Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ì đã có hẹn nên sáng nay Thiên Kim ở nhà. "Huy" đến rất sớm bằng chiếc xe du lịch cũ kỹ của mình.
-Tốt quá! Chúng ta đi thôi.-Thấy nàng đã chuẩn bị xong anh chàng có vẻ hài lòng.
Thiên Kim không nói gì, lẳng lặng ra xe. Hôm nay Huy không đi một mình mà lại "đèo" thêm anh tài xế.
-Đây là cậu Phú, tài xế của tôi.
Người vừa được giới thiệu nhã nhặn gật đầu:
-Chào chị.
Thiên Kim đáp lễ bằng cái gật đầu. Anh tài xế quay sang bảo Huy:
-Kiếm cái gì ăn lót dạ đi. Tôi đói bụng quá.
-Cũng được. Anh ta quay sang Thiên Kim-Cô làm hướng dẫn nhé.
-Được đấy!-Huy gật đầu.
-Vậy thì xuống đường Võ Văn Tần đi!-Thiên Kim bảo anh tài xế- hủ tiếu ở đó ngon lắm.
Chiếc xe nổ máy nhưng vẫn nằm ì một chổ. Anh tài xế loay hoay mở bản đồ ra dò tìm.
-Ủa, bộ anh không rành đường hở?-Anh tài xế trả lời ngắc ngứ- Đói bụng quá nên hoa cả mắt rồi.
-Cứ chạy thẳng đến ngã tư rẽ trái. "Huy" quay đi để giấu nụ cười sắp bật ra trên cánh môi mình.
Phú cho xe chầm chậm lăn bánh. Thiên Kim bỗng cảm thấy tức cười. Tài xế gì mà lù khù như một nhà quê. Nhưng cũng chả trách làm gì. Chủ thế nào thì tớ thế ấy chớ sao.
Cuối cùng rồi họ cũng tới được quán ăn. Đến lúc này Thiên Kim mới bảo:
-Các anh cứ tự nhiên, tôi ăn rồi.
Anh tài xế vờ nhăn mặt:
-Sao chị không nói từ nãy. Biết vậy tôi không dám kêu đói bụng đâu.
Còn Huy tỉnh bơ:
-Vậy thì cô ngồi chơi đợi bọn này chút xíu.
Anh chàng gọi hủ tiếu cho hai người, nhưng khi người bồi bàn vừa định quay đi Phú đã gọi lại. Anh quay hỏi Thiên Kim:
-Chị uống một chút gì nghen?
Rồi không đợi nàng trả lời Phú đã bảo bồi bàn:
-Anh cho một ly soda hột gà.
-Có ngay!-Người hầu bàn quay đi.
Thiên Kim lặng thinh không nói gì. Nàng thấy anh tài xế còn ga lăng hơn cả vị hôn thê của mình. Hừ!Anh ta ăn uống như thế, hèn chi mà người ngợm cứ như một cái thùng phuy.
Ăn xong, lúc tính tiền, Huy bỗng nhăn mặt như khỉ:
-Gì mà đắt dữ vậy?
Thiên Kim lặng thinh không nói gì. Nàng ngượng chín cả người. Trong khi tài xế tủm tỉm cười bảo:
-Đồ keo kịêt.
"Ông chủ" nháy mắt:
-Phải tập cho nàng tính tiết kiệm mới được. Bây giờ cậu cho xe rà xuống chợ Bến Thành đi. Nè, chạy thẳng rồi rẽ phải nghen.
Đoạn dối thoại này Thiên Kim không nghe được. Leo lên xe nàng chẳng một chút hứng thú nào để đi mua sắm nữa.
Đến chợ anh tài xế bảo:
-Anh chị cứ mua sắm thoải mái, tôi sẽ chờ ở đây.
-Chắc là không phải đợi lâu đâu!-Thiên Kim thản nhiên bảo.
Nàng chẳng hy vọng gì vào sự rộng rãi của Huy. Muốn mở hầu bao của anh ta hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Điều Thiên Kim nghĩ cũng đúng được phần nào. Tuy chẳng đến nổi bủn xỉn nhưng món đồ nào Huy cũng cho đắt và trả giá sát rạt như một chị đàn bà! Anh ta mua cho nàng lọ nuớc hoa Pháp, hộp đồ trang điểm và cái đồng hồ mạ vàng thật xinh.
Thôi đủ rồi em không cần gì nữa đâu!-Mỏi chân quá nên nàng bảo Huy.
-Vậy thì kiếm chỗ uống nước đi!-Huy gật đầu. Gớm, chợ gì mà đông thế!
Thiên Kim phì cười:
-Không đông sao gọi là chợ?-Nàng kéo tay Huy- Anh đi với em vào chổ này một chút.
-Đi đâu vậy?
-Lát nữa anh sẽ biết.-Thiên Kim nói với vẻ bí mật.
Họ đi một quãng cũng khá xa rồi dừng lại trước một ngôi nhà nẳm trong ngõ hẻm. Thiên Kim bấm chuông. Một người đàn bà ngoài sáu mươi ra mở cửa.
-Xin lỗi, cô cậu cần chi?
-Dạ, cháu muốn thầy xem cho tụi cháu một quẻ!-Thiên Kim nhanh nhảu.
-Xin mời cô cậu vào nhà.
Họ đi theo bà vào một căn phòng nhỏ nghi nghút khói hương. Bà bảo họ ngồi chờ rồi bỏ đi đâu đó.
-Tôi không tin vào chuyện bói toán này đâu!-Huy nhăn nhó.
Thiên kim bịt miệng anh chàng lại:
-Anh đừng nói lớn, thầy nghe được sẽ phiền.
-Thầy bà gì tôi chẳng tin-Huy vẫn tỉnh bơ.
Bà thầy bói đã trở ra, bảo cả hai:
-Câu không tin thì tôi không xem cho cậu. Mời cô theo tôi vào trong này.
Thiên Kim theo bà vào một căn phòng cạnh đó. Vừa ngồi xuống ghế bà ta hỏi nàng:
-Cậu kia là gì của cô?
-Dạ anh ấy là chồng sắp cưới của cháu.
-Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
-Cháu hai lăm tuổi ạ.
Bà già nhắm mắt môi mấp máy điều gì đó không thành lời. Hồi lâu sau bà mở mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Kim.
-Anh ta không cưới cô đâu.
-Thầy nói sao? Tụi cháu đã đính ước rồi kia mà?
-Đó chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm. Nếu cô cần tôi sẽ làm giấy cam đoan.
-Thật, xin thầy xem kỹ lại dùm cháu-Giọng Thiên Kim run run.
-Quẻ bói cho thấy anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo. Bà thầy lại mhắm mắt- Chồng của cô sẽ là một người đàn ông có dáng người cao, mằt sáng, mũi thẳng...Mồ hôi ướt đẫm trên áo Thiên Kim. Nàng run lẩy bẩy:
-Cháu...cháu phải làm sao bây giờ?
Bà thầy bói lắc đầu:
-Tôi nói thế tuỳ cô định liệu thôi. Họ đã trình ngày đám cưới rồi phải không?
Thiên Kim hoảng sợ thật sự.
-Xin thầy giúp dùm con.
-Lần này cô phải tự lo thôi!-Bà lắc đầu- Cô về được rồi đó.
Thiên Kim đặt tiền tổ nhưng bà ko lấy. Nàng bước ra khỏi phòng mà trán vẫn còn ướt mồ hôi.
Ra tới ngoài đường Huy mới hỏi:
-Bà ta nói gì mà trông cô có vẻ lo lắng như vậy.
Thiên Kim cố gượng cười:
-Bà bảo tuổi tụi mình không hợp.
-Tôi đã nói rồi mà! Huy nhún vai- Bói ra ma...bà ta mà nói lạng quạng tôi báo công an còng đầu.
-Ấy chết! Anh đừng nói bậy-Thiên Kim giật mình- Thầy biết được sẽ quở.
-Tôi khát khô cả cổ rồi đấy!-Huy chuyển đề tài.
Họ cũng vừa đi ngang một quán nước. Thiên Kim rẽ vào. Nàng không muốn uống nhưng lại sợ Huy nhận ra sự hoảng loạn trên gương mặt mình nên cố làm ra vẻ bình thường. Trong lúc đó anh chàng bụng phệ vẫn điềm nhiên.
Buổi chiều Thiên Kim vào bệnh viện thăm bà Hân. Hôm nay bà đã khỏi nhiều nên nói chuyện rất lâu.
-Chừng nào bác sĩ cho tháo băng con nhớ kêu con Như về dùm bác-Bà bảo Thiên Kim.
-Ba con đã bán cửa hàng ngoài ấy rồi, nay mai gì Quỳnh Như sẽ về Sài Gòn luôn.
-Vậy hả?-Bà Hân không giấu vẻ vui mừng- Nó không nói gì với bác hết. À, bác nghe con Như bảo con sắp lấy chồng phải không?
-Con nhỏ thật... là lắm chuyện!-Thiên Kim cằn nhằn.
-Bên chồng con giàu lắm phải không?-Bà Hân lại hỏi.
-Dạ, không có đâu bác. Nhỏ Như nói xạo đó!-Thiên Kim cố gượng cười. Người ta có bảo chừng nào mở băng không hở bác?
-Phải một tuần lễ.
Vậy còn ba ngày nữa. Con sẽ gọi điện thoại báo cho Quỳnh Như biết để nó sắp xếp công việc ngoài đó.
Thiên Kim nhờ mấy cô hộ lý chăm sóc cho bà rồi về. Nhớ đến ngày cưới đã gần kề nàng lại nghe lời bà thầy bói văng vẳng bên tai:
-Ba ơi!-Không chịu nổi, tối đó nàng gặp riêng cha- Nếu bây giờ... mình xin hồi hôn thì có sao không hở ba?
Ông Tâm kinh ngạc nhìn con:
-Con nói cái gì vậy? Mọi việc đã đươc tính toán đâu vào đấy, không thể làm khác hơn con à.
-Thì mình trả đồ sính lễ cho người ta là xong-Thiên Kim nhìn cha như cầu khẩn.
ÔngT âm lặng im cúi đầu. Rất lâu sau ông mới ngẩng lên. Thiên Kim thấy cha mình thật lạ thì hoảng hốt:
-Ba làm sao vậy?
Nàng nghe ba khẽ thở dài:
-Ba không muốn giấu con làm gì, công ty mình sắp vỡ nợ rồi...
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở