When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ồng Vy đứng lại bàng hoàng như người say nắng, dù buổi chiều đã tắt nắng, trời trong và mây thật xanh trên cao...Cô vừa thấy Văn và Uyển Nhi, họ đèo nhau trên chiếc "A- Móc" của Hoàng Văn, và Nhi quàng tay qua bụng anh, họ thân mật như đôi tình nhân thắm thiết nhất.
Hồng Vy nhìn theo cả hai, mắt cô muốn toét ra. Cơn giận làm cô run cả tay chân. Hèn nào Uyển Nhi đã từ chối giúp cô nói lên nỗi lòng của cô đối với Hoàng Văn. Nhi ơi! Bạn bè như vậy đó sao? Chơi với bạn rồi cướp tình của bạn. Nhi ơi! Rồi có ngày mày sẽ khóc như tao hôm nay.
Hồng Vy phóng mạnh ga, chiếc Toyota chồm lên giận dữ, chiếc xe loa vút trên đường.
- Hồng Vy! Hồng Vy!
Chiếc Dream kè theo xe Hồng Vy. Trung nhăn mặt, hét to:
- Làm gì chạy xe như giông như gió vậy? Chạy chậm lại đi!
Hồng Vy hãm xe lại từ từ, giọng cô gắt gỏng:
- Chạy theo em chi vậy? Đi mà tìm Uyển Nhi, nó có người yêu rồi đấy!
Mặt Trung xanh đi, anh ra hiệu cho Hồng Vy dừng xe lại.
- Ai nói với Vy như vậy?
- Em thấy chứ cần gì ai nói. Nó đoạt người yêu của em, anh biết không? Đồ phản bội!
-...
- Sao lặng thinh vậy?
Trung cười gượng:
- Người ta không yêu mình thì thôi chứ sao.
- Anh đúng là hèn! Hèn nào con Nhi nó chẳng thèm.
Hồng Vy nhấn mạnh chân ga, chiếc xe chồm lên. Trung hoảng hốt lách xe ra, anh ngẩn ngơ nhìn theo Hồng Vy.
Phòng hành chánh quản trị vắng ngắt. Trung đẩy nhẹ cửa bước vào, anh khựng lại khi thấy Uyển Nhi còn ngồi cặm cụi viết.
- Sao Uyển Nhi chưa về?
Uyển Nhi mỉm cười, thu dọn lại giấy tờ:
- Em cũng sắp về ngay đây, cố làm xong bản báo cáo cho ngày mai anh có tư liệu đi họp.
Trung cảm động nhìn Uyển Nhi. Càng lúc, anh càng thấy mình cuốn hút vào cô. Anh khao khát có cô, mà cô thì... Dù sao, anh thấy mình cũng có bổn phận với Hồng Vy, cô bé đang yêu tuyệt vọng. Cả hai sẽ khổ vì Hoàng Văn, anh không muốn ai phải khổ cả. Có nên không khi tách rời họ, anh do dự một lúc rồi đề nghị:
- Chiều nay Uyển Nhi không đi học, anh muốn nói chuyện một lúc được không?
- Dạ, anh cứ nói.
- Uyển Nhi này! Lẽ ra anh không nên đụng chạm đến cuộc đời riêng tư của em. Nhưng anh xem Uyển Nhi và Hồng Vy như em gái của anh. Anh muốn em thành thật trả lời anh.
- Vâng, anh nói đi.
- Em yêu Hoàng Văn?
- Vâng.
Tiếng trả lời êm và nhẹ nhàng nhưng nó như một nhát dao đâm mạnh vào tim anh, Trung thật người thật lâu.
- Em và Vy vẫn là bạn tốt chứ?
Uyển Nhi cắn môi, cô không biết phải trả lời sao.
- Em có biết Hồng Vy rất yêu Hoàng Văn?
Uyển Nhi khổ sở:
- Nhưng mà... Anh Văn không hề yêu Hồng Vy.
- Tại sao em biết họ không yêu nhau? Gia đình hai bên sắp đặt họ thành vợ thành chồng. Văn bắt cá hai tay đấy! Hồng Vy giàu có, còn em...
Trung bỏ lửng câu nói, dù sao anh cũng thấy quá tàn nhẫn nếu Hoàng Văn thật sự yêu Uyển Nhi. Còn anh, anh đang nát cả lòng. Anh đứng im nhìn Uyển Nhi rầu rầu. Uyển Nhi giận dữ nhìn Trung. Cô bỏ xấp hồ sơ vào tủ khoá lại, khoác ví lên vai bước nhanh ra cửa. Trung chạy theo:
- Uyển Nhi! Uyển Nhi! Em giận anh sao? Anh muốn nói sự thật mà.
Nhưng Trung dội lại, Hoàng Văn đang đứng bên ngoài từ bao giờ. Tiếng nói của anh vang to và rơi vào khoảng không lố bịch.
Hoàng Văn đón Uyển Nhi:
- Việc gì vậy em?
Uyển Nhi quay nhìn Trung rồi lặng lẽ đến bên Văn:
- Mình đi đi anh!
Họ khoát tay nhau đi. Trung đứng sững sờ, họ đẹp đôi quá. Tim anh như có ai bóp nghiến lại đau điếng.
Ngoài kia, Văn đã lên xe, anh hỏi lại Nhi:
- Có việc gì sao anh ta lại đuổi theo em?
- Anh ấy nói... Hồng Vy đã biết chuyện chúng mình.
Văn bật cười:
- Thì đã sao, anh đã từng muốn như vậy mà.
- Anh Văn! Có thật ba mẹ anh và ba mẹ Hồng Vy đang sắp đặt hôn nhân cho anh?
- Em lại nghe họ nói bậy rồi, em không tin anh sao Nhi?
- Em tin chứ. Nhưng anh Văn ơi, em khổ quá.
- Vậy thì mình cưới nhau nhé?
Uyển Nhi cắn môi. Cô nghĩ đến gia đình của mình, vừa xin được việc làm chưa giúp đỡ gia đình được gì hết...
Cô úp mặt lên vai Văn:
- Từ từ đi anh...
- Tại sao vậy?
- Em muốn phụ mẹ một thời gian.
Hoàng Văn thở dài, anh siết tay ga cho xe vọt nhanh. Bao giờ cũng vậy, nói đến chuyện cưới nhau là cô lại ngập ngừng.
Uyển Nhi quàng tay qua bụng Văn, xe chạy nhanh, tóc cô vươn lên vai lên má anh. Cô thì thào:
- Anh giận em hả Văn?
- Không! Anh yêu em thì có, nhưng anh buồn.
- Đừng buồn em mà!
Nhi cọ mũi vào sau ót Văn, anh tìm lấy tay cô siết nhẹ:
- Buổi chiều đang đẹp lắm em biết không?
- Mình đi đâu anh?
- Về nhà cho em tắm rửa thay quần áo và xin phép mẹ.
Nhi nhoẻn miệng cười sau lưng Văn, cô thấy yêu anh hơn bao giờ hết.
- Anh có biết Uyển Nhi bắt cá hai tay không anh Văn? Nếu yêu anh, tại sao nó không cho anh đi cưới nó?
- Ai nói với em điều này?
- Em biết, chính Uyển Phương nói anh đề nghị cưới nhiều lần mà Uyển Nhi không chịu.
- Không phải là không chịu, mà vì Uyển Nhi muốn giúp mẹ thêm một thời gian.
- Hứ! Chớ không phải nó sợ lấy anh, người ta sẽ hất cẳng nó ra khỏi công ty Tamarex và không thể lợi dụng Trung để leo lên địa vị thư ký riêng của Giám đốc.
- Em nói bậy!
Hoàng Văn giận dữ quát to, anh cau có nhìn Hồng Vy:
- Chuyện của anh, em để mặc anh.
Hồng Vy bĩu môi:
- Mặc anh để con Nhi nó xỏ mũi anh à? Em yêu anh, em không muốn nhìn thấy anh bị lợi dụng.
Văn nghiêm mặt:
- Nếu em muốn gặp anh để nói chuyện giữa hai anh em ta được vui vẻ, thì anh đề nghị em đừng nói gì hết cả, Hồng Vy ạ. Anh có đầu óc để tỰ xét đoán mà.
Hồng Vy lặng người, nước mắt cô ứa ra mi. Văn nói đến Nhi như một thứ người ta phải trân trọng, anh không thèm hiểu rằng cô yêu anh hơn mọi thức trên đời, vậy mà anh không là của cô. Cô cắn môi tức tối. Được rồi, cô sẽ làm Văn sáng mắt ra. Để thấy Uyển Nhi chỉ là một thứ đồ bỏ.
Văn thấy Vy khóc thì mềm lòng, anh vuốt tóc cô:
- Anh hơi nóng, nhưng chuyện tình yêu của anh thì mặc kệ anh đi nghe Vy.
- Anh Văn....
Hồng Vy dụi mặt vào vai văn khóc oà. Văn ngọt ngào mềm dịu đấy, nhưng cử chỉ của anh như một người anh trai dành cho em gái làm Vy đau khổ tủi thân. Nỗi căm thù Uyển Nhi chợt dấy lên dữ dội, Vy nghiến răng, một ý nghĩ bùng lên trong đầu.
- Uyển Nhi này! Hôm nay nhà tôi làm tiệc chúc thọ bà nội của tôi, tôi mời Nhi đến nhé.
Trung ký vào biên bản báo cáo nghiệm thu, anh dịu dàng bảo Uyển Nhi. Mắt anh nhìn cô như van nài, Nhi ngập ngừng:
- Anh không nói trước, Nhi có chuẩn bị gì đâu?
- Không cần! Hôm nay thứ bảy, Nhi đâu có đi học đâu nào. Tôi sẽ đưa Nhi đi, được chứ? Còn ăn mặc thế này đẹp chán rồi còn gì?
Uyển Nhi bật cười. Trung luôn nguyên tắc và giản dị, anh cũng cười theo và tán thêm:
- Có Hồng Vy nữa. Lẽ ra tôi cho Nhi hay từ sáng, nhưng để bất ngờ hay hơn, tôi sợ Nhi lại đi mua quà này nọ.
- Anh biết tính toán ghê.
Trung đùa:
- Nhà kinh doanh mà.
Khi vui, nét mặt Trung trông trẻ ra và cũng khá đẹp, chỉ tiếc cái chân dị tật của anh làm mất đi vẻ hiên ngang. Bốn giờ, Trung đã đến cửa phòng của Nhi, giục:
- Chuẩn bị đi là vừa Uyển Nhi.
- Dạ.
Uyển Nhi hơi bất ngờ, dù biết Trung giàu có nhưng không ngờ anh quá giàu. Căn biệt thự khang trang biệt lập, khách đến chúc thọ xe đậu dài trước cổng, Uyển Nhi ngại ngùng:
- Lẽ ra anh không cần sự có mặt của Nhi đâu, anh Trung.
- Ai bảo với Nhi như vậy? Trái lại là khác.
Ánh mắt anh trao cô đằm thắm và tha thiết. Nhi quay đi, làm sao cô không thấy được tình cảm của anh dành cho mình nhưng con tim cô đã trót trao cho Hoàng Văn.
- Sao con về muộn vậy Trung?
Bà Khải Hoàn chào Uyển Nhi, nhẹ nhàng trách con. Trung kéo Nhi đến trước bà nội mình, Hồng Vy nháy mắt chọc bạn. Hiểu cái nhìn của Vy, Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu chào bà cụ, Hồng Vy giới thiệu:
- Bà nội! Đây là Uyển Nhi, bạn của con và là thư ký riêng của anh Trung.
- Vậy à?
Mắt bà Khải Hoàn sáng lên, bộ đồ trắng Uyển Nhi mặc trông cô dịu dàng và thùy mị. Nhất là đôi mắt to tròn long lanh trong vắt của cô làm bà cụ có cảm tình ngay, bà kéo Uyển Nhi ngồi xuống với mình:
- Cháu xinh quá Uyển Nhi. Vừa gặp cháu là bà thấy thích ngay.
Hồng Vy kề vào tai bà nội thì thào:
- Anh Trung con chấm rồi đấy nội!
- Ồ... ồ...
Trung bặm môi doạ Hồng Vy, cô vênh mặt chọc lại. Còn Uyển Nhi ngượng chín cả người, vô tình cô lọt vào bẫy của anh em Hồng Vy rồi. Uyển Nhi kêu khổ thầm.
- Uyển Nhi ạ! Thằng Trung nhà bà mà cưới được con là bà mừng không biết đâu mà nói. Con đừng sợ, thằng Trung khó tánh nhưng chỉ cần con ngọt là êm hết.
- Bà nội...
Trung vùng vằng như đứa trẻ, bà Khải Hoàn cười hể hả hài lòng. Khách đến chúc mừng thọ đông quá, Uyển Nhi viện cớ đi ra ngoài, Trung đi theo.
- Uyển Nhi đừng giận, tại con Vy quá quắt.
Uyển Nhi làm thinh. Trung đưa cô đến một chiếc bàn trống, anh ân cần lấy nước. Nhi nhắc khéo:
- Anh nên phụ bác. Để mặc Uyển Nhi. Ai đời ông giám đốc lại đi chiêu đãi cho nhân viên chứ?
Trung cười ngượng ngập:
- Để anh đi gọi Hồng Vy ngồi với em.
Nhưng khi vào tiệc. Bà Khải Hoàn lại gọi Nhi đến. Bà bắt cô bên cạnh, một bên là Trung, một bên là Uyển Nhi và Hồng Vy. Nhi không biết làm sao, cô thầm trách Hồng Vy.
Chợt Hồng Vy reo to lên. Cô lao bổ ra cửa. Hoàng Văn đến, anh đi với nhạc sĩ Trịnh Châu và ca sĩ Mai Thi. Sự có mặt của anh làm bầu không khí chộn rộn. Hồng Vy ôm cánh tay Hoàng Văn kéo vào bàn bên cạnh, cô tíu tít mừng Hoàng Văn.
Uyển Nhi bứt rứt lo sợ khi Văn thấy mình, nhưng cô không thể rời bà Khải Hoàn để đi.
Bà Khải Hoàn chỉ ghế trống Hồng Vy bỏ đi và ra lệnh cho Trung:
- Cháu sang ngồi bên cạnh Uyển Nhi mà tiếp thức ăn cho Nhi.
- Con ngồi đây được mà nội.
- NỘi bảo đừng có cãi.
Trung ngoan ngoãn đứng lên, anh kéo ghế ngồi cạnh Uyển Nhi.
- Mong rằng không vì có anh ngồi bên canh mà Uyển Nhi đói đấy.
Hình như Vy đã nói gì với Văn nên anh quay lại và từ từ bước sang. Như không nhìn thấy Uyển Nhi, anh chúc thọ bà Khải Hoàn, bắt tay Trung rồi sang bàn mình.
Uyển Nhi nghe như có ai bóp tim mình lại, Hoàng Văn đã tỏ ra như không quen biết cô, anh lạnh lùng đến thản nhiên.
Còn Văn, làm sao anh không thấy được cảnh thân mật ấy. Uyển Nhi ngồi bên cạnh bà Khải Hoàn và Trung một bên. Hoàng Văn sững sờ một lúc, những câu nói của Vy hôm nào lại vang lên:
"Anh có biết Uyển Nhi bắt cá hai tay không anh Văn? Cả anh và anh Trung, em không muốn nhìn thấy hai anh bị lợi dụng "
Hoàng Văn quay đi như kẻ không quen biết Uyển Nhi. Anh ngồi xuống ghế cạnh Vy và quay sang kéo ghế cho Mai Thi. Mai Thi mặc áo dạ hội phơi ngực trần và đôi tay tròn trắng muốt, mái tóc cô uốn quăn bù xù, mắt kẻ xanh đậm và đôi môi đỏ bóng ướt. Cả hai nghiêng đầu sát vào nhau, họ nói gì đó và cười.
Uyển Nhi cắn môi. Cô hiểu Văn ghen nhưng ở đây cô không nói được điều mình muốn nói. Văn thì cứ quay đi không thèm nhìn đến cô.
Bà Khải Hoàn chăm chút cho Uyển Nhi. Chẳng lẽ lại để bà già lo cho mình, Nhi đành phải gắp thức ăn và săn sóc lại, điều này càng gây giận trong lòng Văn.
- Nội ơi! Nội cứ chỉ biết có Uyển Nhi, nội làm con ghen rồi.
Trung nũng nịu như đứa trẻ, anh ôm cánh tay bà nội giận dỗi. Bà Khải Hoàn xoa đầu Trung, cười xoà:
- Chó con! Mi đi ganh với bạn gái ư? Nội làm những điều này là vì con mà Trung.
Trung sung sướng liếc Hoàng Văn, anh bắt gặp bộ mặt Văn tối sầm u ám. Nhưng Văn mau chóng lấy lại phong độ, bằng cách ân cần lo lắng cho Mai Thi. Uyển Nhi muốn khóc to lên, cô nhìn thấy tay Văn khoát hờ hững lên vai Mai Thi và đôi mắt anh đắm đuối nhìn lên khoảng ngực trần tươi mát kia.
Văn ra về sau tuần rượu thứ nhì, tay anh quàng ngang eo Mai Thi. Hồng Vy cắn môi, rốt cuộc cô vẫn là kẻ bị Hoàng Văn đặt bên ngoài lề tình cảm của anh.
Sương đêm ướt đẫm cả vai, Uyển Nhi trốn cả Trung và Hồng Vy. Bây giờ cô tự do khóc, khóc thoả thuê để hiểu rằng, nếu vất bỏ cô ra, Hoàng Văn cũng còn có quanh anh biết bao cô gái đẹp sẵn sàng đến với anh. Một con bé ngu ngơ như cô nào có xá gì đâu.
Nụ hôn hôm nào còn làm mềm bờ môi, lời nói yêu hôm nào còn vẳng lại. Văn ơi, tại sao như vậy?
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi