Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 4
B
ến đò từ Rạch Giá đi Dương Đông và Phú Quốc nằm dọc theo con rạch đầy nước đục ngầu ăn thông với cửa biển. Gió man mát mang theo mùi sình và muối cộng với mùi rong rêu từ ngoài khơi ùa vào làm cho Nhẫn cảm thấy dễ chịu sau một đêm uống rượu say. Chiến tích bợ được khẩu 82 và hai khẩu bá đỏ với AK47 về cho bộ tư lệnh hải quân vùng 4 duyên hải khiến anh được trung úy Đan cho phép ra Rạch Giá chơi hai ngày cuối tuần. Bợ có ba khẩu súng về mà tất cả lính của căn cứ đều vui mừng như đụng trận lớn. Điều đó khiến cho anh buồn cười, nhất là được vị đại tá tư lệnh bắt tay khen thưởng nữa mới lạ. Chả bù với biệt động. Đánh tan tiểu đoàn địch, tịch thu súng chở đầy nhóc xe nhà binh mà chẳng được ma nào khen hay để mắt tới. Anh mỉm cười nghĩ kể ra chuyến biệt phái của mình không vô vị lắm. Đang từ một kẻ xa lạ thì bây giờ ngược lại. Anh được mấy ông sĩ quan hải quân cùng phòng nhìn bằng con mắt nể phục và cử chỉ của họ cũng thân thiện, vui vẻ hơn. Trung úy Bằng, sĩ quan có cấp bậc cao nhất của phòng độc thân mời anh đi uống cà phê và tặng anh một cây thuốc Lucky gọi là quà tao ngộ. Còn mấy người khác thì cho mượn truyện chưởng, sách báo đọc để giải cái sầu xa Sài Gòn.
- Dạ anh ơi… Tàu đi về Cây Dừa chạy rồi hả anh?
Đang sật sừ vì rượu còn đọng trong máu lại thêm mơ màng suy nghĩ, nghe tiếng người nói bên tai, Nhẫn ngước lên nhìn. Trước mặt anh là cô gái còn trẻ, tóc buông tới lưng, đội nón lá, mặc bà ba trắng quần đen, mang guốc đang mỉm cười nhìn như chờ câu trả lời. Vì anh không mặc quân phục nên cô gái tưởng anh là dân thường. Cười cười anh lên tiếng.
- Cô về An Thới hả?
- Dạ…
Cô gái dạ tiếng nhỏ. Nhẫn cất giọng chậm và nhát gừng.
- Hồi nãy tôi thấy chiếc đò chở đầy người tách bến mà hổng biết nó đi đâu…
- Vậy là tàu chạy rồi. Tôi tới trễ có chút xíu mà nó chạy mất tiêu… Đợi chiếc thứ nhì lâu lắm… chiều mới có…
Liếc nhanh cô gái, Nhẫn cười cười.
- Một hồi nữa có tàu của hải quân…
- Dạ tôi là dân họ đâu có cho tôi đi…
- Họ sẽ cho cô đi với một điều kiện?
- Dạ điều kiện gì dậy anh?
Nhìn chăm chú gã con trai đang đứng trước mặt mình, cô gái hỏi nhỏ. Đốt điếu thuốc hít hơi dài, Nhẫn cười nhìn cô gái.
- Cô cho tôi biết tên…
- Dạ… Sao kỳ vậy anh… Anh muốn biết tên tôi để làm gì?
- Tôi sẽ nói với mấy ông lính hải quân cho cô quá giang vì cô là bạn với tôi. Cô là bạn của tôi mà tôi hổng biết tên của cô thì ai mà tin. Đúng không?
Cô gái chúm chiếm cười như nhìn nhận gã con trai đang đứng chờ tàu nói đúng.
- Dạ tôi tên Lựu…
Mỉm cười, Nhẫn nghĩ thầm trong trí của mình. " May mà cô tên Lựu… chứ cô mà có thêm tên Đạn thì tôi hổng dám quen với cô đâu…". Nghĩ thì nghĩ như vậy song anh lại đâm ra có cảm tình với cô gái tên Lựu này vì cung cách ăn nói lễ phép và thật thà chơn chất của dân lục tỉnh. Mở miệng ra thì tiếng đầu tiên là '' Dạ ''
- Vậy thì cô Lựu đứng đây chờ một chút sẽ có tàu hải quân tới đón cô và tôi về An Thới…
Lựu liếc nhanh gã con trai mới gặp mặt lần đầu. Cử chỉ nàng có vẻ băn khoăn và không mấy tin vào lời nói của anh ta.
- Anh có chắc hông. Tôi đâu có thấy chiếc nào đâu…
Hít hơi thuốc dài, Nhẫn cười cười.
- Tôi hỏi rồi… Cô rán chờ…
Hồi sáng vào hậu trạm Kiên Giang hỏi trung sĩ Quýnh phương tiện về An Thới, anh được Quýnh cho biết sẽ có chiếc ghe chủ lực của Duyên Đoàn 45 đi từ Xẻo Rô sang An Thới. Quýnh đã liên lạc với chiếc ghe này ghé Hậu Trạm để đón anh và các nhân viên đi phép. Cô gái làm thinh không trò chuyện song thỉnh thoảng cứ liếc chừng gã con trai lạ mặt. Không biết anh ta là ai, làm gì mà bộ vó khác với đám con trai ở đây. Cái kiểu hút thuốc xong rồi phun khói ra thành hình chữ O từ lớn dần ra nhỏ thì chỉ có người ở Sài Gòn mới biết và làm giỏi hơn dân lục tỉnh. Chừng mười lăm phút sau, Lựu nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện rồi mấy người lính hải quân từ hậu trạm Kiên Giang đi ra bến. Điều đó cho Nhẫn biết tàu hải quân sắp tới. Lát sau mọi người đều thấy chiếc ghe khá lớn có lá cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phới chạy vào con lạch. Ghe cập bến. Lính hải quân bước xuống trước. Thấy Nhẫn và Lựu định xuống ghe, một người lính giơ tay ngăn lại. Nhẫn cười nói.
- Tôi là thiếu úy Nhẫn ở biệt đông quân. Tôi biệt phái cho đại đội xung kích của trung úy Đan. Cô Lựu đây là bạn của tôi, nhà cũng ở An Thới…
Vừa nói Nhẫn vừa móc lệnh công tác đưa cho người lính. Xem xét cẩn thận anh ta mới cho hai người xuống tàu. Ngồi bên cạnh Nhẫn, Lựu im lìm không nói. Dường như sau khi nghe ông lính xưng tên và cấp bậc, cô có hơi e dè hổng muốn bắt chuyện làm quen kể cả nói tiếng cám ơn dù biết nhờ có ông ta nói dùm cô mới được quá giang tàu hải quân mà không phải chờ đò lâu lắc hơn. Ghe chật ních người nên Nhẫn cũng không tiện chuyện trò để làm quen với Lựu ngồi kế bên. Khoảng hai giờ chiều ghe cặp cầu căn cứ hải quân. Gặp lúc thủy triều xuống, tuy nhờ Nhẫn giúp đỡ mà cũng khó nhọc lắm Lựu mới lên cầu được. Đi song song trên cầu tàu, Nhẫn cười nói với Lựu.
- Tôi hi vọng gặp lại cô…
Im lìm giây lát, Lựu nói với giọng hờn mát.
- Anh là lính mà anh giấu… Hổng thèm nói chuyện với anh đâu…
Cười đứng nhìn theo cô gái đi ra cửa, Nhẫn lẩm bẩm: '' Cô ở Cây Dừa thì sớm muộn gì tôi cũng kiếm ra cô, cô Lựu… đạn ơi…''. Nói xong anh cười hắc hắc đi về phòng sĩ quan độc thân.
Mũi Ông Bốn. Tuy nắng chói chang song nhờ có gió mạnh thành ra cũng không oi bức lắm. Sóng vỗ ì ầm tung bọt trắng xóa. '' Dường như biển sắp động…'' Nhẫn nói với mình khi thấy sóng bạc đầu trắng xóa bủa ngoài khơi. Hàng dương vi vu âm thanh lãnh lót vì gió mạnh. Bãi biển sạch trơn không dấu chân người. Nhằm thời chiến tranh với lại cách xa đất liền, Phú Quốc không phải là nơi dành cho khách du lịch. Bãi biển này dài mấy cây số, cát vàng óng ánh mà vắng lặng không có tiếng người ngoại trừ tiếng sóng vỗ vào bờ cát ì ầm nhịp điệu hoài hủy. Đây là nơi nghỉ mát của Nhẫn trong những ngày không có công tác hoặc giờ huấn luyện cho toán xung kích. Sau chiến thắng tịch thu được khẩu 82 ly và hai khẩu súng Garant của địch thì tình hình khá yên tịnh. Tuy nhiên với kinh nghiệm của một người lính chiến, anh biết địch đang âm thầm chuẩn bị một cú ngoạn mục để trả thù. Có thể địch sẽ tìm cách bắn sẻ, tấn công căn cứ, hay tìm một vị trí mới để pháo và lần pháo này mục tiêu sẽ là bộ tư lệnh vùng 4 duyên hải nơi anh đang lưu trú. Anh đã trình bày chuyện này với trung úy Đan song chưa thấy ông ta có quyết định gì. Anh còn bàn ra với trung sĩ Linh về ý kiến dẫn toán xung kích ban đêm ra lập trạm thám báo để dò xét và nghe ngóng địch tình để nếu địch có tấn công thì sẽ đụng toán thám báo trước. Tuy nhiên người hạ sĩ quan hải quân này có vẻ không hưởng ứng lời nói của anh. Biết mình là sĩ quan biệt phái chẳng có quyền hạn gì nên anh im không nói nữa. Ngày ngày anh chỉ làm công tác huấn luyện như dẫn lính tập bắn, ném lựu đạn hay học hỏi chút ít lý thuyết hành quân như di hành trong đêm, sử dụng la bàn… Giờ rảnh rổi, nếu không lên trại tù chơi với Hiệp thì anh lại ra đây tắm, phơi nắng, đọc sách và nhậu với mình. Trời, đất, biển bao la… không người nhậu thì ta nhậu với ta… Anh ước gì tình trạng an ninh cho phép, anh có thể cắm trại ban đêm trên bãi biển. Đêm có trăng mà tắm, đi bộ, uống rượu say ca hát nghêu ngao thì chắc thơ mộng và thú vị vô cùng.
Liếc đồng hồ thấy chỉ 4 giờ rưởi anh biết mình phải về trại tắm rửa, thay y phục rồi đi ăn cơm trước khi trời tối. Thu dọn nhanh đồ đạc anh đi dài trên cát một đỗi sau đó noi theo đường mòn đi xuyên qua xóm nhà dân làm nước mắm rồi ra đầu lộ nơi có quán của chị Ba Thơm. Đi gần tới đường mòn, anh dừng lại rút khẩu Colt45 ra kiểm soát lại lần nữa mới bương bả bước. Trời tuy chưa tối nhưng vì có nhiều cây cối bao quanh, '' xóm nước mắm '' trông có vẻ u tịch và vắng vẻ. Anh hơi dừng bước khi nghe tiếng cười nói xa xa vẳng lại. Đi gần tới ngã ba chạy sâu vào trong xóm anh thấy một người đi cùng chiều với mình. Thấy y phục anh biết đó là phụ nữ. Người này mặc bà ba trắng, quần đen, mang guốc và đội nón lá xùm xụp. Khi anh đi gần tới nơi, có lẽ vì nghe tiếng bước chân của người nào đó khác mình, người này ngước nhìn lên. Thở khì ra, Nhẫn cười nói bằng giọng vui vẻ.
- Tưởng ai té ra cô Lựu…
Thiếu chút nữa Nhẫn đã phun ra tiếng '' đạn '' rồi. Lựu, cô gái quá giang tàu hải quân cùng anh về An Thới mím đôi môi như cố không cười. Tuy nhiên Nhẫn nhận thấy ánh mắt của cô ta sáng lên vẻ vui mừng.
- Ủa anh… Anh đi đâu dậy?
Nghe câu hỏi, được dịp để đùa, Nhẫn cười thành tiếng.
- Thì đi kiếm cô chứ đi đâu… Mấy ngày nay tôi vòng vòng trong phố Cây Dừa kiếm cô Lựu. Bữa nay mà hổng gặp cô là ngày mai tôi sẽ đi vòng vòng réo tên cô cho tới khi nào cô chịu ló mặt ra nói chuyện với tôi…
Lựu bật cười vì cái giọng nói tếu của gã thanh niên mà nàng biết là lính và đặc biệt hơn nữa lại là dân Sè Gòn. Mấy hôm trước khi về tới nhà, trong lúc trò chuyện nàng kể cho anh trai là lính hải quân nghe về chuyện mình tình cờ gặp ông lính xưng là thiếu úy Nhẫn biệt động quân, biệt phái cho toán xung kích. Làm trong phòng 5 của bộ tư lệnh do đó Hiển biết khá rành mạch về Nhẫn. Không biết Hiển nói gì với cô em gái của mình mà khi đụng mặt, Lựu lại có cử chỉ kha khá thân thiện hơn.
- Tôi đã nói là tôi hổng thèm nói chuyện với anh mà thì anh kiếm tôi làm chi…
Câu nói của cô nghe như hổng có thèm, hổng có muốn quen biết mà giọng nói lại có chút khang khác đi.
- Tôi kiếm để xin lỗi cô Lựu…
- Xin lỗi cái gì… Lỗi phải gì đâu mà xin anh ơi…
Nhẫn cười. Lựu cảm thấy nụ cười làm cho khuôn mặt của người lính cọp rằn thành ra có cái gì ưa nhìn hơn…
- Cô mà hổng cho tôi xin lỗi là tôi theo cô tới nhà…
- Ừa… anh hổng sợ thì anh theo tôi dìa nhà… Ba tôi là trưởng ấp còn anh tôi là lính đó… coi chừng họ bẻ răng anh…
Cười hì hì Nhẫn nghĩ thầm: '' Hết người hù sao mà cô ta đem trưởng ấp với lính làng ra hù lính cọp rằn. Lính của công trường 5, công trường 7 hù tôi còn chưa ớn nữa cô ơi…''
Nghĩ thì nghĩ như vậy song anh không nói ra vì sợ mích lòng bèn xuống giọng tếu.
- Tôi có làm gì đâu mà ba và anh cô bẻ răng tôi… Nếu họ muốn bẻ thì tôi cho họ bẻ… Tôi có cái răng sâu nhức ngủ hổng được… Họ bẻ thì tôi cám ơn…
Không nhịn được Lựu bật cười hắc hắc. Nói này nói nọ mà trong thâm tâm cô lại thích nghe ông lính cọp rằn đẩy đưa. Ở An Thới này cô ít có nghe ai đẩy đưa với mình bằng cái giọng nghe hổng nín cười được.
- Anh lì quá…
- Dạ tại tôi được huấn luyện để lì mà. Lính cọp rằn như tôi mà hổng lì thì phe địch họ hù một tiếng là chạy rớt quần…
Lựu đưa tay lên bụm miệng để cho tiếng cười không phát ra nhưng âm thanh sằng sặc vẫn thoát ra ngoài. Cố nín cười, cô đưa tay chỉ căn nhà ngói khang trang thắp đèn sáng nằm dưới khóm dừa cao.
- Nhà tôi đó…
Nhẫn buột miệng trầm trồ.
- Nhà đẹp quá… bởi vậy ông bà mình nói phải quá '' nhà đẹp để cho người đẹp ở '' đâu có sai đâu…
Lựu làm thinh mà trong bụng khoai khoái vì được khen.
- C… á… m… ơ... n…
Cô đãi tiếng cám ơn ra thật dài khiến cho Nhẫn bật cười.
- Anh dô hay là anh đứng đây?
Lựu hỏi khi thấy bộ tịch hơi ngần ngại của Nhẫn. Anh chưa trả lời, cô tiếp liền.
- Ủa anh nói anh là lính biệt động anh lì lắm mà…
- Sao cô biết tôi là lính biệt động lì?
Nhẫn hỏi liền. Lựu chúm chiếm cười.
- Thì anh nói chứ ai nói. '' Tôi là thiếu úy Nhẫn ở biệt động quân. Tôi biệt phái cho đại đội xung rụng của trung úy Đan. Cô Lựu quen với tôi, nhà cũng ở An Thới…''
Cười hăng hắc khi nghe Lựu nhái giọng câu nói của mình đồng thời còn sửa hai tiếng xung kích thành ra xung rụng, Nhẫn nghĩ thầm: '' Cô này thiệt hết biết luôn. Của người ta là xung kích mà cổ dám nói là xung rụng…''
Nghĩ tới đó Nhẫn cười cười.
- Cô Lựu biết tại sao tôi kiếm cô không?
- Tại sao?
- Tại vì tôi thích cô… Cô ăn nói có duyên… Cô làm tôi cười… An Thới buồn hiu mà kiếm được người chọc cho mình cười khó quá…
Hứ tiếng lớn Lựu buông gọn lỏn.
- Tôi đâu phải là hề của anh…
- Hổng là hề thì là thê…
Nhẫn nói trong lúc bước vào sân và nói thật nhỏ. Lựu nghe song giả vờ không nghe mà chỉ hứ một tiếng rồi ngoe nguẩy bước qua mặt Nhẫn. Gần tới cửa cô ta kêu lớn.
- Anh hai ơi anh hai… Có người kiếm anh nè…
Đang ở trong nhà nói chuyện với ba má, nghe tiếng em gái kêu Hiển bước ra hàng ba. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Nhẫn đi cùng em gái mình.
- Ủa thiếu úy kiếm tôi hả?
Nhẫn cười vui. Ở trong căn cứ, tới lui với phòng 5 vài lần nên anh quen mặt Hiển.
- Tôi đi vòng vòng trong xóm chơi tình cờ gặp cô Lựu. Nói chuyện mới biết anh là anh của cô Lựu nên cô Lựu rủ tôi tới gặp anh…
Cúi mặt cười Lựu lẩm bẩm.
- Anh này xạo ghê ta… Anh tò tò theo mình mà dám mở miệng nói mình rủ ảnh… Người gì đã lì lợm mà còn thêm xạo nữa…
Liếc em gái, Hiển cười hà hà.
- Vậy hả… Mời thiếu úy dô nhà uống nước chơi…
Chưa chịu bước, Nhẫn cười nhìn Hiển.
- Cho tôi xin hai tiếng thiếu úy đi. Anh em được rồi. Tôi chắc nhỏ tuổi hơn anh…
Nghe câu nói đó Hiển có vẻ khoái ông lính cọp rằn nên vỗ vai Nhẫn vui vẻ mời vào nhà. Chào hỏi ba má của Hiển xong Nhẫn được mời ngồi làm vài chung đế cho ấm bụng. Thấy Lựu còn đứng xớ rớ Nhẫn nháy mắt cười khiến cô ta nguýt anh một cái bỏ vào nhà sau. Ngồi lai rai trò chuyện với Hiển, Nhẫn mới biết thêm vài chi tiết về cô em gái út của anh ta. Lựu được ba má cho ra Rạch Giá ở với người dì ruột để đi học trường trung học. Cô 16 tuổi đang học lớp 10. Hè nên về An Thới ở với ba má. Vì là con út, học giỏi nhất nhà, hiền hậu, nết na và siêng năng làm việc nên được ba má thương và cưng nhất. Hôm mà anh gặp Lựu ở Rạch Giá là hôm cô ra thăm bạn bè ở tỉnh rồi trở về. Ba má của Lựu thuộc gia đình khá giả có ghe đánh cá và lò làm nước mắm. Phần Hiển làm gì không biết Nhẫn thích em gái mình. Anh cũng mến Nhẫn vì thấy Nhẫn tuy là lính biệt động mà ăn nói đàng hoàng, lễ độ, lịch sự, không có văng tục chửi thề như một số ít lính khác, vì vậy cũng vui vẻ tiếp chuyện.
- Trời tối rồi anh chắc tôi phải về… Hôm nào rảnh tôi ra nói chuyện tiếp…
- Ừ để tôi bảo con Lựu nó cầm đèn đưa anh ra tới lộ lớn ngay quán chị Ba…
- Ở đây ban đêm an ninh không anh?
- An ninh lắm… bởi vậy tôi mới ngủ ở nhà được… Lựu ơi…
Nghe anh gọi Lựu dạ tiếng nhỏ.
- Em cầm đèn đưa Nhẫn ra quán chị ba dùm anh nghen em…
Liếc nhanh Nhẫn, Lựu cầm đèn bước ra sân trước. Chào từ giã ba má của Lựu với Hiển xong Nhẫn ra cửa. Hai người im lặng đi bên nhau.
- Cám ơn cô Lựu…
Nhẫn lên tiếng. Làm thinh giây lát Lựu mỉm cười.
- Vậy là anh vừa lòng hén… Hổng bị bẻ răng mà còn được mời ăn nhậu và hỏi chuyện về tôi…
Nhẫn cười trong bóng tối chập chờn ánh đèn dầu.
- Tôi chỉ muốn làm quen với cô Lựu thôi mà… ở đây kiếm được người có học và biết nói chuyện khó quá…
- Học gì… Tôi đâu có biết chuyện gì để nói với anh…
Nghe giọng thì vẫn còn hờn mát song đã giảm đi nhiều, Nhẫn cười cười.
- Học chữ chứ học gì. Ở đây đâu có ai học lớp 10 của trường trung học Rạch Giá...
Lựu quay mặt giấu nụ cười.
- Nhà anh ở đâu. Sài Gòn phải hông?
- Dạ…
Nghe Nhẫn dạ, Lựu cười nghĩ thầm: '' Anh này mà nghe ảnh nói chuyện lầm chết… Dạ thưa mà lì lợm và xạo một cây…''
- Nhà má tôi ở Sài Gòn. Lựu có lên Sài Gòn lần nào chưa?
- Dạ có… Sau khi học xong lớp 11 ở Rạch Giá, tôi sẽ xin ba má lên Sài Gòn học thi tú tài đôi rồi thi vào trường đại học sư phạm…
Nhẫn quay qua nhìn Lựu. Anh có chút ngạc nhiên về dự tính tương lai của cô gái hơi có vẻ quê mùa này. Anh đâm ra thích thú vì biết mình đã gặp một cô nữ sinh còn trẻ có cá tính. Cô ta biết rõ ràng vị trí của mình cũng như những gì mình sẽ làm và phải làm. Anh đã hỏi nhiều học sinh trung học về dự tính của họ sau khi tốt nghiệp. Đa số đều không có câu trả lời dứt khoát về tương lai của mình. Họ không biết họ sẽ làm gì? Tiếp tục học? Đi làm? Đi lính? Họ không thể làm nếu họ không biết làm gì. Giống như họ sẽ đi vòng vòng bởi không biết mình đi đâu. Định được hướng đi của mình là điều quan trọng nhất trước khi khởi hành trong chuyến đi vào đời sống đầy xô bồ và hổn loạn của một xã hội đang có chiến tranh.
Hai người im lặng không nói gì hết khi tới quán chị Ba. Nói lời cám ơn và từ giã Nhẫn lầm lũi bước. Đứng nhìn theo dáng đi của người lính chiến giây lát Lựu mới trở lại nhà.