nhất, anh khẽ gọi một tiếng chị Liên.
Gọi xong, Ngô Đại Vượng mới đâm hoảng bởi mình đã vô tình gọi Lưu Liên một tiếng chị, giống như không hề phát hiện mình đã làm một việc lớn tày trời. Khi phát hiện ra mình vừa làm một việc lớn, anh lại ngạc nhiên bởi sự vô tình của mình, ngạc nhiên bởi tài năng bột phát trong bất tri bất giác của bản thân. Ngồi trước bàn trang điểm kiểu cũ, chị quay lưng ra cửa. Khuôn mặt dưới mái tóc ngắn trong gương, hơi co giật và đanh lại, nhưng vẫn là hình trái xoan xinh đẹp, vẫn trắng hồng, đầy đặn, giống như trăng rằm, mây trôi không thể che lấp. Ngay từ đầu Ngô Đại Vượng đâu có biết, khi mình gọi một tiếng chị Liên, đứng ở cửa anh nhìn thấy mặt Lưu Liên trong gương chợt ửng hồng, giống như mặt trời đỏ tròn vành vạnh. Phảng phất như bị tiếng gọi này của anh làm bừng tỉnh, chị hơi ngẩn người, bờ vai tròn lẳn rung rung, như ai đó đột nhiên động vào hai quả táo treo lơ lửng. Sau đó anh nhìn thấy chị từ từ quay người trên ghế, linh tính chợt báo với anh, tiếng chị Liên mình vừa thốt lên giữa hai môi, tiếng gọi ý vị sâu xa ấy, báo trước một tình cảm ấm cúng và sâu sắc trong tương lai.
Một tiếng chị nhỏ nhẹ và nóng ấm, đã lật đổ bức trường thành và dãy núi chắn ngang giữa hai người. Đốm lửa ở bên kia đã được anh đem sang cạnh đống củi ở bên này. Ngô Đại Vượng lúc này vẫn còn chưa nghĩ đến tiếng gọi của anh không khác gì chiếc khoá chờ ở đó đã lâu, cuối cùng đã chờ được chìa khoá. Cánh cửa của tình yêu lúc này bỗng được mở, y như tấm cửa lớn của thành trì rộng mở dưới những cánh tay đang dơ cao hoan hô chào đón.
Lưu Liên từ từ đứng dạy. Sắc mặt chị đỏ bừng, ửng sáng cả gian buồng cửa sổ bám kín dây leo.
Ngô Đại Vượng ngẩng lên nhìn chị, rồi quay đầu sang một bên.
Vượng đã tắm chưa? - Chị hỏi.
Tắm gì cơ? - Anh hỏi lại.
Người Vượng toàn mùi mồ hôi là mồ hôi - Chị nói.
Nhìn áo lót và quần bộ đội có một vòng mồ hôi trắng của mình, Ngô Đại Vượng chợt nhớ lại câu nói lần trước Lưu Liên hỏi mình, ngày nào cũng tắm phải không, nhớ lại câu nói của công vụ gia đình chính uỷ, sư trưởng không tắm, cô Lưu Liên không cho lên giường, anh bắt đầu cảm thấy lo lo vì mình đã ngang nhiên đem mùi mồ hôi ở vườn rau lên gác. Nhìn vết mồ hôi trên quần và hạt đất bám trên giầy, anh bẽn lẽn giải thích, vì vội quá tôi đã quên không tắm. Nói thế như kiểm điểm xin lỗi. Trong khi kiểm điểm xin lỗi, lại đưa mắt thăm dò tại sao chị cứ nhất thiết bắt anh phải tẩy rửa hết mùi mồ hôi làm gì. Chị cũng đã hiểu ý trong lời xin lỗi và ánh mắt của anh. Nhưng chị lại đứng trước gương không nhúc nhích.Nét mặt thoáng một nụ cười và ửng đỏ. Tựa lưng vào mép bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn anh một lát, chị giục:
Xuống đi, vẫn để tấm biển gỗ trên bàn ăn, đóng cổng vào, tắm rửa toàn thân sạch sẽ, tắm xong lại lên đây.
Anh đành phải xuống gác trong tâm trạng vừa hy vọng, vừa không hiểu gì hết. Xuống đến giữa cầu thang, anh còn nghe thấy lời dặn với của chị từ trên gác vọng xuống, khi tắm xát xà phòng thơm hai lần. Lời dặn nóng hôi hổi như bàn tay đàn bà vuốt ve tai anh.
Tắm thì tắm.
Trong nhà vệ sinh gác một, sư đoàn lắp riêng cho gia đình thủ trưởng một vòi hoa sen. Lần nào trồng rau, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, Ngô Đại Vượng cũng vào buồng sau cầu thang tắm một lần. Nhưng thường ngày, anh chỉ xối rửa qua loa, còn lần này, theo lời dặn dịu ngọt của Lưu Liên, đầu tiên anh xát xà phòng lên người tắm một lượt, rồi lại dùng xà phòng thơm tắm lần hai. Xà phòng là để kỳ ghét, xà phòng thơm là để giữ mùi thơm. Anh tắm nhanh gọn mà kỹ càng. Ngay đến kẽ ngón chân và chỗ kín trên người đàn ông, cũng được hưởng sự sốt sắng và cẩn thận của anh.
Năm tháng trôi qua, thời gian như một cỗ máy lọc và cái rây dầy, sàng lọc cẩn thận và phân rõ cảnh tượng cùng chi tiết lúc anh tắm, chúng ta có thể mạnh dạn phán đoán, trong tình yêu và mưu mô của Lưu Liên và Ngô Đại Vượng, ngay từ đầu, anh đã là kẻ đồng mưu, tối thiểu cũng là kẻ cộng tác, thuận tay đẩy thuyền. Nhưng lúc đó Ngô Đại Vượng không ý thức được mình là kẻ cộng tác,cũng là kẻ đồng mưu. Khi tắm, hai tay anh run rẩy, ngực đập thình thình, như có một con ngựa hoảng loạn phóng như bay định lao ra khỏi lồng ngực. Những miếng xà phòng, cả xà phòng giặt lẫn xà phòng thơm mấy lần tụt khỏi tay đang run bắn, mãi cho đến nhiều ngày sau, Lưu Liên còn xoa đầu anh nói, chú lợn đần, hôm ấy ngay đến bọt xà phòng trên đầu, Vượng cũng không gội sạch.
Bọt xà phòng thơm chưa gội sạch, anh đã mặc quần áo, hai chân run rẩy bước lên gác. Quần áo của mình, anh đều để dưới đại đội. Trong một ngăn tủ ở nhà bếp sư trưởng, chỉ để quần đùi áo lót thay gấp. áo lót vải bông màu trắng. Quần lót vải dệt ngọại, màu cứt ngựa. Khi thay quần áo, anh lúng túng xỏ chân trái vào ống quần bên phải. Anh không biết mình hấp ta hấp tấp như thế rút cuộc là vì sao, chỉ cảm thấy có một dòng máu dồn thẳng lên đầu. Anh thầm biết, Lưu Liên đang đợi mình trên gác, đang như một cái bẫy chờ anh dẫm lên. Nhưng anh không kìm hãm nổi ham muốn và ý định phải dẫm lên bẫy. Làn da trắng bóc của chị như bột mì trắng tinh đang vẫy gọi kẻ ăn mày đói bụng, còn khuôn mặt trái xoan nhẵn hồng của chị, như dưa bở chín thấu, đang kêu gọi cổ họng khô rát và đôi tay nóng bỏng của anh. Hình như trong khi tắm, anh đã ngửi thấy mùi thơm dầu quế từ nơi sâu kín làn da chị trên gác hắt xuống. Ham muốn cháy bỏng cam chịu quyến rũ và lao vào nước sôi lửa bỏng, đã chuyển hoá thành tinh thần quả cảm vì tình yêu mà tình nguyện trả giá bằng tính mạng đã tấn công chiếm đóng toàn bộ trận địa và lô cốt vốn mềm yếu trong trái tim anh lúc này. Giờ phút ấy, anh chỉ muốn mặc quần áo cho xong, mau mau lao lên gác, xem rút cuộc chị cần anh làm gì, làm sáng tỏ những ẩn kín sâu xa đằng sau tấm biển gỗ vì nhân dân phục vụ. Như đứa trẻ phát hiện ra một cái hang thần bí, sốt tiết muốn xông vào ngay xem cụ thểna sao, anh phải lên gác mở cửa buồng ngủ của chị làm rõ chuyện.
Anh vừa mặc quần áo, vừa leo lên gác, mãi đến khi đã lên hết cầu thang vẫn chưa cài hết cúc. Thế giới ngoài cửa sổ đã tối mịt.Qua cửa sổ gác hai, có thể nhìn thấy ánh đèn trong từng dẫy nhà doanh trại. Cửa sổ nào cũng chỉ sáng lờ mờ màu trắng sữa, chứng tỏ họ tiết kiệm dùng điện.Thỉnh thoảng có thể nghe thấy khẩu lệnh của binh sĩ huấn luyện thêm giờ ban đêm trên thao trường, y như viên đá bay ra khỏi cánh cung, đi qua một hành trình dài, khẽ chạm vào song cửa nhà sư trưởng. Hôm nay không thể nào miêu tả nổi sự căng thẳng và không yên của anh khi leo lên cầu thang. Niềm say mê bị năm tháng phủ kín, chỉ còn lại thời gian thấp thoáng bụi trần. Khi anh hấp ta hấp tấp đến cửa buồng chị, tiếng bước chân nóng bỏng êm như bông từ trong buồng vọng ra, vừa vặn chen qua khe cửa chạm hoa và đọng lại phía sau cửa, hoàn toàn bắn trúng anh như anh hy vọng, khiến đầu óc anh bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Khỏi cần nói, chị đang chờ anh đằng sau cửa.
Đứng ở cửa buồng, anh gõ “cộc” một tiếng.
Lúc này anh phát hiện, áo lót của mình cài sai một chiếc cúc. Anh vội vàng cởi ra cài lại, vuốt vạt áo, kéo thẳng quần, cố gắng để tim đỡ hồi hộp, sau đó đứng thẳng người trước cánh cửa chạm hoa. Chờ sau khi dẹp tắt mọi hoảng loạn, y như sắp sửa bắt đầu buổi biểu diễn vĩ đại, anh sửa giọng,vẫn nói hai tiếng đàng hoàng như hôm trước:
Báo cáo.
Nhưng anh đã nghe ra tiếng báo cáo của mình không còn dõng dạc ngắn gọn, đẩy hơi vào huyệt đan điền, mà khản đặc yếu ớt, phát ra từ giữa hai môi do dự, có khá nhiều vẻ yếu mềm và mờ ám, không khác mấy lời thốt lên, “ôi”, “này”, đầy cảm thán ngày thường. Nói xong hai tiếng báo cáo, như trước đây, anh chờ đợi mấy chữ vào đi, hoặc cứ vào đi từ trong buồng vọng ra. Nhưng lần này không có lời đáp lại, chỉ có tiếng bước chân của Lưu Liên từ sau cửa lặng lẽ về mép giường và tiếng ho khô khốc, y hệt tiếng sửa giọng của anh đứng ngoài cửa.
Tiếng ho khan chính là lời đáp lại, chính là lời vẫy gọi.
Tuy anh hiểu tiếng ho của chị, chính là tiếng trả lời anh mong đợi, nhưng để chắc chắn hơn, anh vẫn bám khe cửa nói vào trong:
Tôi đã tắm rửa, còn việc gì không chị?
Bây giờ, trong buồng có lời giục:
Đại Vượng, Vượng vào đi.
Tất cả sự việc đơn giản và chung chung như thế, hình như đã bỏ bớt quá nhiều chi tiết và quá trình nên có. Mà trên thực tế, câu truyện tình yêu sảy ra và kết thúc, cũng đơn giản và trực tiếp như thế, thiếu nhiều chi tiết và quá trình nên có. Mà chi tiết thường không mạnh mẽ và vĩ đại, có khi bỏ bớt sẽ càng mạnh mẽ và chính xác, càng thúc đẩy sự việc phát triển và thay đổi, như lúc này của câu truyện, Ngô Đại Vượng lược bỏ chi tiết đẩy cửa bước vào mới phát hiện, thì ra trong buồng không bật điện.Màn đêm lọt vào cửa sổ, chỉ có thể ửng lên một vệt càng lờ mờ thần bí dưới cửa sổ, các chỗ khác còn lại trong nhà tối om om, thò tay không nhìn thấy năm ngón, giống như đêm khuya ở nhà quê, giống như chiếc giếng sâu nhất và lối ngõ hun hút anh đã từng gặp nhiều lần trước khi nhập ngũ. Đứng trong nhà, Ngô Đại Vượng có cảm giác như đang từ dưới ánh sáng mạnh, đột nhiên rơi vào hầm tối. Trong bóng tối thần bí đó, bị bóng đêm cuốn hút, giọng run run như cầu cứu, anh thử gọi ba tiếng có sức hấp dẫn sâu sắc và sức cuốn hút kỳ lạ:
Chị Lưu Liên.
Đóng cửa buồng vào đi.
Anh nghe thấy tiếng chị cất lên từ hướng mép giường góc nhà. Anh nghĩ, chị không ngồi ở cạnh giường, thì ngồi trên ghế trước bàn, liền dựa vào kinh nghiệm, khép cửa buồng. Sau đó, anh lại nghe thấy chị giục lại đây, như bị dắt, anh bước tới theo lời chị. Lúc sắp đến giường, anh lại nghe trên giường có tiếng động cọt kẹt. Từ tiếng động, anh nghe ra, chị đã không ở mép giường, cũng không ngồi trên ghế, mà nằm ở giữa giường. Cứ lý mà suy trong hoàn cảnh đó, dù nằm ở giữa giường, hay ngồi ở mép giường, về tính chất hoàn toàn giống nhau. Nhưng trong giờ phút này, khi Ngô Đại Vượng nhận ra chị không ngồi ở mép giường, mà nằm ở giữa giường, anh đã đứng im ở giữa nhà. Không ai biết, trong đầu Ngô Đại Vượng lúc này bối rối và phức tạp như thế nào, không ai ghi chép được lúc này đầu anh nghĩ gì, có hình gì, suy tính gì. Trong bóng tối, như một cái cột trong mưa, anh đứng trơ như phỗng, toàn thân đẫm mồ hôi, bỗng dưng chỉ muốn đẩy cửa sổ, mở toang cửa ra vào, để gió đêm lồng lộng ngoài kia thổi vào. Anh nghe thấy tiếng hít thở của chị êm nhẹ như ươm tơ, còn tiếng thở của mình thì khô khốc, vừa thô vừa nặng, giống như củi và rơm, quen ấn vào lòng bếp khi nấu cơm ở nhà quê hồi nhỏ. Câu truyện đến đây đã đến lúc đang leo dốc lên đỉnh, gian nan lắm, giống như đầu tầu xe lửa đốt than, khi leo lên sườn núi mỗi bước tiến đều phải rắc cát lên đường ray. Đương nhiên, tiến lên một bước, chắc chắn có ánh sáng rực rỡ, xán lạn, như ánh hào quang, tình yêu sẽ chiếu sáng tất cả. Nhưng lúc bấy giờ, chú lính Ngô Đaị Vượng lại đứng không nhúc nhích trong màn đêm, để mặc mồ hôi từ trên đầu chảy ròng ròng như tắm. Ngoài việc đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt hai lần, thời gian còn lại, anh chỉ biết thở gấp và lo lắng, phảng phất như một kẻ trộm non gan thiếu kinh nghiệm, sau khi mò vào nhà thấy bên trong có người, ngoài sân cũng có người, chịu cảnh tiến thoái lưỡng nan.Ngô Đại Vượng không biết tại sao đột nhiên mình cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên khi chị nằm trần truồng trên giường. Đây là ý muốn sâu sắc, kín đáo nhất trong giờ phút anh tắm và trước khi lên gác, giống như củi khô mong ngọn lửa mạnh, ngọn lửa mạnh mong gió to. Nhưng đến bước này, anh lại bị sự nhút nhát lạ lùng chặn đứng bước chân ham muốn của mình.
Chuyến tàu nhanh ái tình của họ bị cản trở về tâm lý của anh. Một cao trào tình yêu sắp đến, vẫn còn chưa bắt đầu, đã sắp sửa kết thúc. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Đêm tối trùm kín buồng ngủ, giống như ngọn lửa rừng rực cháy trong nhà, bốn biển sôi sục, mây nước cuồn cuộn, năm châu rung chuyển, sấm chớp đùng đùng. Khi vuốt mồ hôi trên mặt lần thứ ba, Ngô Đại Vượng nghe thấy tiếng âu yếm và thiết tha của chị nằm trên giường hỏi mình, chẳng khác nào lúc anh khô cổ rát lưỡi, chị đã mồm đối mồm, bón vào miệng anh một ngụm nước.
Chị nói:
Đại Vượng, làm sao thế?
Anh giục:
Chị Lưu, chị bật đèn lên.
Chị đáp:
Thôi đừng bật, Liên sợ ánh sáng.
Anh nói:
Cứ bật lên, tôi có chuyện nói với chị.
Trong bóng tối như bưng, chị im lặng, y như bởi bận suy nghĩ mà không thể nói ra một tiếng, không tìm ra được một tia sáng. Ngô Đại Vượng nghe thấy tiếng thở của mình từ lưng chừng trời rơi xuống đất, nghe thấy hơi thở của chị ở dạng vật thể qua lại trên giường, cảm thấy tức thở, cho dù trong phút chốc không làm anh chết ngạt, cũng khiến anh ngất xỉu. Để cứu mình, anh lại khe khẽ giục:
Chị Liên, chị vẫn nên bật điện.
Còn chị, sự lựa chọn khôn ngoan, có lợi nhất lúc này là im lặng, không động đậy.
Thế cầm cự như dây cung kéo căng trong đêm tối giữa hai người.Thời gian đang trương phình và lên men trong bóng đêm. Khi giằng co đã đến mức không chịu được nữa, Ngô Đại Vượng buộc phải nói một câu không nên nói một tý nào vào lúc đó:
Chị Lưu, chị không bật đèn, tôi đi xuống đây.
Sau đó, quả thật ngu xuẩn, anh đã lùi một bước.
Anh lùi một bước, chị liền bật khỏi giường như nổi cơn bão to gió lớn, đến đầu giường sờ mò dây công tắc, bật sáng đèn.
Giống như ba hôm trước, tách một tiếng, từ trong tối mịt, căn buồng sáng bừng lên.
Giống như ba hôm trước, đèn bật sáng, một tia chớp lướt cực nhanh trước mắt anh. Con ngươi bị tia chớp đốt cứng lại mà đau nhói. Tất cả đều là sự diễn lại và phát triển của ba hôm trước, là một cao trào và sự tắt ngóm của câu truyện tình yêu bắt đầu ba hôm trước. Mặc dù tất cả đều nằm trong dự kiến của anh, trong khao khát của anh, nhưng khi màn này diễn ra thật, anh vẫn cảm thấy rất bất ngờ, lúng túng và hoảng loạn.
Chị ngồi ở giữa giường, quả nhiên trần như nhộng, toàn thân loã lồ, như bức tượng chạm ngọc đông đặc trong chiếc màn đang mở. Chị chỉ dùng một góc chiếc chăn len màu đỏ, che sơ sài giữa hai đùi. Càng bất ngờ hơn, khi Lưu Liên hoàn toàn loã lồ trong ánh sáng và trước mặt một người đàn ông, sự tôn nghiêm của đàn bà và khí thế của phu nhân sư trưởng lại trở về nguyên vẹn trên mặt chị. Cứ trần truồng như thế, chị đối mặt với anh. Thời ấy Ngô Đại Vượng chưa từng được nghe được nhìn, nhưng chị đã cởi chiếc xu chiêng lụa đỏ bắt đầu sử dụng treo lên đầu giường, giống như một cặp mắt đỏ sáng rực chằm chằm nhìn anh. Còn có cả hai bầu vú cao vống hẳn lên, y như đầu con thỏ màu trắng tuyết ngẩng cao vì phẫn nộ, hiện ra giữa đám mây trắng, vì giận dữ mà đứng thẳng, hiên ngang không nhúc nhích, nghiêm túc, yên lặng và lạnh lùng. Mái tóc chị trùm hai vai, màu đen lồng trong nền trắng. Bởi không hề động đậy, mái tóc y như từng bó từng bó sợi dây thép cực nhỏ màu đen cứng nhắc lạnh lùng trong bóng đèn lơ lửng. Sắc mặt chị vẫn trắng mịn. Nhưng lồng trong màu trắng mịn, ánh lên một màu đen nhàn nhạt, giống như mái tóc chị. Khỏi cần nói, trước tiên chị đã tự thoát ra khỏi niềm say mê rạo rực của tình yêu không thể kìm nén. Sức mạnh khiến chị thoát ra khỏi, không chỉ là ánh điện xua tan bóng tối, mà còn là ở sự kiên trì và cố chấp của anh dám tỏ ra lạnh lùng không hề rung động trước mặt chị. Anh đã quên mình là chú lính công vụ kiêm cấp dưỡng của nhà chị, chị là chủ nhân của ngôi nhà này,là phu nhân của sư trưởng. Anh đã quên tôn chỉ phục vụ sư trưởng và người nhà sư trưởng, chính là vì nhân dân phục vụ. Dưới ánh đèn sáng trắng, chị loã lồ, không hề động đậy, đối mặt với anh, giống như bức tượng ngọc trắng phau. Dáng vẻ trong như băng, sáng như ngọc trên người, trên mặt chị, tinh khiết và cao thượng, quang minh và lỗi lạc. Còn anh thì trái lại, thử so sánh một chút, anh tỏ ra đê hèn và nhục nhã, dâm đãng và khốn nạn. Trong thời gian không dài cũng không ngắn, một thứ uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc như dao cau và cái mép vểnh lên chế diễu của chị, y như nước suối lạnh buốt, phun xuống tới tấp, làm cho căn buồng ngột ngạt lập tức trở nên băng giá.
Trong giây lát, mồ hôi trên mặt Ngô Đại Vượng ráo hoảnh.
Khi nhờ ánh đèn, nhìn thấy ánh mắt chị hằm hằm, anh bỗng toát mồ hôi.Tất cả đều rút lui trong tình yêu cháy bỏng, trở về trạng thái cũ. Tuy loã lồ, nhưng chị vẫn là vợ sư trưởng. Tuy có quần áo hẳn hoi, nhưng anh vẫn là lính cấp dưỡng kiêm công vụ nhà sư trưởng.
Cứ thế chị chằm chặp nhìn anh. Chị nói rất khẽ:
Nói đi, có chuyện gì nói xem nào.
Anh cúi gằm, im lặng một lát, giọng lý nhí:
Chị Lưu, tôi sợ.
Sợ ai?- Chị hỏi.
Sợ sư trưởng, còn sợ tổ chức đảng - Anh đáp.
Chị cười lạnh lùng, nói:
Chỉ không sợ Liên, phải không?
Sau đó, khi anh từ từ ngẩng lên, định lại nhìn kỹ chị, đã thấy chị đang im lặng ngắm nhìn mình, y như xem xét thẩm định một đồ vật, cuối cùng đã nhận ra vật đó không phải thứ chị vốn dĩ muốn lấy. Có vẻ nản lòng, cũng có vẻ đáng tiếc, chị thở dài một tiếng, quay đầu lấy chiếc váy ở đầu giường từ từ mặc vào.Y như cửa khép lại, cơ thể loã lồ của chị cũng từ từ mất hút trước mắt anh. Từ đầu chí cuối, anh vẫn luôn luôn cẩn thận nhìn chị, nghe thấy câu nói cuối cùng lúc khuỷu tay chị vung lên. Hết sức bất ngờ, câu chị nói ra chính xác mà thô tục như câu nói nhà quê, chị chưa hề nói ra bao giờ và rất không hợp với thân phận của chị:
- Thật không ngờ, thì ra Ngô Đại Vượng là một người làm bằng thứ bùn nhão, chẳng làm nên công cán gì.