Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 4
Ông Kim Luân Phú tỏ ra rất kinh ngạc khi nghe cha nói ý định cho phép Mỹ Trang tự kinh doanh theo ý thích. Ông nhìn cha, nói giọng lễ phép nhưng thẳng thừng:
- Tài sản anh Hai để lại đủ cho vợ con ngồi không ăn cả đời cũng không hết. Vì nguyên nhân nào mà ba lại muốn cho nó ném tiền qua cửa sổ vậy chứ?
Ông Thành điềm đạm đáp:
- Ba già nhưng chưa lẩn. Ba hiểu rất rõ chuyện mình làm, các con không phải hốt hoảng như vậy. Đúng là nhà mình không thiếu tiền nhưng con cháu muốn tự lập thì nên khuyến khích hơn là ngăn cản. Mỹ Trang quen buôn bán thì cứ để nó sinh hoạt theo cách riêng của nó, tốt hơn là ép nó vào khuôn khổ của gia đình.
Kim Liên Hạnh- cô Út của Mỹ Trang- tán thành:
- Con cũng nghĩ vậy. Loài xương rồng tươi tốt, cứng cáp ở vùng khô cằn, nắng gió nhưng đem vào bóng mát thì sẽ mất vẻ đẹp tự nhiên của nó liền.
Ông Phú mím môi rồi khoát tay:
- Ý ba đã quyết thì còn nói với tụi con làm gì nữa.
Ông Thành tỏ ý không hài lòng:
- Nó là cháu của các con, phải xem xét vấn đề rồi góp ý cho nó chứ đâu nói theo kiểu " sống chết mặc bây" như vậy được.
Ông Phú nhìn bà Hồng Cúc tìm đồng minh:
- Chị Hai thử nghĩ coi em có thờ ơ với cháu không? Từ hôm thằng Tín tìm ra mẹ con nó đến giờ, một tay em chạy tới chạy lui lo đủ thứ thủ tục để nhận đứa con rơi của anh Hai, vậy mà ba lên án em không biết thương nó đó.
Bà Hồng Cúc khô khan trả lời:
- Anh Đạt qua đời rồi. Tôi là dâu, không dám lạm bàn chuyện gì cả.
Ông Thành lắc đầu, nói giọng kiên quyết:
- Đứa nào cũng là con là cháu, ba không thiên vị ai hết. Nói qua cho cả nhà biết thôi chứ ba đã có kế hoạch sẵn hết rồi.
Ông đứng lên, tỏ ý chấm dứt cuộc bàn bạc. Mọi người lục tục kéo ra ngoài.
Về đến phòng mình, ông Phú vẫn còn bực tức, gieo mạnh người xuống giường, bảo vợ:
- Em thử nghĩ coi ba nói vậy có đúng không? Nếu anh có ý khác thì đã kiếm chuyện bàn ra, không để Mỹ Trang đường hoàng bước vô cổng họ Kim thừa hưởng gia tài của anh Hai đâu.
Bà Phú gật đầu:
- Lòng anh thế nào thì có Trời Đất biết, lo gì!
Ông Phú kéo dài giọng:
- Nói như em thì còn gì để tranh cãi nữa. Trời xa lắm, không thấu hết lòng người đâu.
Bà vợ giang tay chịu thua:
- Vậy thì thôi!Em còn biết làm gì nữa chứ?
Nằm xuống giường một lúc rồi ông Phú ngồi bật dậy, kêu lên:
- Còn chị Hai nữa, em thử dọ ý chỉ coi sao.
Ngồi xuống cạnh chồng, bà Phú thận trọng góp ý:
- Em thấy chuyện đâu có đáng gì mà sao anh bực tức quá vậy? Một cửa hàng bán thức ăn nhỏ xíu cho cháu anh thì có đáng gì so với cái gia tài đồ sộ của gia đình chứ? Cứ để nó ra đường buôn bán cho vui. Tính nó năng động, ồn ào quen rồi, bắt ngồi một chỗ làm sao nó chịu nỗi.
Ông Phú bực tức giảng giải với vợ:
- Đúng là "đàn bà tóc thì dài, óc lại ngắn"! Em chỉ thấy gần mà không thấy xa. Thà nó cứ ở nhà ăn uống, rong chơi, xài tiền bao nhiêu thì xài, anh không hề có ý kiến nhưng để nó ra ngoài tập tành làm ăn thì anh không thích chút nào.
Bà Phú vẫn ngơ ngác không hiểu thêm được chút nào:
- Sao lạ vậy? Một đàng cứ việc xài tiền mà không cần kiếm với một đằng tự kiếm tự xài thì để nó tự lập là hay hơn chứ?
Ông Phú gắt gỏng:
- Để nó cầm tiền thì nó sẽ biết đòi hỏi quyền lợi đủ thứ. Sau này mình còn độc quyền xử lý gia tài sao được nữa?
Đã dần hiểu ra những nỗi phức tạp trong sự tính toán của chồng, bà Phú im thít, không nói năng gì nữa.
Ông Phú để những lời vừa nói thấm sâu vào óc vợ một lúc rồi thúc giục:
- Em qua nói chuyện này với chị Hai đi.
Bị lâm vào thế chẳng đặng đừng, bà Phú đành làm theo lời chồng dù lòng không muốn chút nào.
Tuy ở cùng nhà cả mấy chục năm nhưng hai chị em dâu họ Kim không thân mật cho lắm bởi tính tình hoàn toàn khác nhau. Nếu bà Phú mau mồm, mau miệng, ruột để ngoài da thì bà Hồng Cúc lại kín đáo, ít lời, chẳng mấy khi bộc lộ suy nghĩ của mình ra ngoài. Vì thế, khi chồng yêu cầu đi gặp chị dâu thì bà Phú rất ngại.
Đứng trước cửa phòng bà Hồng Cúc khá lâu rồi bà Phú mới rụt rè lên tiếng gọi:
- Chị Hai ơi, làm gì đó? Cho em vô được không?
Tuy hé cửa nhưng bà Hồng Cúc không tỏ vẻ gì là muốn mời khách vào cả. Nhìn bà Phú bằng ánh mắt lãnh đạm, bà cất tiếng hỏi:
- Thím cần gì?
Bà Phú giả lả:
- Nghe anh Phú nói hồi chiều chị mệt, không xuống họp bàn việc với cả nhà được nên em qua thăm.
Giọng bà Hồng Cúc có dịu đi nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như thường:
- Cám ơn thím, tôi không sao.
Thấy bà chị dâu tỏ cử chỉ muốn khép cửa lại, bà Phú hoảng hồn, vội kêu lên:
- Khoan đã chị! Sao chị không có ý kiến gì về vụ mở tiệm của Mỹ Trang hết vậy?
Môi nhếch lên thành một nụ cười dữ dội, bà Hồng Cúc nói giọng lạnh buốt:
- Những chuyện của nó thì liên quan gì đến tôi kia chứ?
Bà Phú cố xoa dịu:
- Chị là má lớn của nó mà.
Cười lạnh lẽo, bà Hồng Cúc xoay lưng đi vào trong, không quên đóng chặt cửa lại.
Tự cảm thấy mình trơ trẽn, bà Phú chậm chạp trở về phòng.