Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
iều khó khăn không phải chỉ vì Gerald đeo chiếc nhẫn vào mà không tháo ra được và đang vô hình, mà còn vì Mabel lúc trước vô hình nên có thể ở lén trong nhà nhưng giờ thì cô bé không thể làm được điều đó nữa.
Những đứa trẻ sẽ phải giải thích không chỉ sự vắng mặt của một người trong số chúng mà còn phải giải thích cả sự xuất hiện của một người lạ.
- Em không thể quay trở lại với cô em. Em không thể và em sẽ không quay lại - Mabel kiên quyết nói - Kể cả khi em có vô hình đến hai mươi lần đi nữa.
- Cô ấy sẽ nghi ngờ nếu em làm thế - Gerald nói - về chiếc ôtô, ý anh muốn nói về người phụ nữ nhận em làm con nuôi, bọn anh sẽ phải nói gì với cô giáo về em đây! - Cậu giật mạnh chiếc nhẫn.
- Có thể anh nên nói thật - Mabel nói đầy ý nghĩa.
- Cô ấy sẽ không tin - Cathy nói - Nếu tin thì cô ấy sẽ phát điên lên mất.
- Không - Gerald nói - Bọn anh không dám nói với cô ấy. Nhưng cô ấy rất tốt. Hãy xin phép cô ấy cho em ở lại đêm nay bởi vì đã quá muộn để em về nhà.
- Đúng rồi - Jimmy nói - Nhưng sẽ phải nói gì về anh đây?
- Hãy nói anh đã đi nằm vì bị đau đầu - Gerald nói - Và đó không phải là lời nói dối đâu, anh đang đau đầu thật đấy. Chắc tại ánh nắng mặt trời, anh biết than chì hấp thụ ánh nắng mặt trời rất mạnh.
- Để được nhiều lê và bánh gừng hơn chứ gì - Jimmy tức tối nói - Thôi nào, chúng ta hãy đi tiếp thôi. Em ước gì em được vô hình. Em sẽ làm một cái gì đó khác chứ không phải là đi nằm vì đau đầu vớ vẩn.
- Em sẽ làm gì? - Tiếng của Gerald ngay sau lưng cậu em.
- Ở một nơi nào đó, anh đúng là một chàng ngốc! - Jimmy nói - Anh làm em giật mình đấy - Quả thật cậu đã giật nảy mình - Đây, hãy đi ở giữa em và Cathy.
- Em sẽ làm gì? - Gerald hỏi lại từ phía không có người.
- Em sẽ trở thành một tên trộm - Jimmy nói.
Cathy và Mabel nhắc nhở Jimmy làm tên trộm sẽ xấu như thế nào thì Jimmy nói:
- Vậy thì làm một thám tử.
- Anh phải phát hiện một điều gì đó trước khi anh có thể trở thành một thám tử - Mabel nói.
- Thám tử không phải là luôn luôn khám phá ra một cái gì đó - Jimmy thành thật nói - Nếu anh không thể làm được một việc nào đại loại như vậy thì anh sẽ trở thành một thám tử kém. Anh có thể trở thành một thám tử và có rất nhiều trò chơi kiểu như vậy. Tại sao anh không làm thế?
- Đó chính là điều anh định làm - Gerald nói - Chúng ta sẽ tới sở Cảnh sát và xem họ làm gì để ngăn chặn tội phạm.
Những bạn trẻ tới Sở Cảnh sát và đọc thông báo trên chiếc bảng treo phía ngoài. Có hai con chó đã bị lạc, một chiếc ví và một chiếc cặp giấy “không có giá trị gì đối với bất cứ ai trừ chủ nhân của nó” bị mất.
Hơn nữa là ngõ Houghton đã bị đột nhập và một số lượng lớn đĩa bằng bạc bị đánh cắp, “hai mươi bảng cho bất cứ thông tin nào đưa ra để có thể thu hồi lại số tài sản đã mất”.
- Những tên trộm đó là của anh - Gerald nói - Anh sẽ tìm ra chúng. Nào hãy tới chỗ ngài Johnson đi - Cậu nói thêm - Ông ta hết ca trực rồi, hãy hỏi ông ta về điều dó. Bắt đầu làm thám tử khi vô hình và không thể lấy được thông tin từ cảnh sát, nhưng anh trai những người anh hùng của chúng ta phải đi điều tra theo cách đáng tin cậy.
Jimmy chào người cảnh sát.
- Xin chào ngài Johnson!
Ngài Johnson đáp lại:
- Xin chào cậu bé!
- Cái gì đấy - Người cảnh sát vội hỏi.
- Ngài mới là cậu bé! Jimmy nói nhưng không có ác ý gì.
- Cháu đang làm gì ở đây lúc trời tối thế này? - Người cảnh sát vui tính hỏi! Tất cả những con chim con cũng đã trở về tổ của nó rồi.
- Chúng cháu đã ở hội chợ - Kathleen nói - ở đó có một nhà ảo thuật. Cháu ước gì ngài có thể gặp anh ta.
- Ta đã nghe về anh ta - Ngài Johnson nói - Cháu biết đấy, tất cả chỉ là trò giả mạo. Sự nhanh nhẹn và sự lừa gạt.
Tin đồn như thế đó. Gerald đứng trong bóng tối xóc xủng xoảng những đồng tiền lẻ trong túi quần của mình để giải khuây.
- Cái gì đấy? - Người cảnh sát vội hỏi.
- Những đồng xu của chúng cháu - Jimmy nói.
- Đó là sự may mắn cho một số người - Ngài Johnson nhận xét - Ước gì trong túi quần tôi cũng đầy những đồng xu.
- Tại sao ngài lại không có? - Mabel hỏi - Tại sao ngài lại không nhận được hai mươi bảng tiền thưởng?
- Ta sẽ nói cho cháu tại sao ta không có. Bởi vì trong thời đại tự do này anh không được phép bắt một kẻ tình nghi, thậm chí nếu đoán biết kẻ nào đã làm chuyện đó.
- Thật là xấu hổ! - Jimmy nói - Và ngài nghĩ ai đã làm chuyện đó?
- Ta không nghĩ, ta biết - giọng của ngài Johnson nghe nặng như đôi giày của ông ta - Đó là một người đàn ông mà cảnh sát nghi ngờ đã thực hiện một loạt tội phạm nhưng chúng ta chưa bắt được quả tang và cũng chưa đủ bằng chứng để kết tội ông ta.
- Vậy thì - Jimmy nói - khi nào cháu ra trường cháu sẽ tới đây với ngài để học nghề và trở thành một thám tử. Còn bây giờ cháu nghĩ tốt hơn là chúng cháu nên về nhà và tìm cho mình một bữa tối. Chúc ngài ngủ ngon!
Những đứa trẻ đứng nhìn bóng dáng to lớn của ngài cảnh sát biến mất sau cánh cửa đẩy của sở cảnh sát. Giọng của Gerald vang lên nghe có một chút oán trách.
- Em chẳng thông minh tí nào cả - Cậu nói - Không có một chút chi tiết nào nói đến những đồ bạc bị mất khi nào và như thế nào cả.
- Nhưng ông ấy đã nói với chúng ta là ông ấy đã biết - Jimmy nói.
- Đúng thế, đó là tất cả những gì mà em đã có từ ông ta, một ý nghĩ ngu ngốc của một người cảnh sát ngốc ngếch. Hãy về nhà và tìm cho em một bữa tối đặc biệt đi! Nó xứng đáng với em đấy.
- Anh sẽ làm gì cho bữa tối? - Mabel hỏi.
- Những chiếc bánh sữa nhỏ! - Gerald nói - Giá nửa xu. Chúng sẽ làm anh nghĩ về cô em gái và cậu em trai yêu quý của anh. Có lẽ em có đủ tiền để mua những chiếc bánh sữa chứ? Anh không thể đi vào cửa hàng trong tình trạng này.
- Anh đừng quá khó chịu như vậy - Mabel nói với sự can đảm - Chúng em đã làm hết sức mình rồi. Nếu em là Cathy thì anh cứ chịu khó chờ những chiếc bánh sữa chết tiệt của anh nhé!
- Nếu em là Cathy thì chàng thám tử dũng cảm đã bỏ nhà đi từ lâu lắm rồi. Buồng lái của tàu hơi nước còn thú vị hơn ngôi nhà đẹp nhất mà có một cô em gái gào thét trong đó - Gerald đáp lại - Lúc này em chỉ là người ngoài cuộc thôi, cô gái yêu quý của tôi ạ.
Jimmy và Cathy biết rất rõ khi nào người chỉ huy nói đùa và khi nào thì không nói đùa.
- Chúng em không thể biết khi không nhìn thấy khuôn mặt anh - Cathy nói, giọng nhẹ nhõm - Em thực sự nghĩ anh đang nổi cáu và Jimmy cũng vậy, có đúng không?
- Thật vớ vẩn! - Gerald nói - Đi nào! Đi đường này tới cửa hàng bán bánh.
Những bạn trẻ tiếp tục đi. Trong khi Cathy và Jimmy ở trong cửa hàng thì hai bạn nhỏ còn lại đứng nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nhân mứt hoa quả, bánh mì Thuỵ Sĩ, bánh sandwich và bánh sữa được bày trên miếng vải màu vàng. Gerald ghé vào tai Mabel diễn thuyết về những kế hoạch và niềm hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ bước vào nghề thám tử.
- Anh có thể nói với em điều này, anh sẽ thức trắng đêm nay - Cậu bắt đầu - Anh sẽ cảnh giác để không phạm một sai lầm nào. Một thám tử vô hình thì không chỉ tìm ra chiếc ví hay những đồng bạc, mà còn tìm ra một vài tội ác mà trước đó chưa ai từng tìm ra. Anh sẽ đi dò xét cho đến khi thấy một vài nhân vật đáng ngờ rời bỏ thị trấn, anh sẽ bí mật đi theo và bắt quả tang chúng với những đồ trang sức vô giá và trả lại cho chủ nhân.
- Ôi chao! - Mabel đột nhiên thét lên chói tai khiến Gerald bừng tỉnh khỏi giấc mơ của mình.
- Em bị đau à? - Cậu ân cần hỏi - Những quả táo, chúng khá cứng.
- Ồ, không phải - Mabel nói - Chà, thật khủng khiếp! Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
- Chưa bao giờ nghĩ đến cái gì? - Gerald hỏi với vẻ sốt ruột.
- Cái cửa sổ.
- Cửa sổ làm sao?
- Ván tường chỗ cửa sổ, anh biết đấy, ở lâu đài, thôi thế là xong, em phải về nhà. Chúng ta chưa đóng nó, cả cánh cửa nữa, tất cả đồ trang sức ở trong đó. Cô em không bao giờ vào đó. Em phải về nhà ngay bây giờ.
Jimmy và Cathy đi từ cửa hàng ra tay cầm những chiếc bánh sữa và được giải thích ngay chuyện đó.
- Mọi người thấy là em phải đi - Mabel nói.
Kathleen đồng ý, nhưng Jimmy nói rằng cậu không thấy làm như vậy là hay “bởi vì chìa khóa cửa đã ở bên trong cánh cửa”.
- Cô ấy sẽ rất bực mình - Mabel buồn bã nói - Cô ấy sẽ tới mượn một cái thang của người làm vườn và...
- Hoan hô! - Gerald nói - Đến lượt anh! Xuất sắc và bí mật hơn người làm vườn và cái thang là Jerry vô hình. Anh sẽ trèo qua cửa sổ để vào, anh biết anh có thể và sẽ đóng tất cả các cửa, để chìa khóa vào chỗ cũ, nhẹ nhàng lẩn ra con đường cũ, lẻn qua mê cung. Việc này sẽ mất nhiều thời gian. Anh không cho rằng một tên trộm lại bắt đầu công việc khi bóng đêm chưa tới.
- Anh sẽ không sợ chứ? - Mabel hỏi - Anh có cho rằng sẽ an toàn nếu bị bắt không?
- Cũng như ở nhà thôi, anh không thể bị bắt - Gerald trả lời, và ngạc nhiên vì câu hỏi đó của Mabel chứ không phải của Kathleen, người luôn quan trọng hóa và làm phiền mọi người với những ý nghĩ nực cười về sự nguy hiểm và rủi ro.
Nhưng tất cả những gì Kathleen nói chỉ là:
- Tạm biệt, chúng tớ sẽ tới gặp bạn vào sáng mai lúc mười rưỡi tại khu tháp hoa, Mabel. Tớ hy vọng bạn sẽ không phải rắc rối vì chuyện người phụ nữ đi ôtô.
- Bây giờ chúng ta hãy đi tìm bữa tối cho mình đi - Jimmy nói.
- Được thôi - Gerald nói vẻ hơi chua chát. Thật khó khăn khi phải dấn thân vào một cuộc phiêu lưu giống như thế này. Gerald cảm thấy đáng lẽ lúc này cậu phải là trung tâm của sự chú ý. Vậy mà chúng chỉ nói về bữa tối. Thôi kệ chúng, cậu không quan tâm. Cậu lạnh lùng cao giọng - Hãy mở cửa sổ phòng ăn để anh vào khi anh làm xong nhiệm vụ. Đi nào Mabel! - Cậu cầm tay cô bé và nói thêm - Túi đựng bánh này - rồi nhét nó vào tay Mabel. Âm thanh của bốn chiếc giày vang lên trên phố High Street, hình dáng của Mabel nhỏ dần với khoảng cách ngày càng xa.
Cô giáo đang ở phòng khách. Cô ngồi bên cửa sổ dưới ánh sáng nhợt nhạt và đọc những bức thư.
- A! các em đây rồi. Các em lại muộn đấy, thế còn Gerald bé nhỏ của cô đâu?
Giây phút này thật kinh khủng. Kế hoạch của Jimmy đã không tính đến câu trả lời cho câu hỏi rất bình thường này. Sự yên lặng bao trùm cho đến khi Jimmy nói:
- Anh ấy nói anh ấy đi ngủ sớm vì bị đau đầu - Tất nhiên đó là sự thật.
- Tội nghiệp Gerald! - Cô giáo nói - Điều đó có nghĩa là cô sẽ mang cho cậu ấy bữa tối?
- Anh ấy thường không ăn bất cứ gì khi bị đau đầu - Kathleen nói, và điều này cũng là sự thật.
Jimmy và Kathleen đi ngủ hoàn toàn không có một chút lo lắng gì về người anh trai của mình. Cô giáo lấy những lá thư ra đọc giữa đống bát đĩa ngổn ngang sau bữa tối.
- Thật không ngoan khi đi chơi muộn như thế này - Gerald nói khi đi dưới bóng tối êm đềm của mùa hè.
- Đúng vậy - Mabel nói, trông cô bé như đang lê bước một mình trên con đường cái - Em hy vọng cô em sẽ không quá tức giận.
- Ăn bánh nữa nhé - Gerald đề nghị với vẻ thân mật và gần gũi.
Với vẻ mặt tái xanh và lo lắng, cô của Mabel ra mở cửa. Đầu tiên cô nhìn qua đầu Mabel như thể cô trông đợi một người nào đó cao hơn. Sau đó một giọng nói rất nhỏ cất lên:
- Cô!
Người cô lùi lại, sau đó bước tới gần Mabel.
- Đứa cháu hư đốn này! - Người cô la lên tức giận - Làm sao cháu có thể làm cho cô hoảng sợ như vậy chứ? Cô sẽ suy nghĩ tới việc phạt cháu ở nhà cả tuần này. Ôi, Mabel, ơn Chúa cháu vẫn an toàn! - Và người cô ôm chầm lấy Mabel, Mabel cũng ôm chặt lấy cô như thể trước đây hai cô cháu chưa từng gặp nhau.
- Nhưng sáng nay dường như cô đã không quan tâm một chút nào tới cháu - Mabel nói khi nhận thấy người cô thực sự lo lắng cho mình và thực sự vui mừng khi cô bé trở về an toàn.
- Làm sao cháu biết?
- Cháu đã ở đó và nghe được hết. Cô đừng tức giận nhé.
- Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể tức giận cháu được nữa, bây giờ cháu đã an toàn - người cô nói.
- Nhưng sao lại như vậy? - Mabel hỏi.
- Cháu yêu quý - Người cô nói - Cô đã rơi vào tình trạng ngẩn ngơ, cô nghĩ cô sẽ bị ốm. Cô luôn luôn yêu cháu nhưng cô không muốn làm hư cháu. Lúc ba rưỡi chiều hôm qua khi cô nói chuyện về cháu với ngài Lewson tại hội chợ, cô cảm thấy cháu không quan trọng một chút nào. Cô cũng đã cảm thấy như vậy khi cô đọc lá thư của cháu và khi những đứa trẻ tới. Hôm nay vào giữa buổi uống trà đột nhiên cô bừng tỉnh và nhận ra rằng cháu đã đi, điều đó thật kinh khủng. Cô nghĩ sẽ phát ốm mất thôi, ôi, Mabel, tại sao cháu làm vậy?
- Đó chỉ là một trò đùa - Mabel yếu ớt nói. Sau đó hai cô cháu đóng cửa và đi vào trong.
- Đó là điều kỳ quặc ít thấy nhất - Gerald đứng ngoài cửa lẩm bẩm - Giống như phép thuật đến với mình. Mình cảm thấy còn nhiều điều kỳ lạ mà mình chưa biết về lâu đài này và mình nghĩ rằng mình sẽ được nhìn tận mắt những điều đó.
Khi đi qua những bãi cỏ, xuyên qua những bụi cây nhỏ nơi những chiếc hồ giống như những mặt gương lớn phản chiếu những ngôi sao lấp lánh và những bức tượng trắng nổi bật trong bóng đêm, cậu bắt đầu cảm thấy không phải ngạc nhiên, không phải lo lắng mà là có sự gì đó khác lạ. Cảm giác mới lạ đó xuất hiện khi cậu đi qua khu vườn. Ban ngày khu vườn giống như trong mơ còn ban đêm thì nó như một ảo ảnh. Cậu không nhìn thấy chân mình khi bước đi, chỉ thấy những ngọn cỏ dạt sang bên. Còn cảm giác lạ lùng của cậu thì khó có thể nói thành lời, như thể cậu đang ở trong một thế giới khác.
Sự huyền hoặc của khu vườn xâm chiếm cậu.
- Mình sẽ chưa vào trong - Gerald tự nhủ - vẫn còn quá sớm. Có lẽ mình sẽ không bao giờ tới đây vào ban đêm nữa. Mình nghĩ là mọi thứ nhìn có vẻ khác vì quá tối.
Có một vật gì đó màu trắng đang chuyển động phía dưới cây liễu, những bàn tay trắng rẽ những chiếc lá kêu xào xạc. Một chiếc bóng màu trắng xuất hiện, đó là một sinh vật với chiếc sừng và chân của dê, đầu và tay thì của một cậu bé. Gerald không cảm thấy sợ. Đó là thứ kỳ diệu nhất mà cậu đã từng nhìn thấy. Cái hình màu trắng đó lăn trên cỏ, rồi lại đứng thẳng lên và nhảy ra khỏi bãi cỏ. Vẫn còn cái gì đấy màu trắng dưới cây liễu, Gerald bước lại ba bước để nhìn và cái mà cậu thấy là bệ tượng trống trơn.
- Chúng cử động - cậu nói, và một cái bóng màu trắng khác đi ra từ khu Tháp hoa và biến mất sau những cây nguyệt quế - Những bức tượng đang cử động.
Có tiếng lạo xạo trên lối đi rải sỏi, một vật dài và có màu xám khủng khiếp đang bò về phía cậu thật chậm và nặng nề. Vừa đúng lúc mặt trăng ló ra và có thể nhìn thấy hình thù đó. Nó là một trong số những con khủng long khổng lồ bằng đá, có kích cỡ giống như hàng triệu năm trước đây khi chúng làm chủ thế giới, trước khi loài người xuất hiện.
- Nó không thể nhìn thấy mình - Gerald nói - Mình không sợ. Nó cũng chuyển động.
Cậu giơ tay ra khẽ vuốt một bên chiếc đuôi khổng lồ. Nó bằng đá, nó không sống như cậu tưởng tượng nhưng nó là sự sống bên trong hình đá. Nó quay lại khi cậu sờ vào đuôi nó. Gerald cũng quay lại và chạy hết sức về phía ngôi nhà. Bởi vì thần chết dưới dạng sinh vật bằng đá đó đã xuất hiện trong khu vườn và suýt bắt được cậu.
Gareld chạy trốn thần chết chứ không phải chạy trốn con quái vật bằng đồng biết đi đó.
Cậu đứng thở hổn hển phía dưới cái cửa sổ thứ năm, sau đó cậu trèo vào cửa sổ bằng thân cây thường xuân mọc sát tường. Cậu quay đầu lại nhìn xuống khoảng tối mà cậu vừa trèo. Có tiếng nước bắn tóe ở hồ cá và rồi con quái vật khổng lồ bằng đá đó đầm mình ở chỗ nước nông giữa những lá hoa súng.
Khi đã ở trong phòng, Gerald quay lại để nhìn những thứ khác. Mặt hồ vẫn tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng. Mặt trăng chiếu qua những cành liễu đang đung đưa lên những bức tượng, soi rọi vào một bức tượng vẫn đứng câm lặng bên bệ đá. Giờ tất cả mọi thứ trong vườn đều đúng vị trí không có gì chuyển động và bất thường cả.
- Thật là lạ thường và kỳ quặc! - Gerald nói - Mình không nghĩ rằng mình đã mơ trong khi đi ngang qua một khu vườn với giấc mơ như vậy.
Cậu đóng cửa sổ vào, đánh một que diêm và đóng cửa chớp. Que diêm khác đã chỉ cho cậu chiếc cửa, cậu xoay khóa, đi ra, khóa cửa lại, treo chiếc chìa khóa lên chiếc đinh và rón rén đến cuối hành lang. Ở đây cậu đứng đợi cho đến khi có thể tìm đường qua ánh trăng chiếu qua những cánh cửa không có cửa chớp ở hành lang.
- Không hiểu bếp nằm ở đâu - Gerald nói. Cậu đã quên mất cậu là một thám tử, cậu chỉ ước ao trở về nhà để nói cho mọi người về giấc mơ kỳ quặc lạ thường mà cậu đã có khi ở trong vườn - Mình cho rằng sẽ chẳng thành vấn đề với bất kỳ cánh cửa nào mà mình mở, mình vẫn hoàn toàn vô hình, đúng thế mình còn không thể nhìn được tay của mình khi nó ở ngay trước mặt mình - Cậu cố ý giơ một tay lên - Nào bắt đầu nhé!
Cậu đã mở rất nhiều cánh cửa, đi lang thang vào trong những phòng rộng với những đồ đạc được phủ bằng vải lanh màu nâu, phía trên trần nhà những chiếc đèn chùm lớn được che bằng những chiếc túi to, những căn phòng có những bức tranh sống động được treo đầy tường, những căn phòng mà các giá sách cũ xếp thành hàng, những phòng ngủ lớn treo chân dung nữ hoàng Elizabeth.
Nhưng cậu không thể tìm thấy bếp. Cuối cùng cậu thấy một cánh cửa mở ra những bậc đá dẫn lên một lối đi nhỏ đầy sỏi, những bậc đá dẫn xuống phía dưới một cánh cửa có ánh đèn hắt ra, tuy nhiên thật khó đưa tay tới cánh cửa đó để mở nó ra.
- Thật vớ vẩn! - Gerald tự nhủ - Đừng có như một con lừa! Có phải mày đang vô hình không?
Sau đó cậu mở cửa, có ai đó bên trong đang nói về cái gì đó với giọng giận dữ.
Gerald lùi lại, cậu đứng nép sát vào tường, một người đàn ông nhảy tới ô cửa và một chiếc đèn lồng chiếu sáng hành lang.
- Ổn rồi - người đàn ông nói với một tiếng thở phào nhẹ nhõm - Đó chỉ là gió thôi, cánh cửa quá nặng.
Những gã đàn ông đang lấy đồ bạc ra khỏi hai chiếc hòm lớn
- Gió thổi ư! - Giọng càu nhàu của người khác vang lên - Thật may, lúc đó tao nghĩ mình đã bị tóm gọn rồi.
Họ đóng cửa lại.
Cậu không thích gặp những người đàn ông đó, ở họ toát ra sự đe dọa, sự vô hình của cậu dường như chỉ là một sự ngụy trang quá yếu. Gerald đã nhìn thấy nhiều hơn thứ mà cậu muốn. Một điều may mắn kỳ diệu, cậu đã tìm ra được lũ trộm trong đêm đầu tiên làm thám tử. Những gã đàn ông đang lấy đồ bạc ra khỏi hai chiếc hòm lớn, chúng đựng vào những chiếc bao tải. Cánh cửa phòng được làm bằng sắt dày sáu phân. Sự thật thì cửa phòng bọc sắt đó đã bị chúng cậy khóa, vật mà chúng dùng để cậy khóa vẫn nằm trên sàn nhà.
- Nhanh lên! - Gerald lắng nghe - Mày không cần phải chuyển nó đi cả đêm đâu.
Những đồ bạc va vào nhau xủng xẻng.
Gerald đi khỏi chỗ đó rất nhanh và cẩn thận. Đây là điều lạ lùng nhất, dù cậu không thể tìm ra đường tới chỗ ở của những người giúp việc khi trong đầu cậu không nghĩ ngợi gì. Trong khi đầu cậu đầy những suy nghĩ về những chiếc nĩa bạc, những chiếc cốc bạc và cậu hỏi liệu ai có thể đi theo cậu dọc theo lối đi ngoằn ngoèo này thì cậu đi thẳng như một mũi tên ra cánh cửa dẫn tới nơi mà cậu muốn tới.
- Một thám tử may mắn - Cậu nhủ thầm - Mình đã thành công ngoài sự tưởng tượng, mình phải đánh dấu để tìm sự trợ giúp.
Nhưng sự trợ giúp nào đây? Không còn nghi ngờ gì nữa, có những gã đàn ông đang ở trong nhà, nhưng cậu không thể báo cho chủ nhà. Cậu quá thất vọng về tình trạng vô hình của mình. Sự giúp đỡ của Mabel cũng chẳng có tác dụng lắm. Cảnh sát ư? Trước khi họ có thể tới thì những tên trộm đã cao chạy xa bay với bao của cải rồi.
Gerald dừng lại và nghĩ rất nhiều, cậu đưa hai tay lên ôm đầu. Sau đó với cây bút chì, quyển vở, và dùng bậu cửa sổ với tất cả sự thông minh của cậu vào lúc này, cậu viết:
Quý vị biết căn phòng để đồ bạc ở đâu rồi đấy. Những tên trộm đang chia chác trong đó, cánh cửa dày đã bị phá khóa. Hãy cử người đi báo cho cảnh sát. Tôi sẽ theo dõi những tên trộm đề phòng chúng đi khỏi trước khi cảnh sát tới.
Cậu lưỡng lự một chút và cuối cùng cậu ghi:
Từ một người bạn.
Lá thư này được cuộn tròn quanh một hòn đá và buộc bằng dây giầy, nó đã gây ra tiếng động lớn tại cửa sổ nơi mà Mabel và người cô đang sum họp với một bữa tối hiếm thấy: những quả mận ninh nhừ, kem, bánh xốp, bánh trứng sữa, bánh mì phết bơ và bánh putdinh lạnh.
Gerald cảm thấy đói trong tình trạng vô hình. Cậu nhìn bữa tối với vẻ thèm muốn trước khi ném viên đá. Cậu đợi đến khi họ hết sợ hãi, nhìn thấy viên đá được nhặt lên và lá thư được đọc.
- Thật vớ vẩn! - Người cô nói, khi đã bình tĩnh hơn - Thật là tệ! Tất nhiên đó là một trò lừa bịp.
- Hãy báo cảnh sát như lời cậu ta nói đi! - Mabel rền rĩ.
- Như ai nói? - người cô ngắt lời hỏi.
- Hãy báo cảnh sát ngay lập tức - Gerald nói phía ngoài với giọng mạnh mẽ nhất mà cậu có thể - Cô sẽ phải tự chịu trách nhiệm nếu như cô không làm thế. Cháu không thể làm được gì cho cô nữa.
- Ta sẽ gọi chó ra tấn công ngươi! - Người cô la lên.
- Ôi cô, đừng làm vậy! - Mabel nhảy ra với sự bối rối - Đó là sự thật, cháu biết đó là sự thật. Hãy đánh thức chú Bates!
- Cô không tin một từ nào cả - Người cô nói. Không lâu sau ông Bates đã có mặt ở đó, do sự lo lắng của Mabel. Khi ông ta nhìn vào tờ giấy, phải lựa chọn đi vào phòng có cánh cửa sắt để thấy chẳng có chuyện gì cả hay là tới sở cảnh sát bằng xe đạp và ông ta đã lựa chọn phương án thứ hai.
Khi cảnh sát tới thì cánh cửa sắt vẫn khép hờ và những đồ bạc mà ba tên trộm có khả năng mang được đã biến mất.
Lúc đó đã là năm giờ sáng, cậu chỉ kịp bò lên giường, hoàn toàn kiệt sức và lạnh cóng.
***
- Cậu Gerald! Tiếng gọi của Eliza vang lên bên tai cậu - Đã bảy giờ rồi, một ngày đẹp trời khác đã tới và một vụ trộm khác đã xảy ra - Chị hét lên khi kéo bức màn che và nhìn vào phía giường - Hãy nhìn vào giường cậu ấy, tất cả đều nhàu nát và bẩn thỉu, còn cậu ấy không có ở đó!
- Ôi, Jimmy! Lần này chị lại la lên. Kathleen chạy từ phòng mình sang, Jimmy bật dậy và giụi mắt.
- Cái gì vậy? - Kathleen la lớn.
- Chị không biết chuyện gì đã xảy ra cả.
Eliza ngồi phịch xuống chiếc hòm khi chị nói.
- Đầu tiên mọi thứ trên giường cậu ấy trống trơn và đen sì như một ống khói, còn cậu ta thì không có ở đó, sau đó chị nhìn lại thì cậu ấy lại có ở đó. Chị bị ốm mất. Chị đã nghĩ rất nhiều khi chị nghe thấy giọng nói của thiên sứ vào sáng hôm qua, chị sẽ nói với cô giáo của các em về cậu bé này với những trò nghịch ngợm của các em. Tự bôi đen mình như một người da đen bẩn thỉu. Trò này đi quá xa rồi.
- Chị ơi - Gerald từ tốn nói - Em sẽ nói cho chị biết một vài điều.
Elíza khịt khịt mũi, đó là biểu hiện bất lịch sự của chị, chị đã bị sốc và khó kiểm soát được mình.
- Chị có thể giữ được bí mật không? - Gerald nóng lòng hỏi,
- Có - Eliza trả lời.
- Hãy giữ lời, em sẽ đưa chị hai quả lắc.
- Nhưng em đang nói với chị về cái gì?
- Về hai quả lắc và điều bí mật. Và chị không được nói với ai.
- Em không nên cầm nó - Eliza nói, hăm hở đưa hai tay ra - Bây giờ hãy dậy và dọn sạch phòng của mình đi, Gerald ạ.
- Ôi, em rất mừng vì anh vẫn an toàn - Kathleen nói, khi Eliza vừa đi ra ngoài.
- Tối qua dường như em đã không để ý gì đến anh - Gerald lạnh lùng nói.
- Em không thể hiểu làm thế nào mà em lại để anh đi. Tối qua em đã không lo lắng, nhưng sáng nay lúc em tỉnh dậy em đã nhớ ra.
- Thế đấy, em thật chán quá - Gerald nói khi cô em gái bá cổ cậu.
- Làm thế nào mà anh hiện hình lại được? - Jimmy hỏi.
- Khi chị ấy gọi anh, chiếc nhẫn rơi ra.
- Hãy kể cho bọn em nghe mọi chuyện đi - Kathleen nói.
- Chưa phải lúc - Gerald nói vẻ bí ẩn.
***
- Chiếc nhẫn đâu rồi? - Jimmy hỏi ngay sau khi ăn sáng xong - Em muốn đeo nó ngay bây giờ.
- Anh đã quên mất nó - Gerald nói - Anh nghĩ là nó vẫn ở đâu đó trên giường.
Nhưng chiếc nhẫn không còn ở đó nữa, Eliza đã dọn sạch giường.
- Chị thề rằng không có chiếc nhẫn nào ở đó. Chị sẽ nhìn thấy nếu ở đó có chiếc nhẫn.
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép