Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 4
C
ái đồ rác rưởi này nó sống thật! – Tôi rú lên.
Tôi hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, định bung sẽ lủi trốn vào đám cây ngô.
Khi quay lại nhìn Mark và Henry, tôi thấy họ đang bình thản nhìn tôi như chưa bao giờ bình thản đến thế. Chẳng lẽ họ lại không hiểu rằng tôi đang gặp nguy hiểm sao?
Vừa lúc đó, tôi chợt giật mình khi nhận ra thằng Stanley, con trai Henry, bất ngờ xuất hiện sau bóng hình nộm với bộ mặt hớn hở.
— Stanley! Đồ bẩn thỉu! – Tôi bực mình hét lên. – Chính cậu đã làm cánh tay ấy cử động!
— A ha ha! – Thằng bé nói. – Đúng là bọn nhóc ở thành phố có khác, người ta có thể làm cho các cậu sợ són đái với bất cứ điều gì!
Stanley cười há hốc mồm đến tận mang tai. Rồi nó nhăn nhở chìa tay ra kéo tôi dậy.
— Cậu tin rằng con ngoáo ộp này sống thật hả Julie? – Nó hỏi tiếp.
— Ba biết làm cho nó có thể chuyển động được. – Henry vừa nói vừa kéo mũ sụp xuống tận mắt. – Ba biết phải làm như thế nào. Điều đó được ghi rõ trong sách.
Nụ cười của Stanley tắt lịm. Ánh mắt ma lanh của cu cậu cũng tự nhiên biến mất.
— Đúng thế, ba à, – Thằng bé rì rầm. – ba biết tất cả mà.
Stanley gần mười sáu tuổi. Trên người nó, cái gì cũng dài và gầy đét. Từ đôi cẳng chân, cẳng tay, đến cái cổ đều khẳng khiu như một cành cây. Nói cu cậu là cò hương cũng không ngoa. Đúng là cha nào con nấy.
Mái tóc đen, dài rủ xuống tận bờ vai của Stanley chắc chẳng mấy khi được gội rửa. Chưa bao giờ tôi thấy nó mặc cái gì khác ngoài chiếc áo phông rộng lùng thùng và chiếc quần bò cáu bẩn đã sờn gối. Nỗi bận tâm duy nhất của cu cậu là đùa nghịch. Nếu nhìn vào đôi mắt híp của nó, thế nào bạn cũng có cảm tưởng rằng mình đang bị nó giễu cợt.
Stanley vẫn thường gọi chúng tôi là “bọn nhóc thành phố”. Lúc nào nó cũng thích chơi chúng tôi bằng những trò đùa ngu ngốc. Tôi chắc rằng nó làm như vậy chẳng qua vì ghen tị. Tôi hiểu điều này; thực tình mà nói, người ta chẳng dễ sống chút nào với một người cha như Henry trong một ngôi nhà bé tí tẹo ở đồng quê.
— Em đã biết tỏng là anh núp ở đằng sau con ngoáo ộp ấy rồi. – Mark nói với Stanley.
Tôi giận sôi máu:
— A, hoan hô! Cảm ơn vì đã báo trước cho chị!
Rồi tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Stanley:
— Có một điều hoàn toàn chắc chắn: cậu đã chẳng thay đổi được mấy kể từ một năm nay.
— Cảm ơn lời khen ấy! Kể cũng vui khi được gặp lại cậu, Julie ạ. Tớ tin rằng cái mùi xú uế của xứ nghèo nàn này sẽ không làm cậu ngất ngây!
— Im đi, Stanley, cậu đã làm tớ mệt rồi đấy!
— Bình tĩnh đi nào, – Henry lẩm bẩm. – Tụi bây biết đấy, ngô có thể nghe được tất cả.
Câu nói này làm chúng tôi kinh ngạc. Chẳng lẽ đây lại là một trò đùa nữa ư? Không, Henry không có vẻ gì là đùa cợt cả. Dưới cái vành mũ sùm sụp kia là đôi mắt đen sẫm đang nhìn chúng tôi chằm chặp.
— Đám cây ngô này có thể nghe được tất cả. – Ông nhắc lại. – Khắp mọi nơi, trong mỗi một bông ngô, đều có linh hồn.
Stanley lắc đầu quầy quậy, có vẻ khó chịu:
— Ba à, ba đã vùi đầu vào cuốn sách nhố nhăng ấy nhiều quá rồi đấy!
— Tất cả những gì được nói trong cuốn sách ấy đều đúng cả. – Henry đáp lại. – Tất cả!
Tức mình, Stanley co một cẳng chân cà khẳng cà khiu lên sút tung tóe ụ đất gần đó. Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt buồn sâu thẳm.
— Ở đây mọi thứ đều không như trước nữa. – Cậu ta lẩm bẩm.
— Cái gì? – Tôi bối rối hỏi lại. – Cậu định nói cái gì vậy?
Stanley quay sang nhìn cha, thì gặp ngay ánh mắt đe dọa của ông. Thế là cu cậu không dám nói thêm gì nữa, mà quay sang cầm tay Mark:
— Thế nào, vẫn ẻo lả như xưa hả? Chiều nay em có muốn chơi bóng không?
— Chắc chắn là không! Nóng thế này mà anh cũng đòi chơi à? – Mark cãi, mặt mũi nó nhăn nhúm trông đến thảm hại.
— Chắc chắn không! – Stanley bĩu môi nhại lại. – Sao yếu đuối thế không biết!
— Này, còn lâu mới yếu nhé! – Em tôi cãi lại. – Em chỉ nói là thời tiết quá nóng, có thế thôi.
— Hê, em có cái gì ở sau lưng kìa. – Stanley bất chợt kêu lên. – Quay lại mà xem.
Mark ngoái đầu ra sau. Lợi dụng lúc đó, Stanley thụp người xuống nhặt lấy bắp ngô đầy sâu quệt vào áo em tôi.
Tôi phải thừa nhận rằng thật buồn cười khi thấy rằng Mark nháo nhào bỏ chạy về phía trang trại cùng với những tiếng hú khiếp sợ không dứt.
Bữa tối diễn ra im lặng. Tôi cảm thấy vui khi được ngồi ăn cơm cùng với ông bà nội. Nhưng tôi không sao hiểu được những đổi thay của họ. Hôm trước, ông nội Georges của tôi nói rất nhiều. Ông đã kể cho chúng tôi nghe hàng chục giai thoại nực cười của các nông trại viên khác. Đấy còn là chưa tính đến những câu chuyện kinh dị làm chúng tôi sợ rúm. Ấy vậy mà tối hôm ấy, không hiểu sao ông chỉ nói đúng có hai chữ.
Bà nội Miriam chỉ biết giục chúng tôi ăn thêm. Bà luôn mồm hỏi chị em tôi xem bữa ăn có ngon không. Tuy nhiên, tôi thấy bà cũng có vẻ khác lạ so với bình thường.
Nói thẳng ra là hôm ấy, ông bà nội có vẻ như rất khó chịu về một điều gì đấy. Họ hay liếc nhìn Henry, người đang cắm cúi ăn ở cuối bàn.
Stanley ngồi đối diện với cha, vẻ mặt cũng buồn thiu và gan lì hơn so với bản tính của mình.
— Tất cả đều ổn chứ, Henry? – bà nội tôi hỏi.
— Mọi việc không đến nỗi quá tồi tệ. – Henry trả lời bằng một giọng khó hiểu.
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây thế này? Càng ngày tôi càng cảm thấy khó hiểu. Bầu không khí ở đây bỗng dưng sao lại đổi khác thế chứ! Có nên gán tất cả mọi nguyên nhân cho cái tuổi già của ông bà nội tôi không?
Ăn tối xong, mọi người ra phòng khách. Ông nội trở về chỗ quen thuộc của mình trên chiếc ghế đu cạnh lò sưởi.
Thời tiết quá nóng nên lò sưởi nguội ngắt. Tuy nhiên, ông nội vẫn để mắt chăm chăm nơi cửa lò. Ông như chìm đi trong dòng suy tư của mình.
Bà nội ngồi bên cạnh, trên chiếc ghế bành màu xanh rộng thoải mái, trên gối bà là một cuốn tạp chí “Người làm vườn”.
Stanley biến đi đâu mất tăm. Henry đứng dựa tường, xỉa răng. Mark đến ngồi trên ghế trường kỷ cùng với tôi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng.
— Rõ ràng con gấu kia lúc nào cũng làm cháu khiếp vía. – Tôi buộc miệng kêu lên sau một lúc im lặng.
Đầu kia phòng khách có một con gấu đứng lừng lững bằng hai chân sau. Nó phải cao đến hai mét. Chính ông nội tôi đã bắn hạ được nó sau một cuộc đi săn nhiều năm về trước. Con gấu đang nhe những chiếc răng lởm chởm trắng nhởn, dưới đó là đôi chân với những vuốt ghê sợ. Nếu trông thấy nó, tôi tin chắc thế nào bạn cũng sẽ có cảm giác như con gấu đang sắp lao bổ vào người mình đến nơi.
— Đó là một kẻ giết người đấy. – Ông nội vừa nói vừa đung đưa chiếc ghế. – Lúc ông bắn hạ nó, chính là lúc nó chuẩn bị xé xác hai người thợ săn bị rơi vũ khí. Ông đã cứu mạng sống của họ.
Tôi rùng mình quay mặt đi. Tự nhiên tôi thấy ghét con gấu này thế! Tôi thực không hiểu tại sao ông bà lại đặt con gấu vào trong căn phòng này!
— Ông không còn chuyện kinh dị nào để kể cho cháu nghe nữa ư? – Tôi hỏi.
Ông nội nhìn tôi bằng đôi mắt xanh sẫm.
— Đúng đấy, ông ạ! Giá như ông hiểu được nỗi vui sướng của chúng cháu khi được nghe ông kể chuyện lần nữa nhỉ! – Mark nói chêm vào. – Ông hãy kể cho chúng cháu nghe chuyện đứa trẻ không đầu sống trong hốc tường đi.
— Không, cháu muốn nghe chuyện mới cơ. – Tôi cãi lại.
Ông nội đưa tay xoa cằm, mắt hướng về Henry ở phía bên kia phòng. Rồi ông xoa cổ, vẻ căng thẳng:
— Ông nghĩ rằng ông đang hơi mệt, các cháu ạ. Đã đến giờ ông phải đi nằm rồi.
— Thế còn kể chuyện cho chúng cháu? – Tôi kêu lên.
Ông nội nhìn tôi với đôi mắt đờ đãn.
— Ông chẳng còn chuyện gì để mà kể nữa, cháu ạ. Không còn bất cứ một chuyện nào nữa. – Ông thì thào.
Ông nội từ từ đứng dậy, rồi nặng nề bước về phòng mình.
Chuyện gì cảy ra ở đây thế không biết! Tôi chẳng còn hiểu ra sao nữa!