Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 4
N
gày qua ngày, tình cảm của Mộng Nghi dành cho Vũ Nam lên cao... không giờ phút nào nàng thôi nhớ chàng. Ngược lại, Vũ Nam cũng thế, mỗi ngày chàng mỗi đến cùng nàng khi đàn bên nhau, khi rong chơi khắc tụ điểm thành phố dành cho những cặp tình nhân yêu nhau da diết. Lúc về nhà chàng, nằm bên nhau kể chuyện gió trăng. Họ cho nhau từng nụ hôn, họ cho nhau tất cả hương vị tình yêu, bất chấp thành kiến gia đình, xã hội dành cho mối tình nở trong bóng đêm. Mộng Nghi trao cuộc đời con g1i cho Vũ Nam trong e thẹn ngỡ ngàng nhưng không hề nuối tiếc... sau hai tháng quen và yêu nhau.
Vũ Nam ra trường, và Mộng Nghi cũng sắp rời tuổi học trò vài tuần sau đó.
Chiếc áo trắng bây giờ đối với nàng thật mỉa mai làm sao! Dù tình Vũ Nam vẫn nồng nàn, chàng lo cho nàng từng chút để đền bù phần nào sự thiệt thòi của ànng, mà chính chàng đã phá đi nét trinh nguyên đã bao năm qua Mộng Nghi cố tình gìn giữ.
Bức màn bí mật ấy chỉ có hai người biết. Nỗi lo sợ của Mộng Nghi mỗi ngày một tăng và lòng yêu thương của Vũ Nam theo ngày tháng vút cao. Đình Nghi rất hài lòng khi thấy Vũ Nam chăm sóc cho chị mình tận tình với sự yêu thương chân thành ấy.
Nhưng ánh mắt Dung Nghi lúc nào cũng nhìn thẳng Mộng Nghi khi hai người ngồi đối diện trên bàn ăn. Vô tình hay hữa ý, Mộng Nghi ngồi ngay chiếc ghế của Vũ Nam thường ngồi mỗi lần đến chơi... Ánh mắt soi mói của Dung Nghi khiến Mộng Nghi sượng sùng nhìn xuống phần ăn của mình, cố thu ngắn thời gian căng thẳng trong cảnh ngột ngạt này.
Mộng Nghi có cảm tưởng Dung Nghi đã nhìn thấy nét thay đổi trên người nàng kể từ phút Vũ Nam dấn thân đến nay. Nàng sợ sự phát hiện của mọi người... Nàng sẽ xấu hổ biết bao khi mọi người nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, bởi đứa con gái được xem là nề nếp kín cổng cao tường lại dám vượt bức tường lễ giáo, thật là điều không thể chấp nhận được.
Nửa vành môi cay đắng với nụ cười nhếch bên cánh môi xin đẹp của cô em gái nàng, Dung Nghi với lời chua chát mỉa mai kèm theo đó:
- Mộng Nghi nhà mình thật trẻ trung tươi mát, kể từ khi Vũ Nam chính thức xin mẹ cho hắn cầu hôn. Mẹ có thấy chị ấy thay đổi không hở mẹ?
Bà Vũ Nghị hiền hòa:
- Ai chả vậy hở con? Có tình yêu trong lòng, người con gái nào không thấy lòng mình thơi thới niềm vui, bầu trời trong mắt mang màu hồng hạnh phúc, màu xang hy vọng. Ôi! Cái tuổi mới yêu nó đẹp làm sao các con ạ. Con và Triệu Mỹ đã qua thời ấy rồi, con quên sao Dung Nghi?
Dung Nghi cười nhẹ:
- Bộ mẹ cũng đang nằm trong giai đoạn ấy sao mẹ diễn đạt nghe êm ái quá vậy?
Bà Vũ Nghị cười gằn:
- Mẹ đã từng yêu và nếu mẹ đang yêu, con cũng khôngcó quyền cản trở ý mẹ cả. Dung Nghi! Sao con nhìn Mộng Nghi với ánh mắt cay cú thế?
Đình Nghi xen vào:
- Dung Nghi! Mộng Nghi đang ở giai đoạn đầu mà chị đã cùng Triệu Mỹ lướt qua, có gì mà chị thắc mắc. Bộ chị không mừng cho tình yêu của Mộng Nghi và Vũ Nam à?
Dung Nghi liếc xéo chàng:
- Vũ Nam yêu Mộng Nghi chứ có yêu ta đâu mà mi bảo ta mừng chứ hả?
- Mộng Nghi được Vũ Nam cầu hôn, chúng ta là người trong gia đình phải có bổn phận gìn giữ và phát triển tình yêu ấy tuyệt đối đến khi hoàn tất thủ tục hôn nhân.
Bà Vũ Nghị tiếp:
- Dung Nghi! Con phải biết những gì nên làm và không nên làm. Câu nà nên phát biểu và lời nào nên chôn kín trong lòng. Con mang tính ngang bướng, tự cao và ỷ lại sẽ khổ vì bản tính ấy đấy con ạ.
Dung Nghi cười gằn giọng:
- Nhà này có gì mà con ỷ lại. Còn bản chất do trời phú cho con. Con có khổ hay sướng con cam phận, không phiền đến ai cả. Mẹ đừng lo, mẹ hãy để tình cản ấy dành cho Mộng Nghi của mẹ kìa. Còn Vũ Nam, một người đàn ông toàn diện con khen vậy thôi... đó là quyền của con. Chừng nào con bắt buộc Mộng Nghi phải nhường cho con tình yêu ấy, mẹ mới có lý do mà rầy con chứ.
Đình Nghi sừng sộ:
- Rất tiếc, em chỉ có một Vũ Nam và trái tim ấy thuộc về Mộng Nghi rồi. Chị cần gì khi chị đã chấp nhận Triệu Mỹ cặp đôi trên phố phường. Hoặc Khiết Nam, Trọng Văn, chúng nó vẫn yêu thích chị kia mà. Tại sao không chọn trong số đó chứ?
- Đâu phải một lố đàn ông vây quanh hằng ngày mà người ta có thể chọn một trong những khuôn mặt quen thuộc ấy. Người ta thích yêu những hình ảnh quá tần tay với của mình. Tình yêu cay đắng nhưng nồng nàn. Càng trái ngang đau khổ lại càng thèm muốn khó xóa tẩy được. Bây giờ, Vũ Nam yêu Mộng Nghi và ngược lại. Còn Vũ Nam thuộc về ai trong ngày mai, nào ai biết được. Nó tùy thuộc...
Đình Nghi cướp lời:
- Tùy thuộc ai? Tùy vào sự quyết định của chị à? Dung Nghi! Bà muốn gì?
Dung Nghi nhìn thái độ lặng lẽ an phận của Mộng Nghi, nàng phì cười:
- Sao lại "bà" mà không là chị thân mến chứ hả? Trong đời sống của chúng ta, bất cứ lĩnh vực nào đều có sự tranh chấp. Hễ ai có đủ tài đức sẽ đi đến thành công. "Mạnh được yếu thua", đó là sự thường tình mà.
Đình Nghi nhìn trân trối vào Dung Nghi với sự bực tức:
- Em nghĩ trong xã hội, từ lĩnh vực tình yêu và ngôi thứ địa vị trong cuộc sống, sở dĩ chúng ta có được vững vàng là do tài sức thật sự của chính mình. Nếu có tài lọc lừa, mưu sĩ để đạt được điều mình yêu thích... thì thắng lợi tồi tàn ấy kh6ong lấy gì làm hãnh diện, nếu không muốn nói đó là sự nhục nhã khó tẩy sạch.
Dung Nghi cười khẩy:
- Trên đường đến vinh quang, ai khôn ngoan tài trí thì được vinh thân. Ai ngu khờ sẽ nhận phần thua thiệt, chỉ có vậy thôi. Chị có thấy điều đó hợp lý không, Mộng Nghi?
Mộng Nghi cười với nét tự nhiên như mọi người đang tranh luận về một người nào đó chứ không phải mình... Nàng cố đè nén nỗi đau xót, chán nản vào lòng. Bởi thực tế nàng chưa là vợ Vũ Nam, pháp lý chưa công nhận điều ấy, dù hai người đã liên kết từ hai tháng nay và tính ngang bướng hiếu thắng của Dung Nghi quá rõ trong những tháng ngày kề cận bên nhau. Nàng cười bảo:
- Hai em đừng để tâm về tình yêu của chị, nhất là mẹ. Mẹ lớn tuổi rồi, chuyện hôn nhân và cuộc đời con đã phó thác cho đấng thiêng liêng, có lo thế mấy cũng thế thôi. Đình Nghi à! Vũ Nam cưới ai, thuộc về ai làm sao mình biết được. Nhưng dù chàng có tiếp nối tình yêu với người con gái nào đi nữa, chị vẫn yêu chàng mãi. Dù chị không hề tranh đoạt, bởi vì tình yêu chân chính là tự cảm nhận và cho đi.
Dung Nghi cười gằn:
- Thật sự ý đó có trong chị hay phát biểu để cho có. Mai này xa Vũ Nam, chị khóc thầm đấy.
Mộng Nghi cười buồn:
- Nếu bóng hồng rực rỡ nào đó dù hào quang để chiếm hữu Vũ Nam của chị, người ấy sẽ chiếm lấy đau khổ vì họ chỉ nhận thể xác. Còn tâm hồn thuộc về ai chỉ có Vũ Nam mới biết được điều ấy chính xác thôi.
Dung Nghi cười:
- Tình yêu sẽ đến sau thời gian chung sống. Thể xác và tâm hồn ấy sẽ thuộc về người đàn bà nào lịch lãm tâm lý tình cảm. Không có trái tim đàn ông nào chai đá trước một mỹ nhân, chị thấy điều đó đúng không?
- Em đúng trên mọi phương diện. Nhưng với chị, chị yêu ai,yêu bằng tất cả tâm hồn, yêu không cần đối tượng đó thuộc hẳn về mình trên pháp lý, trong gia đình. Chị yêu ai, chị muốn người ấy được hạnh phúc trong cuộc sống, dù người vợ ấy không phải là chị đi nữa. Yêu có nghĩ là hy sinh trọn vẹn chứ không phải chiếm đoạt, Dung Nghi ạ.
Dung Nghi thẳng thắn:
- Tôi yêu ai, nhất định người ấy sẽ thuộc về tôi từ pháp lý đến tâm hồn bằng mọi cách. Còn chị, yêu trong nhu nhược, sự thiệt thòi sẽ không từ chối được.
Đình Nghi gắt gỏng:
- Tóm lại, chị muốn chiếm Vũ Nam trọn vẹn cho mình. Sao chị không chọn anh ấy từ những tháng trước, khi người ta mới bước vào nhà mình, để bây giờ hai người ta yêu nhau chị xen vào phá đám? Còn Khiết Nam, chị cùng hắn dạo thành phố mấy lượt, vườn Tao Đàn bao nhiêu chiều, chị không yêu mà chấp nhận cuộc vui ấy sao? Còn Triệu Mỹ, chị là người trong vòng tay của hắn vì lý do gì, nếu không yêu? Tôi không hiểu chị muốn gì. Con người chị như thế nào, nếu dựa trên ngôn ngữ vừa phát ngôn ấy?
Dung Nghi tái mặt. Nàng chưa kịp phản ứng lại mũi tên xé mây của Đình Nghi... thì lời ngọt ngào êm ái của bà Vũ Nghị vang lên:
- Thôi. Các con đừng cãi nhau vì hìn ảnh một người con trai, xấu hổ lắm. Bên ngoài họ cho rằng nhà mình vô phúc có hai đứa con gái không đủ khả năng tìm một ông chồng để giành giựt một thằng đàn ông, thật nhục nhã cho nhà ta lắm con ạ. Mộng Nghi! Con nên tìm người khác để Dung Nghi khỏi phải tranh giành. Hạnh phúc chỉ đến với những ai thật tâm tìm đến. Ngược lại, họ chỉ tìm thấy ảo vọng trong tình yêu thôi.
Dung Nghi bật dậy, về phòng bằng những bước nặng nề và ánh mắt đỏ như hăm dọa, như thầm bảo Mộng Nghi: Hãy chờ hành động của nàng. Không khí trở nên ngột ngạt chỉ còn nghe từng tiếng thở dài của những người còn lại!
Ngày... tháng... năm...
Vũ Nam, suốt hai tháng bên anh giờ đi học cũng như lúc ra về, em thấy bầu trời thành phố ngập màu hồng hạnh phúc. Vũ Nam, anh thương em nhiều quá. Anh chăm sóc cho em từng miếng ăn khi vào quán. Anh chọn cho em màu áo lẫn màu giày. Em sung sướng và hãnh diện biết bao khi có được người yêu như anh.
Em mơ ước thời gian yêu nhau kéo dài cho đến ngày em nhắm mắt, anh ạ. Vũ Nam, anh là người yêu, người chồng thật tuyệt vời. Em không tiếc khi trao cho anh cả cuộc đời trong trắng của mình.
Em nghĩ về anh trong lúc ăn cũng như lúc ngù. Thời gian trôi qua, tình yêu anh đem đến cho em những giây phút êm đềm thơ mộng mà cả cuộc đời còn lại không bao giờ em quên được, Vũ Nam ơi!
Trái tim em từ lâu nhịp nhàng quay đều theo tháng năm, nay mới biết thế nào là rung động khi gần anh, phập phồng lo sợ trong giây phút chờ đợi anh đến và hồi hộp buồn lo khi nghĩ đến viễn ảnh tương lai của đôi mình. Anh cho em cảm giác mới lạ êm đềm. Em muốn ôm trọn tình anh trong suốt quãng đời còn lại... Nhưng lời nói của Dung Nghi khiến em lo sợ... Em sợ em không còn được nhìn anh với ánh mắt reo vui, với nụ cười nở trọn trên môi, và nụ hôn êm ấm đó, anh sẽ trao cho ai trong ngày mai.... Nghĩ đến đây, em nghe lòng mình se thắt, vòng mắt em rươm rướm lệ đau thương.
Vũ Nam! Em mong lời nguyện đêm nào của đôi ta được chứng nhận của trời đất, để mình mãi mãi bên nhau, phải không anh?
Từ phút giây xung đột ấy xảy ra, Dung Nghi tìm đủ mọi cách lánh mặt Mộng Nghi và gia đình. Nàng đi chơi với Triệu Mỹ thường xuyên hơn, bất cần lời khuyên nhủ của mẹ và lời ngăn cản chân thành của Đình Nghi.
Mộng Nghi thì trái lại, nàng chỉ rời nhà trong những giờ học ở trường. Ngoài ra, nàng chẳng hề ra khỏi căn phòng xinh xắn của riêng mình... để chờ từng bước chân quen thuộc của Vũ Nam.
Mộng Nghi đón Vũ Nam với ánh mắt reo vui, với nụ cười rạng rỡ trên đôi môi. Lời tự tình ngọt ngào cho nhau. Vũ Nam đặt tất cả niềm tin trong mối tình mà chàng cho rằng không bao giờ phôi phai.
Nhưng giây phút cận kề ấy, Mộng Nghi hay đàn cho Vũ Nam nghe nhạc phẩm "Dư âm" của Nguyễn Văn Tý, "Tiếng xưa" của Dương Thiệu Tước nhưng Vũ Na m chỉ thích bản "Giọt mưa thu", vì chàng nghĩ rằng nhờ nhạc phẩm ấy giúp chàng có được Mộng Nghi tài sắc vừa ý chàng.
Vũ Nam yêu màu trắng tinh khiết Mộng Nghi yêu thích, chàng thương màu đen muôn phiền của chiếc áo dài nàng đi phố đêm nào... chàng xót xa khi nhin màu tím dở dang khoác lên mảnh hình hài mỏng mang của người yêu dấu.
Trong khi Mộng Nghi mơ mộng, suy tư về cuộc tình mình, thì nơi vũ trường Dung Nghi đang vui bên Triệu Mỹ với những ly rượu champagne đầy ắp.
Dung Nghi yêu Vũ Nam thật sự, bởi nàng thường tự hào về sắc đẹp cũng như học vấn, cả khối người theo quỵ lụy nàng, họ chưa bao giờ được nàng đáp lại dù một nụ cười nhỏ.
Triệu Mỹ, gã con trai cận kề nàng nhiều nhất, sáng đưa chiều đón. Triệu Mỹ không ngại gió mưa bão táp để đến bên nàng. Sự cận kề gây cho chàng nỗi yêu thương chất ngất. Trái lại, Dung Nghi bình thản, bởi nàng nghĩ ai ai cũng phải tôn trọng, yêu mến phục dịch cho những người đẹp như nàng. Sở dĩ nàng thích đi với Triệu Mỹ vì chàng đầy đủ phương tiện cho nàng du hí... thế thôi.
Nay Vũ Nam yêu Mộng Nghi tức nhiên coi thường nàng... nên tự ái bừng dậy khiến nàng thả mình trong vòng tay ăn chơi của Triệu Mỹ. Kinh nghiệm dày dặn trong tình yêu và cuộc đời, Triệu Mỹ chiều chuộng nàng hơn nữa, vì nghĩ rằng Dung Nghi cảm động trước sự chăm sóc chân thành của mình.
Dung Nghi nhìn Triệu Mỹ, hỏi:
- Anh yêu em chứ Triệu Mỹ?
Chàng nhìn nàng đắm đuối trong hơn men:
- Anh của em nhất đời... Đời anh chưa một lần yêu ai hơn yêu em.
Dung Nghi cười buồn:
- Anh cưới em chứ?
- Nếu em không chê anh.