We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
om Bradley vô cùng mệt mỏi bước xuống xe buýt, ông đổi xe bốn lần trong suốt hành trình dài gần hai ngày. Chiếc đầu tiên đưa ông từ Ironwood tới Saint Ignace, tiểu bang Michigan, nơi ông tới vào tối hôm trước. Tiếp đó, ông lên một chiếc Greyhound rồi đi suốt đêm tới Bay City, ông ngủ được một chút trong suốt sáu giờ xe chạy. Lúc bình minh, ông đổi xe để đi tới Detroit, điểm trung chuyển cuối cùng trước khi đặt chân tới Pittsburgh lúc đầu giờ chiều. Ông sẵn lòng ghé vào một quán bar uống chút gì cho đã khát, nhưng thời gian không cho phép.
Tại ga đường bộ, ông xem bản đồ giao thông công cộng. Một tuyến liên tỉnh dừng cách nơi ông cần đến khoảng hai dặm. Ông nhìn đồng hồ và ước tính sẽ tới nơi trước khi trời tối.
Ông đến nơi đúng như dự kiến, với hành lý trên tay, ông đến đứng trước một căn nhà thượng lưu có thảm cỏ bao quanh và hàng rào cây kim ngân xén tỉa kỹ càng.
Ông nhảy liền ba bậc thang rồi đập mạnh vào búa gõ cửa.
- Tôi tưởng anh sẽ nhanh hơn cơ đấy! thẩm phán Clayton vừa mở cửa vừa nói.
- Tôi đâu có ở ngay bên cạnh và đã từ lâu tôi không còn xe hơi, Tom đáp lời.
- Dù sao anh cũng không đi bộ tới đấy chứ?
- Cũng gần như vậy, tôi đi xe buýt.
- Từ Bắc Wisconsin ư? Anh biết là có máy bay chứ?
- Tôi không thích rời xa mặt đất. Ông mời tôi vào hay chúng ta tiếp tục chuyện trò ngoài cửa đây?
- Đầu tiên hãy đi tắm cái đã, thẩm phán ra lệnh. Phòng tắm trên gác, anh hôi như con dê già với bộ dạng thật thảm hại, tôi sẽ chờ anh trong phòng khách.
Tom tuân lệnh và khoảng mười lăm phút sau ông trở xuống với trang phục sạch sẽ. Thẩm phán Clayton chờ ông yên vị trên sofa, ông rót trà và mời bánh quy.
- Tôi đoán lá thư mà tôi cho người mang tới anh có liên quan đến chuyến thảm viếng hôm nay của anh, ông nói, rồi mời Tom ngồi đối điện.
- Tôi nhận được thư hôm kia, ngay hôm sau tôi lên đường.
- Ý tưởng đi ẩn náu ở cái nơi xa xôi kia mới kỳ quặc làm sao, anh không hề muốn một cuộc sống tiện nghi hơn đôi chút ư?
- Cuộc sống tôi đang có phù hợp với tôi, Tom đáp lời, nơi đó tôi hoàn toàn tự do.
- Giữa bầy sói?
- Ai cũng có lãnh địa của riêng mình, chúng tôi tôn trọng nhau. Sói là loài vật có trí tuệ hiếm thấy, thậm chí đôi khi còn hơn cả con người. Chúng không phải là kẻ sát nhân, chúng chỉ giết chóc để nuôi sống bản thân thôi.
- Anh là một trong những cảnh sát giỏi nhất mà tôi biết, anh xứng đáng với một cuộc sống hưu trí khác hơn.
- Ông biết gì mà nói vậy? Với ông hạnh phúc là sống những ngày cuối đời trong căn biệt thự này ư? Vậy thì hãy đến thăm tôi vào mùa đông tới, ông sẽ sống lại đôi chút thời tuổi trẻ của mình. Có thể tôi hôi như con dê già khi tới đây, nhưng biệt thự của ông lại sặc mùi già cỗi và tù túng. Mỗi sáng khi mở cửa sổ, tầm nhìn của ông là gì? Một thảm cỏ vuông vắn cùng hàng rào xén tỉa gọn ghẽ? Còn tôi lại có cả cánh rừng trong lãnh địa của mình, bốn mùa là cuốn lịch của tôi và mặt trời thay cho đồng hồ.
- Anh sống khép kín và già đi trong đơn độc thật không ổn. Nhưng chúng ta gặp nhau ở đây đâu phải để tiếp tục tranh cãi, mà để nói về người phụ nữ anh luôn bảo vệ.
Tom cầm tách trà đứng lên. Ông bước tới bên cửa sổ, quay lưng về phía thẩm phán.
- Cô ấy vượt ngục khi nào?
- Cách đây bảy mươi hai tiếng. Ngay khi biết tin, tôi đã cho người mang tới anh tập tài liệu mà đồng nghiệp cũ của anh cung cấp.
- Vì sao cô ấy làm như vậy? Và nhất là vì sao lại vào lúc này? Tom nói.
- Vì bất chấp, điều đó giống tính cách cô ấy. Nhưng như thế cũng thật ngu xuẩn, chỉ còn có năm năm nữa là mãn hạn tù; nếu được ân xá, cô ấy thậm chí có thể được ra tù trong vòng hai năm nữa, thẩm phán thở dài.
- Có thể vì càng chờ đợi, cô ấy càng chẳng còn hy vọng gì nữa. Bao nhiêu lần ân xá người ta đã từ chối trường hợp của cô ấy? Bao nhiêu lần cô ấy chờ đợi được trả tự do có điều kiện? Tom nổi khùng.
- Tôi xin nhắc lại, cách đây mười năm, nhờ có tôi cô ấy được chuyển tới một trại cải tạo nơi tình trạng giam hãm được giảm nhẹ. Không còn phòng giam, cô ấy thoải mái đi lại. Và quyết định của tôi đúng đấy chứ!
- Tự do đi lại giữa bốn bức tường và một mẩu ruộng mà ông gọi là tự do ư! Sống thế mà là sống ư, mẹ kiếp!
- Chính cô ấy đã tự lựa chọn.
- Ông nói tới lựa chọn nào vậy! Tom thốt lên.
- Anh biết rõ như tôi, kể ra điều làm tôi lo ngại chính là cô ấy đang có kế hoạch gì đó trong đầu. Vì vậy tôi mới báo cho anh. Tôi đã làm hết khả năng để vụ vượt ngục này nằm trong vòng bí mật, nhưng tôi chỉ làm được vậy trong một thời gian ngắn.
- Bao lâu? Tom hỏi.
- Năm ngày, đó là tất cả những gì tôi có thể làm được. Hết thời hạn này, cảnh sát sẽ săn lùng cô ấy.
- Cô ấy sẽ không ra hàng đâu, không thể có lần thứ hai.
- Tôi cũng tin như vậy, cũng vì lý do đó mà tôi cho tìm anh trong tận hang ổ của anh đấy.
- Nói đúng hơn, ông không muốn có một vụ tàn sát làm vấy bẩn lý lịch của mình khi chỉ còn vài tháng nữa là ông nghỉ hưu, và càng không muốn người ta lật lại hồ sơ của cô ấy. Ông có quá nhiều thứ để mất. Vì vậy ông mới lôi tôi ra khỏi hang ổ, như ông vừa nói.
- Tôi chấp nhận mọi nguy hiểm vì tình bạn với anh. Bây giờ anh đã được báo trước và hoàn toàn thoải mái làm những gì anh thấy cần thiết.
Tom nhìn thẩm phán chằm chằm.
- Tôi cần nghỉ ngơi để có thể nhìn nhận mọi việc sáng suốt hơn.
- Nhưng anh sẽ làm được, phải không?
- Trong đám giấy tờ ông cho người mang tới cho tôi, có một cuốn sổ cô ấy bỏ lại dưới đệm. Trong đó hẳn phải có một manh mối, những chỉ dẫn. Tuy còn chưa tìm ra nhưng tôi tin chắc là có.
- Cô ấy để lại dấu vết đằng sau ư? cho phép tôi nghi ngờ điều này, trừ phi cô ấy muốn làm chúng ta mất phương hướng mà thôi.
- Trực giác của tôi không cho là vậy.
Thẩm phán kéo Tom về phía phòng làm việc, ngồi vào ghế bành, mở ngăn kéo và đưa cho ông hai tờ giấy nhỏ.
- Đây là quyết định cho phép anh hành động, còn đây là giấy cho Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ USMS1, tôi vừa nhận được sáng nay. Anh ký đi và trở lại vị trí như khi còn đương nhiệm.
Tom đọc lướt tài liệu đầu tiên rồi cầm lấy chiếc bút thẩm phán chìa ra.
- Họ không tìm ra mối liên hệ nào ư?
- Không, tôi chỉ nói đơn giản là cần đến vai trò của anh.
- Và họ không ngạc nhiên?
- Tôi không muốn làm anh tổn thương, Tom, nhưng chẳng ai còn nhớ tới anh. Tôi đề nghị họ cung cấp tài liệu này và họ gửi nó cho tôi, thế thôi.
- Rất có thể là một điều dại dột chẳng nên làm, Tom vừa ký vừa làu bàu, nhưng tôi hứa với ông đây sẽ là lần cuối tôi làm thế này.
Viên cảnh sát tư pháp liên bang cầm tờ lệnh cất vào túi rồi gợi ý thẩm phán đưa đi ăn tối.
Clayton là khách quen. Một hàng dài thực khách đang chờ được sắp bàn trước cửa quán, nhưng hai người lại được xếp chỗ ngay khi vừa tới.
Họ gọi đồ ăn và tiếp tục chuyện trò khi người phục vụ rời đi.
- Anh tính bắt đầu từ đâu? thẩm phán Clayton lo lắng.
- Cô ấy không có giấy tờ, ít ra là vẫn chưa có, không thẻ tín dụng, và tiền thì càng không, cô ấy sẽ tồn tại được bao lâu ở bên ngoài? Chúng ta không còn ở những năm 1970.
- Tiền thì có thể cô ấy đã giấu được ở đâu đó.
- Ông còn nhớ hoàn cảnh cô ấy bị bắt chứ, nghiêm túc đi! Cô ấy không có cơ hội nào và vì cô ấy có mọi thứ trừ sự ngu ngốc, cô biết rõ điều đó trước khi vượt ngục.
- Anh cho rằng cô ấy có sự hỗ trợ từ bên ngoài?
- Một hoặc nhiều sự hỗ trợ, không có ai giúp, cô ấy không thể đi đâu được.
- Anh nghĩ đến ai đó cụ thể không?
- Chưa, tôi cần phải có danh sách các bạn cũ của cô ấy, những người còn sống và đang tự do.
- Anh có thể dễ dàng có được danh sách khi đề nghị cấp trên của mình.
- Tôi làm việc một mình và không phải báo cáo với ai hết. Năm ngày nữa, tôi sẽ trả lại phù hiệu, đầy là cuộc truy đuổi cuối cùng của tôi. Nếu đề nghị văn phòng cảnh sát tư pháp cung cấp danh sách này, tôi sẽ ngay lập tức khiến họ nghi ngờ. Sớm hay muộn sẽ có ai đó tìm hiểu lý do tôi đột ngột trở lại và nếu như cuối cùng người đó nhớ lại những gì liên quan đến tôi, dù rằng ông đã vô cùng khéo léo đảm bảo với tôi điều ngược lại, họ hoàn toàn có thể đoán ra sợi dây liên hệ giữa...
- Được rồi, tôi hiểu rồi, Clayton ngắt lời.
- Tôi cần bản danh sách đó vào ngày mai, muộn nhất là cuối buổi sáng.
Thế nên Tom đề nghị thẩm phán rút ngắn thời gian ăn tối, ông cần một giấc ngủ trọn đêm thực sự và còn phải tìm một khách sạn. Thẩm phán Clayton mời ông ngủ lại trong căn phòng của cậu con trai vốn bỏ không đã lâu.
Cả hai im lặng trên đường về.
* * *
Sáng hôm sau, khi thẩm phán Clayton xuống phòng khách, Tom Bradley đã rời đi.
* * *
Agatha dành cả buổi sáng để đọc báo cáo của Max trước khi tìm hiểu kỹ càng cuốn hướng dẫn sử dụng GPS mà bà tìm thấy trong hộp đựng găng tay. Hiểu được cách thức hoạt động của GPS là một thử thách thực sự với bà. Vào giữa buổi chiều, dù không dễ dàng nhưng bà đã thành công trong việc chế ngự cái giọng nói vọng ra từ bảng điều khiển dù bà chẳng hề yêu cầu. Bà ngập ngừng khi nhập địa chỉ cần tới, tìm ổ cắm chìa khóa điện, miệng vẫn càu nhàu rồi cuối cùng cũng ấn được nút khởi động.
Bà hẳn có thể lo lắng khi thấy kim báo ắc quy đã chạm vạch đỏ, nhưng chỉ còn phải đi khoảng mười lăm dặm và bà đồ rằng ngay cả trong một chiếc ô tô điện, bình nhiên liệu cũng phải đảm bảo một khoảng dự trữ an toàn.
Bà nhập vào làn đường cao tốc và tuân thủ tốc độ tối đa cho phép, bà đi trên xa lộ 76 theo hướng Philadelphia, nhưng khi sắp tới nơi cần đến, các mặt đồng hồ trên bảng điều khiển xe cứ tối dấn và bắt đầu nháy loạn lên. Giọng nói của GPS cũng đột ngột trở nên mệt mỏi, nhắc đi nhắc lại rằng điểm cấn đến nằm bên phải với vẻ lãnh đạm như máy quay đĩa đang chạy tốc độ 45 vòng chuyển sang tốc độ 33 vòng, rồi động cơ đột ngột dừng lại.
Agatha về mo để xe chạy theo quán tính và đến được chỗ lối ra. Trạm xăng bà muốn tới hiện ra ở cuối dốc, phía bên kia ngã tư. Bà cầu trời cho mình chút may mắn, nhớ lại những năm dài bà bỏ lại đằng sau, khi đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ. Nhắm mắt vượt qua phân đường bên kia, không thể sử dụng cái còi đã tắt ngóm hay đỗ xe vào lề đường, tình huống thật trớ trêu. Agatha quyết định cẩn trọng.
Chết máy khi tới gần đích đến vậy hoặc là trò đùa của số phận hoặc là một ngẫu nhiên may mắn, nhưng Agatha chơi đùa với hiểm nguy quá nhiều nên chẳng còn quá ngạc nhiên.
Vì cẩn trọng, nếu sự việc không diễn ra như bà dự tính, bà sẽ đi bộ tìm thứ gì đó để khởi động lại xe. Vừa tự nhủ thế, bà vừa tự hỏi thật lòng mà nói bình xăng điện giống với cái gì và làm sao để đổ đây nó?
Trong khi chờ đợi, không thể để bất kỳ nhóm cảnh sát tuần tra nào để ý đến mình. Bà đẩy xe tới gần vỉa hè.
Người bơm xăng giải thích với bà rằng trạm xăng, đúng như cái tên của nó, chỉ bán xăng, xe ô tô điện thì phải sạc ở nhà. Trong thành phố cũng có vài cây sạc, nhưng anh ta không biết ở đâu. Tuy nhiên, anh ta có thể gọi cứu hộ dùm bà. Agatha ngước mắt nhìn trời rồi quay ngược trở lại.
Bà qua đường, ngồi vào sau vô lăng và chờ đợi.
Vì không thể hạ kính, bà mở cửa xe để hỏi giờ một người qua đường và bắt đầu đếm từng giây. Nếu chỉ dẫn của Max chính xác, hẳn là còn tầm sáu trăm giây nữa trước khi bà bắt đầu phần một của kế hoạch. Một kế hoạch mà bà đã tưởng tượng và lật đi lật lại mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, và mỗi sáng khi thức dậy từ năm năm nay.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc