Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Chương 4
S
áng cô mới nghe tiếng chân quen thuộc của anh. Khả Thư ngồi bật dậy, căng thẳng chờ đợi. Trần Phương bước vào phòng, gương mặt bình thản không biểu hiện gì, thật trái ngược với hình ảnh của cô lúc này.
- Anh…
Khả Thư không nói được gì trước cái nhìn của anh.
- Tôi đã hứa với ba cô là sẽ bảo bọc cho con gái ông. Tôi sẽ không vì vậy mà thất hứa đâu.
Khả Thư ngơ ngác, đúng hơn là không còn sáng suốt để phân tích.
- Anh nói vậy là sao?
Trần Phương bước đến tủ quần áo, tự mình soạn đồ:
- Tôi coi như chuyện đó chưa hề xảy ra.
Nói rồi anh bước vào phòng tắm. Ðầu óc cô căng như sợi dây đàn vì thái độ của anh. Trần Phương có biết anh đang khủng bố tinh thần cô không? Cô không hiểu đó là cách nói tha thứ hay là rũ bỏ. Khả Thư rùng mình không dám nghĩ tiếp.
Khi Trần Phương từ phòng tắm bước ra, cô cứ nhìn theo từng cử chỉ của anh một cách lơ ngơ:
- Anh… anh có thể tha thứ cho em không?
Trần Phương nhìn cô bình thản:
- Chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại. Em nghỉ đi!
Trần Phương bước ra khỏi phòng, Khả Thư nhìn theo dáng anh. Cô nhói đau khi cảm nhận một sự thay đổi nào đó ở anh. Nếu vì vậy mà cô mất đi những tình cảm mà mình đã cố vun đắp thì cái giá cô trả là quá đắt.
Bắt đầu từ ngày đó, đã gần nửa tháng trôi qua, Trần Phương vẫn dịu dàng với cô nhưng lại mất dần các cử chỉ yêu thương, âu yếm. Khả Thư cảm nhận rất rõ nhưng chỉ âm thầm chịu đựng. Cô càng sống khép kín hơn trong ngôi biệt thự rộng lớn này.
Ðang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại reo. Khả Thư vội bước đến bắt máy:
- Alô.
Giọng bên kia trầm ấm:
- Thư phải không? Anh, Thiên đây.
Khả Thư thấy ngỡ ngàng:
- Sao anh biết số điện thoại này mà gọi?
Tiếng Thiên cười khẽ:
- Chuyện đó đâu khó khăn gì với anh.
Khả Thư thở nhẹ:
- Có chuyện gì không anh Thiên?
Tiếng Thiên ấm áp:
- Cảm ơn em đã giúp anh, không ngờ em lại vì anh như vậy.
- Không như anh nghĩ đâu, em giúp anh chỉ đơn giản vì chúng ta là bạn.
Tiếng Thiên tự tin:
- Chúng ta không phải là bạn, em…
Khả Thư vội ngắt lời:
- Anh Thiên…
Giọng Thiên cứng rắn:
- Em đứng yếu đuối nữa! Thời gian qua anh đã quá nhu nhược nên đánh mất tình yêu của mình. Anh sẽ không để mình sai lầm thêm một lần nữa.
Tiếng Thư bình thản nhưng cương quyết:
- Anh nghĩ sai rồi. Em vì không thể làm ngơ chứ không hề có ý nghĩ nào khác.
- Ðừng tự lừa dối mình nữa, vì anh mà em chống đối lại anh ta.
Khả Thư mệt mỏi ngắt lời anh:
- Em không chống đối gì anh Phương hết, anh đừng lệch lạc như vậy.
Thiên cười khẽ:
- Vậy chuyện mọi người đang bàn tán là gì? Không ngờ anh ta bình thản đến thế!
Khả Thư run giọng:
- Mọi người bàn tán gì?
- Nói là em giúp đỡ anh chống đối lại anh ta, điều đó chẳng khác nào là sự xúc phạm đối với Trần Phương nên sợ em sẽ có chuyện với hắn. Thư! Hãy cho anh gặp em nhé. Can đảm lên em, nếu không em sẽ phải khổ vì hắn đấy.
Khả Thư hơi nhắm mắt, cổ họng cô đau thắt không nói được gì. Cô không ngờ việc mình làm lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tại sao mọi người lại biết chứ? Ðến giờ cô mới hiểu mình làm chuyện khủng khiếp thế nào và Trần Phương đã quá nương nhẹ với cô:
- Em còn đó không Thư?
Khả Thư như bừng tỉnh, cô nói thờ ơ:
- Anh Thiên! Em hiểu hết những gì anh nói nhưng hiểu chỉ để hiểu thôi chứ hoàn toàn không có cảm giác gì. Em rất yêu anh Phương nên không bao giờ có chuyện như anh nghĩ đâu.
Thiên hơi im lặng như choáng váng:
- Anh không tin. Em đừng chịu đựng nữa, anh sẽ ở bên em và chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Hãy tin anh!
- Anh đừng như thế, em nói rất thật đấy. Em không yêu anh, tình cảm ngày xưa chỉ là ngộ nhận thôi Thiên. Em xin lỗi, em biết nói thế sẽ làm tổn thương anh nhưng em không muốn anh hiểu sai về tình cảm của em. Quên em đi, em không xứng đáng với anh đâu.
Tiếng Thiên hơi mất tự chủ:
- Em nói dối để anh quên em phải không? Anh không tin em có thể yêu được con người đó. Hắn ta không hợp với em đâu, hắn…
Khả Thư trầm tĩnh ngắt lời anh:
- Em chấp nhận tất cả con người anh Phương nhưng theo cách khác, không như mọi người nghĩ đâu. Và em không muốn bất cứ ai nói những điều không tốt về chồng mình.
- Kể cả anh?
- Vâng.
- Em điên rồi Thư, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
Khả Thư bất mãn:
- Em không muốn nghe anh nói nữa đâu. Em rất mong anh hiểu đúng những gì em nói. Em mệt lắm, em cúp nha.
Nói rồi cô chủ động cúp máy. Vừa quay lại, cô điếng cả người khi thấy Trần Phương đứng ở cửa tự bao giờ.
- Anh về lúc nào?
Trần Phương nhìn cô không biểu hiện gì.
- Lúc em đang bận nói chuyện.
Khả Thư khổ sở:
- Em không hiểu sao ảnh biết mà gọi điện, thật đấy.
Trần Phương nói lạnh lùng:
- Anh ta đã đi quá xa rồi.
- Anh nói vậy là sao?
Trần Phương nhìn cô như quan sát:
- Em đừng căng thẳng như thế. Tôi không làm gì Thiên đâu.
- Ý em không phải thế, anh đừng lệch lạc như vậy.
Trần Phương cười khẽ:
- Vậy theo em, tôi phải nghĩ sao đây?
- Anh Thiên chỉ cảm ơn em, chỉ có vậy thôi và em cũng không nghĩ gì cả. Anh muốn em làm gì anh mới tin em hả Phương?
- Tất cả những gì cô nghĩ và làm tôi lấy cơ sở gì để tin đây?
Khả Thư nói khó khăn:
- Anh không tin em?
Trần Phương bình thản nhìn cô không trả lời. Một sự im lặng làm Khả Thư như nghẹt thở, cô nói yếu đuối:
- Em không biết sự việc lại nghiêm trọng như vậy Phương ạ. Em biết, em đã làm anh mất mặt, bị xúc phạm… Nhưng em xin anh đừng đối xử với em như thế, em không chịu đựng nổi nữa đâu.
Trần Phương im lặng khá lâu mới quay lại nhìn cô:
- Tôi không muốn ép buộc em bất cứ điều gì. Thời gian qua tôi đã cho em tự quyết định, bây giờ em cứ làm theo những gì mình cần và nghĩ.
Tiếng Khả Thư như nghẹn lại:
- Em chỉ cần anh.
Trần Phương nhìn cô, ánh mắt có vẻ dịu dàng. Anh nghe đau lòng khi thấy sự hốc hác của cô. Anh nhẹ nhàng bước đến ôm cô vào lòng:
- Nhìn em thế này, anh đau lòng quá. Hãy nhớ, anh chỉ có thể tha thứ lần này thôi, đừng làm anh phải thất vọng nữa.
Khả Thư khóc thút thít:
- Em biết lỗi rồi, em sẽ không dám nữa đâu.
Trần Phương không nói gì, lẳng lặng lau nước mắt cho cô bằng đôi môi của mình.
- Em chỉ yêu anh thôi. Hãy tin em Phương nhé.
Trần Phương vẫn không trả lời, anh thể hiện tình cảm bằng sự khao khát và say mê đối với cô. Khả Thư khép mắt, cô buông trôi mình trong cảm giác mãnh liệt của tình yêu mà Trần Phương mang đến.
Từ ngày đó, cả hai như càng trân trọng những tình cảm dành cho nhau hơn. Khả Thư cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, đó là kỷ niệm ngày cưới của cô và Trần Phương. Cô muốn tạo cho anh sự bất ngờ, không biết Trần Phương có nhớ ngày này hay không? Vừa làm cô vừa tủm tỉm cười khi tưởng tượng ra khuôn mặt ngỡ ngàng của anh.
Nghe tiếng xe quen thuộc, cô đã vội bước đến tắt cả đèn và đứng yên chờ anh. Vừa vào phòng khách, cô đã nghe tiếng anh cười nhỏ:
- Em lại muốn làm gì vậy bé con?
Khả Thư mím môi, đúng như cô nghĩ, anh chẳng nhớ gì cả. Nhưng cô chưa kịp giận dỗi thì đã thấy Trần Phương bật đèn, cô chạy vội đến ngăn anh:
- Ðừng bật đèn anh.
Trần Phương ôm vai cô:
- Em định làm gì thế? Một ngày đặc biệt à?
Trong bóng tôi, Khả Thư vẫn thấy đôi mắt thích thú của anh khi nhìn cô.
- Anh thật dễ ghét, uổng công em chuẩn bị cả ngày nay.
Trần Phương cười khẽ:
- Em phải nói để anh biết mà chuộc lỗi chứ?
Cô không nói thẳng mà nhấp nháy mắt:
- Ngày này năm trước là ngày gì, anh nhớ không?
- Em để anh trả lời trong bóng tối thế này à?
Khả Thư phụng phịu:
- Anh không nhớ thì không được đốt nến đâu.
Trần Phương cười khẽ:
- Anh không thể giả vờ ngốc được rồi. Ngày này năm trước là ngày bé Khả Thư làm vợ của anh.
Khả Thư nhéo hông anh, Trần Phương bật cười. Anh lấy hộp quẹt bật lên rồi nắm tay cô đi về phía bàn:
- Vợ anh thật tuyệt vời! Em chuẩn bị cả đấy à?
Trần Phương đốt những ngọn nến lên, ánh sáng nhỏ nhoi làm gương mặt Thư lung linh kiều diễm. Anh nhìn vào đôi mắt lấp lánh tia nhìn dịu ngọt của cô mà cảm thấy ấm áp.
- Anh xin lỗi, giận anh không?
Khả Thư mỉm cười thật đẹp:
- Em nỡ giận anh sao? Em biết anh bận việc kia mà.
Trần Phương nắm tay cô đưa lên môi, anh đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn cưới của hai người:
- Anh sẽ nhớ mãi đêm nay, cũng như nhớ mãi những gì chúng ta đã có với nhau.
Khả Thư chớp mắt cảm động, niềm hạnh phúc làm cô muốn khóc.
- Ðừng nhè chứ bé con, đêm nay tuyệt đối không được.
Khả Thư mỉm cười mà mắt long lanh, cô đứng yên nhìn anh rót rượu ra ly rồi quay qua đưa cho cô. Anh cụng nhẹ vào ly cô và nói:
- Anh hứa ngày này năm sau chúng ta sẽ ở bên nhau thế này và anh sẽ luôn nhớ để về sớm với em.
Cả hai ăn tối trong một không gian ấm áp và tràn đầy lãng mạn. Cô cảm nhận với cái nhìn rất lạ ở Trần Phương, anh không phải là người nhiều lời trong chuyện tình cảm. Vì vậy không biết từ lúc nào Khả Thư đã hiểu được những cảm xúc biểu hiện trên gương mặt anh. Không hiểu sao hôm nay cô thấy thật bối rối trước cái nhìn của anh, nó giống như lần đầu tiên cô gặp anh trong bệnh viện. Bây giờ cô mới hiểu mình đã yêu anh từ lúc đó, chỉ tại nỗi lo sợ lấn át hết cảm xúc nên khi sống chung một thời gian cô mới hiểu được anh. Tự nhiên cô thấy tim đập mạnh khi nhìn vào mắt Trần Phương:
- Em hỏi anh hãy trả lời thật nhé.
Trần Phương nhìn cô dịu dàng:
- Anh thấy em rất hay nói câu đó, em sợ người khác nói dối mình lắm à?
Khả Thư tủm tỉm cười:
- Vì em ngốc nghếch mà nên rất sợ người khác lừa mình.
Trần Phương mỉm cười nhưng giọng nói rất nghiêm nghị:
- Với anh, em nên bỏ câu nói đó đi. Anh không bao giờ dối em bất cứ điều gì.
Khả Thư mỉm cười, chỉ tại cô thôi, không ngờ Trần Phương lại đặt nặng câu nói của cô đến vậy.
- Sao? Muốn hỏi anh chuyện gì?
Vừa nói anh vừa nắm tay cô kéo về phía mình và đặt cô ngồi trên chân anh.
- Sao anh lại cưới em?
Trần Phương nhướng mắt:
- Theo em thì sao?
Khả Thư nhẹ lắc đầu:
- Em không biết vì lúc đó chúng ta đâu quen nhau.
- Thế còn em? Vì ba đúng không?
Khả Thư chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Trần Phương nói nhẹ nhàng nhưng lại lắng sâu từng cảm xúc trong cô:
- Ðâu cần phải quen nhau người ta mới yêu. Nếu nói yêu thì chưa đúng lắm, anh chỉ thích em khi lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện. Có lẽ anh bị quyến rũ bởi nét đẹp trong sáng của em thì đúng hơn.
Khả Thư tủm tỉm cười, trong lòng lại thích thú ngầm. Ðây là lần đầu Trần Phương thú nhận anh bị quyến rũ bởi cô, điều đó thật hạnh phúc, một cảm giác rung động thật mới mẻ.
- Em còn điều gì thắc mắc nữa không?
Mắt cô lấp lánh nhìn anh:
- Anh không hỏi gì em sao?
Trần Phương hôn nhẹ môi cô:
- Anh không tò mò như em, chuyện quá khứ anh không quan tâm.
Khả Thư phụng phịu, đã thế cô sẽ không nói anh nghe về cảm xúc lần đầu tiên cô gặp anh là như thế nào. Chợt nhớ ra, cô ngọ ngoạy trong lòng anh:
- Em có chuyện muốn nói với anh. Em định nói lâu rồi nhưng không dám.
Trần Phương hơi nhướng mắt, anh cười nhẹ và cúi xuống tìm môi cô. Cả hai lại chìm trong cảm giác ngọt ngào đê mê. Lúc lâu anh mới buông cô ra:
- Em muốn nói gì với anh?
Khả Thư mím môi, cô vân vê chiếc cúc áo trên ngực anh. Trần Phương nhìn cử chỉ của cô một cách kiên nhẫn:
- Sao? Không thích nói nữa à?
Khả Thư chớp mắt nói nhỏ nhẹ:
- Em muốn đi học lại, được không anh?
Trần Phương nhìn cô. Khả Thư rụt rè nói:
- Khánh Hà cũng bảo em như thế, ở nhà em buồn lắm.
- Em hay tâm sự với Khánh Hà lắm à?
Khả Thư bối rối ngồi yên.
- Sao em không nói với anh?
Cô nói lí nhí:
- Em sợ anh sẽ không đồng ý.
Trần Phương nói nghiêm nghị:
- Ðúng là anh không thích, dù em có đi học anh cũng không đồng ý để em đi đâu.
Khả Thư bất mãn:
- Anh định giam em ở nhà hoài sao? Nhìn bạn bè đi học, em thích lắm.
Dù mềm lòng vì vẻ thất vọng, buồn bã của cô anh vẫn cương quyết giữ ý định của mình. Khả Thư còn rất non nớt, anh sợ cô lại bị ảnh hưởng bởi những bạn bè xung quanh tác động. Anh không chấp nhận được việc họ ở phía sau tác động cô chống đối lại anh.
- Rồi chúng ta sẽ có con. Em sẽ phải bận bịu với chúng, anh thấy em nên học cách làm mẹ thì đúng hơn.
Khả Thư rơm rớm nước mắt:
- Những cái đó không cần học cũng biết. Anh cho em đi học đi, em hứa sẽ không làm cho anh lo lắng đâu.
Trần Phương nói cứng rắn:
- Ðừng cãi lời anh, em vẫn chưa thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại sao?
- Không phải, nhưng…
Trần Phương ngắt lời cô bằng một nụ hôn:
- Vậy thì được rồi, anh không muốn hai đứa mất vui, nhất là đêm nay.
Nói rồi, anh lại hôn cô. Lúc đầu cô thụ động đón nhận nhưng càng về sau thì không cưỡng lại được sự nồng nàn anh mang lại. Cô lại tạm lãng quên những day dứt trong lòng để sống trọn vẹn với tình yêu của mình. Cô biết dù không nói nhưng Trần Phương đã đặt cô vào sự lựa chọn và cô biết mình không đủ can đảm để phản đối anh.
Tuần sau, cô đang ở trong phòng thì Thiên gọi đến:
- Alô.
- Anh, Thiên đây.
Khả Thư hơi im lặng:
- Có chuyện gì không anh Thiên?
- Anh muốn gặp em.
- Em không đi đâu, anh đừng làm như thế nữa.
Tiếng Thiên hấp tấp:
- Anh sẽ chờ em ngay chỗ cũ. Em đến nhé.
Giọng Khả Thư lạnh lùng:
- Anh muốn em nói thế nào anh mới chịu hiểu đây?
- Em thay đổi từ lúc nào vậy, Thư? Anh không tin em sắt đá đến thế.
Tiếng Khả Thư vẫn còn cảm xúc:
- Em không thay đổi. Em không yêu anh, lúc trước hay bây giờ cũng vậy. Anh nên chấp nhận sự thật Thiên ạ.
Thiên lạc giọng:
- Có nằm mơ anh cũng không ngờ em yêu được con người độc ác như vậy.
Khả Thư nói nghiêm nghị:
- Em không thích cách nói của anh.
- Anh không nói sai. Người nên chấp nhận sự thật là em mới đúng. Tỉnh lại đi Thư!
- Em thấy chúng ta không còn gì để nói. Và em mong anh đừng gọi điện thế này nữa.
Tiếng Thiên lớn và gấp gáp:
- Em nói những lời làm anh đau quá. Cho anh gặp em một lần đi Thư. Tối nay anh sẽ chờ đến khi nào em tới mới thôi.
- Em không đi đâu.
- Tùy em, nhưng nếu không đến thì sẽ hối hận đấy.
Nói xong Thiên cúp máy, dù không muốn nhưng thần kinh cô cũng căng thẳng vì Thiên và không còn gì khác ngoài cảm giác bất lực khi nghĩ về anh. Thiên càng làm thế, cô càng thấy bất mãn lẫn ray rứt. Cô hiểu tình cảm của Thiên ngày hôm nay là do cô đã ngộ nhận. Ngày xưa, cô đã gieo cho anh những hy vọng hão huyền, nếu bây giờ cô không cương quyết thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
Buổi chiều qua nhanh, cô đón Trần Phương đi làm về, cô quên bẵng cái hẹn của Thiên và choáng ngợp trong tình yêu của mình. Ðến lúc đồng hồ gõ mưới hai tiếng, cô mới giật mình nhớ lại và thầm yên tâm khi nghĩ giờ này Thiên đã ra về. Cô thở nhẹ và nép sát vào Trần Phương, thiếp ngủ trong vòng tay ấm áp của chồng.
Sáng hôm sau, cô đang ngồi trong phòng thì nhận được điện thoại của Uyên nói Thiên bị tai nạn xe hiện đang nằm ở phòng cấp cứu. Khả Thư tái cả mặt, cô mất bình tĩnh đến nỗi không biết làm gì mà cứ ngồi thẫn thờ chờ Uyên đến đón. Cô líu ríu theo nó vào bệnh viện. Thiên vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Thời gian trôi qua như cả thế kỷ, Khả Thư cứ ngồi trước cửa phòng như người mất hồn. Cô đang trong tâm trạng ân hận, ray rứt cuồng điên vì nghĩ tại cô mà Thiên mới bị như vậy. Nếu anh có bề gì thì đó sẽ là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với cô.
Khả Thư ở bệnh viện suốt ngày hôm đó, đầu óc cô rối mù, không nghĩ được gì kể cả việc gọi điện về cho Phương. Uyên nắn vai bạn vẻ cảm thông:
Mày đừng tự dằn vặt nữa, không phải lỗi của mày đâu.
Khả Thư khóc lặng lẽ:
- Phải chi tao chịu gặp ảnh để nói chuyện rõ ràng thì anh ấy sẽ không bị thế này.
- Ðừng suy nghĩ lung tung, đây chỉ là tai nạn thôi.
- Nếu anh Thiên có chuyện gì thì suốt đời tao cũng không tha thứ cho mình.
Uyên thở dài, cô nghĩ không nên nói điều gì trong lúc này vì chỉ làm cho Khả Thư căng thẳng thêm.
- Mày về đi, có gia đình anh Thiên và tao ở đây rồi.
Khả Thư nhẹ lắc đầu:
- Tao không thể, trong lúc mê man ảnh vẫn gọi tên tao, tao rất sợ mình lại làm anh ấy đau lòng thêm một lần nữa.
- Nhưng còn anh Phương? Giờ này khuya rồi, chắc anh ấy đang đợi mày ở nhà.
Nhắc đến Trần Phương, cô thoáng dao động. Cô đã đi cả ngày nay, chắc chắn anh đã rất lo lắng. Khả Thư ngần ngừ:
- Tao…
Uyên nói dứt khoát:
- Ðừng suy nghĩ nữa, mày nên về thì hay hơn.
Khả Thư lấy khăn lau mắt, đúng là cô không thể ở lại đây. Hình dung cảnh phải giải thích với Trần Phương, cô lại thấy khổ sở, một cảm giác bất an làm cô không dám chần chừ lâu.
Vừa vào đến phòng khách, cô đã cảm nhận một bầu không khí lạnh lẽo. Cô hít thật sâu để bước vào phòng, căn phòng tối om. Cô dễ dàng nhận ra Phương đang đứng bên cửa sổ với điếu thuốc trên môi.
Khả Thư sợ đến mức không dám bật đèn vì sợ trái ý anh. Cô run giọng:
- Anh Thiên… bị tai nạn nên em đến thăm anh ấy.
Trần Phương vẫn không quay lại. Khả Thư rụt rè bước đến nhưng lại giữ một khoảng cách, cô không dám đến gần anh:
- Em xin lỗi, em sẽ không về trễ thế này nữa.
Trần Phương quay lại nhìn cô, ánh mắt làm cô chết lặng, nhưng giọng nói thì vô cùng trầm tĩnh:
- Vì cô mà tôi sai lầm hết lần này đến lần khác, đến nỗi thằng bạn thân nhất cũng phản lại mình. Nhưng rất may là thằng Khiêm đã không giấu giếm. Tôi thật sự sai lầm khi để mình tin cô.
Khả Thư hoảng sợ:
- Anh hiểu lầm rồi. Anh Thiên bị tai nạn và em đến thăm, chỉ có thế thôi. Anh hãy tin em.
Trần Phương chợt quát lên:
- Ðủ rồi! Nếu có thể giết chết cô thì tôi đã làm rồi.
Khả Thư bật khóc nức nở. Trần Phương bước đến bật đèn.
- Nhìn lại mình trong gương đi, thật cảm động vì sự lo lắng của cô.
Khả Thư lơ ngơ nhìn vào gương, một gương mặt bơ phờ, hốc hác, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều. Khả Thư khóc rấm rứt. Cô không dám và không đủ can đảm để thuyết phục nữa. Cô ngồi im lìm, bất động, đầu óc rối bời, rời rã. Trần Phương quay nhìn nơi khác nói lạnh lùng:
- Tôi không còn gì để luyến tiếc nữa. Tôi sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cô trước khi chúng ta ly dị.
Khả Thư hãi hùng nhìn anh, cô chết sững mất mấy giây, không tưởng tượng được Trần Phương có thể nói ra những lời đó. Tâm trí đầy hoảng loạn, cô cố lao vội theo anh.
- Anh có thể cư xử với em như vậy sao? Anh đừng đi mà! Hãy nghe em giải thích đi anh Phương.
Nhưng Trần Phương đã xuống tới bậc thang cuối. Khả Thư đưa tay vịn lan can để đừng bị ngã, cô như không gượng nổi với những gì xảy ra ngày hôm nay.
Lại một đêm thức trắng trong tâm trạng hoảng loạn. Cả người cô rời rã vì sự mệt mỏi lẫn nỗi đau tinh thần. Gần sáng, cô mới thiếp đi được một lúc và giật mình thức giấc thì mặt trời đã lên cao. Cô định bước xuống giường thì cảm thấy đầu nhức buốt và miệng khô khốc. Cô lại nhắm mắt nằm im. Khi đã bình tĩnh, sáng suốt hơn, cô nhớ lại những gì xảy ra tối qua mà quặn thắt. Nếu điều đó xảy ra thì thật khủng khiếp, cô lo sợ đến nỗi ngồi ngay dậy làm vệ sinh và ra khỏi phòng ngay. Vừa xuống phòng khách cô đã gặp bà vú.
- Lúc nãy có Uyên gọi điện kiếm con.
Khả Thư lo lắng:
- Nó có nhắn gì không vú?
- Hình như là không, vì lúc nãy thằng Phương nó bắt máy.
Khả Thư thót cả tim:
- Anh Phương về lúc nào hả vú?
- Lúc sáng sớm, về thay đồ xong là đi ngay.
Cô hỏi với một hy vọng nhỏ nhoi:
- Anh ấy có nhắn gì với con không?
Bà vú lắc đầu:
- Nó không nói gì cả. Hình như đêm qua nó không về nhà. Hai đứa có chuyện gì phải không? Ðừng giấu vú.
Khả Thư cố gượng cười:
- Dạ, không gì đâu vú.
Bà vú nhìn cô dịu dàng:
- Vú chăm sóc hai anh em thằng Phương từ nhỏ nên rất hiểu tính nó. Nó rất yêu con đấy. Có lẽ vì con hiền và biết hy sinh.
Khả Thư chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Lúc sau cô quay về phòng, dật dờ nhớ lại những gì Trần Phương nói mà khóc lặng lẽ. Không tưởng tượng được Trần Phương có thể cư xử như thế, tình cảm chứ đâu phải đồ vật mà anh muốn bỏ là dứt khoát không thương tiếc.
Cô ngồi bó gối trên giường, không đủ can đảm để đến thăm Thiên. Ðến trưa cũng không thấy Uyên gọi đến, cô không thể làm khác là vào bệnh viện. Vừa đến nơi, cô đã thấy mọi người lao xao trước phòng Thiên. Hoảng sợ bởi ý nghĩ vừa thoáng qua, cô đi vội về phía cửa:
- Có chuyện gì vậy?
Uyên mỉm cười trấn an:
- Anh Thiên tỉnh rồi. Mày yên tâm đi.
Khả Thư thở nhẹ:
- Vậy mà tao tưởng…
- Tầm bậy! Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ảnh hỏi là mày đấy.
Khả Thư nói xót xa:
- Tao có lỗi với anh ấy rất nhiều.
Uyên vỗ vai bạn:
- Mày vào thăm ảnh một chút đi. Tối về ngủ không được hả? Sao bơ phờ vậy?
Khả Thư lắc đầu không nói, cô bước vào phòng. Ánh mắt Thiên sáng lên khi thấy cô:
- Thư!
Cô mỉm cười:
- Anh đừng nói gì cả, em hiểu mà.
Thiên cười, nụ cười không tròn trịa nhưng rất chân thật. Dù không muốn nhưng cô cũng không cho phép mình quay lưng vào lúc này. Thật khó xử cho cô. Ước gì Trần Phương hiểu được điều đó.
Khả Thư chỉ ở lại một lúc rồi xin phép ra về, bất chấp cái nhìn u buồn của Thiên. Cô không đủ can đảm ở lại lâu hơn khi nghĩ đến Trần Phương. Thiên đã tỉnh lại thì cô cũng không còn nặng lòng nữa, cảm giác ray rứt, hồi hộp cũng được giải thoát.
Suốt đêm đó Trần Phương cũng không về. Khả Thư ngồi trong phòng với cảm giác hụt hẫng cay đắng. Cô khóc lặng lẽ trong nỗi cô đơn không người chia sẻ. Những lúc thế này cô thấy nhớ ba vô cùng. Nếu cô có ông thì cô sẽ không gục ngã thế này. Thường thì người ta luôn mơ ước chia sẻ với mẹ, nhưng cô có gặp mẹ mình bao giờ, bà đã mất khi vừa sinh cô ra. Từ đó cô chỉ biết về mẹ qua lời kể của ba và những hình ảnh còn để lại.
Hôm sau cô không thể không vào bệnh viện, lương tâm không cho phép cô cư xử vô tình như thế. Chiều về đến nhà, cô không kềm được mà gọi điện đên công ty Trần Phương. Lời của cô thư ký làm cô ngỡ ngàng:”Trần Phương đã đi công tác ở Trung Quốc”. Khả Thư buông máy ngồi thẫn thờ trên giường. Không biết anh còn trừng phạt cô đến bao giờ nữa?
Một tuần sau cô đến bệnh viện với ý định nói chuyện thẳng với Thiên. Anh đang nằm đọc báo trên giường, thấy cô mắt anh sáng hẳn lên:
- Em ngồi đi.
Khả Thư ngồi xuống đối diện anh:
- Hôm nay anh khỏe chưa?
Thiên khẽ cười:
- Anh đỡ nhiều rồi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Anh có thể nói chuyện với em được không?
Thiên nói nhẹ nhàng:
- Em nói đi!
Khả Thư nói nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:
- Em nghĩ anh không quên những gì em đã nói. Bây giờ em muốn khẳng định một lần nữa, chúng ta nên đối diện với sự thật Thiên ạ.
Cô ngừng lại rồi hơi nhìn nơi khác khi nói:
- Những tình cảm ngày xưa em không bao giờ quên vì đó là những kỷ niệm đẹp. Những tình cảm trong sáng mà khi nhớ lại em thấy rất thanh thản. Ðó không phải là tình yêu anh Thiên ạ.
Thiên nhìn cô đôi mắt đầy đau khổ, tuyệt vọng nhưng Khả Thư phớt lờ cử chỉ ấy.
- Em biết sự tổn thương ở anh một phần cũng do lỗi ở em. Em đã không chín chắn nhận ra tình cảm thật sự của mình.
Thiên nhếch môi:
- Em không có lỗi gì hết. Chỉ tại anh quá chủ quan.
- Anh đừng như thế nữa được không?
Thiên chợt nhìn xoáy vào mắt cô:
- Vậy một tuần nay em đến đây vì cái gì?
- Vì tình bạn của chúng ta.
- Anh không bản lĩnh như em, anh không thể xem em là bạn được.
Khả Thư nhìn anh, cách cư xử của anh làm cô có một chút coi thường. Thiên quá nhu nhược đến mức ích kỷ. Anh không biết anh càng nói cô chỉ càng bất mãn thêm thôi.
- Em đã nói hết những gì cần nói. Anh có chấp nhận được hay không thì tùy.
- Hình như từ nãy giờ em cố ý không nhắc đến Trần Phương.
- Em không nói vì anh ấy không liên quan đến chuyện của chúng ta.
Thiên giận dữ:
- Tại sao không liên quan? Chính nó đã cướp em trên tay anh. Em đừng nói với anh về sự ngộ nhận tình cảm của em nữa. Nếu hắn ta không xuất hiện, nếu ba em chấp nhận anh thì chúng ta đã là một đôi rồi.
Khả Thư không biết nói gì về cách nghĩ quá lệch lạc của Thiên. Anh không tự nhìn lại thì cô có nói cũng vô ích. Thiên lại tiếp tục gằn giọng:
- Ðến giờ anh vẫn không hiểu sao ba em lại gả em cho hắn trong khi anh cũng có đủ khả năng để bảo bọc cho em?
Khả Thư mỉm cười với chút thương hại:
- Em rất cảm ơn ba đã mang anh ấy đến cho em.
- Hoang đường! Với ba em thì anh có thể không hiểu nhưng với em thì anh không tin. Em có thể chấp nhận một người đã làm hại ba mình như thế.
Khả Thư ngồi yên, cô lặp lại khó khăn:
- Anh nói, Anh Phương hại ba em?
Thiên nhìn cô ngạc nhiên rồi khẽ cười như hiểu:
- Thì ra em không biết gì cả. Anh không ngờ thật đấy.
Anh nhìn vẻ chết lặng của cô rồi nói bình thản:
- Trần Phương đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cướp công ty của ba em. Chẳng lẽ em không biết ba mình bị phá sản và nguyên nhân ông trở bệnh nặng là vì chuyện đó?
Khả Thư như không còn ý thức được, vẻ mặt chết điếng, vô hồn. Sự thật đau đớn quá, tại sao ba chẳng nói gì với cô? Ông chỉ nói mình làm ăn bị thất bại và cô đã ngây thơ tin vào điều đó.
Khả Thư cố trấn tĩnh để đứng lên:
- Cảm ơn anh đã cho em biết điều này. Em về đây.
Thiên nhìn cô lo lắng:
- Em không sao chứ? Anh biết nói ra sẽ làm em đau lòng, nhưng em có quyền biết sự thật, biết về con người tàn nhẫn của anh ta.
Khả Thư về nhà trong cảm giác hoàn toàn đổ vỡ. Ước gì cô có thể đứng bên ngoài nỗi đau này hoặc là sẽ không bao giờ nhớ đến nữa.
Một tuần trôi qua, Trần Phương vẫn không về. Cô nghĩ đó cũng là câu trả lời cuối cùng của anh dành cho cô. Cô thật sự không còn cảm giác hay muốn níu kéo nữa, ngược lại cô muốn thoát ra khỏi anh càng sớm càng tốt. Cô không chịu nổi khi nghĩ sẽ tiếp tục sống với con người lạnh lùng và tàn nhẫn như anh. Ba cô là điều thiêng liêng nhất của cô. Cô không thể tha thứ khi anh đã nhẫn tâm chà đạp lên nó. Cô thật sự sợ con người của Trần Phương và bây giờ chỉ còn cảm giác xa lánh. Khả Thư lại một đêm thức trắng vì quyết định của mình.
Sáng hôm sau, cô cương quyết ra khỏi nơi này. Cô chỉ mang theo những gì là của mình, còn tất cả cô đều gởi trả lại anh. Khả Thư lấy số tiền ba cô đã để lại cho cô vì khi sống với Trần Phương cô không có dịp để dùng đến. Quả là nó rất quý giá trong lúc này. Cô không quên viết cho anh tờ đơn ly dị, điều mà anh đã yêu cầu cô. Khả Thư cố kềm chế sự yếu đuối của mình. Cô hiểu từ nay cô phải tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Khả Thư lau nước mắt, cô không dám nhìn lại ngôi nhà lần cuối. Giờ này bà vú đã đi chợ nên sự ra đi của cô cũng dễ dàng hơn. Ngồi vào xe, không kềm được, cô bật khóc. Cô cho phép mình khóc lần cuối cùng trước khi cương quyết lãng quên.