Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
am C-dur[3]
[3] (Âm nhạc) gam Đô trưởng.
Cô em họ tôi có dạo học chơi piano. Chính nó đã đưa tôi vào thế giới âm nhạc có phần nghiêm túc hơn. Tôi còn nhớ mình đã ngỡ ngàng biết bao khi nghe nó chơi trên đàn óc-gan bản “Bolero” của Ravel và những tác phẩm cổ điển khác. Sau đấy tôi đã nghe Ravel nhiều lần. Cho tới bây giờ bản nhạc ấy vẫn tạo nên nơi tôi những cảm xúc mạnh mẽ. Đoạn đầu không có gì đặc biệt. Nhẹ nhàng, đều đặn, và sau đó lâng lâng. Sex? Cuộc sống?
Buổi ra mắt đã diễn ra tại Nhà Hát Lớn Paris vào những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi.
Trong quán rượu, một cô gái trẻ người Tây Ban Nha nhảy trên bàn theo điệu nhạc. Lúc đầu chẳng có ai quan tâm đến cô gái, nhưng theo điệu nhạc mạnh dần lên và điệu nhảy càng lúc càng điên dại của cô, ngày càng nhiều đàn ông đi đến chỗ chiếc bàn và theo dõi điệu nhảy của cô gái đầy hứng khởi.
Về nguyên tắc, “Bolero” có cấu trúc đơn giản.
Như sự tồn tại của con người... Giống như hơi thở, một tiết tấu đều đặn, trên dưới hai mươi nhạc cụ, mỗi nhạc cụ trong số đó đều có thời gian của mình, để sau đó tất cả vang lên một cách hoàn hảo. Như trong cuộc sống.
Trong cuộc sống, để đạt được hạnh phúc, chúng ta cũng cần vài nhạc cụ cùng hòa với nhau một cách hoàn hảo.
Nhưng tất cả bắt đầu từ gam C-dur. Để làm chủ được nghệ thuật chơi đầy khó khăn và để đi qua cuộc đời mà bỏ qua những nốt phô, gam C-dur buộc phải được tập cho đến mức hoàn hảo. Do đó mà trong cuộc sống, chúng ta tập những ngày thường ấy của chúng ta, để sau đó giống như Ravel trong “Bolero”, đưa thêm những nhạc cụ cơ bản vào, cho tới khi tất cả hòa quyện với nhau và vang lên một cách tuyệt vời. Không một nốt phô nào. Nếu một nhạc cụ nào đó không làm được, sẽ không có được sự khâm phục khi kết thúc. Và sẽ không có được một kết thúc có hậu như mong ước.
Cuộc sống của chúng tôi sau đám cưới lúc đầu giống như những cú gõ lên bàn phím đầy quyến rũ. Là sự nhận biết một cái gì đó hoàn toàn mới, khác lạ và vô cùng đặc biệt... Nhưng... điều này chẳng mấy chốc đã khiến chúng tôi nhàm chán. Chúng tôi hoàn toàn hòa hợp với nhau, nhưng sau ngần ấy năm chung sống, cái gam thường nhật đã không còn hấp dẫn chúng tôi như những ngày đầu nữa. Do đó mà mỗi một ngày bình thường đều khiến chúng tôi mệt mỏi. Chúng tôi thử thêm vào đó cái nhạc cụ quan trọng nhất, là đứa con, nhưng tiếc thay, mặc dù chúng tôi đã hết sức cố gắng, vẫn không thành. Chúng tôi không thể vượt qua được rào cản này trên con đường đến với hạnh phúc.
Chúng tôi không thể hòa hợp được với nhau và có lẽ thậm chí chúng tôi không còn hiểu nhau nữa. Tôi thì suốt ngày mê mải trên diễn đàn để tìm những chuyên gia về vô sinh giỏi hơn, đọc về những phương pháp thụ thai mới. Marek ở đâu đó cạnh tôi, nhưng không đủ gần để có thể hiểu được nỗ lực đi tìm hạnh phúc của tôi.
Trong những ngày đã được xác định, tôi kiểm tra vụ rụng trứng và khi cái vạch màu tương ứng xuất hiện, tôi gọi điện cho anh xã thông báo rằng “hôm nay đây”. Có lẽ anh bắt đầu thấy chán cái việc này. Anh không thích cái kiểu sex theo kế hoạch. Anh mơ ước được bất ngờ ôm tôi từ phía sau, bên cạnh bàn bếp, khi tôi đang nấu bữa tối. Và đó là ngày hôm trước cái ngày ĐÓ. Hoặc là vào ngày hôm sau. Hoặc là khi mà cả hai chúng tôi đều muốn chuyện ấy.
— Marek, hôm nay không được. Anh biết đấy, trước ngày ấy cần phải kiêng...
— Veronika, nhưng anh muốn hôm nay. Ngay bây giờ... - anh nói và hôn lên cổ tôi.
— Marek, anh phải hiểu chứ - tôi cố thoát ra khỏi vòng tay anh – hôm nay không được.
— Thế anh muốn làm chuyện ấy với vợ mình thì là xấu à? Mà phải đúng là hôm nay? – anh hỏi, đã hơi lên giọng.
— Anh chờ chút.
Tôi chạy vào phòng tắm, chốt cửa lại. Lấy que thử rụng trứng trong tủ ra. Tất nhiên là vẫn chưa. Mới là thứ năm, mà theo tính toán của tôi thì tốt nhất là thứ bảy. Một kỳ rụng trứng tiếp theo, mà nó có thể mang lại niềm hạnh phúc cho chúng tôi.
Tôi ra khỏi phòng tắm và lắc đầu.
Marek không nói gì. Thở dài.
— Marek... - Tôi ôm anh. – Em xin lỗi.
Anh không đáp lại.
— Hay anh muốn tách ra khỏi tất cả những chuyện này để nghỉ ngơi chút ít? – tôi đột ngột đề nghị. – Hay anh có muốn đi đâu đó với anh Jacek không? Biết đâu Eva lại cho anh ấy đi? Đã chẳng có lúc anh rất thích đi câu cá tuyết đấy sao...
Mắt anh sáng lên. Thời còn độc thân, anh thường cùng với bạn bè đi biển. Lý do là cá tuyết. Sự thật thì như thế nào? Có lẽ họ cần bia và những câu chuyện đàn ông. Anh về nhà mệt nhoài, lần thì vì gió, lần thì vì say sóng, nhưng bao giờ anh cũng nhìn thế giới tích cực hơn. Anh mang về đến hơn chục con cá tuyết và bao giờ chúng cũng hạ cánh trong tủ lạnh của mẹ tôi, người mà vào một ngày đẹp trời nào đó đã nói rằng nếu bà còn nhìn thấy thêm một con cá tuyết nào nữa thì bà sẽ ném ngay qua cửa sổ. Qua đó có thể thấy rằng anh rất hay đi biển...
— Anh có thể đi được à? Thật chứ? – anh hoan hỉ.
— Chắc là anh đùa khi hỏi em câu ấy. Anh đâu phải là sở hữu của em. – Tôi cười. – Đương nhiên rồi!
o O o
Ngày hôm sau tôi được nghỉ. Tôi phải làm hộ chiếu mới vì Marek thuyết phục tôi đi lặn ở Hy Lạp. Anh muốn mua cho tôi bộ đồ lặn, muốn đăng ký khóa học cho tôi. Tất cả trong tôi đều muốn kêu lên: “Để làm gì? Chẳng phải chỉ một lúc nữa thôi tôi sẽ có bầu hay sao, mà đó thực sự không phải là một nơi thích hợp cho phụ nữ mang thai”. Tuy nhiên cuối cùng tôi cũng công nhận rằng hộ chiếu thì tôi có thể làm. Điều đó không đồng nghĩa với chuyến đi.
Marek gọi điện đúng vào lúc tôi rời cửa làm thủ tục.
— Đó là một ý tưởng tuyệt vời! – Tôi nghe thấy giọng nói hân hoan của anh. – Evka không có gì để phản đối cả! Cám ơn em yêu!
Tôi cười một mình. Có thể anh sẽ nghỉ ngơi và trở về thân thiện với thế giới hơn.
— Bao giờ thì các anh đi? – tôi hỏi.
— Em hãy hình dung xem, anh đã giải quyết được vào phút cuối. Còn hai chỗ. Hôm nay tụi anh đi rồi. Tụi anh sẽ nghỉ đêm ở nhà anh bạn của Jacek ở Vladyslavov và bảy giờ sáng mai thì đi biển – anh nói đầy sung sướng. – Hết giờ làm anh sẽ qua nhà một lúc để chuẩn bị. Anh hy vọng là em sẽ...
— Nhưng... Hôm nay thì sao đây? – Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đấy.
— Mai tụi anh bơi rồi. Tụi anh đã gặp may. Còn đúng hai vé cuối cùng.
— Marek, nhưng là mai... Anh biết đấy...
— Anh không biết, Verka, anh phải cúp máy đây. Anh yêu em. Pa.
— Pa.
Tôi ngồi thần người ra một lúc. Mai là ngày có đỉnh rụng trứng của tháng mà tôi mong đợi. Hoặc là chủ nhật. Marek không có nhà. Một tháng đi tong. Một tháng chết tiệt đi tong. Tôi bảo anh đi câu cá tuyết làm cái chết tiệt gì cơ chứ? Anh thậm chí không hiểu tôi đang cảm thấy gì... Còn tôi lại không thể giải thích được cho anh điều này.
o O o
Anh đi câu cá tuyết. Trong từng giây từng phút, tôi có cảm giác là chúng tôi đang để uổng phí thời gian. Rằng lẽ ra chúng tôi có thể yêu nhau lúc này, rằng đúng lúc này chúng tôi có thể bắt đầu đứa con của mình, còn anh ấy lại đi câu cá trên biển. Sẽ có lúc tôi nói với con của chúng tôi:
— Con yêu, lẽ ra con đã có mặt trên đời này sớm hơn, nhưng bố còn phải đi câu cá. Cụ thể là cá tuyết. Cá tuyết là một loại cá biển, con yêu ạ. Thực ra thì mẹ không thích loại cá này lắm đâu, mẹ đã ăn quá nhiều, nhưng biết làm sao được. Bố còn phải uống bia với bạn bè và làm ra vẻ như đi câu cá.
Tôi phì cười. Sau đấy ngay lập tức mắt tôi sáng lóa lên. Tôi nhớ là trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ là tôi sẽ đi theo anh đến đấy, chỉ một lúc thôi, làm cái việc cần phải làm rồi lại ngoan ngoãn quay về nhà.
Khi ấy tôi không nghĩ rằng mình bắt đầu coi chồng chỉ như một nhà cung cấp. Cảm xúc đã biến mất, khát khao cũng không. Sex giống như một thứ kỷ luật của người Đức. Eins, zwei, eins, zwei...[4]. Tôi nhớ có lần khi tua các kênh truyền hình chúng tôi đã gặp một cảnh làm tình trong phim Đức. Nhìn chính xác như vậy. Anh ta giải quyết việc của anh ta, cô ấy việc của cô ấy, thuốc lá, chăn và ngủ. Chúng tôi thì không có thuốc lá. Chỉ có tôi với hai chân chết tiệt gác lên cao. Nhưng khi đó tôi có mục đích. Và hai chân dốc ngược lên là để hỗ trợ cho việc thực hiện mục đích ấy.
[4] Một, hai, một, hai...
Tôi phân vân, không biết nếu tôi bảo Marek ở lại thì liệu anh có thay đổi kế hoạch cuối tuần không. Chắc chắn là không. Mà thậm chí nếu như có thay đổi, thì anh cũng sẽ khó chịu với tôi. Tôi sẽ lại nghe anh nói rằng với tôi, anh không còn là con người nữa, mà chẳng qua chỉ là nhà cung cấp tinh trùng mà thôi.
Tôi không thể ngồi nhà một mình. Tối, tôi gọi điện cho Eva. Nó không được khỏe nên không muốn gặp nhau. Chỉ còn Dominika. Tôi bấm số máy của nó. Nó bắt máy, giọng rất vui.
— Chào, Verka! Tao đang định gọi cho mày đây. Tao đang ở Vladyslavov. Tao đang ngồi uống bia rất từ bi và mày thậm chí không thể đoán được là tao đã gặp ai đâu!
Tất nhiên là tôi đoán ra. Nếu Dominika khoe là nó gặp ai đó, thì người ấy chắc chắn phải là ông xã tôi. Tôi thậm chí không kịp trả lời.
— Marek đang ngồi với tao đây này, và anh ấy gửi lời chào mày đấy. Anh ấy không muốn uống quá nhiều vì anh ấy nói rằng mai sẽ đi câu cá gì đó – nó nói như liên thanh. – Làm sao mà mày có thể thả một anh chàng đẹp trai như thế đi một mình cơ chứ?
Ồ, đúng vậy. Sao tôi lại có thể thế nhỉ? Cuộc nói chuyện ấy làm tôi bực mình và Dominika làm tôi bực mình. Nhớ lại lời của nó, rằng toa tàu nào mà chẳng tháo ra được, tôi cảm thấy không hài lòng lắm với việc chồng mình lại gặp nó đúng vào lúc mà anh ấy đi để nghỉ ngơi và giải tỏa khỏi những giờ phút nặng nề chỉ liên quan đến việc sinh sản do bà vợ bày đặt ra.
Tôi cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong lòng mình. Chưa bao giờ Marek làm một điều gì đó khiến tôi phải ghen tuông, nhưng Dominika là người khó lường, nó có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi nấu bữa tối nhưng không thể nuốt nổi một tí gì. Cái gì sẽ xảy ra nếu Dominika sử dụng nhan sắc của mình, khoe cặp chân dài và hàng mi chớp chớp? Còn Marek lại đang xa vợ để xả hơi...
Tôi ngồi cầm điện thoại trong tay gần như đến nửa đêm. Chờ một tin nhắn nào đó, một lời chúc ngủ ngon thông thường. Không thể chịu nổi. Tôi gọi điện. Anh bắt máy sau một lúc.
— Anh ngủ rồi à? – tôi hỏi. – Em muốn chúc anh ngủ ngon.
— Chúc ngủ ngon. – Tôi nghe trong giọng nói của anh có tiếng cười. – Anh đưa Dominika về khách sạn rồi quay lại chỗ Jacek.
— Không có anh ấy cùng với mọi người à?
— Không, cậu ấy gục nhanh quá. Anh ở lại với Dominika.
— Chỉ có hai người thôi à? – Tôi thấy không yên tâm.
— Chắc em không ghen đấy chứ? – anh cười to. Tôi nghe thấy cả tiếng cười của Dominika.
— Không, không... Chúc ngủ ngon, anh yêu. – Tôi ngắt máy. Tôi ghen. Tôi ghen ghê gớm. Tôi thì ngồi nhà một mình, còn chồng tôi đang có buổi tối thứ sáu với đứa bạn gái thân của tôi. Bạn thân? Như vậy có lẽ là hơi quá lời. Với cô bạn gái, người mà để chiếm đoạt đàn ông sẽ không từ một thủ đoạn nào. Tôi cần phải tin tưởng Marek. Nhưng tôi đã không tin. Tôi không còn tin vào bất cứ điều gì nữa. `
Tôi ngồi một mình trong căn hộ của chúng tôi, nước mắt chảy dài trên má, còn Marek thì đang cùng với Dominika. Có một cái gì đó đã lẻn vào cuộc sống bình yên và ổn định của chúng tôi cho đến lúc này, và nó gây phiền toái. Rất phiền toái.
Có lẽ chúng tôi đã không làm chủ được đến cùng việc tạo dựng sự hài hòa cơ bản, đó là gam C-dur, trong cuộc sống của chúng tôi.
Giờ đây thì tôi hiểu rằng chúng tôi đã không đánh giá đúng những nốt cơ bản ấy trong mối quan hệ của mình. Có lẽ chúng tôi đã đi tới điều đó một cách quá... thông thường. Tại sao không ai nói cho chúng tôi biết rằng nếu không đạt được sự hoàn hảo trong cuộc sống hàng ngày mà thường là nhàm chán này, thì chúng tôi sẽ không có cơ hội để gặp được hạnh phúc trên con đường tiếp theo của mình?
Khi ấy, khi nằm khóc trên gối của anh ấy, tôi mường tượng ra rằng, việc xa nhau trong một thời gian ngắn này, sự không tin tưởng này, cuộc gặp gỡ với Dominika chỉ là một nốt nhạc phô trong mối quan hệ của chúng tối. Tôi hy vọng rằng nó sẽ không khiến cho chúng tôi không biết hòa tấu cùng với nhau nữa.
o O o
Tôi nghỉ suốt mấy ngày cuối tuần. Không thể nghĩ gì. Tôi quyết định làm một người vợ tốt và không nhắc đến chuyện con cái nữa. Tôi muốn mình là chỉ dành riêng cho anh.
Anh về vào tối chủ nhật. Không có cá.
— Anh không câu được gì à? – tôi hỏi.
— Tất nhiên là anh câu được. Nhưng tại bao giờ em cũng ca cẩm về những con cá ấy nên anh cho Dominika hết rồi. Cô ấy thích lắm.
— Và anh không mang gì về? – tôi ngạc nhiên.
— Không... Thế em thích à?
Ồ không! Anh ấy đi câu cá và không mang gì về. Hẳn nhiên là tôi muốn. Dominika ở cả một tối với chồng CỦA TÔI vẫn chưa đủ sao, mà nó còn xơi hết cá CỦA TÔI nữa. Không sao, thực ra thì tôi ngấy cá tuyết đến tận cổ rồi, nhưng như vậy không có nghĩa là Dominika được ăn cá do chồng tôi câu. Tôi không thích tất cả những chuyện này một tí nào. Nhưng tôi thực sự muốn cho Marek thấy rằng, anh đã trở về nhà, về với người vợ ấm áp và yêu thương anh, về với tách trà đang chờ anh kia, và với bộ ga dễ thương vừa giặt sấy xong trên chiếc giường của chính mình.
Lần này thì Marek lại là người đầu tiên nhắc đến đứa con. Hay đúng hơn là ý muốn được làm bố.
— Anh sẽ đi khám nếu em muốn – anh nói khi chúng tôi nằm ôm nhau trên giường.
Tôi sửng sốt nhìn anh.
— Anh đã nói chuyện với Dominika rất lâu. Cô ấy giải thích cho anh rằng điều này đối với em là rất quan trọng.
Lại thêm một nốt nhạc phô.
Dominika, người mà chồng tôi luôn coi là một con ma cà rồng hút năng lượng, thế mà chỉ có mấy tiếng đã đủ sức thuyết phục anh điều mà tôi không thể làm được suốt hai năm trời. Cái này thì tôi không thích tí nào. Mặc dù rất có thể như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là hiệu quả?
Tôi thiếp đi mà không thể thoát khỏi việc nhớ lại tiếng cười của họ khi tôi gọi điện cho anh. Dường như tất cả đều OK, nhưng tuy nhiên, không trọn vẹn.
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát