We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ove, anh phải đi rồi.”
Cô kêu lên tỏ vẻ phản đối.
“Anh hẹn gặp bố mẹ. Anh phải đi bây giờ.”
“Em đi cùng được không?”
Cậu cười lớn. “Không được Tove. Hơn nữa em còn có bài kiểm tra ngữ pháp sáng thứ Hai. Hãy ôn bài đi.”
“Anh kiểm tra đi. Kiểm tra ngay bây giờ đi.”
“Được rồi, động từ nhé. Thì hiện tại tiếp diễn.”
Cô vòng một chân quanh người cậu để lấy đà trườn lên trên. “Em đang hôn, anh đang hôn, anh ấy đang hôn, cô ấy đang hôn…”
Cậu chống tay nhổm đầu dậy. “Nghiêm túc nào Tove…”
“Thêm mười phút nữa,” cô thì thầm vào tai cậu, và cậu ngả người ra sàn nhà. Sao lại không chứ, cậu nghĩ? Suy cho cùng thì mình đang ở Rome, và hôm y là một ngày đẹp trời. Mình đã hai mươi tư tuổi, kinh tế ổn định, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Mình đang khao khát và đang làm điều mà mình không nên làm, và mình rất, rất may mắn.
Một ngày nào đó, sức hấp dẫn của việc sống theo cảm xúc, thú vui và ý thích của bản thân có thể sẽ không còn nữa, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để điều đó xảy ra.
Rome thế nào? La Dolce Vita thế nào? (tra từ điển đi). Mình hình dung lúc này cậu đang ngồi tại một quán cà phê, uống một trong những loại cappuccino mà chúng ta thường nghe nhắc đến, và huýt sáo khi nhìn thấy bất cứ điều gì. Có lẽ cậu đang đeo kính râm khi đọc lá thư này. Thế thì bỏ nó xuống, trông cậu buồn cười lắm. Cậu có nhận được những cuốn sách mình gửi không? Primo Levi là một nhà văn tài hoa người Ý. Nó sẽ nhắc nhở cậu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng đầy những sắc màu rực rỡ. Cuộc sống không thể lúc nào cũng giống như phần mở đầu của phim Betty Blue(8). Còn việc dạy học của cậu thế nào? Hãy hứa với mình là cậu sẽ không ngủ với sinh viên. Điều đó quả thật rất… đáng thất vọng.
8. Betty Blue là một bộ phim Pháp sản xuất năm 1986 với tên tiếng Pháp là 37o2 le matin, có nghĩa là “37,2oC vào buổi sáng”. Đây là bộ phim của đạo diễn Jean-Jacques Beineix được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên xuất bản năm 1985 của nhà văn Phillippe Djian.
Phải đi đây. Sắp hết chỗ viết rồi, và mình có thể nghe tiếng rì rầm đầy phấn khích của khán giả ở phòng bên cạnh vì họ đang ném ghế vào nhau. Mình sẽ kết thúc công việc này trong hai tuần nữa TẠ ƠN CHÚA, sau đó Gary Nutkin, giám đốc của bọn mình, muốn mình lên kế hoạch cho một buổi diễn về Nạn phân biệt chủng tộc ở Apartheid phục vụ các trường mầm non. Quỷ quái, lại còn phải có mấy CON RỐI nữa. Sáu tháng di chuyển trên đường M6 với một con rối Desmond Tutu đặt trong lòng. Mình có thể bỏ qua điều đó. Ngoài ra, mình đã viết một vở kịch chỉ có hai nữ chính Virginia Woolf và Emily Dickinson(9), đặt tên là “Hai cuộc đời” (hoặc “Hai người đồng tính đau khổ”). Có lẽ mình sẽ đưa vở kịch này vào một nhà hát công cộng nào đó. Khi mình giải thích với Candy rằng Virginia Woolf là ai, cô ấy nói rằng cô ấy thật sự, thật sự muốn đóng vai này, nhưng với điều kiện là có thể cởi áo ra,vì thế phần phân vai đã được quyết định theo cách đó. Mình sẽ đóng vai Emily Dickinson, và vẫn mặc áo. Mình sẽ đặt chỗ cho cậu.
9. Hai nữ văn sĩ lớn của Anh (Woolf) và Mỹ (Dickinson).
Trong khi chờ đợi, mình phải lựa chọn giữa việc ký hợp đồng làm việc ở Leeds hoặc ở Luân Đôn. Lựa chọn, lựa chọn. Mình đã tìm cách tránh đến Luân Đôn - ở đó thật CHẲNG CÓ GÌ BẤT NGỜ - nhưng cô bạn cùng phòng trước đây. Tilly Killick (còn nhớ cô ấy không? Người có cặp mắt kính to màu đỏ, giọng nói lanh lảnh, tóc mai dài?) có một căn phòng trống ở Clapton. Cô ấy gọi nó là “phòng hộp”, nơi đến mà không cần báo trước. Clapton thế nào? Cậu sẽ sớm trở lại Luân Đôn chứ? Này, có thể chúng ta sẽ làm bạn cùng phòng?
“Bạn cùng phòng ư?” Emma do dự, lắc đầu và làu bàu, sau đó viết “Chỉ đùa thôi!!!!” Cô lại rên lên lần nữa, “Chỉ đùa thôi” chính là thứ người ta viết để bào chữa cho những gì thật lòng muốn nói. Quá muộn để xóa nó, và nên chúc như thế nào đây? “Tất cả những điều tốt đẹp nhất” nghe quá trang trọng, “Tout mon amour(10)” nghe quá giả tạo, “All my love” nghe quá ủy mị, và lúc này Gary Nutkin lại đang đứng trước cửa.
10. Tiếng Pháp: Tất cả tình yêu của mình.
“Được rồi, mọi người vào vị trí nào!” Vẻ buồn rầu, anh ta mở rộng cửa như thể đưa họ ra pháp trường xử bắn, và trước khi kịp đổi ý, cô vội viết ngay…
Chúa ơi, mình nhớ cậu, Dex.
… sau đó ký tên và kèm theo một nụ hôn lên tờ giấy viết thư màu xanh lá nhạt.
Tới quảng trường Piazza della Rotunda, mẹ Dexter ngồi trong một quán cà phê nhỏ, tay cầm hờ hững cuốn tiểu thuyết, mắt lim dim, đầu hơi ngửa ra sau và nghiêng sang một bên giống như một chú chim đang đón ánh nắng cuối ngày. Thay vì đi thẳng đến chỗ mẹ, Dexter thư thả ngồi xuống bậc thềm của ngôi đền Pantheon cùng đám khách du lịch, và nhìn về phía đó khi người phục vụ tiến đến nhấc chiếc gạt tàn thuốc lên khiến mẹ cậu giật mình. Cả hai cùng cười lớn, và từ cách cử động tay và miệng vẻ rất kịch của bà, đặt tay mình lên tay người m phục vụ và vỗ một cách yêu thương, cậu có thể đoán được bà đang nói thứ tiếng Ý khủng khiếp. Rõ ràng là chẳng hiểu bà nói gì nhưng người phục vụ vẫn mỉm cười đáp lại, sau đó bỏ đi, không quên ngoái đầu nhìn lại người phụ nữ Anh xinh đẹp đã chạm vào tay mình và nói thứ tiếng mà anh ta không tài nào hiểu nổi.
Dexter nhìn thấy tất cả và mỉm cười. Theo quan điểm cũ của Freud mà Dexter nghe thấy lần đầu tiên khi còn học trong trường nội trú thì con trai thường yêu mẹ hơn bố, và điều đó hoàn toàn đúng với cậu. Tất cả những người cậu từng gặp đều yêu thích Alison Mayhew, và thú vị hơn cả là cậu cũng thật lòng rất yêu bố; cậu rất may mắn.
Thông thường, vào bữa tối hay trong khu vườn rộng lớn cây cối um tùm tại ngôi nhà ở Oxfordshire, hay trong suốt những ngày nghỉ tại Pháp, khi bà nằm ngủ dưới ánh mặt trời, cậu để ý thấy bố mình ngắm bà với ánh mắt say mê và sự ngưỡng mộ kín đáo. Lớn hơn bà mười lăm tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt dài và tính tình sống hướng nội, có vẻ như Stephen Mayhew không thể tin là mình lại được sở hữu thứ tài sản đặc biệt này. Tại các buổi tiệc của mẹ, nếu phải ngồi yên để không bị bắt đi ngủ sớm, Dexter thường quan sát thấy những người đàn ông ngoan ngoãn, sốt sắng lập thành một vòng tròn quanh bà, những người thông minh, có học vấn, các bác sĩ, luật sư và những người làm việc bên đài truyền thanh cho đến những cậu bé độ tuổi trăng tròn. Cậu ngồi nhìn bà nhảy múa theo những bài hát của nhóm nhạc Roxy Music thời kỳ đầu, tay cầm một ly cocktail, say sưa và chủ động trong khi những bà vợ khác trông thật chán nản và chậm chạp. Các bạn học, kể cả những người điềm tĩnh nhất, cũng biến thành những con rối khi ở cạnh Alison Mayhew, đùa giỡn với bà, rủ tham gia vào các trò bắn nước, khen ngợi tài nấu nướng khủng khiếp của bà - món trứng tráng không ra hình thù gì, tiêu đen mà nhìn như thể tàn thuốc lá.
Bà đã từng học về thời trang tại Luân Đôn, nhưng thời gian này đang rất thành công với cửa hàng đồ cổ trong một ngôi làng, chuyên bán các loại thảm và đèn chùm đắt tiền cho giới thượng lưu ở Oxford. Ở bà vẫn toát lên sự lộng lẫy của thập niên 60 - Dexter đã nhìn thấy những bức ảnh, những mẩu báo được cắt ra từ các mục báo đã phai màu - nhưng rõ ràng là bà không có gì buồn bã hay hối tiếc vì đã từ bỏ điều đó để đổi lấy một cuộc sống gia đình hết sức ấm cúng, bình yên và đáng trân trọng. Dường như bà đã dự cảm được chính xác đâu là thời điểm để rút lui khỏi bữa tiệc. Dexter không khỏi hoài nghi rằng bà đã có những lúc bù khú với các tay bác sĩ, luật sư và các nhân viên của đài phát thanh, nhưng cậu thấy khó có thể nổi giận với bà. Và lúc nào mọi người cũng nói giống nhau - rằng cậu thừa hưởng điều đó từ bà. Không ai nói rõ “đó” là điều gì nhưng dường như ai cũng biết; dĩ nhiên đó là vẻ bề ngoài, là năng lượng tràn trề và sức khỏe tốt, nhưng ngoài ra còn có một sự tự tin đến độ thờ ơ nhất định, là trung tâm của đám đông, luôn thuộc nhóm những người chiến thắng.
Thậm chí lúc này, khi bà ngồi đó trong chiếc váy mùa hè xanh dương đã bạc màu, đang lục tìm những que diêm trong chiếc túi xách to đùng, dường như cuộc sống ở Piazza chỉ đang xoay quanh bà. Đôi mắt màu nâu sắc sảo trên khuôn mặt hình trái tim, cùng mái tóc đen được chải rối rất tốn kém, một chiếc cúc áo không cài để hở khá nhiều khuôn ngực, quả là một sự lộn xộn không chê vào đâu được. Bà thấy cậu tiến đến và khuôn mặt bà giãn ra với nụ cười rộng hết cỡ.
“Trễ bốn năm phút, chàng trai. Con đã ở đâu thế?”
“Ngồi đằng kia nhìn mẹ trò chuyện với những người phục vụ.”
“Đừng nói cho bố con biết.” Bà dùng hông đẩy chiếc bàn để đứng lên và ôm cậu. “Nhưng con đã ở đâu?”
“Chỉ là chuẩn bị bài vở thôi mà.” Tóc cậu vẫn còn ướt sau khi tắm cùng Tove Angstrom, và khi Tove hất nó ngược lên trán cậu, lấy tay trìu mến ôm một bên má cậu, cậu nhận ra rằng cô vẫn chưa tỉnh rượu ahwrn.
“Rất bù xù. Con đang gặp rắc rối với ai vậy? Trò quậy phá gì nữa đây?”
“Con đã nói với mẹ là chuẩn bị bài vở rồi mà.”
Bà bĩu môi hoài nghi. “Thế tối qua con đi đâu? Bố mẹ đã đợi con ở nhà hàng.”
“Con xin lỗi, con bị trễ do tham dự buổi khiêu vũ của trường.”
“Một buổi khiêu vũ. Thật giống năm 1977. Nó như thế nào?”
“Hai trăm cô gái Scandivia say xỉn nhảy nhót theo phong cách vogue.”
“Phong cách vogue? Xin thông báo là mẹ chẳng hiểu từ đó nghĩa là gì. Thế có vui không?”
“Chán không buồn nói.”
Bà vỗ vỗ vào đầu gối cậu. “Thật tội nghiệp.”
“Bố đâu ạ?”
“Bố con phải về khách sạn nằm nghỉ. Trời nóng, cộng với đôi xăng đan làm chân ông ấy phồng lên. Con biết bố con mà, ông ấy là người xứ Wales.”
“Thế bố mẹ đã làm gì?”
“Thì chỉ đi dạo quanh khu di tích. Mẹ nghĩ nó đẹp nhưng ông bố Stephen của con lại thấy chán phèo. Tất cả mớ lộn xộn đó, những cái cột nằm lăn lóc khắp nơi. Mẹ cho rằng ông ấy muốn họ san bằng tất cả và dựng lên một khu thật đẹp hoặc tương tự thế.”
“Bố mẹ nên đi thăm Palatine. Nó ở trên đỉnh đồi kia kìa…”
“Mẹ biết Palatine ở đâu, Dexter. Mẹ đã đến Rome trước khi con chào đời.”
“Vâng, thế thời đó ai là hoàng đế?”
“Ha ha. Đây, uống giúp mẹ chỗ rượu này, đừng để mẹ uống cả chai nhé.” Bà đã uống gần hết, khá nhiều, nhưng cậu vẫn rót phần rượu cuối cùng vào cốc và với tay lấy thuốc lá. Alison tặc lưỡi. “Con biết đó, đôi lúc mẹ nghĩ bố mẹ đã quá dễ dãi với con.”
“Hoàn toàn đồng ý. Bố mẹ đã làm hư con. Đưa cho con ít diêm nào.”
“Nhìn chẳng tử tế chút nào, con biết đó. Mẹ hiểu con cho rằng nó khiến con giống như một ngôi sao điện ảnh, nhưng thực ra không phải thế, trông thật khủng khiếp.”
“Vậy sao mẹ lại làm thế?”
“Bởi vì nó khiến mẹ trông mạnh mẽ.” Bà đưa thuốc lên môi để cậu châm lửa. “Dù sao thì mẹ cũng sắp bỏ rồi. Đây là lần cuối cùng. Giờ thì nhanh lên, nhân lúc không có bố con ở đây…” Rồi chồm người lại gần hơn, thủ thỉ vẻ bí mật. “Kể cho mẹ nghe chuyện tình cảm của con đi.”
“Không!”
“Thôi nào, Dex! Con biết là mẹ chỉ có thể trải nghiệm cuộc sống gián tiếp qua các con, nhưng chị gái con thì cứ e ấp như trinh nữ…”
“Mẹ say rồi phải không?”
“Mẹ không thể nào biết được bằng cách nào nó lại có hai đứa con…”
“Mẹ say rồi.”
“Mẹ không uống rượu, con không nhớ sao?” Khi Dexter mười hai tuổi, một tối nọ, bà nghiêm nghị dắt cậu vào bếp và với giọng nhẹ nhàng, hướng dẫn cậu cách pha một cốc martini nguyên chất, như thể đó là một nghi thức trang trọng. “Thôi nào. Hãy khai báo ngay, không được bỏ sót một chi tiết nào.”
“Con không có gì để nói cả.”
“Không có ai ở Rome sao? Không có cô gái nào tử tế sao?”
“Không có ai cả.”
“Mẹ hy vọng không phải là một sinh viên.”
“Dĩ nhiên là không.”
“Thế còn ở nhà? Ai là người đã viết cho con những lá thư dài sướt mướt mà bố mẹ cứ phải gửi chuyển phát đến địa chỉ của con?”
“Không phải việc của mẹ.”
“Đừng để mẹ lại phải mở thư ra đọc, hãy kể cho mẹ biết đi nào.”
“Không có gì để kể hết mà lại.”
Bà tựa lưng vào ghế. “Được, mẹ thật thất vọng về con. Thế còn cô gái đã ở lại nhà chúng ta lần trước?”
“Cô gái nào?”
“Cô gái xinh xắn, tử tế, người miền Bắc. Say rượu và hét vào mặt bố con về những người Sandinista.”
“Đó là Emma Morley.”
“Emma Morley. Mẹ thích cô gái ấy. Bố con cũng thích dù cô ấy đã gọi ông là kẻ ủng hộ chủ nghĩa phát xít.” Dexter cau mày khi nhớ lại chuyện đó. “Mẹ không phiền. Ít ra là cô gái đó còn có chút nhiệt huyết, chút đam mê. Không giống như những cô gái hở hang mà chúng ta thường gặp ở bàn ăn sáng. Vâng thưa bà Mayhew, không thưa ông Mayhew. Con biết đó, mẹ đã nghe tiếng con rón rén đến phòng ngủ dành cho khách vào lúc nửa đêm…”
“Đúng là mẹ đã say rồi phải không?”
“Vậy cô Emma này thế nào?”
“Emma chỉ là bạn.”
“Giờ vẫn thế à? Mẹ không chắc. Thực ra mẹ nghĩ là con bé thích con.”
“Mọi người đều thích con. Đó là lời nguyền.”
Trong đầu cậu, điều đó nghe có vẻ ổn: hèn hạ và tự dối lừa bản thân, nhưng lúc này, họ ngồi im lặng và cậu lại thấy mình thật ngốc nghếch, giống như tại những buổi tiệc nơi mẹ cậu cho phép cậu ngồi cùng với người lớn, để cậu thể hiện bản thân và khiến bà thất vọng. Bà mỉm cười vẻ độ lượng, và nắm chặt tay cậu trên bàn.
“Hãy sống tử tế nhé, con trai?”
“Con luôn tử tế, lúc nào cũng thế mà.”
“Nhưng đừng quá tử tế. Ý mẹ là đừng xem nó như một niềm tin tôn giáo, sự tử tế ấy.”
“Con sẽ không như thế.” Cảm thấy không thoải mái, cậu bắt đầu nhìn quanh quảng trường.
Bà thúc vào cánh tay cậu. “Vậy con muốn gọi một chai nữa, hay chúng ta trở về khách sạn xem mấy ngón chân của bố con thế nào?”
Họ bắt đầu đi về hướng Bắc trên những con đường chạy song song với phố Via Del Corso, hướng đến quảng trường Piazza del Popolo, Dexter vừa đi vừa thay đổi lộ trình để khiến cho quãng đường trở nên thú vị, và cậu bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn, hài lòng khi thấy mình đã thông thạo về thành phố này. Mẹ cậu ôm choàng lấy cánh tay cậu.
“Thế con định ở đây bao lâu?”
“Con không biết, có lẽ đến tháng Mười.”
“Nhưng sau đó con sẽ về nhà và ổn định cuộc sống chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Ý mẹ không phải là bắt con sống với bố mẹ. Mẹ sẽ không làm thế với con. Nhưng con biết đó, bố mẹ sẽ giúp con tìm một căn hộ.”
“Không cần vội mà mẹ.”
“Thôi nào Dexter, đã một năm rồi đấy. Con cần nghỉ ngơi bao lâu nữa? Cũng không có vẻ gì là con đã làm việc cật lực ở trường đại học…”
“Không phải nghỉ ngơi, con đang làm việc.”
“Thế còn nghề báo thì sao? Chẳng phải con đã nói về nghiệp báo chí là gì?
Cậu đã đề cập đến nó một cách tình cờ, chỉ như một hành động làm xao lãng và viện cớ. Có vẻ như càng về cuối những năm tháng tuổi thanh niên thì cơ hội của cậu dường như càng thu hẹp lại. Những cơ hội nghề nghiệp đáng tự hào như bác sĩ phẫu thuật tim, kiến trúc sư đã hoàn toàn khép lại trước mắt cậu và giờ đây, có vẻ như nghề báo cũng đang diễn ra theo cách tương tự. Anh không phải là người giỏi viết lách, không am hiểu nhiều về chính trị, khả năng nói tiếng Pháp tồi, lại thiếu mọi kỹ năng chuyên môn, cậu chỉ có duy nhất một tấm hộ chiếu và một hình ảnh mạnh mẽ của chính mình đang nằm hút thuốc dưới quạt trần tại những nước khí hậu nhiệt đới, một chiếc máy ảnh Nikon đã biến dạng và một chai rượu Whisky cạnh giường ngủ.
Dĩ nhiên, điều cậu thật sự thích làm là trở thành nhiếp ảnh gia. Năm mười sáu tuổi, cậu đã hoàn thành một đồ án ảnh có tên gọi “Texture” với đủ các tấm hình đen trắng chụp cận cảnh những loại vỏ cây và vỏ sò, ốc khiến cho giáo viên nghệ thuật của cậu phải “kinh ngạc”. Kể từ đó, chưa có điều gì khiến cậu cảm thấy hài lòng như đối với “Texture” cũng như những bức tranh có độ tương phản cao mô tả cảnh tuyết phủ trên cửa sổ và lối đi rải sỏi. Còn làm nghề báo nghĩa là phải vật lộn với những khó khăn như từ ngữ và ý tưởng, nhưng cậu cho rằng mình có tố chất của một nhiếp ảnh gia, bởi cậu thấy mình có những cảm xúc mạnh mẽ mỗi khi mọi thứ ở vào trạng thái thích hợp của chúng. Tại thời điểm này, chỉ tiêu chọn nghề chính của cậu là nghề đó phải nghe thật “kêu” trong quán rượu, rót thẳng vào tai một cô gái nào đó, và không thể phủ nhận rằng “Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp” là một tuyên bố thú vị, gần giống với câu “Tôi cung cấp hình ảnh từ các vùng chiến sự” hay “Thật ra, tôi làm phim tài liệu.”
“Có khả năng làm nghề báo.”
“Hay kinh doanh. Chẳng phải con và Callum định làm ăn với nhau sao?”
“Tụi con đang suy nghĩ về điều đó.”
“Tất cả có vẻ hơi mơ hồ, chỉ là ‘làm ăn’ thôi sao.”
“Con đã nói là tụi con đang suy nghĩ thêm.” Thật ra Callum, bạn cùng phòng trước đây của cậu, đã một mình bắt tay vào kinh doanh rồi, làm gì về mông má máy tính mà Dexter chẳng hơi đâu mà hiểu. Callum đã khẳng định rằng họ sẽ trở thành triệu phú vào năm hai mươi nhăm tuổi, nhưng nghề đó nghe như thế nào trong quán rượu? “Thật ra tôi làm mông má máy tính.” Không, nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp vẫn là lựa chọn tốt nhất của cậu. Cậu quyết định sẽ tìm cách nói thật to về lựa chọn nghề nghiệp của mình.
“Thật ra, con đang nghĩ về nghề nhiếp ảnh.”
“Nhiếp ảnh ư?” Mẹ cậu cười như điên dại.
“Này, con là một tay nhiếp ảnh cừ khôi đấy!”
“… Khi con nhớ cất ngón tay mình ra khỏi ống kính.”
“Chẳng phải mẹ có ý khuyến khích con sao?”
“Thể loại nhiếp ảnh gia nào? Vẻ đẹp huyền bí?” Bà buông tiếng cười ùng ục. “Hay con định tiếp tục đề án Texture!” và họ phải dừng lại trên con phố để bà đứng cười một lúc, gập cả người xuống mà cười, rồi bám lấy cánh tay cậu để giữ thăng bằng - “Tất cả những bức ảnh về sói!” - cho đến khi cười xong, bà đứng thẳng dậy và nghiêm mặt. “Dexter, mẹ rất xin lỗi…”
“Thật ra khả năng của con lúc này đã khá hơn nhiều.”
“Mẹ biết, mẹ xin lỗi. Mẹ thật sự xin lỗi.” Họ lại tiếp tục bước đi. “Con phải làm Dexter ạ, nếu đó là thứ con muốn.” Bà thúc khuỷu tay vào cánh tay cậu, nhưng Dexter tỏ ra hờn dỗi. “Bố mẹ luôn nói với con rằng con có thể làm được bất cứ thứ gì con muốn, nếu con làm việc thật chăm chỉ.”
“Đó chỉ mới là suy nghĩ thôi,” cậu nói giọng giận dỗi. “Con đang cân nhắc các lựa chọn, tất cả chỉ có thế.”
“Được rồi, mẹ cũng hy vọng thế, bởi dạy học là một nghề tốt, nhưng nó đúng là không hợp với con, phải không? Dạy những bài hát Bealtes cho các cô gái tuổi trăng tròn ở Bắc Âu.”
“Đó là một công việc cực nhọc mẹ à. Ngoài ra, nó còn giúp con có chút gì đó dự phòng khi khẩn cấp.”
“Ừm, đôi khi mẹ tự hỏi liệu con có quá nhiều thứ để dự phòng khi khẩn cấp không.” Bà nói mắt nhìn xuống đất và lời nhận xét đó dường như xới tung những viên đá lát đường. Họ bước thêm vài bước nữa trước khi Dexter nói.
“Và điều đó nghĩa là gì?”
“Ồ, ý mẹ chỉ là…” Bà thở dài và tựa đầu vào vai cậu. “Ý mẹ chỉ là vào một lúc nào đó, con sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời mình, chỉ thế thôi. Con còn trẻ, khỏe mạnh và mẹ cho rằng trông cũng tử tế đấy chứ, nếu xét ở góc độ dưới trung bình. Mọi người có vẻ thích con, con thông minh, hoặc đủ thông minh, có lẽ không phải thông minh về mặt lý thuyết nhưng con biết cái gì là cái gì. Và con có được sự may mắn, quá nhiều may mắn, Dexter ạ, con không phải bận tâm về nhiều thứ, về trách nhiệm, tiền bạc. Nhưng giờ con đã trưởng thành, và ngày nào đó, mọi thứ sẽ không như thế này nữa…” Bà nhìn quanh, ý muốn ám chỉ con đường nhỏ xinh mà cậu đã đưa bà đi qua. “… sự thanh bình này. Sẽ rất tốt nếu con có sự chuẩn bị trước. Sẽ tốt nếu con tự trang bị kỹ càng hơn cho bản thân.”
Dexter cau mày. “Ý mẹ là nghề nghiệp sao?”
“Một phần đúng.”
“Mẹ đúng là giống hệt bố.”
“Lạy Chúa, giống thế nào?”
“Một công việc ổn định, thứ gì đó dự phòng, thứ gì đó để mong đợi.”
“Không chỉ có thế, không chỉ có công việc. Một định hướng. Một mục tiêu. Vài động lực, chút ít tham vọng. Khi bằng tuổi con, mẹ đã muốn thay đổi cả thế giới.”
Cậu khịt khịt mũi. “Cho nên mới mở cửa hàng bán đồ cổ,” và bà thúc khuỷu tay vào sườn cậu.
“Đó là hiện tại, đằng này mẹ đang nói là quá khứ. Và đừng làm ra vẻ thông minh với mẹ.” Bà khoác tay cậu và cả hai lại cùng sánh bước chậm rãi. “Mẹ chỉ muốn con khiến mẹ tự hào thôi. Ý mẹ là mẹ đã tự hào về con, và chị con, nhưng, à, con biết ý mẹ muốn nói gì mà. Mẹ hơi say một chút. Hãy đổi đề tài đi. Mẹ muốn nói với con một điều khác.”
“Điều gì hả mẹ?”
“Ồ… quá muộn rồi.” Lúc này, họ đã nhìn thấy khách sạn, đạt chuẩn ba sao, sang trọng nhưng không phô trương. Qua khung cửa sổ bằng kính mờ mờ, cậu có thể thoáng thấy bố cậu đang cúi người trên chiếc ghế bành ngoài hành lang, một chân gác lên đầu gối, một tay túm bít tất khi ông chăm chú xem xét lòng bàn chân.
“Chúa ơi, ông ấy đang nhể những cục chai chân ngoài hành lang khách sạn. Một chút phong cách Swansea ở Via del Corso. Quyến rũ, đúng là quyến rũ.” Mai đi ăn trưa với mẹ nhé? Trong khi bố con đang ngồi trong căn phòng tối và nhể những cục chai chân. Chúng ta hãy ra ngoài, chỉ có con và mẹ, đâu đó bên ngoài một quảng trường thật đẹp. Khăn trải bàn trắng. Nơi nào thật đắt tiền, mẹ sẽ đãi. Con có thể mang theo những bức ảnh về những viên sỏi thú vị mà con đã chụp.”
“Được thôi,” cậu hờn dỗi trả lời. Mẹ cậu mỉm cười nhưng cũng chau mày, hơi siết chặt tay cậu, và cậu bỗng cảm thấy có chút gì lo lắng. “Vì sao?”
“Vì mẹ muốn nói chuyện với cậu bé đẹp trai của mẹ và lúc này mẹ nghĩ là mẹ hơi say.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ hãy nói ngay đi.”
“Không có gì, không có gì.”
“Không phải bố mẹ sắp ly dị chứ?”
Bà cười nhẹ. “Đừng có ngớ ngẩn thế, dĩ nhiên là không.” Trên hành lang khách sạn, bố cậu đã nhìn thấy hai người, và bắt đầu đứng lên vặn núm cửa. “Làm sao mẹ có thể bỏ một người đàn ông lúc nào cũng nhét áo sơ mi vào trong quần lót?”
“Vậy đó là chuyện gì, mẹ nói cho con biết đi?”
“Không có gì tồi tệ đâu con yêu, không có gì đâu.” Vẫn đứng trên đường, bà trao cho cậu một nụ cười an ủi và đặt tay lên phần tóc ngắn phía sau gáy cậu và kéo cậu xuống ngang tầm chiều cao với bà để cả hai có thể cụng trán vào nhau. “Con không phải lo gì hết nhé. Ngày mai. Mai chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc.”
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày