God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 859 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2-1:
uối cùng, Hướng Tịnh Tuyết vẫn là ở Vong Ưu cốc làm việc.
Nguyên nhân nàng không trốn là bởi vì Diêm Vô Cực dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, trên giang hồ coi trọng một chữ tín, vì còn nợ ân tình của hắn, cho nên nàng lưu lại, huống chi, tạm thời nàng cũng không hiểu được muốn đi về nơi đâu.
Tính tính ngày, nàng đã hành tẩu trên giang hồ được một năm rưỡi, cũng có chút chán nản, vừa vặn nhân cơ hội này hảo hảo nghỉ ngơi.
Hơn nữa, mới vào nơi đây, nàng liền đã bị màu xanh ngắt của cây cỏ sơn nước hữu tình làm cho mê hoặc.
Dóng suối xanh mát trong suốt thấy đáy, chung quanh hoa thơm cỏ lạ, mùi hương nhẹ nhàng, nhìn trời xanh mây trắng, một thân ưu phiền đột nhiên tiêu tan, bao nhiêu phiền phức, lo lắng và bất an đều như được thanh tẩy, cõi lòng lắng đọng.
Nàng cân nhắc, nếu quyết định tạm thời ở đây, nàng cũng có thể làm việc, đây là chuyện trước mắt nàng có thể làm.
Xách một thùng nước được lấy từ khe suối, Hướng Tịnh Tuyết mất cả ngày, mới đem nguyên cái sân dính toàn tro bụi và lá cây quét tước sạch sẽ.
Nghe nói vị ngũ huynh kia nguyên bản là phụ trách hầu hạ Diêm Vô Cực, từ sau khi hắn hết hạn rời khỏi Vong ưu cốc Diêm Vô Cực ở lại hoa đào trai, cũng không tìm người hầu hạ.
“Chủ tử có cổ quái, không phải người hắn cho phép, là không thể sống ở hoa đào trai.” Cửu ca nói, bộ dạng của hắn to lớn, nhanh nhẹn dũng mãnh, cằm súc đại hồ tử, chuyên trách phụ trách canh gác bảo vệ cửa cốc.
“Nha?” Hướng Tịnh Tuyết một đôi mắt nhi tò mò nhìn Cửu ca.
“Không được chủ tử cho phép, tự tiện bước vào hoa đào trai, bị chủ tử phát hiện, sẽ sống không nỗi a.”
“Phải không?” Hướng Tịnh Tuyết một đôi mắt nhi lại hướng sang Thất ca tò mò.
Bề ngoài bất đồng với Cửu ca, khuôn mặt của Thất ca gầy gò và dài thoẵng như mặt ngựa, hai cái lỗ mũi giống hai hạt đậu lớn, cũng là phụ trách bảo vệ cửa cốc, mọi người đều cười xưng hai người bọn họ là ngưu đầu mã diện của Minh vương.
Trừ bỏ Lục ca nàng đã gặp qua, còn có phụ trách táo phòng Bát ca, quét tước đại tạp viện Tứ ca, sài phòng Tam ca.
Bọn họ bề ngoài tướng mạo xấu xí, không phải trên mặt có ba, chính là bộ dáng một bộ đại gian đại ác, nếu đi ở trên đường gặp bọn họ, tuyệt đối là ngay cả quỷ thần đều kính nhi viễn chi, sợ tới mức dân chúng xa xa tránh như gặp phải hung thần ác sát.
Ngay từ đầu, nàng đối những người này còn rất sợ hãi, nhưng sau khi ở chung, Hướng Tịnh Tuyết phát hiện những người này kỳ thật tính cách sang sảng, cũng không như bề ngoài làm người ta sợ hãi, hơn nữa đối với“Tiểu tử” mới đến là nàng lại thập phần chiếu cố.
Mọi người thừa dịp sau giữa trưa nhàn hạ tụ ở cùng nơi nói chuyện trời đất, cùng lúc coi như là đón tiếp người mới Hướng Tịnh Tuyết, thứ hai cũng đem những việc lớn nhỏ xảy ra ở Vong Ưu cốc toàn bộ nói cho nàng nghe.
“Bình thường chúng ta làm việc của chính mình, chỉ cần chăm chỉ, không gây cho chủ tử thêm phiền toái, liền hết thảy bình an vô sự, ngày ngày sống thoải mái tiêu dao không lo nghĩ.”
“Cũng phải cẩn thận đừng phạm vào những điều kiêng kỵ của chủ tử, phải nhớ lấy tuyệt đối không được quấy rầy giấc ngủ trưa của chủ tử, trước khi xuất cốc nhớ thông báo một tiếng, nói khi nào trở về tuyệt đối đừng muộn.
“Thời gian dùng bữa phải tuân theo nghiêm ngặt, thực vật lý không thể có bột khiếm thảo, áp đầu, ngư đầu, tóm lại mặc kệ ăn cái gì, đi đầu là được rồi.” (hix, không hiểu lắm)
Hướng Tịnh Tuyết tò mò hỏi:“Nếu phạm vào kiêng kị của hắn, sẽ như thế nào?”
Hiện trường đột nhiên im lặng đáng sợ, tất cả đều cảm giác như nàng đang hỏi một chuyện vô cùng quan trọng?
Nguyên bản liền có một người tướng mạo xấu xí, sắc mặt đột nhiên dữ tợn, nhìn thật đúng là muốn đem người dọa nhảy dựng, nếu không phải hiện tại là ban ngày, bằng không nàng thật đúng là nghĩ đến gặp quỷ.
“Trăm ngàn đừng phạm hắn kiêng kị!”
Mọi người sắc mặt ngưng trọng tranh tướng cảnh cáo nàng.
“Nếu ngươi không muốn gọi trời kêu đất.”
“Cái gì gọi trời, căn bản chính là sống không bằng chết a!”
Nàng nuốt nuốt nước miếng.“Đáng sợ như vậy sao?”
Mọi người gật đầu như đảo toán, như là từng nhìn thấy ác mộng.
“Lần trước Lục lão đệ xuất cốc, khi trở về không cẩn thận chậm nửa canh giờ, kết quả ngươi đoán thế nào? Nửa tháng, hắn suốt nửa tháng, không thể nhắm mắt lại ngủ.”
Nói tới đây, lão Lục biểu hiện một bộ dáng thật sự kinh khủng, cứ như chuyện đó đến bây giờ vẫn còn ám ảnh hắn, đến bây giờ vẫn lòng còn sợ hãi nói:“Cũng không biết chủ tử dùng phương thức gì, làm cho ta suốt nửa tháng không hiểu tại sao muốn ngủ cũng không được, cái loại chiêu thức ma quái này, cơ hồ muốn đem ta cấp bức điên rồi.”
Từ nay về sau, lão lục cũng không dám trì hoãn giờ hồi cốc nữa, Minh vương cho hắn giáo huấn, làm cho hắn trải qua một đoạn ác mộng không dám tái phạm.
Một bên thất ca xen mồm nói:“Kia còn không tính cái gì, bát huynh mới thảm, có một lần hắn không cẩn thận đã quên lấy ruột khỏi đầu cá, liền như vậy đem nấu canh đưa ngũ huynh dâng đến chỗ chủ tử, kết quả ngươi đoán như thế nào?”
Hướng Tịnh Tuyết càng thêm mở to ánh mắt tò mò, phát hiện vẻ mặt khẩn trương của mọi người, còn than thở, làm cho một bên Bát ca cũng là vẻ mặt ngưng trọng xấu hổ, nàng nhịn không được kinh hãi đảm khiêu hỏi:“Như thế nào?”
“Kết quả qua một ngày bát huynh sáng sớm tỉnh lại, phát hiện chính mình toàn thân không thể động, suốt một tháng, đều giống một phế nhân chỉ có thể nằm, chúng ta còn phải giúp hắn ăn, giúp hắn uống, giúp hắn gãi ngứa, những việc này còn chưa đủ, thống khổ nhất là muốn nâng hắn đi nhà xí, bởi vì hắn không thể động, cho nên giúp hắn –”
“Đừng nói nữa!” Bát ca ra tiếng ngăn lại, hé ra bộ mặt sớm hồng thấu.
Hướng Tịnh Tuyết đột nhiên hiểu ý, nháy mắt tỉnh ngộ mọi người vì sao than thở, nàng lại là khiếp sợ lại là muốn cười, bịt miệng, cố gắng chịu đựng không cười.
Nam nhân bang nam nhân, này…… xác thực không cần phải hình dung.
“Cho nên nói, Thập Bát lão đệ, trăm ngàn chớ chọc người gây nên hoả hoạn.”
Những người khác cũng liên tục đồng thanh phụ họa, biểu tình của mọi người sợ hãi cùng ngữ khí nghiêm trọng, giống như nàng nếu phạm vào kiêng kị, việc gặp phải so với trời phạt càng đáng sợ hơn.
Hướng Tịnh Tuyết đã bắt đầu lo lắng tương lai của mình, lẩm bẩm nói:“Hắn như vậy hội mang thù, ta đây ở bên người hắn hầu hạ, giống như hầu hạ một đầu lão hổ, chẳng phải là càng phải thật cẩn thận sao.”
Nói xong, mọi người toàn dùng ánh mắt đồng tình hướng nàng gật đầu.
“Chúng ta rất ngạc nhiên, Thập Bát lão đệ, ngươi rốt cuộc là làm cái gì? Chọc chủ tử muốn ngươi sống ở đây 18 năm?”
Tâm nàng thất kinh, cố ý giả bộ hồ đồ.
“Ta cũng không biết, đại khái hắn hy vọng tìm một người hầu hạ hắn lâu một chút, đỡ phải phiền toái đi.” Nàng gãi gãi đầu, ra vẻ một bộ dạng nghi hoặc, kỳ thật cảm thấy lo sợ, nàng đánh Diêm Vô Cực một cái tát, tên kia không biết hội như thế nào chỉnh nàng? Nghĩ tới, ngay cả da đều căng thẳng.
Mọi người gật gật đầu, cảm thấy rất có khả năng.
“Này cũng khó trách, chủ tử hội chọn trúng ngươi, là có nguyên nhân.”
Nàng dừng lại, nha nha hỏi:“Vì sao?”
“Bởi vì tiểu lão đệ ngươi bộ dạng nhã nhặn tuấn tú a.”
“Đúng đúng đúng, chủ tử chọn người hầu hạ, cũng là muốn xem người, cái kia ngũ huynh, cũng là tướng mạo nhã nhặn, sạch sẽ, không giống chúng ta vừa quê mùa, giống người thì ít, giống quỷ thì nhiều, ha ha ha”
Hướng Tịnh Tuyết cũng nhịn không được bật cười, đồng thời trong lòng tỉnh ngộ, nguyên lai đây là nguyên nhân Diêm Vô Cực chọn trúng nàng a.
“Trước khi ngươi tới, ba tháng không có người hầu hạ chủ tử, chủ tử cũng không cần chúng ta tiến vào hoa đào trai, liền ngay cả bữa ăn mỗi ngày, chúng ta đều là đặt ở cửa vào hoa đào trai.”
Khó trách nha, phòng ở kia tro bụi như vậy, nguyên lai là có chuyện như vậy, này Minh vương tính tình cũng không tránh khỏi rất cố chấp đi.
“Tiểu lão đệ ngày thường anh tuấn thanh tú, so với nữ nhân hoàn hảo hơn.” Lão Cửu tục tằng gương mặt, đột nhiên hướng nàng tiến gần, làm cho nàng tâm nhi bùm nhảy dựng, liền hạ giọng kháng nghị:“Đừng chọc ta, Lão Tử mới không thanh tú đâu, chỉ cần đụng vào, cũng là thực hung hãn. Đến, uống rượu.”
Nói xong, cầm lấy rượu, dũng cảm muốn cùng mọi người cụng ly, đối với chuyện hầu hạ Diêm Vô Cực sau này, trong lòng cũng có nghĩ, chỉ cần chính mình cẩn thận hầu hạ Diêm Vô Cực, hẳn là là có thể bình an vô sự đi.
Tiếp sau đó mọi người đều tự động tiếp tục công việc của mình.
Hướng Tịnh Tuyết đi trở về hoa đào trai, dùng cây gậy trúc dài để lấy y bào sáng nay mới phơi.
Nàng sờ sờ y bào, mặt trên có hương vị ánh mặt trời, ánh mặt trời sớm đem sam bào cấp hong khô, thừa dịp mặt trời đang lặn xuống phía tây, sương sớm đã bắt đầu xuống đem cây gậy trúc lấy y bào đem vào phòng.
Chân vừa bước vào ngưỡng cửa, nàng liền ngây dại.
Trên ghế nằm một nam tử tuấn mỹ vô trù đang ngủ, là Diêm Vô Cực.
Hắn một thân xanh đen sắc y bào, trên ngực là một cuốn sách đang đọc dở, từ từ nhắm hai mắt, nhìn như đang nghỉ trưa.
Trăm ngàn đừng đánh nhiễu giấc ngủ trưa của chủ tử!
Lời cảnh cáo của mọi người còn văng vẳng bên tai, làm tâm nàng căng thẳng, nơm nớp lo sợ ngắm gương mặt kia đang ngủ một cách an trường, nàng nói cho chính mình hẳn là lập tức tránh ra, nhưng hai chân không nghe lời, mắt như dính chặt vào gương mặt tuấn dung đang ngủ say kia.
Nàng trong lòng rất rõ ràng, nguyên nhân chính mình không tính chạy ra Vong Ưu cốc, là vì hắn, bởi vì nàng phát hiện chính mình tựa hồ đối Diêm Vô Cực có một cảm giác kỳ diệu, nàng muốn biết vì sao khi Diêm Vô Cực tiếp cận nàng, tim của nàng liền đập thật nhanh? ( hix, tự thú rồi nhá tỷ, tỷ iu ca rồi đấy mà, hí hí)
Nàng muốn tiếp cận hắn, suy nghĩ nam nhân này, rõ ràng có y thuật cao minh, tại sao muốn cứu một người, giết một người? Lại vì sao phải sống ở nơi ít người Vong Ưu cốc này, quá ẩn cư ngày?
Vì sao những người đươc cứu trở về cốc tất cả đều là nam nhân, mà không có nữ nhân?
Tất cả, nàng đều rất muốn biết, cũng không hiểu chút nào.
Kia nhìn như gương mặt lạnh lùng vô tình, vì sao đối với thế gian như thế hận đời?
Mỗi khi nàng nhìn thấy đôi con ngươi đen thâm thuý, vì sao cảm thấy một cỗ đau lòng không thể lý giải? Nàng cảm thấy đôi mắt kia mặc dù tỏ vẻ lạnh lùng vô tình nhưng thật chất lại như đang che giấu sự đau xót.
Mà trong đó, nàng muốn biết nhất là…… Hắn có thể có người trong lòng?
Bỗng nhiên, hai gò má không hiểu sao bất giác nóng.
Vụng trộm nhìn hắn ngủ, nàng nhớ tới những người khác báo cho; Diêm Vô Cực không thích bị người nào quấy rầy giấc ngủ trưa, nàng vẫn là đợi lát nữa thì quay lại.
Trên tay đang cầm quần áo còn ấm, nhẹ nhàng xoay người, đang muốn theo đường cũ nhẹ nhàng rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng nói trầm thấp.
“Chậm đã.”
Hướng Tịnh Tuyết thân hình cứng đờ, do dự một lát, vẫn là cố lấy dũng khí chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy trên giường Diêm Vô Cực, đôi tuấn mâu khoá trụ nàng.
Nếu bị phát hiện, nàng cũng chỉ hảo trấn định trở lại, thần sắc cung kính ứng đối.
“Chủ tử.”
Duệ mâu như kiếm, cùng hắn một thân dày thành nha tiên minh đối lập, cho dù cúi đầu, nàng cũng có thể cảm thấy kia trong ánh mắt nhìn như ánh sao.
Nàng đã chọc giận hắn?
Đang hoảng loạn, lại nghe thấy thanh âm miễn cưỡng của hắn.
“Nước.”
Hướng Tịnh Tuyết nhẹ nhàng thở ra, lập tức buông quần áo trên tay xuống, đi đến bàn trà giữ, rót chén nước bưng tới trước mặt hắn, cung kính dâng lên.
Đại chưởng vươn, tiếp nhận bát trà, thực tự nhiên đụng chạm đến tay nàng.
Đối hắn mà nói, bởi vì đồng dạng là nam nhân, cho nên lơ đễnh, mà nàng có giang hồ nữ nhân hào sảng, vốn là không câu nệ tiểu tiết, cho nên cũng không để ý như vậy đụng chạm.
Phẫn nam nhân, giống nam nhân, nàng đã đem những hành vi cử chỉ của nam nhân, học được hành động tự nhiên.
Uống nước xong, đem bát trà đưa cho nàng, nàng tiếp nhận cái chén, cung kính hỏi:“Chủ tử còn muốn?”
“Không cần.” Hắn vung tay lên, xem trên bàn quần áo liếc mắt một cái, biết nàng là đem quần áo vừa được phơi khô vào, mà hắn cũng nghỉ ngơi đủ, liền đứng dậy xuống giường, tính đi ra ngoài hoạt động gân cốt.
Khi hắn bước ra cửa, đại khái là vì vừa mới tỉnh ngủ còn mơ màng, khi đi ra cửa không chú ý nhấc chân đụng phải cánh cửa hại hắn chúi đầu như muốn tiếp xúc với mặt đất.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, khi mặt hắn chuẩn bị tiếp giáp với nền đất phía trước, Hướng Tịnh Tuyết chạy nhanh tới, đúng lúc chống đỡ thắt lưng của hắn.( hô hô mỹ nhân cứu anh hùng)
“Cẩn thận.” Hướng Tịnh Tuyết nói nhỏ, kéo hắn đứng thẳng trở lại.
Diêm Vô Cực nhẹ nhàng thở ra, tuấn mâu chuyển hướng nàng, mi tâm vi ninh, lời nói ra, không phải cảm tạ mà là chất vấn.
“Ngươi đang cười?”
“Không có.”
Con ngươi kia hơi hơi nheo lại, gây xích mích một chút ánh sao.
“Ngươi cười ta thiếu chút nữa té ngã.”
“Tiểu nhân không dám.” Hướng Tịnh Tuyết cúi đầu, biểu hiện kinh sợ, vừa mới rồi nàng xác thực rất muốn cười, nhưng khi bị hắn trừng mắt, lập tức thức thời đem tư thái giấu đi, biểu hiện bộ dáng cứng ngắt không đáng để so đo, nếu Diêm Vô Cực thật sự nóng giận, nàng tất chịu không dậy nổi a.
Diêm Vô Cực nhìn nàng một hồi lâu, mới hừ lạnh.“Công phu của ngươi rất tốt.”
“Chủ tử quá khen.”
Thấy nàng thủy chung cung kính cúi đầu, hắn mới không gây khó xử nàng, thu hồi cánh tay bị nàng nâng, thân mình đứng thẳng, hai tay đặt ở sau người, lãnh ngạo giẫm chận tại chỗ mà đi.
Thẳng đến hắn rời đi, Hướng Tịnh Tuyết mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười thè lưỡi.
Này Diêm Vô Cực cũng không đến nỗi giận như mọi người nói, tuy rằng lộ ra một cỗ bức người ngàn dặm lạnh lùng, nhưng là không khó xử nàng, hơn nữa nàng còn ngoài ý muốn phát hiện, nguyên lai hắn không có võ công a.
Đối một người không có võ công có gì phải e ngại?
Nhớ tới bộ dáng hắn vừa tỉnh ngủ, lại hoảng hốt thiếu chút nữa té ngã, khóe miệng không khỏi bật cười, đột nhiên cảm thấy nam nhân này cũng có chút đáng yêu, cũng không như bề ngoài như vậy sâu không lường được.
Nàng cười cười, tiếp tục làm việc.
* * *
Minh Vương Minh Vương - Mạc Nhan