To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ó tiếng cười trong giọng nói của Hart.” Em không lạch bạch.”
“Mac đã nói nhìn em trông giống như một con vịt bầu vậy. Và chú ấy đúng, cái đồ trời đánh thật vật.”
“Anh sẽ nói chuyện với Mac.”
“Anh đừng bận tâm.Em nói chú ấy rồi. Nhưng sự so sánh thì thật chính xác. Em đã nhìn thấy hình ảnh mình ở trong gương. Tuy nhiên, sẽ là một món quà năm mới xinh đẹp, anh không nghĩ vậy à? Một cậu bé để nựng nịu trên đầu gối của anh?”
“Hoặc là một cô bé.”
“Chúng ra đã tranh luận về chuyện này nhiều hơn một lần rồi.Đó sẽ là con trai.”
“Những người nhà Mackenzie luôn làm mình được hài lòng. Người nhà Ramsay cũng vậy.” Hart chạy một ngón tay lên phần bụng dưới của cô và quanh rốn cô.
“Em biết vậy. Đó là lý do làm thế nào mà em biết được đó là con trai. Anh đã đáng cược là con gái trong trò cá cược của Daniel phải không?”
Hart gửi cho cô một cái liếc mặt buộc tội.” Em nghĩ là anh sẽ đánh cược vào giới tính của chính đứa con của mình à?”
“Danny đã gần trở thành một người đáng cược chuyên nghiệp, không phải sao? Em dĩ nhiên đã đặt cược 20 bảng là con trai.”
“Chỉ có 20 bảng thôi à?Anh tưởng em đã rất chắc chắn vào kết quả chứ.”
“Chỉ là một trận đánh cược nhỏ thôi, và không nên thiết lập nên một tiền lệ xấu. Ngoài ra, Daniel đang cố gắng để có một khoản hoa hồng lớn. Em đã hỏi cậu ấy cần tiền để làm gì, và cậu bé nói là cậu ấy đang làm vài thứ. Em rùng mình khi tưởng tượng đến căn phòng của cậu bé ở Edinburgh – chất đầy những bộ phận máy móc, dụng cụ và những vật kì cục, em không nên biết.”
“Anh không biết.Thằng bé không để cho ai vào trong phòng cả.” Hart lướt ngón tay mình xuống dưới đùi cô, những ngón tay của anh dịu dàng nhưng khéo léo. Anh di chuyển chân trên giường và quỳ lên, chiếc váy trải rộng trên cặp đùi to lớn của anh.” Hãy nằm ra nào. Anh sẽ xoa bót chân cho em.”
“Mmm.” Eleanor ngoe nguẩy đầu ngón chân của mình khi Hart nắm lấy gót chân cô trong tay.” Mọi công chúa đều muốn vị hoàng tử Bạch Mã của mình làm chuyện này. Anh ấy cưỡi ngựa đến lâu đài, hôn đánh thức cô ấy, và xoa bóp bàn chân đau nhức của cô ấy.”
Hart ép những vòng tròn dễ chịu trên gam bàn chân của Eleanor, và cô ầm ừ hài lòng.Thậm chí là nhiều hơn khi Hart nghiêng người xuống và liếm lên phần cong lên của cô.
Hart đã dạy cho Eleanor về những khoái cảm mà cô chưa bao giờ được nghe đến, và cô biết anh chỉ đề cập đến sự hiểu biết phong phú của mình. Anh sợ làm cô bị sốc và làm đau cô, nhưng Eleanor đang dạy cho anh biết rằng cô đã thực hiện một cách nghiêm túc.
Anh đã tiếp tục làm tình với Eleanor khi cô ngày càng lớn hơn, cho đến tháng trước, khi tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc đi bộ, đã trở lên đau đớn. Ngay cả sau đó, Hart vẫn biết làm thế nào để khiến cô cảm thất thoải mái.
Trong cả năm này cô đã biết được về sự tiếp xúc đầy khiêu gợi của tơ và lông vũ trên làn da, làm thế nào một người bị bịt mắt có thể tăng cường thêm những cảm giác đó,làm thế nào tiếng thì thầm của hơi thở Hart ở những nơi thân mật có thể khiến cơ thể cô hoàn toàn mở ra và sẵn sàng cho anh.Anh chạm vào mọi inch trên cơ thể cô với những cú chạm nhẹ nhàng hoặc bằng sức nặng và áp lực của đôi tay anh, cho đến khi cô đạt được khoái cảm.
Anh đã không làm được gì nhiều với sự kiềm chế từ khi cơ thể cô bắt đầu to lên, nhưng Hart vẫn tiếp tục khuấy động sự kích thích của cô bằng việc chạm vào cô với những sợi dây lụa và da. Giờ Eleanor đang rùng mình khi nghĩ về chuyện đó.
“Nằm yên nào,”Hart nói bằng một giọng trầm, nhưng vẫn cương quyết.”Hãy để anh chăm sóc cho em.”
Eleanor ép cơ thể mình thả lỏng. Cô thực sự không nên – cô có một triệu việc phải làm để sửa soạn căn nhà cho những ngày lễ kỉ niệm, và cô không thể mong Ainsley, Isabella, và Beth làm mọi thứ cho cô.
Nhưng cái chạm của Hart, giọng nói anh, khiến cô chìm sâu vào giữa đống gối. Anh rời đi, và cô nghe thấy một leng keng của thủy tinh chạm vào thủy tinh, ngửi thấy mùi tinh dầu thơm ấp ám. Hart đã đặt mua dầu thơm từ Paris, và anh đã cho cô chọn những mùi hương yêu thích từ một cửa hàng rất kín đáo khi họ đi du lịch đến Pháp vào mùa hè.
Mmm, vani và một chút đậm đà. Eleanor nhắm mắt lại và hít vào khi Hart vuốt bàn tay trơn bóng của mình quanh mắt cá chân của cô. Anh trượt những ngón tay của mình lên bắp chân và phía sau đầu gối cô, xoa bóp một chút, trước khi anh quay sự chú ý của mình về phía chân phải của cô.
Anh ép ngón tay cái của mình vào trong phần cong lên của cô và lên trên mắt cá chân cô, dầu thơm và cái chạm của anh làm giảm bớt sự căng cứng. Anh trao khoái cảm lên từng đầu ngón chân cô, làm chúng trơn bóng, xoa bóp,và véo nhẹ một chút.
Anh tì ngón chân của cô vào phần ngực trần của mình và dịu dàng xoa bóp chân cô, giữ những ngón chân của cô trong khi anh mắt cá chân sưng phù của cô giảm bớt đau nhức. Hạ chân cô xuống đệm, Hart giữ chân cô một cách nhẹ nhàng bằng một tay trong khi anh trượt một tay khác từ bắp chân cô lên đến bên trong đùi cô.
Những ngón tay của anh lấn ná ở phần giữa chân cô, đôi mắt anh ấm áp khi anh quan sát cô. Anh đánh ngón tay cái của mình vào phía trong đùi cô,không chạm nhiều vào nơi thân mật của cô, nhưng đang tiến tới rất gần. Anh khuấy động không khí bằng những tiếng thì thầm, cú chạm của những đầu ngón tay trơn bóng, khiến Eleanor thở ra một hơi thở chậm.
Cô bắt đầu di chuyển, nâng cái chạm của anh cao lên, nhưng Hart ép cô nằm lại đệm một cách kiên quyết.”Không, em yêu.Ở yên đó. Anh sẽ làm mọi thứ.”
Eleanor lại để mình nằm lún xuống đệm. Thật khó khi mà sự đụng chạm của Hart, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, gửi những gợn khoái cảm nóng bỏng xuyên suốt cơ thể cô.
Cô đã học được rằng không thể chống lại anh.Để chống lại việc anh thể hiện phần xấu xa của mình – nụ cười hoang dã, cái nhìn trong đôi mắt anh sẽ làm một người phụ nữ nhỏ bé hơn hoảng sợ.Thỉnh thoảng, khi cô cảm thấy cam đảm, Eleanor đã không nghe theo anh một cách có chủ ý, để xem anh làm gì.
Và những điều anh làm…Anh trở nên cứng rắn, không còn dịu dàng nữa, trói hai cổ tay cô lại bằng một chiếc ca vát, hoặc là chói chặt hai tay cô trên giường, hoặc là lăn tròn cô và đánh vào mông cô.Nó sẽ bắt đầu như một trò chơi, và sau đó Eleanor, người tự hào về việc mình có trí óc, sẽ trở thành một người van xin tình cảm.Cô đã bị hòa tan vào trong khoái cảm thuần túy, la hét tên anh, cầu xin anh, nghe tiếng cười xấu xa của anh, một vết cắn của răng anh trên da thịt cô, sự châm chích của tay anh.
Anh sẽ ân cần với cô, Hart nói, trong suốt thời gian mang thai của cô, nhưng anh hứa là anh sẽ giữa lại mọi thứ kiểu như thế cho sau này.
Cho đến giờ, sự đụng chạm của anh vẫn nhẹ nhàng, nhiệt tình,truy tìm đam mê trên làn da cô. Anh xoay tròn đầu ngón tay cái của mình phía bên trong đùi cô, chỉ quét qua những sợi loăn xoăn giữa hai chân cô. Một ngón tay búng nhẹ để cô mở ra, giờ rất nhạy cảm. Cô hít vào, sau đó thậm chí còn nhiều hơn khi Hart cúi người xuống và hôn vào nơi anh chạm vào.
Hơi thở của anh mơn trớn làn da cô, nóng hơn là cả tay anh. Chiếc nhẫn cưới mát lạnh trên tay trái anh tương phản với hơi nóng, khiến cô nhớ đến giây phút đắm say khi cô trượt nó vào ngón tay anh.
Một tiếng gõ cửa khiến cơ thể Hart căng ra, nhưng anh không bao giờ chạm một cách mạnh bạo lên Eleanor.
“Thưa đứa ngài,” một giọng nói xuyên qua cánh cửa gỗ.” Tôi là Wilfred.”
Hart không nói gì, nhưng tia sáng dịu dàng rời khỏi đôi mắt anh, sự giận dữ đang lấp đấy chúng. Không một ai, không ngoại trừ một ai cả,được phép quấy nhiễu ngài công tước khi anh ở một mình với vợ mình.
“Wilfred tội nghiệp,” Eleanor nói.” Anh tốt hơn nên xem cậu ấy muốn gì.Cậu ấy sẽ không bao giờ mơ tưởng đến việc quấy rầy anh nếu vấn đề không cực kì quan trọng.”
Hart thốt ra một tiếng thở dài sườn sượt. Anh ép một nụ hôn lên mặt trong đầu gối Eleanor, rời khỏi giường mà không va vào cô, nắm lấy chiếc áo sơ mi, và mặc nó vào cùng chiếc váy của anh khi anh đi ra cửa.
Anh giật mạnh cánh cửa mở ra chỉ đủ lướt ra ngoài và rồi đóng nó lại, không bao giờ để Wilfred nhìn thấy Eleanor ở trên giường.
Eleanor đặt tay lên bụng khi cô chờ đợi một cách sốt ruột.Nguyền rủa cái cơ thế bất hợp tác của cô đi. Cô đang chết dần chết mòn đi để biết được Wifred muốn nói gì, nhưng cô không thể ngồi dậy khỏi giường để tìm ra.
Một thời gian dài trôi qua trước khi Hart quay trở lại, giữ cửa đóng lại một phần khi anh đi vào. Anh xoay khóa của, sau đó dừng lại để ném áo sơ mi và chiếc váy cột lỏng lẻo của mình đi, để chiếc váy sọc vuông rơi xuống sàn.
Khỏa thân,thật rực rỡ làm sao, Hart trèo trở lại giường, lại không làm phiền đến Eleanor, và xích gần lại vào cái đống bên cạnh cô.
“Chuyện gì vậy?” Eleanor hỏi khi anh vẫn im lặng.” Hãy nói cho em biết trước khi em phát điên.”
Hart thong thả đắp chăn cho cả hai người họ, kết thúc bằng việc để khủy tay mình lên gối của Eleanor, tay anh để trên tay cô chỗ bụng cô.Anh mất một phút hoặc là lâu hơn sau đó, đơn giản nhìn vào cô, trước khi anh nói.
“Beth làm vỡ bát.”
“Ôi,không.”Eleanor ngồi dậy, hoặc là ngóc dậy như cô có thể.Hart không cần giải thích là chiếc bát nào.”Đã xảy ra chuyện gì vậy?Ian ổn chứ? Beth thì sao?”
“Có vẻ như, Ian đã ổn định.Beth thì rất buồn, từ những báo cáo của Curry.”
“Chà, cô ấy sẽ như vậy rồi. Thật là kinh khủng.” Eleanor bắt đầu đẩy mấy tấm chăn ra.”Chúng ta cần phải chắc chắn rằng cô ấy ổn.”
Hart làm cô dừng lại bằng một bàn tay mạnh mẽ.” Em phải ở lại đây và nghỉ ngơi.Beth và Curry đã kiểm soát được tình hình, và Ian thì ở cùng với con của chú ấy.”
“Và chú ấy không…”
“Chú ấy đã không làm bất cứ điều gì cả, Wilfred nói vậy.Đừng lo lắng, em yêu.”Hart ép một nụ hôn lên môi cô, cơ thể anh cuộn lại quanh cô một cách bảo vệ.”Chúng ta sẽ để ý đến chú ấy, và chắc chắn là tất cả đều ổn.”
“Chúng ta cần phải kiếm cho chú ấy một chiếc bát mời.Một chiếc giống hệt.”
“Như Beth nói.”Hart dịu đi đủ để trao cho Eleanor một nụ cười.”Cô ấy đã nói với Wilfred nhờ anh giúp đỡ.Anh nghe và sẽ làm theo.”
“Bởi vì anh cũng lo lắng cho Ian.”
“Đúng vậy.”Nụ cười của anh biến mất.”Anh có.Lần trước khi chuyện này xảy ra, đó là một thảm họa chết tiệt, và anh không giúp được gì cả.”Anh nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nỗi đau.”Anh ghét việc Ian không đáp lại anh.Anh là một trong người đàn ông quyền lực nhất Anh Quốc, anh khiến những vị hoàng tử ngoại quốc phải e sợ khi làm trái ý anh, và anh không thể chạm vào chính em trai mình.”
Eleanor luồn tay qua tóc anh, mái tóc anh mượt mà như lụa vậy.Cô đã trông thấy sự thất vọng và nỗi đau của anh khi anh nhìn Ian, đầy lo lắng và yêu thương.
“Ian giờ tốt hơn nhiều rồi.Anh ấy có Beth.”
“Anh biết.”Hart lại mở mắt ra, cố để che dấu đi nỗi đau của mình, nhưng Eleanor luôn nhìn thấy chúng.
“Anh sẽ tìm một chiếc bát khác,”Eleanor nói một cách quả quyết.”Anh quen rất nhiều người, và em chắc chắn là tất cả họ đều nợ anh ân huệ.”
“Họ có. Và anh sẽ làm vậy.”
“Sau khi anh kết thúc việc xoa bóp chân cho em.”
Nụ cười của Hart quay trở lại, và cùng với nó là một tia sáng tinh quái.”Em có một nhu cầu.”
“Tham lam.”Eleanor chạy ngón tay mình xuống mũi anh và gõ nhẹ lên chóp mũi.”Thèm khát anh.Và đau đớn.”
Hart ép một nụ hôn nóng bỏng vào bên trong miệng cô.”Anh sẽ cho em vụ xoa bóp chân.Nhưng theo cách của anh.”
Anh chạy bàn tay mình xuống bắp đùi cô, những ngón tay đang khiêu vũ trên làn da nhạy cảm của cô.Eleanor nằm trở lại gối và cho phép mình tận hưởng sự chăm sóc rất tài tình của chồng mình.
Isabella Mackenzie đã viết xong một lá thứ khác vào tối hôm sau, và kéo căng những ngón tay đau nhức của mình. Cửa sổ trong phòng khách riêng của cô tối, và không khí trở nên lạnh lẽo, mặc dù lò than giúp cho cô ấm áp.
Lên kế hoạch cho những ngày lễ hội lớn là một quá trình chán ngắt và lâu dài, nhưng cô, Ainsley, và Beth đã quyết tâm phải cho Hart và Eleanor có một ngày lễ Giáng sinh đầu tiên cùng nhau thật đáng nhớ.Những người Scotland, Isabella đã biết được qua nhiều năm kết hôn với một người trong số đó, không dành quá nhiều sự chú ý đến đêm và sáng ngày Giáng sinh như họ dành cho ngày lễ Tất niên – Năm mới.Tuy nhiên, Hart có hai cô em dâu người Anh và thường xuyên có một căn nhà đầy ắp những vị khách người Anh, những người mong đợi những chiếc bánh quy giòn giáng sinh, bánh putdinh mận, và bữa tiệc giáng sinh. Bởi vậy, họ đã lên kế hoạch để làm cả hai lễ kỉ niệm lớn, một là Giáng sinh, một là Tất niên, và còn một ngày khác nữa là Đêm thứ mười hai(Twelfth Night: đêm trước ngày lễ Chúa hiện.)
Isabella muốn Giáng sinh này thật đáng nhớ đối với Eleanor theo một cách tốt nhất. Vài dịp Giáng sinh của nhà Mackenzie trước đây đã hoàn toàn và hoàn toàn là thảm họa, hầu hết đã bị dừng lại bởi những trận say xỉn của Mac và những người bạn suy đồi không kém của cả Cameron và Mac.Một nửa những người bạn của họ đã không còn được chào đón ở Kilmorgan – bất cứ căn nhà Mackenzie nào- sau khi họ quyết định đó là một năm thú vị khi nhốt Ian vào trong phòng áp mái.
Isabella rùng mình ghê sợ bởi kí ức đó.Hart đã giận tái người, anh ấy và Cameron đã có một cuộc ẩu đả, Hart đổ lỗi cho Mac vì những trò hề mà các bạn anh gây ra, Cameron đã biện hộ cho Mac, người có thể chỉ vừa tỉnh dậy từ một cuộc say xỉn. Chỉ có sự thuyết phục của Isabella mới giữ Hart khỏi quẳng hai em trai của mình ra ngoài trời đêm đầy tuyết.
Năm nay, căn nhà sẽ đầy ắp sự hân hoan. Những đứa trẻ lấp đầy phòng trẻ, nhiều gia đình và bạn bè hơn sẽ sớm đổ dồn về đây, và những người đàn ông nhà Mackenzie,…chà, không chính xác là đã bị thuần hóa. Nhưng họ đã hòa thuận với nhau, không còn cuộc sống tranh đấu nữa.
Tuy nhiên,chiếc bát vỡ của Ian là điều bận tâm của tất cả mọi người. Anh không nói một lời nào về nó, xuất hiện ở bữa sáng cùng với Beth,điềm tĩnh như từ trước đến nay vẫn vậy.Gương mặt ửng hồng của Beth và nụ cười mỉm đã nói cho Isabella biết rằng Beth có thể đã có xoa dịu anh như thế nào, nhưng những ông anh trai vẫn lo lắng.
Cô cảm thấy sự hiện diện của Mac đằng sau mình trước khi hai cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua người cô, và đôi môi Mac quét một nụ hôn kích thích lên đường cong giữa cổ và vai cô. Chiếc khăn mà anh vẫn buộc quanh tóc khi anh vẽ chạm vào má cô.
“Anh đang làm gì bên ngoài xưởng vẽ vậy?” Isabella hỏi.Mac đã rút vào đó sau bữa sáng và đã không nhìn thấy kể từ đó. Anh vẫn mặc chiếc váy và đôi ủng dùng khi vẽ tranh, mặc dù anh đã mặc một cái áo vào rồi. Phần lớn khi vẽ tranh, anh không buồn mặc áo.”Có chuyện gì xảy ra à?”
“Đúng vậy, đó là bà bảo mẫu Westlock.Thời gian uống trà của bọn trẻ.Anh đã bị quở trách vì không đưa chúng trở lại phòng trẻ, và anh đến chỗ em để tìm kiếm sự an ủi.”
“Và như anh thấy đó, em đang ngập đầu với những kế hoạch của buổi khiêu vũ Giáng sinh và bữa tiệc chúc mừng năm mới của Hart.”
“Đó không phải là việc của Wilfred sao?”
Isabella với lấy một tờ giấy khác, cánh tay Mac vẫn vòng quanh cô.”Wilfred là một người đàn ông và điều em cần là ý kiến một người phụ nữ.Eleanor có sức khỏe yếu, và em muốn làm chuyện này cho cô ấy.”
“Anh hiểu em mà, em yêu.Em có một trái tim rộng lượng.”
Anh lại hôn cô, và Isabella nhắm mắt lại, ngay lập tức để cho kế hoạch ngày giáng sinh, lễ tất niên, và đón chào năm mới vào lãng quên.Cô đã chiến đấu rất lâu và gian khổ để hòa giải được với Mac.Cô muốn thưởng thúc từng khoảng khắc mà cô có với anh, để xóa bỏ đi những năm tháng mà cô không có anh.
“Daniel đã đánh điện,”Mac nói.” Cam ra ngoài, nên người quản lý đã mang bức điện đến cho anh.Thằng bé sẽ đến vào tối nay.”
“Tuyệt vời.”Isabella mở mắt ra, mỉm cười với một sự thích thú thực sự.”Em nhớ khi thằng bé chỉ cao đến chân em. Thằng bé giờ đã trưởng thành rồi.”
“Thằng bé nhanh trí, tháo vát, có óc sáng tạo và có một sự ám ánh đến bướng bỉnh như bất cứ ai trong số chúng ta. Rất nguy hiểm.”
“Và còn nữa, thằng bé sẽ vẫn là cậu bé nhầm em là một người hâm mộ của anh vào cái ngày sau khi chúng ta kết hôn. Thật tội nghiệp. Thằng bé đã không biết anh đã mang một quý cô ngây thơ vào trong căn nhà của mình.”
Cánh tay của Mac thít chặt hơn quanh người cô.”Em yêu, em sẽ không bao giờ biết thật khó khăn làm sao khi anh mê đắm em, cô gái lần đầu ra mắt kiêu ngạo của anh, khi anh nhìn thấy em ở giữa phòng khiêu vũ, với tất cả những sợi đăng ten và sự tinh tế.Em nhìn anh, anh chàng Mac Mackenzie nổi tiếng, và anh biết anh thật thấp kém.”
“Em là một người hơi ngạo mạn, nên chắc chắn em là một miếng mồi ngon của mùa lễ hội.Anh mang em đi với một hoặc hai lý do.Em đã cần nó.”
“Anh chưa bao giờ có ý muốn mang em đi xa như anh đã làm.”Cánh tay Mac thít chặt quanh người cô, và Isabella nhớ đến nỗi đau và sự buồn bã của những năm đầu trong cuộc hôn nhân vội vã của họ.
“Chúng ra còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn, và ích kỉ,” cô nói một cách dịu dàng.”Điều đó chắn chắn đã đi đến sai lầm.”
“Nhưng trái lại giờ chúng ta đã trưởng thành, khôn ngoan và điềm tĩnh?”Anh nhấm nháp cổ cô.”Anh hi vọng chúng ta vẫn có một chút tinh quái trong mình.Anh kêu Bellamy đi làm một ít bánh nướng và trà thì sao?”
Isabella hơi ửng hồng, nhớ một buổi chiều tại căn nhà ở London của cô, khi cô chia sẻ những chiếc bánh nướng và kem với Mac lần đầu tiên kể từ khi họ ly thân.Hành vi của cô rõ ràng không giống với một quý cô.
“Có lẽ vậy,” cô nói, bẽn lẽn, ánh nhìn của cô hạ xuống.
Mac gầm gừ.”Quý cô người Anh nhỏ bé của tôi. Em biết anh yêu em nhiều như thế nào không?”
Những tiếng bước chân nhỏ đã làm gián đoạn câu trả lời mà Isabella muốn nói.Họ quay người lại nhìn thấy Aimee, cô con gái nuôi của họ, gần 6 tuổi, đang nhìn họ một cách nghiêm nghị từ chỗ tấm thảm.Isabella ửng hồng, tình yêu cô dành cho Aimee ngập tràn trong cô. Họ đã cứu cô bé tội nghiệp này từ một tên mất trí, và cô bé lại mang Isabella và Mac đến gấn nhau hơn.
Isabella đi đến chỗ Aimee và bế cô bé lên, nghĩ một cách buồn bã là cô bé đã quá lớn cho những chuyện như thế này. Cô đặt một nụ hôn lên gương mặt hồng hào của Aimee.Mac đi tới chỗ họ, cánh tay anh ôm lấy cả vợ và con gái anh.
“Tại sao con lại đi ra khỏi phòng trẻ vậy?” Isabella hỏi.
“Đúng vậy,” Mac nói.”Con sẽ khiến bà Westlock săn tìm cha đó, sẵn sàng bắn một viên đạn vào mông cha.”
“Papa,”Aimee nói một cách xấu hổ.”Đúng ngớn ngẩn vậy. Bà ấy đang tìm Gavina. Con nói với bà ấy là con sẽ hỏi xem cha đã làm gì với chị ấy.”
“Gavina ư?”Mac chớp mắt.”Con bé thuộc bổn phận của Cam. Tại sao ta phải làm bất cứ điều gì với con bé chứ.”
“Bởi vì chị ấy thích chơi trong xưởng vẽ với chúng ta, và bác Ainsley đã không mang chị ấy quay trở lại phòng trẻ để uống trà. Bảo mẫu nghĩ là cha có thể đã bỏ quên chị ấy ở đó.”
“Cha không bỏ lại con bé ở bất cứ đâu cả,”Mac nói.”Nếu con bé không ở cùng Ainsley, con bé hẳn đang ở nơi nào đó với Cam.”
“Bác Cam đã đến quán rượu. Bác Cam sẽ mang chị ấy đến quán rượu ư?”
“Không…”Isabella bắt đầu nói, nhưng sau đó ngừng lại.Đối với Cameron, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.”Em chắc chắn là con bé chỉ đi theo một trong những con chó hoặc đã ngủ thiếp đi.”Isabella đặt Aimee xuống và nắm lấy tay cô bé. Mac nắm lấy một tay khác của Aimee, anh nháy mắt với Isabella để nói với cô rằng họ sẽ tiếp tục cuộc thảo luận của mình về những chiếc bánh nướng sau đó.” Đi nào, Aimee.Hãy cũng đi tìm cô bé nào.”
*** *** ***
Daniel Mackenzie bước khỏi chuyến tàu đêm muộn đến Kilmorgan, chỉnh lại mũ khi chuyến tàu phun khói phì phì sau đó phát ra những tiếng xình xịch từ từ trên đường ray đi tới trạm tiếp theo.”Cậu Daniel,” trưởng ga nói.” Chào mừng quay trở lại. Nếu cậu chờ một lúc, con trai tôi sẽ đưa cậu đến lâu đài Kilmorgan.”
“Tôi sẽ đi bộ,” Daniel nói.” Tôi đã ngồi trên tàu kể từ Edinburgh, và hai chân tôi, chúng cần duỗi thẳng một chút.Hãy bảo cậu bé mang hộ tôi mấy cái va ly, nhưng tôi sẽ có một chuyến tản bộ ngắn qua làng.”
“Là một đêm lạnh lẽo cho một cuộc tản bộ, thưa cậu.”
“Đúng vậy, nhưng quán rượu ấm áp ở giữa đó và đây.”Daniel cười toe toét với ông trưởng ga, người đã là trưởng ga nhiều hơn 18 năm cuộc đời của Daniel.
Ông trưởng ga cười khùng khục, nắm lấy một chiếc túi của Daniel, nói chúc buổi tối tốt lành, và biến mất bên trong nhà ga.Daniel kéo chiếc áo choàng vào sát mình hơn và đi bộ nhanh xuống con đường dẫn vào làng.
Trở về nhà luôn luôn là sự hạnh phúc lẫn lỗn.Giáng sinh ở Kilmorgan đã trở lên tuyệt hơn nhiều từ khi chú Ian kết hôn với thím Beth, giờ thậm chí còn tuyệt hơn với việc chú Mac và thím Isabella lại yêu nhau, và tuyệt vời nhất từ khi cha cậu làm một điều đúng đắn và kết hôn với dì Ainsley.
Giờ thì thím Eleanor đã trở thành nữ công tước Kilmorgan, có lẽ bác Hart sẽ ngừng giống như một con gấu cáu kỉnh. Từ những gì cha Cameron nói, từ khi kết hôn bác Hart đã lấy lại nhiều sự hài hước hơn, mặt tốt lúc bác còn trẻ - Tạ ơn chúa đã giúp đỡ tất cả chúng con, cha của Daniel đã kết luận như vậy.
Chuyến trở về nhà lần này thú vị hơn những chuyến đi khác, đó là điều chắc chắn.
Mặt khác, Daniel cảm thấy bồn chồn, mệt mỏi chờ đợi cuộc sống bắt đầu. Cậu thích thú việc học tập của mình ở Edinburgh, nhưng việc học không qua nhanh như cậu muốn. Cậu phải trốn đi để dành thời gian cùng một gã đàn ông trung tuổi tạo ra những bộ phận cải tiến ọp ẹp trong căn nhà cậu, điều đó để lại một vài vết cạo mà Daniel hi vọng không gây nên sự chú ý nào của cha mình.
Con đường băng qua Kilmorgan thật hoang vắng, không lấy gì làm ngạc nhiên, bởi vì một cơn gió lạnh đã thổi tới lui qua các căn nhà. Vẫn chưa có tuyết dưới đất, nhưng chúng bám trên những ngọn núi và chờ đợi được đổ ào xuống thung lũng.
Với một sự khuây khỏa, Daniel mở cửa quán rượu và bước vào trong được chào đón sự ấm áp.
Một người đàn ông to lớn đang cầm một cốc bia trên một tay còn tay kia nâng một điếu thuốc lên trong một sự ểu oải ở một cái bàn giữa lò sưởi với cửa. Ông ngồi một mình, mặc dù ông bị cắt ngang cuộc nói chuyện ông đang có với hai người đàn ông đang chơi bài ở chiếc bàn bên cạnh.
Người đàn ông rít vài hơi thuốc dài, nhả khỏi ra, và nói,”Chào con trai.”
* * * * *
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift