Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả:
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Người Của Biển
Upload bìa: Trạch Văn Đùng
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2024-09-01 17:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ằm xuống giường rồi Lê văn không ngủ được, đầu óc anh tỉnh băng. Hôm nay có bao điều bất ngờ: vào thành phố và gặp Thúy, lên Bộ tư lệnh làm việc và có quyết định đưa vũ khí vào chiến trường khu Năm. Nhưng điều ấy, lúc này mới có điều kiện ngấm lắng.
Nghĩ tới lần gặp Thúy chiều nay, Lê không khỏi thương cô và tự trách mình đoảng vụng. Bản tính rụt rè đã không cho anh biểu hiện đầy đủ tình cảm khát khao được gần Thúy. Vẻ bề ngoài ngớ ngẩn đến vô duyên đã khiến anh như thể là kẻ vô tâm: Thúy sống, làm việc và sinh hoạt ra sao, nào anh đã kịp biết! Chưa nhận ra cô béo thêm hay gầy bớt thì anh lại vội vội ra đi. Lần nào cũng thế. Tới đây, trụ lại thành phố, sống dưới tầm bom đạn Mỹ, Thúy của anh sẽ chèo chống ra sao? Dẫu biết rằng Thúy rất rõ tình cảm chân thực, nồng nàn của anh đối với cô và cô sung sướng vì điều ấy, anh vẫn bứt rứt giận mình. Thúy quan tâm nhiều đến anh, còn anh thì dành cho cô được là bao? Yêu nhau, người ta không chỉ có nhu cầu đòi hỏi mà còn có nhu cầu được bù đắp. Yêu cũng là thương.
Hai người yêu nhau từ bao giờ, Lê cũng không thật rành. Tình bạn và tình yêu, cái ranh giới ấy rất mờ. Những ngày đóng quân gần nhà, hầu như chủ nhật nào Thúy cũng đạp xe sang thăm anh. Và điều ấy thành quen. Không chỉ quen đối với anh, mà còn quen đối với cả đơn vị. Thấy bóng cô thấp thoáng xa xa, bạn bè đã reo lên rất vui "Thúy đến!". Những lúc đó anh thật hạnh phúc. Thúy mang cho anh, lúc thì bắp ngô nướng, lúc thì củ khoai luộc. Cũng có lần Thúy ở lại khá lâu, cô đơm cúc vá những chỗ rách trên quần áo cho anh... Mọi người nhìn hai người, và anh thấy vui. Tại sao Thúy lại yêu anh nhỉ? Anh cũng không rõ. Chẳng hiểu rồi cuộc đời anh sẽ ra sao nếu thiếu vắng cô?... Bây giờ thì không có những phút giây thanh nhàn nữa rồi. Anh bận mà Thúy cũng bận. Những lần được gặp nhau, thật hiếm, và cũng thưa dần. Cuộc sống thời chiến đã đảo lộn mọi sinh hoạt. Vì thế có dịp gặp Thúy, với anh như một giấc mơ...
Lê trở mình. Anh nghe rõ tiếng gió thổi ù ù vào những hốc đá, tiếng lá rời cành lãng đãng bay; tiếng lạt sạt của những thân cây cọ vào nhau và hình như có tiếng vỗ cánh rất mỏng của con chim nào đó. Lê thèm bước ra ngoài. Anh muốn nhìn về phía góc trời, nơi có một vầng sáng vẫn hắt lên - Nơi vầng sáng ấy găm giữ biết bao kỷ niệm của thời thơ ấu, cái thời phấp phỏng ngẩn ngơ mỗi lần hoa phượng tàn, mỗi lần hoa phượng nở. Và chính nơi ấy đã cho anh nhận biết cuộc đời tuyệt đẹp này còn có bao điều kỳ diệu khi trong mình có thêm tình cảm mới lạ, ngọt ngào: tình yêu của Thúy. Thúy không cùng phố với anh. Cô ở phòng trên ngôi nhà hai tầng gần trung tâm thành phố. Phòng chật, mỗi lần anh đến chơi, ông bà cụ lại cuống lên như thể người có lỗi, vơ vội đồ đạc.
- Bố mẹ không phải thế - Thúy nói - Anh ấy có phải là khách đâu - Nói vậy, nhưng khi bố mẹ vừa đi xuống bếp, Thúy liền nói nhỏ vào tai Lê: Chúng mình ra phố nhé!
Và họ ào xuống đường. Anh lai Thúy lòng vòng hết phố này tới phố kia. Họ ra bến Bính, xuống cầu Rào rồi lên những phố chính, hoà nhập vào dòng xe cộ. Và họ nói với nhau biết bao là chuyện, những câu chuyện không đầu, không cuối, không nội dung. Họ nói say sưa và dường như không bao giờ hết.
Cũng có hôm hai người đưa nhau xuống bãi biển Đồ Sơn. Tuy thế, chưa bao giờ Lê và Thúy cùng tắm. Họ chỉ thơ thẩn đi tìm vỏ ốc trên bãi cát cạnh những ghềnh đá nhô ra biển. Có lần cả hai cúi xuống, cùng nhặt một vỏ ốc đẹp, hai bàn tay chạm vào nhau, thẹn, ngẩng lên cùng cười. Khi ngồi nghỉ dưới gốc phi lao, người nào cũng nhận ốc của mình đẹp, nhiều vân và hình thù lạ, song phần thắng thường thuộc về Thúy.
Rồi trèo núi. Cả hai đều muốn giành phần lên trước. Khi tới nơi cao nhất, họ nhìn nhau và cười, và thở. Trên này mát, tóc Thúy bay tung trước gió. Lúc này trông cô mảnh mai, nhẹ nhõm như một cành lá. Cả hai cùng nhau ra biển, cùng nhìn về thành phố, đố nhau đủ điều. Rồi tranh nhau nói, tưởng như giữa bao la trời mây này chỉ có hai người.
Đó là những ngày thanh bình yên ả, cuộc sống dường như chỉ có hoa và nắng, chiến tranh chưa vươn móng vuốt của nó ra miền Bắc...
Hôm anh nhập ngũ, Thúy không đi tiễn. Cô bận thi vào đại học. Từ bấy đến nay đã bao nhiêu năm, nhanh quá! Thúy ra trường là kỹ sư, anh trở thành thuyền trưởng. Thời gian gần đây hai người ít gặp nhau, song hình ảnh Thúy có lúc nào nhạt mờ trong tâm trí anh? Anh phong giữ biết bao kỷ niệm về cô và thực sự thú vị với những kỷ niệm ấy. "Biết thú vị với những kỷ niệm đã qua cùng người yêu là được yêu hai lần", những lúc vui chuyện với bạn bè anh thường bảo vậy. Nghĩ về tình cảm của mình, chưa bao giờ anh băn khoăn cấn gợn. Yêu Thúy bao năm song anh vân giữ được sự trong sáng, trẻ trung và tươi non của mối tình đầu. Nếu có điều khiến anh áy náy thì có lẽ đó là anh chưa nói hết tất cả công việc của anh. Sự ấy xét trên khía cạnh lợi ích chung, xét theo hoàn cảnh là hợp lẽ, không thẻ khác, song anh vẫn mặc cảm như thể mình có lỗi. Anh thương Thúy vô cùng. Càng thương hơn khi biết rằng Thúy nghĩ công việc của anh rất khác. Trong trí tưởng tượng đượm chất học trò của cô, hình ảnh người thuyền trưởng phảng phất những nét lãng mạn: Anh đứng trong buồng lái gió biên thổi bung mái tóc, con tàu cưỡi sóng ra khơi nhả đạn vào tàu chiến, vào máy bay địch; chiến thắng trở về, con tàu nép mình bên quân cảng; biển cũng xanh và trời cũng xanh…
Thúy không thể hình dung được những chuyến đi của anh: Lang thang trên biển hàng tuần, thậm chí hàng tháng, sóng, gió, bão và kẻ thù, cái chết lúc nào cũng đón đợi. Ra đi là xác định có thể không trở về. Đưa được khẩu súng vào chiến trường phải đánh đôi bao hy sinh. Nhiều đồng chí của anh đã lặng lẽ bỏ mình ngoài khơi. Song vũ khí vẫn phải đến chiến trường. Đó là mệnh lệnh, là lương tâm, là trách nhiệm: cuộc chiến đấu trong ấy không thể ngưng nghỉ một ngày.
"Tới đây, anh lại đi. Anh sẽ đưa vũ khí cập một bến lạ. Bao thử thách đang chờ. Điều ấy thì em không thể biết. Đừng trách anh chưa nói cùng em..."
Lê trằn trọc, bao ý nghĩ, bao nỗi mềm chen lấn, đan cài. Nghĩ đến chuyến đi tới, Lê thực sự lo lắng. Bao việc phải làm để con tàu có thể nhổ neo. Lê thấy sốt ruột…
Hình như trời đã sáng. Có tiếng lịch kịch từ dưới nhà bếp đưa lên; tiếng gầu va vào thành giếng và xa xa có tiếng ôtô rú ga vọng vào vách núi.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển