Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ó là một ngày đẹp như trong tranh. Nắng vàng chói chang. Chim kêu ríu rít khắp nơi và hương hoa tràn ngập không khí, cả những cái cây bị đốn ngọn trong vườn của bệnh viện cũng đã kiêu hãnh vươn chồi non ra kể từ lần cuối cùng tôi được ở ngoài trời, ba tuần trước.
Đúng là một ngày tuyệt đẹp, nhưng nó cũng không giúp tôi gạt được ý nghĩ là chẳng có chuyện gì ổn thoả cả. Có phải tôi đang hoang tưởng - hay tai hoạ thật sự sắp ập xuống?
Chiếc xe Subaru Forester màu xanh của Cat đỗ ở cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy hai cô cháu gái đang vẫy tay rối rít và nhảy tưng tưng trên ghế sau của xe. Khi đã ngồi vào xe, tâm trạng tôi phấn chấn hơn. Tôi thậm chí còn bắt đầu hát, - Thật là một ngày tuyệt đẹp cho một kẻ hay mộng mơ.
— Dì Lindsay, cháu tưởng dì không biết hát - Brigid sáu tuổi hét lên từ ghế sau.
— Đương nhiên là dì biết hát. Dì chơi đàn ghi-ta và hát suốt thời học đại học, đúng không Cat?
— Mọi người thường gọi dì ấy là Tốp 40 - chị gái tôi nói. - Dì con chẳng khác nào một máy hát di động.
— Máy hát di động là gì cơ? - Meredith, mới có hai tuổi rưỡi hỏi.
Chúng tôi bật cười và tôi phải giải thích, - Đó là một cái đài khổng lồ chơi các đĩa hát - và rồi tôi cũng phải giải thích đĩa hát là gì.
Tôi kéo kính xuống và để gió thổi tung mái tóc vàng. Chúng tôi đi theo hướng đông trên phố 21, về phía những dãy nhà hai, ba tầng màu sáng xây theo kiểu Victory nằm trên đường lên đỉnh ngọn đồi Portrero.
Cat hỏi tôi định sẽ làm gì, tôi nhún vai một cách thờ ơ. Tôi nói với chị ấy vụ án vẫn còn trong giai đoạn điều tra và tôi còn nhiều thời gian để nghỉ ngơi vì tôi bị thương trong lúc thi hành công vụ. Tôi sẽ soạn tủ quần áo, sắp xếp lại mấy cái hộp đựng những tấm ảnh cũ.
— Chị có cái này hay hơn cho em. Đến nhà chị và nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đi - Cat nói. - Một tuần nữa cả nhà sẽ đi Aspen. Chị xin em, hãy đến nhà chị đi. Penelope sẽ rất thích em đấy.
— Penelope là ai?
Hai cô bé khúc khích cười sau lưng tôi.
— Aaaaai là Penelope?
— Là bạn của chúng cháu. Bọn trẻ cùng đồng thanh.
— Để em nghĩ đã - tôi nói với chị gái khi chúng tôi quẹo trái sang Mississipi và đến trước ngôi nhà màu xanh của tôi.
Trong lúc Cat giúp tôi ra khỏi xe thì Cindy chạy ào xuống bậc tam cấp, Martha đáng yêu chạy trước cô ấy.
Chú chó quấn quýt suýt làm tôi ngã lăn, nó liếm mặt tôi và sủa to đến mức tôi chỉ dám hi vọng là Cindy nghe thấy tiếng tôi cảm ơn cô ấy vì đã chăm sóc bé yêu của mình.
Tôi vẫy chào tạm biệt tất cả và đi lên gác, đang mơ tưởng được tắm dưới làn nước nóng và ngủ một giấc ngon lành trên cái giường của mình, thì có tiếng chuông cửa.
— Ok, Ok - tôi càu nhàu. Gì vậy nhỉ? Không lẽ có ai tặng hoa cho tôi chăng?
Tôi lại khó nhọc đi xuống cầu thang và mở cửa. Một thanh niên mặc quần kaki và áo len hiệu Santa Clara đang đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm phong bì. Trong một giây tôi không hiểu nụ cười đang ngoác ra của anh chàng mang hàm ý gì.
— Chỉ có phải là Lindsay Boxer?
— Không, nhầm địa chỉ rồi - tôi nói. Tôi nghi cô ấy sống ở Kansas cơ.
Cậu thanh niên vẫn ngoác miệng - và tôi có cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ.
— Giết! - tôi nói với Martha. Nó ngước mắt lên nhìn tôi, vẫy đuôi. Giống chó cô-li biết tuân theo rất nhiều mệnh lệnh, nhưng - Giết - không phải là một trong số những mệnh lệnh mà nó biết tuân thủ. Cậu thanh niên đưa tôi phong thư rồi vừa lùi lại vừa giơ hai tay lên trời. Tôi dùng cây nạng đóng sập cửa.
Đây rõ ràng là một lá thư kiện. Tôi mang nó lên nhà, ra ban công ngắm phong cảnh nhìn xuống vịnh San Francisco. Tôi thận trọng đặt cặp mông đáng thương xuống ghế.
Martha ngả đầu vào đùi tôi. Vừa vuốt ve nó, tôi vừa chăm chăm nhìn ra dòng nước lấp lánh.
Thời gian chậm chạp trôi, đến khi không thể chịu được nữa, tôi xé phong bì và mở lá thư.
Những ngôn từ của luật pháp, toàn những "trát", "lệnh triệu tập" và "đơn kiện" ào ra bủa vây không để tôi kịp hiểu bức thư nói gì. Bức thư cũng chẳng nói gì nhiều. Tiến sỹ Andrew Cabot kiện tôi vì "giết người vô cớ, lạm dụng quyền hành và không làm đúng theo quyền hạn của cảnh sát", ông ta yêu cầu triệu tập một phiên toà sơ thẩm trong tuần tới để có thể tịch biên nhà và tài khoản ngân hàng của tôi cung bất kỳ tài sản có giá trị nào tôi có ý định giấu diếm trước khi có phiên toà chính thức.
Cabot kiện tôi ư?
Tôi vừa ớn lạnh vừa cảm thấy nóng phừng phừng khi cảm giác bất công tràn ngập cơ thể. Tôi nhớ lại toàn bộ sự việc. Vâng, tôi đã phạm sai lầm là đã quá tin tưởng hai đứa trẻ, nhưng lạm dụng quyền hành, không làm đúng quyền hạn cảnh sát? Giết người bất hợp pháp?
Lũ trẻ sát nhân ấy có súng kia mà.
Chúng bắn tôi và Jacobi khi súng của chúng tôi nằm gọn trong bao. Tôi đã ra lệnh cho chúng bỏ súng xuống trước khi bắn trả! Jacobi là nhân chứng của tôi. Đây rõ ràng là một trường hợp tự vệ. Rõ mồn một!
Nhưng tôi vẫn thấy sợ. Không, thực ra phải nói là tôi khiếp đảm.
Tôi bắt đầu nhìn thấy những dòng tít trên báo. Dư luận sẽ phẫn nộ: gương mặt đáng yêu của những đứa trẻ bị cảnh sát bắn hạ. Báo chí sẽ kết tội tôi. Tôi sẽ bị đem ra bêu riếu trên chương trình Toà án.
Tôi phải lập tức gọi cho Tracchio, kiếm luật sư bào chữa, dàn xếp mọi việc. Nhưng tôi chưa thể làm gì được. Người tôi cứng đờ trên ghế, tê liệt bởi ý nghĩ là tôi đã quên một điều gì đó quan trọng.
Một điều gì đó có thể thật sự làm hại tôi.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women