Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Chương 3 : Bát Dã (3)
N
gụy Vô Tiện vốn định rửa mặt, chiêm ngưỡng di dung của vị thân chủ này một phen, nhưng mà trong phòng không có nước, uống hay rửa cũng chẳng có.
Chỉ độc mỗi vật hình cái chậu, hắn ngờ ngợ đấy hẳn là dùng để đi ngoài, mà không phải dùng để rửa mặt.
Đẩy cửa, cửa bị cài từ bên ngoài, phỏng chừng là sợ hắn ra ngoài chạy loạn.
Không có gì khiến hắn cảm nhận được niềm vui sướng khi được sống lại cả!
Hắn dứt khoát đả toạ một hồi trước, để thích ứng cơ thể mới. Một lần ngồi là ngồi cả ngày. Lúc mở mắt ra, có ánh mặt trời len qua khe cửa rơi vào phòng. Tuy có thể đứng dậy cất bước, nhưng vẫn choáng váng, không thấy tốt hơn.
Ngụy Vô Tiện khó hiểu trong lòng: "Tu vi của Mạc Huyền Vũ tuy thấp đến mức linh lực có thể bỏ qua không tính tới, nhưng chẳng cớ gì mình không khống chế được thân thể này cả, sao lại khó xài thế cơ chứ?"
Lúc này, trong bụng truyền đến tiếng vang lạ lùng, hắn mới rõ ràng: chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới tu vi linh lực, chẳng qua chỉ là thân thể này chưa từng ích cốc nên đói bụng mà thôi. Nếu hắn không đi kiếm ăn, không biết chừng sẽ trở thành kẻ mà trước nay chưa từng có – một đầu lệ quỷ tà thần mới vừa được người mời tới đã lập tức chết tức tưởi vì đói.
Ngụy Vô Tiện đề khí nhấc chân, vừa mới chuẩn bị đạp cửa mà ra, đột nhiên một loạt tiếng bước chân tới gần. Có người đá đá cửa, không kiên nhẫn nói: "Ăn cơm!"
Kêu thì kêu đó, nhưng không có ý mở cửa ra. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, dưới cánh cửa này còn một cánh cửa khác nhỏ hơn được mở ra, vừa vặn có thể nhìn thấy mấy cái chén con bị đặt ngổn ngang ở trước cửa.
Gia phó bên ngoài lại nói: "Nhanh chút coi! Lề mề cái gì! Ăn xong đưa chén ra đây!"
Cửa nhỏ bé hơn lỗ chó một chút, không thể chứa người ra vào, nhưng có thể cầm chén vô trong. Hai món ăn một cơm, vẻ ngoài cực tệ.
Ngụy Vô Tiện cắm hai chiếc đũa vô chén cơm rồi quấy quấy, vô cùng đau đớn:
Di Lăng lão tổ mới vừa trở về nhân gian đã bị người ta đạp một cú, mắng một trận. Còn bữa tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, lại là cơm thừa canh cặn thế này đây. Gió tanh mưa máu ư? Gà chó không tha ư? Diệt sạch toàn gia ư? Nói ra nào có ai tin. Rõ là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng bơi nước cạn bị tôm trêu, phượng hoàng trụi lông không bằng gà mà.
*Nói ra nào có ai tin: đoạn này còn tính để có chó nó tin cơ, mà nghĩ lại nên thôi =))))))))))))))))))))))))
Lúc bấy giờ gia phó ngoài cửa lại lên tiếng, nhưng lần này lại là cười hì hì: "A Đinh! Muội tới đó à."
Một giọng nữ yêu kiều giòn tan đáp lại từ xa: "A Đồng, lại đến đó đưa cơm hả?"
A Đồng phì phì nói: "Không phải, huynh tới cái viện xúi quẩy này làm gì chứ!"
Âm thanh A Đinh ngày một gần, dường như đã đi tới trước cửa: "Huynh cả ngày chỉ đưa cho hắn một lần cơm, thỉnh thoảng lười biếng cũng không ai nói gì huynh, nhàn hạ như thế huynh còn chê xui gì chứ. Huynh nhìn muội này, việc nhiều đến nỗi ngay cả ra ngoài chơi cũng không được."
A Đồng phàn nàn: "Huynh đâu phải chỉ đưa cơm cho hắn thôi! Mà giờ là hồi nào rồi muội còn dám ra ngoài chơi? Nhiều tẩu thi như thế, nhà ai lại không đóng kín cửa chứ."
Ngụy Vô Tiện ngồi dựa vào cửa, bưng chén vừa ăn vừa nghe.
Xem ra Mạc gia trang này dạo gần đây không được yên ổn. Tẩu thi, ý như chữ, tức là người chết bước đi, một loại thi biến cấp bậc khá thấp, và cũng vô cùng phổ biến. Trừ phi là người chết có oán niệm cực mạnh, bằng không thông thường thì ánh mắt sẽ đờ đẫn, cất bước chậm rì, lực sát thương không mạnh. Nhưng vẫn khiến người bình thường lo lắng sợ hãi, chỉ ngửi cái mùi hôi kia cũng đã đủ ói đầy một hũ rồi.
Nhưng mà, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, chúng nó là khôi lôi dễ điều động và cũng ngoan ngoãn nhất, đột nhiên nghe được, vẫn có chút thân thiết.
A Đồng dường như đang nháy mắt: "Nếu muội muốn ra ngoài, thì phải dẫn huynh theo, huynh bảo vệ muội..."
A Đinh nói: "Huynh? Bảo vệ muội? Khoác lác, chẳng nhẽ huynh có thể đánh đuổi mấy thứ đó hay sao?"
A Đồng hậm hực nói: "Huynh đánh không được, người khác cũng đánh không được."
A Đinh cười nói: "Làm sao huynh biết người khác đánh đuổi không được? Muội cho huynh biết, hôm nay đã có sứ giả tiên môn đến Mạc gia trang chúng ta rồi, muội nghe nói, là một thế gia vô cùng hiển hách vô cùng ghê gớm! Phu nhân đang ở trong sảnh đường tiếp chuyện, mọi người trên trấn hiếu kì vây quanh xem kia kìa. Huynh nghe đi, có phải rất ồn ào không? Muội đây không rảnh cãi nhau với huynh, không biết chừng lát nữa lại sai bảo muội gì nữa đây."
Ngụy Vô Tiện ngưng thần nghe, quả nhiên phía đông mơ hồ truyền đến tiếng người ồn ào. Hắn suy tư chốc lát, đứng dậy nhấc chân một đạp, then cửa "rắc" – nứt luôn.
Hai gia phó tên A Đinh và A Đồng kia đang liếc mắt đưa tình cười cười nói nói, bị tiếng đá văng cửa bất thình lình kia doạ sợ đến độ kêu gào. Ngụy Vô Tiện vứt chén đũa, đi thẳng ra ngoài, nhưng lại bị ánh mặt trời chói vào không mở mắt nổi một hồi lâu, nhấc tay bắc lên trán, nhắm mắt chốc lát. A Đồng vừa gào còn the thé hơn cả A Đinh, bình tĩnh nhìn lại, thấy là đồ bỏ Mạc Huyền Vũ mà người người có thể ức hiếp kia, lá gan lại lớn, cảm thấy vừa nãy mất sạch sĩ diện, muốn cứu vãn trước mặt A Đinh, bèn nhảy qua một bên phất tay một bên mắng người như mắng chó: "Biến! Biến! Biến về! Ngươi ra ngoài này làm gì!"
Dù là đối xử với ăn mày hay con ruồi, cũng không khó coi tới thế. Phần nhiều gia phó Mạc gia ngày thường hay đối xử với Mạc Huyền Vũ như vậy, mà chính hắn cũng không hề phản kháng, cho nên mới để bọn họ trắng trợn không kiêng dè gì thế này. Ngụy Vô Tiện một đạp nhẹ nhàng đá A Đồng té nhào, cười nói: "Tiểu quỷ đưa cơm vặt vãnh mà cũng dám sỉ nhục người khác như thế à."
Dứt lời, đi về hướng đông – nơi có tiếng huyên náo. Phòng khách phía đông Đông viện trong ngoài vây quanh không ít người, Ngụy Vô Tiện một chân vừa bước vào sân, liền nghe giọng của một phụ nhân cao hơn người bên ngoài hẳn một quãng truyền ra: "... Nhà chúng tôi có một tiểu bối, nó cũng đã từng có tiên duyên..."
Chắc chắn là Mạc phu nhân kia đang nghĩ trăm phương ngàn kế bắc cầu sang tu tiên thế gia rồi. Ngụy Vô Tiện không chờ nàng ta nói xong, vội vã chen tách đoàn người tiến vào thính đường, hì hì nói: "Đến rồi đây đến rồi đây, ở đây này ở đây này!"
Phụ nhân trung niên được bảo dưỡng thoả đáng, ăn mặc quý lệ ngồi phía trên trong thính đường chính là Mạc phu nhân, ngồi phía dưới mới là trượng phu của nàng ta. Đối diện là vài thiếu niên mặc áo trắng đeo kiếm. Một quái nhân tóc rối bù mặt mũi dơ bẩn đột nhiên lòi ra khỏi đám người, khiến mọi âm thanh đều ngừng bặt. Ngụy Vô Tiện lại như không hề hay biết tình cảnh ngưng trệ này, trơ mặt nói: "Vừa nãy ai kêu ta thế? Có tiên duyên, còn chả phải ta đây à?"
Trát phấn nhiều quá, cười cái là rạn, đổ rào rào xuống đất. Có một nhóc sứ giả tiên môn tuổi còn nhỏ suýt nữa phì cười, bị thiếu niên dường như là đứng đầu không đồng tình liếc mắt nhìn qua, lập tức nghiêm mặt.
Ngụy Vô Tiện theo tiếng quét mắt sang, hơi giật mình. Hắn vốn tưởng rằng gia phó không hiểu biết nên nói ngoa, ai ngờ, kẻ đến vậy mà lại là con cháu tiên môn "gia tộc hiển hách" thật.
Mấy thiếu niên này khâm tụ khinh doanh, hoãn đái khinh phiêu, tiên khí lăng nhiên, rất là dễ coi, cái đồng phục kia nhìn vào là biết ngay đến từ Cô Tô Lam thị rồi. Hơn nữa nhất định là con cháu thân thiết có huyết thống Lam gia, bởi vì trên trán bọn họ đều đeo một chiếc khăn buộc có hoa văn trắng hình mây cuộn rộng chừng một ngón tay.
Gia huấn của Cô Tô Lam thị chính là "mẫu mực", khăn buộc này có ý "tự gò bó bản thân vào quy tắc", mà hoa văn mây cuộn chính là hoạ tiết riêng của Lam gia. Tu sĩ khách khanh, hoặc là môn sinh khác họ phụ thuộc vào gia tộc lớn không có tư cách đeo thứ này. Ngụy Vô Tiện hễ thấy người Lam gia là lại đau răng, đời trước thường hay oán thầm đồng phục của nhà họ là "mang áo tang", bởi vậy chắc chắn sẽ không nhận nhầm.
Mạc phu nhân đã rất lâu không thấy đứa cháu này, chốc lát sau mới tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc quá mức, nhận ra kẻ trát phấn dày cộm này là ai, lòng phát cáu, nhưng lại không thể lập tức nổi điên thất lễ được, bèn thấp giọng nói với trượng phu: "Ai thả nó ra vậy, mau xách nó về đi!"
Trượng phu nàng ta vội cười xoà đáp lại, mặt mày xúi quẩy đứng dậy định đi bắt người, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên nằm lăn ra, tứ chi dính cứng mặt đất, dù đùn đẩy hay lôi kéo cũng bất động, kêu mấy tên gia phó đi vào vẫn vô ích. Mạc phu nhân nheo mắt nhìn, sắc mặt ngày càng khó coi, ông ta cũng đổ mồ hôi đầy đầu, mắng: "... Ngươi... cái tên điên chết giẫm này! Không về hả, coi ta trừng trị ngươi thế nào!"
Tuy người người trong Mạc gia trang đều biết Mạc gia có công tử bị điên, nhưng Mạc Huyền Vũ đã cũng vài năm chui rúc trong căn phòng âm u, không dám gặp người. Thấy cử chỉ và mặt mày tô trát kia của hắn y hệt yêu ma quỷ quái, lập tức đều xì xào bàn tán, chỉ sợ không có trò hay để xem. Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn ta trở lại cũng được thôi." Hắn nhắm thẳng vào Mạc Tử Uyên: "Ngươi bảo hắn trả đồ đã trộm của ta trước cái đã."
Mạc Tử Uyên trăm triệu không ngờ tới tên điên hèn nhát này lại lớn gan đến thế, hôm qua bị gã dạy dỗ một trận rồi, giờ lại còn dám đâm chọc nơi đây, mặt lúc đỏ lúc trắng nói: "Ngươi nói bậy nói bạ! Ta trộm đồ của ngươi khi nào? Ta, ta xài đồ trộm gì của ngươi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng đúng đúng! Ngươi không trộm, mà ngươi cướp!"
Mạc phu nhân còn chưa nói gì, Mạc Tử Uyên đã cuống cuồng, bay lên định đạp hắn một cú. Một bạch y thiếu niên đeo kiếm khẽ nhúc nhích ngón tay, Mạc Tử Uyên chân trụ đứng không vững, chân trước định đá lại hẫng, tự làm mình té ngã. Ngụy Vô Tiện ấy mà lại lăn một vòng, tựa như bị gã đá trúng rồi lăn thật ấy, còn cởi bỏ vạt áo, trên ngực chính là cái dấu chân bị Mạc Tử Uyên đá hôm qua.
Mọi người nghĩ thầm, vết chân này không thể nào là do chính Mạc Huyền Vũ tự đạp mình được, thêm vào Mạc Tử Uyên ngày thường hay hung hăng hống hách, còn ai trồng khoai đất này nữa. Nói thế nào cũng là người có máu mủ Mạc gia, Mạc gia đối xử với hắn cũng ác quá, hồi trước lúc mới vừa về rõ ràng không điên đến vậy, tám phần mười là bị người nhà này bức điên nặng hơn rồi đây. Cơ mà chẳng quan tâm, có náo nhiệt xem là được, náo nhiệt này thật là coi còn thích hơn nhìn sứ giả tiên môn nữa!
Trước đây Mạc phu nhân chỉ coi hắn như không khí, khinh thường một tên bệnh hoạn vướng víu, chỉ dặn dò người ngoài mau mau kéo hắn xuống, lần này thì mới nhìn kỹ. Rõ ràng Mạc Huyền Vũ có chuẩn bị mà đến, đầu óc rất tỉnh táo, dự định gọi người ném tên này đi, không nhịn được mà vừa sợ vừa hận: "Hôm nay ngươi cố tình đến đây gây sự đúng không?!"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nói: "Nó trộm cướp đồ của ta, ta đến để đòi về, này cũng gọi là gây sự hả?"
Nhiều cặp mắt nhìn vào thế kia, đánh không được, lại đuổi không đi, Mạc phu nhân nghẹn một hơi tức trong cổ, đành phải miễn cưỡng giảng hoà: "Trộm cái gì, cướp cái gì? Nói khó nghe như thế, đều là người nhà với nhau, nếu có thì hoạ may chỉ mượn xem chút thôi. A Uyên là đệ đệ ngươi, lấy đồ của ngươi thì sao chứ? Ngươi làm huynh trưởng, lẽ nào mấy món nho nhỏ ấy cũng tiếc? Có phải là lấy luôn của ngươi đâu."
Mấy tên thiếu niên Lam gia kia đưa mắt nhìn nhau. Kiểu công tử lớn lên trong tiên môn thế gia từ nhỏ này, nhìn quen mắt nghe quen tai đều là mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt, quá nửa là xưa nay chưa từng thấy cái trò hề này, và càng chưa từng nghe nói tới cao kiến bực này rồi. Ngụy Vô Tiện điên cuồng cười trong bụng, xoè tay: "Vậy ngươi mau trả đi."
Mạc Tử Uyên đương nhiên không thể lấy ra rồi, vứt cũng đã vứt, đập cũng đã đập, dù có trả, nhưng lòng vẫn không cam. Gã mặt mày tái mét kêu một tiếng: "... Nương!" Dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta: nương để nó bắt nạt con vậy sao?
Mạc phu nhân lườm gã, yêu cầu gã chớ làm tình hình ngày càng rối ren khó coi hơn. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hắn chẳng những không nên trộm đồ của ta, lại càng không nên nhè nửa đêm canh ba đi trộm. Ai mà chả biết bổn công tử thích nam nhân chứ, hắn không biết xấu hổ, nhưng ta biết tình ngay lý gian à nha!"
Mạc phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh, lớn tiếng nói: "Trước mặt hương thân phụ lão mà nói cái gì chứ! Thật là không biết xấu hổ, A Uyên nó là biểu đệ của ngươi!"
Bàn về ngang ngược, Ngụy Vô Tiện chính là một tay lão luyện. Lúc trước làm càn cũng phải bận tâm đến thân phận gia giáo, nhưng trái lại, hôm nay hắn là người điên, còn cần chi mặt mũi nữa, cứ dứt khoát mà khóc lóc om sòm, làm sao mà để mình sảng khoái nhất là được, mạnh miệng lẽ thẳng khí hùng nói: "Hắn biết hắn là biểu đệ ta nên chẳng thèm cố kị cái gì, rốt cuộc thì ai mới là kẻ không biết xấu hổ?! Chính ngươi không cần thì thôi, nhưng đừng có làm hư sự trong sạch của ta chứ! Ta còn muốn tìm một tên nam nhân tốt cơ mà!"
Mạc Tử Uyên quát to một tiếng, nhấc ghế lên đập. Ngụy Vô Tiện thấy gã cuối cùng cũng nổi điên, lăn mình một cái bò đi trốn, ghế kia nện xuống đất rơi rớt tứ tung. Cái đám vây kín ba tầng trong lẫn ngoài Đông đường vốn đang cười trên sự đau khổ của Mạc gia khi hôm nay bị mất sạch mặt mũi, vừa nện một phát, tất cả đều tan tác như chim muông. Ngụy Vô Tiện nhìn đám gia phó của Lam gia ở lại sững sờ nhìn thiếu niên trốn tránh, hét lên: "Nhìn thấy rồi chứ? Nhìn thấy cả rồi chứ? Đã trộm đồ còn đánh người, quá táng tận thiên lương mà!"
Mạc Tử Uyên muốn đuổi theo đập hắn, thiếu niên đứng đầu kia vội ngăn gã lại, nói: "Tiểu công tử chuyện gì cũng từ từ rồi nói."
Mạc phu nhân thấy thiếu niên này có ý định muốn che chở tên điên này, trong lòng kiêng dè, miễn cưỡng cười gượng: "Đây là con của em gái ta, có hơi khó bảo. Mạc gia trang ai cũng biết nó là người điên, hay nói nhảm lắm, đừng coi là thật. Tiên sư tuyệt đối..." Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện ló đầu ra khỏi lưng thiếu niên này, trợn mắt nói: "Ai bảo ta không nói thật hả? Sau này ai dám trộm đồ của ta thử coi, trộm một lần ta chặt một tay!"
Mạc Tử Uyên vốn bị phụ thân gã đè lại, vừa nghe xong lại muốn nổi điên. Ngụy Vô Tiện như cá bơi lao ra ngoài. Thiếu niên kia vội chắn cửa, nói sang chuyện khác, đầy mặt nghiêm túc nói tới chính sự: "Vậy tối nay đành mượn Tây viện của quý phủ dùng rồi. Lời ta nói lúc trước xin tuyệt đối nhớ kỹ, sau sẩm tối, đóng chặt cửa nẻo, đừng ra ngoài đi lại, càng không nên tới gần viện tử kia."
Mạc phu nhân tức giận đến phát run, nói: "Vâng, vâng, làm phiền, làm phiền..." Mạc Tử Uyên không thể tin được: "Nương! Cái tên điên kia nói xấu con trước mặt nhiều người như vậy, cứ thế mà bỏ qua sao?! Nương đã nói, Nương nói nó chẳng qua chỉ là cái thứ..."
Mạc phu nhân quát lên: "Câm miệng. Có lời gì thì trở về rồi hãy nói!"
Mạc Tử Uyên trước giờ chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, mất mặt như thế, còn bị mẫu thân mắng mấy câu, lòng tràn đầy phẫn hận, thầm nghĩ: "Tối nay tên điên này chết chắc rồi!"
Ngụy Vô Tiện nổi điên xong, ra khỏi cửa lớn Mạc gia, phơi mặt chạy một vòng quanh Mạc gia trang, vô số người sợ quá chạy đi mất, hắn lại thấy thích, bắt đầu cảm nhận lạc thú của một người điên, kèm theo đó là cũng hài lòng với kiểu trang điểm như quỷ treo cổ của mình, hơi có chút không nỡ rửa đi. Hắn chỉnh chỉnh tóc, nhìn lướt qua cổ tay, vết thương không có bất kỳ dấu hiệu phai nhạt chuyển biến tốt nào. Tức là nói, trả thù nhẹ nhàng như vậy cho Mạc Huyền Vũ, quả nhiên không được hiến xá cấm thuật thừa nhận.
Lẽ nào muốn hắn diệt môn Mạc gia thật?
Thành thật mà nói, cũng không phải việc gì khó.
Ngụy Vô Tiện lúc lắc trở về tây viện Mạc gia. Mấy tên con cháu của Lam gia nọ đều đang đứng trên nóc nhà với trên mái hiên, nghiêm nghị thảo luận cái gì đó.
Tuy rằng trong thế gia vây quét hắn có một phần là của Cô Tô Lam thị đầu to, nhưng khi đó đám tiểu bối này còn chưa được sinh ra, hoặc chỉ mới có vài tuổi, sự căm ghét không thể tính lên đầu bọn họ được. Ngụy Vô Tiện bèn dừng chân đứng xem, coi thử bọn họ làm việc thế nào. Nhìn rồi nhìn, hắn đột nhiên cảm giác có chút là lạ.
Sao mấy lá cờ đen đứng thẳng đón gió bay phấp phới trên nóc nhà với mái hiên kia, nhìn quen mắt vậy nhỉ?
Loại cờ này gọi là "Triệu Âm kỳ", nếu như cắm trên một cơ thể người sống, sẽ thu hút mấy thứ như tà tuý, âm linh, oan hồn, hung thi trong phạm vi nhất định tới, và chỉ công kích kẻ còn sống đó mà thôi. Bởi kẻ cắm cờ như biến thành bia ngắm sống, nên vì lẽ đó còn được gọi là "Bá kỳ". Cũng có thể cắm trên nóc nhà, nhưng trong phòng nhất định phải có người sống, như vậy phạm vi công kích sẽ mở rộng đến tất cả mọi người trong phòng. Bởi vì gần nơi cắm cở nhất định sẽ có âm khí lượn lờ, giống như có gió đen vờn quanh, nên cũng được gọi là "Hắc Phong kỳ". Bọn họ ở tây viện bố trí kỳ trận, cũng bảo người ngoài không được đến gần, tất nhiên là muốn dẫn tẩu thi đến đây, một mẻ hốt gọn.
Về phần tại sao nhìn quen mắt... Có thể không nhìn quen mắt à. Người chế tạo Triệu Âm kỳ, chính là Di Lăng lão tổ đó!
Xem ra tu chân giới cho dù hô đánh kêu giết hắn, nhưng đối với mấy thứ hắn làm cũng vẫn dùng chứ không bỏ.
Một tên đệ tử đứng trên mái hiên thấy hắn nhìn, nói: "Trở về đi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến."
Mặc dù là xua đuổi, nhưng là ý tốt, giọng điệu cũng khác xa gia phó Mạc gia. Ngụy Vô Tiện nhân lúc không đề phòng, nhảy lên lấy xuống một lá cờ.
Tên đệ tử kia kinh hãi, nhảy xuống tường đuổi theo hắn: "Đừng lộn xộn, này không phải thứ ngươi nên cầm!"
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa gào, tóc tai bù xù, khoa tay múa chân, rõ mười mươi một tên điên: "Không trả! Không trả! Ta muốn cái này! Ta muốn!"
Tên đệ tử kia vài bước đã đuổi kịp hắn, túm cánh tay hắn nói: "Có trả hay không? Không trả ta đánh ngươi đó!"
Ngụy Vô Tiện ôm lá cờ chết không buông tay, thiếu niên đứng đầu kia vốn đang bố trí kỳ trận, bị bên này làm kinh động, cũng nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên, đi đến: "Cảnh Nghi, quên đi, cầm về được là chính, cần gì phải so đo với hắn."
Lam Cảnh Nghi nói: "Tư Truy, ta đâu có đánh hắn thật! Ngươi nhìn hắn kìa, hắn làm hỏng kỳ trận rồi!"
Lằng nhà lằng nhằng, Ngụy Vô Tiện đã cấp tốc kiểm tra xong Triệu Âm kỳ trong nay. Hoa văn họa pháp chính xác, chú văn cũng đầy đủ, chẳng sai ở đâu cả, sử dụng sẽ không có bất trắc gì. Chỉ là người hoạ kỳ không đủ kinh nghiệm, văn chú vẽ ra chỉ có thể hấp dẫn tà tuý và tẩu thi cao lắm là trong năm dặm đổ lại, có điều vậy cũng đủ rồi, cái nơi nhỏ như Mạc gia trang này sao có thể có mấy thứ như âm hồn tẩu thi hung tàn cho được.
Lam Tư Truy mỉm cười nói với hắn: "Mạc công tử, trời sắp tối rồi, bên này chuẩn bị bắt tẩu thi, ban đêm nguy hiểm, ngươi nên về phòng đi thôi."
Ngụy Vô Tiện đánh giá thiếu niên này một phen, thấy cậu tư văn tú nhã, dáng vẻ không tầm thường, khóe miệng khẽ cười, là một hạt giống vô cùng tốt đáng để vun trồng, trong lòng tán thưởng. Người này bố trí trận ngay ngắn rõ ràng, gia giáo cũng không tệ. Chẳng biết cái nơi tụ tập mấy tên bảo thủ Lam gia kia, là ai mà có thể sinh ra hậu bối tốt thế này.
Lam Tư Truy lại nói: "Lá cờ này..." Không chờ cậu nói xong, Ngụy Vô Tiện đã ném Triệu Âm kỳ xuống đất, hầm hừ nói: "Mỗi lá cờ hư thôi, có gì hay ho chứ! Ta vẽ còn được hơn các ngươi!"
Hắn vứt xong liền co cẳng chạy đi, mấy thiếu niên đứng dựa trên nóc nhà xem trò vui thấy hắn nói khoác không biết ngượng, cười đến suýt nữa té từ trên mái hiên xuống. Lam Cảnh Nghi cũng giận đến phát cười, nhặt lá Triệu Âm kỳ kia lên: "Đúng là tên điên!"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục lêu lổng lúc lắc hai vòng, mới lắc về gian tiểu viện tử của Mạc Huyền Vũ.
Then cửa đã đứt, đống bừa bộn đầy đất không ai dọn, hắn làm như không thấy, kiếm một nơi sạch sẽ trên đất, tiếp tục đả tọa.
Nào ngờ, một lần ngồi này ngồi đến hừng đông, từng trận ồn ào ở ngoài kéo hắn ra khỏi trạng thái minh tưởng.
Một tràng tiếng bước chân lộn xộn xen lẫn tiếng gào khóc, tiếng kêu sợ hãi nhanh chóng đến gần. Ngụy Vô Tiện nghe thấy mấy câu nói lặp đi lặp lại: "... Vọt vào đi, trực tiếp đẩy ra!" "Báo quan!" "Báo quan cái gì, trùm đầu đánh chết hắn!"
Hắn mở mắt ra, vài tên gia phó đã xông vào.
Toàn bộ sân rừng rực ánh lửa, có người lớn tiếng: "Kéo cái tên điên giết người này tới đại đường, để hắn đền mạng!"