Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Chương 4
H
ai tay chống cằm, Châu Ngọc ngó mông lung bên ngoài cửa sổ. Lời của bà Bội Ngọc vẫn văng vẳng bên tai cô.
- Mẹ định mua nhà ở thành phố, hai mẹ con mình sống bên nhau, nhưng con lại sắp đám cưới, khiến mẹ phân vân quá.
Châu Ngọc mỉm cười:
- Chuyện bình thường thôi mà mẹ.
Bà Bội Ngọc than thở:
- Với mọi người là bình thường, nhưng đối với mẹ thì khác. Mẹ mới vừa gặp con.
- Phải mẹ gặp con sớm hơn thì con sẽ không lấy chồng há mẹ.
Bà Bội Ngọc cười, mắng yêu:
- Thôi đi cô, đâu phải như vậy.Con gái lớn vẫn phải lấy chồng thôi.
Con gái lớn thì phải lấy chồng. Châu Ngọc thấy việc này với cô thật đơn giản.
Dù bà Bội Ngọc bảo:
- Mẹ chưa muốn chuyện nảy xảy đến với con.
Nhưng chuyện vẫn cứ xảy đến.
Trước khi Châu Ngọc trở về thành phố, bà Ngân đã căn dặn:
- Chừng nào mẹ điện lên thì con chuẩn bị về đây ngay để đi sắm đồ cưới với Nhật Đông.
Bỗng dưng Châu Ngọc thấy nao nao một cảm giác khác lạ.
Hôm sau, bà Ngân điện cho Châu Ngọc, bảo thu xếp về quê luôn để chuẩn bị đám cưới cho tiện.
Châu Ngọc về trước bà Bội Ngọc.
Buổi chiều, thằng em trai Lê Quốc thông báo:
- Hôm qua, anh Nhật Đông hỏi thăm chị.
Vẫn biết Nhật Đông hỏi thăm là chuyện bình thường mà sao Châu Ngọc thấy hồi hộp chi lạ.
- Vậy à! Anh ấy hỏi thăm chuyện gì?
Lê Quốc cười cười:
- Hỏi thăm đủ thứ.
- Đủ thứ là chuyện gì hả?
- Là chừng nào chị về?
- Vậy mà cũng nói.
- Quan trọng chứ. Anh ấy bảo có chuyện cần nói với chị.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Tất nhiên rồi!
Lê Quốc nhắc nhở:
- Em bảo hôm nay chị về. Hay chị sang gặp anh Đông đi.
Giờ này chắc Nhật Đông còn ở xưởng đóng tàu. Sang bên ấy gặp cô ả Hải Hà là Châu Ngọc phát ghét.
Lắc đầu, Châu Ngọc nói với Lê Quốc:
- Anh Đông cần gì, cứ qua đây gặp chị.
Lê Quốc nhìn chị cười tủm tỉm:
- Ái chà, có giá ghê.
- Phụ nữ mà em.
Lê Quốc trêu chọc Châu Ngọc:
- Phụ nữ phiền toái, rắc rối.
Dứ tay trước mặt Lê Quốc, Châu Ngọc đe:
- Phiền toái rắc rối mà em cũng đi tìm, có dám nói chẳng cần không?
- Dám chứ.
- Dám nói mạnh không?
Lê Quốc cười hì hì:
- Để em thông báo cho anh Đông biết chị đã về.
Châu Ngọc xua tay:
- Thôi, khỏi cần báo.
- Anh Đông dặn em mà.
- Dặn cũng mặc kệ.
Lê Quốc nháy mắt với Châu Ngọc:
- Phải quan tâm đến anh rể chứ.
- Cái thằng! Rồi anh ấy cũng hay chị về mà.
- Em không báo, làm sao anh ấy hay được?
Nói xong Lê Quốc vọt nhanh. Làm như đi thực hiện sứ mạng cao cả vậy:
Châu Ngọc chợt nhớ nhỏ Lam Khanh.
Lúc Châu Ngọc về Hà Tiên, Khanh dặn:
- Ngọc về trước, em sẽ xuống sau.
Châu Ngọc vui vẻ:
- Chừng nào ta alô, mi xuống ngay làm dâu phụ nghen.
Lam Khanh lém lỉnh:
- Xuống ngay, để thực hiện sứ mạng cao cả chứ.
Châu Ngọc tươi cười:
- Biết nhiệm vụ thì tốt đó nhỏ.
Lam Khanh tinh nghịch dặn dò:
- Ngọc nhớ bảo anh rể Nhật Đông tìm chú rể phụ thật bảnh trai nghen.
- Con khỉ!
Hai chị em cười xòa.
Buổi tối.
Nhật Đông đến nhà gặp Châu Ngọc, giọng anh thật trịnh trọng:
- Anh có việc cần trao đổi với em.
Châu Ngọc chớp mắt nhìn anh.
Nhật Đông nói tiếp:
- Mình đi dạo biển đi em.
- Ôi, giọng anh sao ngọt ngào chi lạ!
Hai người đi ra biển.
Chân trời ửng tím.
Hoàng hôn phủ tím đồi núi phía xa.
Biển loang loáng dịu êm.
Chắc là Nhật Đông sẽ bàn chuyện đám cưới của hai đứa. Châu Ngọc ngước nhìn anh chờ đợi.
Chờ đợi những lời yêu đương tình tứ mà anh sẽ trao cho. Hai đứa ít gần gũi nhau, nên có bao nhiêu điều để tỏ bày.
Thế nhưng Nhật Đông vẫn im lặng.
Cả hai ngồi trên ghềnh đá nhìn ra biển. Nhật Đông thoáng vẻ trầm tư.
Anh ngần ngại mãi, chẳng biết bắt đầu như thế nào? Nói những gì với Châu Ngọc đây?
- Anh có chuyện này muốn nói với em.
Châu Ngọc hồi hộp:
- Chuyện gì hả anh?
Hít sâu một hơi thở dài, Nhật Đông như thu hết can đảm để nói. Dù gì cũng phải quyết định nói một lần rõ ràng.
- Anh xin được từ hôn, hủy bỏ hôn lễ của chúng mình.
Như sét đánh bên tai, Châu Ngọc như muốn bắn tung khỏi chỗ ngồi.
Cô lắp bắp:
- Anh nói... sao hả? Từ... hôn à?
Không dám nhìn thẳng vào mắt Châu Ngọc, Nhật Đông lúng túng:
- Chúng ta không thể tiến tới hôn nhân.
Ánh mắt Châu Ngọc cay xè. Cảm giác nhục nhã ê chề khi ngày cưới gần kề mà bị từ hôn.
Giọng cô thảng thốt:
- Tại sao? Tôi không thể nào hiểu nổi?
Tránh né câu trả lời, Nhật Đổng khẩn khoản:
- Đừng bắt anh giải thích, Ngọc à.
Châu Ngọc khó chịu:
- Anh giải thích rõ đi, tôi không thể nào hiểu nổi chuyện này.
- Hãy thông cảm cho anh, Châu Ngọc. Anh từ hôn vì...
Châu Ngọc muốn gào lên:
- Thông cảm cho anh từ hôn à? Tại sao có chuyện kỳ quặc như thế này hả?
Nhật Đông nói thẳng:
- Chúng ta chỉ do người lớn xếp đặt rồi đính hôn. Xa mặt cách lòng, vả lại tình cảm của mình cũng không có gì sâu sắc.
Kinh ngạc nhìn Nhật ĐÔng, Châu Ngọc không ngờ là anh có thể thốt lên những lời này được.
- Anh nói sao?
Nhật Đông nói một cách đơn giản:
- Chúng ta không thể kết hôn được. Lỡ đám hỏi rồi, từ hôn cũng không sao, em ạ.
- Từ hôn mà anh cho là không sao. Đúng là chỉ biết nghĩ đến mình. Anh không hề biết là Châu Ngọc tổn thương đến chừng nào.
Ấm ức Châu Ngọc hỏi:
- Tại sao không thể kết hôn được hả?
- Em thông cảm! Anh với Hải Hà... Cô ấy yêu anh chân thành, anh không thể từ chối được.
- Thì ra là như vậy! Cuối cùng thì Nhật Đông cũng nói thẳng anh với con gái ông chủ hãng đóng tàu.
Anh với Châu Ngọc xa mặt cách lòng, còn Hải Hà thì kề cận bên anh mỗi ngày. Cô ta rất quan tâm đến anh.
Con gái ông chủ hãng đóng tàu chinh phục được Nhật Đông, cô ta đã đánh bại Châu Ngọc, dù Châu Ngọc và anh đã đính hôn.
Đám hỏi rồi cũng chẳng là cái gì cả. Người ta sẵn sàng đạp bỏ, từ hôn.
Cảm giác đắng cay tủi hờn dâng cao, Châu Ngọc chỉ còn biết ngồi lặng thinh, nhói đau cho số phận.
Không chú ý đến nỗi buồn chóng chênh của Châu Ngọc, Nhật Đông:
- Chúng ta không là gì của nhau, thì từ hôn để khỏi ràng buộc. Anh kết hôn với Hải Hà, tuần sau em về dự nghe.
Lùng bùng hai lỗ tai, Châu Ngọc nói như la lên:
- Anh im đi!
Nhật Đông bình thản:
- Dù sao chúng ta vẫn là bạn, Châu Ngọc nha.
- Bạn ư?
Châu Ngọc nhếch môi cười cay đắng.
Con gái ông chủ hãng tàu có gì hơn Châu Ngọc chứ? Cô tự hỏi mình mà không biết trả lời sao?
Đã đám hỏi với Châu Ngọc rồi mà Nhật Đông vẫn bị cuốn hút bởi Hải Hả và ngã theo cô ta.
Tình cảm con người có nghĩa gì đâu. Bây giờ anh khẳng định là không yêu Châu Ngọc, còn mời cô về dự đám cưới của hai người nữa chứ. Thật khéo trêu ngươi!
Như gáo nước tát vào mặt, như kim đâm vào tim đau buốt.
Châu Ngọc không đủ sức chịu đựng chuyện này, làm sao mà đi đám cưới của anh.
Bực dọc, Châu Ngọc trách cứ Nhật Đông:
- Anh thật là tàn nhẫn!
Nhật Đông bào chữa cho mình:
- Anh đã nói thật với em. Chúng ta không đến với nhau được thì từ hôn là tốt nhất.
Châu Ngọc ấm ức:
- Từ hôn để anh cưới cô ta, như vậy không tàn nhẫn à?
Anh với Hải Hà gắn bó với nhau, anh phải kết hôn với cô ấy...
- Anh quá đáng lắm! Vì cô ta mà chà đạp lên tình cảm hai chúng ta.
Nhật Đông tặc lưỡi:
- Khổ quá! Anh giải thích mãi mà em chẳng hiểu.
Ánh mắt Châu Ngọc đau đáu nhìn anh:
- Em không hiểu gì cả. Anh thản nhiên từ hôn để cưới cô ta, anh đúng là vô lương tâm!
Buồn một cách sâu sắc, Châu Ngọc đứng phắt dậy, chạy nhanh về nhà với nỗi đau tê tái trong tim.
Trở lại thành Phố như kẻ thất tình Châu Ngọc lang thang vo9wsi nỗi bẽ bàng và thất vọng trong tim.
"Anh ở bên kia vùng nhớ Ấm tình nên đã quên em!
Anh giờ lẫn trong quá khứ Em từng bước thấp bước cao.
Tìm anh, anh trốn phương nào?
Em khép đợi chờ trong mắt Cố tìm khoảnh khắc bình yên.".
Châu Ngọc muốn tìm sự bình yên nhưng nào có được bình yên.
Con tim cô muốn vỡ vụn, buồn giận không thể tả.
Hôm nay ở quê nhà, đám cưới Nhật Đông với Hải Hà. Đám cưới mà lẽ ra Châu Ngọc phải là cô dâu.
Lẽ ra cô về quê đi sắm đồ cưới cùng Nhật Đông, nhưng lại đón nhận lời từ hôn của anh.
Thật nực cười và cũng nhục nhã. Thiếu nữ đính hôn rồi mà lại bị từ hôn, còn nỗi đau nào hơn. Như có hàng trăm cây gai nhọn đang cào xé tim cô.
Bị từ hôn?
Châu Ngọc có sai trái, lỗi lầm gì đâu.
Cô tự hỏi mình hàng nghìn lần. Tại sao Nhật Đông từ hôn có để cưới Hải Hà? Hải Hà hơn cô chăng?
Buồn chông chênh, Châu Ngọc đi trong tuyệt vọng. Nỗi đau như quả núi đè nặng khiến cô muốn nghẹt thở.
"Em rong đường phố ban đêm Tóc đen rối ngọn tìm mềm nhớ thương Trải qua khắp các nẻo đường Dầm thân hứng lấy gió sương đêm tàn".
Tại sao anh cưới Hải Hà hả, Nhật Đông?
Châu Ngọc không bao giờ đồng ý anh cưới Hải Hà, vậy mà anh lại cưới cô ta.
Anh cưới cô ta để em trở thành kẻ thừa thải, đứng bên lề cuộc đời anh.
"Có lẽ nào...
Ta thành người xa lạ Khi đã tìm một nữa đời nhau.
Chia tay nhau...
Chia tay nhau sao không lời hò hẹn?".
Không lời hò hẹn bởi vì anh đã cưới người ta rồi.
Chán nản, tuyệt vọng, Châu Ngọc lang thang lên cầu Bình Triệu.
Giờ này cầu vắng vẻ, người qua lại và xe cộ thưa dần. Bỗng nhiên, Châu Ngọc thèm nhảy xuống nước để nước cuốn đi cho thanh thản.
Đó có phải là tự tử chăng? Châu Ngọc không cần biết.
Châu Ngọc chỉ mong được thanh thản, trốn tránh tất cả và nhất là không muốn nhìn thấy đám cưới người ta.
Đứng sát mép cầu, mất đăm dăm nhìn xuống mặt sông, dòng nước đang chảy, Châu Ngọc quyết định nhảy. Và không cần suy nghĩ gì nữa, cô nhắm mắt đếm thầm một, hai, bạ.... Thân hình cô sẽ lướt nhẹ trên nước thật đẹp.
Bất ngờ có hai cánh tay đưa ra giữ chặt lấy cô lại và giọng chất vấn vang lên:
- Bộ cô muốn chết lắm hả?
Châu Ngọc quay lại sừng sộ với kẻ đang ôm chầm lấy cô.
- Ai muốn chết hồi nào?
- Không muốn chết mà nhảy xuống sông tự tử à?
- Tôi tự tử thì mắc mớ gì đến anh?
- Tôi thấy Châu Ngọc tự tử chết thì uổng lắm.
Câu nói như châm chọc Châu Ngọc.
Nhưng ai mà biết tên Châu Ngọc nhỉ?
Cô chăm chăm nhìn vào kẻ đối diện khi đã thoát khỏi vòng tay ôm của hắn.
Dưới ánh sáng của bóng đèn từ xa hắt lại, Châu Ngọc đã nhận ra hắn.
- Trời ơi, anh "Đá sáng".
Mắt Minh Thạch lấp lánh nét cười:
- May quá! Còn nhận ra tôi hả Châu Ngọc?
Châu Ngọc hểnh mũi lên:
- Anh đi đâu đây?
- Đi theo Châu Ngọc chứ đi đâu.
Câu trả lời tỉnh bơ của Minh Thạch khiến Châu Ngọc vừa thắc mắc và lại khó chịu nữa.
Minh Thạch theo cô ư? Làm gì có chuyện đó.
Nhưng đó là sự thật.
Nghe bà Bội Ngọc nói từ khi ở Hà Tiên về, Châu Ngọc rất buồn vì Nhật Đông chủ động từ hôn, Minh Thạch vội đến nhà Lam Khanh tìm cô.
Vừa đến nơi, anh thấy Châu Ngọc đi trên đường với vẻ thẫn thờ, anh vội vã đi theo cô. Không ngờ Châu Ngọc định lên cầu tự tử.
Dìu Châu Ngọc vào quán giải khát cạnh bờ sông, Minh Thạch gọi cà phê cho anh và sữa đá cho cô.
Nhìn cô, anh hỏi một cách quan tâm:
- Có việc gì vậy Châu Ngọc?
Châu Ngọc nín thinh. Chẳng lẽ nói với Minh Thạch Tôi đang thất tình.
Thấy cô im lặng, Minh Thạch khuấy ly cà phê sữa cho cô, ân cần bảo:
- Uống đi Châu Ngọc!
Rồi anh nhìn Châu Ngọc nói với vẻ hóm hỉnh, đồng thời như khích tướng cô:
- Châu Ngọc luôn mạnh mẽ, tôi không nghĩ là có lúc Ngọc lại thiểu não thế này.
Châu Ngọc hỏi lại ngay:
- Anh có biết vì sao tôi thiểu não không hả?
- Tôi nghĩ là không có việc gì quan trọng cả.
Châu Ngọc phản ứng:
- Tôi đang đau khổ mà không quan trọng à?
Minh Thạch vẫn cố tình khích tướng:
- Đau khổ rồi cũng sẽ qua, Châu Ngọc đừng quan trọng, đừng nghĩ đến nó.
Dành cho Minh Thạch cái "hứ" dài bằng cả một dòng sông, Châu Ngọc hậm hực:
- Anh biết gì mà nói chứ. Tôi tức không thể tả. Nhật Đông chủ động từ hôn tôi và cưới cô ả Hải Hà rồi.
Nhìn sâu vào mắt Cháu Ngọc, Minh Thạch thản nhiên hỏi:
- Vì vậy mà Châu Ngọc lên cầu Bình Triệu nhảy xuống sông tự tử đó hả?
Như muốn hụt hơi, Cháu Ngọc hớp liên tục những ngụm cà phê sữa, rồi hất mặt lên đáp lời Minh Thạch:
- Mặc kệ tôi!
Minh Thạch buông gọn:
- Ngốc quá!
Phồng má lên, Châu Ngọc bực dọc:
- Anh dám nói tôi ngốc hả?
Minh Thạch cười cười, hỏi:
- Thử hỏi lại đi, vì một gã đàn ông mà Châu Ngọc tự tử, có đáng không hả?
Trầm giọng, Châu Ngọc nói như tâm sự:
- Bị vị hôn phu từ hôn, tôi không thể nào chịu đựng nổi.
Minh Thạch khuyên nhủ:
- Tốt thôi, Châu Ngọc đừng nghĩ đến hắn nữa...
Châu Ngọc âm ức:
- Anh ta từ hôn và cưới vợ ngay trước mặt tôi mà anh bảo đừng nghĩ đến à?
- Biết đâu đó là lối thoát cho Châu Ngọc...
- Lối thoát à.
Minh Thạch hỏi lại:
- Một kẻ chẳng ra gì, anh ta có đáng cho Châu Ngọc nghĩ đến không chứ?
Im lặng, Châu Ngọc suy nghĩ miên man. Nhật Đông có đáng cho cô nghĩ đến không? Anh thản nhiên đi cưới vợ, chẳng xem cô ra gì cả.
Minh Thạch phân tích:
- Hắn ta cưới vợ để khiêu khích Châu Ngọc, mà Ngọc buồn tức là người ta đắc thắng đấy.
Có lẽ Minh Thạch nói đúng. Việc quái gì mà phải tức?
Giọng Minh Thạch vẫn đều đều phân tích tiếp:
- Thật ngốc nếu Châu Ngọc tự tử vì chuyện đó. Sao Châu Ngọc không nghĩ đến bản thân mình chứ? Châu Ngọc xinh đẹp, cuộc đời còn dài, tương lai rạng rỡ ở phía trước.
Thấm thía trước những lời phân tích rõ ràng chính xác của Minh Thạch, Châu Ngọc thấy mình ngốc thật. Tự tử chỉ có mình chết đi, chứ có thiệt gì ai đâu?
Minh Thạch tiếp tục cố ý như để cho những lời phân tích của mình thấm sâu vào tâm tư Châu Ngọc.
- Tự tử là dại dột. Châu Ngọc còn có gia đình, mẹ mới vừa nhận được, phải để mẹ được hạnh phúc. Châu Ngọc chết là hại bản thân mình chứ người ta có thèm nghĩ đến Ngọc đâu. Đừng hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của mình, Ngọc à.
Thở hắt ra, Châu Ngọc khẽ khàng hỏi Minh Thạch:
- Anh bảo tôi phải làm gì bây giờ đây khi người ta đi lấy vợ?
Tỉnh bơ, Minh Thạch đưa ra một lời khuyên chân thành:
- Người ta đi lấy vợ thì Ngọc đi lấy chồng.
Châu Ngọc tròn mắt:
- Anh nói gì hả?
Thản nhiên, Minh Thạch đưa ra lời khuyên tiếp:
- Người ta đám cưới linh đình thì Châu Ngọc cũng phải tổ chức đám cưới tưng bừng rạng rỡ cho người ta thấy. Đó mới là sự cao cơ và bản lĩnh của Châu Ngọc.
Đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu bừng sáng lên, Châu Ngọc mỉm cười:
- Anh nói chí lý!
Giấu nụ cười sung sướng, Minh Thạch cảm thấy hài lòng khi đã khuyên nhủ được Châu Ngọc.
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh và nụ cười dịu dàng của cô, anh rất yên tâm.
Chắc chắn Châu Ngọc không còn có ý định tự tử nữa.
Việc quái gì mà phải chết lảng xẹt vì một người đàn ông? Hắn cưới vợ thì mặc hắn.
Minh Thạch cất giọng động viên Châu Ngọc:
- Tôi nói đúng thì Châu Ngọc làm theo nghen. Đồng ý hén?
Châu Ngọc ngơ ngác:
- Đồng ý gì hả?
- Đám cưới.
Hai má Châu Ngọc ửng đỏ như quả táo chín.
- Đồng ý. Nhưng...
Cô ngập ngừng mới thốt lên được.
- Nhưng với ai?
Minh Thạch cười tỉnh rụi:
- Với tôi! Minh Thạch - Đá sáng.
Đôi mắt đẹp lung linh nhìn Minh Thạch như thôi miên.
- Anh hả?
Minh Thạch mỉm cười, giải thích:
- Anh sẽ tổ chức đám cưới linh đình với em trước mắt gã đàn ông đó, để cho hắn ta biết rằng, hắn ta lấy vợ thì em cũng biết đi lấy chồng. Điều quan trọng là chồng em hơn hẳn vạn lần. Không chừng hắn sẽ lăn đùng ra chết vì tức đấy.
Châu Ngọc bật cười khanh khách. Không ngờ Minh Thạch giải quyết vấn đề thật đơn giản và có ý nghĩa biết bao.
Thật thú vị nhưng Châu Ngọc lại phân vân:
- Nhưng mà giữa chúng ta đâu có gì.
Đúng là câu hỏi thật ngây thơ. Hiểu ý Châu Ngọc, Minh Thạch trấn an cô:
- Chúng ta tổ chức đám cưới, nhưng tất cả đều là giả. Châu Ngọc chịu hôn?
Châu Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
- Đám cưới giả như mình chơi trò cô dâu chú rể vậy hả?
- Đồng ý không Ngọc?
- Đồng ý!
Châu Ngọc buông gọn mà không kịp nghĩ.
Ý kiến của Minh Thạch thật tuyệt vời.
Không việc gì mà cô phải khổ sở sầu đau. Nhật Đông cưới vợ thì cô lấy chồng. Anh tổ chức đám cưới thì cô cũng đám cưới. Xem ai hơn ai cho biết?
Không chừng anh sẽ lăn đùng ra chết vì tức đấy.
Nhìn Châu Ngọc, Minh Thạch giao ước:
- Không được thay đổi quyết định nghe Ngọc.
Châu Ngọc nghiêm túc với giọng ngọt ngào:
- Vâng, em quyết định rồi.
- Còn điều này nữa. Trước mặt mọi người, chúng ta vẫn luôn là một cặp vợ chồng thật sự nghen.
- Rõ!
Minh Thạch phì cười. Châu Ngọc hồn nhiên nói tiếp:
- Chỉ chúng mình biết mình giả thôi.
Minh Thạch căn dặn thêm:
- Trước mặt cha mẹ, người thân cũng vậy luôn nha.
- Rõ!
Minh Thạch cảm thấy ngất ngây một niềm sung sướng khi được tổ chức đám cưới với Châu Ngọc, dù anh biết sẽ là người chồng giả.
Khỏi phải nói, đám cưới của Minh Thạch và Châu Ngọc khiến bà Bội Ngọc và bà Tuyết Lệ vui mừng khôn xiết.
Từ khi bà Bội Ngọc nhận lại con gái thì hai bà mẹ đã muốn kết sui gia.
Chuyện hôn nhân của Châu Ngọc với Nhật Đông bất thành là điều may.
Nhật Đông chủ động từ hôn, bà Bội Ngọc mừng thầm nhưng chẳng dám nói ra.
Hai bà mẹ rối rít lo tổ chức đám cưới rồi tất cả kéo nhau về Hà Tiên.
Ngôi nhà của bà Ngân gần núi đá hang Thạch Sanh, nơi Châu Ngọc đã sống từ nhỏ và lớn lên.
Hôm nay ngôi nhà vốn vắng lặng bỗng rộn ràng lên bởi một đám cưới thật lớn.
Nhà cửa trang hoàng lộng lẫy, nhạc trống rền vang vui nhộn. Ai cũng nức nở khen chú rể Việt kiều sang trọng lịch lãm, cô dâu khoác áo cưới trắng muốt, kiêu sa đẹp tuyệt trần.
Gương mặt bà Ngân sáng ngời niềm kiêu hãnh, không còn thấy quê độ với bên nhà Nhật Đông nữa.
Bà còn muốn chứng tỏ cho bên ấy thấy đám cưới của Châu Ngọc lớn nhất và nổi trội nhất ở đây.
Cô dâu khoác tay chú rể đi từng bàn mời khách nhập tiệc.
Lam Khanh làm cô dâu phụ, đặc biệt chú rể phụ là Đình Tân - luật sư bạn thân của Minh Thạch.
Làm cô dâu mà Châu Ngọc vẫn trêu chọc Lam Khanh:
- Nhở không đòi hỏi, anh "Đá sáng" cũng tìm cho nhỏ một chú rể phụ bảnh trai rồi đấy.
E thẹn, Lam Khanh nói khẽ:
- Thôi, lo làm nhiệm vụ đi... bà.
Châu Ngọc tươi cười:
- Thân ai nấy lo.
Lam Khanh vênh mặt:
- Em có gì phải lo hả?
- Lo làm cô đâu phụ.
- Vậy để em nâng vạt áo cô dâu lên hén.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Ai cần nhỏ nâng vạt áo.
Lam Khanh tinh nghịch:
- Hay là để em tốc váy cô dâu lên.
Châu Ngọc đỏ mặt:
- Con quỷ! Lo tiếp khách giùm ta đi.
Lam Khanh bỗng phát biểu:
- Ngọc kết hôn với anh "Đá sáng", em thấy rất đúng.
- Đúng sao hả?
- Cuộc đời Ngọc sẽ sáng theo.
Châu Ngọc phản đối:
- Ta không phải là dân ăn theo.
Lam Khanh hạ thấp giọng:
- Em thấy anh "Đá sáng" rất yêu Ngọc. Anh ấy có nói với chị không?
- Nói gì hả?
- Nói gì, bộ bà không biết sao? Còn khéo giả vờ nữa.
Minh Thạch nói gì cũng mặc kệ, chỉ có Châu Ngọc và anh biết được điều bí mật của hai người kể từ ngày hôm nay.
Thực khách đi dự tiệc cưới của Châu Ngọc và Minh Thạch đều trầm trồ khen ngợi. Người ta khen đám cưới to lớn rỡ ràng. Cô dâu, chú rể xứng đôi vừa lứa.
Bà Ngân tự hào vì con gái nuôi đã làm rỡ ràng cho cả nhà.
Còn Châu Ngọc thì thật sự hả hê. Có bà Hương mẹ Nhật Đông đi dự lễ cưới.
Cô có gởi thiệp mời hai vợ chồng Nhật Đông nhưng hai người không đến.
Mặc kệ hai người, không dự thì thôi. Chắc là không đủ can đảm.
Tất nhiên đám cưới của Châu Ngọc hơn hẳn của Nhật Đông rồi.
Tha hồ mà tức nhé, Hải Hà!
Sau đám cưới, Châu Ngọc không thèm bận tâm đến hai người nữa.