Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Another Faust
Dịch giả: Ngọc Thuý
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Trò Chơi Nhỏ
ột trang viên đâu đó ở châu Âu
Từ bên ngoài, ngôi nhà là hình ảnh của sự tĩnh mịch, như một thứ gì đó nằm ngoài một bức tranh. Nó trông như kiểu ngôi nhà tách biệt mà một gia đình trẻ dũng cảm nào đó dùng như nơi ẩn náu khỏi cuộc sống hiện đại xô bồ. Nó được giấu kín giữa một khu rừng cách xa hẳn thị trấn gần đó nhất. Xung quanh khu rừng là hàng mẫu đồng cỏ xanh rì và những ngọn đồi nhấp nhô. Bên trong khu rừng có một mảnh đất trống, với hàng loạt vạt hoa đua sắc hương, một số gốc cây trơ ra nơi mà một mảnh rừng nhỏ đã bị dọn sạch, và ở đó có ngôi nhà nhỏ đơn độc.
Tuy nhiên, bên kia cánh cửa gỗ to đùng lại không có hình ảnh nào về kỳ nghỉ của một gia đình hạnh phúc. Vẻ quyến rũ thảnh thơi của cảnh vật bên ngoài chỉ là ảo giác, bởi vì bên trong ngôi nhà là bóng đêm, được bao phủ bởi từng mảng bóng tối. Thi thoảng có những giọng nói dội lại, và dường như có rất nhiều hành lang thò ra chỗ này thụt vào chỗ kia. Nhưng rồi sau một lúc, căn phòng lại chìm trong im lặng. Ở một góc bị bóng tối che đi một phần, một người đàn bà đang ngồi đó. Mụ có mái tóc vàng óng và trùm kín từ đỉnh đầu đến gót chân trong một cái áo choàng đen buông rủ, như thể mụ e sợ một giọt ánh sáng mặt trời sẽ lọt vào trong nhà và đốt cháy mụ thành than. Người đàn bà ngồi ở trong góc, đọc sách, đu đưa, và để mắt đến điều gì đó.
“Bicé, Bicé, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy ngay đi!” Belle cố gắng hét lên trong tiếng thì thào. “Có chuyện gì với chị thế này?” Nhưng Bicé không nhúc nhích. Cô bé chỉ nằm đó trong bóng tối, thở ra nhẹ nhàng.
Belle chạy ra khỏi phòng, tự mò mẫm đường đi tìm người đàn bà. “Cô đã làm gì với chị tôi thế?” Cô bé kêu lên khi tìm thấy mụ. Giọng Belle như vỡ ra, và nó không dám đến gần. Dưới cái nhìn từ đôi mắt mê hoặc của người đàn bà, Belle run rẩy và co rúm người lại. Được che giấu bằng vẻ yêu kiều của phần còn lại trên gương mặt, thoạt đầu người ta có thể không nhận thấy con mắt trái kỳ lạ của mụ. Ai lại mất thời gian chỉ để nhìn chằm chằm vào một con mắt chứ? Chỉ thoáng qua như một nốt tàn nhang hay một khe hở giữa hàm răng của một ngôi sao nhí, con mắt đó nằm kín đáo trên gương mặt của mụ. Vẻ đẹp nham hiểm của con mắt đó đã từng đầy mời gọi và thách thức. Nó xuyên thấu bóng đêm - là đồng minh với bóng đêm. Nó luồn lách một cách kín đáo vào bất kỳ ai dám nhìn gần - không ánh sáng, không tình yêu, như một loại nọc độc. Bởi vì nếu tình cờ nhìn thẳng vào con mắt đó, người ta có thể nhận thấy rằng: không giống như người bạn đồng hành hoàn toàn bình thường của mình, con mắt đó bị chia vừa đủ làm bốn phần riêng biệt, mỗi một phần mang một bóng khác nhau của màu xanh thiên đường. Như thể một cây thánh giá nhỏ xíu nóng chảy đã đóng dấu vào con mắt đó, giữ lại hình ảnh cây thánh giá trong khi đập tan con mắt vĩnh viễn. Con mắt lập loè, thách thức Belle nhìn thẳng vào nó.
Không hề liếc về phía thân hình ngã gục của Bicé, người đàn bà nói, “Sẽ ổn thôi, con yêu quý. Giờ chị con sẽ hạnh phúc hơn nhiều.”
“Cô đang nói gì thế? Chị ấy thực ra đã chết rồi. Cô làm chị tôi đau, thế mà cô đã hứa...”
“Chị con chưa chết đâu, con yêu. Nó chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Khi tỉnh dậy, nó sẽ hạnh phúc, và sẽ lại yêu thương con, bởi vì nó sẽ không nhớ gì cả.”
Belle luồn bàn tay run rẩy vào trong mái tóc đen dày. “Cô hứa chứ? Cô hứa là chị ấy sẽ hoàn toàn bình thường và sẽ không nhớ bất kỳ điều gì chứ?”
“Chà, con yêu... ta đâu có nói ‘hoàn toàn bình thường’. Khi chúng ta gặp nhau, bọn con chẳng ai ‘hoàn toàn bình thường’ cả.”
“Bicé thì có.”
Một giây trôi qua trong yên lặng, trong khi Belle cố gắng nhìn rõ hơn người đàn bà. Kể từ ngày họ gặp nhau bên ngoài nhà thờ ở Ý, Belle đã thấy người đàn bà này đầy mê hoặc - người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô bé từng nhìn thấy. Còn xinh đẹp hơn cả chính mẹ nó nữa. Quá dễ dàng để quên đi con mắt kia.
“Cô có gương mặt xinh đẹp.” Belle vừa nói vừa nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.
“Chắc chắn con đã mất rất nhiều thời gian nghĩ về những gương mặt xinh đẹp.”
Belle mỉm cười, “Con quay lại với chị con đây.” Cô bé quay ra, nhưng rồi khựng lại và quay lại với người đàn bà. “Con không thích những đứa kia lắm.”
“Rồi con sẽ thích chúng, và tối nay con sẽ gặp một người mới nữa.”
“Đó có phải mục đích của cô không?” Belle hỏi. “Con tưởng chỉ có bốn đứa con thôi chứ.”
“Không, con yêu. Ta cần phải đón một người nữa.”
Belle thấy một cảm giác háo hức trào lên, rồi cô bé gặp phải ánh mắt của người đàn bà và thấy nhói lên nỗi sợ hãi. Nó cụp mắt xuống chạy ra khỏi phòng. Sau khi dò dẫm một lát, Belle đã có thể tìm thấy căn phòng mà chị gái nó đang nằm ngủ. Nó đến bên giường và nhận thấy ít ra Bicé cũng đang cựa quậy, và rồi mở mắt ra.
“Chào em.” Bicé ngọt ngào nói. Lần đầu tiên kể từ giây phút cuối cùng ở Rome, Bicé tỏ ra bình tĩnh, và lần đầu tiên cô bé nhẹ nhàng với Belle. Belle mỉm cười đáp lại. Ngay cả trong bóng tối dày đặc của căn phòng, bằng cách nào đó Belle vẫn nhìn thấy mặt Bicé, hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của chính nó. Nó tự hỏi không biết Bicé đang nghĩ gì.
Belle chờ đợi, nhưng Bicé không nói gì. Sau một lát, Belle thở dài và nói, “Em nhớ Mẹ.”
Thật ngạc nhiên, Bicé bật cười, “Em đang nói gì thế?”
Belle không nói gì cả. Nó chỉ chờ.
“Đôi khi em toàn nói những điều quái gở nhất thôi, Belle à.”
“Tại sao nhớ Mẹ lại quái gở đến thế?”
“Ừ, có lẽ bởi vì bọn mình chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột kể từ khi còn bé tí.”
Tim Belle nhảy ngược lên cổ họng, “Đúng rồi.” Belle không thể tin được, nhưng đây là sự thực. Đúng như người đàn bà nọ đã nói, Bicé đã quên sạch. Bicé đã quên tất cả mọi chuyện, nghĩ rằng hai đứa nó đã được nhận nuôi, rằng hai đứa nó đã luôn ở nơi này, sống với người đàn bà kia từ khi bọn nó còn bé tí. Và quan trọng nhất, Bicé đã yêu thương Belle trở lại.
“Đừng sợ, Bicé. Ít nhất thì bọn mình còn có nhau.” Belle nói rồi ngả đầu lên vai cô chị. Nhưng Bicé chỉ bật cười và bảo: “Ngốc quá!” trong khi vuốt ve mái tóc đen nhánh của Belle như thói quen thường ngày.
Đêm đó, hai cô bé trốn trong căn phòng tối thui và chờ người đàn bà xinh đẹp quay lại. Belle nhìn cô chị lúc này dường như đã quay lại với vẻ hạnh phúc và tràn trề năng lượng của mình - bất chấp trong đầu đầy những ký ức giả. Và nó quyết định sẽ không nói gì với Bicé cả, sau này cũng không, đến khi trưởng thành cũng không. Belle sẽ giấu kín tất cả những bí mật của mình, và sẽ chờ để trả giá cho tất cả những điều đó.
Sau vài giờ chờ đợi, cả Belle và Bicé đều ngủ thiếp đi. Rất khó để biết được thời gian, bởi vì tất cả mọi thứ quá tối và bọn trẻ không được phép ra ngoài. Vài lần Belle choàng tỉnh vì Bicé lẩm bẩm trong cơn mơ. Cô bé rên rỉ và hét lên những lời đại loại như: “Lẽ ra tôi không phải ở đây”, hay là: “Belle, cứu chị với!” Người đàn bà đã nói rằng chuyện thế này sẽ diễn ra một thời gian. Belle vẫn còn đang lơ mơ thì bỗng nghe thấy một tiếng kẽo kẹt kéo dài, và rồi tiếng hai bước chân lớn dần lên. Nó nghe thấy ai đó thở gấp, vội vã. Belle lao ra khỏi phòng để tận mắt chứng kiến.
“Gặp gia đình mới của con đi, Christian!” Người đàn bà nói với cậu bé tóc đỏ đi cùng mình. Cậu ta nhìn quanh lo lắng, nheo mắt để nhìn rõ hơn. Ngay khi đó, một đôi chân khác loẹt xoẹt bước qua Belle khi nó đang lởn vởn trong hành lang. Đó là Victoria, đứa con gái kinh khủng mà Belle chỉ mới gặp còn Bicé thì cho rằng bọn chúng đã biết nhau kể từ khi còn bé tí.
“Cái gì đây, trại trẻ mồ côi à?” Thằng con trai hỏi người đàn bà.
“Không, con yêu, các con không mồ côi. Giờ ta là mẹ của các con.”
“Tôi là Victoria. Tôi là người đầu tiên đến đây.”
Belle bước vài bước về phía Christian. Cậu ta mặc một chiếc quần jean rách bươm và một cái áo tơi tả có in chữ Celtic 31. “Sao cậu bẩn thế?” Belle hỏi.
Christian lẩm bẩm một câu xin lỗi gì đó về chuyện chơi bóng bầu dục ngoài một cái bồn vỡ.
“Christian này, trong nhà ta, con sẽ có mọi thứ trên đời này.” Người đàn bà nói bằng giọng lạnh lẽo, êm ái. Đó là lúc mà Christian nhận thấy có ai đó đang rên rỉ trong một phòng khác, cầu xin được giúp đỡ.
“Tôi... tôi không nghĩ mình thuộc về nơi này.” Christian nhìn xung quanh.
“Dĩ nhiên là con thuộc về nơi này, con yêu. Tất cả các con đều thế.”
Ngay khi đó, Bicé lại gào thét và Christian nhảy dựng lên, “Ai thế?”
“Ồ, không có gì đâu, con yêu.”
“Tôi... tôi không biết bà là ai, cũng không biết đây là gì. Nhưng tôi không muốn ở đây.”
“Con có muốn đấy, Christian.”
“Không, tôi không muốn. Tôi rất tiếc vì đã đồng ý giao kèo với bà.” Christian lúc này thều thào và bắt đầu chầm chậm lùi ra.
“Thật đáng thương.” Người đàn bà nói.
“Không đáng thương gì cả! Giờ hãy thả tôi ra! Tôi muốn rời khỏi...”
Belle chớp mắt chỉ trong một giây, giây tiếp theo, một cơn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua căn nhà, làm chiếc váy đen bay phấp phới quanh thân hình người đàn bà. Từ góc tối, mụ bước vào giữa vệt sáng lọt vào từ cửa sổ. Từ vùng tối đen của căn phòng, Belle nghĩ mình thấy một vẻ khủng khiếp lướt qua trên mặt của người đàn bà, như một cái miệng máng xối hay vẻ mặt của nữ thần tóc rắn[3]. Bà ấy có phải là quỷ dữ không nhỉ? Belle tự hỏi.
Với sự hung hãn dâng trào, người đàn bà vụt tới trước mặt Christian, cái áo choàng bay phần phật với một vẻ đói khát quanh cả hai người, rít lên những tiếng ăng ẳng mà Belle nghĩ là mình có nghe thấy. Thế rồi Christian nằm dài bất động trên sàn nhà, vẻ thống khổ lộ rõ trên mặt. Người đàn bà bước ra khỏi vệt sáng và lùi vào góc tối của mình, như một con thú săn mồi thoả mãn. Mụ ngồi xuống chiếc ghế tựa, miệng lại mỉm cười, trông đáng yêu như thường thấy.
Trong một vài giây, Belle choáng váng đến nỗi không thể cử động. Rồi nó rón rén đi về phía người đàn bà, lại gần cái ghế tựa trong góc, nơi ánh sáng không dám mon men đến. Ngay cả lúc này, Belle cũng không thể không nghĩ đến vẻ đẹp sững sờ của người đàn bà kỳ lạ này. Nó nhìn thấy một bức thư trên cái tủ góc cũ nát, bị bỏ rơi cạnh người đàn bà lúc này đang ngồi trong ghế tựa, lưng quay về phía Belle. Mụ miết những ngón tay dài, thanh mảnh trên tờ giấy đang chuyển thành màu vàng như một thứ đồ chơi. Một cách thờ ơ, những ngón tay được chăm chút cẩn thận đó cầm lấy mép giấy. Belle không muốn đến gần hơn, nhưng nó cũng không cần phải làm thế mới đọc được lá thư được viết bằng nét chữ trẻ con to bự.
Gửi: Phineas the Fence, Celtic 31
Từ: Christian W.
Anh The Fence thân mến,
Anh thật xuất sắc đến chết người trong trận đấu ngày hôm qua! Làm thế nào anh có thể đá xoay khi bóng đã rơi hẳn về một bên như thế? Anh có luôn mặc những bộ đồng phục xấu như thế không? Anh làm gì với những bộ đã chật?
Em chỉ viết bởi vì em đang cần phải làm vài công việc người lớn quan trọng thôi. Giờ em đã có những trách nhiệm, và em đã lớn hơn, vì thế em có một câu hỏi nghiêm túc cho anh đây, làm thế nào em có thể đủ xuất sắc để trở thành một cầu thủ ăn lương và em có thể ghi danh ở đâu? Anh có thể nói cho em biết vì em không chỉ là một đứa bé nữa. Giờ em đã có người để chăm sóc và những chuyện đại loại như thế. Ông ấy hơi “chập chập”, và ông ấy cần em. Vì thế em sẽ phải lo liệu mọi việc. Vì bản thân ông ấy và vì em.
Thế điều tồi tệ nhất anh đã từng làm là gì? Điều tồi tệ nhất anh sẽ làm nếu có ai đó đề nghị, và giả sử anh phải trông nom ai đó là gì? Em cho là em sẽ làm bất cứ điều gì.
Đồng nghiệp của anh,
Christian.
Tái bút: Nếu anh định vứt đống đồng phục cũ đi thì liệu em có thể có một bộ được không?
Belle cảm thấy mặt đỏ bừng. Nó chạy về phía thằng con trai tóc đỏ trong chiếc áo Celtic.
“Cô đã làm gì cậu ta thế?” Nó vừa gặng hỏi người đàn bà vừa quỳ xuống cạnh thằng con trai và nhận thấy gương mặt cậu ta lạnh giá. Belle áp má vào má cậu ta và nắm lấy tay cậu ta trong khi Victoria dùng chân đá vào thằng bé. Belle đẩy Victoria ra và ngước lên nhìn người đàn bà chờ câu trả lời.
Người đàn bà không quay lại. Mụ chỉ ngồi đó, vuốt ve lá thư bị đánh cắp.
“Các cô gái, có vẻ giống như Bicé, Christian sẽ không tham gia trò chơi nho nhỏ của chúng ta.”
Linh Hồn Và Quỷ Dữ Linh Hồn Và Quỷ Dữ - Dina Nayeri, Daniel Nayeri Linh Hồn Và Quỷ Dữ