The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Thies
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Signé Vendredi 13
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1519 / 9
Cập nhật: 2016-04-30 17:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Pastor
ẹ quay một chương trình phỏng vấn cho truyền hình. Thật vẻ vang!
Bố làm việc, để thay đổi không khí. Trốn trong một gian buồng nhỏ hình tròn, Carabine và tôi theo dõi qua một ô kính trường quay của vị nữ anh hùng của chúng tôi.
Một tá màn hình che kín bức tưòng: mẹ với nhiều màu sắc, nhìn nghiêng, màu lục và màu đỏ và màu lam, mẹ tóc vàng và mẹ tóc đen...
Trên bàn bày sẵn những chiếc bánh nướng nhỏ và nước ép hoa quả. Nhưng cấm không được động vào trước khi chương trình kết thúc. Khó chịu thật!
Một phóng viên khác thích những sư kiện giật gân. Ông ta nói về những cuộc chu du, những cuộc điều tra của mẹ... về California. Ông ta nghiêng mình xuống phía mẹ, vẻ hau háu, lừa lọc. Ông ta đang tham dự vào chuyện gì đây? Tôi chúa ghét đám nhà báo.
- Tôi cho rằng bà đã bị đe dọa?
Carabine cười khẩy:
- Mẹ bị nguy hiểm à? Chỉ ra tay một cú thôi, mẹ sẽ có thể thanh toán bọn Mafia rồi.
Tôi không nói gì, tôi quan sát mẹ trên những màn hình nhiều màu sắc. Mẹ sợ, tôi đoán được điều đó.
Đối với tôi, đó là một sự khám phá kỳ lạ: mẹ đang lo lắng, day dứt, gần như trong tình thế tuyệt vọng. Những cảnh quay cận cảnh, không thương tiếc, đã cho tôi thấy tình trạng rối loạn của mẹ. Tôi những tưởng mẹ không thể bị tổn thương.
Tuy nhiên, bà trả lời:
- Những lời đe dọa mờ ám... Tôi không thèm quan tâm.
Carabine vỗ tay:
- Hoan hô!
Tôi, tôi cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ.
Chương trình kết thúc. Mẹ và tên phóng viên kia đi vào gian phòng của chúng tôi: cứ run rẩy đi, những chiếc bánh nướng nhỏ!
Tôi vui vẻ khẳng định:
- Mẹ, mẹ xứng đáng được hoan hô, được tặng huân chương, được những chiến lợi phẩm. Giải Nobel!
Carabine nháy mắt, tâng bốc thêm:
- Mẹ xứng đáng có những người con gái như chúng ta!
Đôi khi Carabine nó cũng có lý đấy chứ.
Mẹ xả hơi, ôm hôn chúng tôi:
- Ban tiếp tân thật tuyệt vời. Mẹ rất muốn tăng tiền tiêu vặt cho các con đấy!
Tên nhà báo kia nói không suy nghĩ:
- Con gái bà đấy à? Nhưng mà các cô ấy...
Hắn ta cắn môi, lẩm bấm:
- Ừm... Rất xinh đẹp.
Mẹ đanh mặt, phản ứng lại bằng một giọng sắc sảo:
- Tôi xin giới thiệu với anh Jeanne và Julie.
Tên đáng ghét kia nở một nụ cười giả dối:
- Tôi không biết...
Hắn trở nên đúng đắn:
-... Rằng bà có hai cô con gái song sinh.
Vẻ đau khổ, hắn ta trốn tránh sau một nắm nho khô, nhắc lại bằng một giọng thương cảm:
- Thật sự rất xinh đẹp...
Carabine và tôi trao đổi cho nhau cái nhìn "kẻ thù đặc biệt". Chúng tôi nhận ra những kẻ đó từ xa, những kẻ đần độn mà gia đình tôi làm cho ngạc nhiên.
Cuối cùng thì những chiếc bánh khô khốc kia cũng chẳng ra gì cả. Chúng tôi đi bộ ra khỏi phòng quay.
Thật dễ chịu: con phố Ranelagh bày ra trước mắt chúng tôi những con gà quay mùi vị thơm ngon, phố Marronniers thì có một cửa hàng đồ chơi, tôi muốn mình mới chỉ mười tuổi, mơ mộng đến những con búp bê màu xanh, một cái tên lửa màu đỏ, và một khẩu súng của vị thủ lĩnh da đỏ, tại sao lại không cơ chứ?
Cuối cùng là phố Pompe với tòa nhà của chúng tôi màu trắng và xám, mặt trước uốn cong, những phiến đá gắn với nhau theo đường lượn, ban công với những chấn song phức tạp, đầu sư tử, đầu cá heo, đầu rồng bằng chất giả đá hoa cương. Nhà chúng tôi, xa California, xa biển Đông.
Carabine đánh hơi được hướng đi nóng bỏng của bài toán sắp tới của nó, nó lao vào. Đồ nhãi ranh! Tôi, tôi ở lại với mẹ. Vây quanh bởi hàng đống sách, trông nó giống như một nữ phù thủy thông thái.
Tôi nhẹ nhàng hỏi mẹ:
- Mẹ... hơi... sợ phải không?
- Tại sao?
Tôi lưỡng lự:
- Con, con thường hay sợ. Ngay cả khi không có lý do gì, không có đe dọa, không có Mafia. Vậy nên con hiểu.
Mẹ kéo tóc tôi, cù nhẹ vào tai tôi, kéo tôi về phía bà.
- Cô bé phù thủy của mẹ.
Mẹ chơi trò tung hứng với cái điện thoại và nước Mỹ, những bức điện tín và cảm giác sốt ruột. Và rồi một ngày kia, họp gia đình tại phòng khách. Bố đã chuẩn bị được một cái đèn tuyệt đẹp, những ngọn lửa nhảy múa dưới tay ông. Tốt hơn điện rất nhiều!
Bố húng hắng:
- Chúng ta cần phải có một quyết định quan trọng.
Tôi đoán. Tôi cảm thấy mình bị ngập trong băng giá, trong giận dữ, họ không có quyền!
Mẹ nói rõ:
- Đó là về Kevin. Bố các con và mẹ muốn mời cậu ấy đến Pháp, đến nhà chúng ta, trong một thời gian nào đó.
Carabine chau mày:
- Ở đó không có ai lo cho nó à?
Bố lắc đầu:
- Cậu ta không có gia đình, trừ một người mẹ đang ở trong tù vì tội buôn ma túy. Cậu ta đã trốn khỏi nhiều trung tâm đặc biệt. Bố mẹ đã điền vào những giấy tờ cần thiết, tiêm chủng, lãnh sự quán, đại sứ quán... Kevin đã được cấp hộ chiếu. Cậu ấy sẽ ở đây, nếu như các con đồng ý.
Tôi liếc nhìn Carabine. Ngồi trong chiếc ghế bành yêu thích của mình, nó xoa xoa đầu mũi như kiểu con gái rụt rè, nó thể hiện điều đó rất tốt.
Bố nói rõ hơn:
- Bố mẹ không thể thông báo cho các con sớm hơn được bởi vì bố mẹ không dám chắc một điều gì cả. Có quá nhiều thủ tục...
Carabine ngẫm nghĩ, vuốt ve lớp da, cuối cùng cũng phản ứng lại:
- Hay thật! Riêng đối với chúng con, nó là một thằng găng-xtơ nhãi ranh! Chúng con sẽ hành hạ nó giữa chốn đông người, lôi ra làm trò đùa cho lũ bạn ở lớp!
Mẹ đứng im, bố nổi giận:
- Đừng có đùa nữa! Cậu bé này chưa bao giờ gặp may mắn cả. Bố mẹ muốn giúp đỡ cậu ta.
Carabine cười khẩy:
- Dạy nó đánh giày bằng tiếng Pháp.
Tôi cựa mình trong chiếc ghế bành của mình, cười thầm. Này, này... Cô con gái vĩ đại không biết ghen cuối cùng cũng đã hơi ghen rồi đấy...
Mẹ xẵng giọng khẳng định:
- Ngoài những phố xá và bãi biển đầy rẫy bọn buôn lậu, cậu ta sẽ biết những thứ khác: trường học hoặc một lớp học nghề tốt.
Tôi lơ đễnh gợi ý:
- Nghề cắt tóc chẳng hạn?
Họ nhìn tôi, ngạc nhiên. Trừ Carabine, nó đã đoán ra, nhưng không nói gì hết. Hai chúng tôi, thỉnh thoảng vẫn hại nhau, nhưng không bao giờ phản bội nhau.
Bối rối, bố nhắc lại:
- Nghề cắt tóc à?
Tôi tỏ vẻ thờ ơ:
- Thì... Trong băng, hình như nó rất tự hào về bộ tóc vàng của nó còn gì. Con, con không thích những người tóc vàng.
Bố ra lệnh:
- Cậu bé này đã cứu mẹ con, mẹ đã tìm kiếm cậu ta suốt gần một năm trời! Chúng ta sẽ đón tiếp cậu ta một cách nghiêm chỉnh.
Tôi hét lên:
- Con không muốn nó ở lại đây! Và con thậm chí không muốn nó tới đây!
Tôi quay về phía em gái. Nó buông giọng lạnh lùng:
- Con cũng không muốn.
Bố mẹ nhìn nhau:
- Dù sao thì cậu ta vẫn sẽ đến.
Tôi càu nhàu:
- Vậy, tại sao lại hỏi ý kiến bọn con?
Mẹ đáp lại một cách khô khan:
- Đối với một số việc, bố mẹ quyết định mà không cần có các con. Bất chấp ý kiến của các con nếu như việc đó là cần thiết.
Bố nói thêm, nhẹ nhàng hơn một chút:
- Nhưng bố mẹ vẫn muốn thông báo với các con. Hãy cố trở nên đúng mực.
Chấm hết. Mẹ kết luận:
- Trong vài ngày tới, mẹ sẽ bay qua California.
Tôi phản ứng mạnh mẽ:
- Nhưng còn sự nguy hiểm?
- Mẹ chỉ ở lại đó trong thời gian ngắn thôi.
Carabine ra hiệu cho tôi thôi, nhưng tôi cóc cần, tôi bùng lên:
- Thế đấy! Mẹ sẽ đi tìm cái... cái thằng tóc vàng mọi rợ đó và bỏ chúng con ở lại đây!
Tôi đi ra và đóng sầm cửa lại, ban công không sụp xuống, đó quả thực là một điều kỳ lạ, tôi lao xuống cầu thang, họ có thể đang hét lên, tôi cóc cần!
Tới vỉa hè, tôi hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Vendredi 13. Cậu ta, cậu ta sẽ hiểu.
*
* *
Hơn một giờ sau, tôi tới quận XIII.
Đại lộ Choisy sừng sững những tòa nhà chọc trời to lớn và buồn tẻ, không có gì độc đáo. Những biển hiệu khó hiểu bằng vải nhiều màu sắc đập đôm đốp trước những cửa hàng, những đống hoa quả lạ, mùi giá đỗ và những gia vị làm tiêu tan cảm giác buồn chán mà những viên gạch lát bằng bê tông, những tòa nhà nối nhau như những vọng gác khổng lồ đã gợi nên.
Cửa hiệu cắt tóc của Vendredi 13 nằm giữa một hiệu sách Việt Nam và một cửa hàng gia vị đặc biệt bằng cỏ cây châu Á: nhân sâm, rễ cây, gia vị.
Những ô kính bẩn thỉu, những cái ghế bành hỏng, máy sấy tóc treo, lọ bình khắp nơi, không được bắt mắt cho lắm.
Vendredi 13 trong trang phục áo choàng trắng, có vẻ rất buồn bã, đang chăm sóc một khách hàng: một người châu Á thô kệch với một cái mụn cơm trên gáy. Tôi chau mày, người đàn ông kia cũng có trên cổ tay hình xăm nổi tiếng: năm cái chấm xanh xếp thành hình tam giác.
Những đường kéo lướt dưới tay Vendredi 13, cậu ta xử lý với một sự khéo léo lạ thưòng.
Tôi tự hỏi liệu có phải cậu ta giấu con mèo trong môt cái ngăn kéo không.
Cậu ta nhận ra tôi qua một cái gương nhăn mặt, mắt lảng thật nhanh ra chỗ khác. Tôi mỉm cười với cậu ta, tròn môi lại ra hiệu cho cậu ta. Không có phản ứng. Sợ ông chủ chú ý, tôi vội chuồn đi.
Tôi đợi cậu ta ở một góc phố, tựa mình vào một hàng rào. Phía sau tôi là một sân chơi thể thao nhỏ, bọn trẻ hò hét, chạy nhảy, ném vào mặt nhau những quả bóng đá hay bóng rổ.
Khoảng nửa giờ sau, Vendredi 13 tới tìm tôi, con mèo trên vai. Con vật kia, nó chui từ đâu ra vậy? Đó chắc chắn là một con mèo ma.
Tôi muốn cười, khóc. Muốn ôm hôn cậu ta nữa. Tôi lắc đầu:
- Mình hài lòng khi được gặp bạn biết nhường nào!
Cậu ta nhìn tôi hoài nghi, thù địch:
- Tôi không yêu cầu bạn đến.
Tôi cắn chặt răng, buộc mình phải vui lên, như một cô Carabine nào đó:
- Thế nào? Bạn không muốn cắt tóc cho tôi sao? Tôi, người duy nhất, độc nhất, miss Trocadéro đích thực ấy?
Cậu ta càu nhàu:
- Đừng có tới đây nữa. Tôi không thích bạn tới gặp tôi ở đây.
Cậu ta quay gót:
- Tôi quay lại làm việc đây.
Tôi dùng tay ngăn cậu ta lại, nài nỉ:
- Xin bạn hãy nghe mình! Mình rất hài lòng khi nói chuyện với bạn. Hôm nay mình rất cần đến bạn.
Và rồi không thể kìm mình được nữa, nước mắt tôi tuôn trào xuống cả mõm của con Bad Luck, nó xù lông đầy vẻ công phẫn trước khi rúc vào dưới cái áo khoác của cậu chủ.
Một mạch, không cả lấy hơi, tôi kể toàn bộ câu chuyện: Kevin, bức thư đe dọa, chuyến đi của mẹ.
Đến lượt Vendredi 13 tựa lưng vào hàng rào, nhắm mắt lại, nghĩ ngợi:
- Vậy là mẹ bạn sẽ quay trở lại California.
- Không lâu đâu.
Cậu ta sa sầm mặt, chậm rãi nói:
- Bà ấy phải dè chừng đấy.
- Nhưng...
Cậu ta thì thào:
- Tôi đã gặp những người như thế rồi... Những tên sát nhân. Cậu ta lắc đầu, nhắc lại:
- Dè chừng đấy.
Khi cậu ta đã ra đi, tôi mới nhận ra rằng mình còn chưa hỏi cậu ta về cái ông khách xăm mình kia.
*
* *
Ông mặt trời của ngày Chủ nhật đang chơi kèn trôm-pét. Banzai, Carabine và tôi đã cày ngang dọc mặt sân chơi Trocadéro được hơn hai giờ đồng hồ rồi.
Mọi việc diễn ra tốt đẹp! Chúng tôi thể hiện rất đạt tất cả những động tác của chúng tôi, từ "ngôi sao của cái chết" tới "tam giác con rồng". Điều đó gây tiếng vang và rất ấn tượng... Nếu bọn họ đến, những con ngựa vằn của kênh FR3 ấy, chúng tôi sẽ thực hiện được bản hợp đồng đối với Hollywwwwood. Oao!
Và Vendredi 13 xuất hiện, púp, anh chàng lang thang của hư không, chàng thanh niên bí hiểm với con mèo.
Cậu ta lượn nhanh một vòng tròn quanh chúng tôi với sự thành thạo quen thuộc, cú phanh chết, đứng sững trước mặt Banzai. Họ nhìn thẳng vào mặt nhau, trao đổi vài câu bằng tiếng Việt.
Cám ơn các quí ông, chúng tôi không quấy rầy các ông chứ? Thời buổi này, các chàng trai không được lịch sự.
Tôi hỏi Carabine:
- Mày có hiểu họ đang nói gì không?
Nó nhún vai:
- Không có một chút ý tưởng nào...
Họ đi về phía chúng tôi. Đôi mắt xanh của con mèo sáng lấp lánh với vẻ ranh mãnh, nó, nó hiểu hết.
Carabine hỏi:
- Các cậu nói chuyện gì vậy?
Banzai nói tránh:
- Thì... Chẳng có gì quan trọng cả...
Tôi ngưỡng mộ những chàng trai nói với tôi sự thật. Tôi hoàn toàn không có ý định bóp cổ họ. Ho-àn-to-àn không!
Carabine lấy khuỷu tay huých vào người tôi đề nghị:
- Được! Chúng ta cóc cần. Nhưng vì bạn trai của chị đang ở đây, hay là cậu ta sẽ cùng trượt với chúng ta một lát?
Lúc nào cũng tế nhị, cô em gái bé bỏng của tôi. Nhưng Vendredi 13 đã nhận lời, tôi không có gì phải phàn nàn cả. Đồng ý. Chúng ta bắt đầu.
Một sự thành công tuyệt vời, kỳ diệu. Vendredi 13 hoàn toàn ăn nhập với nhóm. Chúng tôi thực hiện những đường tròn, những trò đu bay, những đường lượn điên rồ, những đường hình sin ngoài sức tưởng tượng với những cách thức đáng kinh ngạc, chúng tôi nhảy qua những thanh chắn cao như đỉnh núi Mont Blanc.
Tôi lao mình như chưa bao giờ được lao. Mỗi lần bàn tay của Vendredi 13 chạm vào tay tôi, thì chao ôi! má cậu ta sáng bừng lén, đôi khi tóc của tôi quấn cả vào cổ cậu ta...
Chúng tôi kết thúc, mình đầy mồ hôi, tự hào về mình. Những chai nước chuyền từ tay đứa này sang đứa khác, chúng tôi chỉ cười mà không nói, lại uống nữa, chúng tôi cảm thấy rất thân nhau...
Thở dốc, Carabine tựa lưng vào lan can:
- Chiều nay cậu về nhà bọn tớ chứ, Banzai. Bố mẹ tớ đồng ý mà.
Banzai do dự, không trả lời.
Tôi im lặng.
Vendredi 13 không nói gì cả.
Bad Luck kêu meo meo một cách mừng rỡ. Tôi căm ghét loài mèo!
Carabine đùa:
- Thế nào Caravelle, chị không mời bạn trai của chị sao?
Trong trí tưởng tượng, tôi cải trang thành một con chó cái với những chiếc răng thật to, thành một con sói cái màu đen và khủng khiếp, tôi nhai rau ráu con mèo, meo, tôi nuốt trửng nó. Tôi nghiến ngấu em gái tôi, trước tiên. Tôi cảm thấy rất ngon miệng.
Tôi nắm chặt hai bàn tay để lấy can đảm:
- Mình... ưm, mình mời bạn.
Vẻ mặt dửng dưng, tôi đoán rằng cậu ta sẽ từ chối. Tôi nài nỉ:
- Hãy đến nhé! Mình xin bạn đấy!
Bữa ăn kỳ lạ. Banzai và Carabine ăn bằng sáu người. Vendredi 13 không nhìn tôi. Cậu ta ngồi ngây người trong chiếc ghế bành của mình, chiếc túi dết đặt dưới chân, con mèo nằm thu mình trên đầu gối cậu ta. Cậu ta liếc ánh mắt sắc sảo về phía đồ gỗ, sách vở, những bức tranh.
Tôi tưởng tượng rằng cậu ta ở trong một căn phòng tồi tàn, trong khi tiền của chúng tôi tràn trề trong những bình, ngăn kéo, khắp phòng. Đây là lần duy nhất có tiền mà lại khiến tôi buồn.
Bố không có nhà. Mẹ hình như đang bận. Trong góc phòng, có một người đàn ông kín đáo, ăn mặc sang trọng, mặt không rõ nét.
Khi chúng tôi đi vào, Carabine hỏi:
- Ai thế?
Mẹ lưỡng lự:
- Một người bạn...
Carabine nhướn lông mày, ném cái áo anorak vào một góc tủ, dẫn Banzai về phía bếp và những tách sô cô la.
Tôi đoán là mẹ đã nói dối. Tôi thì thầm:
- Hãy nói cho con biết đó là ai thế?
Mẹ nhìn tôi, thú thật:
- Một vệ sĩ.
Ớn lạnh, sợ hãi, kinh hoàng. Mẹ nói thêm:
- Ông Leroy này sẽ hộ tống mẹ tới California.
Tôi không có cơ hội để nói lại với em gái tôi; buổi chiều trôi qua chậm chạp, lạ thường, lặng lẽ. Cuối cùng, Carabine và Banzai cũng thông báo:
- Xin chào nhé. Bọn tôi sẽ đi xem phim.
Chúng đi. Tôi lại chú ý tới cái nhìn giữa Banzai và Vendredi 13. Chắc chắn là họ biết nhau...
Rõ ràng là càng lúc càng thấy khó chịu, Vendredi 13 lẩm bẩm:
- Thôi tôi cũng đi đây. Tôi phải ôn lại bài tiếng Pháp.
Mẹ đề nghị:
- À, khi Kevin tới đây, cháu hãy khuyên nhủ nó nhé.
Không trả lời thẳng vào câu hỏi, Vendredi 13 lại lướt nhìn quanh phòng, hàng nghìn quyển sách, ánh lửa làm cho lốp gỗ lát tường đỏ rực:
- Cậu ta sẽ ở đây ạ? Cậu ta thật may mắn. Cháu không nghĩ rằng chúng cháu sẽ thường xuyên gặp nhau... Cháu không thích khu phố như thế này lắm. Có quá nhiều quảng trường, ở đây...
Tôi cảm thấy ngượng. Tôi thích cậu ta sống như chúng tôi, cảm thấy dễ chịu với những thói quen của chúng tôi, với quần áo đắt tiền hợp với cậu ta.
Tôi hơi xấu hổ về cậu ta, về quần áo xấu xí của cậu ta, về sự nghèo khổ của cậu ta, và xấu hổ vì đã nghĩ thế, tôi giúi cho con quỉ có vuốt một con chuột bằng đường.
Vendredi 13 đứng dậy, chào mẹ. Tôi đưa cậu ta tới tận cửa thang máy. Ngài Leroy đi theo chúng tôi. Tôi phản ứng lại:
- Tôi chỉ ra tới kia...
Ông ta lắc đầu:
- Tôi sẽ không quấy rầy cô...
Bạn nói đi! Chúng ta sẽ nói lời tạm biệt nơi đầu lưỡi, tôi muốn giải thích hàng nghìn chuyện, nhưng chỉ thì thầm thôi:
- Cám ơn đã đến đây.
Vendredi 13 mỉm cười bối rối:
- Cám ơn bạn...
Cậu ta lặng lẽ xa dần phía hành lang, túi dết chéo qua vai, con mèo trên vai, chiếc mũ cát-két sụp xuống mắt.
*
* *
Tôi vừa trở lại phòng vừa nói với ông Leroy:
- Ông thật quá phiền phức.
Được... Tôi sẽ không nói điều đó. Nhưng tôi nghĩ như vậy. Rất đỗi như vậy.
Ông ta ném một cái nhìn suy tư về phía Vendredi 13 và chậm rãi tuyên bố:
- Một thằng nhóc kỳ cục. Bố mẹ cô đã được biết về cậu ta chưa?
Tôi cãi lại môt cách tàn nhẫn:
- Được đấy! Ông hãy lo cho công việc của mình đi!
Ông ta im lặng. Và đấy: lại một người bạn nữa...
o0o
Bữa tối, không có Carabine, tôi không ăn nhiều. Mà cả bố mẹ cũng vậy. Sự có mặt âm thầm của ông Leroy kia chẳng thay đổi được gì.
Tôi lao vào trong phòng.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến Vendredi 13. Tôi lò mò tưởng tượng ra cậu ta. Màn đêm, dây thép gai, thép của chiếc kéo, đại dương...
Tôi thiếp đi trên giường của mình, vẫn mặc nguyên quần áo.
o0o
Tôi tỉnh dậy, khó chịu.
Trời đã khuya. Tôi lạnh. Tôi rời phòng mình. Họ đã ngủ. Khát nước, tôi lò dò đi về phía bếp.
Những viên than đỏ rực chiếu sáng phòng khách, những cánh cửa sổ hơi có màu vàng, những cái gáy sách nhiều màu sắc.
Tôi nhận thấy một thân hình trên thảm.
Khi tôi tiến lại gần, tôi đã biết rằng điều đó là kinh khủng, rằng tôi sẽ rất sợ. Và tôi chạm vào người ông Leroy, mặt úp xuống đất, đã chết, chiếc kéo cắt tóc cắm vào gáy.
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13