Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhật Phi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Minh Quân
Upload bìa: Đỗ Minh Quân
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1193 / 58
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
rong lòng nàng rất ấm. Hoặc là trong lòng ai cũng ấm như vậy, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra điều đó. Nàng không nói gì, chỉ đơn giản để tôi gục vào lòng nàng mà khóc, bàn tay mơ hồ vuốt lên tóc tôi. Chúng tôi đang ở đâu? Nàng là ai? Tại sao nàng lại đang vỗ về tôi? Tôi không biết. Chỉ có một điều duy nhất rõ ràng. Rằng tôi đang khóc trong lòng nàng. Tôi thậm chí còn biết chính xác nàng trông như thế nào, nàng đã từng ở đâu trong những cơn mơ trước đó của tôi. Nàng là sự uỷ an duy nhất tôi cần.
“Hãy đến đây, mọi lúc anh cần!”
“Làm sao tôi đến được đây?”
“Anh sẽ tự tìm được đường tới đây!”
“Tôi có thể ở lại đây luôn không?”
“Không đâu! Không phải bây giờ! Anh sắp phải đi rồi. Em sẽ chờ khi nào anh quay trở lại!”.
***
Tôi cần phải tìm nàng! Tôi đã kiên quyết nghĩ như vậy khi lần thứ hai tìm về những giấc mơ. Gã mặt choắt gọi tôi lúc 8h kém 15, như thể hắn biết tôi sẽ cần nhiều hơn thời gian để chuẩn bị. Tôi rửa mặt bằng nước ấm, lấy một tấm vỏ gối mới thay cho cái cũ đã ướt tèm lem rồi thay sang bộ đồ ngủ tiện nghi nhất. 8h đúng, tôi bật connector, trở lại giường, kéo chăn lên ngang ngực, nằm dang rộng cả tay chân. Cứ như thế, tôi chìm dần vào vô thức, trước khi rơi vào một vùng đen quánh đặc. Êm ái như giường nệm dưới lưng, màn đêm đón tôi vào lòng, để rồi bỗng thấy lay động lung linh như mời như gọi, đưa tôi trôi đến với hiện thực của riêng mình, ra xa khỏi hiện thực của tha nhân. Tôi chỉ đơn giản biết vậy.
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng nơi một con phố lạ. Không đèn đường, con phố được soi sáng từng góc nhỏ bởi những nguồn sáng không tên. Chúng cứ ở đó khi tôi thử bước đi, như thể cảnh trí này mới là thứ đang bị cuộn ngược về sau. Một trong số ấy soi lên riêng tôi, như một đặc quyền trên sân khấu của kép chính. Nhưng ánh sáng ấy sao mà yếu ớt, le lói, chỉ vừa đủ cái bóng của tôi mà thôi. Những nguồn sáng khác kể cũng quan trọng hơn, chúng rọi lên cảnh vật một thứ ánh sáng vàng mịn, làm dày lên những đường nét đang bao lấy từng mảng màu. Góc phố nhỏ bé cô đơn với những căn nhà cũng nhỏ tựa vào nhau, những mái ngói đỏ quạch, những bức tường rêu phong. Bình yên quá, mà cũng u hoài quá! Cảm giác như người ta sẽ không thể sẵng giọng, không thể cười cợt, không thể vội vã, không thể vui sướng hay tuyệt vọng trong thế giới này. Chỉ có thể lê dài những bước bất định, thì thầm lời kinh nguyện, hát khe khẽ một vài nốt thâm trầm mà ôm trong lòng một nỗi nhớ trong nỗi nhớ, nhớ một điều chưa từng biết tới, nhớ một điều chưa bao giờ xa. Nỗi nhớ cứ dài mãi dài mãi ra, sâu hun hút như con đường phía trước. Và từ màn đêm nơi cuối con đường, nàng bước đến.
Nàng bước ra từ màn đêm, tự nhiên như thể thuộc về màn đêm ấy. Nàng bước từ màn đêm khôn cùng vào một miền sáng phía ấy, vẫn xa, nhưng đã là hữu hạn khoảng cách rồi. Nàng đứng dưới ánh sáng ấy hồi lâu, như để cho tôi nhìn nàng từ xa cho thoả. Dáng hình mảnh dẻ, nàng lọt thỏm vào trong miền sáng ấy, ánh sáng rực lên lần nữa trên làn da tai tái của nàng. Nàng có đang nhìn tôi hay không, ánh mắt mơ màng kia? Và nụ cười nàng sao mong manh quá, bóp nghẹt tôi trong niềm tiếc nhớ không tên kia.
Là tôi bước đến bên nàng hay nàng bước đến bên tôi? Hay góc phố này chỉ đơn giản thu ngắn lại? Chỉ cần biết nàng đã ở bên tôi rồi, chia sẻ tôi ánh sáng của nàng, rộng lớn hơn, tỏ tường hơn, ấm áp hơn. Nàng đặt tay lên bàn tay tôi. Và môi tôi run run.
“Tôi… đã chờ em!”.
***
Đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng trôi qua rồi, tôi cũng không biết nữa. Thời gian đối với tôi đã từ khi nào chi còn là những trình tự, trình tự những khách hàng của mình. Buổi này là ông K, buổi kia là cô L, sau anh J là đến cô Q… Thời gian biểu của tôi được đánh dấu bằng mã số của từng khách hàng, và tất cả những gì tôi cần làm giữa những cơn mơ của mình chỉ là điều chỉnh connector cho đúng mã số ấy mà thôi. Ngoài những lúc đó ra, tôi sẽ gặp nàng, nơi góc phố ấy. Nơi ấy dường như không có thời gian, luôn luôn là góc phố đêm vắng lặng với những nguồn sáng vàng, những căn nhà nhỏ rêu phong có mái ngói đỏ. Và nàng. Sự bất biến làm nên thế giới ấy, hiện thực duy nhất tôi cần.
Tôi và nàng thường thong thả đi bên cạnh nhau trên con phố ấy. Cảnh vật lặng lẽ trôi về sau lưng chúng tôi, chỉ để mở ra trước mắt những cảnh vật tương tự. Khi chân đã mỏi, chúng tôi sẽ đứng nép vào dưới một mái hiên, và tôi sẽ kể cho nàng nghe điều gì đó về mình. Tôi sinh ra ở đâu, nơi đó như thế nào, tôi đã lớn lên ra sao… Nàng chưa bao giờ tỏ ra chán những câu chuyện đó. Nàng sẽ ngước nhìn tôi khi tôi nói và nở nụ cười mong manh của nàng. Và lắc đầu mỗi khi tôi hỏi về nàng.
“Đừng hỏi em là ai!”, giọng nàng ngân nga bình thản, “Đừng nhớ về em! Bởi vì rồi sẽ đến lúc anh cũng phải rời xa nơi này thôi”.
“Không”, tôi quả quyết, “Tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi sẽ ở lại góc phố này, với em!”.
Và nàng sẽ lại lắc đầu. Nàng không tin tôi ư?
***
Sau ngày ấy, không phải lúc nào tôi cũng tìm được nàng. Tôi không còn mở mắt nhìn lên trần phòng mỗi khi thức dậy nữa, không còn ngóng chiếc xe cổ màu đỏ làm chuẩn giờ nữa, và tôi sẽ luôn luôn nhìn thẳng mỗi lần phải đi ngang qua cửa sổ. Ngoài ra, cuộc sống của tôi vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Trừ một điều duy nhất: tôi muốn gặp nàng!
Tôi vẫn đều đặn lên giường vào 8h sáng, 1h chiều và 8h tối, mang theo hình ảnh góc phố rêu phong và mong muốn mãnh liệt được gặp nàng. Nhưng rồi thay vì tìm thấy nàng, tôi sẽ lại thấy mình sải những bước dài trên bờ cát đen ngòm không bóng người, sóng tạt ướt cả áo quần. Hoặc tôi sẽ thấy mình ở nhà người chú họ, lúi húi lau nhà, lát sau lại thấy ông chú về nhà, thì thầm gì đó với vợ làm bà này xỉu ra đất tức thì. Cũng có khi tôi thấy mình phóng bạt mạng trên đường lớn trên một chiếc xe máy đỏ, đuổi theo một ai đó giống như thằng B đang lướt đi trên một tờ tiền giấy khổng lồ. Rồi tôi lại thấy mình đứng ngơ ngẩn trước cổng trường đại học, thấy C đang vẫy tay tươi cười với mình, nhưng khi tôi quay lại thì lại thấy một gã trẻ tuổi mặc vest đen đang vẫy tay lại với cô. Và tôi thấy phía xa xa, H đang đưa ra một tờ hợp đồng và N đang chuẩn bị đặt bút kí, tôi muốn chạy đến hét lên ngăn cô lại nhưng chân không thể nhúc nhích và miệng không thể thốt nên lời; thế rồi tôi lại giật mình nhận ra thực ra mình đang bám trên một mạng tơ giăng ngang góc tường. Những khi ấy, tôi lại cố sức thét lên trong đầu mình “Không! Không phải thế này!”, hai bàn tay tôi siết chặt trong khi hai mí mắt dính chặt đang dồn sức mở bung ra. Tiềm thức mạnh bạo kéo tôi ra khỏi một cơn mộng mị hoang đường, để rồi lại nhanh chóng ném tôi vào một cơn mộng mị hoang đường khác. Tôi muốn gặp nàng! Đó mới là mục đích của những giấc ngủ này.
Tuy thế, giữa những cơn mộng mị ấy, cũng có một lần duy nhất tôi bắt gặp lại hình ảnh góc phố nơi nàng đã hẹn. Tôi thấy lòng mình rưng rưng, mắt tôi thoắt ướt nhoè. Nhưng tôi đã không gặp nàng. Bởi lẽ kì thực tôi chỉ đang nhìn vào một bức tranh, một bức tranh sơn dầu mà thôi. Góc dưới bức tranh kí tên tác giả của nó. Một cái tên, giống như tên tôi, cũng bắt đầu bằng chữ “P”.
Những nỗ lực trong cơn ngủ của tôi dần được đền đáp. Tôi đã gặp lại được nàng, đúng tại góc phố ấy, và ngày một nhiều hơn. Thoạt đầu nàng có vẻ ngạc nhiên mỗi lần thấy tôi. “Sao em lại gặp anh ở đây?”, nàng hỏi. “Vì tôi đã đi tìm em!”, tôi đáp, và nàng mỉm cười.
Vậy mà nàng vẫn không tin tôi sẽ tìm về đó với nàng nữa ư?
***
- Này, có mấy khách than phiền là dạo này mỗi cậu ngủ dậy là họ thấy nhức đầu lắm đấy! Cậu xem lại điều kiện ngủ của mình đi!
Đến một ngày, gã mặt choắt từ trung tâm gọi đến cho tôi và bảo vậy.
- Em ngủ vẫn bình thường mà, có sao đâu! Em ngủ cho khách đủ, anh kiểm tra lại mà xem!
- Mình thấy rồi! – Hắn ngọt ngào – Cậu ngủ đủ, rất có trách nhiệm. Nhưng khách hàng cần phải được hài lòng. Bên mình hết sức tạo điều kiện cho những người chia sẻ thời gian các cậu, thế nên là sức khoẻ có vấn đề gì thì cứ báo lại với trung tâm nhé! Bên mình sẽ sắp xếp người khác ngủ cho khách để cậu nghỉ ngơi.
- Không, em khoẻ bình thường mà!
- Ừ, không sao là tốt rồi! Lưu ý cải thiện điều kiện ngủ nhé! – Rồi giọng hắn thoắt chuyển nghiêm trọng – Khách hàng còn phản ánh là trung tâm sẽ xem xét cho cậu nghỉ đấy!
Tôi không quan tâm mấy đến việc khách hàng của mình có được hài lòng hay không, nhưng ít ra tôi vẫn còn chưa muốn bị cắt hợp đồng vào lúc này. “Đến cả ngủ thôi mà còn không làm được để bị cắt hợp đồng thì mày còn làm được cái việc gì nữa hả?!”, có lẽ B sẽ cười vào mũi tôi như vậy. Ít nhất vì điều đó, tôi sẽ phải nghĩ về lời cảnh báo của hắn. Mà thực ra câu trả lời đã có ở ngay đây rồi! Chủ đích can thiệp vào giấc mơ của mình đã là một hành vi lao lực. Trong khi những con người thèm khát thời gian kia vốn chưa bao giờ cần những mộng mị. Nàng đã đúng ư? Rằng sẽ đến một ngày tôi không thể tìm đến với nàng được nữa? Và tôi sẽ không thể thực hiện được điều mình đã hứa đinh ninh, đây mới là điều đau đớn nhất.
Nhưng vì cái gì kia chứ? Góc phố ấy mới là nơi tôi thuộc về, chứ không phải một trung tâm chia sẻ thời gian nào. Có lí gì không khi tôi lại phải đánh đổi hiện thực duy nhất của bản thân vì một kẻ xa lạ nào đó tồn tại trong cái cõi tạm cuộc đời này? Lồng ngực thắt lại dưới làn nước lạnh, tôi nghe những ưu tư thừa thãi bị vắt ra khỏi cơ thể mình. Phải rồi, chẳng có lí do gì cả! Và tôi vẫn sẽ cố gắng để tìm nàng. Đầu óc tỉnh táo và hưng phấn vì đã thông suốt, tôi lau khô người, sấy khô tóc rồi cứ thế khoả thân chui vào trong chăn, khoan khoái cựa mình đôi ba lượt trước khi chìm vào giấc ngủ 8h tối.
Tối ấy, tôi đã không gặp nàng.
Người Ngủ Thuê Người Ngủ Thuê - Nhật Phi Người Ngủ Thuê