Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Chương 4: Hôn Nhân Và Lời Tiên Tri
Hôn nhân và lời tiên tri
Abdullah không thể nghĩ ra được Hakim đang làm gì ở đây. Họ hàng nhà bà vợ đầu của cha anh thường chỉ tới gần anh một lần một tháng, và họ đã dùng đến chuyến thăm đó hai ngày trước. “Anh muốn gì, Hakim?” anh mệt mỏi la lên.
“Dĩ nhiên là tới nói chuyện với mày!” Hakim hô đáp trả. “Chuyện khẩn cấp!”
“Vậy thì vén rèm mà vào!” Abdullah nói.
Hakim nhồi nhét thân thể béo ú vào qua tấm rèm. “Tao phải nói cho mày biết, con trai chồng của cô tao, nếu đây là biện pháp an ninh mày vẫn khoe khoang, thì tao không nghĩ nó an toàn đâu. Bất cứ ai cũng có thể chui vào đây và làm mày bất ngờ khi đang ngủ.”
“Con chó bên ngoài đã cảnh báo tôi là anh đến rồi.”
“Vậy thì có tác dụng gì chứ?” Hakim hỏi. “Rồi mày định làm gì nếu tao là trộm? Lấy cái thảm của mày siết cổ tao sao? Không, tao không thấy biện pháp an ninh của mày ra sao cả.”
“Thế anh muốn nói gì với tôi?” Abdullah hỏi. “Hay anh chỉ định tới đây để bới móc như mọi khi?”
Hakim sỗ sàng ngồi lên một đống thảm. “Mày thiếu cái kiểu lịch sự dè dặt lúc thường đấy, em họ đằng chồng cô tao ạ,” hắn nói. “Nếu con trai chú của cha tao nghe thấy cách mày nói, ông ấy sẽ không vui vẻ gì đâu.”
“Tôi không phải trả lời Assif về hành vi của tôi hay về bất cứ chuyện gì khác!” Abdullah gắt. Anh cực kỳ phiền muộn. Tâm hồn anh khát khao Hoa Đêm mà anh không thể tới chỗ nàng. Anh chẳng thể kiên nhẫn với bất cứ thứ gì khác.
“Thế thì tao sẽ không bắt mày nghe tao nói gì nữa,” Hakim kiêu căng nói và đứng dậy.
“Tốt thôi!” Abdullah nói. Anh ra phía cuối quầy để rửa mặt.
Nhưng rõ ràng Hakim sẽ chưa đi khi chưa nói xong. Khi Abdullah rửa mặt xong và quay lại, Hakim vẫn đứng đó. “Tốt nhất mày nên thay quần áo và ra thợ cắt tóc, em họ đằng chồng cô tao ạ,” hắn bảo Abdullah. “Lúc này trông mày không hợp để tới cửa hàng của bọn tao.”
“Nhưng mà tại sao tôi phải tới đó?” Abdullah hỏi, có chút ngạc nhiên. “Các người từ lâu đã nói rõ tôi không được chào đón còn gì.”
“Bởi vì,” Hakim nói, “lời tiên tri khi mày sinh ra đã được tìm thấy trong một cái hộp lâu nay cứ tưởng đựng hương. Nếu mày chịu ăn mặc tử tế đến cửa hàng, mày sẽ nhận được cái hộp đó.”
Abdullah chẳng hề hứng thú với lời tiên tri này. Anh cũng không hiểu vì sao anh lại phải tự mình đi lấy cái hộp trong khi Hakim có thể dễ dàng mang nó tới đây. Anh đang định từ chối thì chợt nghĩ nếu đêm nay anh thành công mà thốt lên đúng từ cần thiết trong khi ngủ (chuyện anh khá tự tin vì đã làm được hai lần rồi), thì anh và Hoa Đêm rất có thể sẽ bỏ trốn cùng nhau. Một người đàn ông nên tắm rửa, cạo râu sạch sẽ và ăn mặc cho phù hợp khi đi cưới vợ. Vậy nên vì đằng nào cũng đi tắm rửa cạo râu, anh có thể ghé qua và lấy lời tiên tri ngớ ngẩn này trên đường về nhà.
“Tốt thôi,” anh bảo. “Hai giờ trước khi mặt trời lặn tôi sẽ tới.”
Hakim nhíu mày. “Tại sao lại muộn như vậy?”
“Bởi vì tôi có chuyện phải làm, anh họ ạ,” Abdullah giải thích. Ý nghĩ về chuyện cùng bỏ trốn sắp tới khiến anh vui mừng đến nỗi anh cười với Hakim và cúi chào đặc biệt lịch sự. “Dù tôi sống cuộc sống bận rộn tới mức chẳng còn mấy thời gian thừa để làm theo lời các người, tôi vẫn sẽ tới đó, không phải lo đâu.”
Hakim tiếp tục nhíu mày, và khi ra về lại quay đầu và nhíu mày lần nữa. Hắn rõ ràng vừa không hài lòng vừa thấy nghi ngờ. Abdullah chẳng thèm quan tâm. Ngay khi Hakim biến mất khỏi tầm nhìn, anh vui vẻ trả cho Jamal một nửa số tiền mình còn để anh ta trông hàng giúp ngày hôm đó. Đáp lại, anh buộc phải nhận từ Jamal một bữa sáng có đầy đủ món ngon trong quầy của khổ chủ bởi anh ta ngày càng thấy cảm kích hơn. Sự hưng phấn làm Abdullah chẳng thấy đói. Bữa sáng có quá nhiều thức ăn, và để không làm phật lòng Jamal, Abdullah giấu giếm đem cho chú chó của anh ta gần hết - anh cho nó ăn rất cẩn thận, vì con chó không chỉ táp đùa mà còn cắn thật. Tuy nhiên con chó có vẻ cũng biết chia sẻ sự cảm kích với chủ nhân. Nó lịch sự vẫy đuôi, ăn mọi thứ Abdullah cho, và rồi còn cố liếm mặt anh nữa.
Abdullah lịch sự tránh phần đó. Hơi thở của con chó bốc mùi mực già. Anh thận trọng vỗ lên cái đầu xương xẩu của nó, cảm ơn Jamal, và vội vã đi vào chợ. Đến nơi, anh dùng hết số tiền còn lại để thuê một cái xe kéo tay. Anh cẩn thận chất lên xe những tấm thảm tốt nhất và hiếm nhất của mình - thảm hoa xứ Ochinstan, thảm rực rỡ xứ Inhico, thảm ánh kim xứ Farqtan, những tấm thảm hoa văn mỹ lệ từ sâu trong sa mạc, và cặp thảm đôi từ xứ Thayack xa xôi - rồi anh kéo chúng tới trung tâm chợ, nơi các nhà buôn giàu có nhất bày hàng. Dù rất hưng phấn, Abdullah vẫn hành động thực tế. Cha của Hoa Đêm rõ ràng rất giàu. Chỉ những người giàu có nhất mới có thể lo nổi của hồi môn cho con gái lấy hoàng tử. Thế nên Abdullah thấy rõ anh và Hoa Đêm sẽ phải đi rất xa, nếu không cha nàng sẽ gây khó dễ cho họ. Nhưng Abdullah cũng thấy rõ Hoa Đêm đã quen hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất. Nàng sẽ không hạnh phúc nếu phải kham khổ. Vậy nên Abdullah cần tiền. Anh cúi đầu trước nhà buôn của cửa hàng sang nhất trong các cửa hàng sang, và sau khi gọi ông ta là báu vật giữa các thương nhân, và là nhà buôn đường bệ nhất, anh chào bán tấm thảm hoa xứ Ochinstan với một cái giá cao ngất ngưởng.
Nhà buôn này là bạn của cha Abdullah. “Tại sao lại như vậy, đứa con của một trong những người lừng lẫy nhất chợ?” ông ta hỏi. “Sao cháu lại muốn từ bỏ thứ mà xét theo giá của nó, hẳn phải là viên ngọc sáng trong số hàng hóa của cháu?”
“Cháu đang đa dạng hóa sản phẩm của mình,” Abdullah nói. “Hẳn chú cũng nghe được cháu đã mua tranh và các loại hình nghệ thuật khác. Để có chỗ cho mấy thứ đó, cháu buộc phải bán tháo mấy tấm thảm ít giá trị nhất. Và cháu chợt nghĩ rằng một người bán thảm dệt thần thánh như chú có lẽ sẽ cân nhắc việc giúp đỡ con của người bạn lâu năm bằng cách lấy giúp cháu thứ hoa hoét thảm hại này, với cái giá hợp lý.”
“Đồ trong quầy hàng của cháu đúng là trong tương lai có thể sẽ đáng lựa chọn,” nhà buôn nói. “Chú cho cháu cái giá bằng nửa chỗ cháu yêu cầu.”
“Ái chà, đúng là con người sắc sảo nhất giữa những người sắc sảo,” Abdullah nói. “Mặc cả cũng gắt. Nhưng với chú, cháu sẽ giảm giá đi hai xu đồng.”
Đó là một ngày nóng nực dài lê thê. Nhưng tới sẩm tối, Abdullah đã bán hết những tấm thảm tốt nhất với cái giá cao gần gấp đôi giá mà anh mua chúng. Anh nghĩ giờ mình đã có đủ tiền để Hoa Đêm sống xa hoa trong khoảng ba tháng gì đó. Sau đấy, anh hy vọng hoặc sẽ có gì đó khác lọt vào tay, hoặc bản tính ngọt ngào của Hoa Đêm sẽ khiến nàng quen với sự nghèo khó. Anh đến nhà tắm công cộng. Anh đến thợ cắt tóc. Anh gọi điều hương sư để xực dầu cho mình thơm nức lên. Rồi anh quay lại quầy hàng và diện bộ quần áo đẹp nhất. Bộ này, giống như quần áo của hầu hết nhà buôn, có đủ loại mảnh ghép tinh tế, những hình thêu và nút tết trang trí hoàn toàn chẳng phải để trang trí mà là để khéo léo che đi túi tiền. Abdullah phân số tiền vàng kiếm được vào những chỗ giấu tiền này và cuối cùng thì cũng sẵn sàng. Anh miễn cưỡng đi tới cửa hàng cũ của cha mình. Anh tự nhủ đây là cách giết thời gian từ giờ cho đến lúc bỏ trốn.
Bước lên những bậc thang thấp bằng gỗ tuyết tùng và bước vào nơi anh ở suốt thời thơ ấu, anh cảm thấy thật kỳ lạ. Mùi của nơi này, của gỗ tuyết tùng, hương liệu và mùi nhờn dầu của thảm quen thuộc đến mức nếu nhắm mắt, anh có thể tưởng tượng mình trở lại năm mười tuổi, chơi đùa đằng sau một cuộn thảm trong khi cha mặc cả với khách. Nhưng khi mở mắt, Abdullah không thấy cảnh ấy nữa. Đáng tiếc, chị gái bà vợ đầu của cha anh lại thích màu tím nhạt. Những bức tường, các tấm bình phong mắt cáo, ghế cho khách, bàn thu ngân và thậm chí cả hộp tiền cũng là màu yêu thích của Fatima. Fatima cũng mặc váy màu đó ra đón anh.
“Ái chà, Abdullah! Cháu thật đúng giờ và trông cháu rất sáng sủa!” bà ta nói, và cách phản ứng đó cho thấy bà ta tưởng anh sẽ đến muộn và ăn mặc luộm thuộm.
“Trông nó như thể ăn diện đi cưới vợ ấy!” Assif nói và cũng tiến tới, với nụ cười trên gương mặt gầy gò cáu kỉnh.
Người ta hiếm khi thấy Assif cười đến nỗi trong một khoảnh khắc Abdullah nghĩ rằng ông ta bị vẹo cổ và đang nhăn nhó vì đau. Rồi Hakim cười khẩy, khiến Abdullah nhận ra Assif vừa nói gì. Anh bực dọc nhận ra mình đang đỏ mặt dữ dội và buộc phải cúi chào lịch sự để che đi vẻ mặt ấy.
“Không cần phải làm thằng nhóc đỏ mặt!” Fatima kêu lên. Một điều dĩ nhiên khiến Abdullah càng đỏ mặt. “Abdullah, lời đồn rằng cháu đột nhiên định buôn bán tranh là như thế nào đấy?”
“Và còn chuyện bán hàng hóa tốt nhất để dồn chỗ cho tranh nữa,” Hakim bổ sung.
Abdullah hết đỏ mặt. Anh thấy hóa ra mình bị gọi tới đây để nghe chỉ trích. Anh chắc chắn như thế khi Assif quở trách. “Chúng ta hơi bị tự ái đấy, con trai chồng của chị họ bác ạ, bởi vì cháu có vẻ không nghĩ rằng chúng ta có thể giúp đỡ cháu bằng cách lấy đỡ vài tấm thảm cho cháu.”
“Thưa các vị thân thích,” Abdullah nói. “Dĩ nhiên tôi không thể bán cho các vị thảm của tôi. Mục tiêu của tôi là kiếm lợi nhuận, và tôi khó mà tước đoạt gì từ những người cha tôi từng yêu quý.” Anh bực mình tới mức quay người chực bỏ về, thì phát hiện Hakim đã khẽ khàng đóng cửa cài then.
“Chuyện trong nhà,” Hakim nói. “Đóng cửa mà bảo nhau.”
“Thằng nhóc tội nghiệp!” Fatima nói. “Chưa bao giờ nó lại cần có gia đình để chấn chỉnh đầu óc như bây giờ!”
“Đúng thế,” Assif nói. “Abdullah, ngoài chợ người ta đồn rằng cháu đã phát điên. Chúng ta không thích những gì nghe được.”
“Rõ ràng nó đang hành xử kỳ quặc,” Hakim đồng tình. “Chúng ta không thích nghe những chuyện liên quan tới gia đình nề nếp như chúng ta kiểu đó.”
Thế này còn tệ hơn bình thường nữa. Abdullah nói, “Thần trí tôi chẳng có vấn đề gì cả. Tôi biết rõ mình muốn gì. Và mục tiêu của tôi là không cho các người bất cứ cơ hội nào để chỉ trích tôi, mục tiêu ấy có lẽ ngày mai sẽ hoàn thành. Trong khi đó, Hakim bảo tôi tới đây vì các người tìm thấy lời tiên tri khi tôi sinh ra. Có đúng vậy không, hay đó chỉ là cái cớ?” Anh chưa bao giờ thô lỗ với thân thích nhà bà vợ đầu của cha anh đến thế, nhưng anh tức giận tới mức cảm thấy họ đáng bị như vậy.
Lạ lùng làm sao, thay vì nổi giận với Abdullah, cả ba thân thích nhà bà vợ đầu của cha anh lại hào hứng vội vã tìm quanh cửa hàng.
“Nào, cái hộp đó đâu rồi?” Fatima nói.
“Tìm đi, tìm đi!” Assif nói. “Đây chính là lời của nhà tiên tri mà người cha tội nghiệp của nó đã đưa tới bên giường bà vợ thứ hai chỉ một tiếng sau khi Abdullah ra đời. Nó phải đọc được!”
“Do chính cha mày viết đây,” Hakim bảo Abdullah. “Báu vật lớn nhất của mày.”
“Đây rồi!” Fatima nói, đắc thắng lôi ra một hộp gỗ khắc họa tiết từ trên một giá cao. Bà ta đưa cái hộp cho Assif, ông ta lại nhét cái hộp vào tay Abdullah.
“Mở ra, mở ra đi!” cả ba kêu lên kích động.
Abdullah đặt cái hộp xuống bàn thu ngân màu tím và gạt móc cài. Cái nắp bật mở, mùi ẩm mốc bốc lên từ bên trong, hoàn toàn chẳng có gì ngoài một mảnh giấy ố vàng gấp gọn.
“Lấy nó ra! Đọc đi!” Fatima kêu lên, thậm chí còn kích động hơn.
Abdullah không hiểu nổi chuyện ầm ĩ này là gì, nhưng anh vẫn mở mẩu giấy. Trên đó có vài dòng chữ nâu đã bạc màu, rõ ràng là chữ của cha anh. Anh cầm nó quay về phía chiếc đèn trần. Giờ khi Hakim đã đóng cửa chính, màu tím tổng thể của cửa hàng khiến người ta khó nhìn thấy rõ bên trong.
“Nó có đọc được đâu!” Fatima nói.
Assif nói, “Không lạ gì. Không có ánh sáng trong này. Đưa nó vào phòng phía sau. Trong đó cửa chớp trên đầu vẫn mở.”
Ông ta và Hakim nắm lấy vai Abdullah rồi xô đẩy anh vào sâu phía trong cửa hàng. Abdullah tập trung đọc dòng chữ nguệch ngoạc nhạt màu của cha anh tới mức anh để mặc họ xô đẩy cho tới khi anh đứng dưới khung cửa chớp lớn trên cao trong phòng khách sau cửa hàng. Thế tốt hơn rồi. Giờ thì anh biết tại sao cha lại thất vọng vì anh đến thế.
Dòng chữ viết:
Đây là những lời của nhà tiên tri thông thái.
“Con ông sẽ không nối nghiệp ông. Hai năm sau khi ông qua đời, trong khi con ông vẫn còn rất trẻ, nó sẽ vượt lên tất cả mọi người tại vùng đất này. Tôi nói lên điều vận mệnh đã khắc ghi.”
Vận mệnh của con trai tôi làm tôi vô cùng thất vọng. Mong rằng số phận sẽ cho tôi những người con trai khác để nối nghiệp, nếu không tôi đã lãng phí bốn mươi đồng vàng cho lời tiên tri này rồi.
“Cháu thấy đấy, cháu thân mến, số phận lớn lao đang chờ đợi cháu,” Assif nói. Ai đó cười rinh rích.
Abdullah ngước lên từ tờ giấy, có chút sửng sốt. Không khí dường như rất nồng mùi.
Tiếng cười rinh rích lại vang lên, hai tiếng, ngay phía trước anh.
Abdullah vội nhìn về phía trước. Anh cảm thấy mắt mình lồi cả ra. Hai thiếu nữ béo lú đang đứng trước anh. Họ bắt gặp ánh mắt trân trối của anh và lại bẽn lẽn cười. Cả hai đều ăn mặc tươm tất với váy sa bồng và xa tanh sáng bóng - cô bên phải mặc màu hồng, cô bên trái mặc màu vàng - và đeo nhiều vòng vèo quá mức. Thêm vào đó, người béo hơn mặc màu hồng đeo một viên ngọc trai trước trán, ngay phía dưới mái tóc được uốn quăn cẩn thận. Người mặc màu vàng cũng béo chẳng kém, cô ta đội mũ miện hổ phách và tóc thậm chí còn quăn hơn. Cả hai đều trang điểm dày cộp, mà trong cả hai trường hợp này, đó là sai lầm cực nặng nề.
Ngay khi họ phát hiện Abdullah đã chú ý đến mình - và đúng như vậy: anh cứng đơ cả người vì kinh hãi - mỗi cô đều hất một tấm khăn trùm từ sau cặp vai núc ních - màu hồng từ bên trái và màu vàng từ bên phải - rồi nhẹ nhàng quấn trùm hết đầu và mặt. “Xin chào chồng yêu!” họ đồng thanh kêu lên phía sau khăn trùm.
“Gì vậy? Abdullah thốt lên.
“Bọn em che mặt rồi,” cô mặc màu hồng nói.
“Bởi vì chàng không nên nhìn mặt bọn em,” cô mặc màu vàng nói.
“Cho tới khi chúng ta kết hôn,” cô màu hồng nói nốt.
“Hẳn là có sự nhầm lẫn ở đây!” Abdullah nói.
“Hoàn toàn không,” Fatima bảo. “Đây là hai cháu gái của cháu gái bác, đến đây để lấy cháu. Cháu không nghe bác đã bảo bác sẽ tìm vài cô vợ cho cháu à?”
Hai cô béo lại cười rinh rích. “Chàng ấy đẹp trai quá,” cô mặc màu vàng nói.
Sau một khoảng lặng khá dài, trong đó Abdullah nuốt khan và cố gắng để kiểm soát cảm xúc, anh lịch sự lên tiếng. “Này họ hàng bà vợ đầu của cha tôi, các người biết lời tiên tri lúc tôi ra đời từ lâu rồi phải không?”
“Lâu lắm rồi,” Hakim nói. “Mày nghĩ bọn tao ngu hay sao?”
“Người cha thân yêu của cháu đã cho chúng ta xem,” Fatima nói, “vào lúc ông ấy lập di chúc.”
“Và hiển nhiên chúng ta sẽ không cho phép số phận tốt đẹp của cháu cướp cháu khỏi gia đình mình,” Assif giải thích. “Chúng ta chỉ đợi tới giờ phút cháu dừng theo nghiệp cha cháu - đây hẳn chính là dấu hiệu để nhà vua phong chức tể tướng cho cháu, hoặc mời cháu đến thống lĩnh đội quân của ngài, hoặc cất nhắc cháu theo cách nào đó khác. Rồi chúng ta đã có biện pháp đảm bảo chúng ta sẽ được dự phần trong số phận tốt đẹp của cháu. Hai cô dâu này là họ hàng gần với cả ba chúng ta. Cháu hiển nhiên sẽ không quên chúng ta khi thăng tiến. Vậy nên cháu yêu, giờ việc còn lại chỉ là giới thiệu cháu với vị phán quan mà như cháu thấy đấy, đã sẵn sàng làm thủ tục kết hôn cho cháu.”
Cho tới lúc này, Abdullah vẫn chưa rời mắt được khỏi thân hình cuồn cuộn của hai cô gái kia. Giờ anh ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt cay độc của vị phán quan khu chợ, người vừa bước ra sau tấm bình phong, tay cầm theo sổ đăng ký kết hôn. Abdullah tự hỏi lão đã được trả bao nhiêu tiền.
Anh lịch sự cúi đầu chào vị phán quan. “Tôi sợ điều này là không thể được,” anh nói.
“Ái chà, tôi biết nó sẽ khó chịu cấm cảu mà!” Fatima nói. “Abdullah, hãy nghĩ tới sự xấu hổ và thất vọng của những cô bé tội nghiệp này nếu giờ cháu từ chối chúng nó! Sau khi chúng nó đi tới tận đây chờ được kết hôn, ăn diện đâu ra đấy cả! Sao cháu có thể chứ!”
“Hơn nữa, tao khóa hết cửa lại rồi,” Hakim nói. “Đừng nghĩ mày có thể chuồn đi.”
“Tôi rất tiếc nếu đã làm tổn thương hai thiếu nữ tuyệt diệu thế này...” Abdullah nói.
Đằng nào hai cô dâu cũng đã bị tổn thương. Mỗi cô nghẹn ngào một tiếng. Mỗi cô úp gương mặt che khăn vào bàn tay và nức nớ khóc.
“Thật tồi tệ!” cô mặc màu hồng sụt sịt.
“Chị biết đáng lẽ họ phải hỏi chàng trước mà!” cô mặc màu vàng thốt lên.
Abdullah phát hiện cảnh phụ nữ khóc - đặc biệt là phụ nữ to lớn thế này, khắp người rung rung - khiến anh cảm thấy thật tệ. Anh biết mình đúng là đồ súc vật đần độn. Anh cảm thấy xấu hổ. Hoàn cảnh này không phải lỗi của các cô gái. Họ chỉ bị Assif, Fatima và Hakim lợi dụng, cũng như Abdullah bị lợi dụng mà thôi. Nhưng lý do chính anh cảm thấy mình như súc vật và thật sự hổ thẹn là anh chỉ muốn họ ngừng lại, câm miệng và ngừng run rẩy. Nếu không anh cũng cóc quan tâm tới cảm xúc của họ. Nếu đem so sánh họ với Hoa Đêm, anh biết họ làm anh kinh tởm. Anh không nuốt trôi được ý nghĩ phải cưới họ. Anh cảm thấy muốn bệnh. Nhưng chỉ vì họ đang rên rỉ, nức nở và nghẹn ngào trước mặt anh, anh chợt nghĩ có khi ba bà vợ cũng chẳng phải quá nhiều. Hai người này sẽ làm bạn với Hoa Đêm khi tất cả bọn họ đã đi xa khỏi Zanzib. Anh sẽ phải giải thích tình hình với họ và cho họ lên tấm thảm mầu nhiệm...
Ý nghĩ này làm Abdullah tỉnh táo lại. Giật nẩy cả người. Như một tấm thảm mầu nhiệm sẽ giãy nẩy lên nếu phải chở hai phụ nữ nặng nề như thế - đó là giả sử nó có thể cất cánh nổi khi chở họ. Họ quá béo. Và cứ nghĩ họ sẽ bầu bạn với Hoa Đêm - úi chao! Nàng thông minh, có học thức và tốt bụng, cũng như xinh đẹp (và gầy nữa). Hai người này vẫn chưa cho anh thấy họ có chút tế bào não nào. Họ chỉ muốn kết hôn và khóc lóc là cách họ cưỡng ép anh lấy họ. Và họ còn cười rinh rích nữa chứ. Anh chưa bao giờ nghe thấy Hoa Đêm cười rinh rích.
Thế rồi Abdullah có phần kinh ngạc khi phát hiện thật sự anh yêu Hoa Đêm cũng nồng nàn như anh vẫn luôn tự bảo mình - thậm chí còn hơn thế, vì giờ anh thấy mình nể trọng nàng. Anh biết mình sẽ chết nếu thiếu nàng. Và nếu anh đồng ý lấy hai cô cháu béo ú này, anh sẽ phải sống thiếu nàng. Nàng sẽ bảo anh tham lam, giống như hoàng tử xứ Ochinstan.
“Tôi rất tiếc,” anh nói át đi tiếng khóc to. “Các vị đúng ra nên trao đổi với tôi trước về điều này, thưa họ hàng bà vợ đầu của cha tôi, thưa ngài phán quan trung thực và đáng kính. Như thế hẳn đã tránh được sự hiểu lầm này. Tôi chưa thể kết hôn. Tôi đã lập lời thề.”
“Lời thề nào?” Mọi người gặng hỏi, kể cả hai cô dâu béo, và vị phán quan nói, “Anh đã tuyên thệ chưa? Phải tuyên thệ trước một vị phán quan thì mới được xem là hợp pháp.”
Thật là khó xử. Abdullah vội vàng nghĩ. “Đúng là tôi chưa tuyên thệ, thưa cán cân đích thực của công lý,” anh nói. “Cha đưa tôi tới một vị phán quan để tuyên thệ khi ông bắt tôi lập nó. Lúc ấy tôi chỉ là trẻ con. Dù khi đó tôi không hiểu tại sao phải vậy, nhưng giờ tôi biết là do lời tiên tri. Cha là một người rất khôn khéo, và ông không muốn lãng phí bốn mươi đồng vàng. Ông bắt tôi thề sẽ không kết hôn chừng nào số phận còn chưa đặt tôi lên trên tất cả mọi người ở vùng đất này. Vậy nên ngài thấy đó...” Abdullah thọc tay vào trong ống tay bộ đồ đẹp nhất của mình và buồn rầu cúi đầu trước hai cô dâu béo. “Tôi chưa thể lấy hai nàng, thưa hai quả mận ngào đường, nhưng rồi sẽ đến lúc.”
Mọi người thốt lên, “À, thì ra là thế!” với đủ loại ngữ điệu không hài lòng, và Abdullah cực kỳ nhẹ nhõm khi thấy hầu hết đều quay đi khỏi anh.
“Bác vẫn luôn nghĩ cha cháu là một người khá keo kiệt mà,” Fatima nói.
“Thậm chí ngay cả khi đã ở dưới mồ,” Assif đồng tình. “Chúng ta phải đợi cậu cháu yêu này thăng tiến vậy.”
Tuy nhiên vị phán quan vẫn chưa lùi bước. “Và anh đã tuyên thệ trước vị phán quan nào?” lão hỏi.
“Tôi không biết tên ông ấy,” Abdullah bịa chuyện với vẻ cực kỳ tiếc nuối. Anh toát cả mồ hôi. “Lúc đó tôi còn rất bé, và với tôi, ông ấy trông già nua với bộ râu trắng dài.” Anh nghĩ thầm mô tả này hẳn phù hợp với mọi vị phán quan từng xuất hiện trên đời, kể cả cái lão đang đứng trước anh đây.
“Tôi sẽ phải kiểm tra tất cả hồ sơ,” lão phán quan khó chịu nói. Lão quay sang Assif, Hakim và Fatima chào khá lạnh lùng.
Abdullah cùng rời đi với lão, gần như bám tịt vào khăn quàng của lão trong khi vội vã trốn khỏi cửa hàng và hai cô dâu béo.