Nguyên tác: Whispers In The Dark
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Chương 1
S
hea Peterson mở choàng mắt và lập tức tỉnh ngủ hẳn. Hơi thở của cô yếu ớt vì cơn đau tê rần khắp cơ thể. Cô căng thẳng nắm chặt tay trong mớ chăn lộn xộn ở hai bên. Cô lại nghe thấy tiếng anh ta, cảm nhận nỗi tuyệt vọng của anh ta trong những đợt sóng ngột ngạt tối om.
Cô nhắm mắt lại khi đau đớn của cả hai hoà vào nhau, những mảng rối rắm đan xen khắp huyết mạch cho đến khi bản thân trở thành một phần của anh ta. Đêm nay, Shea cảm thấy ý chí sống của anh ta yếu ớt hơn những lần khác. Cô cảm nhận được nỗi tủi hổ của anh ta. Anh ta nghĩ mình là một kẻ nhát gan và không xứng đáng chết trong danh dự.
Nước mắt bỏng rát khoé mi Shea. Cô cảm nhận được anh ta âm thầm chịu đựng đã bao lâu rồi? Cô luôn kinh ngạc trước sức mạnh của anh ta, và giờ cô có thể cảm thấy nó đang vỡ vụng dưới sức nặng của nỗi tuyệt vọng. Cô đau đớn cùng anh ta. Cô đau thay cho anh ta. Bất chấp mối đe doạ khủng khiếp đối với mình và chị gái Grace, cô không còn có thể im hơi lặng tiếng lâu hơn nữa.
Cô chẳng thể nào quay lưng với người đàn ông này trong khi anh ta thực sự rất cần sự giúp đỡ. Cô hít một hơi thật sâu, dù thấy sợ nhưng vẫn cương quyết nhắm mắt lại rồi lần theo dấu vết đau đớn cho đến khi nhận thức rõ nơi ở kinh khủng của anh ta. Không gian đầy mùi hăng nồng.
Cô hít vội một hơi khi mùi máu, đất bẩn, mồ hôi và sự chết chóc xộc vào mũi. Bản năng mách bảo cô hãy rời khỏi nơi này, phá vỡ mối liên kết giữa mình và người đàn ông đang chịu đau đớn kia. Nỗi sợ hãi mắc lại nơi cổ họng và đau đớn còn nguyên, đang cứa khắp dây thần kinh của cô.
Những tiếng la hét, lẩm bẩm, nguyền rủa vang vọng từ phía xa. Người đàn ông kia bỗng đặt một tay lên đầu. Anh ta biết có điều gì đó khác lạ nhưng lại lờ đi vì đã bại trận trong cuộc chiến dành lấy sự tỉnh táo. Shea nép mình bất động trong tâm trí anh ta, cẩn trọng xem xét khu vực xung quanh thông qua các giác quan của anh ta.
Người này là một quân nhân bị giam cầm. Cô chợt thấy những hình ảnh thoáng qua đầu anh ta: Cảnh cầm tù, những ngày bị tra tấn, bỏ đói và đau đớn bất tận. Anh ta ngồi trong góc, vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cảm giác thịnh nộ đến mức không thể kiểm soát đang không ngừng thiêu đốt đầu óc anh ta một cách tàn nhẫn.
Anh ta ghét vẻ yếu đuối, ý nghĩ muốn chết lẫn việc không thể giúp đỡ những người cùng chịu đau khổ với mình. Anh ta nghĩ về gia đình. Điều đó mang đến nguồn an ủi nhưng lại làm anh ta lo lắng không biết việc mình biến mất tác động đến họ thế nào. Rồi anh ta không ngừng nghĩ đến Joe – người anh trai sinh đôi của mình.
Tên người đó thoáng qua, hiện ra chớp nhoáng rồi dần biến mất khỏi tâm trí Shea. Đã hai ngày trôi qua, chẳng có ai đến chỗ này. Anh ta vừa nhẹ nhõm vừa khiếp sợ vì biết mình sẽ sớm bị tra tấn lần nữa thôi. Anh ta không chắc bản thân có đủ sức để sống sót không. Và anh ta căm ghét sự yếu đuối làm bản thân hoài nghi không biết mình thích chết hay thích tiếp tục cuộc sống bị giam cầm như một con thú hơn.
Anh ta chưa bao giờ càm thấy cô độc như thế này trong đời. Nước mắt lăn xuống hai gò má Shea. Cô biết mình không thể im lặng lâu hơn và giả vờ không liên kết được với người đàn ông này. Anh không hề cô độc, tôi đang ở đây này. Anh ta bất động, ngẩng đầu nhìn trân trối vào bóng tối lạnh lẽo.
Bất chấp cảm giác yếu đuối và tinh thần suy kiệt của mình, chàng chiến binh trong anh ta lập tức trỗi dậy. Anh ta xoay người, cơ bắp căng lên và hai cánh mũi phập phồng như thể đang đánh hơi mùi của kẻ đột nhập. “Ai đấy?” anh ta hỏi bằng giọng khàn đặc. Suỵt. Anh đâu muốn đánh động những người khác phải không? Hãy dùng tâm trí để nói chuyện với tôi.
Tôi sẽ nghe thấy những suy nghĩ của anh. “Chúa ơi,” anh ta thì thào. “Rốt cuộc việc này cũng xảy ra. Mình điên mất rồi.” Một cơn ớn lạnh lén trườn khắp cơ thể anh ta. Anh ta gập người, vòng tay quanh chân, đung đưa qua lại, áp mặt vào đầu gối rồi nhắm mắt. Tình trạng kiệt sức lẫn nỗi buồn đang len lỏi khắp người anh ta.
Rồi anh ta chấp nhận số phận của mình. Đừng! Anh không nên bỏ cuộc như thế. Tôi sẽ ở bên cạnh và không bỏ rơi anh đâu. “Cô là ai?”, anh ta lầm bầm nhưng không hề ngẩng đầu lên. Tại sao anh cứ cố chấp nói lớn thế? Bọn người kia sẽ nghe thấy tiếng anh đấy. Đừng làm gì để thu hút sự chú ý của chúng.
Việc tôi có làm thế hay không chẳng còn quan trọng nữa. Nỗi chán chường đó xuất hiện trong tâm trí cô và cổ họng cô nghẹn lại vì ý nghĩ cam chịu hết sức nặng nề của anh ta. Anh không hề cô độc. Shea lại truyền suy nghĩ đó đến anh ta, lần này mạnh mẽ hơn. Rồi cô hình dung tay mình vòng quanh, ôm lấy anh ta để an ủi.
Cô vuốt ve khắp người anh ta và thì thầm những lời lẽ xoa dịu vô nghĩa bên tai anh ta. Cô áp một nụ hôn lên lông mày anh ta, lờ đi mùi mồ hôi lẫn mùi máu vây quanh họ. Tuy chẳng hề quen biết người này, nhưng cô không thể nào lờ anh ta đi như đã làm với những người chịu đau đớn khác.
Những gì cô sắp thực hiện thật nguy hiểm. Nhưng làm sao cô từ chối làm những việc trong khả năng để giúp anh ta khuây khoả chốc lát chứ? Shea kết hợp trọn vẹn bản thân mình vào tâm trí anh ta. Cô cắn môi để không bật khóc khi đau đớn của anh ta tràn ngập và trở thành nỗi đau của mình.
Nước mắt tự do chảy xuống hai gò má cô khi toàn bộ mức độ đau đớn của anh ta giống ngọn lửa nóng như thiêu như đốt thổi qua người. Nỗi đau hút cạn sức lực của cô lẫn khả năng tập trung duy trì mối liên kết giữa họ. Cô đang làm gì thế? Câu hỏi thầm thì đó của anh ta chứa đầy vẻ hoang mang.
Cô có thể cảm nhận sự hoài nghi của anh ta, ngay cả khi anh ta thả lỏng người, tạm thoát khỏi cảm giác bất an giằng xé trong giây lát. Anh ta nghĩ đây là một giấc mơ kỳ lạ biểu hiện cho tình trạng điên loạn đang tăng dần của mình. Như thể cô là một cơ chế đối phó được gợi lên từ tâm trí kiệt quệ của anh ta, nhằm đương đầu với thực tế kinh hoàng.
Một lúc lâu sau, Shea mới có thể phản ứng. Cô nằm run rẩy trên giường, những đầu dây thần kinh bắn tia lửa giật xóc khắp người trong khi tiếp nhận nỗi đau từ anh ta. Cô còn đó không? Niềm hy vọng ẩn trong câu hỏi thiếu chắc chắn ấy. Cô thấy anh ta đấu tranh xem đây là thực hay ảo, rồi thừa nhận mình không quan tâm.
Cho dù cô có thực hay không, anh ta cũng cố hết sức giữ lấy ý nghĩ “mình không còn đơn độc nữa”. Tôi ở đây. Giờ giọng cô yếu ớt hơn trong tâm trí anh ta. Anh ta cau mày khi ngẩng đầu lên, vươn tay ra rồi vòng quanh người. Cô đã làm gì thế? Shea không trả lời. Điều đó sẽ lấy hết toàn bộ sức lực duy trì kết nối giữa họ.
Nhưng cô vẫn có thể cảm thấy mối liên kết ấy đang yếu dần đi. Cô đã làm gì thế? Câu hỏi của anh ta thốt ra sang sảng hơn. Cô cảm thấy luồng sức mạnh dâng trào khắp cơ thể anh ta khi anh ta kiểm tra hai cánh tay, bàn tay rồi đến hai chân. Làm thế nào cô có thể làm được điều này? Cô là ai? Tôi sẽ quay lại.
Giờ suy nghĩ của cô chỉ còn là tiếng thì thầm trong tâm trí anh ta thôi. Tôi sẽ không để anh một mình đối mặt với việc này đâu. Tôi thề đấy. Shea bắt được chút thất vọng trước khi thoát khỏi tâm trí anh ta. Trong một lúc lâu, cô thở dốc, nằm rùng mình trên giường khi cố xử lý những đợt đau đớn về thể xác lẫn tinh thần.
Cô lăn người qua, kéo đầu gối sát vào ngực theo kiểu gợi lại dáng vẻ của anh ta trong xà lim tối tăm bẩn thỉu kia. Cô áp trán vào đầu gối rồi hớp vội mấy hơi cho đến khi đau đớn bắt đầu giảm dần. Hai gò má và những lọn tóc che phủ tai cô đều ướt vì nước mắt. Cô lảo đảo đứng dậy, lóng ngóng vào nhà tắm rồi vốc nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo.
Anh ta là ai? Vì sao cô bị anh ta thu hút như thế? Tại sao cô lại nghe thấy tiếng anh ta giữa hàng triệu tiếng gào thét khác trong đêm? Shea đấm tay xuống bồn rửa mặt. Năng lực này quá ngẫu nhiên. Shea không thể nào điều khiển nó theo mong muốn của bọn người săn đuổi chị em cô. Không giống như Grace, cô chẳng thể chữa lành mà chỉ xoa dịu nỗi đau của người khác giây lát.
Cô có thể nghe thấu suy nghĩ của họ và nói chuyện với họ theo cùng một cách. Điều đó thì có lợi gì chứ? Thế nhưng giống như Grace, cô vẫn bị truy đuổi gắt gao. Hai chị em cô đã thoả thuận rằng: Tuy rất đau đớn nhưng họ buộc phải xa cách và không được liên lạc gì với nhau.
Nếu như bất cứ ai bị bắt, người đó sẽ bị dùng làm mồi nhử buộc người kia xuất hiện. Cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cô sẽ không để mình là nguyên nhân khiến Grace bị bắt. Grace là người đặc biệt và dễ bị tổn thương. Khả năng của chị ấy thật sự vừa là một món quà vừa là một lời nguyền.
Grace không thể nào sống sót khi lọt vào tay đám người quyết tâm lợi dụng năng lực đó mà chẳng hề bận tâm xem chị ấy phải trả giá thế nào. Bọn chúng sẽ giết Grace vì không hiểu năng lực của chị ấy. Chúng chẳng hề có ý định và cũng chẳng muốn làm thế. Nhưng chúng sẽ ép Grace sử dụng nó, và kết quả sẽ là cái chết của chị ấy.
“Mình sẽ không để điều đó xảy ra đâu,” Shea thì thầm đanh thép. Grace là người tốt. Chị ấy rất dịu dàng, thường bị thiệt thòi và không thể chịu được việc nhìn thấy ai đó đau khổ. Kết quả là chị ấy thường xuyên chịu nỗi đau vượt ngoài sức tưởng tượng của Shea.
Đau đớn tạm thời đêm nay của cô chẳng là gì so với những ngày tháng đau ốm của Grace do kiểm soát bệnh tật của những người khác. Shea vội vàng ném đồ dùng trong nhà tắm vào một chiếc túi lớn, đứng chống tay lên bồn rửa rồi nhắm mắt lại khi tranh đấu với tình trạng kiệt sức đang hạ gục mình.
Không hiểu sao, Shea đã hy vọng việc liên lạc với anh có thể giúp mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng bây giờ đau đớn lại bao trùm lấy cô. Cô không thể để anh ta chống chọi một mình. Anh ta đã suýt bỏ mọi hy vọng. Cô có thể cảm nhận anh ta mong được chết và thoát khỏi thực tế khủng khiếp của mình.
Shea lắc đầu phủ nhận. Cô sẽ không để anh ta buông xuôi như thế đâu. ~*~ Trong góc xà lim nhỏ bé, Nathan Kelly ngồi bất động và đăm chiêu nhìn vào bóng tối. Anh không biết giờ là ngày hay đêm. Trên thực tế, anh đang bị nhốt trong một cái hộp bé xíu ngột ngạt. Chẳng biết anh đã ở nơi này bao lâu rồi? Trong những tuần đầu tiên, Nathan tính toán kỹ lưỡng, đoán chắc rằng không chỉ có quân đội Mỹ mà cả tổ chức quân sự bậc nhất của các anh trai anh cũng sẽ đến giải cứu anh bất cứ lúc nào.
KGI là một tổ chức bí mật, chuyên đảm đương những nhiệm vụ phức tạp khó khăn. Họ thường xuyên hợp tác với Chính phủ Mỹ nhưng đồng thời cũng nhận những nhiệm vụ từ tổ chức cá nhân. Không đời nào họ để anh bị giam cầm trong nơi khủng khiếp này, nhất là sau chuyện xảy ra với chị Rachel.
Bất kể nghe được gì, họ sẽ đều nghi ngờ và không mù quáng tin anh đã chết đâu. Nathan nhắm mắt lại và nghĩ đến người vợ yếu đuối của anh Ethan. Rồi anh lắc đầu. Rachel không hề yếu đuối. Một người như thế sẽ không thể nào sống sót khi bị giam trong địa ngục suốt một năm trời.
Còn anh lại chẳng thể ở nơi này hơn một tháng trong khi khả năng kiểm soát thực tại lẫn sự minh mẫn đang mất dần đi. Anh cựa quậy lần nữa, chờ đợi nhưng không hề thấy đau đớn xuất hiện. Đâu phải do cả người anh tê liệt hay rốt cuộc cũng vượt qua giới hạn đau đớn.
Anh nhận thức rõ mọi thứ xung quanh, cảm nhận từng giọt mồ hôi lăn xuống ngực. Đau đớn chỉ đơn giản biến mất mà thôi. Sau khi sống chung với đau đớn quá lâu, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là nỗi đau mãnh liệt, anh chợt lo lắng khi đột nhiên không cảm thấy gì nữa. Chuyện này xảy ra như thế nào? Cô là thiên thần sao? Giọng nói trong đầu anh có thể chỉ là một ảo giác.
Nhưng âm thanh ấy thật du dương, ấm áp và dịu dàng đến nỗi anh chỉ muốn chìm đắm trong cảm xúc đó thôi. Trong giây lát, anh chợt thấy bình yên. Tâm trí anh trống rỗng, và cảm giác bình tĩnh buông xuống quấn quanh người như một tấm chăn sờn ấm áp. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng có sự yên bình nào đó trong chốn địa ngục này.
Tuy thời gian hoãn tra tấn sẽ không kéo dài nhưng anh vẫn biết ơn từng khoảnh khắc đó. Nathan nằm xuống sàn nhà thô nhám và cuộn tròn người lại. Anh gần như mất khuất nơi góc phòng, chỉ còn là một cái bóng trong màn đêm. Sự mệt mỏi không ngừng ôm ghì lấy anh. Rồi anh bỗng cảm thấy như có ai đó đang vuốt tóc mình, thì thầm những lời tựa như cơn gió mùa họ lướt nhẹ rót bên tai anh.
Tôi ở đây. Nathan nhắm mắt lại, cương quyết nghỉ ngơi để lấy lại sức. Ngày hôm nay, bất kể chuyện gì xảy ra hay rốt cuộc có thoát ly khỏi thực tại hay không, anh cũng cảm thấy quyết tâm sống và chiến đấu đang được khôi phục lại. Anh tập trung nghĩ về gia đình mình. Anh sẽ sống vì họ và vượt qua chuyện này thôi.
Đúng thế, anh sẽ sống. Tôi sẽ không để anh từ bỏ đâu. Nathan cảm thấy nỗi kinh hoàng trong tâm trí giảm bớt khi thiên thần lại cất tiếng thì thầm. Nếu có thể, anh sẽ ôm chặt lấy người này. Anh cảm giác cô mỉm cười. Nụ cười đó như tia nắng soi rọi tâm trí kiệt quệ của anh.