Nguyên tác: Mary Poppins
Số lần đọc/download: 213 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
IV - Andriu, Con Cô Lắc
B
ên cạnh nhà ông Ben là nhà cô Lắc.
Trước khi kể câu chuyện này, tôi phải nói cho bạn đọc biết nhà bên cạnh đó là như thế nào. Đó là một ngôi nhà đồ sộ, lớn nhất trong cái ngõ Anh Đào này. Ngay cả đến ông đô đốc Bum cũng phải ghen tị với cô Lắc về ngôi nhà của cô, tuy rằng nhà ông đô đốc cũng có những ống khói lò sưởi làm theo hình dángống khói tàu thuỷ và ở vườn trước nhà ông, có một cột cờ. Mỗi khi ông đi ngang qua ngôi nhà nguy nga của cô lắc thì những người trong ngõ lại nghe thấy ông nói: “Tức thật! Cô ta cần gì phỉa có một ngôi nhà như vậy!”
Lý do khiến cho ông đô đốc phải ghen tị là nhà cô Lắc có những hai cái cổng. Một cổng để cho cô Lắc và bè bạn, họ hàng ra vào, còn cổng kia dành cho các bác hàng thịt, bác đưa bánh mì và bác đưa sữa.
Có một hôm, bác đưa bánh mì vào nhầm cổng dành cho bè bạn, họ hàng, cô Lắc nổi giận đến mức tuyên bố là từ nay cô chẳng lấy bánh mì của bác nữa.
Nhưng cuối cùng, cô cũng tha lỗi cho bác vì trong cả khu này, chỉ có bác là người thợ bánh mì duy nhất làm được những ổ bánh mì dẹt xinh xinh, trên mặt có những đường vằn xoắn cong. Tuy nhiên, từ ngày đó, cô Lắc thực sự không muốn nhìn mặt bác, vì vậy khi mang bánh tới, bác ta phải kéo cái mũ sụp xuống che đôi mắt để cô Lắc tưởng là người khác. Nhưng cô Lắc thì không bao giờ tưởng như thế cả.
Giên và Maicơn luôn luôn biết được là cô Lắc đang ở trong vườn hay đã đi ra ngoài ngõ vì cô ta có rất nhiêug trâm cài tóc, đeo nhiều vòng cổ, hoa tia, đi đến đâu cũng phát tiếng kêu xủng xoẻng như một dàn trống đồng vậy. Và mỗi lần gặp chúng, cô đều chỉ nói có một câu:
“Chúc buổi sáng (hoặc buổi chiều, nếu gặp sau bữa ăn trưa) tốt đẹp và hôm nay ta có khoẻ không?”
Giên và Maicơn nghe câu đó, không hiểu là cô hỏi về chúng hay hỏi về chính cô và Andriu của cô. Vì vậy chúng chỉ trả lời: “Chúc buổi chiều (hoặc buổi sáng, nếu gặp trước bữa ăn trưa) tốt đẹp!”
Suốt cả ngày, dù hai em đang ở đâu. cũng đều nghe tiếng cô Lắc lớn tiếng gọi Andriu và bảo nó những câu đại khái như:
“Andriu, con ở đâu?” hay là:
“Andriu, com phải mặc áo rồi mới ra ngõ được?”
“ Andriu, lại đây với mẹ nào?”
Nếu bạn biết, bạn sẽ tưởng Andriu là tên một đứa con trai, Giên cũng cho rằng cô Lắc nghĩ Andriu là cậu con trai nhỏ. Nhưng không phải. Đó là một con chó, một loại chó bé nhỏ, lông xù, trông giống như khăn quàng cổ, khi nào nó bắt đầu sủa mới biết là con chó.
Con chó Andriu có một cuộc sống rất cao sang. Bạn có thể lầm tưởng nó là một ông vua nước Batư trá hình. Nó nằm ngủ trên một cái gối lụa, trong phòng của cô Lắc; mỗi tuần, nó được đi xe hơi đến tiệm làm đầu để tắm nước thơm; bữa ăn nào nó cũng có món kem, và đôi khi cả các món trai ốc biển nữa. Nó có bốn cái áo khoác kẻ sọc, kẻ ô màu khác nhau. Hàng ngày, nó được hưởng bao nhiêu thứ mà đa số mọi người chỉ được hưởng trong ngày sinh nhật. Và đến ngày sinh nhật của nó thì cứ mỗi tuổi cô Lắc thắp hai ngọn nến chứ không phải chỉ có một ngọn.
Kết quả là cả xóm này đều không ai ưa Andriu mà còn ghét nữa. Khi thấy cô Lắc cho con chó Andriu ngồi ở ghế sau trong ôtô để đi tới tiệm làm đầu, mình nó mặc cái áo đẹp nhất, có một cái đệm lông đặt trên đầu gối, thì dân trong ngõ lại có một dịp cười thoải mái.
Có một hôm khi cô Lắc mua cho nó hai đôi giày da xinh xinh để dù nắng hay mưa, nó cũng đi ra công viên được, mọi người trong ngõ đều phải chạy ra cửa xem nó đi qua và lấy tay che miệng cười.
Lần ấy, Maicơn và Giên đứng bên này hàng rào ngăn cách giữa hai nhà. Nhìn thấy con Andriu, Maicơn nói:
- Hừ, con chó đó là đồ ngu đần! – và cười nhạo con chó.
Cô Mêry bảo:
- Nó đâu phải là đồ ngu đần. Con nào là con ấy thôi mà!
Cô Mêry nói rất đúng. Rồi đây, bạn đọc sẽ thấy ngay rằng con chó đó không phải là đồ ngu đần...
Bạn không nên cho là nó không biết tôn trọng cô Lắc, chủ nó. Có đấy! Nó rất mến cô theo một cách rất hiền lành. Nó không thể không có cảm tình với người đã rất quý nó từ khi nó còn là một con cún con, mặc dù cô Lắc hôn nó quá mức. Nhưng có điều chắn chắn là cuộc sống như vậy đã làm cho nó chán ngán. Giá mà nó có một gia sản thì nó sẽ dùng một nửa gia sản đó để đánh đổi lấy một miếng thịt sống đỏ tươi thay cho bữa ăn thường ngày của nó là lườn gà, trứng rán.
Trong thâm tâm, Andriu ao ước được là một con chó bình thường. Mỗi lần nó đi ngang qua tấm giấy chứng nhận phả hệ của nó (treo trong phòng khách của cô Lắc) nó lại cảm thấy run lên vì hổ thẹn. Và nó còn nhiều lần ao ước giá nó không có cha, không có ông hoặc cụ kị gì để cho cô Lắc có thể mang ra làm chuyện rắc rối như vậy.
Vì nó ao ước được là một con chó bình thường nên Andriu hay đánh bạn với các con chó loại đó. Khi gặp dịp thuận tiện, nó chạy ra cổng ngồi đợi các bạn để trao đổi với nhau đôi điều nhận xét thông thường. Nhưng nếu cô Lắc bắt gặp nó ngồi đó thì chắc chắn cô sẽ bảo nó: “Andriu, Andriu, đi vào đi, con! Con phải tránh xa những quân Ả rập đáng sợ đó!”
Và tất nhiên là Andriu phải đi vào trong nhà, nên không, cô Lắc sẽ đi ra bế nó vào, làm cho nó phải xấu hổ. Thế là nó thẹn đỏ cả mặt và nhảy vội qua các bậc cửa để các bạn nó không nghe thấy cô Lắ gọi nó là “cục cưng”, “niềm vui”, “cục đường xinh xắn” của cô.
Anh bạn đặc biệt nhất của Andriu là một chú chó còn quá bình thường nữa. Đó là một con chó lai, bố mẹ nó là giống chó săn và nó giống bố mẹ nó ở những tính xấu nhất. Khi có đám chó quần nhau ngoài ngõ thì chắc chắn nó có mặt giữa đám chó đó. Nó luôn luôn gây sự với bác bưu tá hoặc anh cảnh sát và không có gì nó thích hơn việc hít ngửi các cống rãnh, cac thùng rác. Nó là đầu đề câu chuyện bàn tán của dân trong ngõ và quá nhiều người đã thích thú nói rằng may nó không phải là con chó của mình.
Nhưng Andriu rất thích nó và luôn mong nó tới. Đôi khi, chúng gặp nhau ở công viên chỉ kịp trao đổi với nhau một cái khịt mũi, nhưng cũng có những dịp may mắn hơn - rất hiếm có – chúng nói chuyện với nhau được khá lâu ở cổng. Qua anh bạn này, Andriu biết được các chuyện linh tinh trong thị trấn và nếu bạn được thấy con chó đó vừa kể vừa cười hô hố như thế nào thì có thể đoán được đó không phải là những lời ca ngợi. Chúng đang nói chuyện với nhau thì bỗng có tiếng cô Lắc từ cửa sổ gọi, thế là con chó kia đứng lên, quay về phía cô Lắc mà thè lưỡi ra, nháy mắt với Andriu và phóng đi, ngoáy cái mông để tỏ thái độ “bất cần”.
Tất nhiên là Andriu không được phép đi ra khỏi cổng trừ khi được cô Lắc dắt đi dạo công viên, hoặc đi theo một cô hầu phòng khi cô ta đi sửa móng chân, móng tay.
Vậy mà, bạn hãy tưởng tượng xem Giên và Maicơn ngạc nhiên tới mức nào khi các em thấy chỉ có một mình con Andriu phóng vụt qua trước mặt các em trong công viên, hai tai cụp xuống, đuôi ngỏng lên như thể đang đuổi theo dấu vết một con hổ.
Cô Mêry vội vàng giữ lấy cái xe nôi, để đè phòng nhỡ nó phóng nhanh như vậy có thể va phải và làm lật xe trong đó có hai bé sinh đôi. Khi nó phóng ngang qua, Giên và Maicơn hét lên gọi nó. Maicơn bắt trước giọng the thé của cô Lắc, hỏi nó:
- Này Andriu, áo của con đâu rồi?
Giên quát:
- Andriu, con là đứa bé hư!
Giên là con gái nên giọng nó giống của cô Lắc hơn.
Nhưng con Andriu nhìn hai em với vẻ trịch thượng qồi quay về phía cô Mêry mà sủa ầm ĩ.
Con Andriu sủa liền mấy tiếng: “Gâu! Gâu!”
Cô Mêry nói:
- Để ta xem nào. Ngôi nhà đó là ngôi nhà thứ nhất ở bên tay phải của mày và ngôi nhà thứ hai ở bên tay trái.
Con Andriu lại sủa: “Gâu! Gâu!” nhiều lần dồn dập.
- Không! Không có vườn, chỉ có cái sân sau. Cổng lúc nào cũng mở.
Con Andriu lại sủa nữa.
Cô Mêry đáp:
- Ta không chắc chắn lắm đâu! Nhưng ta cho là như vậy. Thường thường, nó về nhà vào giờ uống trà.
Con Andriu ngoái đầu về phía sau và lại phóng đi. Giên và Maicơn kinh ngạc, mắt trợn to bằng những cái đĩa tách. Hai đứa cùng hỏi:
- Cô ơi, nó nói gì thế?
Cô Mêry đáp:
- Chỉ chạy chơi cho qua ngày mà!
Cô chỉ nói vậy rồi mín chặt miệng như thể không muốn nói thêm lời nào nữa. Cặp sinh đôi, Giôn và Bacbara ngồi trong cái xe nôi cũng đang bi bô.
Maicơn nói:
- Không phải là nó chạy chơi đâu!
Giên cũng nói:
- Nó chẳng chạy chơi như thế bao giờ!
Cô Mêry nghiêm nét mặt, bảo:
- Ừ, thế thì các cháu biết rõ hơn cô, thường là như vậy mà!
Maicơn nói:
- Chắc là nói hỏi cô về ai đó, ở cái nhà nào. Cháu chắc rằng nó sẽ...
Cô Mêry lại khịt mũi và nói:
- Thôi, nếu cháu đã biết thì còn hỏi cô làm gì! Cô không phải là một quyển từ điển.
Giên nói:
- Này, Maicơn, em nói với cô như thế thì chẳng bao giờ cô nói cho biết đâu. Cô Mêry ơi, cô làm ơn cho cháu biết con Andriu nó bảo gì với cô thê!
Cô Mêry hất hất cái đầu về phía MAicơn và nói:
- Cháu cứ hỏi cậu bé này. Cậu ấy là “người biết đủ mọi cái”
- Ồ, không đâu, thưa cô. Cô Mêry ơi, xin cô nói đi
Cô Mêry đáp:
- Ba rưỡi chiều. Giờ uống trà đây!
Nói xong, cô đẩy cái xe nôi đi à mím chặt miệng như thể đóng cửa miệng hầm. Suốt dọc đường về nhà cô không nói một lời nào nữa.
Giên và Maicơn lẽo đẽo bước theo sau.
Giên bảo:
- Tại em đấy! Thế là chịo em mình sẽ chẳng bao giờ biết được!
Maicơn đáp:
- Em không cần – và em đạp chân xuống đường để đẩy cái xe “lết chân” đi nhanh hơn – Em chẳng cần biết làm gì!
Nhưng thật ra, em rất nóng lòng muốn biết. Sau đó không lâu, chưa đến giờ uống trà thì cả hai em nhỏ này và tất cả mọi người đều biết rõ sự việc.
Đúng vào lúc mấy cô cháu sắp đi sang đường để về nàh thì nghe thấy ở nhà bên cạnh có tiếng kêu la ầm ĩ và nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ. Hai cô hầu phòng của cô Lắc đang chạy nhớn nhác trong vườn, nhòm ngó vào các bụi cây, ngước nhìn lên các cây cao, như người đi tìm kiếm một vật quý giá nhất đã bị thất lạc. Và còn có cả anh Rôbơcxơn ở nhà số 17 cũng sang, đang cầm cái chổi gạt gạt, chọc chọc trên lối đi trong vườn nhà cô Lắc như để tìm lại của báu bị lấp dưới sỏi. Bản thân cô Lắc cũng đang chạy quanh vườn và gọi to: “Andriu! Andriu! Ôi! Nó bị lạc mất rồi! Tôi sẽ đi báo cảnh sát! Tôi phải tới gặp ông Thủ tướng! Andriu bị lạc rồi! Trời ơi! Trời đất ơi!”
Giên chạy vội qua đường và nói:
- Ôi! Tội nghiệp cho cô Lắc! Giên cũng cảm thấy buồn vì trông cô Lắc có vẻ hoảng hốt quá chừng.
Nhưng Maicơn đã làm cho cô Lắc yên tâm. Đúng lúc Maicơn bước vào cổng nhà số 17, em nhìn ra đầu ngõ và đã thấy...
- Cô Lắc ơi, con Andriu kia kìa. Cô nhìn ra đầu ngõ mà xem, đúng chỗ góc đường trước nhà ông đô đốc Bum ấy!
Cô Lắc nín thở và nhìn theo hướng Maicơn chỉ tay, nói:
- Đâu? Đâu? Chỉ cho cô xem nào!
Đúng rồi, con Andriu đang đi lững thững, bình thản như không để ý gì đến mọi cái trên đời và đi bên cạnh nó, là một con chó lai, nửa là chó săn, nửa là chó tha vật săn về và chỉ có những nét xấu xí nhất của bố mẹ.
Cô Lắc thở phào:
- Ôi! Nhẹ cả người!
Đúng là trút đi được một gánh nặng!
Cô Mêry và mấy đứa trẻ đứng chờ ngoài ngõ, trước cổng nhà cô Lắc, còn cô Lắc cùng hai cô hầu phòngbám vào hàng rào cúi đầu ngó ra. Anh Rôbơcxơn ngừng cày xới con đường sỏi, chống cái cán chổi đứng lên. Tất cả mọi người đều im lặng đợi con Andriu quay về nàh.
Hai con chó ung dung bước tới gần đám người đứng đợi, phấn khởi ve vẩy đuôi, vểnh hai tai dựng đứng, và nếu bạn đọc nhìn vào mắt con Andriu, bạn sẽ hiểu nó muốn nói gì, nó muốn thương lượng một chuyện gì đó.
Cô Lắc nhìn con chó bạn của con Andriu và kêu thét lên:
- Con chó kia thật kinh tởm! Xuỳ! Xuỳ! Cút đi!
Nhưng con chó ấy ngồi ngay bên bờ hè, lấy chân trước gãi tai và há miệng ngáp.
Cô Lắc giận dữ, khua hai tay để đuổi nó:
- Đi đi! Cút đi! Về nhà mày đi! Xuỳ!...
Cô nói tiếp:
- Còn Andriu! Con phải vào trong nhà ngay tức khắc! Con đi ra đường một mình mà lại không mặc áo nữa. Mẹ rất bực mình về con đấy.
Con Andriu uể oải sủa mấy tiếng nhưng vẫn ngồi yên.
Cô Lắc nói:
- Andriu, con muốn gì? Vào trong nhà ngay lập tức!
Con Andriu lại sủa mấy tiếng.
Cô Mêry nói xen vào:
- Nó nói là nó không vào trong nhà đâu!
Cô Lắc quay lại vênh mặt nhìn cô Mêry:
- Sao cô biết nó nói những gì? Tất nhiên rồi nó sẽ đi vào nhà thôi!
Cô Mêry nói:
- Nó không vào nhà đâu, trừ khi có cả bạn nó cùng vào.
Cô Lắc tức giận nói:
- Thật toàn chuyện vớ vẩn! Nó đâu có nói như vậy! Tôi đâu có thể cho một con chó lai to xác như nó bước vào cổng nhà tôi!
Con Andriu sủa ba bốn tiếng.
Cô Mêry nói:
- Nó nói là nó yêu cầu như thế và hơn nữa, nó sẽ bỏ nhà đi, sống cùng bạn nó cho tới khi bạn nó được phép tới sống cùng nó.
Cô Lắc gần như khóc, kêu lên:
- Ôi! Nó nhất định bỏ đi. Tôi nhìn thấy nó đang bỏ đi kia kìa! – Cô lấy mùi xoa bưng miệng khóc thút thít rồi hỉ mũi và nói – Thôi được, Andriu, mẹ bằng lòng đấy. Con... con chó kia, mẹ cho nó ở lại nhà mình. Tất nhiên với điều kiện là chỉ cho nó ngủ trong hầm chứa than.
Con Andriu sủa lên một tiếng.
Cô Mêry giải thích:
- Nó nói là như thế không được! Bạn nó cũng phải có một cái nệm bằng lụa như của nó và cũng ngủ trong phòng cô. Nếu không, nó sẽ xuống ngủ dưới hầm chứa than với bạn nó.
Cô Lắc rền rĩ:
- Andriu con ơi, sao con lại thế? Mẹ không bao giờ đồng ý chuyện đó đâu!
Trông con Andriu như có vẻ sắp bỏ đi, bạn nó cũng vậy. Cô Lắc thét lên:
- Ôi! Con tôi bỏ tôi mà đi! Thôi được Andriu, mẹ sẽ chiều ý con. Sẽ cho nó ngủ trong phòng của mẹ. Nhưng rồi đây, mẹ sẽ chẳng còn như ngày trước nữa, không bao giờ như trước nữa. Con chó tầm thường như thế mà phải cho...
Cô lau nước mắt ròng ròng và tiếp tục:
- Andriu ơi, mẹ không ngờ con lại như thế. Nhưng thôi, mẹ không nói gì nữa, dù trong bụng nghĩ như thế nào. Và... cái con đó, mẹ sẽ gọi tên nó là con “Hoang” con “Lạc”.
Nghe cô Lắc nói thế con chó kia trợn mắt nhìn cô và Andriu sủa ầm ĩ.
Cô Mêry noi:
- Chúng nó bảo phải gọi tên con chó đó là “Uynlơbi” và không được gọi bằng tên nào khác, vì tên nó là Uynlơbi.
Cô Lắc bực bội noi:
- Uynlơbi à? Tên gì quái lạ thế! Tậht là quá dở!
Andriu lại sủa nữa, cô Lắc hỏi:
- Nó nói gì vậy?
Cô Mêry nói:
- Nó nói nếu nó quay lại thì cô không được bắt nó mặc áo, hoặc đi tới tiệm làm đầu. Đó là điều nó đã quyết định, không thể thay đổi.
Mấy phút yên lặng trôi qua. Cuối cùng cô Lắc nói:
- Thôi được! Nhưng này Andriu, mẹ bảo trước, nếu con bị cảm thì đừng có oán trách mẹ đấy!
Con Andriu quay đầu về phía con Uynlơbi, có vẻ như muốn nói: “Đi nào!” và hai con sóng đôi cùng nhau bước thong thả trên lối đi vào trong vườn, đuôi ve vẩy như lá cờ và đi theo cô Lắc vào trong nhà.
Khi hai chị em Giên cùng đi lên gác về phòng trẻ em uống trà, Giên noi:
- Em thấy không, nó đâu phải đồ ngu đần!
Maicơn đồng ý:
- Đúng đấy! Nhưng làm sao mà cô Mêry lại biết nó muốn gì nhỉ?
Giên đáp:
- Chị không biết và cô Mêry cũng sẽ chắng bao giờ nói cho chị em ta biết vì sao đâu! Chị chắc chắn là như vậy.